Dám Kháng Chỉ? Chém - Chương 01 + 02

Giới thiệu:

Một vị vua ăn sung mặc sướng ngày nào giờ chỉ vì một cái đùi gà mà bị tống giam.

Một tướng quân oai dũng ngày nào giờ một người đi đôi giày cỏ hở cả ngón chân, mặc chiếc áo choàng vá chằng vá chịt.

Giang sơn đổi chủ, cuối cùng thì "chàng tướng quân" ấy cũng rũ bỏ được lớp vỏ nam nhi, trở lại nguyên hình là một nữ tử thiếu nữ tính. Là trọng phạm của triều đình, nàng dắt theo ông vua con trốn đông trốn tây. Trốn một hồi tưởng chết đến nơi thì chẳng hiểu sao lại đứng trước long sàng của tân hoàng rồi?

"Ngươi cũng chẳng phải lần đầu ngủ trên giường của trẫm, còn không mau qua đây?"

“Bệ hạ, tội thần không phải phi tần hậu cung của người, không có nghĩa vụ thị tẩm!”

“Ồ vậy sao... An Dật quả là rất có khí tiết mà! Nếu đã không muốn thị tẩm, dám kháng chỉ, vậy lôi ra ngoài chém!”

***

Chương 1: Xa quê gặp bạn cũ, bạn cũ là thù địch

Chuyện thật ra là như thế này, Tiểu Hoàng mà ta nuôi có trộm một cái đùi gà nhà người ta, kết quả bị ta bắt vào ngục.

À, đương nhiên,trong quá trình đó có vài phần rất khúc chiết.

Chủ nhân đùi gà quyết không buông tha, muốn Tiểu Hoàng con ta trả cho hắn một cái chân[1].

– thuận tiện nói rõ, Tiểu Hoàng nhà ta không phải chó Tiểu Hoàng, là người (=]]).

Đùi gà và chân người, sao có thể đánh đồng?

Đây không phải là chủ nhân đùi gà chiếm lợi lớn của ta sao? Hắn cũng thật đen tối!

Nhưng hiển nhiên chủ nhân đùi gà không biết đến điểm này. Hắn béo tròn, bụng to như cái bồ, nhìn bộ dáng như bảy tám tháng sắp sinh. Sờ một chùm râu chuột dưới cằm, rung đùi đắc ý: “Điêu dân hoang dã! Phải gi­ao cho huyện đại lão gia nơi đây thẩm vấn!”

Ta trợn mắt xem thường, tỏ ra khinh rẻ! Nếu là ba năm trước kia, ông đây không thể không tiến lên đạp nát bụng hắn. Tuy thằng nhãi này cực lực giả nhã nhặn, nhưng không ai không biết rõ hắn là một tên du côn, gả em gái cho huyện đại lão gia làm thiếp, mới có chút uy thế hôm nay.

Cuối cùng, ông đây là người kinh thành chính tông, hắn mới là điêu dân lớn lên ở xứ khỉ ho cò gáy này! Cả nhà của hắn đều là điêu dân xứ khỉ ho cò gáy!

Đáng tiếc Tiểu Hoàng thật đáng thất vọng. Bị một đám gia đinh như lang như hổ của anh vợ ỷ thế huyện đại lão gia nhào tới, hắn lại ôm đầu, ra sức chịu đánh, trong miệng còn cắn đùi gà không tha, hàm hồ hô loạn, nghe vào ở bên trong tai ta, rõ ràng là: “Tiểu Dật… Cứu mạng!”

Nhìn cảnh này, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót. Ta vốn hẳn là nên chửi ầm lên, thuận tiện đứng lên chặt cái tay ăn trộm đùi gà của Tiểu Hoàng, sau đó lại hung hăng đạp hắn mấy cước, đánh thành một đầu heo, làm cho hắn ngay cả cha mẹ là ai cũng không nhớ ra được.

Nếu là ba năm trước đây, đối với một trăm lẻ tám món ngự thiện của hoàng cung Đại Trần, Tiểu Hoàng còn muốn kén ba chọn bốn, rụt rè không chịu hạ đũa, nếu biết trước hôm nay đói khổ, không biết có thể quý trọng những ngày tốt lành trong quá khứ kia hay không?

