Đánh Cược Trái Tim - Chương mở đầu
Chương mở đầu : Hoàng Tuấn Tú? Trường mình có người tên vậy sao? Rầm…. “Gì gì… bom nổ à!!” Nhi vội vàng tỉnh dậy ngơ ngác,dáo dác nhìn xung quanh,nước dãi vẫn còn ở khóe miệng. “Hu hu hu hu… híc híc… ” Sau khi tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ,Nhi mới thấy thì ra ko phải là bom nguyên tử công phá trường học,hay động đất làm trời long đất lở,có chút hơi tiêng tiếc,hóa ra chỉ là con bạn thân của mình vừa đập đầu rất ko thương tiếc vào cái bàn và đang ngồi khóc nức nở. “Mày đang phá hoại của công đấy!” Nhi nói nửa thật nửa đùa muốn an ủi.Cứ tưởng nó sẽ quay lên chửi lại 1 trận,ai dè vẫn chỉ nghe thấy tiếng thổn thức bờ vai con nhỏ đang run lên từng chập. Nhi lay mạnh vai nó, “Chuyện gì?Sao lại khóc?” Rầm.. Cánh cửa gỗ của lớp 12A14 đập mạnh vào tường bật ra làm kính cửa vỡ tan.Một cô gái hùng dũng đứng ở cửa lớp hét lớn “Ai là Hoàng Tuấn Tú?” Trong phút chốc ko khí im lặng bao chùm mấy chục con người đang ngồi thong dong tận hưởng giờ ra chơi trong lớp 12A14 bỗng im bặt.Chỉ còn nghe tiếng ồn ào léo réo như ong vỡ tổ từ phía sân trường.Mấy chục con mắt hướng về phía cô gái hùng hổ,ngay đơ ko thể nói thêm câu nào.Mãi 30 giây sau,1 cậu trai người gầy gầy đứng gần cửa bị cô “nghía yêu” sợ hãi chỉ chỉ về phía cuối lớp,một đám con trai đứa ngồi trên bàn đứa ngồi trên ghế đang trâu đầu vào nhau.Nhi gật đầu ý cho phép câu ta ra ngoài rồi hùng dũng xông vào cứ như đây là lớp của mình. “Ai trong các cậu là Hoàng Tuấn Tú?” Nhi nhìn lũ con trai đảo 1 vòng là kẻ nào?Kẻ nào dám làm bạn cô khóc? Mấy cậu con trai quay lại,nhìn cô,rồi lặng lẽ chỉ vào 1 tên cao cao,tóc dài thẳng mượt,mặt trắng đểu cáng (theo trong mắt của Nhi) tai đang đeo headphone,tay cầm psp đang ngồi ở giữa.Hắn cứ thờ ơ như ko phải chuyện của hắn. Nhi tiến tới tách lũ con trai ra đập bàn cái rầm.Lúc này hắn mới quay mắt ra nhìn cô vẻ chẳng có gì ngạc nhiên.Thờ ơ tháo 1 bên tai nghe xuống.Lại con gái đến làm quen à?Trong lòng hắn tự nghĩ. “Mày là Hoàng Tuấn Tú?” Nhi hỏi giọng hoàn toàn chẳng lịch sự tí nào nữa. Gật đầu.Hắn đảo 1 vòng ánh mắt nhìn cô,mái tóc buộc cao,khuôn mặt trong cũng ko xấu nhưng nhìn đã thấy như bà chằn,cái quần bò đang mặc mới nhìn đã biết là hàng rẻ tiền,áo khoác đồng phục sọc đen trắng,lại chẳng hề trang điểm.Hết sức tầm thường.Hắn đeo lại tai nghe vào,ko để ý. Đột nhiên cậu ta bị kéo bật dậy,còn chưa kịp hiểu chuyện gì,hóa ra là bị con bé đó túm cổ áo lôi dậy. “Sao cậu dám làm bạn tôi khóc?” Nhi ghé sát mặt vào dọa nạt,mắt cô trừng trừng nhìn hắn. Bốp.. “Ai da.Đứa nào phá đám thế?” Nghi bực bội quay lại đằng sau xem kẻ nào to gan dám đánh người.Ai dè mới quay lại mặt mũi đã có thêm 3 vạch đen. Thầy giám thị… (-O- |||) “Trần Hiểu NHIIIIIIIIIII….” Ông thầy già đầu hói hơ hói hắt đeo 1 chiếc kính mặt mày đang đỏ bừng rít lên tên cô. “Thầy..Thầy ơi.. Đau em thầy ơi!” Nhi vừa lấy tay cố giữ cho cái tai vừa la oai oái,năn nỉ ỷ ôi rầm trời nhưng vẫn bị ông thầy lạnh lùng xách tai ra khỏi lớp 12A14. Vâng,thầy tên là Triệu Quốc Bảo,quả thật đúng là quốc bảo quốc gia,cho tới nay dù đầu của thầy đã ra đi bao nhiêu là tóc,giờ gần được như sân bay nội bài nhưng bạn đừng nhìn thế mà xem thường,thấy ấy vẫn là quốc bảo nguyên vẹn,chưa sứt mẻ tí nào đâu đấy,xin nhấn mạnh là ngoài tóc thầy cứ ra đi thì chưa có bất kỳ tổn hại nhỏ nhất nào cả.