Chương 1
Sân khấu trường chẳng có gì khác so với hồi tháng sáu, dưới kia là hai dãy ghế phủ lớp bụi mỏng. Các góc sân khấu vẫn còn đó những thiết bị chiếu sáng. Những dụng cụ trang trí phông màn vẫn tựa vào bức tường phía sau sân khấu. Nhưng với Laura, khung cảnh ấy lại lung linh huyền ảo lạ thường. Nền sân khấu lát ván gỗ trầy xước như sáng bóng lên trong ánh sáng chiếu thẳng từ trên cao. Cô nữ sinh năm thứ hai trung học phổ thông tưởng tượng mình đã được phục trang đầy đủ trong vai nữ nhân vật chính của kịch Chỉ hôm nay thôi.“Oách thật! Mình thành diễn viên chính rồi.” Niềm hứng khởi ào qua như một cơn gió khi Laura nhớ lại lúc thấy tên mình đứng đầu danh sách tốp diễn viên niêm yết từ cuối năm học trước. Suốt mùa hè, Laura chỉ ngày đêm tập vai chính.-Kìa Laura!Laura ngoái nhìn. Stacey và Amanda, hai cô bạn cùng đội kịch đang đi tới:-Chào. Đầu năm có gì vui chưa mấy bồ?Stacey hất mái tóc dài ra sau vai:-Nếu nói tớ mừng húm vì sắp được ngập đầu trong đống bài vở là xạo một trăm phần trăm. Nhưng ít nhất thì cũng được tập kịch. Vui vẻ một chút cũng đỡ ngán trước khi chúi mũi vào chồng tập vở cao ngất ngưởng.Amanda hưởng ứng:-Nhất trí. Vả lại, năm nay rất đặc biệt : Laura thủ vai chính, nhớ không?Về tài diễn xuất, phải nói Laura và Amanda là “kẻ tám lạng, người nửa cân”. Sự ganh đua ngầm giữa họ ngày càng nóng lên vì Emily luôn chiếm ngôi vị độc tôn trong dàn diễn viên nữ đã ra trường. Chính Laura cũng không ngờ cô Goldstein lại chọn mình chứ không phải là Amanda. Giọng cô bé trầm tĩnh:-Cô Goldstein hay nói gì nhỉ ? “Không có vai diễn tầm thường. Chỉ có...”Stacey cười :-“Chỉ có diễn viên tự làm cho mình tầm thường đi”. Mỗi khi khó xử lúc phân vai, cô lại nhắc câu ấy. Còn với tớ, nó như cái phao tâm lý. Chẳng là tớ toàn phải đóng vai phụ mà - Stacey dọn giọng, bắt chước cô giáo – “Trong một vở kịch, các vai phụ luôn là phần tinh túy nhất”.Cả ba bò lăn ra cười. Dù luôn phải đóng vai phụ, Stacey vẫn là bậc kỳ tài trong lãnh vực ...bắt chước. Amanda nhìn quanh khán phòng :-Đủ mặt anh tài chưa nhỉ ? Kia có phải Jordan không đó ? Nắng mùa hè làm chàng ta “hot” quá chừng !Stacey háo hức :-Còn chờ gì nữa. Phải giao lưu ngay thôi. Gặp lại Laura sau nhé.-Ừ, đi ngay đi. Kẻo hắn bốc hơi mất.Bông phèng với bạn xong, Laura lại đối diện với sân khấu, mong quên hết mọi tiếng cười đùa xung quanh. Đêm mở màn hiện ra trong trí tưởng tượng của Laura, hai tấm màn nhung mở ra. Mọi ánh mắt đều dông cả về phía nữ diễn viên chính đang tạm thời độc chiếm sân khấu. “Dù hay dù dở, cả diễn viên và tốp phụ trách hậu trường đều phụ thuộc vào vai diễn của mình, và cả... nam diễn viên chính nữa”.Một người ngồi vào ngay chố trống cạnh Laura. Giật mình, Laura quay sang, sửng sốt. “Không thể nào! Mình mơ hay tỉnh đây! Xem ai đến ngồi cạnh mình nè!”