Chương 1

Đối diện với Khải Bình là một cô gái trẻ trung xinh xắn. Tuy khóng phải thuộc tuýp người đẹp chỉ mới nhìn đã bị thu hút ngay, mà cô ở đây có lẽ gọi là “vẻ đẹp tiềm ẩn”, vì càng nhìn lâu càng bị sức lôi cuốn, và sẽ khám phá, sẽ thú vị hơn. Phải chăng Khải Bình đã bị đôi mắt trong veo rất thơ ngây hồn nhiên, nhưng cũng rất dữ dội và sâu lắng của cô làm chao đảo rồi cũng nên. Khiến anh cứ ngồi ngây ra như phỗng.

– Xin lỗi! Tôi phải chờ bao lâu ạ?

Giọng cô gái vang lên như nhắc nhở. Khải Bình nhếch môi, anh cười:

– Cô chưa có kinh nghiệm trong những lần chờ như thế này à?

– Ông nói vậy nghĩa là sao?

– Chẳng lẽ cô mới đi xin việc lần đầu?

Hiểu được ý của câu hỏi trên, Khánh Giao thẳng thắn nói:

– Ông nhầm rồi? Không phải lần đầu tiên đâu. Bao nhiêu lần thì tạm thời tôi chưa thống kê được. Nhưng ít ra ở công ty Thạnh Lộc này thì cũng đã là lần thứ ba tôi đặt chân vào đó.

– Thế thì hôm nay cô đã nghĩ như thế nào chưa?

Khánh Giao tự tin:

– Ông bà xưa có câu “nhất quá tam” nên tôi nghĩ rằng có lẽ bữa nay tôi sẽ gặp may.

Khải Bình hỏi như đang chất vấn:

– Nếu kết quả ngược lại?

Cô nhún vai:

– Vậy thì chịu thôi!

– Vậy thì thử nhé?

Khánh Giao khẽ giật mình khi nghe ông ta nói thế. Nãy giờ cô vẫn chưa biết phải hỏi đến “người gọi điện thoại” cho cô như thế nào đây? Vì chủ yếu cô đến đây là gặp người đó cơ mà. Khánh Giao còn đang ngọ ngoạy trên chiếc ghế, Khải Bình đã tiếp giọng:

– Thế thì bắt đầu cuộc phỏng vấn được chứ?

– Phỏng vấn ư? - Khánh Giao lẩm bẩm.

Không để cô phải tỏ ra sự ngạc nhiên thêm nữa, Khải Bình đặt câu hỏi:

– Tên cô là Khánh Giao?

– Vâng! Nhưng đầy đủ cả họ là Lâm Trình Khánh Giao?

Khải Bình tiếp tục:

– Tại sao cô muốn xin vào công ty của chúng tôi?

Khánh Giao chiếu thẳng ánh mắt vào người đàn ông không chút rối rối. Cô không biết anh ta giữ chức vụ gì? Nhưng ông này có vẻ khác hẳn với anh chàng tuyển nhân sự hôm trước Khánh Giao đã gặp, chẳng biết những câu hỏi này có liên quan gì không?

Song Khánh Giao bình thản:

– Không riêng gì công ty ông đâu. Mà tất cả các công ty có yêu cầu tuyển nhân sự tôi đều nộp đơn:

– Lý do?

– Rất đơn giản vì tôi vừa tốt nghiệp đại học cần có việc làm.

Thế thôi!

– Cô nghĩ thế nào trong vấn đề đi xin việc làm của các sinh viên vừa ra trường hiện nay?

– Vì sao ông ấy hỏi thế nhỉ? Khánh Giao hơi thắc mắc, song nhanh nhẩu trả lời ngay:

– Vô vàng khó khăn ông ạ. Dù nền kinh tế thị trường đã mở cửa, các ngành, các lãnh vực đều “rộng mở” nhưng các công ty thì lại chẳng chịu “mở rộng cánh cửa” cho sinh viên tí nào cả.

