Chương 1

Ngày cuối cùng của tháng tám, thời tiết thành phố B nóng đỉnh điểm, tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, cây xanh ven đường vì phơi nắng mà trở nên cằn cỗi thiếu sức sống.

Ngày mai là đầu tháng chín, là ngày tựu trường đầu tiên. Một ngày trước khi tựu trường, giáo viên trở về thu dọn đồ đạc ở lớp cũ, cầm tài liệu giảng dạy đi đến lớp mới.

Lớp hai trên tầng lầu tụ tập một đám học sinh đến điểm danh, Hứa Văn Dương ngồi ở phía cửa ra vào đè tấm báo danh nhìn chằm chằm. Chủ nhiệm mới vừa kêu cậu ta đến đây để điểm danh.

"Triệu Thiên Thanh."

"Có, Triệu Thiên Thanh đến đây."

Hứa Văn Dương nhìn tên của Triệu Thiên Thanh trên danh sách rồi đánh dấu một cái.

"Lưu Sướng."

"Có."

"Đến Vương Tĩnh phải không? Tôi ngồi ở đây." Một nữ sinh chiều cao khiêm tốn có hai lúm đồng tiền sâu hoắm giơ tay nói.

"Được rồi."

Một kì nghỉ hè trôi qua, lớp cũ bị chia thành nhiều nhóm chuyển sang lớp mới. Đánh dấu điểm danh xong, mọi người trong lớp không vội, ngồi lại phòng học làm quen bạn mới.

Hứa Văn Dương cầm trong tay danh sách thành viên, mấy người bạn học đi ngang qua còn liếc nhìn danh sách phân ban của cậu ta, quả thật trong lớp toàn người lạ.

"Móa, 0001, Phác Xán Liệt... Chủ tịch Phác phân ban vào lớp chúng ta??"

"Tôi nhìn thấy rồi, là hạng nhất hằng năm của chúng ta!"

Danh sách điểm danh được sắp xếp theo số học sinh mới từ trên xuống, thứ tự sắp xếp được tính theo thành tích của hai lần thi giữa kì và hai lần thi cuối kì của lớp mười một.

Đứng đầu danh sách, Phác Xán Liệt, 0001, bốn lần thi trong năm đều đứng hạng nhất.

Xếp hạng nhất vừa được nhắc đến là chủ tịch hội học sinh của trường. Vừa tựu trường sau một mùa hè đã có ai đó đã phát động một cuộc thăm dò trên mạng lưới của trường, chủ đề chính là:

Chủ tịch Phác – 'King' nhiệm kì một năm trước không ngoài dự đoán được 81% phiếu bầu, đè bẹp hoàn toàn mấy thủ Alpha cạnh tranh mới nổi.

Vị chủ tịch hội học sinh này ở trong mắt mọi người chính là đại diện toàn thể học sinh bọn họ. Đầu óc thông minh, đối xử với mọi người với thái độ khiêm nhường, tao nhã lễ phép, công tư phân minh, không giấu giếm cấu kết hay thiên vị ai.

Nhưng nói gì thì nói, muốn được bỏ phiếu thì phải xem mặt đã.

Cột kí tên trong danh sách điểm danh bên phải vẫn trống không. Hứa Văn Dương khe khẽ thở dài, "Đúng vậy, chủ tịch học chung lớp với chúng ta, nhưng mà cậu ấy vẫn chưa đến điểm danh."

"Woaa, có phải lát nữa chủ tịch sẽ đến điểm danh hay không?"

"Ha ha... vậy tôi không về đâu, tôi còn phải đợi chủ tịch đến điểm danh chứ!" Một nữ sinh cười nói: "Chờ lát nữa chụp ảnh rồi về nhà chia sẻ với chị em, ok chứ?"

Lưu Sướng tựa vào bên cạnh, khóe miệng cười khẩy, "Nổi tiếng vậy sao? Có cái gì hiếm đâu, không phải chỉ là một tên Alpha có bề ngoài đẹp trai thôi sao? Nói cái gì mà hắn như sao sáng trên trời, các người đừng khoa trương như thế chứ?"

