Chương 1
Nguồn : kurokochi.wordpress.comChương 01: Thành niên chưa vậy?
Chạng vạng đêm Giáng Sinh, bệnh viện tiếp nhận một người bất ngờ bị tai nạn giao thông, xương sườn gãy mất bốn cái trong đó hai cái xuyên vào phổi, thời điểm đưa vào viện hai mắt đã trắng dã, chỉ còn thở ra mà không hít vào.
May thay chủ nhiệm ngoại khoa – bác sĩ Vương diệu thủ hồi xuân, kẻ xui xẻo kia mới chuyển nguy thành an.
Người thân đối với nhân viên y tế thiên ân vạn tạ là điều tất nhiên, đặc biệt phải kể đến người mẹ già của bệnh nhân, lôi kéo tay bác sĩ Vương khen trăm lời đủ kiểu như: Hoa Đà tái thế, tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự…
Cụ bà càng nhìn anh bác sĩ này càng thấy thích, vừa đẹp trai vừa có tài, công việc tốt tay nghề cao, tuổi còn trẻ màđã làm đến chức chủ nhiệm ngoại khoa, cuối cùng nhịn không được mà hỏi: “Tiểu Vương, cháu kết hôn chưa?”
Bác sĩ Vương cười tủm tỉm nói: “Chưa ạ.”
Cụ bà vui vẻ, trong đầu đem mấy cô con gái còn độc thân nhà anh em bạn bè ra chọn qua một lượt, thử thăm dò hỏi: “Ai nha, đừng kén chọn quá chứ.”
Bác sĩ Vương vẫn cười tủm tỉm: “Không có kén chọn, cháu cũng không còn độc thân.”
Ngọn lửa nhiệt tình trong lòng cụ bà “tạch” một tiếng tắt ngỏm.
Bà biết con trai đã không còn nguy hiểm, cũng không quá lo lắng, sau khi ra ngoài liền đi đến bên cạnh mấy y tá trẻ hỏi thăm: “Đối tượng của chủ nhiệm Vương cũng là bác sĩ?”
Mấy em gái y tá kinh hãi: “Wuli Cẩm Cẩm có người yêu khi nào?” (Wuli = của chúng ta)
Cái tin tám nhảm này nhanh chóng truyền khắp bệnh viện, bác sĩ Vương lúc tan việc đi ngang qua hành lang, dưới chân như giẫm nát trái tim của các thiếu nữ.
Bác sĩ Vương tên độc một chữ Cẩm, cha già làm khai thác mỏ, là một ‘mỏ nhị đại’, xuất thân tàn phế nhưng chí hướng rộng lớn, không cóđam mê bất lương, không thích đua xe, không thích khoe mẽ, cũng không thích chơi gái, từ nhỏ đã quyết tâm làm bác sĩ, mỗi ngày đều nỗ lực học tập tiến về phía trước, từ từ mà học hỏi nghiên cứu, cuối cùng cũng thực hiện xong lý tưởng.
Muốn chuyên môn có chuyên môn, anh có một tay nghề giỏi ở chỗ làm, đi làm ở bệnh viện hạng ba mấy năm, toàn viện từ lãnh đạo đến nhân viên thực tập không ai không thích anh, đầu năm nay chủ nhiệm ngoại khoa nghỉ hưu, anh chiếm hết thảy thiên thời địa lợi nhân hòa, sau vài phút đồng hồ liền cứ thế được ‘kế vị’.
Chuyên môn tốt giao tiếp giỏi thì cũng thôi đi, người đã thế lại còn đẹp trai, lông mày rậm mắt sáng mũi cao, cằm góc cạnh rõ ràng, viền môi rõ nét, thân hình cao lớn thon dài, một mình có thể ôm được bệnh nhân nặng 90kg, khi không mặc áoblouse trắng thìđã tiết ra hormone, mặc vào cái thì ‘phạm luật’ thôi rồi, cười tủm tỉm hỏi một câu “Có chỗ nào không khỏe sao”, “Nằm xuống để tôi xem một chút” với ai thì người đó sao chịu nổi? Bệnh nhân của anh khỏi rồi mà còn ăn vạ mấy ngày không chịu xuất viện về nhà, ít cũng phải đến hai người.
