Hồi 1
Tây Kinh Tiêu Cục
Trời đã xế chiều! Ánh dương quang đã dần dần tắt. Song quang cảnh bên ngoài Tây Kinh tiêu cục lại nhộn nhịp khác thường. Ngay chính giữa trấn Nam Kinh là một tòa nhà đồ sộ bề thế, khách mới nhìn tầm cỡ ngôi nhà cũng có thể đoán ra được chủ nhân của nó là người như thế nào.Bên trên cánh cổng làm bằng một loại gỗ cứng rắn là một tấm biển bằng đồng sáng loáng vì luôn được lau chùi sạch sẽ, có bốn chữ lớn, nét bút oai nghiêm “Tây Kinh Tiêu Cục”.Hai bên là hai lá cờ hình tam giác viền răng cưa có thêu hình con chim ưng hung dữ đang xòe cánh, chân cắp trái cầu.Tây Kinh tiêu cục đã được thành lập hơn ba chục năm nay. Chủ nhân của nó là Trương Hải Thanh, người đời thường gọi là Lã Ôn Hầu vì tính tình nóng nảy như Lã Bố thời Tam Quốc. Trương Hải Thanh nổi danh trên giang hồ nhờ mười tám chiêu Ưng Trảo Công và ba mươi sáu đường Diêm Vương Quyền biến hóa. Bất kỳ ai giao đấu với lão đều hãi sợ vì quyền đánh ra như sấm sét có thể làm tan bia, vỡ đá, nên người ta mới mệnh danh quyền pháp của lão là Diêm Vương Quyền là vì thế.Trương Hải Thanh lại là người tính tình hào sảng, kết giao rộng rãi. Khắc nơi, những vùng lão phải đi qua, những môn phái hoặc anh hùng hảo hán lão đều có những mối thâm tình rất hậu, nên mấy chục năm lão làm nghề này đều tuyệt đối an toàn không bao giờ xảy ra sự cố. Cứ thấy lá cờ màu xanh cắm trên xe có vẽ hình con chim ưng là bọn thảo khấu bình thường lẩn tránh không dám đụng đến. Vì vậy, tiếng tăm của Trương Hải Thanh đồn đại khắp nơi, ai cần có hàng gì bảo tiêu đều tìm đến Tây Kinh tiêu cục. Vì thế, việc làm ăn của Trương Hải Thanh mỗi ngày một phát đạt.Lão dự định cuối năm sẽ khuếch trương thêm vài cơ sở nữa ở các tỉnh kế cận. Tuy nhiên, ý đồ lớn song lão chỉ có một công tử duy nhất là Trương Chí Hồng, còn đệ tử thì cũng khá đông đảo chừng vài ba chục người.Hôm nay là lễ mừng thọ lục tuần của Trương Hải Thanh. Bên ngoài cửa treo hai cái đèn lồng to tướng có dán chữ Thọ. Hai gã đại hán lực lưỡng mặc đồ chẽn, đứng mời khách. Lần này, Trương Hải Thanh không chủ trương mời khách rộng rãi, chỉ bó hẹp trong phạm vi gia đình và một số ít bạn hữu gần đó mà thôi. Tuy đã giới hạn như vậy, nhưng thực khách vẫn lên đến vài chục người trong danh sách của lão. Trong nhà, đèn đuốc sáng rực, Trương Hải Thanh mặc đồ đại lễ ngồi chính giữa. Lão là một người tầm thước, chân tay gân guốc, cơ bắp cuồn cuộn, chứng tỏ lão luôn luôn luyện tập, nên dù tuổi đã cao song thân thể vẫn vô cùng tráng kiệt. Lúc ấy một thiếu niên chừng mười bảy bước vào, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú.Trương Hải Thanh bật lên tràng cười ha hả vẻ hài lòng khi thiếu niên quỳ xuống trước mặt lão nói lớn:– Kính chúc gia gia phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn ...– Tốt lắm! Tốt lắm! Chí Hồng, đứng lên đi ta miễn lễ cho con.