Diệp Tử và Hướng Huy có một mối tình đầu lãng mạn trong trường đại học, hai người đã hứa hẹn sẽ nắm tay nhau đi suốt cuộc đời, nhưng cuộc đời nhiều biến động, lời thề ước đó đã không thắng nổi số mệnh. Gia đình Hướng Huy có một khoản nợ lớn ở Anh quốc, vì thay cha mẹ trả nợ, Hướng Huy phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu, anh đã chọn rời bỏ Diệp Tử, cách biệt cả Đai Dương. Diệp Tử không hiểu rõ sự việc, chịu đựng sự cô đơn, tuyệt vọng và đau khổ, nhưng vẫn chờ đợi sự trở về của Hướng Huy, vì Hướng Huy đã từng nói, chi ly để thêm một lần gặp mặt, cô tin vào điều đó. Nhưng cuối cùng vì một sự hiểu lầm đối với Hướng Huy mà Diệp Tử từ bỏ hoàn toàn hy vọng, đáp lại tình cảm của một người thầm yêu cô và cũng là bạn học của Hướng Huy. Bốn năm sau, Hướng Huy trở về, kể lại toàn bộ sự việc năm trước, và hy vọng có thể nối lại tình cảm trước đây. Diệp Tử đối diện với mối tình đầu và người bạn trai chuẩn bị kết hôn, cô buộc phải lựa chọn, một bên là tình cảm đã khắc cốt ghi tâm, hay là thuận theo cảm giác ấm áp hiện tại…
***
Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời một con người, chẳng phải chính là, dễ dàng từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, cố chấp níu giữ những thứ không nên níu giữ…
Tháng Tám năm đó, khí áp rất thấp, nắng như lửa đốt, không hề có một gợn gió nào.
Lẽ ra phải ở trong phòng mở điều hòa và nhấm nháp đồ ăn ngon, thì lúc này tôi lại đang bị giam chân trong hoa viên ở một khu dân cư nhỏ, ngược lại với dáng vẻ hung hăng tức giận của Lâm Sâm, nét mặt tôi vô cùng điềm tĩnh.
“Tại sao lại lừa anh?” Lâm Sâm lườm tôi, giọng nói sắc lạnh. Đột nhiên tôi cảm thấy ánh mắt của anh còn lạnh hơn cả khí lạnh của máy điều hòa, nó khiến những giọt mồ hôi đang chảy trong người tôi bị thấm khô.
“Em lừa anh cái gì?” Tôi chớp chớp mắt ngây thơ, biết rõ còn cố hỏi vặn lại.
“Đưa thông báo trúng tuyển của em cho anh.” Anh kéo chiếc balo tôi đang khoác trên vai, trong khi tôi cố gắng để giằng lại nó.
Tôi cười nhưng mặt lộ rõ vẻ cảnh giác, “Cũng giống như của anh thôi, có gì mà phải xem.”
Anh hừ một tiếng, lạnh lùng áp sát thân hình cao lớn vào gần tôi, tôi sợ hãi lùi lại một bước, “Đưa anh xem là được chứ gì, có cần phải hung hăng như vậy không?”.
Tôi miễn cưỡng lấy tờ thông báo nhập học từ trong ba lô ra ném về phía anh, lo sợ cúi gằm mặt, nếu thấy tình thế bất lợi là phải co chân chạy ngay.
Thấy anh mở phong thư với dáng vẻ vội vàng thảm hại, khuôn mặt trắng muốt trong giây lát chuyển sang đỏ bừng, một lúc sau thì mặt hoàn toàn xanh mét, căng thẳng.
Tôi thầm than trong đầu, vừa định nhấc chân lên thì vai đã bị cánh tay rắn như sắt của anh giữ chặt. Đương nhiên là tôi đau đến nỗi nước mắt sắp chảy ra ròng ròng, nhưng vẫn phải làm bộ mặt cười, “Nếu xem xong rồi thì trả lại em, em còn phải dùng nó để làm thủ tục nhập học.”
“Em…” Lâm Sâm cúi đầu mắng nhỏ câu gì đó, mà tôi không nghe rõ, nhưng cũng chẳng dám hỏi lại, càng cố giằng tay ra càng bị anh nắm chặt hơn.
“Diệp Tử, em có tim hay không hả?”
Tôi cười nhẹ như mây, nhún nhún vai, “Lâm Sâm, anh chẳng hiểu em gì cả.”
“Anh không hiểu em?” Nhìn thấy bộ dạng như sắp phát điên của anh, tôi im lặng. Con người này trước mặt bất kỳ ai cũng luôn giữ vẻ điềm tĩnh đạo mạo, lễ phép nhã nhặn, chỉ duy nhất khi đối mặt với tôi, lúc nào cũng bị tôi chọc cho tức tới mức phải nhảy dựng lên, đôi lúc tôi cũng tự kiểm điểm bản thân mình, phải chăng tôi đối với anh như thế là quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình?
Miệng tôi hơi nhếch lên, tay sờ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn trời, không một gợn mây, thật là một ngày đẹp trời.
