Chương 1

Truyền thuyết kể rằng, nữ thần tháng Năm trong một lần ghé xuống hạ giới thăm thú loài người đã phải lòng một chàng trai tuấn tú. Chàng trai đó vốn là kẻ nghèo nhất thị trấn, phải đi làm thuê cho vị bá tước sống trong lâu đài Trắng Sữa. Ngày ngày, chàng trai chăm sóc khu vườn Tuyệt Tác của bá tước phu nhân. Chính tại nơi đây, chàng đã tạo ra loài hoa đẹp nhất thế gian để dành tặng cho nữ thần tháng Năm. Loài hoa ấy mỗi năm chỉ nở một lần, mỗi lần chỉ nở một bông. Người ta gọi đó là Tường Vi Kim Cương.

Đó là những điều được ghi trong sách Cánh Tiên lễ nhạc. Cánh Tiên là tên học viện của chúng tôi. Nó vốn là một lâu đài cổ được xây theo phong cách phương nam từ lâu đời. Bao năm trôi qua, học viện Cánh Tiên đã góp phần đào tạo cho vương quốc rất nhiều những nhân tài. Các chính trị gia, các hoàng tử, công chúa, các nhà khoa học xuất sắc… Để được theo học ở nơi đây, các chàng trai, cô gái bắt buộc phải có xuất thân cao quý. Cha mẹ họ phải được hoàng gia ban tước và bản thân họ phải thuộc danh sách thừa kế đảm bảo của các tước vị ấy. Nếu không có được xuất thân “trên ngàn người” như vậy mà vẫn muốn được khoác trên người bộ đồng phục trắng muốt làm từ lụa và satin thì bạn chỉ có một cách duy nhất: đạt được một thành tích học tập nào đó đủ cao để Ban huấn luyện cao cấp hoàng gia tặng giấy khen. Đó sẽ là giấy thông hành giúp bạn vào trường.

Trường Cánh Tiên một năm có ba dịp lễ lớn. Nhưng được mong đợi hơn cả chính là lễ hội Mùa Vàng. Đây là lễ hội lớn nhất của trường để thể hiện lòng tôn kính với nữ thần tháng Năm – vị nữ thần bảo hộ cho mùa màng và việc hôn lễ. Trong suốt 3 ngày diễn ra lễ hội, những nữ sinh ưu tú nhất học viện sẽ mặc váy lụa trắng và cài trên tóc một đóa tường vi trắng muốt. Tất cả đều xinh đẹp như các thiên thần và đi theo hộ giá cho xe hoa. Xe hoa được trang trí bằng các dải ruy băng màu hồng và xanh dương cùng hàng trăm đóa tường vi, huệ tây và thạch thảo. Ngự trên xe hoa chính là nữ sinh tuyệt vời nhất, với dung nhan rạng rỡ như ánh nắng và trang phục lỗng lẫy, diễu hành qua khuôn viên trường. Đó chính là hiện thân của nữ thần tháng Năm. Trên tay người con gái ấy sẽ cầm một bông hoa: Tường Vi Kim Cương. Đó là lí do để tất cả các thiếu nữ trong học viện đều náo nức sửa soạn trong ngày tuyển chọn, mong rằng vẻ xinh đẹp của mình sẽ làm cho Đội nghi lễ hài lòng.

Trong lúc tất cả đều háo hức và bận rộn, tôi nhẹ nhàng trốn ra ngoài bìa rừng. Đây vốn là nơi hội Đá cuội chúng tôi tụ tập. Đá cuội là cái tên mà hội Ngọc trai đặt cho chúng tôi. Họ cho rằng những người xuất thân cao quý sẽ có giá trị như một viên ngọc trai; còn lũ học viên được vào trường bằng “giấy thông hành” chỉ là những viên đá cuội. Có hề gì, chúng tôi thông minh và hiểu biết nên chẳng thèm đả kích lũ đầu rỗng ấy! Ồ, hình như khi nói ra câu này, tôi cũng vẫn còn cay cú lắm thì phải.

