Chương 1: SAO LẠI GỌI LÀ ANH ?

Đêm sang đông , từng đợt gió thổi lạnh buốt không khoan nhượng .

Một chàng trai với chiếc áo thun mỏng ngồi tựa lưng vào góc tường trong một con hẻm tối . Bụng anh đau đớn không kiềm được mà rên rỉ .

Anh là Dương Quang Trường , một đại thiếu gia vì không muốn mẹ kế ép hôn với một thiên kim tiểu thư mà bỏ nhà ra đi , cũng vì quá chán nản với cuộc sống giả tạo nơi đô thành rộng lớn đó ..

Từng tiếng rên cứ vang lên trong góc tối , làm kinh động tới một cô gái nhỏ đang vội vã bước đi .

Bụng cô đang đói meo vì mãi lo ôn tập cho kì thi học kì mà quên mất ăn uống , cũng quên luôn giờ phải về nhà .

Tiếng rên nghe sao trông đau đớn mà lại có chút run rẩy . Cô đã chuẩn bị sẵn tư thế để tiến vào ..

Cô hơi lo sợ nhưng cố lấy bình tĩnh rọi đèn flash từ từ tiến vào : " Có ai ở đó không ? "

Dương Quang Trường yếu ớt cố muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc , cơn đau cũng không thể tha cho anh . Chỉ có thể kêu lên một tiếng a .

Cả người cô bồn chồn lo lắng , hít một hơi sâu rồi bước thêm vài bước nữa . Tiếng rên cũng càng gần hơn , dần lộ ra bên phải vách tường một đôi chân .

Bước tới gần , là một chàng trai đang ôm bụng rên rỉ , cả người đang run rẩy .

Tới nước này cô cũng không nghĩ nhiều liền ngồi thụp xuống lay người anh , giọng hoảng hốt : " Anh bị sao vậy ? Có sao không ? "

Dương Quang Trường siết chặt bụng mình lại , mặt nhăn nhó cố gắng mở mắt ra nhìn cô . Quả thực là không thể nhìn rõ được . Giọng run rẩy mà yếu ớt : " Ư .. tôi .. đói ! "

Lần đầu tiên gặp phải trường hợp này , cô lúng túng không biết phải làm sao .

Kẹo

Ăn chút kẹo là đỡ

Cô moi moi trong balo của mình ra vài viên kẹo , nắm lấy tay anh đặt vào trong .

" Anh ngậm đỡ đi ! "

Vừa nói xong cô liền đứng dậy , định bước đi nhưng nhìn bàn tay đang run rẩy đang cầm kẹo kia . Cô lấy kẹo lại bóc vỏ đút vào miệng anh : " Aa nào .. "

Dương Quang Trường vẫn đang cố kiềm chế để không kêu lên , răng anh nghiến chặt , chân mày nheo lại từ từ há miệng ra ngậm lấy kẹo .

Cô quơ tay sẵn tiện vứt luôn vỏ kẹo quay mặt bước đi .

Ánh mắt anh trống rỗng , tay vẫn siết chặt lấy bụng , nhưng gương mặt đã không còn nhăn như lúc nãy nữa . Anh im lặng nghe tiếng bước chân cô càng ngày đi càng xa cảm giác đầy hụt hẫng .

Hình như đỡ đau hơn rồi .

Anh thẩn thờ nhìn sâu vào con hẻm tối như mực kia . Chút khắc rồi bóc lấy vỏ một viên kẹo nữa cho vào miệng , viên còn lại anh nhét vào túi quần .

Nếu anh không bỏ nhà đi thì cũng không gặp phải tình cảnh như này .

Đây là cảm giác bị bỏ rơi sao ?

Haa.. đúng là thảm hại mà !

Từng cơn gió lạnh buốt thổi mạnh vào người anh . Dương Quang Trường run lẩy bẩy co người lại .

Dương Quang Trường nhắm nghiền mắt ngẫm nghĩ , bụng réo liên tục . Cố hít một hơi thật mạnh lưng tựa hết người vào tường .



Cô bé đó .. thơm quá . Giọng nói nghe cũng rất đáng yêu .. nhưng mà phải gọi là chú chứ ?

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên làm đánh bay luôn suy nghĩ của anh . Dương Quang Trường cũng không muốn làm kinh động tới người đi đường nên cứ nhắm mắt lại .

Tiếng bước chân sát bên tai anh , từ từ một bàn tay chạm vào vào vai anh lay .