-Chào Laura. Đang nghĩ gì thế?Ted bắt chuyện. Ánh mắt thân thiện, nhiệt thành chiếu thẳng vào mắt cô bé. Mái tóc anh vừa đi ngoài gió rối bù. Cong Laura thì đang rối trí. Ted học trên Laura một lớp, luôn “trong tầm ngắm” của các nữ sinh trường trung học Park Hills vì đã đẹp trai lại tài hoa. Ngay khi vào năm thứ hai của trường trung học phổ thông, Ted đã được giao vai chính. Vậy mà “người hùng ấy” lại chủ động bắt chuyện trước với Laura. “Quỹ đạo đổi chiều hay sao thế này?” Không hiểu vô tình hay cố ý mà ánh mắt Ted cứ lưu luyến mãi với khuôn mặt Laura, không chịu rời đi, khiến cô bé khó lòng tỉnh táo. Laura cố trấn tĩnh “Đừng nghĩ quá nhiều! Anh ấy chỉ chờ mình trả lời.”-Khá…khá vui…nói chung là vui.”Mình mắc tật nói lắp rồi sao? Đừng làm người ta phát hãi mà bỏ đi chứ!”.Ted bật cười:-Coi em kìa! Sợ học đến đờ cả người ra. Nhưng cũng phải công nhận hết hè là hết vui.-Gì cơ?Đờ người vì sợ bài vở ư? Đùa sao? Thử hỏi nữ sinh cả trường này xem. Ai mà không ngây người ra khi được tiếp chuyện với “huyền thoại” của trường kia chứ? Đúng là Ted đẹp trai, dễ mến thật. Nhưng anh ấy và Emily đã cặp kè với nhau cả hai năm có lẻ. Chuyện bắt đầu khi hai người họ vào vai Tony và Maria trong vở Câu chuyện bên bờ Tây. Thế nên các cô có mơ cũng phải chiêm ngưỡng từ xa. “Nhưng Emily đã vào đại học, liệu Ted có còn vấn vương chăng?”Ted vươn vai. Chiếc áo thun màu xanh lá cây càng ôm sát nửa người phía trên rắn chắc. Laura nhìn quần áo mình mà phát hoảng: quần Jeans quá khổ, áo thun trắng rộng thùng thình. Nếu biết Ted sẽ đến ngồi bên, trò chuyện như bạn vong niên thế này, chắc chắn cô sẽ chọn bộ khác.-Thôi không nói chuyện học hành nữa. Em thích vở kịch này không?Lau ra đỏ mặt, thầm nghĩ “Ted ngại diễn chung với mình. Phải rồi, mình không thể sơ với Emily được”. Laura lúng túng.-Thích chứ.Luồn những ngón tay nhỏ nhắn vào lọn tóc trên vai, Laura bất giác quấn ngón tay vào đuôi tóc như mỗi khi hồi hộp. Một động tác bị Rosita, bạn thân nhất của Laura, chê là trẻ con.-May quá, năm nay không có nhạc kịch. Em hát dở lắm. Không bằng Emily. Mà quên, ý em là…“Đúng là dở hơi hết chỗ nói”. Ted phủi bụi bám trên ống quần, nhân tiện vuốt nếp vải kaki cho phẳng:-Công nhận hiếm người hát hay như Emily.Laura nhìn anh thông cảm. Chắc Ted nhớ Emily lắm. Laura tò mò:-Emily lúc này ra sao rồi? Đã quen trường quen bạn chưa?Ted nhún vai:-Thực lòng, anh cũng không rõ. Trước khi cô ấy rời trường, tụi anh đã quyết định chia tay. Xa mặt cách lòng, phiền lắm.Laura tự rủa thầm “Rõ đồ vô duyên. Sao lại ăn cơm mới, nói chuyện cũ thế! Người ta đang vui, mình lại đi nhắc chuyện buồn”.