– Cảm ơn gia gia!Thiếu niên cung kính nói rồi đứng dậy. Gã nói với Trương Hải Thanh:– Gia gia! Đã đến giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy ai đến?Gã vừa dứt lời bỗng có tiếng chân bước rất mau, rồi đột nhiên bốn lão già xuất hiện.Lão đi đầu người cao và gầy ăn mặc theo lối đạo sĩ phái Thanh Thành. Trương Chí Hồng nhận ra lão là Lâm Chí Trung là Chưởng môn. Lão già thứ hai mặt vàng ửng như mắc bệnh, cặp mắt nhỏ và dài là Huynh Thiên Đạo đứng đầu phái Hoa Sơn. Lão già thứ ba và thứ tư người lùn một mẩu là Mã Xuân Phong và Tôn Minh Phương Chưởng môn hai phái Không Động và Tung Sơn. Trương Hải Thanh vội đứng dậy ra đón khách. Lão nói giọng sang sảng:– Thật là vinh dự cho kẻ hèn này lắm! Hôm nay, không ngờ cả bốn vị Chưởng môn lại bớt chút thì giờ hạ cố đến thăm. Chẳng hay ...Lão định nói tiếp thì bỗng có tiếng nói từ ngoài cất lên. Thanh âm chưa dứt thì người đã xuất hiện. Đó là một nhà sư cao lớn lạ thường, trông cước bộ thì thật là chậm chạp nhưng thật ra đi lại rất nhanh mới lạ lùng. Trương Hải Thanh vội chắp tay rồi nói:– Lão phu vừa định nhắc đến thần tăng thì người đã tới ...– Không dám! Không dám! Bần tăng không dám nhận hai chữ thần tăng ...Nhà sư cao lớn đáp.Trương Hải Thanh mỉm cười.– Xin mời các vị an tọa Trương Chí Hồng lấy làm ngạc nhiên tự hỏi:“Mấy lão này đến mừng thọ gia phụ mà sao chẳng thấy nói một lời chúc mừng gì cả, không những thế khuôn mặt đều lộ rõ vẻ nghiêm trọng.”.Dường như Trương Hải Thanh cũng nhận rõ điều đó. Lão phá tan sự im lặng nói:– Lão phu rất cảm kích trước thịnh tình của quý vị đã chẳng quản xa xôi diệu vợi đến đây xơi chén rượu nhạt với lão phu ... Vậy trước hết xin mời các vị cùng lão phu cạn chén ...Lão vỗ hai tay vào nhau rồi nói lớn:– Mang rượu ra đây!Lập tức xuất hiện hai thiếu nữ tuổi chừng đôi tám, nét mặt xinh tươi cầm trên tay mỗi người một khay bằng bạc trên có một bình rượu cùng mấy cái ly.Trương Hải Thanh bước tới, đích thân cầm bình rượu rót đầy mấy cái ly rồi nói:– Xin mời! Các vị cùng cạn chén.Lão nói rồi ngửa cổ làm một hơi cạn sạch. Ba lão già kia lưỡng lự một chút rồi cũng cầm ly rượu uống. Riêng nhà sư và Huỳnh Thiên Đạo, Chưởng môn phái Hoa Sơn thì chỉ nhấp môi rồi đặt xuống ... Trương Hải Thanh làm như không để ý gì đến, lão nhìn Trương Chí Hồng từ nãy đến giờ cứ đứng đực người ra rồi quát:– Tiểu tử, sao vô lễ thế, không đến chào các sư bá đi.Trương Chí Hồng vội đến trước mấy lão già rồi kính cẩn nói:– Vãn bối Trương Chí Hồng xin kính chào các vị tiền bối ...Huỳnh Thiên Đạo khẽ hừ lên một tiếng, lão nói:– Đừng quá khách sáo ... Không ngờ Trương Hải Thanh lại có một công tử khôi ngô thế này!Lão nói câu đó như là khen, song Trương Chí Hồng lại có cảm giác như lão còn hàm ý một điều gì khác nữa.Trương Hải Thanh lờ đi làm như không để ý đến câu nói của Huỳnh Thiên Đạo, lão có vẻ hể hả:– Nhờ trời, tiểu điệt đây cũng không đến nỗi.Lâm Chí Trung, Chưởng môn phái Thanh Thành cũng xen vào:– Người ta nói “hổ phụ sinh hổ tử” quả không sai. Không hiểu võ công của thiếu gia đây thế nào?– Cũng chưa có gì đáng kể!Trương Hải Thanh đỡ lời ...– Diêm Vương Quyền khét tiếng thiên hạ việc gì Trương lão gia phải quá khiêm tốn như thế!Huỳnh Thiên Đạo nói lớn:– Lão phu mạo muội có một đề nghị nhỏ này. Hôm nay nhân dịp lễ mừng thọ lão phu muốn công tử biểu diễn vài đường quyền cho mọi người thưởng thức ngõ hầu mở rộng tầm mắt có được hay không?– Điều đó cũng chẳng khó gì?Trương Hải Thanh nói:– Chỉ e võ công mèo quào của tiểu điệt làm bẩn mắt các vị mà thôi?– Không sao!Mã Xuân Phong Chưởng môn phái Không Động nói.Trương Hải Thanh nói:– Hồng nhi! Con hãy đi một bài quyền cho các vị sư bá coi! ...