Cho nên, Tiểu Hoàng thật ra là tiểu hoàng đế, họ Tần.

Hắn tồn tại thần kỳ tựa như Tấn Huệ đế[2] mà trên sách sử nói “Dân không có cốc mễ[3], sao không ăn thịt?”

Trong lòng ta vừa tức giận, bất bình nguyền rủa: ai bảo kén cá chọn canh, ai bảo ngươi trộm đồ, ai bảo ngươi chê cơm ta làm không thể ăn… Đúng là báo ứng! Ngươi sớm biết hiện tại lưu lạc tới ngày này, năm đó lại hành hạ cung nữ thái giám khuyên ăn tới mỏi miệng gãy lưỡi? Vừa tiến lên, đá từng cái, đạp ngửa mấy gia đinh.

Ngày hôm nay mẹ của anh vợ ỷ thế huyện thái gia làm thọ năm mươi tuổi, anh vợ này mặc dù mang theo vợ con vào thành nhiều năm, nhưng mẹ già hắn lại cứ mang ý nghĩ chất phác lá rụng về cội, khăng khăng không chịu chuyển chỗ ở.

Đại khái là Huyện thái gia quá mức sủng vị tiểu thiếp kia, bỏ tiền xây một toà nhà gạch xanh ngói trắng[4] ở chỗ này cho mẹ vợ, vừa vặn cách mười mét với nhà rách của ta và Tiểu Hoàng.

Hôm nay vừa đúng hướng gió, ta bưng một mâm rau xào khét lên bàn, bốn bức tường hở trong nhà của chúng ta liền tràn ngập mùi thịt… Vì vậy Tiểu Hoàng men theo vị thịt rời nhà đi ra ngoài.

Chờ ta hờn dỗi bới mấy muôi cơm nửa chín nửa sống, lại đuổi theo ra, Tiểu Hoàng đã ra tay, biến thành cục diện như bây giờ.

Anh vợ của huyện đại lão gia gần hai năm nay có thêm vài phần sĩ diện tại thị trấn, ước chừng là chưa từng chịu qua cơn giận không đâu này, thấy ta vô cùng lưu loát đạp ngã bảy tám gia đinh, trên mặt tròn béo lập tức giận thành màu gan heo, nhìn rất vui mắt, nhưng lời nói ra miệng thật chẳng thân thiện.

“Kêu tất cả mọi người trong nhà đi ra, nếu hôm nay ta không bắt hai gã quê mùa vào đại lao, ta liền viết ngược chữ Hà!”

Anh vợ ỷ thế này họ Hà.

Ta vừa suy nghĩ xem hắn viết chữ Hà ngược lại sẽ ra chữ gì, vừa tay không vật lộn cùng mười gia đinh xách côn cầm đao nhào lên. Kỳ thật cái này cũng không có gì, nhớ năm đó trên chiến trường ta đối mặt cũng không chỉ là vài quân lính tản mạn, cầm thương dài, không như bây giờ… Khụ, hảo hán không đề cập tới quá khứ dũng mãnh, quên đi.

Kỳ thật cũng trách ta, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch[5] – ngay cả tiền ăn cơm còn không có, nào có tiền mua lịch – đang lúc ta cao hứng đánh lộn, bên tai truyền đến “vèo” một tiếng, ta vô ý thức né tránh, nhìn theo hướng âm thanh, nhất thời thần hồn đều mất, ngốc đứng tại chỗ.

Ngay sau đó, chỉ cảm thấy trên đầu có một cỗ xung lực, dây cột tóc liền rơi xuống, đầu tóc rối bời xõa tung, Tiểu Hoàng thê lương kêu một tiếng: “Tiểu Dật…” Một dòng máu nóng liền từ trán của ta chảy xuống, thuận tiện dán ở mắt chó hận không thể mù của ta.

