Chương 1
Mặt trời đễ lên . Trong một ngôi biệt thự lộng lẫy. Một quý bà rất đôn hậu tay cầm chổi lông gà đang tiến lại căn phòng với giọng nói chim bay chó chạy: - TIỂU MỸ !!! CON CÓ DẠY Không THÌ BẢO ? HẢ? - ưm. Trời ơi cho con ngủ thêm... chút nữa đi mẹ - cô nhóc nũng nịu mắt nhắm chặt lai. Tiểu mỹ : Nín!> - Thế không dậy phải không? Được, đã thế mẹ bảo ba mày ban tài khoản của mày nhé! Cứ ngủ tiếp đi ha.!! - Oái ! Mẹ ơi con dậy liền.- Nó chồm dậy phi thẳng và nhà tắm. Một lúc sau nó bước ra với bộ váy đồng phục trung họ chỉnh tề. Trên mái tóc ngắn đeo một chiếc bờm xinh xắn. Trông nó như một thiên thần nhỏ: - Con đi hoc đây mẹ. IU ME NHÌUUU! - Còn không mau đi. Đưa cả Nhi đi cùng luôn đó! Trông em cẩn thận. - Dạ. Tuân lệng thưa sếp- Nó đưa tay lên chào kiểu quân đội. Nó chay xuống dưới nhà túm cổ em nó lôi ra xe ôtô. Đi hoc. *TRƯỜNG TRUNG HOC BLINEKY.- lớp 7A1. Nó nằm gục xuống bàn, đôi mắt lờ đờ. Thấy vậy thằng bạn nó liền hỏi: - Lại ngủ đấy àh? Bộ hôm qua ngủ không đủ 8 tiếng hả? - Hừ tại mama bắt dậy sớm quá, đi hoc rõ sớm. - Thui dậy đi! Bà phù thuỷ tới rồi kìa.- bạn nó vừa lay nó vừa chỉ tay ra phía cửa lớp nơi "Phù thuỷ học đường" đang tiến vào. Cô Kiều đứng trên bục giảng chào cả lớp rồi vô bàn giáo viên ngồi. Lớp trưởg báo cáo sĩ số lớp . Sau khi nghe xong, bà im lặng 5 phút rồi mới lên tiếng: - Bạn lớp phó học tập đâu rồi ý nhỉ? Sao không báo cáo? Lúc này thì nó đang ngủ gục trên bàn mặc kệ bạn nó đang lay lay. Nó cũng vô tư ngủ mà chẳng biết có người đang tiến về phía hình." BỐP" . Bà giáo viên đập mạnh quyển sách toán in xuống đầu nó. - Á. Đứa nào vậy.....ơ...dạ...cô ạ? - Em giỏi nhỉ, thân là lớp phó học tập mà lại ngủ gật hả. Ra khỏi lớp cho tôi . NGAY LẬP TỨC!!! Nó lẳng lặng bước ra khỏi lớp, mồm vẫn lẩm bẩm . Nó đứng ngoài cửa muốn gãy kả chân luôn. Đột nhiên điện thoại của nó rung lên ( con nhà giàu mà). Là số máy lạ, nó liếc khéo bà giáo rồi nép sau tấm cửa gỗ: - Alo. Tiểu Mỹ xin nghe ạ? - Cháu là con gái của chủ tich Dương Đình Khang?- giọng 1 cô gái ở đầu dây bên kia nói vội vã. - Dạ cháu đây ạ! - Ba cháu vừa bị tai nạn xe hơi. Đang cấp cứu ở bệnh viện Nutri cháu.... " Bộp". Nó chết sững người, chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tung. Nó cứ thế chạy một mạch ra đường quốc lộ. Vừa chạy hai hàng nước mắt nó cứ thi nhau rơi. Bỗng "KITTTTT"- tiếng phanh xe gấp - Này cháu đi đứng cẩn thận chứ- người lái xe hạ kính ôtô xuống. - Chú ơi ... Làm ơn cho cháu đến bệnh viện Nutri với ạ... Hic.hic - Nó chắp tay vừa xin vừa khóc. Người lái xe thấy thương nên liền đưa nó đi. Đến nơi, nó vội chạy vào mà quên