"Ha ha ha... mấy lời này của cậu không thấy bản thân đang ghen tị sao? Phác Xán Liệt người ta chỉ là một tên Alpha có bề ngoài đẹp trai thôi? Đứng nhất toàn trường, chủ tịch hội học sinh, học sinh ưu tú của thành phố, đợt bỏ phiếu lần này cũng top 1, cậu đang nói đùa đấy à?"

Lưu Sướng bị phản bác, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng mấy lời phản bác này là nói thật, bất luận từ năng lực, học tập, phẩm chất, hay là phương diện khác, trên người Phác Xán Liệt đều không tìm ra cái gì có thể chê được.

Lưu Sướng không cãi được nữa, nghiêng đầu dứt khoát quay đi, cậu ta còn nhỏ giọng nói: "Có gì đặc biệt đâu chứ."

Dư quang Lưu Sướng liếc thấy có người từ cửa lớp đi vào, người kia đi tới đánh dấu lên danh sách điểm danh. Tất cả mọi người đều không hẹn mà bất động.

Thiếu niên này có chiều cao không tồi, màu da rất trắng, đồng tử còn có vẻ hơi nâu hung mãnh tựa như có thể xuyên qua thân cây tùng. Chưa đến ngày chính thức nhập học, những người khác đều mặc quần áo thoải mái thường ngày, duy chỉ có người kia mặc áo sơ mi rất chỉnh tề.

Hắn hơi cúi đầu, nói: "Phác Xán Liệt."

Hứa Văn Dương sửng sốt một hồi, kịp phản ứng: "Phác... Xán.. Xán Liệt... được, được rồi." Nói xong liền nhanh chóng đánh dấu vào danh sách điểm danh.

Phác Xán Liệt gật đầu, "Cám ơn."

Phác Xán Liệt điểm danh xong không ở lại lớp. Mọi người nhìn Phác Xán Liệt đi vào, lại nhìn hắn đi ra.

Người vừa đi, tài ăn nói trong lớp đột nhiên hoạt động rất mạch lạc. Vương Tĩnh bưng ôm ngực, "Móa ơi, chủ tịch thật là đẹp trai... đúng là ông xã trong trái tim tôiiii."

"Ôi trời, xin cậu đừng nói mấy lời thô tục được không?"

"Haizz, hạng nhất học lớp chúng ta năm nay, vậy chúng ta sau này chắc chắn phải sống tốt, không thể không đặt mục tiêu học tập lên hàng đầu."

Hứa Văn Dương không biết tại sao lại thở dài rồi chậc lưỡi vài cái, ngón tay chậm rãi đè lên những chỗ đã đánh dấu dò một lượt, sau đó lấy cánh tay đè trên tấm giấy điểm danh ra, nói: "Lần này chia lớp, lớp chúng ta không chỉ có một hạng nhất."

"Là sao? Danh hiệu hạng nhất không chỉ có một người thôi á?"

"Còn có Biên Bá Hiền."

Hứa Văn Dương nhìn mấy hàng lộ ra, đầu bút chì chỉ từ số thứ tự đầu tiên trong danh sách... từ dưới đếm lên.

0605, Biên Bá Hiền.

Mọi người lại không hẹn mà cùng im lặng mấy giây.

"Móa... Biên Bá Hiền á?? Không phải trùng tên đó chứ??"

"Không phải." Hứa Văn Dương có chút nhức đầu nói: "Biên Bá Hiền đã tới điểm danh, chính là Biên Bá Hiền."

"... Biên Bá Hiền không phải là người học kỳ trước ép Omega cậu ta thích chuyển trường sao? Cậu ta chuyển vào đây thật á?"

"Đúng, chính là cậu ấy."

Nhị Trung có hai vị bạn học toàn trường đều biết. Một vị là Phác chủ tịch, một vị khác chính là người tên Biên Bá Hiền, đối thủ của vị chủ tịch kia. Rất tình cờ, họ cùng học chung lớp hai*, cùng là Alpha.

*Lớp hai: ví dụ 11-2, 11-3...