“Món ăn em ghét nhất là…”
“Hồ tiêu.”
“Màu sắc mà em thích nhất là…”
“Màu tím.”
“Cầu thủ bóng đá em hâm mộ nhất…”
“Batistuta.”
“Ca sĩ mà em thích nhất là…”
“Trương Tín Triết.”
“…”
“Không còn gì để nói nữa?”
“…”
“Em còn dám nói là anh không hiểu em?”
Lúc đó, người đi lại trong hoa viên cũng bắt đầu nhiều, mọi người đi qua đi lại đều quay sang nhìn chúng tôi, bị người ta nhìn trong hoàn cảnh này thật không dễ chịu chút nào, tôi phải nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi.
Tôi mỉm cười lắc đầu nói, “Lâm Sâm, vậy anh có biết em thích mẫu đàn ông như thế nào không?”
“…” Sau một lúc im lặng, anh rất tự tin nói, “Giống như anh”.
Tôi á khẩu, da đầu đột nhiên thấy ngứa ghê gớm, được lắm, sự tự cao tự đại đến một mức độ nào đó cũng trở thành một đức tính tốt đẹp.
“Lâm Sâm, ngay từ đầu em đã từ chối anh, là bởi vì em biết anh không phải là người đàn ông em muốn.” Nói vậy chắc cũng đủ rõ ràng rồi, thực ra không phải là tôi không có trái tim, chỉ là trước khi gặp được người con trai mà tôi thích, thì trái tim đó được giấu ở một nơi an toàn.
Anh ấy hít sâu một hơi, tay bám vào cành cây khô gần đấy, “Anh vẫn cho rằng, tới một ngày nào đó em sẽ cảm động.”
Không sai, ba năm học trung học, mỗi buổi tối về nhà muộn anh đều đưa tôi về; nếu không có sự giúp đỡ của anh, thì thành tích học tập của tôi cũng không thể tiến bộ nhanh đến thế, đến cả thầy giáo và cha mẹ cũng đều cho rằng chúng tôi là một đôi, vì sự tiến bộ về mặt học tập của tôi nên đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho việc “yêu sớm” này.
Nhưng cảm động không có nghĩa là thích. Cảm động mà yêu và thương hại mà yêu cũng giống nhau, đều khiến tôi không thể chấp nhận được.
“Lâm Sâm, đừng lãng phí thời gian vì em nữa, vô ích thôi.” Thốt ra những lời này, tôi nghĩ chắc chúng tôi đến làm bạn thông thường cũng không thể được nữa.
Ánh mắt anh lạnh băng lướt qua tôi, tự nhiên tôi thấy sốt ruột một cách hết sức vô cớ. Nhìn thấy anh từ từ đưa tay lên, tôi nhắm chặt mắt lại, nghĩ thầm: Lâm Sâm, nếu anh dám đánh em, thì anh không phải là đàn ông.
Tay đột nhiên như bị ấn mạnh, hình như đang nắm thêm thứ gì, tôi mở mắt liếc xem, thì ra là tờ giấy thông báo nhập học mà Lâm Sâm vừa nhét trả. Xong, anh nhẹ nhàng nói “Tạm biệt”, và quay người bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng anh, lẽ ra lúc này đây tôi phải cảm thấy vui vì đã thoát khỏi sự ràng buộc từ anh, nhưng không hiểu vì sao lại chỉ dậy lên cảm giác đau đớn mất mát.
Về tới nhà, reo mình xuống ghế sofa, tôi cứ ngồi vậy, trầm ngâm.
Đã ba năm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp anh. Trong cùng một ngày mà tình cờ gặp anh tới ba lần.
Lần đầu tiên là trong buổi tập trung các học sinh mới, tôi đến muộn vô tình đụng anh ngay ở cửa lớp, cả hai ngã bịch xuống nền nhà lát đá hoa cương mát lạnh, ngượng ngụng nhìn nhau, dở khóc dở cười.
Khi xếp chỗ, chúng tôi người ngồi trước kẻ ngồi sau, nhìn thấy nhau liền cười, lên tiếng chào hỏi.
Buổi tối khi tan học, bước vào nhà xe thì thấy kẻ nào đó rảnh rỗi đã khóa xe đạp của tôi vào với một xe khác, đợi được cho tới khi chủ nhân của chiếc xe kia tới, thì nhận ra lại chính là anh.
Lâm Sâm là một nam sinh ưu tú, gần như hoàn hảo. Thành tích học tập của anh ở năm đầu tiên luôn đứng đầu lớp, sớm trở thành một ngôi sao trong mắt các giáo viên, cùng với diện mạo xuất chúng và một thân hình cao lớn anh cũng trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh cùng trường.
Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao một người xuất sắc như anh lại có thể chung tình với một cô gái xét về mọi mặt chẳng có gì là đặc biệt như tôi.