Bầu trời tháng Tư rất đẹp: luôn luôn xanh trong và mát mẻ, dịu dàng. Tôi nghĩ nữ thần tháng Tư hẳn là một quý cô duyên dáng và mơ mộng. Chẳng có gì tuyệt vời hơn việc bạn nằm dài trên bãi cỏ (mà chẳng hề lo lắng việc bẩn váy áo), ngắm những cụm mây lơ đãng và hát một bài hát về vùng quê nào đó đang sắp vào mùa thu hoạch. Thật là một thú vui tao nhã! Tôi tự đắc.

Ấy khoan! Có người đến?!!

Một dáng người cao lớn từ trên đầu tôi phủ bóng xuống. Mái tóc vàng kim lấp lánh và ánh lên trong ánh nắng mát mẻ.

Tôi bật dậy nhanh hết cỡ, thậm chí còn nhanh hơn lần tôi nằm nhầm vào tổ kiến lửa khi đi thăm vườn nho với bác Evan.

Ồ, đó là một anh chàng hết sức điển trai. Anh ta cao, nước da trắng trẻo và… gì nhỉ? À, đôi mắt thì hết sức hấp dẫn. Tôi nghĩ có lẽ đây là anh chàng hấp dẫn nhất mà tôi…. Khoan đã!!!

Nhìn cái áo sơ mi lụa kia xem!

ANH TA LÀ MỘT NGỌC TRAI!!!

Ôi không! Tôi thầm rên rỉ với chính mình. Tại sao tôi lại ca ngợi một gã Ngọc trai (cực kì hấp dẫn) cơ chứ?!

Thật là tai hại! Tôi thật chẳng ra làm sao. Cái áo sơ mi kẻ ca rô lấm đất phía sau lưng và mớ tóc nâu xù xì càng làm tôi thêm bối rối. Tôi cố gắng vuốt lại mái tóc và tỏ ra kiêu hãnh hết sức khi nhìn thẳng vào đôi mắt (nhấn mạnh là “rất hấp dẫn”) của gã Ngọc trai đối diện và cân nhắc xem nên mở lời như thế nào.

-Tôi đã nghĩ là có người cần được đưa vào bệnh xá cơ đấy.

Gã Ngọc trai mỉm cười và bắt đầu trước. Ôi ôi, lạy chúa lòng lành (dù con đã không mấy tin vào phép màu của người trong những buổi cầu nguyện), tôi phải thú nhận rằng nụ cười ấy hoàn toàn tương xứng với đôi mắt và mái tóc vàng kim kia. Rất là TƯƠNG XỨNG ấy! – Xin lỗi vì tôi không thể nói ra những từ - mà –ai –cũng –biết –là –từ -gì –đó để bảo vệ danh dự cho hội Đá cuội yêu dấu.

-Cám ơn. Tôi không sao.

Giọng của tôi vút lên một quãng tám. Và nó từa tựa như tiếng kèn Harmony khi bạn phồng má thổi vào. Tôi biết làm thế nào đây? Chẳng lẽ không có cách gì để thể hiện sự duyên dáng hay sao?!

-Cô không cần phải căng thẳng như thế đâu, thưa tiểu thư.

Có vẻ như trong lời nói lịch thiệp kia ẩn chứa một nụ cười mỉa mai thì phải. Anh ta gọi tôi là tiểu thư cơ đấy. Ai chả biết lũ Ngọc trai mà gọi Đá cuội là tiểu thư thì họa có mà bò biết bay!

Tôi chẳng buồn ừ hử, chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng lảng đi. Tốt nhất là không nên để các bạn khác biết tôi giao du với một gã Ngọc trai.

-Cô ơi, khoan đã!

Anh ta gọi với theo. Trời ơi, tôi có gì để nói với anh ta nữa đây? Chả lẽ lại phải giải thích là tôi đang ngắm mây và nghêu ngao hát thì anh xuất hiện, rồi thì vẻ… e hèm… ngoại hình của anh làm tôi bối rối đến nỗi phát ngôn với tông giọng opera. Anh ta bước theo sau tôi. Và vì chân dài nên chẳng mấy chốc tôi đã nghe tiếng trầm trầm sát bên tai:

-Cô đánh rơi thứ này.