Nhưng Biên Bá Hiền nổi danh từ học kỳ thứ hai của lớp mười. Nghe nói Biên Bá Hiền nhìn trúng một người tên Tống Tuấn, là Omega, cũng là bạn học chung lớp cậu ta. Không hiểu theo đuổi kiểu gì, một thời gian sau liền đem người đến đánh Tống Tuấn một trận. Mặc dù đều là nam sinh, nhưng Tống Tuấn sinh ra là một Omega, căn bản không đánh lại một Alpha như Biên Bá Hiền. Tống Tuấn nói với thầy chủ nhiệm, nhưng sau lần kiểm điểm ấy, bạn học Biên không những không tiếp thu, càng tệ hại hơn.

Lần cuối cùng Tống Tuấn bị đánh không đơn giản là bị đánh mà còn bị lột quần, suýt nữa bị đánh dấu trước toàn thể trường học. Không đợi tới khi thi cuối kì, Tống Tuấn liền bị ép chuyển trường.

Chuyện này sôi sùng sục huyên náo toàn trường đều biết. Sau đợt nghỉ hè, thêm một hot topic ra đời:

Tuyển thủ Biên Bá Hiền trực tiếp nhận được 78% tổng phiếu bầu, vọt lên đứng đầu bảng. Tham gia bỏ phiếu có hơn 2200 ID, nếu tính mỗi người một ID, kết quả bỏ phiếu chiếm hơn một nửa học sinh toàn trường.

Lần bỏ phiếu này tưởng đâu kết thúc, nghe nói mấy thầy giáo cũng lén lút khởi động topic khác:

Tin đồn này không biết có thật hay không, số người tham gia không rõ, có ai tham gia cũng không rõ, nhưng nghe nói Biên Bá Hiền rất oanh liệt nhận được 100% số lượt bình chọn.

Người đứng đầu trường xác nhận, Biên Bá Hiền đánh một trận đã làm nên tên tuổi. Họ không muốn người như vậy tiếp tục học ở đó nữa. Ai có thể bảo đảm, mình không là nạn nhân tiếp theo sau Tống Tuấn?

***

Triệu Thiên Thanh lông mày vặn xoắn lại, dáng vẻ có chút sợ sệt nói: "Tôi nghe người ta phân tích... Biên Bá Hiền có thể là kiểu người tính cách phản xã hội, có xu hướng bạo lực nghiêm trọng."

"Cậu nghe ai phân tích?"

"Diễn đàn của trường."

"..."

Triệu Thiên Thanh suy nghĩ một chút, bổ sung: "Mấy trăm người còn like bình luận đó nữa á."

Lưu Sướng cười lạnh một tiếng, "Làm gì chỉ dừng lại ở tính cách phản xã hội, cậu ta chính là một đống rác rưởi."

Hứa Văn Dương nhìn tên Biên Bá Hiền kế bên cạnh cậu, thở dài nói: "Thật ra thì... Biên Bá Hiền không tệ lắm đâu, còn rất lễ phép."

"Cậu không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá!" Lưu Sướng đáp: "Ai biết trong bụng cậu ta nghĩ cái gì? Biên Bá Hiền nếu không phải rác rưởi, cậu ta làm sao chỉ mới lớp mười mà có thể làm ra loại chuyện như vậy? Đó gọi là cưỡng gian không thành công!"

Lưu Sướng hình như cảm thấy Biên Bá Hiền rất phiền phức, càng nói càng kích động: "Trường chúng ta không đem loại rác rưởi này đá đít đi, ai biết có phải hay không..."

Hứa Văn Dương ho khan chuyển đề tài: "Các cậu lấy đủ tài liệu học chưa?"

Lưu Sướng bất bình hừ lạnh một tiếng.

***

Hằng năm đều có người đến điểm danh, phòng giáo vụ cửa trước cửa sau đều kẹt cứng.

Cổng chính của Nhị Trung ở phía Nam, cổng phụ ở phía Bắc. Phác Xán Liệt ra khỏi trường, đi theo hướng Bắc nhưng hắn không đi cổng phụ, hắn vòng theo hướng Tây đi thẳng.