– Hài nhi xin tuân lệnh!Trương Chí Hồng nói. Gã bước ra đứng giữa nhà người hơi hạ xuống thấp một chút, hai tay đưa lên ra chiêu “Đồng Tử Hiến Đào” chiêu mở đầu của tuyệt kỹ nhà họ Trương. Một chiêu rất cung kính trang trọng. Gã xoay người đi một vòng để chào tất cả những quan khách rồi bắt đầu đi bài Diêm Vương Quyền đủ ba mươi sáu thế. Trương Hải Thanh nhìn thấy gã đi đứng đúng phép tắc, bộ pháp rất là quy củ thì vuốt râu ra ý hài lòng. Trương Chí Hồng đi xong bài quyền, thần sắc không thay đổ, hô hấp vẫn điều hòa. Gã cúi đầu nói:– Hài nhi đã đi xong bài quyền, xin các vị sư bá chỉ điểm cho.– Khá lắm! Khá Lắm!Huỳnh Thiên Đạo, Chưởng môn phái Hoa Sơn vỗ tay nói:– Mới có trẻ tuổi thế này mà bộ pháp đã vững vàng, công thủ rất nghiêm cẩn, ta e rằng sau này cháu sẽ còn tiến xa hơn nữa ...– Huỳnh Chưởng môn quá khen!Trương Hải Thanh xen vào. Lão nói có vẻ khiêm tốn nhưng vẫn không giấu được vẻ đắc ý:– Nhưng lão phu cho rằng ...Lão định nói tiếp thì Từ Huyền đại sư đã chau mày:– Quyền pháp của tiểu thí chủ tuy không sai, nhưng vì phần nhanh nhẹn cũng như nội lực còn quá hời hợt, tiểu thí chủ cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.Trương Hải Thanh thấy Từ Huyền đại sư tỏ ý chê bai thì lòng không được vui. Chợt lão nghe thấy Mã Xuân Phong, Chưởng môn phái Không Động nói khẽ với lão họ Tôn là Chưởng môn phái Tung Sơn:– Kỳ lạ thật! Không lẽ võ công của y chỉ có thế thôi sao? Chứ như hiện thời loại võ công ấy chỉ dùng cho đàn bà con gái xem chơi mà thôi ... Hay là ...Nói chưa dứt câu, Mã Xuân Phong bỗng vút râu rồi cười nói:– Công tử! Lão phu nghe danh quyền pháp nhà họ Trương từ lâu nên vô cùng ngưỡng mộ. Hôm nay nhân thể muốn được thưởng thức vài chiêu, không hiểu ý công tử thế nào?Lão nói câu này khiến mọi người giật mình. Trương Hải Thanh bình thản nói:– Mã Chưởng môn! Lão phu không hiểu Mã Chưởng môn nói vậy là có ý gì? Dù sao Mã lão huynh cũng đường đường là Chưởng môn một phái võ lớn, ai lại giao đấu với một tiểu tử võ công non nớt, miệng còn hôi sữa? Lão phu sợ rằng ...Mã Xuân Phong cười nói:– Xin đừng hiểu nhầm! Lão phu đây không phải muốn hơn thua với tiểu công tử. Chẳng qua chỉ muốn xem sự ứng biến của quyền pháp nhà họ Trương như thế nào mà thôi! Hơn nữa như người ta thường nói “Hậu sinh khả úy” mà!– Nếu thế thì tại sao Mã Chưởng môn không đề nghị lão phu ... Dù thế nào, lão phu cũng cố gắng bồi tiếp ...Mã Xuân Phong reo lên:– Thế thì hay quá! Được lão đệ đồng ý thì còn gì bằng nữa.Mã Xuân Phong vừa nói dứt lời, lão nhảy vọt ra chẳng chút khách sáo. Người lão vọt lên cao lộn mấy vòng rồi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng. Lão muốn khoe công phu trước mặt mọi người nên đã thi triển tuyệt kỹ khinh thân của phái Không Động có tên gọi là Lạc Nhạn Bình Sa. Mọi người có mặt ai cũng công nhận thủ pháp này thật là tuyệt diệu? Mọi người bỗng quên bẵng đi biến diễn này thật là quái dị, bởi lẽ hôm nay là ngày lễ mừng thọ của Trương Hải Thanh mà bỗng nhiên biến thành cuộc tỷ võ thì thật lạ lùng.Trương Hải Thanh biết Mã Xuân Phong là cương vị Chưởng môn tất võ công không phải tầm thường. Hơn nữa, tuy ngoài miệng nói ra không có gì, song nhất định lão phải có một ý đồ gì khác. Mã Xuân Phong nói lớn:– Xin Trương lão đệ đừng có khách sáo. Lão phu đã sẵn sàng rồi đây ...Từ Huyền đại sư bỗng nói:– Khoan đã! Xin các vị nhớ cho, đây chỉ là cuộc tỷ võ chứ không phải để tranh hơn thua, nên bần tăng đề nghị chỉ điểm tới mà thôi, không nên đả thương đối thủ e mất tình đồng đạo.