-Xin lỗi, em không biết.Ted cười xoa dịu:-Không sao… Nhiều người hỏi, nên anh cũng quen rồi.Ted nhìn xoáy vào mắt Laura.-Em đã xem Ngã rẽ cuộc đời chưa? Nghe nói phim hay lắm.Laura lúng búng:-Chưa. Anh xem chưa? À, chắc anh chưa xem…Laura nhăn nhó “Cứ nhìn xoáy vào mắt người ta, bình tĩnh sao nổi?”-Vậy chủ nhật đi nhé? Tất nhiên là nếu em không bận.Laura cố tiêu hóa thông tin Ted vừa mời cô đi chơi. Có anh bên mình, chủ nhật không còn dài lê thê. Chỉ cần nghĩ đến việc sánh vai với Ted, Laura đã thấy hồi hộp rồi.-Không, em rảnh mà. Chắc đi được.Vừa tự trấn tĩnh, Laura vừa thầm khen câu nói duy nhất ra đầu ra đũa kể từ nãy đến giờ.-Vậy tối chủ nhật nhé.-Đồng ý.-Thế thì tuyệt.Laura suy nghĩ mông lung. Hình ảnh cô bé sánh vai với Ted trên đường phố cứ lởn vởn trong tâm trí. Biết đâu chủ nhật chỉ là bước khởi đầu. Biết đâu, từ nay, các tối chủ nhật đều là chuỗi ngày vui vẻ. Cứ thế, niềm vui dịu ngọt kéo tâm trí Laura xa rời thực tại.Tiếng xôn xao trong khán phòng lắng dần. Nhất định đạo diễn đã đến. Nhưng Laura cần phải có thêm thời gian nữa mới có thể tập trung được. Chợt Ted ngạc nhiên hỏi:-Adams đến đây làm gì thế nhỉ?Laura như tỉnh cơn mê:-Mark ư?Theo tay Ted chỉ, Laura thấy Mark đang theo cô Goldstein, cô giáo phụ trách đội kịch lên sân khấu. Như mọi lần, Laura lại đờ đẫn mỗi khi Mark xuất hiện. Và cũng như mọi khi, cô lại cố xua đuổi mọi ý nghĩ của mình về Mark.-Chẳng biết nữa. Mark có trong đội kịch đâu. Nhưng anh ta giỏi diễn lắm. Nhất là với nữ sinh mới của trường.Ted nhướng mày:-Là sao cơ?-Nghĩa là, màn một: nguyện một lòng một dạ với nàng khiến nàng đồng ý đi chơi cùng. Màn hai: vờ ngơ ngác khi cô bé cứ ra ngóng vào trông mà chẳng thấy bóng chàng đâu.Ted cười bí hiểm:-Nên hiểu thế nào đây? Chắc em không ưa gì Mark.Laura ngớ người. Cô bé vừa làm Ted hiểu nhầm. Laura vội đính chính:-Không có phần em đâu! Ai mà thèm… Nhưng nhỏ bạn thân của em, Rosita khá thân với Mark. Nên em không lạ gì anh ta.Laura nhìn Mark tự tin hất mái tóc đen đang xõa xuống trán mà ghét, tưởng mình ngon lắm sao? Ngoài kia, thiếu gì người đẹp trai hơn Mark. Ted chẳng hạn. Hơn nữa, Ted là người tốt. Phái đẹp trường này thường xuýt xoa kể cho nhau nghe thái độ dịu dàng và quan tâm của Ted với Emily. Tuy nhiên, ngay cả các nữ sinh “yêu kiều, khó chiều” nhất cũng phải công nhận Mark khá đẹp