Khải Bình cười, anh thấy thú vị với câu trả lời thẳng thắn đúng với thực trạng hiện nay, đã có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp ra trường đã tìm được công việc làm đúng với chuyên môn của mình ngay đâu, có lẽ chỉ có cô gái này mới dám nói thật như thế, khi mà mình lại đang là người đi xin việc. Nhưng qua điều này thì Khải Bình đã nhận ra cô gái này rất có cá tính.

Xoay xoay chiếc bút bi trong tay, Khải Bình hỏi thêm:

– Cô sẽ làm việc như thế nào nếu cô được tuyển nhận?

Giọng cô sôi nổi:

– Dĩ nhiên là hết mình và bằng tâm huyết.

– Mong rằng không phải những lời nói suông trên lý thuyết.

– Còn phải chờ xem sự lãnh đạo nữa chứ.

– Nghĩa là sao?

– Thì giám đốc không đến nỗi hắc ám, khó chịu.

Khánh Giao đáp xong thì biết mình đã lỡ “phát ngôn” những điều không nên nói, và cô vội nín re, trong khi Khải Bình có vẻ phớt lờ trước cử chỉ đó. Anh xếp hồ sơ cô lại và cao giọng:

– Chúc mừng lần thứ ba của cô nha.

Tròn mắt ngạc nhiên rồi cô reo lên:

– Hả! Vậy là tôi đã được nhận rồi à? Ông có quyền trong chuyện này chứ?

– Vì sao cô lại hỏi như vậy?

Nhớ lại lời khẳng định của anh chàng đã từ chối cô hôm trước, Khánh Giao lặp lại:

– Bởi vì đã có một người nói với tôi rằng:

“Chỉ có tôi mới là người có quyền quyết định trong việc này”.

Khải Bình biết ngay là Khánh Giao nói đến Nguyễn Trực.

Đúng! Trực hoàn toàn không sai khi tuyên bố điều đó. Chính Khải Bình đã giao nhiệm vụ cho anh ấy, còn với Khánh Giao có lẽ trường hợp ngoại lệ.

Không muốn để Khánh Giao thắc mắc, muốn biết thêm về mình sẽ lôi thôi, Khải Bình liền nói:

– Tôi đã trực tiếp phỏng vấn cô, thì ít nhiều cũng có quyền trong việc này.

– Ông không đùa với tôi phải hông?

– Bộ trông tôi giống đùa lắm hả?

Khánh Giao lắc đầu:

– Cũng không hẳn. Có điều ... có điều tôi không nghĩ vừa rồi là một cuộc phỏng vấn.

– Thế cô nghĩ sao?

– Thú thật, tôi tưởng tượng vấn đề phỏng vấn là ghê gớm lắm, mà vừa rồi thì giống như một cuộc trao đổi trò chuyện.

– Ghê gớm là thế nào hả?

– Đại khái là kiểm tra chuyên môn nghiệp vụ, hay là kiến thức trình độ sinh ngữ, cách giao tiếp vân vân ... và vân vân ...

– Tạm thời coi như cô được tuyển nhận. Ngày mai cô hãy đến ký hợp đồng thử việc nhé. Sao, hay là muốn có một cuộc “phỏng vấn” đúng hình thức hơn?

Tuy có khó chịu bởi câu nói vừa rồi, song Khánh Giao dễ dàng cho qua luôn, dù sao cô cũng được tuyển nhận rồi, và có lẽ rút kinh nghiệm lần trước, cô đừng ý kiến ý cò gì cả.

Khánh Giao mừng rỡ, cô ra về mà quên cả việc tìm hiểu người đàn ông đó tên gì? Và có thật ông ta có thẩm quyền quyết định thay anh chàng tên Trực hôm nọ không? Bởi vì qua bộ trang phục trên người ông ta không thể nói lên điều gì cả. Chiếc áo sơ mi đơn giản, tay xắn lên đến gần khuỷu như vậy thì chắc chắn ông ta không phải “cương vị” người lãnh đạo tối cao trong công ty rồi.