Anh ấy chưa bao giờ giấu sự quan tâm của mình dành cho tôi trước mặt mọi người, vì vậy mà tôi dường như đã trở thành tình địch của các nữ sinh khác trong suốt ba năm học. Tôi cười đau khổ, ai ai cũng ngưỡng mộ khen tôi may mắn, nhưng chẳng ai hiểu cho tôi đã bị áp lực thế nào khi từ vị trí của một kẻ vô danh đột nhiên một bước lại trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Dấu tay của Lâm Sâm in đầy trên mặt tờ giấy thông báo, cầm tờ giấy mỏng tang trong tay mà tôi cảm tưởng như có chứa hàng tấn đá bên trong.
Đêm trước khi điền vào tờ nguyện vọng nhập học, anh không chỉ hỏi ý kiến tôi một lần, sau khi tôi khẳng định sẽ xin vào trường đại học ZJ, ngày nhận đơn cuối cùng anh ấy mới cẩn thận điền vào tờ đơn của mình. Hành động cẩn trọng đấy của anh khiến tôi vừa bực mình lại vừa buồn cười, tôi thật không muốn bốn năm học sau này của mình vẫn còn tiếp tục phải chịu đựng những ánh mắt ghen tị của các bạn cùng trường.
Thế là đại học ZJ dược đổi lại là đại học JT, tôi không thể để anh có được điều anh muốn. Hơn nữa trường đại học Z và trường đại học J lại ở hai thành phố khác nhau, cho dù sau này có thế nào, ít nhất thì cũng được sống bốn năm thanh bình.
Tiếng mở cửa lạch cạch làm tôi bừng tỉnh, thoát khỏi những suy nghĩ mông lung vừa rồi, mẹ tôi bước vào tay xách hai túi đầy. Tôi vội vàng đứng dậy đỡ lấy, cúi nhòm vào bên trong thầy toàn là đồ ăn vặt, hoa quả và bánh ngọt, bất giác bật cười, “Mẹ, mẹ mua nhiều như thế này làm gì?”.
“Để con mang tới trường, nghe nói căng tin ở đại học J không tốt, mẹ sợ con đói.”
Mẹ vặn vặn cổ, rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi với tay rót nước, bĩu môi, “Nhiều như thế này con làm sao ăn hết?”.
“Con không ăn hết thì còn có Lâm Sâm mà.”
Tôi cứng họng, những gì muốn nói cứ đưa ra tới đầu lưỡi lại phải nuốt vào.
Dường như nhận thấy tâm trạng tôi có biến đổi, mẹ liền vặn hỏi, “Vừa rồi mẹ gặp Lâm Sâm, có mời cậu ấy tới nhà mình chơi, nhưng cậu ấy nói để hôm khác tới thăm con sau, hai đứa có chuyện gì phải không?”
Tôi chỉ thấy đầu mình toàn một màu đen, chỉ thường nghe nói tới trường hợp cha mẹ vì con cái yêu sớm mà tìm mọi cách để ngăn cản, nhưng cha mẹ tôi thái độ không những rất nhã nhặn, mà còn dùng chính sách thả lỏng tự do nữa.
“Mẹ, con và anh ấy có học cùng trường đâu, mẹ lo làm gì.” Tôi nói hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi một cái cốc yêu vào trán của mẹ.
Tôi chán nản chép chép miệng, lầm bầm vài câu, mẹ hừ một tiếng, “Đừng tưởng mẹ không biết, chắc chắn con đã gây ra chuyện gì rồi.”
Không ai hiểu con bằng mẹ, tôi cũng đành cười gượng.
“Từ nhỏ con đã được nuông chiều, cái gì cũng không biết làm, lại chưa từng xa nhà bao giờ, vốn tưởng có Lâm Sâm giúp mẹ chăm sóc con, con đúng là đứa trẻ không biết điều.”
Mẫu thân đại nhân trong lòng đầy ấm ức thế kia, xem tình hình này chắc mười hai tiếng đồng hồ cũng chưa nguôi, tôi liếc mắt về phía chiếc đồng hồ treo ở ngoài phòng khách, lòng thầm kêu khổ.
“Thằng bé Lâm Sâm này ngoan ngoãn, lại học giỏi, đối với con cũng rất tốt…” Tôi quay mặt sang một bên, làm ra vẻ nghe tai phải cho ra tai trái. Những lời như thế này tôi nghe không dưới 100 lần, tai cũng chai thêm vài lớp rồi.
“…”
“Mẹ thật không hiểu cả ngày con nghĩ gì nữa.”
Mỗi lần tâm sự “từ trái tim tới trái tim” kiểu thế này đều kết thúc bằng câu nói trên của mẹ và sự phản kháng trong im lặng của tôi.
Tôi có thể không để tâm những điều mẹ nói, nhưng mỗi lần mẹ đay lại là vô hình chung làm tăng thêm cảm giác tội lỗi trong tôi.
Tôi hồi hộp và sốt ruột mong chờ ngày nhập học, hy vọng những bận rộn mới cùng cuộc sống phong phú đầy màu sắc ở trường đại học sẽ giúp tôi nguôi ngoai dần cảm giác tội lỗi đối với tấm chân tình mà Lâm Sâm dành cho mình.