Chương 1 - Tiền thế
(Cũng ít có dài nhỉ bạn au ơi. Hơn 6000 từ)Nước Mĩ
New York
Tại một giáo đường sang trọng đang chuẩn bị cử hành hôn lễ thế kỉ, nhân vật nam chính của hôn lễ là Vương Thanh – người đứng đầu gia tộc Hoa kiều lớn nhất ở Mĩ, gia tộc họ Vương, đồng thời cũng là tổng giám đốc của tập đoàn TIME. Trong khi ấy, nhân vật nữ chính Lâm Huyên lại mang một thân phận khiến không ít người phải tặc lưỡi, cô vốn là con gái một ông trùm bang phái nho nhỏ ở Mĩ, mặc dù hiện giờ đã rời thế giới ngầm chuyển sang làm ăn chân chính và cũng đang ăn nên làm ra, song nếu so với gia tộc Họ Vương danh tiếng thì đây chẳng qua chỉ là dạng ăn mày. Trong phút chốc, cô dâu đã từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Còn nhớ, lúc Vương Thanh, vị công tử lãnh tình nổi tiếng trong giới thượng lưu nước Mĩ, tuyên bố muốn cưới Lâm Huyên, cô gái mang trong mình đứa nhỏ của anh, vô số thiên kim tiểu thư đã thương tâm muốn chết.
Từ xưa anh hùng khó qua được ải mĩ nhân, dù giữa trăm ngàn người đàn ông mới có được một người như Vương Thanh thì anh cũng chẳng phải là ngoại lệ, cuối cùng vẫn không qua được cửa của Lâm Huyên. Vì Lâm Huyên, Vương Thanh thậm chí không tiếc cùng người bạn tốt lâu năm Sở Uý tranh đấu để rồi cuối cùng mỗi người mỗi ngả. Vô luận có bao nhiêu người không chúc mừng hôn lễ này, Vương Thanh vẫn quyết định vào ngày 20 tháng 5 – cũng là sinh nhật của anh, tổ chức lễ cưới long trọng với Lâm Huyên, nói cho mọi người biết anh yêu người phụ nữ này biết bao nhiêu, thương đứa nhỏ sắp chào đời này biết bao nhiêu.
Trong phòng thay đồ của cô dâu, Lâm Huyên mặc váy cưới ngồi trước bàn trang điểm, ba nhân viên trang điểm đang giúp cô chỉnh trang lại lần cuối. Nửa giờ nữa, cô sẽ được gả cho người đàn ông mà cô yêu, cha của đứa nhỏ đã năm tháng trong bụng cô. Lâm Huyên thoáng mỉm cười, nét hạnh phúc ánh lên trong đôi mắt cô. Có người gõ cửa, phù dâu chạy ra mở, song ngay khi nhận ra người bên ngoài là ai, cô vội ngăn anh ta tiến vào.
“Ngài Sở Uý, ngài vào đây làm gì? Mời ngài lập tức rời đi” hiển nhiên phù dâu không hoan nghênh người tới. Thần sắc Lâm Huyên hơi biến sau khi nghe thấy tên người kia, cô đứng lên, dưới lớp áo cưới bụng của cô lộ rõ.
Người đàn ông ngoài cửa mặc một bộ âu phục màu bạc, tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú khiến người khác không khỏi chú ý, đặc biệt thu hút ở người này là đôi mắt, một đôi mắt màu đen luôn ánh lên nét vui cười. Người đàn ông này thực gầy, má hơi hóp lại thiếu đi nét hồng nhuận trước kia, dù vậy tinh thần của hắn có vẻ rất tốt, giống như đã qua những ngày suy sụp âu sầu.
Người đàn ông ấy cũng không đi vào mà đứng ở phía ngoài nhìn cô dâu cười cười phất tay: “Hi... cô dâu, hôm nay cô rất đẹp“.
Lâm Huyên nở nụ cười cứng ngắc, hỏi: “Có việc gì sao?”
“Ừ, có việc, có thể nói chuyện riêng với cô được không?” Sở Uý giơ bó hoa bách hợp cầm trong tay lên, “Tôi chỉ đến chúc phúc cho cô thôi, nói xong tôi lập tức đi ngay. Giờ chỉ muốn nói chuyện riêng với cô một chút thôi, có thể chứ?“.
“Không được! Mời ngài lập tức rời đi, bằng không tôi kêu bảo vệ đến”, phù dâu ngăn ở cửa, không cho người đàn ông có ý đồ thương tổn Lâm Huyên tiến vào.
Không chút để ý đến phù dâu, người đàn ông này chỉ nhìn cô dâu cười đầy thành khẩn: “Tôi thật tình chỉ đến chúc phúc thôi mà. Chẳng qua là có chút chuyện không thích hợp để người khác nghe thấy thôi, nói xong tôi sẽ đi ngay. Nhiều nhất là mười phút thôi, có thể chứ?“.
“Được”, ngoài dự đoán của phù dâu, Lâm Huyên miễn cưỡng cười trừ, nói với cô: “Yên tâm, mình không có việc gì, các cậu cứ ra ngoài chờ mình“.
“Nhưng mà...” phù dâu không yên tâm.
