Chương 1: Tần vương Hồ Hợi - Quyển I: Loạn Thế Phong Vân
Chương 1: Tần vương Hồ Hợi - Quyển I: Loạn Thế Phong VânNăm 209 trước công nguyên, Tần Thủy Hoàng băng hà, Tần Nhị Thế lên ngôi hoàng đế.
Tháng 3, màn đêm che phủ tòa thành cổ Hàm Dương, gió lạnh thoang thoảng, mặt trăng hình lưỡi liềm treo trên cao soi bóng xuống mặt đất mênh mông yên tĩnh, ánh trăng heo hắt rọi vào cung A Phòng hùng vĩ. Từng ngôi điện nguy nga tráng lệ chìm trong bóng tối, tĩnh mịch và cô quạnh, hình như tất cả đang chờ đón một vụ biến động kinh thiên động địa trước giờ chưa từng xảy ra.
Trong một cung điện vẫn còn sáng rực ánh nến, chốc chốc lại vang vọng tiếng vui đùa hoan lạc của nam nữ, ánh nến dưới những bức màn che lộng lẫy dần dần trở nên mờ mờ ảo ảo, các thái giám đứng khép nép như pho tượng ở những góc khuất, im ắng đợi lệnh.
Đột nhiên, một tiếng thét hốt hoảng phá tan màn đêm tĩnh lặng.
“Bệ hạ… Bệ hạ… Tỉnh lại đi…”
Trương Cường toàn thân ê ẩm đang chìm trong cơn mê bị tiếng gọi trong trẻo của một cô gái đánh thức, đang lúc mơ mơ màng màng chưa nhìn rõ khung cảnh trước mắt, âm thanh nhỏ nhẹ kia lại rót vào tai: “Bệ hạ… Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng? Tức cười quá! Muốn gọi mình tỉnh dậy cũng đâu cần dùng đến cách này.” Trương Cường cố mở to mắt, dáo dác nhìn xung quanh, hắn kinh ngạc phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, xung quanh được che phủ bằng màn lụa lộng lẫy.
Trương Cường lập tức rơi vào trạng thái tù mù, nhủ thầm: “Chẳng lẽ mình bị viên đạn bắn thủng mắt trái mà vẫn chưa chết? Nhưng nơi này hình như không phải bệnh viện!”
Trương Cường ngơ ngác nhìn về hướng phát ra tiếng gọi vừa nãy, khung cảnh khó tin đập ngay vào mắt hắn, chỉ thấy mười mấy cô gái xinh đẹp tuyệt trần không một mảnh vải che thân đang quỳ trên chiếc giường lớn rộng gần bằng cả căn phòng, tất cả đều tập trung nhìn vào hắn bằng ánh mắt lo lắng. Thấy Trương Cường mở mắt ra, một mỹ nữ khoảng hai mươi tuổi quỳ bên cạnh hắn hốt hoảng cúi đầu xuống, co rúm người sợ hãi.
Ánh nến huyền ảo bên ngoài hắt vào, Trương Cường trố mắt ngắm nghía là da trắng nõn của cô gái, bầu ngực căng tròn vút cao ngạo nghễ, vòng eo thon gọn, phần mông đầy đặn quyến rũ… Càng nhìn xuống dưới, Trường Cường mặt nóng bừng bừng, nhịp tim đập thình thịch gấp gáp muốn bay luôn ra ngoài.
“Đây là đâu? Chẳng lẽ mình đã rơi vào tay bọn buôn hàng trắng, chúng muốn dùng cách này để nhục mạ mình trước khi giết?”
Nghĩ tới khả năng ấy, Trương Cường rùng mình một cái, đầu óc tỉnh táo hẳn.
Khung cảnh trước khi rơi vào trạng thái hôn mê Trương Cường vẫn còn nhớ như in, tiếng thét như sấm của anh lính Báo Tử ong ong bên tai: “Đội trưởng ơi… Đừng chết!”
Phải rồi, mình đang đọ súng với bọn buôn hàng trắng ở biên giới thì bị bắn trúng mắt trái, viên đạn xuyên lủng sọ, tiếng nứt vỡ hãy còn văng vẳng bên tai.
Trương Cường đưa tay lên sờ vào mắt trái, muốn kiểm tra xem mình đang nằm mơ hay là rơi vào tay bọn buôn hàng trắng rồi. Điều bất ngờ là Trường Cường không sờ thấy lớp băng y tế, càng ngạc nhiên hơn khi mắt trái của hắn vẫn còn lành lặn, lúc này mắt hắn lại nhìn thấy cánh tay đang giơ cao của mình biến thành một cánh tay lạ, cánh tay này không phải cánh tay có làn da đen sạm của hắn mà hoàn toàn trắng mịn, ngay cả vết sẹo trong một lần thi hành nhiệm vụ 3 năm trước để lại cũng biến mất một cách kì lạ.