trai. Con gái liên tục bị Mark “bắt hồn”, dù biết hắn chẳng ra gì. Sao Rosita chịu được Mark nhỉ? Lại còn chơi khá thân nữa chứ! Cô Goldstein đem hai chiếc ghế đến phía trước sân khấu, một cho mình, còn một ra hiệu cho Mark ngồi xuống:- Thôi nào, mọi người im lặng đi. Các em làm quen với Mark đi nhé. Cậu ấy sẽ là trợ lý của tôi trong vở kịch này.Laura khó chịu nghĩ “Từ giờ tới khi khai mạc, thể nào hắn cũng cặp kè với nửa số diễn viên của đội cho mà xem”. Có mặt Mark, vở kịch thiếu hấp dẫn đến một nửa. Trừ khi…Laura liếc nhanh Ted. Viễn cảnh tiếp sau chủ nhật tuần này khá sáng sủa. Nếu dành được chỗ của Emily bên Ted thì vở kịch lần này sẽ là một kỷ niệm khó quên. Laura mong nhịp tim chậm lại, và cố tập trung nghe cô giáo nói.Xin lưu ý, Mark sẽ trực tiếp góp ý cho từng vai diễn. Đây là điểm hơi khác với lệ thường. Mark có đóng góp nhiều ý hay cho vở diễn. Về phần mình, tôi cho rằng các em sẽ chủ động hơn nếu mọi công đoạn đều do học sinh phụ trách. Vả lại, tôi cũng phải lo nhiều việc khác trong trường. Các em nên lắng nghe mọi hướng dẫn của Mark. Như chính tôi hướng dẫn các em vậy – Cô dừng lại, e hèm – Giờ thì hãy bắt đầu với từng đoạn ngắn theo bản thảo đã phát. Nhớ phải diễn với mọi cảm xúc…Laura lấy tập bản thảo, mở trang đầu tiên. Cô bé cố ngồi thoải mái, làm mặt “tỉnh rụi”, nhưng hồn thì còn ở chin tầng mây. Vai chính và buổi hẹn hò với Ted đúng là sự khởi đầu tuyệt vời cho năm học mới.- Nói chầm chậm thôi, cho tôi còn theo với chứ! Này nhé, có phải Ted đến bên bồ, thân mật như đã quen từ trăm năm trước. Còn bồ thật quá tài! Phù phép kiều gì khiến chàng mời đi xem phim ngay thế?Laura cười ngất:- Tớ sợ tàu bay giấy của bồ lắm. té lộn cổ bây giờ. Với lại, đừng quan trọng hóa vẫn đề nữa. Đã có gì đâu mà.- Chẳng lẽ còn muốn tôi nhắc bồ nhớ Ted là ai! Tin tôi đi, chuyện lớn đến rồi. Laura chỉ nghe loáng thoáng lời nhận xét của Rosita vì còn bận rộn lục ngăn trên cùng của tủ.- Quái thật!- Sao, có gì không ổn à?- Không. Nhà tớ hết nước cam rồi.- Lãng xẹt! Quên chuyện nước cam đi. Có chàng rồi phải lo giữ đấy.Laura cười hic hic:- Vâng, em xin nghe lời.Dù vờ lơ đãng nhưng trống ngực Laura lại đập dồn dập dễ có đến lần thứ một triệu trong ngày!- Anh Dennis sẽ ngạc nhiên cho mà xem. Bồ sướng như tiên rồi nhé. Chẳng bù cho mình. Chuyện mình với Dennis vẫn chưa ra đâu vào đâu.Laura cố nín để khỏi bật cười thành tiếng. Dennis là bạn trai của Rosita. Nhìn qua cũng biết là họ sẽ gắn bó nhau cho tới trọn đời. Vì chưa có bạn trai, nên Laura thường đi chơi với cặp Dennis – Rosita. Mỗi lần như vậy, cô lại thầm than phục anh chàng Dennis. Đã ga lăng lại còn chiều Rosita hết lòng.