Tôi ngượng chín mặt. Vội vàng thò tay giật phắt lấy thứ anh ta vừa đưa rồi cắm cổ chạy thục mạng, bất chấp tiếng í ới phía sau. Giờ thì dù có rơi “giấy thông hành” tôi cũng chẳng dám quay lại.

Tôi về đến kí túc xá khi các bạn đang chuẩn bị cho buổi tuyển chọn. Vừa thấy mặt tôi, Firie đã vội vàng thông báo:

-Cậu đi đâu cả buổi sáng thế? Nghe này, chúng ta phải chuẩn bị mọi thứ trước giờ ăn trưa. Các bạn nam đã mang rất nhiều ruy băng đến rồi, Đội trưởng sẽ đến xem xét việc trang trí xe hoa. Nhóm chúng mình sẽ trang trí đầu xe. Chủ đề năm nay là Hẹn ước. Sẽ có một vở kịch về nữ thần tháng Năm và người làm vườn. Ôi, còn bài tập nghiên cứu về thời hoàng đế Bolicant II nữa. Ngày mai phải nộp. Bao nhiêu là việc. À mà cậu vừa đi đâu về thế?

Firie là như vậy. Cô sẽ liến thoắng một hồi rồi quay trở về câu hỏi ban đầu.

Đến lượt tôi liến thoắng. Khuôn mặt Firie cứ biến đổi liên tục theo câu chuyện của tôi.

-Thế là tớ chạy một mạch về đây. – Tôi kết thúc buổi tường thuật.

-Và cầm theo cái này? – Firie ngó xuống tay tôi. Tôi nhìn theo. Ô, cái gì thế này?

Trên tay tôi lủng lẳng một chiếc vòng hạt gỗ màu xanh. Tôi chỉ có một cái vòng tay duy nhất do bác Evan làm bằng bạc và khắc tên của tôi nên cái thứ này nhất định là của người khác. Cái vòng tay của tôi… trời ơi, nó đâu mất rồi?!

Tôi trợn tròn mắt nhìn vào cổ tay mình. Lẽ ra nó phải ở đó. Cái vòng bạc xinh đẹp của tôi, món quà bác Evan tặng tôi vào dịp sinh nhật thứ mười hai. Tôi đã mang nó sáu năm nay. Để làm được chiếc vòng, bác Evan đã phải mất rất nhiều công sức, nhất là tỉ mỉ khắc tên tôi thật đẹp (vì chữ bác Evan rất to và xấu). Bác còn làm một quả chuông nhỏ gắn vào chiếc vòng và năm ngôi sao li ti điểm quanh diềm nữa. Ôi, tôi sẽ tự trách mình suốt cả cuộc đời vì phút giây lơ đễnh này.

Firie lo lắng nhìn vẻ mặt đau khổ của tôi. Cô rụt rè cầm chiếc vòng lên và ngắm nghía. Vẻ mặt cô lại tiếp tục thay đổi, lần này là màu trắng bệch.

-Aimy, cậu có biết cái này của ai không?

-Ai cơ? – Tôi hỏi mà chẳng buồn liếc nhìn. Tâm trí tôi giờ vẫn còn đau khổ bởi việc làm mất chiếc vòng bạc.

-Nhà Saiboraz.

-Hở?

Tôi hờ hững đáp lại. Cái tên này không gây ấn tượng gì với tôi hết. Trong đám Đá cuội chúng tôi chẳng có ai mang họ Saiboraz. Khoan đã! Đúng là trong đám đá cuội không có. Nhưng có một đứa Ngọc trai mang họ này. Để xem… nó tên gì nhỉ?

-Cậu gặp Leona Saiboraz à?

