Chương 1



Khải Khải gần đây rất nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức não trong đầu anh sắp đông cứng cả lại, cậu hỏi vì cái gì? Bởi vì tiểu Ấn Độ nói, anh không thể ra khỏi nhà.

Tiểu Ấn Độ là hàng xóm Khải Khải, cậu ta mỗi ngày sáng sớm đều luyện một loại một loại thuật thần kì gọi là Yoga, nghói khi đạt đến thiên nhân hợp nhất, có thể nhìn thấy thiên cơ.

Tiểu Ấn Độ gần đây thấy được thiên cơ, một vị thần linh nói với cậu, vị hàng xóm đẹp trai Khải Khải cạnh nhà, trong một tháng tuyệt đối không thể xuất môn, nếu không sẽ gặp kiếp hoa đào.

Cho nên Tiểu Ấn Độ đến đại bí mật này nói cho Khải Khải.

Cậu nói Khải Khải có tin hay không?

Vô nghĩa, anh ta đương nhiên là không tin, nhưng Khải Khải vì cái gì lại không ra khỏi cửa? Bởi vì ra không được a...

Tiểu Ấn Độ cảm thấy Khải Khải rất gần gũi, cho tới giờ câụ chưừng gặp qua người khẳng khái như vậy, đương nhiên cũng người tốt nhất cậu từng gặp.

Cho nên, vì an toàn của Khải Khải, Tiểu Ấn Độ dựng trại trước cửa nhà anh, đối với Khải Khải tiến hành 24 giờ kèm chặt áp sát, chỉ cần Khải Khải ra cửa một bước, cậu liền dùng tốc độ 200 từ/phút đem thuật Yoga cùng kiếp đào hoa giảng giải... Thế nên Khải Khải đầu lớn như đấu, suốt ngày đóng cửa không ra.

Cái gì? Cậu nói trèo cửa sổ? Khải Khải ở tầng 17, nói anh trèo cửa sổ không bằng kêu hắn trực tiếp dùng sùng bắn tiểu Ấn độ đi cho rồi!

Đúng vậy, Khải Khải có súng, không chỉ có một. Trên tường nhà anh ta, ngăn kéo, tủ bếp đều đủ loại súng ống đạn dược. Đừng hiểu lầm, Khải Khải không phải là bán súng đạn, là hắn dùng, không, hắn cũng không phải cướp ngân hàng...

Khải Khải là làm nghề tự do.

Cái gọi là nghề tự do là cái gì cũng làm, chỉ cần hắn muốn. (Tức là không muốn làm gì -> chết đói)

Khải Khải chuyên làm những công việc cực kì nguy hiểm, lại có tính chiến đấu cao. Ví dụ như, đi bảo tàng quốc girộm văn vật, lẻn vào cục bảo an trộm tư liệu, đào mộ, tìm bảo vật, bắt hải tặc... Chỉ cần thích, anh sẽ làm. Nhưng gần đây công việc không có được tốt lắm, không phải không có việc làm, mà là không có việc nào anh ta cảm thấy thích! Hiện tại người có hứng thú với bảo vật đã không còn nhiều, mà loại công việc như báo thù, theo dõi a, mấy loại này anh ta không có hứng để làm...

Vốn, Khải Khải lúc nhàn rỗi sẽ đi quán bar, xem phim, nhưng hiện tại... Tiểu Ấn Độ chấn giữ cửa ra vào ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của anh ta.

Khải Khải trong nhà không ngừng lau súng, một lần lại một lần, chuẩn bị buổi tối đem tiểu Ấn Độ ra ngoài hủy thi diệt tích, nhưng vừới cửa, chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát dưới lầu... Không phải chứ? Cảnh sát đã tới? Anh còn chưa có động thủ a.

Mở cửa, chỉ thấy tiểu Ấn Độ sắc mặt vàng như nến bị nhân viên y tế đưa đi, hỏi mới biết – là ngộ độc cari...

Khải Khải tò mò kéo một bác sĩ hỏi “Như thế nào lại ngộ độc, ăn cari cũng ngộ độc sao?”

Thầy thuốc nhìn đánh giá Khải Khải một lượt, nói “Cậu về nhà, kiên trì nửháng, ba bữa đều ăn, sẽ biết!”

Mà tiểu Ấn Độ nằm trên cáng vẫn ra sức kêu: “Khải tiên sinh! Không thể ra ngoài a! Không thể ra ngoài...”

Cho đến khi tiểu Ấn Độ bị mang xuống dưới, cho vào xe cứu thương, xe cứu thương mang đi, Khải Khải vẫn có thể nghe được tiếng kêu thê lương quanh tai mình.

