Hồi 1
XÁC PHƠI NẠI HÀ SƠN
Những hòn đá lởm chởm, những cỏ cây mọc từ trong khe dá, tất cả đều đen mịt đến mức không có chút sinh khí.Nại Hà sơn là một ngọn núi không cao lắm, song tiêu điều hoang vắng đến rùng rợn.Trên đỉnh núi lúc này có bẩy người đàn ông trung niên, tất cả đều mặc áo dài mầu đen đứng thành hình vòng cung. Ánh mắt rừng rực tập trung vào một điểm, hệt như bầy thú dữ chực chờ mồi ngon.Mục tiêu của họ là một thanh niên tuổi ngoài tam tuần đứng giữa vòng vây với cái áo dài nho sinh, màu vàng nhạt rất phong nhã.Đôi mắt sáng ngời, mũi cao mày thẳng, làn da trắng và thái độ kiêu ngạo như con của một vị đại thần vương triều.Tám người lẳng lặng ghìm nhau, gần đó có hai xác chết nằm sõng xoài. Song dường như chẳng hề liên quan đến họ, như hai thi thể ấy nằm ở một nơi xa xôi nào đó.Người áo đen đứng sau cùng phía trái thoáng động đậy. Người thanh niên áo vàng nhếcch môi cười, vẫn thản nhiên hai tay khoanh trước ngực. Còn người áo đen dường như hết sức e ngại, mặt lộ vẻ vô cùng căng thẳng, nơi chóp mũi ướt đẫm mồ hôi.Một người áo đen khác đứng đầu phía phải trợn trừng một con mắt trái, bất chợt buông một tiếng hú mạnh. Lập tức người áo đen bên trái cắn răng thật chặt, nhanh như chớp lao bổ tới, hai tay cùng lúc rung động, chỉ thấy bóng chưởng chập chùng bay phủ tới người áo vàng.Ngay lúc ấy, sáu người áo đen kia cũng nhất tề lao tới. Chưởng kình ào ạt như bão táp, bóng đen chớp nhoáng như u linh quỷ mi.Bỗng một bóng người bay lên cao như hoàn toàn mất trọng lực, va mạnh vào một mỏn đá, một tiếng động trầm đực, khô khan nổi lên, rồi tình hình lại trở lại như trước. Người áo vàng đứng giữa, nhóm người áo đen đứng thành hình vòng cánh cung, song giờ đây chỉ còn lại sáu người.Trên gương mặt trẻ của người áo vàng không chút lộ vẻ gì. Lạnh nhạt và bình lặng như một hồ nước sâu thẳm. Thần thái ấy tựa hồ cả vũ trụ bị huỷ diệt trước mắt thì cũng chẳng khiến y kinh hoàng.Đôi bên trầm lặng hồi lâu, bỗng bóng người lại chuyển động, rồi lại một bóng người bị hất tung lên, thoáng chốc tình hình khôi phục như trước. Dĩ nhiên cánh áo đen lại giảm mất một, chỉ còn lại năm người.Người cầm đầu cánh áo đen có lẽ chính là người một mắt. Y có gương mặt gẫy trơ xương, lông mày thưa thớt. Lúc này con mắt độc nhất của y long lên, giăng đầy tia máu. Đồng bọn của y người nào cũng ướt trán mồ hôi, lộ vẻ căng thẳng tột độ.Người áo đen chột mắt lướt nhìn đồng bọn, nếu vẫn tiếp diễn theo cách thức như trước thì bây giờ phải đến lượt gã đại hán râu xồm nhưng...Gã đại hán râu xồm đang cắn chặt môi, yết hầu gồ to không ngớt lên xuống, ánh mắt đầy vẻ bối rối và sợ hãi. Không sai, khi một người biết rằng mình có thể sắp bị huỷ mạng, bất luận sinh mạng ấy lương thiên hay gian ác đều không khỏi dâng lên nỗi niềm luyến tiếc.Người áo vàng lẵng lặng nhìn gã, môi nhếch lên như cười như không. Người một mắt hít sâu một hơi dài, tia nhìn trở nên sắc lạnh và tàn độc vô cùng, song tia nhìn ấy lại hướng về phía đại hán râu xồm.