Chương 1: Man Chuy Nhị Thế

Sáng sớm cuối thu, thôn Man Chuy vẫn u tĩnh như trước, trong những căn phòng đá to lớn thỉnh thoảng truyền đến tiếng lầm bầm trong cơn ngủ mê, trên ống khói vài hộ gia đình đã có khói trắng lượn lờ.

Trong sương mù, vài con Trứ La thú kêu ột ột, đi qua đi lại trên ngã tư bẩn thỉu, một con Trư La thú đào bới được một củ cải trắng nát vụn trong góc tường, vừa mới ăn được hai miếng, bỗng nhiên, một con Thiết Bối man ngưu chạy lại húc bay con Trư La thú đi, nhàn nhã cuốn củ cải trắng vào trong miệng.

Đúng lúc này, trong căn phòng bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng hét lớn:

- A Man, rời khỏi giường mau!

- Biết rồi!

Tiếng âm thanh trẻ con non nớt vọng ra. Một lúc sau, cửa phòng mở ra, một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi bước ra, vừa ngáp vừa rời khỏi phòng, đứng trước cửa lười biếng duỗi thắt lưng.

Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đứa trẻ này đã có được một thân thể cường tráng đến lạ kỳ, tám khối cơ bụng liên tiếp rõ ràng, chỉ cần nhẹ nhàng cử động thì những cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay khẽ rung lên.

Một nam tử khôi ngô xuất hiện phía sau đứa trẻ, giơ chân đạp hắn văng ra ngoài, hùng hùng hổ hổ nói:

- Còn đứng đây làm gì? Sao còn không đi luyện tập hả?

Lực lượng nam tử khôi ngô rất lớn, một cước đá bay đứa trẻ dính vào bức tường đối diện, hình thành một chữ "Đại" thật lớn ở trên tường rồi từ từ rớt xuống đất. Nhưng đứa trẻ đó cũng không tổn thương chút nào, chậm rãi đứng dậy, mặt trắng không còn chút máu, liếc nhìn nam tử khôi ngô, thấp giọng thì thầm nói:

- A Ba, nếu như ta đang ở trong thế giới trong mơ kia thì tội của người là ngược đãi trẻ em, đáng đem đi xử bắn!

Đứa trẻ này tên là Đức Bưu Man Chuy, nhũ danh A Man, còn nam tử khôi ngô kia là cha hắn - Nham Thạch Man Chuy, vốn là trưởng thôn Man Chuy, đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc Mông Chuyên. Thôn Man Chuy nằm ở Nam Cương, thuộc đế quốc Bắc Chu, trong Lạc Nhật sâm lâm, thuộc về Nam Cương, Man tộc. Trong Lạc Nhật sâm lâm này có vô số thôn nhỏ như vậy.

Khi A Man sinh ra, mẹ hắn do khó sinh đã mất, còn lại hai cha con nương tựa nhau mà sống.

Nham Thạch Man Chuy đương nhiên không nhận thức được thế nào là "ngược đãi trẻ em", lấy ra từ trong góc tường hay cây gậy làm bằng gỗ thiết hoa, đường kính cỡ quả trứng vịt, quăng ra một cây, nói

- Đi, đi ra sân rộng giữa thôn!

Hai cha con, một trước một sau đi ra sân rộng giữa thôn, hiện tại trong sân không có một bóng người. Nham Thạch Man Chuy nhẹ nhàng rung gậy gỗ lên, quát:

- Bắt đầu!

A Man không nói một lời, cầm gây gậy gỗ lên ném mạnh về phía đỉnh đầu lão cha mình, cây gậy ném ra mang theo một cỗ kình phong! Nham Thạch Man Chuy nhẹ nhàng vung tay đỡ cây gậy, cau mày nói:

- Không được, lực lượng quá nhỏ, làm lại!

- Vẫn còn quá nhỏ, như thế làm sao ngươi trở thành một gã thợ săn xuất sắc được? Làm lại!

- A Man, ngươi là đàn bà à! Sao yếu sức vậy! Làm lại!