“Tôi cũng không muốn chết lần thứ hai nha...”, người đàn ông ấy vui cười nói với phù dâu, sau đó mới chậm rãi đi đến trước mặt cô dâu, đưa bó hoa: “Tân hôn vui vẻ, chúc cô hạnh phúc“.
“Cảm ơn”, lạnh nhạt nhận lấy bó hoa, trong mắt Lâm Huyên tràn ngập sự phòng bị.
“Thời gian của tôi cũng không nhiều, có thể cho tôi nói riêng vài câu với cô dâu được không?” Sở Uý quay đầu, nói với mấy người xung quanh. Phù dâu cùng nhân viên trang điểm do dự một lúc rồi đi ra. Lâm Huyên vì những lời này của hắn mà có chút kinh ngạc nhưng cô cũng không hỏi thêm gì.
Cửa vừa đóng, Lâm Huyên hướng phía sau lùi lùi vài bước, bảo trì khoảng cách an toàn. Sở Uý nhìn cô một hồi rồi nở nụ cười.
“Cô yêu cậu ấy không?”
Lâm Huyên biết “cậu ấy” mà người đàn ông này đang nói là ai, cô đáp: “Tôi yêu anh ấy, tình yêu mà tôi dành cho anh ấy không kém gì anh“.
Khóe môi Sở Uý hơi run lên, nhưng hắn vẫn bảo trì nụ cười: “Cô có dám thề sẽ không bao giờ tổn thương cậu ấy nữa?“.
Lâm Huyên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng vào hắn trả lời: “Tôi sẽ không bao giờ thương tổn anh ấy nữa“.
“Vậy là tốt rồi...” Sở Uý giật nhẹ cổ áo sơ mi, tựa hồ hô hấp có chút khó khăn “Cô có đứa nhỏ của cậu ấy, mặc kệ cô đã từng mang mục đích gì khi tiếp cận cậu ấy, tôi đều hi vọng cô có thể nhớ kĩ những lời cô đã nói hôm nay. Cậu ấy yêu cô, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy yêu một người phụ nữ nào như thế. Lâm Huyên, tôi cũng không hối hận vì đã từng muốn giết cô và Lâm Thần. Bởi vì tôi yêu cậu ấy không kém gì cô“.
Hơi thở của Lâm Huyên có chút dồn dập, cô cố gắng trấn định đáp: “Thực xin lỗi. Tôi cũng không muốn thương tổn anh“.
“Cô không cần xin lỗi tôi, căn bản cô không gây thương tổn gì với tôi”, Sở Uý tự giễu, cười cười: “Có thể thương tổn tôi chỉ có mình cậu ấy“.
Lâm Huyên quay đầu không dám nhìn vào mắt người đàn ông này.
“Lâm Huyên mặc kệ cậu ấy có hận tôi bao nhiêu, hiểu lầm tôi bao nhiêu, tôi vẫn sẽ không trách cậu ấy. Những điều này chỉ có thể giải thích là cô trong lòng cậu ấy quan trọng hơn tôi. Bởi thế tôi thua tâm phục khẩu phục. Nhưng...” thanh âm của Sở Uý đột nhiên biến đổi trở nên cực kì âm lãnh: “Nếu cô dám trộm thông tin giao dịch cơ mật của cậu ấy thêm lần nữa, thương tổn cậu ấy thêm lần nữa, thương tổn TIME thêm lần nữa, tôi dù có xuống địa ngục cũng không tha cho cô. Cho dù cậu ấy có cho tôi phát súng nữa tôi cũng quyết không buông tha cho cô“.
Lâm Huyên không khỏi run rẩy, cô cố hớp lấy từng ngụm không khí, không nói lời nào.
Sở Uý nở một nụ cười đầy lạnh nhạt: “Tôi thật hâm mộ cô, cho nên, hãy cố gắng mà thương yêu cậu ấy, đừng làm mấy việc tổn thương cậu ấy nữa. Chuyện mà Lâm Thần với cô làm, tôi cũng coi như nó chưa bao giờ xảy ra. Tuy nhiên sẽ không còn lần sau nữa đâu“.
Cánh cửa lại một lần nữa bị người mở ra, đi vào là một người đàn ông có đôi mắt màu lam, khi vừa nhìn thấy cảnh trong phòng đôi mắt ấy bỗng trở nên lạnh lùng. Sở Uý quay đầu cười cười giơ tay: “A đừng hiểu lầm, tôi thề lần này đến chẳng qua là có mấy lời muốn chúc cô dâu“.
“Đi ra ngoài”, thanh âm của chú rể Vương Thanh không có một tia ấm áp, thật sự không có chỗ nào giống như đang nói chuyện với người bạn thân lâu năm.
“Ok. Ok. Tôi lập tức đi”, Sở Uý cũng không để ý, nhún nhún vai, khi đi tới bên cạnh chú rể, hắn cười thật sâu: “Thanh, chúc phúc cho cậu, hạnh phúc nhé. Hôm nay, trông cậu rất tuyệt“. Nói xong không hề nhìn lại khuôn mặt lạnh băng của chú rể, hắn lập tức bỏ đi.
“Không có việc gì chứ?”, Vương Thanh hỏi cô dâu dường như sắp khóc đến nơi.
“Không có việc gì”, Lâm Huyên lắc đầu: “Ân, anh ta chỉ tới chúc phúc cho chúng ta thôi“.