Đại hán râu xồm bỗng buông tiếng gầm vang, người xoay tít một cách kỳ dị lao tới tấn công.Người áo vàng nhếch môi cười lạnh, vung tay nhanh như chớp, ngay khi bốn người áo đen kia giáp công chưa kịp đến dúng tầm xuất thủ. Trong bóng chưởng chập chùng, đại hán râu xồm đã bật lên một tiếng rú thảm thiết, hệt như các đồng bọn đã chết. Người văng bay đi, lòng gã hiều rất rõ vừa qua gã đã lãnh trọn mười sáu chưởng của đối phương, song gã chỉ tự biết trong lòng vì vĩnh viễn gã không thể nào nói ra được nữa.Trở về nguyên trạng, bốn người áo đen còn lại chẳng thể nào tạo thành thế bao vây hình vòng cung được nữa. Họ đành sóng vai dứng thành một hàng ngang, mồ hôi đã đẫm ướt y phục, hơi thở có vẻ gấp rút. Người nào cũng lộ vẻ tuyệt vọng và kinh khiếp, sự sống và chết sắp được phân rõ.Người áo vàng nhẹ phất tay áo ngước mặt nhìn trời, khẽ buông tiếng thở dài cảm khái như một kẻ nhàn sinh, đang thưởng ngoạn cảnh sắc hết sức thảnh thơi.Ngay khi tiếng thở dài vừa thoát khỏi miệng người áo vàng, bóng người lại nhấp nhoáng. Một bóng lao nhanh tới trực diện, ba bóng khác cũng chia thành ba hướng công vào chỗ đối phương có thể di chuyển.Song, người áo vàng không hề di chuyển, song chưởng lại cơ hồ không sao trông thấy vụt loàng lên một cái với tư thế thật ngoạn mục nhưng cũng hết sức ảo dị và hung hiểm. Ngay trong lúc bóng tấn công trực diện bị đánh bật ra, bóng chưởng của người áo vàng vẫn còn đủ thời gian đón đỡ thế công cùng một lúc của ba người kia.Hai người bốn chưởng va chạm vào nhau, ngay trong đường tơ kẻ tóc cùng bật ngược ra xa, còn một người khác không được may mắn như vậy. Ngay khi gã vừa phát giác tình thế không ổn thì bàn tay phải của người áo vàng đã quét ngang cổ. Trông vào tuy hết sức nhẹ nhàng nhưng đã khiến đầu gã lìa khỏi cổ.Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Người áo vàng lại ngước mặt nhìn trời, lại khẽ thở dài như thể vừa qua chẳng có việc gì xảy ra.Giờ đây chỉ còn vỏn vẹn hai người áo đen đứng thừ ra như tượng đá, ánh mắt nhạt nhoà và đầy bi phẫn lẫn khiếp sợ.Người áo vàng đưa mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, mặt không có chút vẻ đắc ý như thể phần thắng chắc chắn phải thuộc về mình vậy.Hai người áo đen đưa mắt nhìn nhau, vẻ hung hãn của đại hán một mắt đã hoàn toàn tan biến, gã kia tướng mập mạp cao to, mặt phềnh má phệ. Dưới cằm có một nốt ruồi đen to cỡ đầu ngón tay cái và chòn lông đen trên nốt ruồi đang rung động. Mặc dù trên mặt gã không lộ ra sự sợ sệt một cách rõ rệt, song qua đó cũng đủ chứng