Người bắn ta một mũi tên, giờ phút này đang đường đường bước đến bên cạnh ta. Bộ dạng khiến cho ta động lòng giống như nhiều năm trước, lỗi lạc như ngọc, nhanh nhẹn bước tới.

Ta đứng ngơ ngác tại chỗ, vô ý thức sờ sờ khuôn mặt già nua của mình, trải qua ba năm đồng ruộng, không ngoài dự đoán ta già đi rất nhiều.

Người xưa gặp lại, quả nhiên càng thêm xấu hổ.

Mười gia đinh phía sau ta chớp lấy cơ hội, loạn côn vung lên, lập tức đánh ta ngã trên mặt đất. Ta lảo đảo, ngã xuống đám bụi,áp nửa bên mặt xuống mặt đất lạnh như băng, bộ dáng thập phần chật vật, trong tầm mắt, một đôi giày da hươu chế tác cực kỳ tinh tế chậm rãi tới gần.

Ừ, ba năm trước kia, trên chân ta cũng mang một đôi giày chế tác hoàn mỹ như vậy, chẳng qua hiện nay chân ta mang chỉ là một đôi giày rơm, đá lên người cũng thật sự không có lực. Khó trách ta lại thua.

Người nọ tới gần, cúi người xuống, sóng mắt luân chuyển, rồi lại thẳng người, không đếm xỉa tới nói: “Vũ huyện lệnh, người này là khâm phạm quan trọng đang bị truy nã, áp tải vào đại lao trông giữ, đừng cho hắn chết!”

Vũ Huyện lệnh theo sát phía sau hắn, ưỡn bụng còn lớn gấp đôi so với tên anh vợ, cung kính tiến lên, nịnh nọt nói: “Dạ, đại nhân! Hạ quan sai người áp giải hắn!”

Nghe nói hiện nay Đại Tề chính trị thanh minh, non sông an nhàn. Hắn già như vậy, béo như vậy, ngu xuẩn như vậy, lại cũng có thể làm quan? Ta cho rằng, thủ hạ của người kia không nên là loại quan này!

Có thể thấy được việc đời khó đoán!

Ta bị hai gã sai dịch nâng cánh tay, không chút khách khí lôi đi, đang thất tha thất thểu đi hai bước, Tiểu Hoàng liếm qua liếm lại khúc xương gà vốn đã bị gặm sạch sẽ trong tay mới lưu luyến ném đi, lau hai tay đầy dầu mỡ nhào tới, níu chặt lấy vạt áo của ta, rống lớn nói: “Không cho phép mang tiểu Dật đi, mang hắn đi, ai nấu cơm cho ta ăn?”

… Ta cực kỳ hối hận khi xưa rời đi hoàng cung Đại Trần, lại liều chết liều sống dẫn theo hắn ra.

Ta ở bên cạnh đánh nhau với người vì một cái đùi gà, hắn lại gặm đùi gà xem cuộc chiến, ý nghĩ trợ chiến cũng chưa từng có.

Hắn tỉ mỉ dò xét Tiểu Hoàng vài lần, rốt cục bừng tỉnh hiểu ra, cười khẽ một tiếng: “Nguyên lai là bệ hạ a! Bọn thần nghĩ đến người đã táng thân trong trận lửa lớn tại Trần vương cung kia rồi!”

Khi hắn cười rộ lên, cặp con ngươi ôn nhuận kia thật là đẹp mắt, từ ái như nhìn anh em ruột thịt.

Kỳ thật cũng không trách mắt hắn vụng về. Hắn từ trước đến nay có bản lĩnh nhìn qua không quên, chủ yếu là người chăn nuôi như ta không quá mát tay, nuôi một thiếu niên trắng béo thành Tiểu Hoàng gầy như hôm nay, nghe thấy thịt liền hai mắt tối sầm, thích đến mức chẳng thể ngăn cấm. Hơn nữa quần áo tả tơi, nhìn thế nào cũng khó có thể tưởng tượng đây là thiếu niên Thiên Tử đã từng ngồi ở trên ghế rồng cao cao trong hoàng cung Đại Trần.