Nhưng mà một người đàn ông cực phẩm như vậy, lại là Tộc Không Cưới.
Thế nhưng không cưới cùng không yêu đâu có giống nhau đâu, nhóm em gái mê bác sĩ Vương trong lòng vẫn là có chút mong chờ nho nhỏ, cho dù không thể đặt chân vào lâu đài hôn nhân, chỉ cần cùng anh nói chuyện yêu đương thôi làđời này cũng xem như đáng giá!
Tiền đề của việc ấy là bác sĩ Vương không có người yêu, anh làm sao có thể có người yêu chứ! Là tiểu yêu tinh nào hả?
…
Mấy tiếng sau, Cẩm Cẩm của các côđúng làđã gặp được một tiểu yêu tinh.
Bởi vì phải tăng ca phẫu thuật đến 11h, vốn có cuộc hẹn cũng đành nhỡ, Vương Cẩm sau khi rời bệnh viện thìđi một mình đến nhà hàng cơm tây yêu thích, chọn vị trí gần cửa sổ, việc phẫu thuật quá tốn sức, một mình anh chén đến hai suất Beefsteak mới hài lòng đặt dĩa xuống.
Trong nhà hàng khách khứa cũng không còn nhiều, nhưng bên ngoài cửa sổ vẫn có rất nhiều thanh niên hai người một cặp ở ven đường đùa nghịch ầm ĩ hoặc anh anh em em. Quảng trường nhỏ cách đấy không xa rất náo nhiệt, có thương nhân tổ chức hoạt động đang đếm ngược thời gian để bắt đầu cuồng hoan.
Nhìn thời gian, còn mười mấy phút nữa là 0h, Vương Cẩm quyết định đi tham gia náo nhiệt một chút.
Náo nhiệt không thấy đâu, trái lại vớ được phiền phức.
Anh mới dừng lại bên ngoài đám đông, đã thấy người phía trước anh nghiêng sang một bên, mắt thấy chuẩn bị ngã sấp xuống thì bác sĩ Vương theo bản năng đưa tay ra đỡ, người kia liền ngã cả người vào trong lòng anh.
Có mùi cồn, khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt mê man, nhiệt độ hơi cao, mạch đập hơi nhanh, không bị bệnh, là một con ma men.
Vương Cẩm tính để con ma men này đứng thẳng lên, ai ngờ đối phương đột nhiên ôm chặt lấy anh, còn đem mặt chôn trong lồng ngực anh hu hu hu khóc nấc lên, thâm tình không thể tả, tủi thân không kể xiết.
… WTF? (cái đệt gì vậy? =)))
Quần chúng xung quanh tự động nhường đường lui sang bên cạnh, đối với mấy loại việc như ‘tềnh nhân’ giận dỗi này nhất định phải giữ vững khoảng cách an toàn.
Nhìn xung quanh, hình như thật sự không có ai quen biết người này.
Không thể nào nói lý lẽ với người uống say, tay chân gầy nhỏ nhưng sức lực khá lớn, giống như bị một miếng kẹo da trâu dính chặt, Vương Cẩm hết cách, không thể làm gì khác là vừa tha vừa ôm, đem con ma men đến chỗ vắng vẻ ít người.
Người này vẫn đang nhỏ giọng gào khóc, hai tay vòng quanh eo Vương Cẩm không chịu buông ra.
Đếm ngược đãđến “Chín”, bốn phía xung quanh không ai nhìn họ, Vương Cẩm mất kiên nhẫn, không thèm ôn nhu đem ‘móng vuốt’ trên eo giật ra, không nhịn được nói: “Cậu cũng không mù nhỉ, uống say còn biết chọn người đẹp trai nhất mà ngã vào.”