tỏ nội tâm của gã đã khiếp hãi đến cực độ , không kiềm chế được mình.Người áo vàng vẫn hết sức bình thản, vẫn với ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương, lẵng lặng không có một lời.Bỗng hai người áo đen không hẹn cùng thoái lui một bước, đó có lẽ chỉ là phản ứng trong tiềm thức, bởi họ vốn bản tính rắn rỏi chai lỳ nên, chính bản thân họ cũng không rõ về hành động của mình.Người áo vàng bỗng lại buông tiếng thở dài, cất giọng xa vời như từ cõi u minh vọng đến:– Nại Hà sơn này thật là tiêu điều thê lương !Hai người áo đen bất giác rợn người, ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.Quay người lại, người áo vàng ánh mắt hướng về khoảng ráng chiều nơi cuối trời tây, giọng cảm khái triết lý tiếp giống như một hủ nho:– Vạn vật trên cõi đời đều luôn biến đổi, trời đất cũng dực trên nguyên lý ấy mà vận hành theo chu kỳ, không một sự vật nào ngoại lệ. Hoa nở rồi cũng phải tàn, con người phải có lúc già chết. Bốn mùa chuyển đổi, ngày đêm thay nhau vĩnh viễn bất di bất dịch... Hôm nay không khi nào giống với ngày mai. Hoa tàn dù lại nở thì cũng không bao giờ là cánh hoa trước, con người đã ra đi cũng sẽ không bao giờ chính người ấy trở lại, mà bây giờ...Đôi mắt trong sáng nhìn người áo đen nói tiếp:– Hôm nay đã sắp qua đi, sẽ không bao giờ có ngày hôm nay thứ hai trở lại, hoàng hôn tượng trưng cho một kết thúc tươi đẹp nên thơ và bất hủ. Con người ra đi trong lúc này thật là bình yên và thanh thản...Tội nghiệp thay, hai người áo đen lúc này đâu còn lòng dạ nào để tiếp thu những lời lẽ đầy triết lý cuả người áo vàng, họ lại không tự chủ được lùi về sau vài bước, không dám nhìn vào ánh mắt sáng ngời của đối phương.Người áo vàng cười nhạt nói tiếp:– Tên cuả ngọn núi này thiệt là không tốt, dưới củ tuyền có cầu Nại Hà, hai người có biết không ?Đại hán độc nhãn gom hết can đảm, với giọng khàn ạc bây giờ lên tiếng:– Hạng Chân, ngươi thật là tàn nhẫn...Người áo vàng có tên là Hạng Chân lắc đầu:– Không, Hạng Chân này đâu có tàn nhẫn, con người không nên đau khổ mà sống trên cõi đời, nếu nỗi đau khổ quá sâu sắc thì nên quên đi. Đương nhiên điều ấy chẳng phải dễ dàng, nhưng chúng ta biết có một phương pháp rất hữu hiệu. Hai người hẳn không bao giờ quên được mối thù hận hôm nay, đó là đau khổ. Hạng mỗ sử dụng phương pháp ấy để xoá bỏ nỗi đau khổ cho hai người, vậy chẳng phải hết sức nhân từ và khoan hậu hay sao ?Đại hán to mập bỗng giậm chân tức tối gầm vang:– Cổ ca, chúng ta còn chờ gì nữa ? Cổ ca sợ chúng ta chết rồi không có người báo thù hay sao ?Hạng Chân lạnh lùng tiếp lời:– Sẽ có thôi, nếu như hai người tốt số thì sẽ không chết uổng mạng đâu !