Nhưng thôi, cứ mặc kệ ông ta là ai? Cương vị chức vụ gì? Điều quan trọng là cô đã được tuyển nhận bằng tự lực của bản thân, bằng những vốn kiến thức đã tích lũy suốt tháng năm đại học, chứ không phải bằng chiếc ô che sẵn như Quỳnh Thi thường ví von.

Khánh Giao vui lắm!

Nguyễn Trực dường như rất cay cú về chuyện Khánh Giao được nhận vào làm. Đã thế, Khải Bình còn sắp xếp cô vào bộ phận của anh nữa chứ. Nhưng Trực phải công nhận rằng Khánh Giao rất được việc, cái gì mà Trực giao cho cô đều làm rất tốt, khiến anh không thể lấy lý do gì để chê bai cô, không thể bắt bẻ cô được một chút xíu nào hết. Khánh Giao tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh, nhưng công việc anh giao cho cô chẳng khác nào như là “sai vặt”. Trực biết cô ta ấm ức lắm. Ngay hôm đầu tiên đến làm, Khánh Giao đã lên tiếng:

– Hình như đây là công việc của những người tạp dịch.

– Trực bảo?

– Vì cô là giai đoạn thử việc.

Khi ấy Khánh Giao còn hỏi lại:

– Bộ ai mới thử việc cũng phải làm thế hết à?

Anh nghiêm nghị:

– Rốt cuộc cô muốn ký hợp đồng thử việc hay là thắc mắc?

Trực cố tình khích để cô ta tự ái rút lui, nhưng không ngờ Khánh Giao “cứng cựa” thiệt.

Còn Khải Bình, mỗi khi cậu ấy hỏi đến thái độ làm việc của Khánh Giao, Trực đều gói gọn bằng ba chữ:

“Cũng tạm được”. Và anh cũng chẳng nghe Khải Bình phản ứng gì nên cứ thế mà làm ...

tới. Trực đang ngả người ra ghế với những ý nghĩ về Khánh Giao, thì bất chợt cánh cửa phòng xịch mở, kèm theo sau là giọng Khánh Giao êm như ru:

– Việc anh giao tôi đã làm xong rồi đấy, anh Trực ạ.

Vừa nói, cô vừa đặt xấp giấy lên bàn làm việc của Trực.

Không nhìn cô, Trực buông gọn:

– Cứ để đó đi!

Khánh Giao hỏi tiếp:

– Tôi còn phải làm gì nữa không anh?

– Được rồi! Có gì tôi sẽ bảo sau!

Cách nói của Trực không có vẻ thân thiện hay mến phục gì hết, Khánh Giao bất mãn lẫn tự ái, nhưng cô bình thản:

– Vậy tôi xin phép ra ngoài nhé.

Khánh Giao toan bước, đã nghe Trực bồi luôn:

– Lúc nãy cô vào đâu có thái độ này? Giờ tỏ ra lịch sự vậy?

Nhưng gì thì gì tôi cũng nhắc cô một điều. Lần sau trước khi vào thì nhớ hãy gõ cửa nhé?

Khánh Giao cứng mình, cô đứng sượng trân trước sự nhắc nhở, hay đúng hơn là “bắt bẻ” của Nguyễn Trực. Trong lòng thầm trách anh ta khó tính như ông cụ, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng tại do mình đã vô ý, nên có bị khiển trách hay bị anh ta quở mắng thế này cũng phải. Cũng là quá nhẹ nhàng rồi.

Khánh Giao đi nhanh ra khỏi phòng Trực với khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ, cô suýt va vào một người, may mà cô phản ứng khá nhanh nhẹn nên tránh được, nhưng liền tức khắc Khánh Giao bị người đó độp ngay:

– Này ... này! Đi đứng kiểu gì thế? Mắt mũi ở đâu rồi?

Khánh Giao nhướng mày nhìn, đối diện với Giao là một cô gái cực kỳ môđen, ăn mặc khá cầu kỳ, còn khuôn mặt thì được điểm trang bằng một lớp phấn thật là ... dày.

Đang lúc bực bội nên Khánh Giao thẳng giọng:

– Mắt mũi ở trên mặt chứ ở đâu?