Một điều gì đó thoáng hiện lên trong đôi mắt của Vương Thanh, anh nói: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi“. Nói xong anh liền đóng cửa rời đi. Lâm Huyên sờ nhẹ lên bụng của mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.
“Thật xin lỗi...”..
Lên xe, Sở Uý mỉm cười, hơi thở của hắn có chút gấp gáp, vết thương ở bả vai mà Vương Thanh gây ra vẫn còn hơi đau. Trong hai người, kẻ nói lời yêu trước thường hay gặp đau khổ. Hắn yêu thương Vương Thanh, yêu thương người bạn tốt nhiều năm của mình. Qua bằng đấy năm, đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng Vương Thanh cãi vã quyết liệt đến thế. Hắn không hận Vương Thanh, thật sự không hận, nếu đổi lại, hắn ở vị trí của Vương Thanh, hắn cũng sẽ giống như cậu ấy. Ai lại đi hoài nghi người phụ nữ mà mình yêu thương, huống chi người phụ nữ ấy lại ôn nhu như thế, lương thiện như thế, xinh đẹp như thế, không những vậy lại còn đang mang trong người đứa con của mình.
Muốn trách thì chỉ có thể trách hắn quá xúc động bộc trực, không có nắm đầy đủ chứng cứ chính xác đã chạy ngay đến trước mặt Vương Thanh nói bậy bạ về người phụ nữ ấy, mà trước đó, Vương Thanh lại vừa mới cự tuyệt lời tỏ tình của hắn. Yêu người nên sinh hận, dù cho là ai thì chắc chắn sẽ đều cho rằng hắn là bởi vì ghen tị nên mới chạy khắp nơi đối địch với Lâm Huyên, mới muốn triệt hạ Lâm Huyên, muốn triệt hạ cha của cô ta – Lâm Thần, vì người hắn yêu điên cuồng mà hủy diệt cả nhà họ Lâm.
Lâm Thần rất khôn khéo, lão ta dùng công ty của mình làm lớp vỏ ngụy trang nhằm che dấu đằng sau đường dây buôn bán tin tình báo kinh tế, lão chuyên xuống tay với những tập đoàn tài chính lớn. Lần này, sau khi đã ngắm vào gia tộc họ Vườn, ngắm vào TIME, lão liền phái tới kẻ dưới tay đắc lực nhất cũng chính là con gái lão, Lâm Huyên. Lão ta đã thành công, Lâm Huyên khiến Vương Thanh chú ý, cô ta chiếm được tình yêu của Vương Thanh.
Thật không may, ngay lần ăn cắp thông tin đầu tiên, cô ta đã bị hắn phát hiện ra. Không, đó cũng có thể coi là sự khởi đầu cho chuỗi bất hạnh của hắn. Lâm Thần đã làm chút thủ đoạn nhỏ khiến cho sự việc này lại thành ra là hắn hãm hại Lâm Huyên. Lần đầu tiên, Vương Thanh mặc dù không tin hắn nhưng cũng chỉ cảnh cáo qua. Lần thứ hai, hắn tính trực tiếp giải quyết Lâm Huyên và Lâm Thần, không ngờ lại trúng kế của hai kẻ đó. Nếu muốn chiếm được thông tin cơ mật của TIME, Lâm Thần nhất định phải trừ bỏ rào cản lớn nhất là hắn, bởi vì hệ thống bảo mật của TIME đều do hắn tự tay xây dựng.
Vương Thanh nổ súng bắn hắn, nếu không phải nhanh chân có lẽ viên đạn ấy đã bắn vào trúng trái tim hắn và có lẽ hiện tại hắn đã ra nghĩa địa ở. Trước kia hắn không biết rằng vết thương nơi trái tim cũng có thể làm cho người ta đau đến không còn đủ dũng khí sống, giờ đây hắn đã được lĩnh hội điều ấy. Ai bảo hắn đã yêu thương người kia trước, là hắn tự tay chặt đứt mối quan hệ giữa hai người. Hắn không phủ nhận hắn ghen tị với Lâm Huyên, ghen tị đến chết. Nhưng hắn không hối hận, so với việc hao tổn tinh thần âm thầm chôn chặt tình yêu trong lòng, hắn tình nguyện nói cho Vương Thanh tình cảm của mình.
“Hô....” Thở hắt một hơi thật dài, Sở Uý nhìn về phía giáo đường nơi đã bắt đầu vang lên tiếng nhạc, hoàng tử cùng cô bé lọ lem đang tiến vào cuộc sống hạnh phúc viên mãn của họ.
“Đáng tiếc mình vẫn còn phải bôn ba”, bất mãn ca thán một câu, Sở Uý mỉm cười khởi động xe, “Cần phải đi thôi“....
Đi tới phố đối diện với nơi đặt trụ sở của TIME, Sở Uý lấy điện thoại ra gọi tới văn phòng, không ai nhấc máy, hắn mừng thầm. Hôm nay là ngày tổng giám đốc Vương Thanh kết hôn, hầu như mọi nhân viên của tập đoàn đều đến tham dự hôn lễ, hiện tại 36 tầng của tòa nhà căn bản là không có ai. Xuống xe, nghênh ngang đi vào TIME, hắn nở nụ cười chói lóa với nữ lễ tân đang mang vẻ mặt khó xử đứng trong đại sảnh: “Tôi chỉ đến để lấy mấy vật dụng cá nhân thôi, nếu cô vẫn lo thì có thể đi cùng tôi“.