Anh giật thót mở toang mắt ra . Là cô bé đã bỏ đi lúc nãy ..

" Nước đây ." Cô giơ ra chai nước khoáng đưa cho anh . Chỉ có ánh đèn lập loà đặt tạm dưới nền đất , cũng không biết anh đã tỉnh hay đang ngủ mà mãi không thấy động tĩnh .

Cô tiến tới gần mở nắp chai ra , một tay đút nước , tay còn lại ghì lấy cổ anh hơi ngửa ra sau để dễ dàng đút .

Dương Quang Trường thoáng không hiểu chuyện gì , đưa tay lên cầm lấy chai nước làm cô giật mình rụt tay về .

Đợi anh uống xong cô lấy từ trong túi giấy ra hai chiếc bánh bao đặt vào hai bàn tay của anh , dư vị của lần học tập và cơn đói làm cô mệt mỏi ngồi thụp xuống : " Bây giờ tôi sạch tiền rồi . Chỉ đủ mua ba cái bánh thôi ."

Dương Quang Trường nhìn một lúc rồi đưa bánh lên miệng ăn ngấu nghiến . Thấy anh đã ăn nên cô cũng ngồi lại cầm lấy chiếc bánh còn lại ăn .

Khói bóc nghi ngút từ bánh làm đôi tay Dương Quang Trường trở nên ấm áp . Bỗng chốc cao lương mĩ vị anh đều cảm thấy không ngon bằng chiếc bánh trên tay anh .

Ánh đèn lập loè lên khuôn mặt tựa búp bê kia của cô , đôi mắt to sáng trong như hàng ngàn vì sao đang chiếu lấp lánh , nốt ruồi lệ ở khoé mắt trông xinh xắn , lớp son nhoè nhưng vẫn để lại dấu vết xinh đẹp . Cái má phún phín như bánh bao anh đang cầm trên tay . Tự dưng lại muốn cắn thử một cái .

Đói quá hoá điên sao ..

Dương Quang Trường khẽ mỉm cười .

Miệng nhai nhồm nhoàm nhưng ánh mắt Dương Quang Trường không thể rời khỏi cô . Đây là cảm giác gì chứ ? Dù cố nhìn đi nơi khác nhưng không thể dời mắt đi được .

Đột nhiên cô quay sang nhìn Dương Quang Trường , giật mình đến phát nghẹn . Anh ôm lấy ngực mình ho ra từng cơn .

Cô chồm tới vỗ vỗ vào lưng Dương Quang Trường vài cái , sau đó cầm lấy chai nước còn lại tháo nắp đút cho anh .

" Từ từ thôi . Nếu không tôi bị bắt vì tội mưu sát bằng bánh bao đó . "

Cô vốn không phải nói đùa , nghĩ gì liền nói đấy . Dương Quang Trường lại nghĩ rằng cô trêu anh , khoé miệng vô thức nhếch lên cười ngốc nghếch .

Cả con hẻm tối lạnh lẽo , chỉ có một ánh đèn trắng mập mờ , vài làn khói nhỏ , chàng trai trẻ cùng một cô bé ngồi gặm bánh bao .

Hương hoa anh đào trên người cô nhẹ nhàng , thanh khiết .. không còn lạnh lẽo như lúc nãy .

Dương Quang Trường chậm rãi đưa tay lên ngực , cảm giác rạo rực này là gì ? Chỉ cần một khoảnh khắc vô tình chạm mắt cũng làm anh hơi khó thở , tiếng tim đập mạnh sợ rằng cô còn có thể nghe được , khuôn mặt cũng cảm thấy nóng bừng lên .

Dương Quang Trường dùng tay đè nén tim mình lại để cô không thể nghe thấy tiếng tim của mình đang đập từng hồi mạnh mẽ .

Cái má đó trông mềm thật . Sờ thử được không nhỉ ?

Cô nhét hết bánh còn lại vào miệng liếc nhìn anh từ trên xuống dưới , thuận miệng hỏi thăm ..

" Nhìn anh không giống như mấy tên ăn chơi đâu đúng không . Chắc là bỏ nhà đi à ? .. "

Dương Quang Trường khẽ cúi đầu không nói gì . Cô nghĩ chắc là mình đoán đúng rồi , nói thêm một chút ..

" Vì tôi thấy anh không giống người xấu nên mới giúp anh thôi . Dù sao gia đình vẫn là thứ yêu thương anh nhất ! "

Nói xong cô liền cầm lấy điện thoại đứng bật dậy vẫy vẫy tay xoay mặt đi .