Đại hán độc nhãn mắt rực hung quang, hơi thở trở nên gấp rút.hạng Chân lạnh nhạt nhướng mày, bỗng cất bước tiến tới hai người áo đen, từ khi khởi đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên y đã chủ động tấn công.Chỉ thấy bóng vàng nhấp nhoáng, khi hai người áo đen phát giác thì đã đến trước mặt. Họ hốt hoảng tung người sang hai bên, bốn chưởng cùng lúc bổ chếch ra. Song, hệt như đánh vào ảo ảnh, chưa kịp thu hế biến chiêu, người to mập đã rú lên một tiếng ghê rợn, máu tươi từ miệng xối xả phun ra, bật ra xa rồi ngã vật xuống.Đại hán độc nhãn con tim tựa hồ ngưng động theo tiếng rú cuả đồng bọn, gã không kịp ngoảnh nhìn, ngã xuống, hai tay chỏi trên đất tung hai chân lên đá liên hồi. Thật không may cho gã, Hạng chân xoay người đã nắm được hai chân gã, rồi như vứt bỏ hận thù ra sức ném mạnh.Đại hán độc nhãn giẫy giụa dữ dội trên không, như muốn thoát khỏi luồng sức mạnh đủ cướp đi sinh mạng cuả gã. Thế nhưng, gã đã thất bại, sống lưng va vào một mỏm đá dội ngược ra rớt xuống đất.Hạng Chân đưa mắt nhìn màn bi kịch ấy kết thúc, trầm lặng hồi lâu đoạn chậm rãi đi đến cạnh đại hán độc nhãn đang nằm thoi thóp thở. Mặt gã lúc này co rúm đến méo xệch và bê bết máu tươi, miệng há hốc lộ hẳn hai cái ranh nanh ra ngoài trông hết sức gớm ghiếc, con mắt duy nhất nhìn trợn trừng vào mặt Hạng Chân đang cúi xuống nhìn gã.Hạng Chân cất giọng bình thản:– Cổ Cố, nếu ngươi đau đớn, vậy thì nỗi đau đớn ấy sẽ nhanh chóng tan biến ngay thôi !Đại hán độc nhãn cổ họng kêu lên khọt khẹt, gắng gượng há miệng thều thào:– Hạng... Chân... ngươi... quả xứng... với... cái tên Đại... sát thủ...Hạng Chân vẫn điềm nhiên nhìn Cổ Cố:– Cổ Cố, biết đâu một ngày nào đó Hạng mỗ cũng bị ngã gục, có thể tình trạng hai ta hoàn toàn không như nhau, song kết quả thì vẫn vậy. Sớm muộn gì chúng ta cũng phải một lần đi qua cầu Nại Hà !Cổ Cố mắt trợn ngược, ánh mắt lu mờ dần, gắng gượng lần chót:– Khuyên Bảo Cửu Long... sẽ chờ đợi ngươi...Tiếng nói hãy còn chờn vờn trong không khí thì người đã bât động sau một hồi co giật dữ dội và sẽ không bao giờ cử động được nữa.Hạng Chân đứng thẳng người, ngoảnh nhìn sáu ngọn tùng to lớn trên đỉnh núi, lẩm bẩm:– Đã cuối thu rồi, khí hậu thật là đìu hiu, thê lương hệt như nghe tiếng sáo dưới trăng thu... Chàng quay người, hệt như một áng mây vàng lướt xuống chân núi, thoáng chốc đã mất dạng.Nại Hà Sơn im lìm chìm đắm trong sương mù vừa dâng, vô tri vô giác, không hề biết ý nghiã cuả cuộc sống cũng như niềm đau của nhân loại.Từng cơn gió nhẹ phất phơ cái áo vàng nhạt, Hạng Chân thong dong bước đi trên dịch đạo, con đường dành ho ngưa. đưa văn thư, hàng cây bạch dương hai bên đường chỉ còn thưa thớt lá, trông tiêu điều song lại hết sức thanh nhã.Hạng Chân đi sang ven đường sâu hơn một chút, có một dòng suối chảy song song với dịch đạo, ngồi xuống một tảng đá ven suối lặng lẽ nhìn