Cổng phụ ở phía Tây có một mảng tường cũ, đối với người cao ráo như hắn thì không thành vấn đề.

Không đảm bảo lúc trèo qua có người nhìn thấy rồi chạy đi báo cáo hay không, nên hắn chọn đi cổng phụ phía Tây, không phiền phức không ồn ào.

Mảng tường ở cổng phụ phía Tây là do khi xây trường có chút vấn đề, thợ xây tùy tiện dựng mảng tường này để ngăn cách với trường để chỉnh sửa nhưng làm xong lại quên đập đi, bây giờ vẫn còn giữ. Tưởng là vô dụng nhưng rất hữu ích, bình thường học sinh đi học muộn đều trèo qua tường, muốn trốn học cũng sẽ nhờ đến nó.

Phác Xán Liệt chống hai tay, đầu gối để trên mặt tường, cánh tay dùng sức lấy đà bật lên.

Bên kia cổng Tây là nơi hẻo lánh, không có người, nhưng hôm nay đặc biệt ngoại lệ. Phác Xán Liệt nghe tiếng vang, thiếu chút nữa vồ ếch. Hắn đứng vững, không ngẩng đầu, không nhanh không chậm chỉnh sửa lại đồng phục nhăn nhúm.

Cách đó 30 mét là ba người, hai người nhìn không rõ tên lớp, một người tóc vàng, một người tóc đen, lông mày tỉa đứt đoạn, người cuối cùng mặc áo len màu đen, đưa lưng về phía hắn. Dư quang của Phác Xán Liệt liếc thấy đuôi tóc nhỏ sau gáy của thiếu niên kia.

Đầu vàng và đầu đen chặn thiếu niên mặc áo len đen, hất mặt nhếch miệng nhìn thiếu niên: "Nhóc con, còn muốn đi?"

Đầu vàng vừa dứt lời, người kia kéo cổ áo hắn, đầu gối thúc mạnh vào bụng đầu vàng, sau đó xoay bả vai hắn đá vào đầu gối. Động tác rất nhanh, căn bản là phản ứng không kịp nữa, ra tay cực kì mạnh mẽ.

Đầu vàng bất ngờ bị đánh úp, suýt nữa quỳ xuống đất. Đầu đen thấy đầu vàng bị đánh, định đấm lén một cái nhưng thiếu niên thản nhiên bất động, nghiêng đầu nhưng bị mất đà nên đá một cái vào người đầu vàng. Đầu đen đấm lên khóe miệng người kia, lập tức chảy máu.

Thiếu niên gạt gạt khóe miệng dính máu cười một cái, "Đàn chó của Tống Tuấn đến rồi? Có nhận tiền của nó không?"

Đầu đen tức giận siết quả đấm, "Mẹ mày, mày mẹ nó thử nói một tiếng nữa đi?"

Đầu vàng rốt cuộc kịp phản ứng, âm trầm nhào tới đạp thiếu niên kia một cái.

"Rác rưởi." Thiếu niên cười nhếch môi.

Phác Xán Liệt sửa sang lại đồng phục, cách ba chục mét làm tròn bổn phận của người qua đường, xoay người rời đi.

***

Hôm nay chính thức tựu trường.

Phòng học được lấp đầy, nhưng chủ nhiệm lớp còn chưa tới, trong lớp ồn ào ầm ĩ. Mặc dù là ngày tựu trường đầu tiên, mọi người không biết nhau nhưng cũng có thể biến phòng học thành cái chợ.

"Hello, tôi tên Vệ Hòa Bình." Bàn thứ hai từ trên đếm xuống, một người nam sinh giọng khá lớn, nhìn không cao, tóc không dài, nhưng biểu hiện rất đáng yêu, rất vang dội nói: "Là hòa bình thế giới, không phải trò đùa đâu. Tôi tên Vệ Hòa Bình thật mà, tên này là ông nội tôi đặt cho đấy, ông ấy là lính xuất ngũ về hưu, chính là hy vọng tôi sau này có thể...!"