Trong mảnh sân rộng vang lên tiếng quát tháo, đánh nhau của hai cha con, không lâu sau, mọi người trong thôn đều tỉnh giấc, đàn ông mang theo con cháu của mình đến khoảng sân rộng, bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay. Trong sân bắt đầu trở nên nhộn nhịp, thình thoảng có vài đứa trẻ bị đánh cho thương tích đầy mình, kêu khóc không ngừng.

Đây chính là phương thức bồi dưỡng con cái đặc biệt của Man tộc Nam Cương, ngoài thôn là rừng rậm ngàn dặm, tràn ngập các loại ma thú hung tàn, vì sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, cho nên huấn luyện con mình trở thành chiến sĩ dũng mãnh nhất chính là truyền thống của người Nam Cương.

Cũng chính vì truyền thống này, hầu như người dân Nam Cương đều vô cùng khỏe mạnh, kiêu dũng thiện chiến, thậm chí ngay cả phụ nữ cũng mạnh mẽ như hổ báo.

Huấn luyện khoảng lúc lâu, ánh mặt trời dần dần ló dạng, xuyên thấu qua những tán cây, chiếu rọi lên khắp thôn xóm, lúc này buổi huấn luyện vất vả mới chấm dứt, chỉ còn hai cha con Nham Thạch Man Chuy vẫn quát tháo luyện tập. Qua nửa canh giờ sau, Nham Thạch Man Chuy mới dừng tay, khẽ gật đầu nói:

- Hôm nay luyện tập đến đây được rồi, lão tử còn phải đi săn, buổi tối chúng ta tiếp tục.

A Man đặt mông ngồi xuống, thở hồng hộc, đánh nhau lâu như vậy làm cho cánh tay hắn mỏi rã rời. Một đám con nít vây quanh hắn, cực kỳ hâm mộ, nói:

- Nhị Thế, ngươi thật lợi hại, không ngờ ngươi có thể kiên trì trên tay Nhất Thế lâu như vậy! Ta thì bị A Ba của ta đánh cho thê thảm rồi.

Nhị Thế là tên đám trẻ trong thôn xưng hô với Đức Bưu Man Chuy, Man tộc có rất ít dòng họ riêng, thường dùng tên thôn xóm làm họ. Nham Thạch Man Chuy là trưởng thôn Man Chuy, vì vậy được gọi là Man Chuy Nhất Thế, đương nhiên, đến đời A Man được gọi là Man Chuy Nhị Thế.

Lúc nhỏ, A Man đã từng bệnh nặng một trận, hôn mê hơn nửa năm, khi khỏi bệnh hắn bỗng thông minh hơn rất nhiều, lại còn tự đặt cho mình một cái họ cổ quái, họ Trương. Nhưng đám con nít trong thôn vẫn gọi hắn là Nhị Thế như trước chứ không gọi là Trương Đức Bưu.

- Nhị Thế, ngươi kể cho chúng ta nghe về giấc mơ của ngươi đi.

Một đứa trẻ ngẩng đầu lên, chờ mong nói:

- Kể về giấc mơ của ngươi đi, có những con chim sắt lớn biết bay, những con rết chạy cực nhanh ấy!

A Man, cũng là Trương Đức Bưu, nhẹ nhàng gật đầu, hắn bắt đầu kể chuyện về thế giới trong giấc mơ. Thế giới trong giấc mơ của hắn vô cùng kỳ quái, trong mơ, hắn đi vào một thế giới không có ma pháp, nhưng trên bầu trời lại có những con chim sắt biết bay, mọi người gọi đó là "máy bay", trên mặt đất có những con rết chạy rất nhanh, người ta gọi nó là "xe lửa", trên biển còn có những con thuyền không cần chèo vẫn có thể chạy…

Đủ loại chuyện khó tin, nhưng thoạt nhìn lại hết sức chân thật, bởi vậy Trương Đức Bưu cũng không rõ đó có phải là giấc mơ hay không. Hơn nữa, trong mơ hắn có một thân phận khác, họ Trương, có cha mẹ hòa ái dễ gần, hắn đến trường, đi học, học một số kiến thức rất lạ, tốt nghiệp ra trường, trở thành một gã Trung y.