– Lão phu xinh lãnh ý ...Trương Hải Thanh nói. Lão co tay trái vào trước ngực để thủ thế, tay phải nắm lại thành quyền nhằm bả vai Mã Xuân Phong đánh tới đó là chiêu Bát Vương Tiên Thạch một chiêu rất thông thường lại nhún nhường, lễ độ.Mã Xuân Phong chỉ hơi nhích người sang phải một chút. Tay áo rộng thùng thình bỗng phất lên, đầu ngón tay điểm ngay vào huyệt Kỳ Môn nằm dưới vú Trương Hải Thanh. Đây là một trong những tuyệt kỹ về điểm huyệt của phái Không Động, hơn nữa huyệt Kỳ Môn là một tử huyệt, một huyệt đạo rất trọng yếu trên cơ thể con người. Bất cứ người luyện võ nào cũng biết nên bảo vệ rất cẩn thận. Trương Hải Thanh không ngờ Mã Xuân Phong lại ra đòn ác hiểm như thế thì kinh hãi vô cùng. Lão vội thu quyền về tay trái đột ngột phóng ra đánh vào mặt đối phương đó là chiêu thứ tám có tên gọi Thiên Trượng Quang Giao trong phép đánh của Diêm Vương Quyền.– Quả là lợi hại.Mã Xuân Phong bật lên tiếng khen. Hai người giao đấu với nhau một cách mãnh liệt thoát đã trao đổi được gần hai chục chiêu. Cả hai bên lúc này đều giở hết toàn lực, không còn úy kỵ gì nữa. Lạ một điều mọi người đứng ngoài không ai nói gì, hoặc tỏ ý can thiệp, mặc dầu cuôc đấu đã ngày càng khốc liệt. Tuy nhiên, đối với các hảo thủ, chỉ cần mười chiêu là việc thắng bại đã rõ ràng. Đã là người luyện võ hẳn ai cũng biết hô hấp là điều vô cùng hệ trọng. Hô hấp không điều hòa là triệu chứng nguy hiểm đến nơi.Trương Hải Thanh lần này gặp một địch thủ như Mã Xuân Phong nên phải dốc toàn lực ra chống đỡ. Vì thế tuy chỉ có hơn mười chiêu, song hơi thở đã có phần nặng nhọc. Quyền phóng ra đánh trúng đối thủ thì còn đỡ, mà đánh trượt thì hao tốn nội lực rất nhiều. Xưa nay, mỗi lần lão vung quyền đánh ra, ai cũng phải khiếp sợ vì sức mạnh có thể làm tan bia, vỡ đá, song lần này giao đấu với họ Mã, thủy chung lão chưa đánh trúng y một đòn nào cả. Trái lại Mã Xuân Phong càng đánh càng tỏ ra sung sức, không có vẻ gì là mệt nhọc cả. Lão vừa tấn công đối thủ vừa nói:– Trương Hải Thanh, đừng có vờ vĩnh nữa, sao không ra đòn đi.Mã Xuân Phong nói xong co chân trái lên đá vào hạ bàn đối phương. Trương Hải Thanh không né tránh, lão xòe hai ngón tay ra chiêu Tùng Hạ Phong Lai điểm vào huyệt Độc Tỵ trên đầu gối Mã Xuân Phong. Họ Mã lập tức tung chân phải lên đá vào ngực địch thủ. Đó là một thế đá trong phép Liên Hoàn Bát Cước của phái Không Động.Bốp một tiếng, Trương Hải Thanh trúng một cú đá vào giữa ngực, ngã lộn về phía sau.Lão có cảm tưởng như bị một cây chùy sắt giáng vào người. Song cũng nhờ nội công thâm hậu, lão gượng đứng dậy được rồi nghiến răng nói:– Mã Xuân Phong. Ta vốn không oán thù gì với ngươi cớ sao lại đến đây hạ độc thủ.Mã Xuân Phong cười nhạt:– Đã gọi là tỷ thí thì chuyện đó là thường, can chi Trương lão phải tức giận đến thế?Hơn nữa, mới có một đòn, ngươi đã thua đâu! Ta nghĩ rằng ngươi vẫn còn giấu giếm công phu, sao không giở ra hết đi.