Vệ Hòa Bình chợt liếc thấy cửa trước một người trạc tuổi trung niên đi vào, vội vàng quay đầu trở lại, "Thầy tới!"

Trước cửa lớp hai xuất hiện một người đàn ông. Người này mặc đồng phục giáo viên do trường quy định, nhìn cũng tầm ba mươi bốn mươi tuổi, mập mạp, đeo một chiếc kính rất xưa, rất cổ.

Lâm Phi vừa vào cửa, liếc mắt nhìn bàn học gần cuối hàng trống không, tìm cái ghế ở trên bục giảng ngồi xuống, không nói gì. Phía dưới đợi hồi lâu, không thấy chủ nhiệm lớp nói chuyện, kỷ luật lại từ từ rối loạn.

Vệ Hòa Bình đàng hoàng được hai phút, không rảnh rỗi quay đầu thẳng thắn nói: "Biên Bá Hiền? Các cậu nói Biên Bá Hiền? Biên Bá Hiền là anh em của tôi đó! Tôi và cậu ấy là bạn học, cũng có thể nói là bạn học lớp mười."

Nói tới Biên Bá Hiền, Vệ Hòa Bình nghiêng đầu chỉ về chỗ trống, "Bây giờ bọn tôi vẫn học cùng lớp, tôi nhớ cậu ấy cũng từng ngồi ở chỗ đó..."

Vệ Hòa Bình thấy chỗ của Biên Bá Hiền không có ai liền sửng sốt: "Ơ, Biên Bá Hiền hôm nay sao lại không đến nhỉ?"

Chuông vào học đã vang lên, nhưng dưới lớp đang thảo luận hết sức sôi nổi. Vệ Hòa Bình nói: "Tôi có dự cảm, lớp chúng ta sẽ trở nên rất mạnh!"

"Phương diện nào mạnh?"

"Phương diện nào cũng mạnh! Học tập lớp chúng ta có baba, đánh nhau cũng có baba, cặp baba này song kiếm hợp bích, vô địch thiên hạ!"

"Gọi là ba Phác với ba Biên à?"

"Thôi đi, ba Phác của cậu thi được 750 điểm cũng không cứu vớt điểm của cậu được bao nhiêu, còn Biên Bá Hiền..." Lưu Sướng ngồi đằng trước nghiêng đầu giễu cợt: "Ba Biên của cậu coi như xong rồi, nhân phẩm kém như thế, sau này cậu muốn nhận Biên Bá Hiền làm ba thật, vậy cậu ta sau này muốn dạy dỗ cậu, cậu van xin "ba, đừng đánh", ba Biên của cậu sẽ để ý sao?"

Vệ Hòa Bình trợn mắt muốn phản bác, Hứa Văn Dương ngồi bàn sau lên tiếng: "Được rồi được rồi." Cậu ta quay đầu nhìn, nói: "Hạng nhất cũng đã bắt đầu học rồi, các cậu cũng đừng cãi nhau nữa."

Phòng học loạn thành cái chợ, duy chỉ có 'hạng nhất' ở hàng cuối qua bao năm tháng vẫn an tĩnh đọc sách, ngón tay gầy mảnh đè lên trang sách, cảnh tượng trông rất thu hút.

Thầy giáo Lâm Phi hồi lâu không lên tiếng, vỗ bàn một cái, "Im lặng!"

Hứa Văn Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Phi ở trên bục giảng, ở cửa lớp lúc này là một thiếu niên mặc áo len đen.

Thiếu niên rũ mắt, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ. Cậu đứng ở đó, không thèm nhìn ai, miệng nhai kẹo cao su chậm rãi thổi bong bóng nổ 'bụp' một cái. Bề ngoài đẹp trai, tóc đen mắt đen, thuần khiết đến mức nhìn cứ như không dính chút tạp chất nào, phía sau còn có đuôi tóc nhỏ nhỏ, khóe miệng vừa mới kết vảy.

Hứa Văn Dương liền rõ ràng, đó là... Biên Bá Hiền.

Trong lớp dần yên ắng.