Nói chung, từ trước đến giờ, nhân duyên của hắn tốt lắm, vì tính tình vốn phóng khoáng nên từ mấy cô lễ tân đến mấy bác bảo vệ đều rất thích hắn, việc hắn rời khỏi cương vị công tác đã khiến khá nhiều người trong tập đoàn buồn bã. Nữ lễ tân nhìn quanh bốn phía, thấy bảo vệ cũng làm bộ như không thấy Sở Uý, cô mới áy náy nói: “Tổng giám đốc không cho phép ngài đi vào tập đoàn cho nên tôi chỉ có thể cho ngài nửa tiếng, thưa phó tổng“.
Sở Uý cười cảm kích sau đó lại khẩn cầu: “Một giờ được không? Tôi cam đoan một giờ sau tôi lập tức rời đi. Tôi muốn đến đây nhìn lại tập đoàn lần cuối“.
Nữ lễ tân có chút vướng mắc, tuy nhiên sau vài giây lo lắng, cô liền lập tức gật đầu: “Cũng được, ngài đi nhanh lên, có việc gì tôi sẽ báo cho ngài“.
“Cám ơn”, Sở Uý liếc mắt nhìn máy quay rồi lại nhỏ giọng nói: “Thôi quên đi, bị người nhìn thấy lại làm khó cô. Như vậy đi, cô có thể làm giúp tôi một việc chứ?“.
“Không thành vấn đề“.
“Đến văn phòng, bật máy tính của tôi lên. Chỉ cần một chiếc thôi, bật cái nào cũng được“.
Nữ lễ tân thực kinh ngạc, chỉ như vậy thôi sao?
“Cô đã quên tôi rành việc gì nhất à? Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì tổn hại đến tập đoàn đâu”, Sở Uý nháy mắt mấy cái, nữ lễ tân cũng hiểu ý gật đầu. Ở TIME này có rất nhiều người không tin phó tổng sẽ bán đứng tổng giám đốc, bán đứng tập đoàn. Nói xong, Sở Uý từ trong túi quần lấy ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ, mở ra bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt có khảm một viên đá quý màu lam nhạt.
Hắn đưa cho đối phương: “Vốn định tặng cho cô dâu làm quà cưới, đáng tiếc lại không có cơ hội. Vậy nên tặng cho cô đi, dù sao thì vòng cổ được tạo ra để cho người ta đeo. Không cần cự tuyệt tôi, coi như là rủ lòng thương với kẻ đáng thương sắp phải cuốn gói đi này“.
Nữ lễ tân chẳng những không có vui vẻ mà ngược lại còn buồn đến phát khóc. Cô tiếp nhận sợi dây chuyền, giọng nói mang theo cả tia sụt sùi: “Cảm ơn ngài. Phó tổng, ngài quá tốt“.
“Không cần khách khí”, Sở Uý xoay người nhìn về phía camera theo dõi, hắn nhìn như thể người yêu hắn đang đứng đối diện. Nhìn chăm chú một lúc lâu, Sở Uý mới bỏ đi. Lát sau, nữ lễ tân đi toilet, qua chừng mười phút, cô mới trở lại tiền sảnh............
Ngồi ở trên xe, Sở Uý vừa chăm chú nhìn vào laptop của mình vừa không ngừng liếc đồng hồ. Hai mươi phút sau, chợt nghe từ laptop vang lên một tiếng “Tích”, hai tay hắn liền lướt nhanh trên bàn phím để nhập vào các dòng lệnh. Một loạt những mã lệnh phức tạp xuất hiện trên màn hình laptop, ngón tay của Sở Uý như một cái máy không cần trí não chỉ huy, hoạt động liên tục, không ngừng lại dù chỉ một giây.
Thời gian từng chút một, từng chút một trôi đi, dù cho chóp mũi nhễ nhại mồ hôi, hắn vẫn không chút để ý. Cùng lúc đấy, ở tầng 36 của tòa nhà TIME, cách vách với phòng của Vương Thanh, một máy tính trong văn phòng của phó tổng giám đốc không người điều khiển đột nhiên hoạt động.
Sở Uý là một thiên tài máy tính, năm tuổi hắn đã có thể viết chương trình. Hệ thống bảo mật cùng tường lửa bảo vệ của TIME đều do hắn tự tay lập trình, không những thế, hệ thống theo dõi, hệ thống phòng trộm cũng do hắn một tay phụ trách. Vương Thanh là một thiên tài kinh doanh, tác phong sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn nhưng riêng với máy tính thì lại là trời sinh ngu dốt, có Sở Uý nên TIME liền bất khả xâm phạm. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lam Thần không thể lấy được tin tức tình báo quan trọng từ TIME. Mà Lâm Huyên lần đầu hành động, vừa mới làm đã bị Sở Uý chặn lại dẫn đến bại lộ thân phận.
Ba chiếc xe với tốc độ cực nhanh dừng lại trước cửa của TIME, đánh xe tới một vị trí kín đáo, qua kính chiếu hậu Sở Uý có thể nhìn thấy mọi việc. Tốc độ của đôi tay không chút chùng lại mà càng ngày càng nhanh hơn
“Lớp bảo vệ thứ hai tự động khởi động, hoàn tất....“.