Những người nuôi chó nói:

Một con chó, nếu mỗi ngày đều cho nó ra ngoài chạy hai vòng, như vậy khi ra ngoài nó có thể giữ bình tĩnh, không gặp rắc rối.

Một con chó, nếu cho tới giờ không cho nó ra ngoài, như vậy khi ngươi thả nó ra chạy hai vòng, cơ bản nó vẫn sẽ bình tĩnh, cũng không gặp rắc rối.

Nhưng, một con chó, nếu bình thường cho nó ra ngoài hai vòng, sau lại nhốt nó nửháng, sau lại thả nó ra, nó sẽ rất hưng phấn, sẽ có rắc rối.

Cho nên, nhớ lấy! Người nuôi chó, không cần ở cạnh nhà thầy tướng số... (==)

Khải Khải đem mình thả ra ngoài, hưởng thụ không khí tươi mát, ban đêm náo nhiệt, ngay cả ánh đèn neon cũng rực rỡ sắc màu...

Anh tới bar mình thường tới... Tạm thời đóng cửa chỉnh đốn kinh doanh?... Thế này bao lâu không thể đến a...

Đổi một nơi khác, Khải Khải trên đường tới quán bar cả người lắc lư (lắc lư đó nha~! ^_^), một phố lại một phố, anh nhìn thấy rất nhiều nhà hàng, nhưng lại không tìm ra loại quán ăn mình thích. Tiếp tục đi, đột nhiên có tiếng đồ vậơi, ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen đang rơi xuống, hình như là người. Khải Khải lui một bước. Vươn tay theo bản năng đỡ lấy, chợt nghe thấy trong lòng kêu một tiếng, cúi đầu... Là người thật.

Nhìn thế nào cùng là một cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi, trên người mặc áo da đen bó sát, drắng đến độ như trong suốt, bộ tóc trắng nhợt thật hợp với hai mắt màu vàng... Yêu quái nha!?

Khải Khải vừa định kêu to, liền thấy trên đầu có tiếng vật nặng rơi xuống, ngẩng đầu, một cái chậu hoa... Muốn tiến phírước vài bước né chậu hoa, ai ngờ anh bước hai bước chân dẫm vào quả dưa hấu nát. Vì thế, Khải Khải hoa lệ trượt chân, ngã xuống...

Vốn trượt chân cũng không thể làm sao, nhưng trong lòng còn có một người, cho nên anh đặt người kirên người mình. Vốn đặt người kirên người cũng không làm sao, nhưng chính là miệng người kia lại đặt trên miệng Khải Khải...

Ngây ngốc mười giây, Khải Khải nghĩ đứng lên, chính là tay chống xuống lại đè lên áo da người kia, mà người kia lại cũng đứng lên. Vì thế “soạt” một tiếng, áo da bó sát người kia bị rách một mảng, lộ ra bả vai trắng mịn cùng bờ ngực trơn nhẵn.

Khải Khải cuống quít chân tay, nhưng đã quên là người mình dựa vào cái tay kia chống đỡ toàn thân, tay buông lỏng, Khải Khải lại ngã xuống, hơn nữa ngã lên người kia, dù chết anh cũng không ngờ được môi hai người lại dán vào nhau.

Cuối cùng... Khải Khải đứng bật dậy, hai người dây lưng không biết khi nào mắc vào nhau, Khải Khải dùng sức rất mạnh, dây lưng cả hai đều mở, mà vì anh đột nhiên đứng thẳng, quần bò bất ngờ tụt xuống..... Trầm mặc! Trầm mặc trước sau vẫn là trầm mặc, vô hạn trầm mặc...

Rốt cục...

Chỉ thấy cậu nhóc tóc bạc nhảy dựng lên, nhấc chân hung hăng đạp vào nơi đó...

May mắn Khải Khải là cao thủ võ thuật, nháy mắt xoay người né thoát, nhưng bởi vì quần vướng ở chân nên đùi vẫn bị ăn một đạp, bị đá trúng thật mạnh, anh đau đớn quay một vòng ngã xuống đất.

Cậu nhóc kia nhổ nước miếng, mắng: “Toẹt, không nhìn ra là chó hóa người, đúng là sắc quỷ.” Nói xong xoay ngươi chạy đi, để Khải Khải một mình ở lại xoa xoa đùi mình trong đầu thoáng chốc hiện lên – đây có phải là kiếp đào hoa?

Từ nay về sau, Khải Khải tự mình đặa một quy định, “Nếu có người Ấn Độ nói anh không nên ra ngoài, nhất định phải nghe a...”

Chính là Khải Khải đã quên, có câu nói, tránh trời không khỏi chạy nắng...