Tôi lắc đầu quầy quậy. Giờ thì tôi đã nhớ ra cô tiểu thư có mái tóc vàng óng ả như ánh mặt trời rực rỡ và luôn luôn sóng sánh từng lọn lớn theo mỗi bước chân. Dù không ưa gì lũ Ngọc trai nhưng tôi phải công nhận rằng Leona Saiboraz là một thiếu nữ xinh đẹp và tốt tính. Cô chẳng bao giờ phí thời gian và tâm sức vào việc bôi bác chúng tôi hay cố gắng chứng minh bản thân một cách không cần thiết. Do vậy, chúng tôi đa phần đều quý mến cô ấy. Leona thường vào nhà thờ, lên thư viện hoặc ở trong kí túc. Đôi khi tôi thấy cô đi dạo ngoài khuôn viên, và thú thực là những dịp hiếm hoi ấy thường làm dấy lên nỗi ước ao đến ghen tị của lũ con gái và sự ngưỡng mộ đến thần tượng của đám con trai. Chẳng gì so sánh được với vẻ đẹp của mái tóc óng ả như những tia nắng mùa hè và dung nhan khả ái của Leona. Năm ngoái, Leona đã được chon làm Nữ thần tháng Năm trong lễ hội Mùa Vàng. Năm nay có lẽ vẫn vậy.

Nhưng dù sao đi nữa, người tôi đã gặp cũng không phải Leona Saiboraz.

Firie ngắm chiếc vòng tay thêm một lát rôi kết luận:

-Chúng ta sẽ bàn đến việc này sau. Giờ thì phải tập trung cho việc trang trí trước đã. Cậu hãy cất nó cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy.

Rồi cô nắm tay tôi, lôi tuột ra ngoài. Khi chúng tôi tới nơi tập trung, mọi người gần như đã bắt đầu công việc của sáng nay. Tôi vội vàng bắt nhịp theo. Năm ngoái, tôi được phân vào nhóm làm cổng hoa. Tôi vẫn nhớ như in nỗi khổ phải ngồi cả tiếng đồng hồ để bọc lụa vào từng bông hoa sau khi loại bỏ hết những cái gai sắc nhọn của chúng. Thật chẳng ra làm sao, tôi không thích việc phải cắt bỏ những chiếc gai xinh xắn ấy. Chúng có lí do cực kì chính đáng để tồn tại cơ mà. Nếu nhất định không được chấp nhận, chẳng thà chọn luôn một loại hoa không có gai cho xong.

Nắng bắt đầu chiếu mạnh xuống sân gạch. Thời tiết có vẻ đang nóng dần lên. Cũng may là nhóm chúng tôi được ba bóng cây lớn phủ xuống nên nắng cũng không hề gì. Phần cố định nẹp đã xong. Đây là phần khó nhất vì bạn phải giữ cho chúng chắc chắn, đảm bảo rằng từ giờ phút này cho đến hết lễ hội chúng sẽ không bị xô lệch, đồng thời phải uốn chúng thành những khối mềm mại trước khi được cắm hoa lên. Tôi bị vài vết trầy do dây kẽm gây ra, hơi xót một chút nhưng so với việc phải ngồi thiền để cắt gai và bọc lụa đám hoa lá thì vẫn còn dễ chịu chán.

Để yên tâm hơn, tôi chui xuống gầm xe kiểm tra lại các mối dây buộc. Có một mối bị buộc sai. Chắc đây là sản phẩm của một ai đó chưa từng đi chăn gia súc. Từ khi tôi bắt đầu ý thức được công việc nhà, bác Evan đã dạy tôi rất nhiều kĩ năng quan trọng, trong đó có cách buộc thừng. Nếu bạn buộc không đúng cách, bạn sẽ phải trả giá. Tôi đã từng suýt làm mất con bò sữa yêu quý của gia đình chỉ vì một lần chểnh mảng, buộc nhầm dây. Con bò hiền lành của chúng tôi đã bị tuột ra và thung thăng đi thẳng ra cánh đồng cỏ. Mãi đến khi trời gần mưa, tôi chạy về nhà và phát hiện ra sự việc thì quá muộn. Hớt hải đi tìm xung quanh mãi không thấy, tôi bối rối gọi bác Evan. Chúng tôi đội mưa đi ra cánh đồng, cố đưa mắt dõi thật xa trong làn mưa ướt lạnh. Tôi không biết lúc ấy điều gì đáng sợ nhất: nỗi lo mất bò, cái lạnh hay sự giận dữ của bác Evan. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được con bò đang đứng dưới một gốc cây to, nhìn nó thật tội nghiệp. Chắc nó cũng như tôi, sợ hãi đến gần tuyệt vọng và run cầm cập. Sau đó, bác Evan bị cảm khiến nỗi ân hận của tôi càng dày thêm. Nhưng có một may mắn là tôi không bị mắng. Bác Evan chỉ nhìn tôi, mãi mới nói một câu: “Cháu đã hiểu rồi chứ?”. Tất nhiên là tôi gật đầu mau lẹ và khắc cốt ghi tâm bài học này.