– Thế à! Vậy chắc là cận nặng hả? Sao không mang kiếng. Chứ đi đứng như thế thì có ngày ...

Khánh Giao cáu:

– Nếu tôi có đi đứng như thế nào ... thì chị cũng giống vậy thôi.

Cô gái giận dữ:

– Cô là ai mà dám trả treo với tôi hả?

– Tôi chỉ nói đúng theo suy nghĩ, vì nếu chị đi đàng hoàng thì cũng sẽ không va vào với tôi. Huống hồ gì giữa chúng ta cũng chẳng xảy ra đụng chạm gì hết, chị nghĩ coi có phải hông?

Cô gái trừng mắt:

– Cử chỉ của cô vậy à?

– Chị quá đáng thì có, tôi thấy mình chẳng có gì sai.

– Hừ! Không sai! “Hấp ta hấp tấp”, đi còn hơn chạy, tôi cứ tưởng là bị xe lao vào ... thiếu điều hết cả hồn. Vậy mà cô còn cãi chày cãi cối. Cô là ai hả?

– Thấ chị là ai?

Nhưng cô gái chưa kịp trả lời thì Nguyễn Trực bỗng đâu xuất hiện trước mặt hai người. Cô gái nhìn Trực một cái rồi nhìn chăm chăm Khánh Giao. Ánh mắt của cô ta thật dữ dội, Khánh Giao cảm nhận ra điều đó.

Cô gái đến bên Trực, nũng nịu:

– Nói cho có ta biết em là ai đi Trực?

Chỉ cần nghe câu đó, Khánh Giao đã hiểu liền. Nguyễn Trực dửng dưng nhìn Khánh Giao rồi nghiêm nghị:

– Cô hãy đi làm việc đi!

Chợt nhiên Khánh Giao muốn chọc tức cô gái nọ, cô nhoẻn cười với Trực rồi ngọt giọng:

– Vâng! Em biết rồi anh ạ. Em đi nha!

Chưa đầy một bước, Khánh Giao bỗng khựng lại nói:

– Thế còn việc đi đặt thiệp và thử đồ nữa, tiệm may hẹn mình bữa nay đó, tí nữa anh đưa em đi nghen!

Rồi không để cô gái nọ và cả Trực có phản ứng, Khánh Giao đi thật nhanh về văn phòng, đẩy cửa vào cô đã ôm bụng cười ngất:

– Trời ơi! Nhịn cười hết nổi rồi!

– Chuyện gì vậy Khánh Giao?

Bích Thủy cô bạn làm chung đã hỏi ngay.

Khánh Giao chỉ ra ngoài:

– Ông Trực đang bị véo bầm mình.

Bích Thủy chưng hửng. Còn Nga thì lo lắng hỏi:

– Khi nãy bồ mang giấy tờ giao cho anh Trực mà?

Khánh Giao gật đầu rồi kể:

– Ừ! Lúc trở về phòng mình đã đụng độ với cô bồ của ông Trực.

– Ủa! Khánh Giao cũng biết Băng Trinh nữa à?

– Cô ta tên Băng Trinh hả?

– Chẳng phải Khánh Giao vừa mới nói ...

Thấy bạn thắc mắc, Khánh Giao nhoẻn cười giải thích:

– Thật ra, lúc đầu mình cũng chưa biết cô ta là ai đâu. Nhưng thái độ phách lối, hách dịch của cô ta, mình có hơi bị dị ứng một chút. Rồi khi ông Trực xuất hiện, thấy cô ta ỏng ẹo với ổng, mình ngứa mắt nên giả bộ vìi vĩnh với ông Trực một chút ... chắc là cô ta đang tức tối lắm đây.

Nghe Khánh Giao kể về việc mình chọc tức Băng Trinh ra sao, Nga từ tốn:

– Khánh Giao mới vào làm, đừng nên chọc chị ấy, sẽ rắc rối có hại chứ không có lợi đâu.

– Chị ta là ai mà ghê vậy?

