Chương 1
Trời chuyển dần sang thu, màn đêm mùa hạ bí ẩn tràn ngập hơi lạnh mong manh. Khai Phong Phủ đã lâu không có một đêm náo nhiệt như vậy, gia quyến ở lại tây sương phòng, đêm nay tràn ngập ánh đèn ấm áp. Tứ đại hộ vệ lớn giọng cười ha ha, còn có âm thanh tiểu hài tử cùng nhau vui cười đùa giỡn, thỉnh thoảng còn có tiếng cười của các nữ nhân, tất cả đều làm cho đêm đen lạnh lẽo này trở nên ấm áp sinh động khác thường.Một nữ nhân thân hình yểu điệu tựa như tiên vén rèm cửiến bước vào nhà:
“Đến đây, đến đây, hoa quế cao nóng hổi đây! A, Vương Tiểu Hổ, xem bộ dáng ngưởi thật giống khỉ, y hệt cha ngươi, cẩn thận bỏng tay a!”
Vương Triều hắc hắc cười, nâng tay vỗ nhẹ trán đứa con mập mạp như heo sữa. Vừa nhấc vung nồi lên, liền ngửi thấy hương thơm ngọt ngào tràn đầy khắp phòng của hoa quế cao cùng bánh trôi nước. Nữ nhân nhanh nhẹn phân chia bánh đến một loạt các chén bát nhỏ xung quanh, mọi người truyền tay nhau, toàn bộ ở trong phòng tùy ý nhộn nhạo.
Bao Chửng ngồi ở trong góc phòng, khuôn mặt chìm trong ánh đèn ảm đạm, mọi người đều không nhìn thấy vẻ mặt của ông, chỉ có Công Tôn Sách gần đó mới biết, Bao đại nhân hôm nay rốt cuộc cũng thoải mái cười một hai lần. Vừa rồi Trương Long bị cô con gái rượu xinh xắn túm râu nhéo lỗ tai, đau đến kêu cha gọi mẹ, Công Tôn Sách vừa rồi thoáng nhìn qua bóng mrong góc phòng bỗng cười đến lộ ra hàng răng trắng bóng.
“Lô đại tẩu này, sao hôm nay lại có lòng tốt đến thăm chúng ta, còn làm một bàn đồ ăn ngon như vậy?” Mẫn Tú Tú không tốt khí trừng mắt nhìn, rồi chính mình bắt tay vào làm, ý tứ đưhêm bát bánh trôi nước thứ ba cho Mã Hán, liếc mắt với hắn nói:
“Thiết, người nào tốt bụng như vậy, làm cho tên đại quê mùa ngươi ăn? Lấy vây cá làm quạt, còn hỏi ta như thế nào mua quạt ăn. Ta đương nhiên tới xem Lão Ngũ nhà ta, một năm này ta mang bầu, thật sự không có biện pháp nào từ Hãm Không Đảo tới đây, tên xú tiểu tử Lão Ngũ này cũng không có lương tâm, lễ mừng năm mới nghỉ ngơi cũng không trở về thăm nhóm ca ca, tẩu tẩu một lần. Ta mới không tin, Có thể có chuyện như vậy sao? Hôm nay đến đây mới biết được, haiz, thật đúng liền như vậy, ta đến đây đã một ngày, cư nhiên ngay cả cái bóng củên tiểu quỷ đó cũng không gặp. Tứ Đại hộ vệ các ngươi suốt ngày nghĩ đến vợ con, cũng không nghĩ giúp đỡ lão Ngũ nhà ta một chút.”
Mẫn Tú Tú ngẩng đầu liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, vầng trăng sáng nhô lên cao, đoán chắc đã khuya rồi, quay đầu hỏi Công Tôn Sách: “Tiên sinh, lão Ngũ khuya như vậy còn chưừ Hoàng cung trở về? Ta để lại một chén bánh trôi đặt trên bếp lò, Lão Ngũ nhà ta a, rất thích ăn món điểm tâm ngọt.”
Thần sắc Công Tôn Sách vốn vẫn biểu lộ nụ cười nhẹ nhàng, đột nhiên biến đổi nặng nề, kéo Mẫn Tú Tú bước đi nhanh vài bước ra ngoài phòng.
Dưới ánh trăng, Công Tôn Sách vẻ mặt có chút bi thương. Còn chưa mở miệng đã nặng nề thở dài. Mẫn Tú Tú trong lòng run lên, chỉ chờ ông lên tiếng.