Đang chỉnh lại mối dây, tôi nghe thấy tiếng lào xào của lũ bạn. Hình như là đội trưởng đến kiểm tra. Tôi biết chị ấy, đó là một học sinh năm cuối tên là Betty. Năm ngoái, Betty được chọn vào nhóm hộ giá. Nhìn chị ấy thật xinh đẹp trong bộ váy lụa trắng. Nếu không phải vì quá tuổi thì có lẽ Betty vẫn giành được một suất tương tự trong năm nay.

-Mọi người làm tốt lắm. Hãy cố gắng lên nhé.

Tiếng Betty vang lên, rất mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng ấm áp. Chúng tôi luôn ngưỡng mộ Betty, không chỉ ở trí thông minh mà còn vì trái tim nhân hậu. Chị luôn biết cách động viên người khác, cho họ thấy rằng họ có giá trị như thế nào, để họ phấn khởi mà nỗ lực. Nghe đâu “giấy thông hành” của Betty là Bằng khen Tài năng trong bộ môn Vật lí. Chị ấy đã thuyết trình về sự ảnh hưởng của mặt trăng đối với Trái Đất.

-Aimy đâu rồi?

Tôi nghe tiếng Firie trả lời. Ngay lập tức, khuôn mặt tròn phúc hậu của Betty hiện ra trước mắt tôi. Chị cúi xuống, nhìn vào gầm xe để mỉm cười với tôi:

-Em thật là một cô bé tích cực.

Ôôiiiiiiiii, tôi thích điều ấy. Thật là một cô bé tích cực. Có ai khen tôi như vậy chưa? Họ chỉ nói tôi ngoan, tôi dễ thương hay điều gì đó tương tự. Thật là một cô bé tích cực. Tôi sung sướng đến nỗi chỉ biết toét miệng ra cười sau khi nói “Cảm ơn chị” bằng một tiếng nhỏ xíu. Chắc tôi sẽ dành cả đêm để nghe đi nghe lại câu này trong kí ức mất.

Betty trao đổi thêm vài điều nữa với nhóm trưởng rồi đi tiếp. Chị ấy phải kiểm tra công việc của vài nhóm khác.

Tôi vội vàng bò ra ngoài để ngó theo. Chị ấy thật đáng ngưỡng mộ. Bên cạnh Betty còn có một người nữa. Tôi không rõ đó là ai vì người ấy quay lưng lại, nhưng nhìn bộ trang phục đẹp đẽ kia thì tôi dám chắc đó là một tên Ngọc trai. Dù sao hắn cũng chỉ là phụ tá cho chị Betty – của –chúng – tôi mà thôi!

-Thật đáng tiếc cho cậu, cậu chẳng được nhìn anh ấy.

Firie cảm thán ngay khi tôi vừa đứng lên. Nhìn sắc mặt hồng hào của cô ấy là tôi cũng đoán được người mà tôi vừa diện kiến hụt ấy là một trang nam nhi tài mạo vẹn toàn. Cô nàng rối rít như thể không có cách nào kìm hãm sự hưng phấn của mình:

-Năm nay anh ấy sẽ về dự lễ hội Mùa Vàng. Thật không thể tin được. Tớ đã mong ngóng biết bao nhiêu để được gặp anh ấy. Không ngờ lại là hôm nay, mà tớ lại lôi thôi quá mức. Thật không thể tin được. Anh ấy còn nhìn tớ vài lần và cười với tớ nữa. Một nụ cười đẹp mê hồn. Hội trưởng đúng là người tuấn tú, cực kì xuất sắc…

Không đợi đến câu “Thật không thể tin được” thứ ba, tôi nhún vai, nhắc nhở:

-Anh ấy là của chị Betty.

