Chương 1 - Kỉ lục 99 lần xin việc thất bại

Nước Pháp, năm 2050

Tại thủ đô Paris

Về đêm, không khí yên tĩnh hơn trong trí tưởng tượng, một thành phố vắng và không ồn ào. Những Quảng trường rộng lớn và những cửa hàng im lìm trong ánh sáng…

Khung cảnh lung linh huyền ảo khi màn đêm đã buông xuống ấy cũng là lúc Paris khoác lên mình bộ cánh rực rỡ của thứ ánh sáng được thắp lên từ hàng ngàn trăm ngọn đèn lấp lánh. Tạo nên một khung cảnh diễm lệ, lãng mạn và tuyệt đẹp vô cùng.

Ở một căn phòng nhỏ trên cao ở trung tâm thành phố, ánh đèn phòng mờ nhạt hắt ra ngoài cửa sổ lại cũng chính là thứ ánh sáng nổi bật nhất của toà nhà chung cư cao ắp, mọi căn phòng im lìm nằm kế vốn đã tắt đèn từ lâu.

Một chiếc máy tính cũ đang còn hoạt động trên bàn chiếu ra luồng sáng xanh xám, một khuôn mặt từ trong ánh sáng ấy cũng dần lộ diện. Đó là một cô gái, cũng giống như thứ ánh sáng kia thì nhan sắc của cô huyền ảo như trong mộng.

Cô khẽ chớp đôi mắt lấp lánh đang phản chiếu ảnh ảo của chiếc máy tính, lông mi cong dài nhẹ nhàng. Khuôn mặt thanh tú, làn da mịn màng trắng hồng, sóng mũi cao thần thái đang bị vài sợi tóc con bay qua. Tóc cô búi cao lả lơi trông có vẻ rất tri thức.

Đột nhiên cô nhíu mày, trong lúc tức giận cô cũng không quên uống hết ly trà sữa mà cô bạn thân mình mua cho ở trên bàn rồi ném vào sọt rác nơi góc phòng.

Cô nhìn lại thông tin đang chiếm trọn màn hình máy tính:

Họ tên: Trần Anh Thư

Tuổi 24

Giới tính: Nữ

Học vấn: Đại học (....)

Trình độ: khá giỏi

[.......]

Tát cả thông tin đều ổn cho tới khi đọc đến cuối trang:

Họ tên Bố/Mẹ: không có...

Số lần hồ sơ bị từ chối: 99 lần.1

Đúng, cô không ngờ được mình đã đạt kỉ lục 99 lần đi xin việc thất bại. Tại sao lại có thể như vậy được chứ, có thể là do khoa học thế giới ngày càng phát triển vốn trọng nhân tài, người có tri thức, học vấn cao, suy cho cùng thì điều kiện ấy cô có thừa nên cũng không hẳn là lí do khiến cô thất nghiệp.

Nếu không phải nguyên nhân đó liệu có phải do lần bị từ chối trong hồ sơ quá nhiều nên không có công ti nào dám nhận dù chưa biết năng lực của cô đến đâu. Nghĩ đi nghĩ lại thì cô vẫn nghĩ đến điều mà bản thân không muốn nhớ đến đó chính là vì thân phận của mình! Có lẽ do cô không có ba mẹ, lại xuất thân ở cô nhi viện cho nên mới...

Bịch.

Tô Anh Thư nằm lăn lên chiếc giường êm ái của mình, ôm gối hít lấy một hơi mùi hương thơm dịu nhẹ của nước xả vải như đang muốn chuốc đi những muộn phiền. Có thể do xin việc bị từ chối quá nhiều lần như ăn cơm bữa nên cô cảm thấy rất bình thường, chỉ là dần dần không còn hi vọng mà thôi.

Căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng chỉ còn mình hơi thở của cô trong không khí, nhờ ánh sáng của màn hình máy tính nên có thể thấy được khung cảnh của căn phòng, cô cũng khá gọn gàng ngăn nắp nên mọi đồ vật đều được sắp xếp theo trật tự vừa mắt.

Mọi thứ đều trống rỗng, lúc này cô mới chợt nhớ đến cô bạn cùng phòng của mình đã muộn rồi còn chưa về. Vừa mới nghĩ đến thì đột nhiên điện thoại của cô réo lên báo có cuộc gọi đến. Nhìn vào tên người gọi là một số lạ hoắc. Cô trần trừ rồi bắt máy.

"Alo"

Tô Anh Thư chưa kịp hình dung ra giọng nói của cô bạn mình đã vội nói. Ngưng một chút thì đầu dây bên kia có giọng nói lạ của một người đàn ông.

"Cô là bạn cùng phòng của Lâm Yến Chi?"

"Đúng, bạn tôi có chuyện gì sao?"

"Tôi là đối tác. Nhà hàng Le Ciel de, cô đến đón cô ấy ngay nhé, cô ấy say rồi"

Câu nói vừa nói ra xong thì đầu dây bên kia liền vụt tắt. Chẳng phải Lâm Yến Chi nói với cô là mình chỉ phụ trách việc kí hợp đồng cho công ti và hứa với cô sẽ không uống rượu nữa sao, mà bây giờ lại thành ra thế này.

Sợ có chuyện chẳng lành sảy ra, Trần Anh Thư liền ngồi bật dậy khỏi giường với lấy chiếc áo choàng mỏng dài khoác lên người, khoá cửa vội rồi nhanh chóng bắt taxi đi đến địa chỉ mà người đàn ông trong điện thoại kia nói.

Đây cũng không phải lần đầu tiên người bạn này của cô say xỉn để người ta phải gọi cô đến đưa về như vậy, nhưng lần này người gọi đến lại là đàn ông nên cũng hơi lo.

Rất nhanh cô đã đứng trước nhà hàng rộng lớn, vì đã muộn nên cũng thưa khách hẳn. Cô nhanh chóng đi vào bên trong thoáng nhìn đều vắng vẻ, một người phục vụ cầm menu đi đến chỗ cô.

"Quý khách cần gì ạ?"

Cô ngoảnh khuôn mặt xinh đẹp lại nhìn người phục vụ kia. Cô đến đây cũng không phải mục đích ăn uống gì nhưng cũng không biết nói sao về tình hình hiện giờ cho dễ hiểu. Vừa lúng túng cô vừa giải thích vụng về.

"Tôi đến tìm bạn, hôm nay cô ấy có đi cùng với đối tác làm ăn. Không biết ở đây còn khách hàng nào dạng văn phòng chưa về không?"

"Như vậy thì đang còn hai phòng ở tầng trên còn khách, họ cũng là đến bàn công việc đấy ạ"

"Cám ơn"

Nói xong Trần Anh Thư liền đi nhanh đến phía cầu thang để đi lên tần, nhà hàng khá rộng nên phải mất một chút thời gian để cô có thể nhìn được ra khung cảnh. Ở tầng tên có rất nhiều phòng ăn riêng biệt, vì vậy nhiều người làm ăn công sở thường đến đây để bàn công việc cũng như có không gian thoải mái.