“Lô đại tẩu, là chúng ta không tốt, không có chiếu cố tốt Bạch hộ vệ, gần đây Bạch hộ vệ tự phá hư thân mình nghiêm trọng, một năm này từ ngày Triển hộ vệ rơi xuống vực không rõ tung tích, Tứ Đại hộ vệ ai cũng đều có chuyện riêng, nên tâm lực cũng không được tốt. Cho nên Bạch hộ vệ một mình giúp đỡ Bao đại nhân chọn Khai Phong Phủ Đại Lương, vừa muốn truy tìm hung thủ, vừa muốn thủ hộ Khai Phong Phủ an toàn, Bạch hộ vệ còn thay Triển hộ vệ làm thị vệ bên ngưởi của Hoàng Thượng, mỗi tháng có ba, bốn tối canh gác cả đêm ở bên ngoài tẩm cung Hoàng Thượng. Gần nhất trong cung liên tiếp xảy ra sự kiện hạ độc trong thức ăn, Hoàng Thượng đã không còn tin tưởng vào Ngự Thiện trước kia. Hiện tại đều là Bạch hộ vệ thay Hoàng Thượng kiểm tra đồ ăn, bởi vì Bạch hộ vệ kinh nghiệm giang hồ phong phú, cho dù là độc dược vi diệu cỡ nào cũng trốn không thoát khỏi tầm mắt Bạch hộ vệ. Nhưng là cứ như vậy, mỗi lần vào lúc ăn cơm, Bạch hộ vệ đều tất tả bận rộn nghiệm độc, cho nên căn bản cả việc ăn cơm cho tốt cũng không thể đúng giờ giấc được.”
Mẫn Tú Tú chưa nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu, nàng còn có thể nói cái gì đây? Từ khi Triển Triêu mất tích ở trong cung một năm trước, bản thân Lão Ngũ cũng thay đổi theo, bất kể bản thân mình có thanh tỉnh hay không, mỗi một thời khắc đều đem bản thân giao cho Khai Phong Phủ cùng Hoàng Thượng, không hề giữ lại cho mình khoảng thời gian nghỉ ngơi, thư giãn. Mẫn Tú Tú như đi guốc trong bụng lão Ngũ nhà mình, vì hiểu rõ như thế, cho nên vào thời điểm lão Ngũ bởi vì mệt nhọc quá độ mà ngất xỉu tại Khai Phong Phủ, nàng cũng không hạ quyết tâm đem lão Ngũ trở về Hãm Không Đảo. Bởi nàng biết, lão Ngũ đang đợi con mèo duy nhất của riêng mình. (TT^TT, đau lòng quá!!!!)
“Không được, ta hiện tại muốn nhìn lão Ngũ, hắn rốt cuộc đã trở về chưa?” Mẫn Tú Tú cẩm nhận được tim mình đang đập một cách bất an.
“Hẳn là đã hồi phủ, hơn phân nửa là đang ở trên mái Bắc Sương uống rượu, Lô đại tẩu, hảo hảo khuyên nhủ Bạch hộ vệ đi, chuyện Triển hộ vệ...” Chờ Công Tôn Sách lấy dũng khí ngẩng đầu nói chuyện, đã chỉ còn thấy thân ảnh xa xa của Mẫn Tú Tú
Cỏ dại mọc đầy, lối hẹp uốn quanh, một loạt phòng ở Bắc Sương không có lấy một ngọn đèn, chỉ còn lại duy nhất ánh trăng trong vắt soi sáng. Trên giàn trồng hoa không có bông hoa nào đang nở, chỉ còn lại vài dây leo đã muốn héo đung đưheo gió, giống như bất cứ lúc nào đều có thể rơi xuống nhập vào bụi đất. Góc tường có mấy bông hoa cúc trắng nho nhỏ đã nở ra, tản máa không gian mùi hương nhàn nhạt mơ hồ. Trên nóc nhà có một thân ảnh màu trắng mang bộ dáng gầy yếu, nửa người ở trên nóc nhà kéo thành một cái bóng thật dài, dây cột tóc trắng tinh theo gió bay bay. Ngón tay tái nhợt mềm nhẹ nắm lấy chén ngọc xanh trong suốt, hương rượu nồng đậm tỏa ra khắp tứ phía. Ánh trăng sáng chiếu lên gương mặt hắn, khắc sâu một nửa khuôn mặt, mi tựa Viễn Sơn, mắt phượng khép hờ, từ xa xa nhìn lại, thật tiêu sái giống như bức họiên tửu lướt gió mà đi.
Bạch Ngọc Đường.
“Miêu Nhi, tối hôm nay ta không cần trực ban, nên mới có thời gian nâng cốc cùng ngươi nói nhiều như vậy. Mọi người đều nói mèo con không lưu luyến gia đình giống con chó nhỏ, thì ra ngươi cũng như vậy, bỏ đi nhanh đã một năm, cũng không biết mà trở về, ha ha. Xem tương lai ta chờ có cơ hội mà không nhéo ngươi, hảo hảo đánh mông ngươi thật đau, lột thêm một tầng da mèo của ngươi, để xem ngươi có dám không nhớ trở về nữa không. Gần đây trong cung nguy hiểm tứ phía, chính biến cơ hồ hết sức căng thẳng, tính mạng của Hoàng Thượng thật sự gặp nhiều nguy hiểm. Mỗi ngày trong đồ ăn cơ hồ đều có độc, hơn nữhủ đoạn hạ độc càng ngày càng cao minh, có một ít ta cũng chỉ có thường tài trí tìm ra. Ha ha, bất quá không cần lo lắng Bạch gia gia của ngươi, thuốc giải độc của đại tẩu nhà ta cũng không phải hư danh, nếu thật sự không được, ta cũng còn có nội lực có thể ngăn chặn. Nhưng thậa hy vọng này sơn vũ tới càng mãnh liệt chút, khi đó cá lớn đã muốn kiềm chế không được mà trồi lên mặt nước, vậy cũng có nghĩa là ngày chúng ta gặp lại sẽ rất nhanh tới. Miêu nhi, không phải sao?”.