Ba người từ trên xe bước xuống, trong đó có một người mặc lễ phục màu trắng. Sở Uý thất thần mất một giây ngay sau đó không nhìn đối phương nữa hắn lại chuyên tâm vào công việc. Chú rể vào TIME, năm phút sau, điện thoại để ở ghế phụ reo lên, hắn nhìn vào màn hình báo, không nhấc máy.
“Lớp bảo vệ thứ ba tự động khởi động, hoàn tất...”
Trên màn hình laptop lại xuất hiện một đoạn biểu tượng, Sở Uý trong lòng cầu nguyện “Nhanh lên, nhanh lên“.
Nữ lễ tân cung kính chào vị tổng giám đốc mặt lạnh như tiền đứng đối diện, nói: “Phó tổng chỉ muốn tới lấy lại vài vật dụng cá nhân, tôi đã nói với phó tổng rằng tổng giám đốc không cho phép ngài ấy đi vào TIME, phó tổng nói với tôi một hồi nhưng tôi cũng không cho ngài ấy lên lầu“.
“Chỉ như thế thôi?”, Vương Thanh nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy thưa tổng giám đốc“.
Không đầy mấy phút sau, người vào phòng giám sát quay trở lại, đứng cạnh Vương Thanh nhỏ giọng nói: “Hắn ta tặng cho nữ lễ tân một món quà rồi mới đi. Cô ta từng rời đi mười phút“.
Vương Thanh nhíu mày, sẵng giọng hỏi: “Cô đã đi đâu mười phút vậy?“.
Nữ lễ tân hơi đỏ mặt, lại vì ánh mắt của tổng giám đốc mà cảm thấy có chút bất an, cô hơi hơi cúi đầu nói: “Tôi... tôi...”
“Cô cái gì?”
“Tôi đã đến ngày cho nên...”
Vương Thanh hai tay nắm lại thật chặt, rồi đột nhiên buông lỏng ra: “Hắn cho cô cái gì?”
“A”, nữ lễ tân ngẩng đầu kích động, lấy ra hộp nhung màu đỏ nói: “Phó tổng nói ngài ấy định tặng cho Lâm tiểu thư một món quà, tuy nhiên lại không có cơ hội, cho nên liền tặng lại cho tôi“. Cô mở hộp ra cho tổng giám đốc thấy rõ bên trong.
Vương Thanh nhìn thoáng qua mặt dây chuyền, lông mày hơi nhăn lại, viên đá quý mang màu xanh nhạt giống hệt như màu xanh của đôi mắt anh. Anh quay sang thản nhiên nói: “Không được để cho hắn bước vào TIME lần nữa“.
“A, vâng thưa tổng giám đốc”, nữ lễ tân cẩn thận thu hồi lại hộp nhung, trong mắt mang theo một tia khổ sở.
Qua mấy phút sau, Vương Thanh lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó, vẫn không có người tiếp máy, anh nhấc chân rời đi. Ba chiếc xe ở cửa quay trở lại giáo đường, ở nơi đó, cô dâu đang đợi chú rể của mình đưa tới sân bay để hưởng tuần trăng mật của hai người.
“Lớp bảo vệ thứ bảy tự động khởi động, hoàn tất...”
Phát hiện người nọ đã muốn rời đi, Sở Uý nhẹ nhàng thở ra, chà xát cái mũi nhỏ đã mướt mát mồ hôi. Đợi cho đến khi màn hình báo rằng cả mười lớp bảo vệ đã tự khởi động, Sở Uý nở nụ cười, một nụ cười đầy kiêu ngạo.
“Nếu ai có thể phá được mười lớp bảo vệ này thì Vương Thanh bại trong tay hắn là ý trời”, nhập vào máy tính mã lệnh cuối cùng, Sở Uý mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi. Đây là hệ thống bảo vệ siêu cấp mà hắn mất một tháng quên ăn quên ngủ mới tạo ra được.
“Vương Thanh, sau này tôi sẽ không giúp cậu nữa, đây là món quà tôi tặng cậu, dù có không thích thì cậu vẫn phải giữ lại” Mệt mỏi nhắm mắt, Sở Uý đóng máy tính. Ba giây sau, máy tính trong văn phòng hắn cũng tự động tắt....
“Sở Phong, là anh. Tan học chưa? Tốt... không, em không cần đến tìm anh, anh sẽ đi đến chỗ em. Ừ, em cứ đứng ở cửa chờ anh, cùng đi ăn cơm nhá“.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sở Uý gọi điện thoại cho người thân duy nhất còn lại trên đời của mình – cậu em trai còn đang học đại học. Cha mẹ hắn tám năm trước đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Kể từ đấy hắn cùng Sở Phong nương tựa vào nhau mà sống, nhưng hắn cũng chẳng phải là một người anh tốt, hắn đã đem rất nhiều thời gian của mình dành cho Vương Thanh.
Lái xe đến trước cổng trường, Sở Phong đã đứng đợi sẵn ở đấy, xe vừa dừng lại, cậu đã mau chóng chạy về phía hắn. Mở cửa xe để cho em trai đi lên, Sở Uý vỗ nhẹ vào trán cậu em rồi nói: “Chẳng để ý đường gì cả, lỡ có xe thì sao“.