Sau đó hắn lấy vợ, sinh con, thời gian cứ từ từ trôi qua, hắn an hưởng tuổi già rồi qua đời. Trong mơ, lúc hắn chết đi, Trương Đức Bưu rốt cục tỉnh lại, bệnh không chữa mà tự khỏi, nhưng những gì phát sinh trong mơ hắn đều nhớ kỹ, tựa như giấc mơ đó là sự thật.

Chuyện này làm hắn vô cùng hoang mang, thậm chí hắn chạy đi thỉnh giáo Vu sư Đại tế ti của bộ lạc Mông Chuyên.

Người dân Nam Cương sinh sống trong rừng rậm, trời sinh tính tình thuần khiết, người bên ngoài thường cười nhạo bọn họ là một đám "dã man" chưa được khai hóa, còn nói rằng đầu bọn họ lớn hơn đầu Trư La thú, nhưng não không lớn hơn não Tùng nhân bao nhiêu, toàn bộ não của bọn họ đều phát triển thành cơ bắp hết rồi.

Mặc dù những lời này quá mức khoa trương, nhưng theo sự quan sát của Trương Đức Bưu trong mấy năm nay, hắn không thể không xấu hổ thừa nhận, A Ba cùng những vị thúc bá trong xóm, đích xác trong não toàn cơ bắp, tinh khiết thuần phác nhưng cũng đầy bạo lực, chất xám xem ra cũng không nhiều.

Nhưng Vu sư Đại tế ti đều được mọi người công nhận là người thông minh, bọn họ cũng là người dân Man tộc chính thống, nhưng để trị liệu đau ốm cho tộc nhân, họ đem sức mạnh của mình, hiến tế cho nữ thần Sinh Mệnh để đổi lấy trí tuệ của nữ thần cùng với những ma pháp trị liệu.

Nhưng ngay cả Vu sư của bộ lạc Mông Chuyên cũng không thể giải thích được rõ ràng, thế giới trong mợ của Trương Đức Bưu có phải là một thế giới chân thật hay không. Đại tế ti vô cùng bất đắc dĩ đành phải nói:

- Đứa nhỏ Man Chuy, có thể trong lúc ngươi ốm đau, đã được nữ thần Sinh Mệnh chiếu cố, linh hồn ngươi rời khỏi thể xác, đi đến một thế giới ở vị diện khác. Như vậy, giấc mơ của ngươi chính là sự thật. Đến đây, con trai, hãy nói theo ta: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!"

- Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!

Sau đó Trương Đức Bưu cố gắng dùng y thuật Trung y trọng giấc mơ, dùng thảo dược để trị bệnh cho tộc nhân đau ốm, suýt nữa đã hại chết người bệnh, lúc này hắn chợt tỉnh ngộ: "Lão thần côn Vu sư này, chắc chắn là đã nói dối ta."

Phía sau Vu sư, tiểu man tử tốn không biết bao nhiêu nước bọt, vẽ không biết bao nhiêu quyển trục nguyền rủa lão già kia vì đã lừa dối mình.

Mặc dù biết thế giới trong mơ là giả, nhưng bọn nhỏ trong thôn Man Chuy vẫn hết sức tò mò, lúc rảnh rỗi liền quấn quít bên cạnh hắn, hỏi đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.

- Nhị Thế, ngươi nói những "tòa cao ốc" trong mơ cao bằng thành Thiên Mang sao? Ta nghe A Ba của ta nói, lầu cao nhất của thành Thiên Mang cao hơn 20 thước đấy!

Trương Đức Bưu bĩu môi:

- Đúng là "đồ nhà quê", cứ cho rằng tòa nhà cao 20 thước là cao à, trong giấc mơ ta còn thấy những tòa nhà cao hàng trăm thước đây này! Đáng tiếc….