-Ai bảo cậu thế??!

Firie trố mắt nhìn tôi như nhìn một vật thể kì dị. Tôi đoán ra phần nào câu chuyện. Hội trưởng là cách chúng tôi gọi Kyuri Saiboraz. Anh ấy đã tốt nghiệp trước khi chúng tôi nhập học một năm. Khi còn ở trường, anh ấy lập ra hội học viên ưu tú nên được mọi người gọi là Hội trưởng. Sau khi Hội trưởng tốt nghiệp, hội học viên ưu tú cũng giải tán do mâu thuẫn giữa các thành viên thuộc nhóm Ngọc trai và Đá cuội quá lớn, không ai đủ khả năng điều hòa nữa. Tuy vậy, tất cả chúng tôi vẫn luôn gọi Kyuri Saiboraz là Hội trưởng để thể hiện sự kính trọng. Và năm nay anh ấy quay trở về học viện để dự lễ hội Mùa Vàng. Hơn nữa, anh ấy còn đi cùng Betty Fletcher đến kiểm tra các nhóm.

-Hội trưởng dứt khoát không phải là bạn trai của Betty đâu.

Firie quả quyết. Rồi sau đó cô ấy trình bày một loạt lí do, mà trong đó lí do thuyết phục nhất là Kyuri Saiboraz đã có hôn ước với Cynthia Milos. Lập tức, các bạn tôi cũng tham gia vào câu chuyện của Firie. Tôi có nghe về Cynthia. Gia tộc Milos danh giá là họ hàng bên ngoại của hoàng đế đương nhiệm. Cynthia cũng là một thiếu nữ xinh đẹp và tài năng. Thật là môn đăng hộ đối. Trong giới chúng tôi, những tin đồn về hoàng gia lan khá nhanh. Và cho đến tận giờ ăn trưa, chủ đề hôn sự của anh chàng Kyuri Saiboraz này vẫn được bàn tán sôi nổi.

Bữa trưa của chúng tôi không có gì đặc biệt. Tôi chọn mỳ xào khô cho giản tiện và tận dụng thời gian tối đa cho bài luận. Tôi không có nhiều thời gian nghiên cứu về hoàng đế Bolicant II nên phải cố sức lắm mới viết được gần chục trang. Dù sao lịch sử hoàng gia cũng không phải thế mạnh của tôi.

Chợt, chiếc ghế bên tay trái tôi được kéo ra (ghế bên phải là của Firie). Tôi ngước lên, ngay lập tức thấy cuộc đời mình toàn màu hồng. Anh chàng mà tôi rất rất rất chú ý đang ngồi xuống ngay bên cạnh tôi. Chàng ta lại còn mỉm cười với tôi và nhẹ nhàng hỏi:

-Aimy, tay cậu không sao chứ?

-À… ừ, không sao. Cảm ơn cậu...

Tôi lúng búng, chúa ơi, Rodes, cậu ấy quan tâm đến cả ngón tay của tôi. Vài vết xước này có nhằm nhò gì, nếu chúng gây được sự chú ý của cậu ấy thì tôi bị xước luôn cả cánh tay cũng được!

-Cậu vẫn chưa xong bài luận ư?

-Ừm, tớ quên mất nó… - Tôi thừa nhận – Nhưng cũng sắp xong rồi, đêm nay tớ sẽ hoàn thành.

-Cậu lúc nào cũng thế nhỉ? – Rodes cười hiền lành – Tớ thật sự ghen tị với bộ óc của cậu đấy.

Tôi đỏ mặt, vờ nhăn nhó để che đậy nụ cười sắp ngoác tới tận mang tai. Tôi quen Rodes trong đợt nhập học đầu năm. Thú thực là tôi rất khó kiềm chế nỗi rung động của mình trước một bộ “giấy thông hành” cao cấp như của Rodes. Cậu ấy được Bằng khen Tài năng Y khoa sau khi cứu gần hai trăm người vùng đông bắc khỏi bệnh tả và ngăn chặn dịch bệnh lây lan. Đồng thời, Rodes còn nhận được Thư khen ngợi của Quốc vương. Có lẽ, trong cả học viện này, số người nhận được Thư khen ngợi của Quốc vương không vượt quá số ngày trong một tuần.