– Ngươi nói vậy là có ý gì?Trương Hải Thanh gượng nói.Mã Xuân Phong nói:– Cái đó, ngươi phải rõ hơn ta chứ! Nếu hôm nay ngươi không giở tuyệt học thì đừng trách ta vô tình ...Trương Chí Hồng đứng ngoài trong lòng không khỏi nghi hoặc. Mã Xuân Phong vốn là chỗ quen biết được mời đến đây sao bỗng nhiên lại gây sự hạ độc thủ. Mà lạ hơn nữa lão lại là người trong danh môn chính phái tại sao lại tàn ác như thế, vậy mà mấy người xung quanh không ai can thiệp gì cả. Trương Chí Hồng cũng ngạc nhiên khi thấy ngoài năm vị Chưởng môn, tuyệt nhiên không thấy một người nào khác mới kỳ ... Gã bỗng nghe Từ Huyền đại sư lẩm bẩm một mình:– Xem ra, Trương Hải Thanh hình như đã giở hết toàn lực rồi thì phải ... nếu thế thì ...Bỗng nghe Tôn Minh Phương, Chưởng môn phái Tung Sơn nói:– Trương lão gia, đừng có khiêm nhường nữa, cứ đánh hết sức ra đi ... dù có đả thương y.Trương Hải Thanh cố gắng vận công điều hòa hơi thở. Lão thấy huyệt Thượng Quản đau nhức vô cùng, không sao đưa khí xuống Đan Điền huyệt được ... Trong lòng lão vô cùng kinh hãi:“Nội lực gã họ Mã này quả nhiên lợi hại, võ công của ta thật không bằng,”.Lão nghe tiếng Mã Xuân Phong quát to:– Họ Trương kia, hãy đứng dậy mau đi ...Trương Chí Hồng tức giận khôn tả. Gã thấy Mã Xuân Phong ngang ngược thì hào khí bừng bừng. Gã nhảy ra nói:– Mã Xuân Phong. Không ngờ ngươi là Chưởng môn một phái lớn lại hèn hạ đến thế.Ngươi không thấy gia gia ta đang bị nội thương hay sao? Có giỏi thì hãy đánh ta đi.Mã Xuân Phong gằn giọng:– Lõi con, rồi ngươi cũng có phần, để ta xem gia gia ngươi thế nào đã ...Trương Hải Thanh bỗng đứng bật dậy:– Mã Xuân Phong! Ngươi vô cớ gây sự, không sợ đồng đạo võ lâm chê cười hay sao?Mã Xuân Phong cười lớn:– Chê cười ta! Ta đến đây cũng vì đồng đạo võ lâm mà đến! Ngươi không hiểu sao?Trương Hải Thanh hỏi:– Ngươi thử nói ra xem? Vì chuyện gì? ...Mã Xuân Phong nghiêm giọng:– Ngươi biết rõ quá mà? Hãy mau mau đưa ra đây?Trương Hải Thanh nghiến răng nói:– Ngươi còn đê tiện hơn cả quân tà đạo. Ta quyết sống chết với ngươi.Lão nói xong rút cây đao sau lưng một gã gia nhân gần đó nhằm người Mã Xuân Phong chém xuống. Mã Xuân Phong nhảy lui lại phía sau rồi mỉm cười nói:– Có thế chứ. Rốt cuộc rồi ngươi cũng phải ra tay thôi.Lão nói xong nhìn quanh thấy góc nhà có một cây côn sắt liền cầm lấy rồi nói tiếp:– Lão phu không mang vũ khí, dùng tạm cây côn này cũng được.Mã Xuân Phong người lùn một mẩu mà cây côn sắt lại quá dài so với lão, song lão sử dụng vẫn thuần thục như thường. Mọi người đều thấy rõ dường như lão không chú trọng chiêu số của đối phương. Trương Hải Thanh chém một lúc mười mấy đao vào họ Mã vẫn không thèm di chuyển chỉ đứng im một chỗ cũng đủ hóa giải dễ dàng.Huỳnh Thiên Đạo nói với Tôn Minh Phương:– Họ Trương đao pháp chẳng có gì đặc biệt, chẳng lẽ đến lúc nguy cấp thế này mà lão lại không giở tuyệt học ra hay sao? Hay là lão nói đúng sự thật ...Từ Huyền đại sư nói xen vào:– Huỳnh Chưởng môn nói đúng đấy, chúng ta bảo Mã thí chủ dừng tay đi thôi.Choang một tiếng, thanh đao của Trương Hải Thanh chém trúng cây côn sắt lảo đảo lùi về phía sau, thanh đao suýt rời khỏi tay. Lão cảm thấy hổ khẩu tê buốt không sao chịu nổi khi biết rằng nội lực của mình còn kém Mã Xuân Phong xa lắm. Lão chưa kịp trấn tĩnh lại thì đầu