Chương 1

Tổng công ty "Song Bình".

Tiết thu tháng tám se lành nhưng rất dễ chịu, tạo nên một cảm giác thoải mái.

Nhân viên công ty vùi vẻ chào nhau buổi sáng. Hôm nạy là ngày đầu tuần nên gương mặt ai cũng tươi, cũng hăng hái.

Trong phòng họp, các cổ đông đang nghe báo cáo về tình hình công ty trong tháng qua. Những ánh mắt, nụ cười rạng rỡ trên môi họ bởi lợi nhuận cao.

Quả thật, từ khi Cát Bình làm Chủ tịch Hội đồng quản trị thì công ty đã ăn nên làm ra, hiệu quả thấy rõ.

Cát Bình đã ba mươi nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp, cái đẹp ở độ tuổi ba mươi quyến rũ chín muồi.

Cô đang ngồi ở đầu bàn ghế chủ tọa, bên cạnh cô là Khánh Bình, anh chàng có dáng dáp lãng tử hơn là một nhà kinh doanh.

Cuộc họp đã xong, các cổ đông lần lượt ra về, Cát Bình gom giấy tờ bỏ vào tập hồ sơ đứng lên. Có giật mình khi thấy Khánh Bình vẫn còn ngồi lại phòng họp.

Cô mỉm cười thân thiện:

– Có gì muốn nói với chị à?

Gương mặt kín bưng, lầm lì nhìn ra khoảng không phía trước, Khánh Bình nói bằng giọng tức giận:

– Tại sao không bàn đến việc mở rộng các cây xăng?

Đưa tập hồ sơ cho cô thư ký và ra hiệu cho cô đi ra ngoài, Cát Bình nhìn em trai. Cô nhấn nha mở chai nước khoáng của Khánh Bình ra, đặt ống hút vào, ôn tồn:

– Em uống đi! Trông em không được khỏe lắm.

Khánh Bình lắc đầu:

– Trả lời em đi!

Cát Bình vẫn ôn tồn, giọng nhẹ nhàng:

– Em không uống thì chẳng có lời giải thích nào hết.

Lặng im, Khánh Bình chậm chạp cầm chai nước lên uống. Cử chỉ ngoan ngoãn đó làm Cát Bình hài lòng.

Cha mẹ mất sớm, còn lại hai chị em nương tựa vào nhau, nên có luôn cưng chiều em trai. Nhưng xem ra, có phải thay đổi rồi, không khéo dòng họ của cô không cô người nối dõi.

Cô vòng tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt em trai, giọng uy quyền:

– Không phải là không mở rộng, mà là dẹp bỏ những kế hoạch không mang lợi nhuận cho công ty.

Khánh Bình quắc mắt nhìn trả lại. Cát Bình thản nhiên:

– Chị đã cho em quá nhiều cơ hội rồi. Em mở mấy chục cây xăng nhưng chẳng quản lý gì cả, suốt ngày cứ lêu lổng rong chơi, càng ngày càng thất thu.

Chị không thể các cổ đông nói chị nuông chiều em làm ảnh hưởng đến công ty.

Khánh Bình gay gắt:

– Vậy còn đại lý số 32 thì sao? Cây xăng đó, chị vẫn giữ nguyên không đá động gì đến. Phải chăng do chị làm chủ thì có toàn quyền?

Hơi bị bất ngờ, Cát Bình không ngờ thường ngày cậu em có vẻ lơ là mọi chuyện, nhưng lại quan sát tỉ mỉ như thế, rõ ràng là cũng có đầu óc kinh doanh, tuy vậy Cát Bình lấy lại sự tự tin ngay:

– Em lầm rồi! Cây xăng đó do chị mở và làm chủ, nhưng là để cạnh tranh với em, cho em thấy rõ tầm quan trọng của việc quản lý nhân viên. Chị làm sao dẹp bỏ khi mà hàng ngày cây xăng đó đều mang lợi nhuận về cho công ty.

Khánh Bình cười nhếch môi:

– Chị tin vào nhân viên của chị quá hả? Họ chỉ gởi báo cáo, rồi chị xem qua báo cáo đó mà cho là có lãi, liệu có xác thực không?

Giọng của Khánh Bình trở nên gay gắt:

– Nhân viên gởi báo cáo, song các buổi họp giao ban, họ có mặt hay không?