Bích Thủy tỉnh bơ:

– Thì là bồ của anh Trực chứ ai!

– Xời! Bồ ông Trực thì có gì mà ghê gớm chứ? Làm như bồ giám đốc không bằng?

– Anh Trực cũng xem xem với giám đốc rồi.

Khánh Giao bỗng hỏi một câu hết sức hồn nhiên:

– Ờ, mà giám đốc ở công ty này là ai vậy?

Mấy cô bạn ngạc nhiên:

– Hổng lẽ Khánh Giao chưa biết mặt giám đốc à?

Khánh Giao gật mạnh:

– Đúng vậy! Chẳng những mặt mà luôn cả tên.

Nga không tin:

– Giao vào làm gần một tháng rồi, hổng lẽ không biết giám đốc của mình?

Khánh Giao khẳng định:

– Ngoài ông Trực, ngoài căn phòng này, mình không biết gì thêm.

Bích Thủy vui vẻ:

– Còn chứ! Bác bảo vệ nữa chứ!

Khánh Giao cười:

– Phải đấy bác bảo vệ là người đầu tiên mình biết đó chứ.

Thủy lại láu táu:

– Tôi thấy anh Trực có vẻ “đì” Khánh Giao đó.

– “Đì tôi ư”? Tại sao thế? Khánh Giao kêu lên.

Thủy nhẹ giọng:

– Ai biết!

Khánh Giao ngồi thừ xuống, cô suy nghĩ về lời nói của Bích Thủy.

Trong khi đó ở phòng làm việc của Trực ... Băng Trinh đang làm mình làm mẩy với anh. Đã quen chiều chuộng Băng Trinh tất cả mọi việc. Nhưng bữa nay bỗng nhiên Trực thấy ngán ngẩm vô cùng, vì Băng Trinh cứ chì chiết bên tai.

– Anh phải giải thích rõ ràng nếu không thì ... không yên với em đó.

– Em muốn anh giải thích thế nào nữa?

– Con nhỏ đó là ai?

Giọng Trực có chút bực bội:

– Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, Khánh Giao là nhân viên mới.

Băng Trinh lườm Trực:

– Nhân viên mới mà tự nhiên, mà thân thiện với anh đến như vậy à?

– Em sao vậy Trinh? Anh là sếp ở đây. Anh giao việc cô ấy làm, thì cô ấy phải gặp anh để báo cáo chứ? Cô ấy cũng như các cô khác ở bộ phận do anh quản lý.

Băng Trinh cao giọng:

– Với những cô gái khác ở đây thì em không nói, Bích Thủy, Nga, Loan ... mọi người đều biết em là ai. Với lại, họ cũng không dám có thái độ ngang ngạnh đó với em đâu. Anh mau liệu mà tống cổ con nhỏ đó.

Nguyễn Trực nổi nóng:

– Em đúng là quá đáng. Anh chịu em hết nổi rồi?

Băng Trinh khùng lên:

– Hết chịu em nổi, vì có con nhỏ khác chiều anh phải hôn?

– Đừng có điên nữa!

– Điên ư? Vâng! Em đang phát điên đây? Chẳng có ai mà không điên khi người yêu của mình sắp bị người khác cướp mất cả.

– Sao em cứ nói lung tung hoài vậy.

– Còn anh thì chối quanh chối co. Anh hãy nói thật đi quan hệ giữa hai người thế nào? Đặt thiệp gì? Và thử đồ gì? Chẳng lẽ “thiệp cưới và đồ cưới” anh qua mặt em hả Trực?

– Em nên tôn trọng anh một chút. Những lời cô ta nói em để tâm thì mặc em, anh không làm gì để giải thích nữa. Chính thái độ của em như thế nên em mới bị cô ấy trêu cợt đó thôi.

– Anh bênh cho nó à?

Trực chán nản lắc đầu:

– Em về đi! Bao giờ bình tĩnh thì chúng ta nói chuyện tiếp. Đây là văn phòng làm việc của anh.

– Anh đuổi em hả? Em sẽ không đi đâu hết. Khi mà mọi chuyện chưa được rõ ràng.