Biên Bá Hiền được chia ban đến lớp hai khiến cho nhiều người không hiểu. Có người chưa từng thấy Biên Bá Hiền, nhưng ở Nhị Trung đánh bạn trai thì chỉ có mỗi cậu ta, bởi vì nội quy nhà trường không cho phép.

Lâm Phi vỗ tay nói: "Được rồi, bạn học cuối cùng của lớp chúng ta đã đến rồi. Khai giảng xong mọi người cũng không quen nhiều, lát nữa lên giới thiệu mình một chút."

Thầy giáo quay đầu nhìn Biên Bá Hiền: "Em đến muộn thì giới thiệu trước đi."

Mọi người liền bị thu hút.

"Được." Vị bạn học này gật đầu đáp ứng. Cậu đứng ở cửa, căn bản không giống như đã có sự chuẩn bị bước vào lớp, "Tôi là Biên Bá Hiền." Thổi bong bóng, liếm liếm môi, "Bá trong bá tước, Hiền trong 贤 là đức hạnh."

Phác Xán Liệt nâng mí mắt lên nhìn, lại như không hề quan tâm cúi xuống. Lâm Phi gật đầu hài lòng, sau đó... không có sau đó nữa.

Lâm Phi đợi một lúc, không có ai lên tiếng, ông hỏi: "Còn cái gì... khác không?"

Biên Bá Hiền: "Không còn."

Lâm Phi: "Có thể nói một chút chuyện ý nghĩa trong kì nghỉ hè vừa rồi không?"

Biên Bá Hiền: "Không có."

"..."

Im lặng trong chốc lát, Lâm Phi đành nhún nhường: "Được rồi, nhổ kẹo cao su rồi vào lớp, trở về chỗ ngồi yên đi."

Biên Bá Hiền gật đầu, nhưng cậu mới vừa nhấc chân, Lâm Phi đột nhiên phát hiện một chuyện: "Cặp của em đâu?"

Biên Bá Hiền bất động, "Quên mang theo."

Lâm Phi:?????????

Trong lớp cười ầm lên. Lâm Phi nhìn Biên Bá Hiền giống như thấy thế giới mới: "Hôm nay là tựu trường ngày đầu tiên."

Biên Bá Hiền ỡm ờ, "Hôm nay tựu trường, buổi sáng quá bận nên quên mang theo." Lập luận không thể bắt bẻ. Nhưng một học sinh đi học mà cặp còn quên mang, vậy cậu ta bận bịu cái gì mới được?

Lâm Phi trợn mắt nhìn Biên Bá Hiền: "Vậy em buổi sáng bận cái gì?"

Biên Bá Hiền trả lời: "Năm giờ thức dậy, rèn luyện thân thể." Sau đó bổ sung: "Em còn chưa kịp ăn điểm tâm."

"..."

Trong phòng học cười lớn hơn.

Nhị Trung có thể có mấy người chưa nghe đến bạn học Biên Bá Hiền, nhưng không ai không biết thầy của Biên Bá Hiền. Chuyện toàn thể giáo viên Nhị Trung đối với vị bạn học trong trường ngủ, ra ngoài trường đánh nhau, vinh danh đứng đầu bảng 'học trò khiến giáo viên muốn tẩn chết' hoặc là 'học dốt có tiếng' đều nghe qua.

Lâm Phi có kế hoạch dự trù, nhưng vị lão sư này không nghĩ tới ngày tựu trường đầu tiên tên nhóc này đã cho ông tuột dây xích giữa đường. Lâm Phi coi như tỉnh táo lấy lại tinh thần: "Được rồi, về chỗ đi, buổi trưa hôm nay về nhà nhớ soạn cặp."

Biên Bá Hiền gật đầu, trở về chỗ ngồi.

Biên Bá Hiền là hạng hai đếm ngược, Phác Xán Liệt là hạng nhất đếm xuôi. Biên Bá Hiền ngồi trước bàn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt ngẩng đầu nhìn. Người phía trên lấy ra một đống sách đặt trên bàn, lại từ trong túi áo lấy tai nghe nhét vào tai, nằm dưới quyển sách số học, tám giờ sáng, bắt đầu ngủ.