giòng nước chảy. Vẻ chăm chú và bình thản, tưa. hồ định tìm, bắt điều gì trong giòng nước, quá khứ hoặc là tương lai.Bỗng nghe có tiếng bước chân từ xa vọng đến, bước chân ấy rất hỗn loạn, không cần nhìn cũng đủ biết đó là người đang trong tình trạng hết sức kinh hoàng.Hạng Chân hờ hững liếc mắt nhìn, thấy một bóng người cao to đang chệnh choạng tiến đến. Người này có hàm râu quai nón, da sạm đen và hai mắt to tròn. Song lúc này toàn thân y bê bết máu, tóc rối xoà, vẻ mặt đầy đau khổ và bi phẫn, miệng há hốc nước dải chẩy dài. Dáng điệu thật vô cùng thảm não.Bỗng, gã đại hán ấy ngã nhào rồi vội lồm cồm ngồi dậy, song trong một tiếng roi chát chúa lại nằm úp xuống đất, trên lưng lúc này mới thấy được những vết roi đang tươm máu đầm đìa.Hạng Chân đưa mắt nhìn ra sau lưng người nọ, thấy một thư sinh trẻ mặc áo dài trắng, vóc dáng mảnh khảnh, tay trái vòng sau lưng, tay phải cầm một ngọn roi da trăn dài chừng chín thước. Dáng vẻ ung dung như đang đánh một con vật, xem ra đã đánh gã đại hán râu xồm một đoạn đường khá dài.Gã đại hán râu xồn rên lên một tiếng đau đớn, cố gắng lách người tránh né một đường roi. Trên gương mặt tuấn tú của gã thư sinh áo trắng không có chút tình cảm, roi da trong tay lại vụt xuống tới tấp.Cái áo của gã râu xồm rách bươm và dính đầy máu. Hai mắt gã trợn trừng, hàm răng trên cắn sâu vào môi dưới. Máu tươi theo đầu roi văng tung toé, song gã cắn chặt răng không hề bật tiếng rên la.Thư sinh áo trắng môi dẫu lên, "vút" một tiếng, ngọn roi trong tay cuộn tròn, quấn vào cổ gã đại hán râu xồm giật mạnh, kéo gã đại hán bay lênkhỏi mặt đất rồi lại rơi phịch xuống thật mạnh.Gã đại hán toàn thân run rẩy, tứ chi co giật liên hồi, vết thương máu thịt nhầy nhụa dính đầy đất cát. Mồ hôi đẫm ướt cái áo rách nhưng gã vẫn trợn trừng đôi mắt, với vẻ bất khuất nhìn chòng chọc vào gã thư sinh áo trắng, ánh mắt ngập lửa căm thù.Thư sinh áo trắng lúc này ngưng roi, lạnh lùng nhìn gã đại hán, lên tiếng:– Yến Lập, đoạn đường này không quá dài đâu, ngươi hãy chạy đến nơi tận cùng, rồi sẽ có người đền bù xứng đáng cho ngươi.Gã đại hán lại co giật mạnh mấy cái, nhếch môi cười thãm não nhưng ương ngạnh, giọng khản đặc:– Họ Nguỵ kia... ngươi khỏi phải tàn bạo với ta như thế này, Yến Lập ta... không đời nào... van xin ngươi đâu...Gã thư sinh họ Nguỵ buông tiếng cười gằn, giọng sắc lạnh:– Có van xin cũng vô ích ! Yến Lập, ngươi đã trên ba mươi tuổi đời, sống trong bang cũng hơn mười năm. Vậy mà ngươi bất chấp tín nghĩa, táng tận thiên lương dám tư thông với ái thiếp của bang chủ. Yén Lập, ta thật xấu hổ thay cho ngươi vả cho Song Nghĩa bang vì có một tên bại loại như ngươi !Gã đại hán tên Yến Lập ánh mắt rực vẻ xót xa, y có vẻ đau khổ nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động