Tiểu Hoàng nghe nói lời ấy, mới tỉ mỉ dò xét hắn một phen, sau nửa ngày, kinh hỉ lên tiếng: “Thừa tướng gia ca ca! Thừa tướng gia Yến Bình ca ca!”

Ta càng xấu hổ muốn chết!

Hắn sao có thể lộ ra một bộ xa quê gặp bạn cũ, mà bạn cũ này chắc chắn cứu người ngu như hắn trong nước sôi lửa bỏng?

Cuối cùng kết quả chính là ta và Tiểu Hoàng đều vào nhà tù.

Thị trấn nho nhỏ, nhà tù kế hai chúng ta kín người hết chỗ, chỉ có hai người chúng ta được ở riêng một gi­an, mặt đối mặt có thể nhìn tới đối phương, tuy nhà tù rất thối, nhưng hiển nhiên xem như đãi ngộ dành cho khách quý.

Tiểu Hoàng từ trước đặc biệt bắt bẻ với ăn, mặc, ở, đi lại, ba năm này bị ta cường lực cải tạo, đã dưỡng thành mỹ đức thích ứng trong mọi tình cảnh, hắn lại gặm đùi gà, ước chừng không quá đói, ngã đầu liền nằm ở trên đống cỏ khô kia, không bao lâu liền khò khè ngáy ầm ầm, ngay cả chuột tìm ăn đêm trong lao đều bị tiếng ngáy của hắn làm sợ tới mức đi đường vòng.

Đáng thương trong bụng ta trống trơn, đói bụng đến muốn ngủ không được, đầu tuy đã được quấn băng vải thô, nhưng cỏ khô dưới thân có mùi lạ nói không nên lời, bóp cái mũi bi thương, mong đợi của phụ thân đối với ta lúc trước chính là lên được triều đình, làm quan chân chính. Không ngờ hôm nay ngược lại biến thành lên phòng khách, xuống nhà tù.

Đang đau khổ suy tư thức ăn trên bàn cơm trong nhà ba năm trước đây, một hồi tiếng bước chân xa xa, từ đường đá xanh trong lao mà đến, chân này bước nhanh nhẹn, ta nghe vào trong tai lại rất tinh tường, không khỏi mừng rỡ.

Người nọ đi tới gần, ta liên tục hô to, mừng rỡ: “Yến Tướng quân Yến Tướng quân, chết đói, nhanh lấy một ít thức ăn, chết đói ta ngươi không thể báo cáo kết quả công việc.”

Bước chân hắn chậm lại, hiển nhiên không thể lý giải nguyện vọng hèn mọn của ta đây, càng không thể lý giải nhiệt tình mãnh liệt của ta từ đâu mà đến. Chỉ dùng một đôi con ngươi cô đơn bình tĩnh nhìn ta nửa ngày, đại khái cảm thấy ta thật sự không có thuốc nào cứu được rồi, mặt lạnh quát lớn: “An Dật, ngươi không thể có đầu óc?”

Ta mờ mịt nhìn qua: “Ăn không được, sắp chết đói, có đầu óc để làm chi?”

Trên mặt hắn hiện ra thần sắc khinh bỉ, rõ ràng nhìn ta giống như ánh mắt ta nhìn đứa ngốc Tiểu Hoàng. Nhưng bởi vì Tiểu Hoàng kỳ thật không hiểu nhiều ánh mắt này, trước kia ta nhìn hắn, hắn tất nhiên nhào lên, liếm nước miếng lên mặt ta, không để ý ta cực kỳ bại hoại, cực chân thành cực thân mật cực ngu đần biểu đạt vui sướng: “Tiểu Dật, ta biết rõ ngươi tốt nhất!”

Ta ghét bỏ lau lau nước miếng trên mặt, “Ta tốt chỗ nào?”

Biết rõ hắn kỳ thật một mực ngôn ngữ ngốc, căn bản nói không nên lời gì, nhưng vẫn căm tức trong lúc vô tình bị hắn chiếm tiện nghi.