Đúng là động vật cần được bảo tồn mà.Bình thường Nhi vẫn thường nghĩ vậy nhưng vào lúc này,thật cô nghĩ đáng lý ra quốc bảo thì phải được lồng khung kính trưng trong bảo tàng quốc gia chứ.Đau muốn chết người rồi!! Với mấy chục năm thâm niên công tác trong nghề,dù có bao nhiêu cái xuân xanh đã đi qua trên cái đầu gần như nhẵn thín lưa thưa mấy sợi tóc của thầy,thầy vẫn 1 lòng son sắc thủy chung với nghề giáo,và mục đích chủ yếu là lẽ sống của đời thầy là bắt những đứa học sinh vi phạm.Nhuộm tóc,ko mặc quần đồng phục,ko sơ vin,đi dép lê,đi học muộn,tóc tai gì mà dài thế.. vân vân và mây mây.. Bất cứ ở đâu có bất bình ở đó có Quốc Bảo.Thế mới nói cái tên nói lên tất cả.. “Thầy..Bỏ em ra em tự đi mà.Đau quá thầy ơi..Ối ..Thầy..” Nhi cố gắng khản giọng van nài,cuối cùng vẫn ko thoát khỏi gọng kìm của quốc bảo nước ta,bị lôi xềnh xệch lên phòng hội đồng. Để cô đứng chịu phạt,quốc bảo của chúng ta lặng lẽ tiến lại bàn nước dài của giáo viên,giờ đang là giờ ra chơi nên các vị bô lão đang khá là đông đủ tụ họp để hội nghị diên hồng.Nhìn cô học trò nhỏ trong chiếc áo đồng phục mùa đông bị kéo vào ko khỏi tránh được sự chú ý của chư vị quần thần.Họ dừng mấy câu chuyện mang tiếng là chuyên môn,thật ra cô cũng biết thừa cô giáo thì nói về từ thức ăn tới mĩ phẩm,thầy giáo thì ko biết đang nói cái gì đôi khi hút thuốc uống miếng trà rồi lại cười với nhau.Trong thì bảo phòng nghỉ giáo viên phòng hội đồng,thật ra ngoài chức năng họp chuyên đề mỗi đầu tuần thì chả khác cái căng tin là mấy.Nhưng quả thật đây là cái căng tin mà học sinh ko nên bước vào. Quốc Bảo lặng lẽ kéo 1 cái ghế gần nhất,với tay lấy cái bình trà trên bàn,rót 1 cốc vừa uống vừa lấy tay xoa tóc.Trong lòng Nhi đang nghĩ,rõ là lắm chuyện,có tóc đâu mà vuốt,bảo sao cứ ngày càng hói.Vừa nghĩ tới đây thì ngụm nước ngọt giọng của thầy đã trôi,thầy ngước lên nhìn nó,Nhi nuốt nước bọt cái ực. “Em vừa làm gì trong lớp 12A14?” thầy nói giọng vẫn còn run run đang cố giữ bình tĩnh,dù sao cũng đang có nhiều người trong phòng. “Dạ,em tìm tên khốn Hoàng Tuấn Tú ạ!” Nhi buột miệng.Vừa nói ra thấy mình bị hớ,vội vàng ngậm chặt miệng cúi xuống nhìn ngón chân mình đang tự đánh nhau trong giầy. “Cái gì?” hoàn toàn mất bình tĩnh,quốc bảo nổi dậy rồi!!Nhi nghĩ,đúng là nên đóng khung cho vào bảo tàng mà,như thế mới an toàn được cho xã hội. Kết quả của 1 lần vùng lên quật khởi này của cô là đình chỉ 3 ngày,phạt tiền thay kính cho lớp 12A14.Nhưng điều đó ko làm cho Nhi sợ,cô chỉ sợ bà mẹ già độc thân tiền mãn kinh đang ở nhà của cô.Hậu quả của 1 lần anh hùng là ngàn năm hối hận.Giờ Nhi đã thấm nhuần sâu sắc điều này. Còn kẻ bị hại,chỉ lẳng lặng đứng nhìn trò vui,Trần Hiểu Nhi, cô thật đúng là ngu ngốc!!