“Em có nhìn đường mà”, Sở Phong bất mãn xoa xoa cái trán không hề đau của mình, sau đấy đem túi xách ném sang bên cạnh quay sang nói với hắn: “Anh, sao hôm nay anh lại rảnh đến ngó em thế?“.
“Anh làm việc xong rồi nên qua xem tình hình em thế nào. Sao vậy, không muốn gặp anh hả?”, khởi động xe, vẻ mặt Sở Uý lộ rõ sáu chữ “mi thử nói không muốn xem“.
“Anh!” Sở Phong lo lắng nhìn anh mình. Hôm nay là ngày tên khốn kia kết hôn.
“Làm sao? Ở trường gặp rắc rối gì hả?” Chuyên tâm lái xe, Sở Uý không thể thấy được hoặc cũng có thể hắn đang cố tránh cho em trai mình phải lo lắng.
“Em làm sao có thể gặp rắc rối được?”, Sở Phong lặng lẽ thở dài, cười trừ nói: “Em là học sinh gương mẫu mà“.
“Hừ, tuổi còn nhỏ mà đã đem bạn gái về nhà, thế mà gọi là học sinh gương mẫu hả?”, không chút khách khí phun ra chuyện cũ của thằng em, Sở Uý trong mắt hiện lên sự áy náy.
“Anh...”, Sở Phong thẹn quá hóa giận.
Sau khi cùng em trai ăn một bữa trưa khá vui vẻ, hắn lại cùng Sở Phong ngồi hàn huyên hết gần một buổi chiều, mãi đến xế chiều Sở Uý mới đưa thằng em trở về trường học. Sở Phong hiện học tại một trường ở khu vực phụ cận, cuối tuần mới được về nhà. Nhìn em trai đi vào trường mãi cho đến khi không còn thấy thân ảnh, Sở Uý mới lên xe. Hắn đặt tay trên vô lăng vẫn không nhúc nhích.
Trời dần dần chuyển tối, như vừa tỉnh lại từ sau một giấc mộng, Sở Uý chậm rãi ngồi thẳng lại, tay xoa xoa huyệt thái dương, rồi mới lấy điện thoại ra. Bấm một dãy số dài, nhưng ngón tay lại chần chừ không ấn nút gọi. Hắn lại ấn nút quay lại rồi mở ra chức năng ghi âm trong di động. Một hồi lâu sau, Sở Uý mở miệng.
“ Thanh, tiệc mừng con của cậu đầy tháng có lẽ tôi không thể tham gia, tôi đoán chắc cậu cũng chẳng hoan nghênh tôi. Bất quá, nể tình bạn bè lâu năm cậu nhớ nói cho tôi biết đấy là trai hay gái đấy. Tôi hi vọng đó là con trai, tốt nhất có thể giống cậu, đặc biệt là đôi mắt phải thật giống cậu. Không phải tôi có ý bảo đôi mắt của Lâm Huyên không có đẹp.”
Thanh âm dần trở nên khàn khàn.
“Thanh, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận, chưa bao giờ. Thật vui vì đã được làm bạn với một người như cậu, tuy rằng cậu là cái dạng trọng sắc khinh bạn nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc“.
Vết thương vốn đã lành ở vai trái không hiểu sao càng ngày càng đau, thanh âm của Sở Uý càng ngày cảng trở nên đau đớn.
“Thanh, quà mừng ngày cưới của cậu tôi đã đưa, cũng không biết đến lúc nào cậu có thể phát hiện ra. À há, cậu chắc chắn là phát hiện không được, nhưng mà yên tâm, đấy không phải là kinh ngạc... đấy là kinh hỉ“.
Nước mắt từng giọt từng giọt khẽ rơi, khóe miệng Sở Uý vẫn bảo trì nụ cười như trước.
“Thanh, hôm nay cậu thật sự rất đẹp trai. Trước kia mỗi ngày đều nhìn cậu thế nhưng cũng không phát hiện ra cậu đẹp trai đến vậy. Nhưng mà không phải vì cậu đẹp trai mà tôi mới thích cậu, nói thật tôi cũng không biết tại sao bản thân lại thích cậu đến vậy. Tôi nghĩ... tôi nhất định là bị cảm giác đánh lừa rồi, nhất định“.
“Thanh, chúc phúc cho cậu, thật tình chúc phúc cho cậu, chúc cậu hạnh phúc. Phải nhớ rằng ngày hôm nay trước mặt mọi người cậu đã phát lời thề yêu một người, sẽ toàn tâm toàn ý yêu “cô ấy” tín nhiệm “cô ấy”“.
“Thanh... hẹn gặp lại“.
Ấn xuống nút dừng, Sở Uý cười ra nước mắt...
Vương Thanh... bất kiến.
Lại khởi động xe, Sở Uý chạy nhanh ra đường quốc lộ. Nửa giờ sau hắn đi tới “công ty thương mại Seen” đây là công ty của Lâm Thần
Dừng xe, để lại điện thoại, sau đó mở laptop ra cài sẵn vài lệnh vào, Sở Uý xuống xe, khóa cửa xe lại. Hắn nhìn nhìn chung quanh sau đó đi vào một gian hàng ở phụ cận.
“Xin chào ngài”, cô gái bán hàng tiến tới ân cần chào đón.