Những điều lạ lẫm ập đến liên tục khiến Trương Cường như lạc vào mê cung, hắn nhìn xuống cơ thể mình, phát hiện mình cũng không một mảnh vải che thân đang nằm trên một đống lụa là gấm vóc, cơ thể mạnh khỏe trước kia đã bị thay thế bằng thân hình gầy còm yếu đuối.
Đúng lúc này, một giọng nói run rẩy vang lên bên ngoài bức màn: “Hoàng thượng… nô tài đi truyền… thái y…”
“Thái y? Hoàng thượng?” Trương Cường bị những từ ngữ xưng hô lạ lẫm kia làm cho giật nảy người, một ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Chẳng lẽ mình đã chết rồi, bây giờ đang nhập hồn vào thân xác người khác?”
Mỹ nhân quỳ bên cạnh Trương Cường nghe hắn mở miệng bật ra hai tiếng ‘Thái y’, vẻ mặt căng thẳng liền giãn ra, vội hét gọi: “Trần công công, mau truyền thái y!”
Bên ngoài một giọng nói nhừa nhựa đáp lại: “Nương nương, bệ hạ không sao chứ ạ?”
Trương Cường lờ mờ đoán ra chuyện gì đang xảy ra, bèn lên tiếng: “Trẫm không sao, mau truyền thái y!”
Tên thái giám bị giọng nói của Trương Cường làm giật thót người, hối hả quỳ xuống dập đầu: “Nô tài tuân chỉ!” rồi nhanh nhẹn lui ra ngoài cung điện.
Lúc này Trương Cường đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn khẽ động đậy cơ thể yếu đuối của mình, quét mắt một lượt mười mấy mỹ nữ trần như nhộng đang quỳ xung quanh, hồi lâu sau mới bắt chước giọng điệu của bậc đế vương, quay về phía mỹ nhân quỳ cạnh mình, nhỏ nhẹ hỏi: “Vừa rồi trẫm bị gì vậy? Trẫm không nhớ gì cả.”
Mỹ nữ kia ngẩng đầu lên, lấm lét liếc nhìn Trương Cường, hai má ửng đỏ thẹn thùng, bẩm báo: “Bệ hạ hôm nay đã… liên tục lâm hạnh mấy tỷ muội, khi đến lượt thần thiếp thì bệ hạ… đột nhiên ngất đi… May mà bệ hạ có thần linh phù hộ nên long thể… không sao.”
Trương Cường nghe câu trả lời, cộng thêm khung cảnh xung quanh liền ý thức được chủ nhân cũ của thân xác này chính là một vị hoàng đế hoang dâm vô độ, hơn nữa còn tiêu đời vì kiệt sức khi hoan lạc quá lố, chỉ có điều không biết vì lý do gì mà mình nhập vào thân xác này, nơi đây hình như là hoàng cung thời xưa thì phải.
Trương Cường cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, đưa tay vỗ vỗ lên trán, tằng hắng một tiếng, nghiêm giọng hỏi: “Đầu trẫm đau quá! Nàng tên là gì đấy?”
Mỹ nữ kia xụ mặt xuống thoáng để lộ nỗi buồn, trả lời: “Tâu bệ hạ, thần thiếp là Lệ Cơ.”
Trương Cường nhìn về phía Lệ Cơ, thấy mái tóc đen tuyền buông xõa đến tận chiếc eo thon, dưới cặp lông mi cong vút, đôi mắt long lanh chớp chớp mê hồn, sống mũi cao cao, bờ môi đỏ mỏng đang mấp máy, bên dưới là tấm thân mỹ miều không một mảnh vải, nếu không phải giờ đây toàn thân chẳng còn tí sức lực, e rằng Trương Cường đã không chế ngự nổi dục vọng bừng cháy dữ dội rồi.
Ngắm nhìn cơ thể xinh đẹp ấy hồi lâu, Trương Cường nuốt nước bọt cái ực, cố xua tan tạp niệm trong đầu, hỏi tiếp: “Hôm nay là ngày gì?”
Lệ Cơ cẩn thận lấy tấm lụa đắp lên người Trương Cường, sau đó mới dịu dàng trả lời: “Tâu bệ hạ, hôm nay là mười một tháng ba, Nhị Thế nguyên niên…”
Không đợi Lệ Cơ nói dứt câu, Trương Cường đã lớn tiếng ngắt lời: “Nhị Thế? Nhị Thế nào?”