– Thế thì anh không có gì để nói với em nữa.

Băng Trinh giật tay áo Trực:

– Từ trước đến giờ anh chưa hề lớn tiếng với em. Hôm nay như vậy là rõ rồi. Anh đã vì con nhỏ đó, và trọng nó hơn em. Em sẽ không để yên đâu. Trực, anh nghe đây, một là em, hai là anh đuổi ngay con nhỏ đó.

Trực vô cùng bất mãn:

– Anh còn chưa có quyền đuổi huống chi là em. Đừng có nói năng bừa bãi nữa. Khánh Giao là do Khải Bình đích thân tuyển dụng vào đấy.

Băng Trinh nhếch môi:

– Anh đừng có giả vờ với em nữa. Ai mà không biết việc tuyển nhân sự ở đây là do anh quyết định chớ. Đừng nói là Khải Bình, mà trước nay đến ông Thành còn tin tưởng vào giao cho anh toàn quyền quyết định cơ mà.

– Khánh Giao thì ngoại lệ đấy!

Băng Trinh quắc mắt:

– Khánh Giao! Khánh Giao! Coi bộ anh nhắc hơi nhiều rồi đó.

– Giờ em muốn sao?

Băng Trinh vẫn còn tức tối:

– Em sẽ gặp anh Bình.

– Thích làm gì tùy em. Nhưng nếu có hậu quả gì thì đừng trách anh không nhắc nhở.

Tiếng giày của Băng Trinh xa rồi mà Trực vẫn còn nghe oải người, chán nản. Anh biết Băng Trinh nóng nảy, hùng hổ như vậy chứ không dám đến gặp Khải Bình đâu. Bởi vì hơn ai hết Băng Trinh rất hiểu con người của Bình, bản tính nghiêm nghị, trực tính vì họ từng là bạn học thời trung học. Trực quen biết với Băng Trinh cũng một phần mối quan hệ này, và cũng có lẽ từ chỗ bạn bè thân thiết mà Băng Trinh rất tự nhiên, hay nói đúng hơn là rất ngang nhiên. Băng Trinh đã vào cồng ty Thạnh Lộc như mình là người có quyền hạn vậy.

Trực lại buông tiếng thở dài ngán ngẩm. Chẳng lẽ đến bây giờ anh mới nhận ra rằng:

“Băng Trinh có quá nhiều khuyết điểm”?

Tình yêu là cái gì mà để người ta phải khổ sở? Phải suy nghĩ thế này?

Nhưng suy cho cùng cũng tại Khánh Giao mà ra cả. Nếu cô ta đừng châm ngòi nổ thì Băng Trinh đâu cô lý do gì gây sự với anh như vầy chứ?

– Cô gái này cũng quá quắt thật!

Trực nhủ thầm khi nhớ tới những lời nói của Khánh Giao cố tình để trêu chọc cơn ghen hờn của Băng Trinh, chính Trực còn phải bất ngờ trước thái độ đó.

– Khánh Giao! Phải chăng cô là khắc tinh của tôi?

Một lần nữa Trực lại vô tình bật thốt lên.

Vỗ nhẹ lên trán, Trực suy nghĩ cách nào để làm cho Khải Bình thấy rằng Khánh Giao không có năng lực, không có kinh nghiệm, việc Khải Bình tuyển nhận cô vào công ty là hoàn toàn sai.

Nhưng rồi khi nhìn xuống xấp giấy tờ mà Khánh Giao mang vào trình ký rõ ràng và chính xác đến tuyệt đối, khiến Trực phải thừ người ra, “thêm một lần nghĩ ngợi”. Lẽ nào anh đánh giá sai năng lực của cô?

Trực ngồi yên lặng.

Mãi đến khi có tiếng “tít tít ...” của chiếc điện thoại, anh mới cầm máy lên. Trên màn hiển thị số máy của Băng Trinh. Trực không thể không nghe, nhưng đã không tỏ vẻ vui mừng.