Chiếu tia nhìn nghiêm khắc cho em trai, Cát Bình trầm giọng:

– Chị không tin ai ngoài mắt chị thấy và tai chị nghe, chị có đầu óc để phán đoán. Em nghe cho rõ, bắt đầu từ ngày hôm nay, mọi sinh hoạt của em, chị sẽ quản lý.

– Quản lý?

Khánh Bình tức giận lặp lại với vẻ mỉa mai và thách thức. Thái độ không làm Cát Bình nổi gián, cô quá rõ tính cách của em trải mình. Cô gật đầu:

– Phải, chị không thể để cho người thừa kế của dòng họ mãi chìm trong sa đọa. Chị bắt em phải là con người hữu dụng, rời bỏ mọi cuộc ấn chơi.

Đứng dậy, Cát Bình rời phòng họp trong thái độ cương quyết. Khánh Bình ngẩn người nhìn theo. Bỗng dưng hôm nay chị của anh trở chứng gì thế?

Vừa nghe Khánh Bình tức bực kể lại cầu chuyện đôi co với bà chị của mình, Khải Hoàng cười ngất lên, cười quên thôi, làm Khánh Bình nóng c mũi. Anh quát:

– Nè, bà chị à! Tôi đưa bà tới đây không phải để bà cười chọc quê tôi, tôi muốn điên cái đầu nè. Xưa nay, tôi quen tự do, tôi ghét quản thúc.

Ngồi ngay lại, Khải Hoàng xỉ lên trán Khánh Bình, giọng như cơm nếp dẻo:

– Mặt này mà sợ bà đó hả?

– Không sợ bả, hổng lẽ sợ bà? Nè! Hay bà rước chị Bình của tôi về nhà ở đi, hai người xứng đôi lắm đô.

Nói xong như thích chí, Khánh Bình bật cười khả ố. Khải Hoàng giận dữ trợn mắt, đôi mắt được kẻ chì đen, đen huyền, còn gương mặt thì tô một lớp phấn dày cộm:

– Đồ quỷ sứ! Định phụ rẫy người ta hả? Người ta bây giờ là phụ nữ rồi chứ bộ.

Khánh Bình trêu già:

– Phụ nữ chỗ nào, đưa cho coi mới tin được chớ.

Véo mũi Khánh Bình, Khải Hoàng phụng phịu như một có gái đang giận dỗi người yêu:

– Ghét gì đâu á, không khi nào chịu tìm hiểu người ta hết. Người ta vừa đi Thái Lan giải phẫu giới tính, bộ không biết sao?

– Vậy thì tôi càng muốn coi.

Khánh Bình sấn tới, Khải Hoàng e thẹn la lên oai oái:

– Quỷ nè ... quỷ nè ...

Khánh Bình cười ha hả. Trên đời này, đúng là có nhiều chuyện tréo ngoe.

Phụ nữ thì lại cắt tóc tém, hút thuốc, uống rượu, còn đàn ông như Khải Hoàng đang ngồi bên cạnh anh lại muốn làm phụ nữ. .... thật không hiểu nổi.

Khánh Bình thở dài.

Khải Hoàng ngả đẩu lên vai Khánh Bình:

– Sao đang vui lại thở dài vậy?

Khánh Bình ôm qua vai Khải Hoàng, gã đàn ông đầy dáng dáp nữ tính, tuy anh ta có lối sống khác người, nhưng không vòi vĩnh anh bất cứ thứ gì như những cô gái thực thụ, đến với anh vì tiền. Anh thích Khải Hoàng chính vì thế.

Chỉ tay vào cây xăng 32 mà mình cố tình chạy qua, Khánh Bình bảo:

– Của bà chị đó. Bà cô cách nào giúp tôi “hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn”.

không? Cây xăng này lúc nào cũng đông khách cả, thấy mà bực cả mình.

Khải Hoàng cười:

– Muốn hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn thì ... chỉ có nước đốt nó là xong.

– Đốt nó xong ... Cát Bình thui bà luôn.

Nghe nhắc đến Cát Bình, Khải Hoàng rụt cổ. Đó là con người hung dữ nhất mà Khải Hoàng gặp. Đôi mắt lúc nào cũng sắc và dữ, thiếu thiện cảm.