Hai mắt hắn tỏa ánh sáng, nắm chặt lấy từng ngón tay: “Nếu không có tiểu Dật, ta sẽ không không cách nào hoàn thành việc học Thái úy bố trí. Nếu không có tiểu Dật, trong điện trống rỗng, buổi tối ta ngủ sẽ sợ hãi. Quan trọng nhất là… Tiểu Dật thơm mềm, ôm ngủ thật thoải mái…”

Ta hổn hển, hung hăng gõ một cái trên đầu rồng của hoàng đế bệ hạ, hầm hầm quát: “Bệ hạ, thần không phải đồng tính!”

Hắn chớp một đôi mắt to trắng đen rõ ràng ngây thơ vô hại, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Tiểu Dật, đồng tính là cái gì?” Chương 2: Đối diện với Đại Tề hoàng đế

Kỳ thật nhiều năm trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Yến Bình đỏ lên, vẻ bi phẫn nói: “An Dật, ta không phải đồng tính!”

Khi đó, móng vuốt mập mạp của ta một mực nắm chặt cổ tay mảnh dẻ của hắn, đem hết khí lực toàn thân, muốn kéo tiểu tử này đến bên cạnh ta, chết không chịu buông tay.

Lúc đó tiên hoàng Đại Trần còn sống trên đời, cung điện Đại Trần còn là một chỗ tốt đẹp trong lúc khói lửa nổi lên bốn phía, chư hầu tự lập.

Hoàng đế Đại Lương triều trước rất là hoang dâm vô đạo, bại gi­ang sơn tổ tiên truyền thừa không còn một mảnh, mười tám lộ phản vương, sáu mươi bốn lộ bụi mù, ông nội Tiểu Hoàng chính là một lộ. Đại Trần vương triều không đủ trăm năm, ông nội Tiểu Hoàng buông tay, truyền cho phụ thân Tiểu Hoàng, còn chưa có thay đổi hiện trạng khói lửa chư hầu tự cắt đất làm chủ.

Lúc tiên hoàng còn là thái tử, cha ta và cha của Yến Bình là huynh đệ tốt sóng vai mà chiến đấu trên sa trường.

Cha ta vốn trời sinh nhát gan, khí lực lại thần kỳ lớn, thề làm người đọc sách, bằng tữ ngữ chau chuốt nói ra nghĩa đức của quan, quét ngang thiên hạ, giải cứu muôn dân. Về sau ở trong loạn thế bốn phía vấp phải trắc trở thiếu chút nữa chết, đổi nghề làm giết heo. Giết heo chưa lâu, liền lên chiến trường bắt đầu với hoạt động giết người, đầu quân dưới trướng cha của Tiểu Hoàng.

Cho nên khi ta còn nhỏ, kỳ thật còn có một đoạn cuộc sống tuổi thơ vui vẻ với Yến Bình.

Khi đó mẹ ta đã qua đời, tiên hoàng cũng đã đăng cơ, hai đại thần trái phải, một người là Yến Dục – cha Yến Bình, một người là cha của ta.

Ta từ nhỏ không tốt, khí lực lại lớn hơn rất nhiều so với đám nhóc cùng tuổi, mỗi lần đến hoàng cung dự tiệc, Yến bá bá mang theo Yến Bình dự tiệc, ta thấy hắn mặt mày như vẽ này, luôn lòng mang vui sướng, mỗi lần đều mạnh mẽ giật tay của hắn đi chơi.

Khí lực của hắn rất nhỏ, bị tay mập mạp của ta cầm chặt lấy cổ tay đẹp đẽ, mặt đỏ lên mừng rỡ sắp khóc, có chút ngượng ngùng cự tuyệt: “… Không… Không cần…” (nhưng thật ra là bị dọa sắp khóc!)