Thiếu niên thở dài, ánh mắt nhìn về phương xa:

- Tất cả chỉ là giả, thậm chí, ngay cả những kiến thức ta đã học được cũng là giả…

Tất cả trong giấc mơ đều là giả sao?

*****

Lại một buổi sáng sớm như mọi ngày, Trường Đức Bưu mệt đến mức không thở nổi, xụi lơ trên mặt đất, Nham Thạch Man Chuy cầm theo cây gậy, cả giận nói:

- Nam nhân, phải tàn nhẫn với chính mình một ít! Mau đứng dậy, tiếp tục luyện tập.

Trương Đức Bưu cố gắng đứng lên, đang muốn tiếp tục huấn luyện, thì nghe một âm thanh cười nói:

- Nhất Thế, vừa rồi ngươi nói sai rồi? Không phải là nam nhân phỉa đối với mình tàn nhẫn một ít mà là phải đối với người khác tàn nhẫn một ít.

Trương Đức Bưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã què chống gậy đang đứng dưới tán cây, trên mặt có một vết sẹo khiến người khác phải giật mình, kéo dài từ mắt trái đến tận cằm phải. Trương Đức Bưu nhận ra gã què này, hắn tên là Lãng Đồ Man Chuy, từng rời khỏi thôn Man Chuy, ra ngoài làm lính đánh thuê mấy năm, sau khi bị tàn phế hắn mới trở về thôn định cư.

Trương Đức Bưu vẫn cho rằng gã què vốn là một người đã từng trải qua nhiều chuyện trong quá khứ, nhất là câu nói "phải đối với người khác tàn nhẫn một chút" càng khiến cho người khác phải suy nghĩ, bất quá người trong thôn cũng không thích tính tìn quái dị của hắn, bởi vậy không thích nói chuyện, Trương Đức Bưu cũng chưa bao giờ tiếp xúc với hắn.

Nham Thạch Man Chuy nhíu mày, không hờn không giận nói:

- Lãng Đồ, ta đang dạy con ta, không đến lượt ngươi ý kiến.

Gã què Lãng Đồ cười khẩy nói:

- Ngươi nói sai rồi, lại không cho người khác sửa? Ngươi dạy con mình như thế thì cả đời hắn cũng không thể trở thành cao thủ được.

Nói xong hắn cũng không thèm nhìn nét mặt Nham Thạch Man Chuy, chống gậy lộc cộc, tiêu sái rời đi.

Nham Thạch Man Chuy tím mặt, quay đầu nói:

- A Man, nhìn cái gì? Tiếp tục luyện tập đi!

Sau khi huấn luyện chấm dứt, Trương Đức Bưu lặng lẽ đi đến chỗ gã què Lãng Đồ Man Chuy, gã què hừ lạnh nói:

- Ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ không sợ A Ba của ngươi đánh ngươi một trận sao?

Trương Đức Bưu cười nói:

- Nhị thúc, ta có cảm giác câu nói kia của thúc rất có đạo lý, cho nên ta đến đây để nghe người dạy bảo, làm thế nào để trở thành một cao thủ?

Sắc mặt Lãng Đồ Man Chuy khẽ hòa hoãn:

- Không nghĩ Nham Thạch Man Chuy lại sinh được một đứa con thông minh như vậy, nên biết rằng cứ luyện tập theo phương pháp A Ba ngươi chỉ, cả đời ngươi cũng không thể trở thành cao thủ được.

Gã què nhìn hắn từ trên xuống dưới, một chốc hắn nói:

- Bây giờ ngươi còn chưa phải Man chiến sĩ đúng không?

Trương Đức Bưu mờ mịt hỏi:

- Man chiến sĩ là gì?

- Cái tên Nham Thạch này, ngay cả chuyện này cũng không nói cho ngươi à? Tên hỗn đãn này, quả nhiên não toàn thịt!