côn đã như một con rắn điểm tới. Trương Hải Thanh cố đưa đao lên gạt, song Mã Xuân Phong đã thâu côn về. Tay tả lão nắm đầu côn quét ngang một cái ra chiêu Đả Thảo Tầm Xà (vạch cỏ tìm rắn). Trương Hải Thanh luống cuống buộc phải nhảy lên để tránh đòn, song vì thế mà rơi vào tình thế nguy hiểm. Trong lúc lão còn đang chới với trên không thì Mã Xuân Phong cũng nhảy lên theo bởi lão quá lùn nên không thể đứng dưới mà sử chiêu này được.Cây côn từ trên cao giáng xuống, sức mạnh không sao tưởng tượng được, đó là thế Thái Sơn Áp Đỉnh.Mọi người rú lên kinh hoàng vì sợ phải chứng kiến cảnh máu tan thịt nát. Bỗng cách một tiếng, cây côn của họ Mã bị đánh vẹt sang một bên, kình lực mạnh đến nỗi lão không giữ nổi cây côn sắt trong tay để văng ra góc tường. Mọi người nhìn thấy một bóng người nhảy tới, từ trong ống tay áo rộng thùng, ngón trỏ thò ra búng vào cây côn sắt. Đó là Từ Huyền đại sư. Công phu Tứ Lạng Bạt Thiên Cân ai trông thấy cũng phải khen là tuyệt đỉnh.Từ Huyền đại sư nói:– Xin Mã thí chủ hãy dừng tay. Bần tăng thấy thế là đủ rồi ...Mã Xuân Phong khẽ lẩm bẩm trong miệng:– Võ công của lão trọc quả nhiên lợi hại ...Lão nói:– Đại sư đừng có mắc lừa lão. Lão phu làm thế cốt buộc họ Trương phải lộ hình tích mà thôi.Vừa dứt câu Mã Xuân Phong lạng tới phía trước đánh vào ngực Trương Hải Thanh một chưởng. Lão ra tay thật lẹ khiến Trương Hải Thanh không kịp né tránh, lại trúng thêm một cú nữa vào ngực, máu trong miệng trào ra.– Gia gia ...Trương Chí Hồng kêu lên. Gã nhảy xổ vào nghiến răng nhằm Mã Xuân Phong phóng quyền đánh tới.– Tên tiểu tử này muốn chết hay sao?Họ Mã nói rồi chẳng thèm đếm xỉa gì đến thoi quyền của Trương Chí Hồng, lão cong năm ngón tay lại như cái móc sắt chụp vào cổ tay của gã.Từ Huyền đại sư vội phóng mình nhảy tới tay lão khua lên thành hình vòng tròn, nhằm vào thượng bàn Mã Xuân Phong. Đây là một chiêu thức rất lợi hại vì nó uy hiếp cả một khu vực rộng khiến địch thủ phải chủ động hóa giải thế công của mình. Tuyệt kỹ này có tên gọi là Thiên Lý Càn Khôn, một trong mười tám thế của Thập Bát La Hán Thủ.Quả nhiên, Mã Xuân Phong phải nhảy lùi lại hai bước. Từ Huyền đại sư điềm tĩnh nói:– Xin Mã Chưởng môn đừng giận ... Việc này không có gì khó giải quyết ... ta cứ hỏi thẳng họ Trương thí chủ là hơn.Từ Huyền đại sư quay lại nói với Trương Hải Thanh:– Trương thí chủ? Thương thế của thí chủ ra sao, bần tăng có thể giúp gì được không?Trương Hải Thanh tức giận nói:– Không cần! Các ngươi đều là danh môn chính phái mà hành động như vậy, không sợ thiên hạ chê cười sao!Từ Huyền đại sư vẫn nhỏ nhẹ nói:– Thí chủ hiểu sai rồi! Đây chỉ là điều bắt buộc, hơn nữa Mã thí chủ làm vậy là có chủ đích chứ không nhằm đả thương thí chủ đâu?Trương Hải Thanh nổi giận:– Ngươi nói vậy mà nghe được sao? Hồi nãy nếu ngươi không ra tay thì hẳn ta đã chết dưới tay lão rồi ...Trương Hải Thanh nói câu này, vô tình lão thừa nhận Từ Huyền đại sư đã cứu mình thoát chết nên lão bỗng ngưng bặt không nói thêm nữa. Từ Huyền đại sư khẽ gật đầu nói:– Quả có thế thật. Bần tăng nghĩ rằng trong lúc nhất thời Mã thí chủ đã nóng nảy nên không kềm chế được. Điều này, bần tăng xin thí chủ bỏ qua cho ...Trương Hải Thanh hậm hực không trả lời ... Lão thấy trong người khó chịu khôn tả. Một luồng nhiệt khí từ huyệt Quan Nguyên bốc lên ngực khiến lão lại thổ ra một búng máu tươi.Từ Huyền đại sư vẻ mặt lo ngại. Lão đặt tay vào lưng Trương Hải Thanh rồi truyền Kim Cương Thần Công vào cơ thể Trương Hải Thanh ... Lập tức, luồng nhiệt khí đang dâng lên bỗng tạm thời dịu xuống. Trương Hải Thanh cảm thấy dễ thở hơn một chút. Lão nói thật khẽ:– Đa tạ đại sư đã hỗ trợ ...