Lệ Cơ sợ hãi dập đầu lia lịa, toàn thân run bần bật, lí nhí: “Bệ hạ chính là Nhị Thế hoàng đế của Đại Tần, xin bệ hạ tha mạng…”
“Đại Tần… Nhị Thế hoàng đế!” Trương Cường lặp lại hai danh từ như tiếng sét ngang tai kia, toàn thân giật bắn lên.
Lệ Cơ ngơ ngác ngước mắt lên nhìn Trương Cường, dè dặt hỏi thăm: “Bệ hạ không sao chứ ạ? Ngài đừng dọa thần thiếp.”
Trương Cường cố giữ bình tĩnh, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ mình đã nhập hồn vào xác Tần Nhị Thế nổi tiếng trong lịch sử? Nếu đúng như thế thì nguy to rồi…”
Kiến thức lịch sử thời còn đi học đủ để Trương Cường biết Tần Nhị Thế chỉ làm hoàng đế được 3 năm, sau đó bị Triệu Cao giết chết, nhà Tần cũng bị Hạng Vũ tiêu diệt. Nghĩ tới đây, Trương Cường lắc đầu cười chua chát, thật không ngờ có ngày mình lại được làm hoàng đế, hơn nữa còn là vị hoàng đế đoản mệnh của đời Tần nữa chứ.
Không được! Mình không thể buông xuôi mặc cho số phận sắp đặt, dù thế nào cũng phải tiếp tục sống, nếu dễ dàng bỏ cuộc chẳng phải có lỗi với cuộc đời vài mươi năm ngắn ngủi của kiếp người hay sao? Nếu ông trời không bắt mình chết vì viên đạn xuyên lủng sọ thì mình càng phải quý trọng mạng sống. Lúc này, một ý nghĩ táo bạo nhen nhóm trong tâm trí Trương Cường, hắn đã hạ quyết tâm thay đổi lịch sử.
Thấy Trương Cường đã hoàn toàn khỏe lại, Lệ Cơ mới yên tâm đôi chút, tuy nàng cảm thấy hơi đáng tiếc khi cơ hội được hoàng thượng sủng ái sau khi đã chờ đợi mấy tháng dài đằng đẵng xem như trôi qua, nhưng nếu hoàng thượng xảy ra mệnh hệ gì thì mạng sống của nàng và các cung tần mỹ nữ khác đừng mong giữ được nữa, nghĩ vậy nên Lệ Cơ đành cùng mười mấy mỹ nữ kia lặng lẽ lui ra ngoài, không dám kinh động Trương Cường đang trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi Lệ Cơ lui ra, hai tên thái giám trẻ rón rén đến bên bức màn, khúm núm bẩm báo: “Hoàng thượng, phủ lệnh đại nhân đến thăm bệ hạ.”
“Phủ lệnh? Ai là phủ lệnh?” Trương Cường gằn giọng hỏi, hắn cố gắng lục lọi trong kí ức mớ kiến thức lịch sử vào đời Tần, tiếc rằng không tìm thấy thông tin gì về chức quan “phủ lệnh”.
Hai tên thái giám ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, dè dặt trả lời: “Tâu bệ hạ, phủ lệnh đại nhân chính là… Triệu Cao, Triệu đại nhân.”
“Triệu Cao?” Trương Cường cười phá lên, quả nhiên xứng danh gian thần nổi tiếng trong lịch sử, phản ứng mau lẹ thiệt! Hoàng thượng vừa mới ngất xỉu mà đã nhận được tin ngay, xem ra trong cung toàn là tai mắt của Triệu Cao rồi. Bây giờ mình vẫn chưa nắm hết tình hình ở triều đại này, nếu gặp mặt Triệu Cao e rằng sẽ để lộ sơ hở, tìm cớ tránh mặt vẫn tốt hơn.
Nghĩ vậy, Trương Cường tằng hắng một tiếng, ban lệnh xuống: “Truyền ý chỉ của trẫm, trẫm rất mệt cần nghỉ ngơi, nói với phủ lệnh đại nhân sáng mai hãy đến chầu!”
Nói xong, Trương Cường không thèm để ý đến hai tên thái giám rón rén lui ra ngoài nữa, ngã lưng xuống giường nhắm mắt nằm ngủ, bây giờ phải hồi phục thể lực trước đã, Trương Cường nhận thức được còn rất nhiều điều cam go đang đợi hắn phía trước.
.
-----o0o-----
Quyển I: Loạn Thế Phong Vân