Con ma men ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên.
Trên quảng trường: “Bốn! Ba! Hai! Một!”
CHÍU —— màn hình led đột nhiên bừng sáng, pháo hoa bắn lên trong nền nhạc “Jingle bell, jingle bell” soi rọi bóng đêm, nhất thời sáng rõ như ban ngày.
Vương Cẩm: “…”
Anh nhìn rõ được mặt con ma men nhỏ này.
Đôi mắt xanh tựa như mặt biển lấp lánh, đôi môi trắng hồng như màu anh đào đầu xuân, làn da trắng như trứng gà bóc.
Người này dáng vẻ CMN quá dễ cưng.
Vương Cẩm là nhan khống, nam nữ đều duyệt, chỉ cần đẹp là OK.
Nhưng anh đã rất lâu chưa thấy người đặc biệt đẹp thế này, đêm nay vốn là có hẹn với một người, trong mắt anh thìđạt đến bảy phần, có thể xem như người đẹp số một số hai trong những năm gần đây gặp được, thế nhưng so với mỹ nhân con lai đang khóc sướt mướt trước mặt này, thì cái người đạt được bảy phần kia —— OUT.
“Thất tình?” Anh hỏi.
“Ừm.” Mỹ thiếu niên đỏ hết cả mắt lại ôm chặt anh.
Tốt quá rồi —— Vương Cẩm nghĩ.
Anh tính đem bé trai đi khách sạn, thế nhưng đêm Giáng Sinh khả năng không có phòng trống, liền mang luôn người về nhà.
Bé trai ở trên đường liền ngủ mất tiêu, sau khi về đến nhà, anh đem người ôm xuống xe, lại ôm thẳng lên tầng, bé trai như một con mèo con cực kỳăn ý mà cong người trong lòng anh, còn dùng gương mặt xinh đẹp ấy cọ cọ ngực anh mấy lần nữa.
Lớn lên đẹp mắt như thế, kỹ năng làm nũng cũng level max, nhưng cái chính là lúc lên giường hơi bị kém một chút.
Nhận xét thế nào ấy à? Rất chặt, nhìn phản ứng cái biết ngay không có tí kinh nghiệm gì.
Mỹ thiếu niên vì người trước mà khóc sướt mướt, vậy mà kẻ nào đó đúng thật là quá lãng phí của trời.
Vương Cẩm âm thầm suy nghĩ, nếu như anh là người trước của bé trai này, nhất định làđã sớm chịch cho mỹ nhân này lỏng ra.
…
Trời sáng.
Vương Cẩm có cái đồng hồ sinh học hơi bị tốt, mỗi sáng 7h liền tự tỉnh, trước khi mở mắt cái cảm giác mềm mại trong ngực khiến anh nhớ lại đêm xuân tềnh hôm qua, có chút rục rịch nghĩ muốn ở trong nắng sớm lại chịch chịch thêm một phát.
Anh mới hơi động đậy, bé trai liền tỉnh mất rồi.
“Anh là ai?” Mỹ nhân con lai mấy tiếng trước còn ở trong ngực anh rên rỉ giờ trở mặt như không quen, trợn tròn mắt hỏi: “Anh làm gì tôi rồi? Anh đây là phạm tội đó!”
Vương Cẩm buồn cười nói: “Ngày hôm qua còn ôm người ta không buông tay, luôn mồm luôn miệng gọi ca ca, hôm nay đã liền gọi người ta là tội phạm. Không nên lãnh khốc như vậy vô tình như thế cố ý gây sự thế này có được hay không.”
Nếu như trong tay có dao, Ngạn Dung nhất định sẽ đem khuôn mặt của kẻ tự cho là phong lưu thật ra rất dâm tiện trước mặt này băm cho nát bét.