Tôi ỏn ẻn vén một lọn tóc của mình ra sau mang tai, hi vọng cử chỉ nữ tính sẽ gây được chút chú ý của Rodes. Cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng và bắt đầu xử lý đĩa đồ ăn ngật ngưỡng những thịt bò, khoai tây nghiền và sa lát trái cây của mình. Firie huých nhẹ cánh tay tôi, cười hích hích đầy ẩn ý. Tôi có thể làm được gì hơn trong tình huống này, khi anh chàng tôi cần thu hút chỉ đang chú tâm đến đĩa đồ ăn trước mặt? Chả lẽ lại hỏi “Cậu ăn có ngon miệng không?”, hay “Thịt bò hôm nay mềm nhỉ!”. Tôi cũng đã cân nhắc phương án “Cậu nên ăn nhiều sa lát hoa quả để đẹp da”! Toàn những câu vớ vẩn, tôi không thể gây ấn tượng với một anh chàng nhận được Thư khen ngợi của Quốc vương bằng những câu lãng xẹt như vậy. Nỗi bứt rứt làm cho tôi khó lòng tập trung ăn uống tự nhiên được. Tôi lướt mắt về phía đám Ngọc trai hợm hĩnh, hi vọng những hành động khoe khoang lố bịch của chúng sẽ khiến tôi thấy thoải mái hơn. Leona Saiboraz đang là trung tâm chú ý (như mọi khi) với vẻ ôn hòa, dịu dàng trời phú. Nhưng hôm nay, những lời bàn tán, khen ngợi không phải dành cho cô mà là cho anh trai cô. Dường như đám con gái Ngọc trai đang cố hết sức để thu phục “cô em chồng tương lai” thì phải. Tôi có thể thấu hiểu tâm trạng ấy. Khó mà cưỡng lại sức hút của Hội trưởng. Anh ta sở hữu một ngoại hình hấp dẫn, có tài năng lãnh đạo và hơn hết là được sinh ra trong một gia tộc giàu có và quyền lực nhất vương quốc. Đôi khi cuộc sống ưu ái cho những đứa con cưng như vậy đấy. Và để cân bằng lại xã hội, việc xuất hiện những kẻ nghèo rớt và mồ côi như tôi là điều hiển nhiên.

Tôi kết thúc bữa trưa mà hầu như không ăn được mấy. Một phần vì Rodes bên cạnh, một phần vì mải dõi theo đám Ngọc trai màu mè, diêm dúa. Nhưng chủ yếu là do tôi nhớ bác Evan. Trong khi tôi ngồi ở căn phòng lộng lẫy, xa hoa này, mặc bộ váy áo bằng satin trắng thơm phức và ăn những món ngon hảo hạng thì bác Evan có lẽ đang vội vã nuốt ổ bánh mì đen với ít súp củ cải để còn ra đồng. Bác Evan nuôi tôi từ khi mới lọt lòng, bác ấy vừa là cha, vừa là mẹ của tôi. Tình thương của bác dành cho tôi lớn đến mức suốt cả cuộc đời này tôi cũng thể báo đáp hết được. Tôi chịu xa bác Evan để đến đây học tập cũng chỉ mong ba năm nữa, tôi có thể kiếm được một công việc tốt và thay bác lo lắng cho cuộc sống…

Dòng suy tư của tôi chỉ đứt mạch khi Kyuri Saiboraz bước vào phòng. Đám đông ồ lên phấn khích. Thậm chí một vài cô gái còn hét toáng lên và làm động tác không thở được. Anh ta không buồn liếc họ nửa cái, ngay cả cô em gái Leona xinh đẹp cũng không khiến anh ta quay đầu sang. Kyuri bước phăng qua phòng ăn rộng lớn và đi đến chỗ của tôi. Kyuri Saiboraz – đang – tiến – thẳng – đến – tôi.

-Dành cho tôi vài phút nhé, tiểu thư.

Ánh mắt lạnh băng và nụ cười giả tạo của anh ta lập tức nhen lên trong tôi một dự cảm bất thường.