Cha ta cùng các thúc thúc bá bá đều là ăn nằm trên chiến trường, giọng đều rất là to, cười vang: “Yến đại ca, con trai nhà của ngươi nuôi dưỡng như khuê nữ, nếu thật là khuê nữ, ngược lại có thể làm vợ của An Dật, nhìn hình dáng vui mừng kia xem…”

Ta nghe đến lời này, càng dương dương đắc ý, tiến lên hôn bẹp bẹp hai cái, để lại dấu ấn ở hai gò má của hắn, hùng hồn dụ dỗ: “Vợ, đi chơi với ta…”

Yến Bình khóc bị ta kéo chạy…

Kỳ thật vợ của ta, khóc lên vẫn là mặt mày như vẽ, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống như châu ngọc, một chút nước mũi cũng không chảy, vẫn rất ưa nhìn!

Không giống ta, nếu cha ta không chịu thỏa mãn yêu cầu của ta, ta sẽ nằm vật xuống đất, khóc lóc om sòm dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào… Bộ dạng ấy, đại khái cũng không dễ nhìn a?

Về sau một năm rồi lại một năm, yến tiệc hoàng cung hàng năm, thúc thúc bá bá ta quen tiến đến dự tiệc càng ngày càng ít, cha nói bọn họ đều da ngựa bọc thây[6]… Vợ của ta cũng càng ngày càng không chịu khóc… Mỗi lần chỉ biết dùng toàn lực giãy dụa với ta, đến khi hắn chín tuổi, rốt cục có một ngày mặt đỏ lên, cả giận nói: “An Dật, ta không phải đồng tính!”

Một năm đó, chúng ta bị tuyển làm bạn học của thái tử, bắt đầu vào cung đọc sách cùng Tiểu Hoàng năm tuổi, mỗi tháng có nửa tháng ở trong nội cung.

Nửa tháng khác ở nhà, bài học từ từ nặng nề, cha mời rất nhiều người tận dụng mọi thứ đến dạy ta, vô luận ta xấu như thế nào cũng vô dụng, có một lần khóc lóc om sòm thật lợi hại, bị ông hung hăng đánh cho một trận, nhốt ta trong phòng tối, cách cửa uy hiếp: “Nha đầu, nếu ngươi không chịu luyện công tập võ thật tốt, cái gì cũng sai, ngày mai cha vào triều, cầu bệ hạ hạ chỉ, đưa ngươi vào cung làm Thái Tử Phi… Ai bảo ngươi văn không thành võ chẳng phải, làm sao sống ở thời loạn này?”

Ta nghĩ đến Tiểu Hoàng năm tuổi vẻ mặt ngốc vô cùng nhìn ta, nhịn không được sợ run cả người…

Cha, người rất là độc ác!

Huống chi, ta sao có thể bỏ vợ như hoa như ngọc của ta được?

Mặc dù hắn nói ta là đồng tính, nhưng ta tuyệt không giận!

Bởi vì lòng ta mang mộng tưởng, một ngày nào đó, ta muốn mặc nữ trang đứng ở trước mặt hắn, mà không phải tại sườn điện Đông cung, hắn lại thối mặt, hận không thể biến mặt thành khối băng, làm lạnh cứng nụ cười của ta.

Bất quá cha ta nói, làm người phải da dầy lòng đen, nhịn được đả kích kháng được mắt lạnh, mới có thể có một ngày công thành danh toại. Tuy ta chưa bao giờ từng nghĩ làm rạng rỡ tổ tông, nhưng tâm nguyện muốn nở hoa kết quả với Yến Bình lại vô cùng đích thực vô cùng bức thiết.

Chẳng qua là khi tuổi nhỏ, không hiểu thế sự biến hóa. Dù hắn lạnh lùng, mỗi ngày vẫn không ngừng nịnh nọt hắn, sáng sớm bưng nước rửa mặt thay hắn, buổi tối hận không thể bưng nước rửa chân thay hắn… Bị cung tỳ cưỡng chế ngăn trở…

Chủ yếu là sáng sớm khi bưng nước rửa mặt thay hắn, giội hết nửa chậu nước rửa mặt vào người hắn, vừa lúc mùa đông… Vì vậy không đến buổi tối hắn liền bắt đầu hắt hơi, người hầu Đông cung sợ tới mức hồn phi phách tán, sợ lây bệnh cho thái tử điện hạ, hoả tốc đưa Yến Bình ra cung…

Ta rất là mất mát.