Khải Hoàng bĩu môi:

– Bà ấy hung dữ nên hèn nào đã ba mươi mà vẫn không ai rinh, ế chồng.

– Vậy là bà lầm rồi! Bả có nhiều người theo đuổi, tại quá khó tánh, kén chọn.

Khải Hoàng kêu khẽ:

– Nhìn kìa?

Trong cây xăng, người đến đổ xăng đi xong là đi, duy có một cô gái, cô ta ...

Sao người đứng bán xăng không phải là đàn ông thanh niên, mà lại là cô gái trẻ?

Khải Hoàng chép miệng tiếc nuối:

– Đẹp mà đứng bán xăng cho đen da, uổng quá hả Khánh Bình?

Khánh Bình phì cười:

– Mới nhìn người ta mà khen đẹp rồi sao? Bà là đàn ông hay phụ nữ hả?

Câu hỏi làm Khải Hoàng xụ mặt ngồi ra xa. Khánh Bình cũng cho xe chạy đi, chiếc xe mui trần màu cam thật nổi, thật bắt mắt.

Chia tay với Khải Hoàng, Khánh Bình về nhà trời đã tối, xuống xe, Khánh Bình đi ung dung vào nhà.

Bà vú vội đi ra:

– Cậu Ba! Cậu mới về.

– Chị Hai tôi về chưa vậy?

– Dạ, cô Hai gọi điện về bảo cậu tối nay ở nhà đợi, cô Hai có chuyện nói với cậu Ba.

Khánh Bình gật đầu, phóng nhanh lên lầu. Anh cảm thấy bực bội bởi bà chị lắm chuyện của anh. Sáng nay, đã ''nẹt" cho anh một trận, bộ chưa đủ sao.

Ngã người xuống giường, Khánh Bình thầm phân tích những lời buổi sáng của Cát Bình. Biết bà chị nói là sẽ làm, nên Khánh Bình chuẩn bị tư tưởng chờ bà chị mình ra đòn.

Bật người dậy, trong lòng Khánh Bình cứ ấm ức hậm hực.

Cộc ... cộc ...

Ai gõ cửa vậy? Chỉ cô bà chị già khó tính của anh chứ còn ai vào đây nữa.

Người thừa kế dòng họ, anh đâu có cần để phải rập vào khuôn mẫu khó chịu.

Đứng dậy mở cửa, Khánh Bình ''chuẩn bị đối phó'', nhưng không phải bà chị khó tính mà là bà vú.

Khánh Bình buông thỏng tay, cộc lốc:

– Gì vậy vú?

– Cô Hai đã về, bảo cậu xuống nhà.

Khánh Bình thở dài thậm thượt. Anh mà không xuống, Cát Bình cũng lọ mọ lên tìm, lúc đó còn khó chịu hơn, nên Khánh Bình thở khì bảo:

– Vú xuống trước đi, con xuống sau. Mà vú nè! Có chuyện gì, vú cũng đứng về phía con nghen.

Bà vú cười hiền:

– Dĩ nhiên rồi, vú đứng về phía con.

– Vậy con đi với vú xuống.

Khánh Bình ôm qua vai bà vú như người bạn đi xuống nhà, nháy mắt với bà chị khó tính của mình:

– Có vú, chị đừng có hòng ăn hiếp em.

Cát Bình lườm em trai một cái, cô quay sang bà vú:

– Vú làm ơn đừng có bênh vực nó được không? Mỗi lần tôi định rầy là nó, đều có vú bênh vực cả.

Khánh Bình nhịp nhịp chân cười, anh biết mình luôn có vú hỗ trợ, nên vờ đẩy vai bà vú ra:

– Vú vào phía sau đi. Nhưng chị Hai à! Chị đừng có xem em như con nít nữa, em là người lớn rồi.

Cát Bình nghiêm nghị:

– Nếu em còn cầu viện vú, em chưa phải là người lớn. Xưa nay, chị quá nuông chiều em, nên bắt đầu từ bây giờ, chị không buông thả em muốn làm gì thì làm nữa. Em ăn chơi lêu lổng bao nhiêu đó đủ rồi. Cha mẹ mất sớm, còn có hai chị em, em làm cho chị buồn quá đi thôi.