Nâng chén ngọc, Bạch Ngọc Đường ngửa cổ, mạnh mẽ uống một ngụm. Rượu Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm giống như dao nhỏ nóng bỏng thâm nhập yết hầu, đâm thẳng vào dạ dày, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt. Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy dạ dày có một chút đau nhức bén nhọn, giống như đang bị đào xới, lấy tay hung hăng để ở trước bụng, muốn dùng lực mà dời đi cảm giác đau đớn. Khả dạ dày toan dịch cùng máu loãng hòa nhau nhộn nhạo, không báo trước theo cổ họng hướng phía ngoài dũng mãnh phun ra, Bạch Ngọc Đường nháy mắt lấy tay gắt gao che hai phiến môi đã cắn sưng, nhưng huyết màu đỏ tươi vẫn là theo khe hở sũng nước tràn ra, tạo thành dòng tinh tế uốn lượn chảy xuống cổ tay run run.
“Miêu nhi... Miêu nhi, ta, ta nhớ, ta nhớ ngươi... Ngươi, rốt cuộc ở đâu... Vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng ngời kia, hình dáng rõ ràng dần dần ở trong tầm mắt mơ hồ đứng lên, rốt cục hai má chợt lạnh, bầu trời đêm vì thế lại phô mở ra rõ ràng đến thế.
Miêu nhi, tin tưởng ngươi nhất định sẽ trở về, nhưng là nên sớm một chút. Nếu chậm, ta sẽ đi tìm con mèo khác, không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, người không tự chủ được rơi xuống, mất đi thanh tỉnh trong nháy mắt, trước mắt đột nhiên hiện ra hình ảnh khi Triển Chiêu xù lông, Bạch Ngọc Đường không khỏi cong khóe miệng.
Mẫn Tú Tú vừa mới bước chân vào cửa Bắc Sương viện, liền thấy Ngũ đệ nhà mình như tảng đá thả rơi tự do, trong lòng vội kêu một tiếng “Thảm”. Cho dù khinh công của nàng có cao đến đâu, cũng không thể đỡ được, huống hồ đôi chân bó của nàng đến đi cũng còn không nhanh. Nàng vốn là một nữ nhân không sợ trời không sợ đất, vậy mà trong một giây ngắn ngủn này, cả người nàng như run bần bật, không tự chủ được nhắm chặt mắt, tưởng tượng rằng giây tiếp theo sẽ là tiếng vang tuyệt vọng tan nát cõi lòng nhất trên đời.
Nhưng mà... Không có gì. Im lặng, giống như là không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Mẫn Tú Tú mở choàng mắt, chỉ cảm thấy có một bóng đen xa xa, loáng một cái đã đứng trước mặt mình.
Mẫn Tú Tú nhanh chóng thả lỏng tinh thần, nương theo ánh trăng, nhận ra được hắc y nhân trước mặt mình: “A? Ngươi! Không phải ngươi?...” Thấy rõ được khuôn mặt người tới, Mẫn Tú Tú vừa mừng vừa sợ. Hắc y nhân mỉm cười, nhưng nụ cười trong nháy mắt chợt tan biến khi cúi đầu nhìn khuôn mặt hốc hác của người nằm trong lòng mình, nghe tiếng hô hấp khó khăn, lòng đột nhiên co rút đến đau đớn, ôm chặt thân mình kia vào lòng, vội vàng tiến về một gian phòng ở Bắc Sương.
Gian phòng kia vô cùng quen thuộc với y. Từ khi mười bảy tuổi đến Phủ Khai Phong, y vẫn một mình ở trong đó. Mãi cho đến khi một con chuột mặt dày nào đó chiếm nửa cái giường của mình, cho dù có đánh cũng không thấy có dấu hiệu nào cho thấy hắn chịu dịch mông đi nửa phần cả. Trở lại cánh cửa, hắc y nhân đưa một ngón tay lên môi, nở một nụ cười bí ẩn với Mẫn Tú Tú, Mẫn Tú Tú hơi gật đầu, đi ra khỏi Bắc sương, nhẹ nhàng khép cửa viện lại.
Mãi đến khi xoay người, nàng mới nhận ra mặt mình đầy nước mắt. Mẫn Tú Tú nhanh dùng ống tay lau khô mặt, chút nữa còn phải đối diện với Bao đại nhân và Công Tôn Sách, Công Tôn tiên sinh là người thận trọng, nên bất kể có chuyện gì cũng không được để ông ấy nhìn ra sơ hở, nếu không, ông ấy nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Bởi vì đêm nay, Miêu nhi của Ngũ đệ đã trở về.