Trong máy, giọng Băng Trinh ngọt hơn cả đường thốt nốt:

– Em xin lỗi! Đừng giận em nữa nha anh yêu.

Trực không ngạc nhiên chút nào vì anh thừa hiểu tính của Băng Trinh. Nóng nảy làm mình làm mẩy cho dữ lên nhưng rồi chính cô luôn là người xuống nước nhỏ, năn nỉ trước.

Trực hỏi ngay:

– Rốt cuộc là em muốn nói gì, thì nói ra đi – Thôi mà anh! Em xin lỗi thiệt mà.

– Trinh à! Em đừng có trẻ con nữa có được không?

Băng Trinh cười giải thích:

– Em đã nói chuyện với Khải Bình rồi? Và cũng đã biết chuyện cô ta vào làm không liên quan gì đến anh.

Trực hơi giận:

– Vì chuyện nhỏ nhặt không đâu đó mà em cũng đi gặp Khải Bình cho bằng được à?

– Anh đừng có trách lầm em, chi là tình cờ thôi, em cũng không cố ý tìm anh Bình. Lúc nãy giận anh, em đã sang quán cà phê bên đường, ai ngờ lại gặp ngay anh Bình ở đó.

Trực cắt ngang:

– Tóm lại, bây giờ anh đang bận, anh cũng không muốn nghe em nói về những chuyện tầm ruồng ấy nữa.

Băng Trinh lia lịa:

– Em biết! Em sẽ không phiền anh làm việc nữa đâu. Nhưng anh phải hứa là tan sở thì đến nhà em nhé. Bai!

Bảo là phải hứa, nhưng Băng Trinh đã không chờ anh phải trả lời mà cô ấy đã tắt máy ngay. Coi như Trực không thể có sự quyết định khác rồi.

Học bài xong Khánh Ngọc đến sau lưng Khánh Giao. Con bé reo lên:

– Bắt gặp quả tang rồi, chị không được chối đó nha ...

Khánh Giao nhăn mặt:

– Ơ hay! Bắt gặp cái gì? Và chối cái gì chứ?

– Thì chị đang ... tương hỏi ...

– Hả!

– Tương hỏi ... tưởng đó!

– Chỉ vào đống giấy lộn xộn trên bàn của Khánh Giao. Khánh Ngọc tiếp:

– Tơ tưởng và chị mới vẽ nè. Mà chị vẽ ai vậy? Em dám chắc đây là người trong mộng của chị.

Cồc lên đầu Khánh Ngọc một cái, Khánh Giao cười mắng nhẹ:

– Con nít con nôi, bày đặt xía vào chuyện người lớn. Còn nhỏ biết gì mà “trong mộng” với “ngoài mộng” hả?

– Em không biết ... để cho chị biết phải hôn?

– Cái con nhỏ này? Còn dám nói nữa ...

Khánh Ngọc cười toe toét:

– Được rồi, em hổng có nói nữa, mà chị cho em “hỏi” nhé, đây lả sếp của chị phải hôn? Đẹp trai đó nha.

– Thôi đi nhóc!

Nói thế nhưng Khánh Giao cũng hạ giọng tâm sự:

– Sếp của chị hả? Anh ta là một người khó ưa, nhìn không đến nỗi khó khăn lắm, nhưng anh ta lại là một người rất khó chịu khó gần và khó tính lắm.

Khánh Ngọc đùa:

– Vây anh ta nằm trong tập hợp “khó” rồi.

Nhớ đến lời Bích Thủy, Khánh Giao nói:

– Mấy chị cùng chỗ làm bảo là chị bị “đì”, mà chị cũng chẳng biết có phải hôn, và vì sao nữa?

– Sao kỳ vậy?

– Thế mới nói!

Nghệch ngoạc cây bút lên giấy, Khánh Giao nói thêm:

– Con người này hả? Chỉ là một người vô danh.

Khánh Ngọc tròn mắt:

– Vô danh ư?

– Đúng vậy!

– Em hổng hiểu.

– Chị chỉ phác họa theo cảm tính và ngẫu hứng.