kảm ơn chú lái xe. Nó chạy thẳng tới phòng cấp cứu thấy mẹ nó đang ngồi khóc ở đó. - Mẹ ơi, ba có sao không ạ? Không đúng không? Con biết mà. Huhu! Một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Ông bác sĩ đi ra. - Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân Dương Đình Khang? - Dạ. Mẹ con tôi đây ạ? Chồng tôi ông ấy không sao chứ? - Xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Ông nhà bị chấn thương nặng ở não, đồng thời căn bệnh nhồi máu cơ tim tái phát nên chúng tôi bất lực. - ông bác sĩ khẽ lắc đầu. Mẹ nó nghe xong thì lên cơn đau tim dữ dội và ngất lịm đi, người tái mét như không còn một giọt máu. Nó vội đỡ mẹ nó. Ông bác sĩ cũng hốt hoảng đưa bà vào phòng cấp cứu. Nó ngồi ngoài với đầy những đau khổ, khóc không ngừng. Nó muốn vào với ba nó nhưng người ta chưa cho. Một lúc sau, Tiểu Nhi- em gái nó cũng đến Con bé hớt hải: - huhuhu. Chị ơi chị. Hic. Ba sao không chị. Ba ơi ba. Nó không nói gì chỉ ôm chầm lấy em nó mà khóc nấc lên. Lúc này, trong phòn cấp cứu, người ta đang dùng máy kích tim cho mẹ nó. Đây là một ca chữa bệnh khó. " Roẹt". Cửa phòng mở, vị bác sĩ lại đi ra mang khuôn mặt xót thương cho 2 cô bé. - Cháu bé. Cháu phải bình tĩnh nghe ta nói. Chúng ta rất tiếc nhưng mẹ cháu bị kích động quá nặng, bà đã lâm vào tình trạng đời sống thực vật. Câu nói của ông bác sĩ như tiếng sét đánh ngang tai hai chị em nó. Nó lao vào phòng bệnh ôm lấy mẹ và ba nó. - Mẹ ơi, tỉnh lại đi mẹ. Ba nữa, ba tỉnh lại đi ba, hai người mau mở mắt ra đi,đừng đùa con nữa, . Con xin hai người đấy. Xin đừng bỏ tụi con mà. Huhu... Bên ngoài cửa phòng bệnh chỉ có những tiếng thở dài của vị bác sĩ và mấy cô y tá buồn thay cho hai đứa nhỏ cùng một lúc như mất đi kả ba lẫn mẹ. Chúng nó còn quá nhỏ để chấp nhận sự thật. Sau một hồi đau lòng quá, hai chị em nó thiếp đi cạnh giường bệnh. Một ngày sau. Tại đám tang của ba nó có rất nhiều khách đến dự, ai cũng chia buồn với chị em nó. Nó giờ đây như người mất hồn, nó không khóc nữa, có lẽ nó đã khóc hết nước mắt thật rồi. Em nó cũng vậy. Từ sau cái ngày ba nó mất, mẹ nó bại liệt, tập đoàn của bama nó trở ra tranh giành chức vụ, loạn hết kả lên. Nó không có ai là người thân kả. Nó may mắn được luật sư Thành Lập- luât sư của ba nó giúp đỡ về khoản tài sản. Nó quyết định bán đi căn nhà- nơi tổ ấm của gia đình nó suốt bao năm qua. Nó lâp được một cuốn sở tiết kiên nhưng cũng chỉ đủ để chi tiêu cho việc ăn học, chữa trị cho mẹ. Luật sư Lập mua giúp nó một căn nhà gỗ nhỏ đep, ở gần ngoại ô thành phố. Nó và em nó sống ở đó, mẹ nó cũng được đưa đến bệnh viện gần nhất chỗ nó ở để tiện chăm sóc.