- Xinh như bồ, ai lại nỡ rời?- Thôi đừng đùa nữa.Laura lắc đầu. Rosita luôn không vừa lòng với bản thân. Dù vẻ yểu điệu thục nữ của nó luôn là trung tâm điểm của mọi ánh mắt dồn vào.Laura lục lọi tủ bếp phía trên bồn rửa chén:- Bồ quên giải pháp sống vui rồi à? Không bao giờ tự đánh giá thấp chính mình. Bồ xinh đẹp, bạn trai chiều chuộng bồ, bồ có tất cả rồi đấy.“À, đây rôi, một bịch bánh quy”- Mình không lạc quan được như bồ. Đời thực khắc nghiệt hơn bồ tưởng đấy.Laura nhâm nhi mẩu bánh:- Vâng, em biết. Em đâu có chin chắn bằng bà chị được. Em chỉ biết bánh quy chắc chắn ngon hơn nước cam thôi.Rosita khịt mũi. Laura cười cầu hòa:- Tụi mình rõ thật dở hơi. Nói hoài chuyện không đâu. Bây giờ bồ pahir giúp mình mới được. Mình chỉ sợ chuyện với Ted lại rối tung lên.- Rối thế nào được?- Ai lần đầu đi chơi với bạn trai mà chẳng vụng về! Nói thiệt, hôm nay, tui đã đủ “ngố” lắm rồi!Nhớ chuyện lúc sáng, mặt Laura đỏ rần lên vì ngượng. Nhưng khi nhớ lại cặp mắt sáng của Ted, cô bé lại xốn xang. Rosita cười hi hi:- Dễ thương quá. Tiếng sét ái tình làm bạn tôi quay mòng mòng rồi có phải không? Không quay mòng mòng mới là lạ. Ted vừa diễn xuất hay, vừa chín chắn, vừa tinh tế, vừa…- Cũng có khi đúng.Chợt Julie, em gái của Laura từ cửa bếp hỏi vọng vào:- Cái gì đúng?- Để lát sau chị em mình bói chuyện nhé. Còn nước không?Laura chỉ vào hộp nước cam trên tay em. Con bé lắc đầu.- Hết nhẵn rồi.Đi ngang qua chỗ Laura đang ngồi, Julie ném chiếc hộp vào thùng rác. Đôi mắt xám nhạt thường rât trong sáng của Julie lúc này sao mà buồn thế.- Chờ mình một chút – Laura nhắn bạn rồi quay sang em – Em sao vậy ?Julie quay lại nhìn với cặp mắt trống rỗng.- Chẳng sao cả.Chưa nói hết câu, cô bé vội vã bỏ đi.- Kìa, Julie, chờ đã.Laura kẹp ống nghe vào vai nhưng Julie đã đi khuất. Laura đưa ống nghe lên tai:- Xin lỗi nhé bồ. Chẳng qua em mình hồi này cứ là lạ làm sao ấy.- Lạ thế nào?- Tớ không biết…để hỏi lại cho rõ đã. Julie với tớ thường hay tâm sự. Vậy mà hồi này, dường như con bé cứ giấu tớ chuyện gì ấy. Hay tại tớ chỉ lo hão.Rosita gật gù, lên giọng bà cụ non:- Chắc rồi. Đừng có chưa chi đã phát hoảng. Con gái tuổi 12 khó bắt chuyện lắm. Hồi đó, chúng mình cũng có khá hơn đâu.Laura gật đầu. Rosita nói đúng. Ngoài vóc dáng lớn lên từng ngày, chắc chắn Julie cũng đang thay đổi lớn về mặt tâm lý. Cũng như bao cô bé đang tuổi dậy thì khác. - Phải công nhận bồ nói có lý.- Quên mất. Thứ sáu nhà Zinman, bạn anh Dennis có tiệc. Tụi này nhất định sẽ đến dự. Bồ cùng đi nữa nhé?