Gã què hừ một tiếng, giải thích nói:

- Man chiến sĩ là người Nam Cương chúng ta, là cách gọi của những người đã kích phát được kỹ năng thiên phú Dã Man kình, chỉ cần ngươi có thể luyện được Dã Man kình, có thể xưng là Man chiến sĩ.

Trương Đức Bưu càng thêm mờ mịt:

- Dã Man kình là gi?

Gã què gần như không biết nói gì:

- Tên hỗn đãn Nham Thạch này, thật sự vô tâm quá mức rồi.

Trương Đức Bưu âm thầm đồng ý với đánh giá của Lãng Đồ về Nham Thạch Man Chuy, phụ thân của hắn thật sự vô tâm quá mức. Năm hắn ba bốn tháng tuổi đã từng bị cha hắn "lỡ chân" dẫm lên bảy lần, ngồi lên người hắn chín lần, vứt lên trời hơn 10 m rồi không bắt được khoảng mười tám lần, may mà thể phách người dân Nam Cương trời sinh mạnh mẽ, nếu không, hắn đã bị lão cha "đùa giỡn" mà chết rồi.

Giờ đây ngồi nghĩ lại, Trương Đức Bưu có chút rùng mình hoảng sợ, mình có thể "sống sót" trong tay A Ba cho đến tận bây giờ, quả thật là một kỳ tích.

Gã què run rẩy đứng dậy, giơ gậy nhắm về phía tảng đá lớn nặng hàng trăm cân phía trước, sắc mặt nghiêm nghị nói:

- Nhị Thế, ngươi hãy nhìn cho kỹ đây, đây chính là Dã Man kình.

Cây gậy trong tay hắn đánh xuống nhanh như chớp, trong bóng tối bỗng hiện lên ánh đao, "Rắc" một tiếng, tảng đá dĩ nhiên bị chia thành hai nửa bằng nhau.

Trương Đức Bưu trố mắt đứng nhìn, một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Gã què thở hổn hển, nói:

- Dã Man kình chính là kỹ năng thiên phú của Man tộc chúng ta, là hình thái nguyên thủy của Man đấu khí, càng kích thích sớm, tư chất càng cao. Trong tương lai, khi đạt đến thập cấp Man chiến sĩ, Dã Man kình sẽ chuyển hóa trở thành Man đấu khí. Trong thô, đại bộ phận người trưởng thành đều là tam, tứ cấp Man chiến sĩ, chỉ có một mình A Ba của ngươi là nhất cấp Man đấu sĩ.

Trương Đức Bưu không khỏi hoảng sợ:

- A Ba của ta còn mạnh hơn ngài sao?

Gã què cười lạnh, nói:

- Hắn là một trong những người có thiên phú cao nhất ta từng biết. Bảy tuổi đã kích phát được Dã Man kình, năm mười hai tuổi, khi làm lễ trưởng thành hắn đã là ngũ cấp Man chiến sĩ. Đáng tiếc, sau lễ trưởng thành hắn phải ở lại trong thôn làm trưởng thôn, nếu không, với tư chất của hắn, nếu ra ngoài lịch lãm mấy năm, chắc chắn có thể trở thành cao thủ nhất lưu.

Trương Đức Bưu không nhịn được, hỏi:

- Nhị thúc, ngài còn chưa nói Dã Man kình là gì?

- Dã Man kình chính là một luồng khí nóng trong đan điền, chỉ cần đả thông thông đạo đấu khí, có xu hướng chảy khắp tứ chi bách hải, trong chiến đấu khiến uy lực tăng gấp bội.

Trương Đức Bưu ngẩn ngơ, sắc mặt cổ quái nói:

- Thứ ngài nói có phải là luồng nhiệt lưu dưới bụng, chạy tới chạy lui giống con chuột đúng không?

