Chương 1 - Thước nhạc vào kinh
“Nhạc Nhạc, chuẩn bị hành lý xong chưa? Kiểm tra sơ lại. Đợi lát nữa cơm nước xong con ngủ đi, đến giờ mẹ sẽ gọi.” Thanh âm của mẫu thân từ trong phòng bếp vang đến. Thước Nhạc đem chiếc điện thoại hàng nhái của mình bỏ vào túi, “Dạ, đã chuẩn bị tốt rồi.” Phụ thân đang ngồi trên sô pha nâng nâng mắt kính “Được rồi, tối nay tôi đã nghe bà nói tám lần rồi, Nhạc Nhạc bà còn không rõ, có khi nào nó làm chuyện gì bừa bãi sao.” “Tôi nói ông đó, Thước Chí Quốc, tôi quan tâm con tôi thì làm sao, chẳng phải là làm phiền ông xem TV sao? TV mở lớn như vậy còn không nghe thấy? Tin tức tin tức, cả ngày tin tức, cũng không thấy ông xem ra được cái gì.” Mẫu thân quơ quơ cái xẻng từ phòng bếp nghiêng thân ra trừng mắt phụ thân đang ngồi trên sô pha. Thước Nhạc từ phòng bước ra, Thước Chí Quốc chỉ phòng bếp nói “Con coi, lại bắt đầu.” Thước Nhạc cười cười, “Ha ha, mẹ vẫn vậy. Nhiều năm như thế ba còn không biết? Chỉ sợ ngày nào đó mà mẹ không cằn nhằn, ba lại không quen đâu.” Tuy nói ba mẹ mỗi ngày đều cãi nhau nhưng tình cảm thì rất tốt. Thước Chí Quốc lấy mắt kính xuống, nhìn đứa con ngồi bên cạnh mình, “ Nhạc Nhạc, mấy tiếng nữa là con đi rồi, ngày mai con ở Bắc Kinh, đi ra ngoài chắc chắn là không bằng ở nhà, từ nhỏ đến lớn con cũng chưa từng rời xa nhà, nói thật ba và mẹ con đều rất lo lắng, bất quá con cũng đã mười tám, là người lớn, tự mình cũng có chính kiến, từ nhỏ không làm cho ba và mẹ con lo nhiều, con đến trường học cùng bạn học phải quan hệ tốt, bạn cùng phòng quan hệ cũng phải tốt, thái độ làm người xử thế phải khoan dung, trong nhà không cần con lo, thân thể của ba và mẹ con đều rất tốt, công việc cũng hài lòng, con chỉ cần lo việc học là tốt rồi.” Thước Nhạc cúi đầu, “Dạ, con đã biết, ba cùng mẹ cũng đừng quá nhớ con, ở trường cũng không có chuyện gì.” Thước Chí Quốc ngẫm nghĩ cũng hiểu con mình từ nhỏ đều bình an, mặc kệ là ở đâu đều thích ứng rất tốt. Một đứa nhỏ mới nhìn thì rất im lặng, lại rất có chính kiến. Nhớ rõ năm đó Thước Nhạc tốt nghiệp trung học, nó đến nhà thân thích ở nông thôn chơi, vì không quen môi trường, Thước Nhạc rớt xuống núi, đến lúc tìm được nó đã là một tuần sau, kết quả, Thước Nhạc tự mình sinh sống trong núi rất tốt, chẳng những tìm được một sơn động làm nơi ở, còn dùng dây núi làm thành võng, cuộc sống cũng rất có thú. Lúc chính mình đuổi tới sơn động thì thấy Thước Nhạc đang phơi nấm, mọi người lo lắng như thế tiểu tử lại trôi qua rất tốt. Nhìn đứa con Thước Chí Quốc vui vẻ,vỗ vai Thước Nhạc “Được rồi, chính mình chú ý một chút là tốt rồi. Uhm, ta và mẹ con sẽ không tiễn con đến trường, có một số việc phiền toái, nếu đi sẽ gặp một số người, mẹ con…ai…quên đi, không nói đến.” Tần luật sư sẽ tới ga đón con, năm ông ngoại con qua đời, con còn rất nhỏ, ông chỉ có một người con là mẹ con, vốn định trao di sản cho mẹ con, bất quá ta và mẹ con đều không muốn trở về. Năm đó làm thủ tục đều viết tên con, chẳng qua vì tuổi con