“Chào cô”, Sở Uý lấy 1000 USD ra giao cho cô gái “Tôi có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ, có được không?“.
“Mời ngài cứ nói”, nhân viên cửa hàng đẩy tiền ra nhưng Sở Uý vẫn nhét vào tay cô, sau đó chỉ về tòa nhà đối diện: “ Tôi muốn đi vào đó tìm một người, nhưng người này cùng tôi có chút khúc mắc. Tôi lo lắng hắn sẽ bắt tôi. Cho nên nếu nửa giờ sau không có thấy tôi đi ra tìm cô, mong cô có thể gọi giúp cảnh sát cho tôi?“.
Cô gái bán hàng nghe xong vậy liền lập tức nói: “Không thành vấn đề thưa ngài. Ngài, ngài có muốn gọi luôn cho cảnh sát bây giờ không?“.
“À, không không, đây là phòng tình huống xấu nhất xảy ra thôi, đây chỉ là đề phòng vạn nhất”, Sở Uý lộ ra nụ cười có chút đáng thương: “Vậy phiền cô. Cô nhớ rõ nhé, nửa giờ sau, không thể sớm cũng không thể muộn hơn“.
“Được rồi thưa ngài“...................
Sở Uý thật không ngờ mình lại dễ dàng gặp được Lâm Thần đến vậy. Tên cáo già này vì thành công của bản thân mà trở nên đắc ý, đối với Sở Uý cái dạng chó cùng dứt giậu này lão cũng không lưu tâm nhiều.
“Thật không ngờ cậu lại dám đơn thương độc mã đến tìm tôi. Tôi không thể không khen rằng cậu rất dũng cảm ha”, Lâm Thần châm một điếu xì gà, hút một ngụm rồi hướng phía người đối diện nhả làn khói trắng mờ.
Không hút thuốc bao giờ nên Sở Uý ho khan vài tiếng rồi cười nói: “Giờ tôi trắng tay. Vương Thanh đối với tôi tuyệt tình nên tôi cũng chỉ có thể đến tìm ngài”, Rồi hắn hất hất về phía sáu tên vệ sĩ đứng quanh nói: “Tôi có một việc muốn nói với ngài liên quan đến Vương Thanh“.
Lâm Thần nheo lại hai mắt: “Cậu phản bội cậu ta?” người đứng đối diện này, dùng hắn so với giết hắn thật lợi hơn gấp trăm lần.
Sở Uý bĩu môi nói: “Nếu người ngài yêu nhất bắn ngài một phát thiếu chút nữa giết chết ngài, ngài chắc cũng sẽ giống tôi“.
“Phải, Vương Thanh như vậy thì làm sao có thể thích một tên gay được” khuôn mặt nguyên bản vốn anh tuấn của Lâm Thần bỗng lộ ra một tia dâm đãng “Không bằng theo tôi đi. Cậu hợp tác với tôi thì việc thâu tóm TIME dễ như trở bàn tay“.
“Vậy con gái của ngài?”, áp chế buồn nôn, Sở Uý dụ hoặc nhìn đối phương.
“Nó có thể có được như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ tôi. Bằng không bây giờ có khi nó đang phải đứng ở góc đường nào đó làm gái gọi”, Lâm Thần hèn mọn nói.
Sở Uý cởi bỏ từng chiếc cúc trên áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ, đối phương ánh mắt có chút mê loạn.
“Tôi hận Vương Thanh, cũng hận ngài. Hai người các ngài không một ai tốt. Bất quá hiện tại”, hắn âm ngoan cười cười: “Tôi muốn trả thù, tôi muốn trả thù sự tuyệt tình của cậu ta“.
“Làm thế nào để tôi có thể tin cậu?” Lâm Thần cố nhẫn lại dục vọng, vòng vo hỏi.
Sở Uý lại nhìn một lượt mấy tên vệ sĩ, chậm rãi dần dần cởi cởi hết hàng cúc. Lâm Thần hai tròng mắt đã nhiễm đầy dâm sắc, lão phất tay cho bọn vệ sĩ đi ra ngoài.
Liếm liếm môi, Sở Uý tiến lại gần, áp sát người vào người Lâm Thần, mắt chỉ cách mắt lão một khoảng ngắn: “Không biết thân thể tôi có thể chứng minh chút thành ý của bản thân?“.
Lâm Thần định kéo đầu hắn lại gần để hôn, nhưng ngay giây sau lão bất động. Hàng lông mày của lão khẽ nhăn lại.
Sở Uý nhìn lão lạnh như băng pha chút chán ghét, chậm rãi lùi về phía sau, rút súng ra. Lâm Thần thần sắc không thay đổi, ngồi ở đây, đưa điếu xì ga lên rồi nhả ra từng ngụm khói.
“Câu nghĩ giết tôi thì cậu có thể bình an ra khỏi nơi này?” Ngoài cửa đều là người của lão.
Sở Uý khẽ cười, một nụ cười khiến đối phương khó hiểu
“Ông thật sự nghĩ rằng Vương Thanh sẽ không phát hiện ra? Có lẽ thủ đoạn của ông có thể triệt được kẻ khác, nhưng Vương Thanh không phải người khác, một lần hai lần rồi cậu ấy sẽ phát hiện ra. Khi TIME xuất hiện vấn đề, bằng sự khôn khéo của mình cậu ấy nhất định sẽ phát hiện ra ông cùng Lâm Huyên giở trò quỷ. Đến lúc đó hai ngươi chết chắc“.