Trước ngày hôm qua, cậu chưa từng uống qua rượu đế của Trung Quốc, không biết loại chất lỏng này không chỉ vào miệng cay xè, hơn nữa tác dụng chậm, lúc say rồi quả thực đáng sợ, rõ ràng là cái gì cũng nhìn thấy, nhưng cứ như không có thật, nhớ rõđường để về nhà, nhưng làm thế nào cũng không đi về được.
Cậu tới Trung Quốc còn chưa được nửa năm, biết nói tiếng Trung, nhưng chữ Hán thì không biết nhiều, đối với Bắc Kinh hiểu biết cũng rất sơ sài, chỉ nhớ rõ người nhà có dặn, tới gần cuối năm trị an không tốt, khi ra đường không nên đi lung tung, cảm thấy có nguy hiểm liền đi đến những chỗ có nhiều người. Sau khi say, cậu cảm thấy chỗ nào cũng không an toàn nên theo bản năng đi đến chỗ cóđông người.
Sau đó thì sao?
Sau đó người kia đến, không chỉ ôm cậu, còn cười ôn nhu với cậu như thế, nắm tay của cậu dẫn cậu về nhà, cuối cùng còn làm chuyện như vậy như vậy với cậu, tuy rằng rất đau, nhưng cậu rất vui vẻ, cậu thích người kia đem lại cho cậu đau đớn như này.
Vì thế nên tên khốn nạn trước mặt này rốt cuộc là ai vậy?!
Vương Cẩm bị bé trai hung ác trừng một lúc, có phần ngẫm lại, rõ ràng tối hôm qua là mình hiểu sai ý, bé trai này không phải là thất tình liền nghĩ muốn dùng cách thức xoa bóp tuyến tiền liệt tiêu chuẩn để phát tiết buồn khổ, mà làđem người vô tình gặp được là anh đây trở thành thế thân của một người nào đó.
Bác sĩ Vương vạn nhân mê tất nhiên rất không vui, nhưng mà tiện nghi cũng đã chiếm, phong độ quýông dù sao vẫn phải có một chút, an ủi: “Say rượu làm loạn cũng là chuyện thường, đừng nghĩ không thông như thế, tôi lúc lớn cỡ cậu cũng vậy, có lần uống say còn chịch cả cái găng đấm bốc của anh trai tôi đấy.” Nói xong, chính anh bật cười đầu tiên.
Cười được một nửa liền dừng lại.
Bởi vì Ngạn Dung khóc.
Khóc bù lu bù loa, nước mắt rơi lách tách.
Cậu cứ như một người con trai đêm đầu tiên không thể trao cho ý trung nhân, khổ sở đến đứt ruột đứt gan.
Vương Cẩm rất lúng túng, anh lặng lẽ mặc xong quần áo, đem áo khoác tối qua bị bé trai quăng xuống đất nhặt lên, sàn nhà rất sạch, nhưng anh vẫn vỗ vỗ mấy lần cho rớt hết chỗ bụi bẩn không tồn tại kia, trong túi áo rơi ra hai tấm thẻ, anh nhặt lên coi, một tấm là thẻ tín dụng, một tấm là thẻ học sinh của trường học Quốc tế ở gần đây, trong ảnh chính là bé trai, dòng họ tên viết “Ngạn Dung”, dòng số lớp viết “Ban 2 cao nhất”, quốc tịch “Thụy Điển”.
Mới học cao nhất (lớp 10)?
Vương Cẩm nhìn bé trai đang rơi nước mắt ngồi trên giường, hỏi: “Ngạn Dung? Cưng trưởng thành chưa?”
Ngạn Dung lau nước mắt, lạnh lùng nói: “Đã thành niên được 6 ngày rồi.”
Vương Cẩm rất ư là trấn định cầm điện thoại di động vào phòng vệ sinh, sau khi đóng cửa liền cấp tốc lên baidu.
… Anh chịch một cậu bạn nhỏ.
– Hết chương 01 –