"Trễ lắm rồi . Mai tôi còn phải thi . Tạm biệt ! "

Dương Quang Trường đột nhiên không thể suy nghĩ gì nhiều , vội nắm lấy vạt áo của cô .

Cô cũng dừng chân lại nhìn anh .

Ngước nhìn cô hồi lâu mới có thể mở miệng , anh chậm rãi nói : " Tôi .. lạnh lắm ! "

Có thể ở lại thêm chút nữa không ?

Ánh mắt đầy thiết tha nhìn cô , mặt Dương Quang Trường còn lấm lem vài vết bẩn . Cô khẽ đưa tay ra lau cho anh .

" Anh muốn tôi đưa anh về nhà à ? "

Anh đầy sững sốt nhìn chăm chăm cô . Tay cô khẽ chạm vào mặt làm mặt anh nóng lên . Tim như nhảy ra khỏi cổ , từ từ thả tay ra khỏi áo cô ngại ngùng chạm vào nơi lúc nãy cô vừa chạm vào .

Dễ .. dễ chịu quá .

" ... "

" Mặc dù mẹ tôi đang đi công tác .. Nhưng tôi cũng không thể đưa anh về được ! "

Thấy Dương Quang Trường không nói gì , cô nhìn anh một lúc rồi cởi áo khoác ra đắp lên cho anh . Nhẹ giọng nói : " Anh giữ tạm áo khoác của tôi được không ? "

Dương Quang Trường lại ngước lên nhìn cô , ánh đèn loé lên mắt anh , trông long lanh đáng thương , khẽ gật gật đầu .

Cô lúng túng liếm liếm môi , sau đó moi trong balo ra thêm một nắm kẹo .

" Ừm .. anh cầm lấy đi . Dù anh không thích ăn kẹo nhưng mà chắc anh biết được tác dụng mà đúng không ? "

" ... "

Lòng bàn tay Dương Quang Trường khẽ chạm vào mu bàn tay của cô bé từ từ nhận lấy đống kẹo , gật đầu muốn cảm ơn .

Cô chỉ mỉm cười một cái sau đó liền quay mặt đi .

Nhìn theo cô gái nhỏ kia đang dần ra khỏi hẻm , dáng người trông gầy ốm nhưng sao má lại phún phín ra sữa như thế ?

Nhìn cô khuất đi luôn trong màn đêm sau đó mới ngồi lại tựa vào tường ngước lên nhìn bầu trời , lại nhìn vào bàn tay cầm kẹo của anh . Nhìn thấy cô cầm kẹo trông đầy ắp muốn rơi ra ngoài , vậy mà sang tay anh thì chỉ cầm nắm tay lại cũng đủ che hết đi rồi .

Dương Quang Trường lại vô thức đưa tay lên sờ má mình , chợt hối hận vì lấy đi áo của cô , tay cô lúc nãy cũng lạnh giống anh vậy , chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ cùng quần ngắn ngang đùi thôi .

Ngồi trong góc tối ôm chặt lấy áo cô cười ngốc nghếch rồi nhận ra vẫn chưa biết tên cô là gì .

Nhớ lại cái dáng vẻ nhỏ nhắn , thêm cái gương mặt tựa em bé kia của cô chắc là học sinh cấp hai . Trong lòng lại thầm nghĩ nếu đợi cô lớn lên làm trâu già gặm cỏ non chắc cũng sẽ không quá đáng dù sao cô cũng gọi anh bằng anh thay vì gọi bằng chú .

Sáng hôm sau có một vài người mặc áo vest đen lái xe tới đưa anh đi .

Đứng trước một căn biệt thự nguy nga xinh đẹp . Nhưng trong lòng Dương Quang Trường lại cảm thấy trống rỗng , lạnh lẽo .

Ngồi ở trong phòng của mình , Dương Quang Trường ăn tạm bát cháo sau đó liền nằm phịch xuống giường sau khi tắm xong .

Nhớ về cô bé ngày hôm qua liền liếc nhìn chiếc áo cùng đống kẹo đặt ở trên bàn . Dương Quang Trường chậm rãi bước tới đem hết đống kẹo cho vào một cái lọ lại nhớ vẫn còn một viên trong túi quần liền chạy vào phòng tắm lục lọi rồi nhanh chóng cho vào lọ . Sau đó cầm áo lên đem về giường .

Mùi hương chỉ còn lại một chút , anh dụi mặt vào ngửi một chút sau đó ôm vào lòng nhắm mắt lại ..