“Cho đến lúc này tao vẫn là Lâm Thần hiện tại”,kẻ đang bị súng dí vào người cố tìm cách đào thoát: “Huống chi Lâm Huyên đã mang trong người đứa con của hắn. Ngô Sở Uý, nếu tao chết, Vương Thanh lại càng không bỏ qua cho mày”
Nhìn ra tâm tư của đối phương, Sở Uý đưa khẩu súng ra phía trước chỉ chỉ.
“Tôi nghĩ không một người phụ nữ nào lại chịu đi sinh đứa nhỏ cho người đàn ông mà mình không yêu. Lâm Huyên yêu Vương Thanh, chỉ cần ông chết, cô ấy sẽ không còn phải băn khoăn, có thể vứt bỏ quá khứ một lần nữa làm lại cuộc đời, cô ấy cần gì lại phải đi thương tổn Vương Thanh? Thiếu phu nhân có cuộc sống so với đi làm gián điệp kinh tế thoải mái hơn rất nhiều.”
Lâm Thần lúc này mới ý thức được đối phương không phải nói đùa, lão lập tức ôn nhu trấn an nói: “Sở Uý, cậu việc gì phải vì một kẻ tuyệt tình với mình mà vứt bỏ tính mạng? Hắn chẳng những không tốt với cậu mà ngược lại còn càng hận cậu. Sở Uý, tôi cam đoan, chỉ cần có được TIME, tôi liền cho cậu 30% cổ phần, hơn nữa trong tay cậu cũng đã có sẵn 10% cổ phần, như vậy cậu chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Cho đến lúc ấy cậu muốn trả thù vương Thanh thế nào cũng được. Cậu nên nhớ rõ Vương Thanh không có khả năng thích cậu“.
Sở Uý nở nụ cười... một nụ cười tuyệt đẹp.
“Lâm Thần, tôi thương cậu ấy, chính là chuyện của tôi. Cậu ấy không yêu thương tôi, tôi không thể cưỡng cầu, lại càng không muốn cầu xin. Tôi chính là người như vậy, chỉ làm những chuyện mà bản thân muốn. Người khác muốn nghĩ gì, với tôi đều không quan trọng. Thanh sẽ không yêu tôi, thậm chí hận tôi, tôi thấy thật đáng tiếc nhưng tôi sẽ không hối hận. Đây là tình yêu của tôi dành cho cậu ấy, không giống người khác, không giống với tình yêu của lâm Huyên. Hơn nữa...” Ngón tay dần dần bóp chặt cò súng, Lâm Thần không dám tin khiếp sợ nhằm hướng cửa chạy.
“...tôi cũng không tính sống mà rời đi“.
Tiếng súng vang lên, vệ sĩ từ ngoài cửa vọt vào phát hiện Lâm Thần ngã giữa vũng máu, liền nổ súng vào kẻ vẫn đứng yên bất động
Cơn đau đớn trong nháy mắt bao trùm toàn thân, nhìn đến thân thể của mình trúng đạn mà ngã xuống, Sở Uý chợt cảm thấy như được giải thoát. Mặc kệ tình cảm mà người kia dành cho hắn là gì, đây là tình yêu của hắn, tình yêu đối với Vương Thanh.
Vương Thanh, Lâm Huyên sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu cậu, mà tôi cũng không phải nhẫn nhịn nữa cái loại đau xót không thể khép lại này.
Nặng nề mà ngã xuống, Sở Uý lúc ấy như nghe được tiếng cảnh sát vọt vào, hắn nở nụ cười...
Hết thảy đều đã xong...
Thanh....
Xe cứu thương đến đem hai tử thi trên mặt đất đi. Rất nhiều phóng viên phương tiện truyền thông cùng cảnh sát đứng ở cửa công ty thương mại Seen.Ở phố đối diện, trên một chiếc xe, một chiếc máy tính đã thu lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Tất” một tiếng, ghi âm đã xong. Một lúc sau, trên màn hình màu đen, một bức ảnh chụp xuất hiện, đó là ảnh chụp Sở Uý. Trong bức ảnh, dù hắn cười đến hạnh phúc, nhưng bức ảnh lại khiến người ta có cảm giác như nó được chụp để dành sẵn cho ngày tang lễ. Mười giây sau, một hàng chữ chậm rãi xuất hiện.
“Tôi hy vọng ở mười năm hoặc hai mươi năm sau này, có người sẽ nói: “Ngô Sở Uý là một thằng ngốc, cậu ta chỉ yêu thương một người. Ngô Sở Uý chưa bao giờ phản bội Vương Thanh... chưa bao giờ...“.....
Ngày hôm sau, toàn bộ các tờ báo lớn đều đăng tin tức về “TIME”, phó tổng giám đốc trước đây Ngô Sở Uý, yêu người sinh hận, vào ngày tân hôn của Vương Thanh đã bắn chết cha của cô dâu Lâm Huyên – Lâm Thần. Ngay sau đó, Ngoi Sở Uý bị vệ sĩ của Lâm Thần bắn chết, Vương Thanh ngay buổi chiều hôm sau đã bay về New York.