gấp rút, song y cũng không hề có một lời nào trả lại, bởi trong tình cảnh này, có nói cũng vô ích.Gã thư sinh họ Nguỵ đưa ngọn roi trong tay lên cọ vào má, lạnh lùng tiếp:– Nguỵ Vũ ta kể từ khi tiếp nhận Hồng Kỳ, tương giao với ngươi cũng chẳng phải tệ, lẽ ra ngươi phải hiểu rõ cá tính của ta, không bao giờ dung thứ cho những hành vi dâm ác. Điều khiến ta đau lòng là kẻ phản nghịch bổn bang đầu tiên giao cho ta xử trí lại chính là ngươi !Yến Lập lại co giật thêm một cái, vẫn không lên tiếng.Nguỵ Vũ tiếp:– Ta khong thể nào giúp được ngươi sớm giải thoát, bởi vì ta phải trung với lệnh dụ của bang chủ. Khi nào đến nơi, phản thiếp của bang chủ với ngươi sẽ cùng một lúc đưa lên giàn hoa? thiêu sống. Bấy giờ ngươi sẽ không còn đau khổ nữa, tất cả sẽ nhanh chóng bình lặng.Đoạn sầm mặt lại quát:– Giờ ngươi hãy đứng lên !Yến Lập cắn răng lồm cồm bò dậy, vừa mới loạng choạng đi được hai bước. Nguỵ Vũ lại lẵng lặng vụt cho y hai roi khiến Yến Lập lảo đảo, nhưng không té ngã, cố sức chệnh choạng mà đi như kẻ say rượu, đã đến gần nơi Hạng Chân đang nfồi.Lại "vút" một tiếng, ngọn roi quất xuống đỉnh đầu Yên Lập. Yến Lập thét lên một tiếng thảm thiết, lảo đảo ngã ập xuống đất. Toàn thân y run rẩy, miệng dính đầy đất cát, mười ngón tay co rúm quào mạnh trên mặt đất.Nguỵ Vũ sải bước tiến đến, rắn giọng nói:– Yến Lập, bò dậy ngay !Yến Lập gắng sức rướn người tới song như thể tê liệt, lại ngã xuống. Y thử cố gắng ba lần vẫn không thể bò dậy nổi.Nguỵ Vũ mặt đanh lạnh, tay phải vung lên, ngọn roi rít gió vun vút. Lại mười mấy roi giáng xuống, đánh đến khi Yến Lập tay chân co quắp, toàn thân giật bắn liên hồi.Bỗng, một giọng nói buốt lạnh vang lên:– Tôn giá cũng biết rất rõ, ngọn roi ấy quất vào người đâu phải là dễ chịu, đúng chăng ?Nguỵ Vũ vội rụt tay lại nhẩy lùi ra sau, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói.Hạng Chân đang với ánh mắt kỳ lạ nhìn y, khoé môi khẽ nhếch lên như cười như không.Theo trực giác bản năng, Nguỵ Vũ cảm thấy như có một sức nặng vô hình đè lên ngực, và hiển nhiên đối phương không hề có ý thân thiện.Nguỵ Vũ thoáng nghiêng người, đầu ngước lên, hai tay nắm quyền một cao một thấp đưa lên trước ngực. Đó chính là tư thế bày tỏ bang nghĩa với người ngoài của Song Nghĩa bang.Hạng Chân ơ hờ nhướng mày, lạnh lùng nói:– Ta biết, tôn giá là người của Song Nghĩa bang.Nguỵ Vũ cũng lạnh lùng đáp:– Hẳn các hạ cũng là đồng đạo võ lâm. Song Nghĩa bang trừng trị nghịch đồ trong bang, các hạ là người hiểu chuyện, xin đừng can thiệp.Hạng Chân đưa mắt nhìn Yến Lập, giọng bình thản:– Theo ta nghĩ, tôn giá nên tha cho y là hơn.Nguỵ Vũ lập tức biến sắc mặt, ánh mắt hằn học nhìn thẳng vào mặt đối phương, rắn giọng lại:– Các hạ không màng đến luật lệ giang