Lãng Đồ Man Chuy nhìn chằm chằm hắn như đang nhìn một con quái vật, chán nản nói:

- Thì ra thiên phú kỹ năng của ngươi đã thức tỉnh rồi, lúc bảy tuổi Nham Thạch Man Chuy thức tỉnh thiên phú kỹ năng, đã được công nhận là thiên tài, mà bây giờ ngươi chỉ mới sáu tuổi! Khó trách người khác vẫn thường nói, hổ phụ không sinh khuyển tử…

Trương Đức Bưu cười thẹn thùng, bây giờ hắn mới phát hiện ra gã què kỳ thực là một người rất tốt, chỉ là mồm miệng hắn quá tùy tiện, bởi vậy người trong thôn mới không thích hắn.

- Nhị thúc, thông đạo đấu khí gì đó người vừa mới nói là gì?

- Thông đạo đấu khí chính là những thông đạo trong cơ thể được khai thông, là những thông đạo chuyên dùng để vận hành đấu khí.

Lãng Đồ Man Chuy kiên nhẫn giải thích, nói:

- Đấu khí vốn được vận hành trong thông đạo đấu khí, có thể tăng cường tố chất thân thể trên diện rộng, đề cao tốc độ phản ứng, cường độ cơ thể, nhưng phải có tâm pháp phù hợp mới được. Hơn nữa, mỗi một loại tâm pháp, khai thông những thông đạo đấu khí không giống nhau. Man tộc chúng ta có Dã Man kình, chính là hình thái nguyên thủy nhất của Man đấu khí, không hề thua kém so với đấu khí của những người bên ngoài, khi ngươi đạt đến thập cấp Man chiến sĩ, đấu khí của ngươi sẽ được chuyển hóa thành Man đấu khí. Bây giờ ngươi chính là nhất cấp Man chiến sĩ, có thể tu luyện tâm pháp đấu khí rồi.

- Tâm pháp khác nhau khai thông ra những thông đạo đấu khí khác nhau?

Trương Đức Bưu kỳ quái hỏi:

- Chẳng lẽ tâm pháp không phải là cách vận dụng dựa vào kinh mạch huyệt vị hay sao?

- Kinh mạch huyệt vị là gì?

Lãng Đồ Man Chuy trừng to mắt, nghi hoặc hỏi:

- Tiểu tử kia, ngươi đừng có tu luyện lung tung, đấu khí thông đạo không phải là thứ có thể nghịch ngợm đâu, nếu tu luyện nhầm, nhẹ thì bị bại liệt, nặng thì thậm chí có thể tử vong.

Trương Đức Bưu lắc đầu:

- Không có gì, ngài cứ tiếp tục nói.

Kinh mạch huyệt vị là những tri thức trong thế giới trong mơ, những tri thức y học hắn học được không thể áp dụng trong thế giới này. Có thể lý luận kinh mạch huyệt vị cũng không chính xác.

Lãng Đồ Man Chuy lấy ra một quyển sách từ trong ngực, nói:

- Đây là một bộ tâm pháp đấu khí cấp thấp, chỉ có ba đường thông đạo đấu khí, sau khi tu luyện sẽ để lại tệ đoan rất lớn. Ngươi xem chơi thì được, ngàn vạn lần đừng tu luyện, chân trái của ta cũng vì tu luyện thứ này nên mới…

Trương Đức Bưu mở quyển sách ra, nhìn thật kỹ, trong lòng hắn đột nhiên kinh hoàng.

Thông đạo đấu khí trong quyển tâm pháp cấp thấp này hoàn toàn trùng khớp với những tri thức về kinh mạch huyệt vị mà hắn đã học được trong giấc mơ!

Hơn nữa, dựa vào kinh nghiệm Trung y của hắn, chỗ thông đạo đấu khí đi sai sẽ làm cho chân trái bị tê liệt.

"Chẳng lẽ nói…." Thân thể Trương Đức Bưu khẽ run rẩy, trong lòng không khỏi điên cuồng kêu gào: "Không! Không có khả năng! Chuyện nằm mơ sao có thể tin được? Kinh mạch huyệt vị không có thật!"

Nhưng hết lần này đến lần khác một âm thanh trong đầu cứ vang lên như muốn "đầu độc" hắn: "Thử một lần đi, không chừng là thật thì sao? Thử một lần đi…"