Mắt Cát Bình ngân ngấn nước mắt. Khánh Bình nheo nheo mắt, Cát Bình thông minh, lắm trò quỷ quái, anh không dễ mắc lừa đâu:

Nghiêng đầu qua bà vú, anh hỏi nhỏ đủ một mình bà vú nghe:

– Khóc rồi! Giả hay thật vậy vú?

Vú nói thầm lại cũng đủ cho một mình Khánh Bình nghe:

– Vú nghĩ là thật.

Nuốt nước bọt, Khánh Bình nhăn mặt. Thật không hiểu nổi phụ nữ, đụng chuyện gì cũng khóc. Anh bước lại ngồi chung một ghế với Cát Bình, ôm qua vai nhỏ nhẹ:

– Chị Hai! Đừng có khóc mà, chị muốn em làm gì, em cũng làm hết.

Đúng như Khánh Bình dự đoán, mắt Cát Bình ráo hoảnh ngay:

– Em chịu nghe lời chị thật sao?

Biết ngay mà! Khánh Bình mím môi vì biết mình bị mắc lừa, anh buông vai Cát Bình ra đứng lên và ... cười hì hì:

– Vâng, em chịu nghe lời chị, nhưng đừng bắt em mỗi ngày phải đến công ty làm việc là được.

– Vậy sao được?

– Sao không? Em không có năng lực, không thông minh, nhạy bén như chị, làm sao làm việc cho có hiệu quả. Chị muốn em đến công ty làm việc mà không sợ em phá banh công ty của ba để lại sao?

Giỏi lý luận quá há! Cát Bình hậm hực, cô quá rõ tánh cậu em trai của mình, cái gì cũng biết, cũng giỏi, phải cái tội là làm biếng, mê chơi.

Cô nhìn thẳng vào mắt của trai:

– Thôi được, lỡ cưng em rồi, chị không làm trái ý em. Em không muốn đến công ty, chị cũng không ép.

Khánh Bình mừng rỡ:

– Cảm ơn chị.

– Đừng có mừng vội! Chị làm theo ý em muốn, nhưng đòi hỏi em điều kiện.

Lúc nãy, em nói chị muốn gì, em cũng làm, có đúng không?

Khánh Bình cảnh giác dè dặt bà chị ''cáo già" của anh ngay:

– Dĩ nhiên, ngoại trừ việc chị muốn em đến công ty làm việc.

Mỉm cười, Cát Bình búng tay một cái, rồi gọi vào trong:

– Tư à! Em ra đây. Rửa tay xong chưa em?

Khánh Bình trợn mắt ngạc nhiên. Chị của anh gọi ai vậy? Anh nhìn vào trong và nhìn bà vú như ngầm hỏi. Vú nhún vai như trả lời Khánh Bình:

chính vú cũng không biết "mô tê" gì cả.

Không quá ba giây, một có gái xuất hiện từ cánh cửa buồng sau:

tóc cắt ngắn ôm lấy gương mặt trắng hồng, không có gì nổi bật ngoài đôi mắt to đen và cái miệng ... hơi rộng. Miệng này mà gầy lộn là ... khỏi chê!

Mải nhìn cô gái, miệng của Khánh Bình từ lúc nào há hốc tròn vo, cho đến khi bà vú đánh nhẹ vào tay anh, anh mới giật mình. Bà chị thân yêu của anh định làm gì vậy, định dùng ''cái của nợ" này trói tay chân anh hay sao? Không có dễ đâu.

Khánh Bình nói chận đầu ngay:

– Này, bà chị thân yêu của em! Chị đừng có nói là cưới vợ cho em nghen. Tu tỉnh không ăn chơi có nhiều cách lắm.

Đáp lại lời đe nẹt của Khánh Bình là nụ cười bí hiểm trên môi Cát Bình. Cô vỗ nhẹ tay xuống chỗ mình ngồi, trong lúc bà vú nhìn Khánh Bình và quay sang quan sát cô gái.

Cát Bình thân mật:

– Tư, lại đây ngồi đi em, chị giới thiệu cho. Đây là bà vú, bà nuôi hai chị em chị từ bé.

Chỉ Khánh Bình, cô tiếp:

– Còn đây là Khánh Bình, em trai chị.

Cô gái tên Tư gật đầu chào bà vú và Khánh Bình.

– Chào vú, chào anh!

Vừa nói, cô vừa thân thiện chạm khẽ tay vào cánh tay Khánh Bình, rồi rụt nhanh tay lại.