Càng thêm mất mát chính là, trong vòng nửa năm sau đó, Yến Bình ở dưới sự quan tâm vô ý của ta, ba tai chín nạn[7], bệnh nhẹ không ngừng, cuối cùng Hoàng hậu nương nương và Yến Dục bá bá được ra một kết luận chung: Yến Bình không hợp với bát tự hoàng cung!

Kiếp sống thư đồng của hắn cuối cùng kết thúc, khổ hải khôn cùng, hắn quay đầu lại đến bờ, chỉ còn lại ta làm bạn Tiểu Hoàng, giãy dụa chìm nổi.

Tiểu Hoàng bởi vậy cười ngây ngô vài ngày, mỗi ngày níu lấy góc áo của ta, kéo ta đi tới chính điện Đông cung… Ta vùng vẫy sau nửa ngày, không chống lại được thế lực ác mặt mũi tràn đầy sáng sủa cười ngây ngô, rốt cục tước vũ khí đầu hàng, cùng hắn tiến vào chính điện Đông cung…

Nhớ lại thời gian đã qua kia, những năm tháng thuộc về Đại Trần vương cung luôn mang theo hơi thở ngợp trong vàng son, hoàn toàn khác với ngọn đèn mờ mờ của nhà tù và không khí nhếch nhác trước mắt. Ánh mắt nam tử bên ngoài có chút châm chọc, mặt mày đã từng như vẽ nay thêm rất nhiều cứng cỏi, trải qua năm tháng bôn ba, ta đã luyện được da dầy như tường thành, lòng đen như mực, một chút ngôn ngữ chế giễu không làm ta biến sắc giận dữ chút nào, ngược lại mặt tràn ra mỉm cười: “Lời ấy của Yến Tướng quân sai rồi! Cho dù An Dật ta có là tù nhân, phán quyết bị chém, cũng phải có một bữa cơm trước khi chặt đầu a? Không thể chết đói trước khi bị chém chứ?”

Trong con ngươi dịu dàng của hắn mây đen nặng nề, ta từ trước đến nay đã quen mặt lạnh của hắn, cười hì hì lộ ra một hàm răng trắng: “Huống hồ, mặc dù An Dật không có bảy phần nhan sắc, nhưng ba phần tổng vẫn có. Nếu lại đói bụng hung ác, ngay cả ba phần nhan sắc này cũng không có, làm sao có thể trông cậy hoàng đế bệ hạ Đại Tề thương tiếc, giữ được một mạng?”

Hắn hiển nhiên giận dữ, hung hăng vỗ một chưởng vào trên tường ngục, làm cho bụi đất cũng văng ra: “An Dật, nếu ngươi không muốn mệnh, cứ nói bậy vài câu nữa! Nhưng theo ta được biết, hoàng đế bệ hạ Đại Tề cũng không phải là đồng tính!”

Ta liên tục lắc đầu thở dài: “Chậc chậc, Yến đại tướng quân thường xuyên cầm quân, ngay cả tính tình cũng càng ngày càng nóng nảy rồi! Chỉ là có một chuyện, chỉ sợ Yến đại tướng quân không biết… An Dật cũng không phải là đồng tính!”

Sắc giận dữ trong mắt hắn cũng chưa từng giảm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta cũng không biết, An tiểu tướng quân thích nữ tử!”

Câu này hóa ra lại đúng – hắn cho tới bây giờ chỉ biết ta từ nhỏ không thích người khác ngoài hắn!

Đáng tiếc, đó là chuyện ngày xưa.

Nét mặt ta tươi cười: “An Dật vốn chính là nữ tử, lẽ nào lại yêu mến nữ tử?” Năm tháng trôi xa như vậy, ta rốt cục chính miệng nói cho hắn những lời này, trong nội tâm lập tức như trút được gánh nặng, cả người vô cùng thoải mái.

“Ngươi…”

Hắn cực kỳ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn ta càng quái dị chưa từng có, giống như thần kinh trên mặt có năng lực tự chủ, thịt bên cạnh gò má kịch liệt nhảy lên vài cái, rốt cục trấn định xuống: “Ngươi… Ngươi thật là nữ tử?” Thậm chí ngay cả tiếng nói cũng mang theo chút ít run rẩy.