– Không có chi! Thí chủ hà tất phải khách sáo như thế ... Bần tăng ...Đột nhiên Tôn Minh Phương nói xen vào:– Trương Hải Thanh. Ngươi hà tất phải kéo dài thời gian làm gì. Hãy mau trả lời cho bọn ta được rõ ...Trương Hải Thanh nặng nhọc nói:– Chính ta đang định hỏi các ngươi câu đó! Các ngươi ...Lão dường như giận quá không nói nên lời ...Huỳnh Thiên Đạo gằn giọng:– Ngươi đã muốn nói ra thì để bọn ta nói cho mà nghe. Chuyện hơn mười mấy năm về trước ...Nghe thấy Huỳnh Thiên Đạo nói đến chữ mười mấy năm về trước. Cặp mắt Trương Hải Thanh bỗng thoáng lo âu, song lão đã trấn tĩnh lại rồi nói giọng có vẻ mơ hồ.– Ngươi muốn nói đến chuyện hơn mười mấy năm về trước ư! Thế thì thật là đáng ngờ lắm, tại sao ngươi lại biết ... Phải chăng ngươi là ... một trong ...Huỳnh Thiên Đạo cười khà khà:– Vậy là ngươi thừa nhận chuyện đó phải không? Nhưng dĩ nhiên, ta không phải là một trong số bốn người đó.– Chuyện đã qua lâu lắm rồi, sao ngươi không phải là chúng mà lại biết chuyện này ...Huỳnh Thiên Đạo nói:– Ta chưa thể nói cho ngươi nghe bây giờ được. Ngươi hãy trả lời cho bọn ta rõ:Vật ấy bây giờ ở đâu?Từ Huyền đại sư nói:– Xin thí chủ hãy nói thật vì điều này rất quan trọng. Nó can hệ rất lớn đối với chùa Thiếu Lâm ...Trương Hải Thanh nói:– Nếu đại sư đã nói vậy thì đâu có liên quan đến bốn vị đây! Lão phu chỉ trả lời riêng cho đại sư mà thôi!Mã Xuân Phong cắt ngang:– Không được. Vật đó của Thiếu Lâm hay không thì chưa giải thích cho rõ ràng bây giờ được. Nhưng đối với võ lâm thì vô cùng hệ trọng, bọn ta ...– Thôi được. Nếu các vị đã muốn biết thì để ta nói. Đêm hôm đó quả thật có hai người nhưng họ không đưa bất cứ vật gì cho ta cả ... Vì vậy, ta chẳng hiểu các vị cứ úp mở nói từ nãy đến giờ ta chẳng hiểu gì hết ...Mã Xuân Phong gầm lên:– Láo! Ngươi đừng có chối quanh. Bọn ta cũng vì võ lâm mà tìm đến ...Từ Huyền đại sư niệm phật hiệu rồi nói:– A di đà phật! Bần tăng quả thật không có nghi ngờ gì thí chủ cả, nhưng thí chủ hãy nói thêm một điều này nữa:Họ có nói gì với thí chủ không?Trương Hải Thanh gật đầu – Có, điều đó thì có ... Họ có nói ...Tôn Minh Phương sốt ruột hỏi:– Nói cái gì! Sao ngươi không nói cho bọn ta ngay từ đầu ...– Lúc ấy vì bị thương khá nặng nên họ nói câu được câu chăng đại thể là ... trong lúc bỏ chạy, vật đó đã bị hai gã bịt mặt cướp đi mất rồi, nhưng qua võ công của bọn chúng thì có thể là người của phái Thanh Thành và Không Động ...Lâm Chí Trung Chưởng môn phái Thanh Thành hét tướng lên.