hồ, nhúng tay can thiệp vào việc riêng kẻ khác ư ? Phải biết Song Nghĩa bang không dễ bắt nạt đâu !Hạng Chân đưa mắt kỳ dị nhìn Nguỵ Vũ:, doạn chầm chậm tiến tới và nhói:– Bằng vào câu nói của tôn giá, kẻ hèn này cũng muốn thử xem cho biết !Nguỵ Vũ chẳng hiểu sao lại thoái lùi một bước, cố nén giận gằn giọng:– Đứng lại, có lẽ các hạ chưa hiểu hành động lỗ mãng này của mình sẽ đưa đến hậu quả như thế nào ?Hạng Chân không đứng lại, vẫn chậm chạp tiến tới, dáng điệu bình thản:– Kẻ này hiều mà còn hiểu rất nhiều nữa !Nguỵ Vũ cắn răng, bỗng xoay người nửa vòng, ngọn roi trong tay chỉa thẳng ra, kèm theo tiếng rít gío chói tai, nhắm giữa trán đối phương đâm tới.Dường như không hề có một động tác nào, song Hạng Chân đã rõ ràng lách ra xa ngoài ba bước như thể chàng vốn đã đứng đó từ trước vậy. Ngọn roi đánh vào không khí phát ra tiếng vèo vèo ghê rợn.Nguỵ Vũ giật mình kinh hãi, y chẳng kịp nghĩ gì khác, tung vọt người lên cao bốn trượng, ngay khi còn lơ lững trên không, ngọn roi da lại quất tới tấp xuống địch thủ.Thật huyền diệu đến mức khó tin, bóng hình vàng nhạt của Hạng Chân luồn lách trong khoảng hở của ngọn roi da một cách hết sức nhanh nhẹn và thong dong nhởn nhơ như một cánh bướm lượn lờ trong khóm hoa trông hết sức ngoạn mục.Nguỵ Vũ lộn nhào một vòng trên không rồi hạ xuống đất, ngọn roi da lại vùn vụt cuộn thành từng vòng tròn cuốn tới Hạng Chân.Hạng Chân thoáng nghiêng người, bỗng nhanh như chớp lao thẳng tới. Nguỵ Vũ vội tạt sang bên, song chợt cảm thấy bàn tay tê dại, ngọn roi đã bị đối phương đoạt mất. Y liếc mắt nhanh mắt nhìn, chỉ thấy một bàn tay trắng trẻo đang đáng tiếp vào vai trái mình nhưng cơ hồ ý nghĩ vừa đến, chưa kịp chuyển động người né tránh, bàn tay ấy đã chạm vào người. Một luồng lực đạo mạnh khôn tả xô y bay đi xa ngoài một trượng, ngã nhào xuống đất.Nguỵ Vũ là Hồng Kỳ chủ của Song Nghĩa bang, công lực cũng khá thâm hậu, người vừa chạm đất lập tức hít vào một hơi không khí, định bật người đứng lên thì một bàn chân mang giầy da hươu đã giẫm lên lưng và đè y xuống đất lại Vẫn giọng nói nhạt nhẽo và nhẩn nha vang lên:– Nguỵ Vũ hãy về nói với chủ nhân ngươi "Tam Mục Tú Sĩ" Đơn Tuần, bảo là người này đã do ta mang đi !Nguỵ Vũ gắng gượng quay đầu, mặt y lấm đầy đất cát, ương ngạnh hét to:– Quân chuột nhắt, hãy để lại danh tánh...Trên lưng bỗng nhẹ đi, bàn chân giẫm lên đã dời nhanh ra, tiếng nói lạnh tanh từ xa vọng đến:– Sóng xa đưa, mây chập chùng, mưa hận gió rét, một làn khói mong manh...Nguỵ Vũ rùng mình, mắt trố to, giọng run run lẩm bẩm:– "Hoàng Long" Hạng Chân... Trời, ra là "Hoàng Long" Hạng Chân...Trong khoảnh khắc, Yến Lập đã biến mất, đương nhiên cũng chẳng còn thấy Hạng Chân đâu nữa, tưa như con rồng vàng đã bay vút lên mây xanh mất dạng.