Ta coi bộ dáng này của hắn rất là thú vị, không khỏi cười ha ha, không buồn cố kỵ: “Có muốn ta cởi áo cho ngài kiểm tra hay không?” Nói xong đứng lên mở đai lưng, lại giật ra váy ngoài, trong nội tâm cảm khái, vì một miếng ăn, còn phải hy sinh nhan sắc, có dễ dàng sao?

Hắn ngơ ngác nhìn ta, ngược lại giống như thất hồn lạc phách hữu khí vô lực: “Ngươi… Đừng có cởi áo nữa, ta… Ta đây đi tìm một ít thức ăn tới.” Dĩ nhiên là tư thế đầu hàng.

Đáng tiếc ta từ trước đến nay làm việc nhanh nhẹn, không đợi hắn nói cho hết lời, áo lót cũng đã mở ra, lộ ra phần ngực được quấn vải trắng, nghe vậy lại vội vàng buộc lại, cười hì hì nói: “Ngươi tin là tốt! Chết đói tội phạm truy nã quan trọng như ta, ngươi chỉ sợ cũng chẳng tốt lành gì! Hoàng đế bệ hạ Đại Tề cũng không hồ đồ như vị nào đó…” Ám chỉ tên nào đó đang ngủ thật ngon trong đại lao đối diện.

Nhớ năm đó ta với hắn là quan đồng liêu, Tiểu Hoàng đối với hắn cũng cực thân mật, chưa bao giờ từng dùng lễ quân thần gò bó, luôn vui vẻ gọi hắn: “Yến Bình ca ca…” Hôm nay Đại Tề hoàng đế bệ hạ – Phượng Triêu Văn, là kẻ lòng dạ hiểm độc, quản lý hạ thần cực nghiêm, nghĩ hắn không thể tiếp tục phần vinh hạnh đặc biệt được hoàng đế bệ hạ xưng em gọi anh nữa.

Sắc mặt của hắn rất là khó coi, giống như bị ai đoạt thứ yêu thích: “An Dật… Ngươi không thể chờ đợi được muốn cùng Đại Tề hoàng đế bệ hạ?”

Ta chỉ vào mặt hắn lấy làm kỳ lạ: “Lời này của Yến Tướng quân nói rất kỳ quái! Hôm nay ta là tù nhân, đương nhiên phải tìm cách bảo vệ tánh mạng, chẳng lẽ ngồi chờ chết sao? Thần sắc Yến Tướng quân khó coi như vậy, giống như có người muốn buộc ngươi cùng Đại Tề hoàng đế bệ hạ?!”

Lời vừa nói ra, trong nội tâm của ta lập tức thật hối hận, bụng còn bị đói, theo như tính tình trước kia của hắn, nghe nói như thế khẳng định nổi giận, sờ sờ bụng đói đến dẹp của mình, vội vàng cứu vãn, tát nhẹ hai cái lên mặt mình, nịnh nọt nói: “Nhìn ta đây há mồm, lại nói mò rồi! Yến Tướng quân bớt giận, bớt giận! Tiểu nhân là dân đen, bụng đói đầu liền choáng, đầu choáng nói chuyện sẽ không suy nghĩ…”

Sắc mặt của hắn tuy càng thêm khó nhìn, nhưng cũng không giận dữ, ngay cả thanh âm cũng ôn nhu ngoài mong đợi: “Ngươi… Ngươi không cần như thế, ta đây phải đi tìm chút thức ăn!”

Ta gật đầu lia lịa, vẻ mặt cung kính đưa mắt nhìn hắn rời đi, lại ngã xuống đám cỏ, nhịn không được đắc chí: chẳng lẽ nói trải qua ba năm vận mệnh rèn luyện này, thủ đoạn xu nịnh của ta cao hơn một bậc rồi?

Ngày thường chưa thấy Tiểu Hoàng có bao nhiêu hưởng thụ a?!