- Ừ, cho tớ đi với. Rosita này, nếu chuyện với Ted mà đẹp nhưu mơ, tớ sẽ ít quấy rầy bồ và anh Dennis. Biết đâu, những lần đi chơi tay ba này sẽ không còn nữa.- Đừng có đoán già đoán non nữa. Trán nhăn như bà già bây giờ. Cứ đi cho vui cái đã. Mà đông người lắm nghe. Tớ rủ Sara rồi. Cả Berna, Erica và Mark nữa.- Mark à? Rủ hắn làm gì?Dù lòng tự nhiên nôn nao, Laura vẫn vờ bình thản. Rosita và Mark rất thân, nhưng họ hiếm khi đi chơi chung. Như thế, Laura tạm yên tâm đôi chút. Cô sẽ không phải liên tục tự trấn tĩnh như mỗi khi buộc phải đối mặt với Mark. Dù đã nhiều lần lấy hết can đảm, Laura vẫn không dám kể với Rosita rằng, từ năm ngoái tới giờ, cô đã để ý tới Mark. Tất nhiên, mối thiện cảm ấy có trước khi Rosita rỉ tai Laura về cách cư xử không đẹp của Mark với bọn con gái. Giờ thì Laura chỉ muốn tránh xa anh ta mà thôi.Rosita hào hứng kể:- Tiệc lớn lắm nha. Zinman quen biết rộng, khối nào trong trường cũng có bạn. Gặp bạn bè sau bao nhiêu thay đổi trong ba tháng hè thú phải biết. Bố cũng đừng ngại. Nếu có Mark đi, cũng khó giữ chân anh áy lâu. Chắc chắn gã đa tình ấy không chịu ngồi yên. Thể nào cũng đi tán mấy em vừa vào trường năm nay.Laura chun mũi, lầm bầm:- Đáng ghét. Dám đùa giỡn với tình cảm của người ta. Không thể tin có người sống vô tình như thế. Sỗng như vậy, ai còn dám thật lòng với mình nữa.- Cạu cọ miết rồi mau già đó, nghen. Sao tự nhiên cậu ghét Mark quá vậy? Còn mình, đã không để ý tới cái miệng ham tán gái của Mark từ lâu. Người như anh ấy, hiểu rồi mới thấy mến.“Còn mình, chỉ có cách ghét cay ghét đắng mới giúp mình thôi không nghĩ đến Mark!”Có tiếng xe tắt máy bên ngoài:- Hình như mẹ tớ vể. Gọi lại sau nhé?- Ừ, thôi chào bồ nhé.- Chào.Có tiếng mẹ gọi từ ngoài cửa:- Các con đâu rồi? Mẹ đã về rồi đây!Laura cười mãn nguyện khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ. Cô reo lên:- Con chào mẹ!- Tập tành thế nào con?- Tuyệt lắm mẹ ạ.Laura nũng nịu: - Con muốn xin mẹ một điều. Mẹ đống ý, mẹ nhé. Mẹ ra hiệu cho Laura ngồi đối diện qua bàn bếp:- Thì phải nói xem chuyện gì đã chứ. Mẹ nghe cô giáo nói con tham gia diễn kịch. Có phải chuyện đó không con?- Cô nói đúng đấy mẹ à. Nhưng chuyện này khác. Anh Ted mời con đi chơi vào chủ nhật tuần này! Con đi được không mẹ?- Ted nào hả con? - Là người đóng cặp với con. Mẹ cho phép con nhé?Laura nôn nóng nhìn mẹ. bà đặt tay lên vai cô:- Mong rằng cậu ấy xứng đáng với con gái của mẹ.Cô tin tưởng:- Con chắc mẹ sẽ hài lòng về Ted. Hình như anh ấy là nửa còn lại mà con đang đi tìm, mẹ ạ.Bà nhìn con gái âu yếm:- Cầu cho con đúng. Nhớ về sớm con nhé.