– Mà ở đâu ra vậy? Bộ chị mơ thấy hay sao mà lại nghĩ ra được để vẽ? Chị tài thiệt đó nha.

Khánh Giao cười ngất:

– Tài lanh quá đi! Nè, Ngọc còn nhớ hôm bữa chị được công ty gọi trở lại không? Chính người này đã phỏng vấn và nhận chị chứ không phải là sếp ở bộ phận của chị.

Khánh Giao tư lự rồi nói tiếp:

– Nhưng từ khi chị vào làm đến nay vẫn chưa hề gặp anh ta.

Khánh Ngọc ngây thơ:

– Vậy là công ty của chị lớn dữ lắm hả?

– Ừ!

– Nhưng lớn cỡ nào thì cũng phải vài lần chạm mặt chứ. Có chăng là cố ý tránh mặt mà thôi. Chị có công nhận em nói như vậy đúng không?

Dù nghe Khánh Ngọc nói cũng có lý, song Khánh Giao chỉ bật cười rồi nói:

– Đúng cái đầu em! Lý sự .... cùn thì có. Mà này làm ơn đừng có tò mò nữa cho chị nhờ. Thôi thôi, đi chỗ khác chơi đi, chỗ chị làm việc.

Bị chị la, Khánh Ngọc trề môi:

– Nhưng em thấy chị đâu có làm gì đâu nè. Chị đang vẽ bậy vẽ bạ thì đúng hơn.

– Vẽ bậy vẽ bạ cũng là cách thư giãn để chống stress đấy.

– Nếu vậy mai mốt em ngồi học có vẽ nguệch ngoạc lung tung, chị không có được la em nữa đó nghe. Em cũng xả stress vậy.

– Trời! Em học thôi chứ có làm gì căng thẳng đến nỗi mà phải cần xả stress chứ?

Khánh Ngọc phản đối:

– Chị nói vậy, chứ em thì thấy khác, đi làm sướng thí mồ, còn vui nữa. Học mới mệt.

Khánh Giao ký đầu em:

– Lười biếng và học dở nên mới nói thế.

– Em mà dở? - Nói xong con bé cười rúc rích - Có lẽ dở hơn chị thiệt đó. Phải công nhận chị học siêu thiệt đó. Lúc chị bằng em bây giờ thì chị có quá chừng bằng khen, còn em chỉ có mấy cấi đếm trên đầu ngón tay ... chị có bí quyết gì mà cái gì cũng giỏi hết vậy.

– Đừng có nịnh!

Em thấy chị rất hay vẽ, sao hồi đó chị không chọn ngành hội họa hả chị? Chị thích mỹ thuật lắm kia mà.

– Thích còn phải có niềm đam mê nữa em ạ. Mà lãnh vực chị không đam mê “hay vẽ” tức là ngẫu hứng là vẽ cho vui. “Hay vẽ”.

chứ không “vẽ hay, vẽ đẹp”, biết chưa?

Khánh Ngọc cười:

– Em biết rồi, chị mê tiền.

– Hả!

– “Quản trị kinh doanh” hổng phải mê tiền là gì?

Trêu chị xong Khánh Ngọc biết ngay là mình sẽ nhận thêm một cái cóc vào đầu nữa nên con bé chạy tuốt ngay sau câu nói.

Còn lại một mình, Khánh Giao ngồi thừ ra. Khánh Ngọc còn bé quá khóng thể là người bạn san sẻ, chia sớt những buồn vui muộn phiền trong cuộc sống được. Ở công ty Thạnh Lộc thì Khánh Giao còn mới mẻ, còn xa lạ quá, chưa có ai là “bạn hữu”.

Nhớ lại hồi còn đi học sao Khánh Giao thấy vui quá. Có rất nhiều bè bạn và thân thiết nữa ... chả bù với bây giờ thực tế cuộc sống đã làm bạn bè dần xa thì phải.

Cũng may Khánh Giao còn có Quỳnh Thi, cô có thể “xách đầu lôi cổ”, réo gọi Quỳnh Thi bất cứ lúc nào ...