còn chưa đủ nên ta và mẹ con vẫn giám thị, con vừa đậu đại học Bắc Kinh, ta liền nói với Tần luật sư, việc này xong, ta và mẹ con cũng đỡ lo, chuyện khác không nói, bất động sản của ông ngoại con còn giữ lại, con ở Bắc Kinh cũng có cái chỗ ở. Xử lý thế nào thì con tự mình xem xét, nhưng nhà cũ không thể bán, nói thế nào đó cũng là ông ngoại con hao hết tâm tư mới giữ lại được, nơi đó có tâm huyết của ông, trải qua nhiều năm biến động còn bảo trì hoàn hảo như vậy cũng không dễ dàng” Thước Nhạc gật đầu, nghe ra vẻ cảm thán trong lời nói của phụ thân, trong lòng sáng tỏ ba mẹ khi còn trẻ có rất nhiều chuyện cũ ở Bắc Kinh, bất quá xem vẻ cha mẹ không muốn nói đến thì có lẽ là chuyện thương tâm. “Còn nói ta lải nhải, ông cũng nói không ngừng. Đi rửa tay ăn cơm.” Mẫu thân ta, Dương Hiểu Uyển bưng đồ ăn ra. Lúc ăn cơm chiều, Dương Hiểu Uyển cứ chằm chằm gắp thức ăn cho Thước Nhạc, Thước Chí Quốc cũng uống một ít rượu, Thước Nhạc cúi đầu ăn, hai vợ chồng thỉnh thoảng lại cãi nhau, đêm trước khi chia tay, Thước gia phá lệ trở nên ấm áp. Thước Nhạc đứng ở cửa kính bắt tay cha mẹ phía ngoài, ngoài của sổ, mẫu thân vẫy tay nhắc đứa con đặt hành lý tốt, phụ thân mỉm cười đứng bên cạnh mẫu thân, nhìn thấy ánh mắt cha mẹ không nỡ rời, ánh mắt Thước Nhạc ươn ướt. Đoàn tàu lăn bánh, ghé vào cửa sổ, hình bóng cha mẹ dưới ánh đèn dần dần nhỏ đi, đêm tối chậm rãi cắn nuốt ngọn đèn sân ga. Thước Nhạc ngồi ở toa giường nằm mềm, đến Bắc Kinh cần mười lăm giờ, phụ thân đau lòng đứa con, lúc mua vé trực tiếp mua giường nằm mềm. Đem hành lý đặt ở tầng hành lý, Thước Nhạc ngồi lên giường của mình, là ở dưới, thực sạch sẽ, làm cho một Thước Nhạc yêu sạch sẽ khá hài lòng, trong phòng có bốn chỗ, vừa tiến vào một nữ sinh, buông hành lý liền đi ra ngoài, hai chỗ khác còn chưa có người, chỉ sợ đến mấy trạm sau mới lên. Ngồi một hồi, nhân viên tàu đến kiểm tra vé, Thước Nhạc tranh thủ đi vệ sinh, xem thời gian, gọi điện thoại về nhà, cha mẹ vừa mới về, liền báo bình an. Nằm trên giường, Thước Nhạc không mấy buồn ngủ, không hưng phấn như đứa nhỏ mới xa nhà, cũng không mê mang khi đi đường, chỉ là tại buổi chiều Thước Nhạc ngủ hơi nhiều. Lúc đến trạm kế, nữ sinh cùng phòng đã trở lại. Dưới ngọn đèn mờ, ánh mắt nữ sinh hồng hồng hơi sưng. E rằng cũng là tân sinh. Hai người không có chào hỏi, nữ sinh đang trong đau buồn chỉ sợ đều không có chú ý đến Thước Nhạc. Thước Nhạc cũng không tiếp cận để tự tìm mất mặt. Đương nhiên Thước Nhạc từ trước đến giờ cũng không phải là một nam sinh giỏi giao tiếp với nữ sinh. Tính cách của cậu có một phần ngại ngùng, mà một chút ngại ngùng này khi đối diện lại biểu lộ một cách rõ ràng. Đem mền lông trùm bả vai, dù là sạch cỡ nào, Thước Nhạc cũng không thể chịu được chăn được cung cấp sẵn trên tàu, cũng may mẫu thân hiểu sự kì quái của đứa con, đem theo chiếc mền lông mỏng ở nhà, thời tiết tháng tám hơi mát, Thước Nhạc nghe tiếng khóc thút thít của nữ sinh, giấc ngủ càng lúc càng xa.