– Ngươi đừng có bịa đặt, ngậm máu phun người ...Trương Hải Thanh nói:– Lão phu chỉ nói sự thật thôi ...Từ Huyền đại sư đưa hai tay lên ra hiệu cho mọi người đừng tranh cải nữa:– Thôi, được rồi. Ngày hôm nay, Trương thí chủ bị thương quá nặng nên chúng ta tạm dừng ở đây. Sau một tháng, chúng ta sẽ bàn lại, các vị thấy thế nào.Bốn gã kia hậm hực nhìn nhau. Tuy không nói gì, song Từ Huyền đại sư biết mấy lão không bằng lòng. Sự thật cũng đúng như vậy, sở dĩ Chưởng môn bốn môn phái không phản đối là vì họ còn úy kỵ võ công của Từ Huyền đại sư. Riêng Mã Xuân Phong vừa rồi đã được ném mùi nên hiểu công phu nhà sư này lợi hại như thế nào?Từ Huyền đại sư thấy không ai nói gì liền nói tiếp:– Vậy cứ coi như xong! Trương thí chủ. Bần tăng không dám quấy rầy thêm nữa. Thí chủ cứ vào nghỉ ngơi. Một tháng sau chúng ta lại bàn tiếp. Cáo từ ...Lão nói xong cùng mấy Chưởng môn bước ra ngoài. Lâm Chí Trung vẫn còn hậm hực.Lão quay lại nói thêm:– Trương Hải Thanh, ngươi không dễ dàng gạt được bọn ta đâu. Tháng sau ta sẽ nói chuyện lại với ngươi ...Trương Chí Hồng thấy bọn họ đi khuất mới thở phào, nhẹ nhõm. Gã lẩm bẩm:– Danh môn chính phái gì mà hành động chẳng khác gì bọn ta ma ngoại đạo. Gia gia thấy trong người thế nào?Trương Hải Thanh nặng nhọc nói:– Hãy đưa ta vào thư phòng!Trương Chí Hồng dìu phụ thân vào thư phòng ở mé đông căn nhà. Đó là một căn nhà khá rộng được bài trí khá trang nhã. Trên tường treo la liệt những vũ khí. Bên hông có một cái cửa nhỏ thông sang một căn buồng khác, đó chính là nơi nghỉ ngơi của Trương Hải Thanh, không một ai được vào.Mấy gã gia nhân toan hỏi lão xem có việc gì sai khiến, song lão xua tay ra hiệu mọi người lui hết ra ngoài. Chỉ còn duy nhất Trương Chí Hồng là còn ở lại.Trương Hải Thanh mệt nhọc ngả lưng lên chiếc tràng kỷ được kê sát cửa sổ. Lão vẫy tay gọi Trương Chí Hồng lại gần.– Hài nhi! Ngươi hãy lại gần đây! ...Trương Chí Hồng lo ngại hỏi:– Gia gia! Coi bộ gia gia mệt lắm thì phải. Gia gia cứ nằm nghỉ cho khỏe, chuyện gì để sáng mai hãy nói.Trương Hải Thanh khẽ lắc đầu:– Không sao! Ta ... ta ... phải nói cho con ngay bây giờ ...Trương Chí Hồng kêu lên:– Có cần thiết phải lúc này không?– Cần ... Trương Chí Hồng, ta đã giấu con mười mấy năm nay, lẽ ra phải nói cho con sớm hơn. Tha lỗi cho ta ...Trương Chí Hồng vội vàng nói.– Gia gia. Hài nhi không bao giờ dám oán trách gia gia đâu.– ... Hơn một trăm năm trước, có một ma đầu võ công cực kỳ lợi hại đã gây ra biết bao sóng gió trên giang hồ. Vì thế, các môn phái đã phải họp nhau lại bàn kế tiêu diệt hắn. Gần một trăm cao thủ, cả chính lẫn tà đứng đầu là Khô Lâu đại sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm đuổi đánh lão ma đầu đó. Lão chạy tới Thất Tuyệt Sơn thì hết đường tẩu thoát. Phía sau là vực thẳm muôn trùng, đằng trước là một rừng cao thủ ... Lão chỉ còn một cách cuối cùng hoặc là giết hết được cả trăm hảo thủ đó, hoặc là bỏ mạng ...Trương Hải Thanh ngừng lại. Lão khẽ ngước cặp mắt nhìn lên trần nhà. Trương Chí Hồng nói:– Gia gia! Cảnh tượng ấy hẳn là hùng tráng lắm nhỉ! Hài nhi cứ tưởng tượng một người đứng trước muôn người ... nhưng võ lâm làm như vậy hài nhi thấy đâu có xứng đáng là những bậc anh hùng hảo hán ... cả trăm người ...– Kể ra thì đúng như vậy, song không còn cách nào khác vì võ công của lão ma đầu rất cao, có thể nói trên giang hồ không có địch thủ ...Trương Chí Hồng sốt ruột hỏi.– Hồi sau thế nào?– Một trận ác chiến kinh hồn đã diễn ra trên bờ vực, gần một nửa các cao thủ đã bỏ mạng trên Thất Tuyệt Sơn. Khoảng hai chục người nữa sau này cũng trở thành mất trí ...Trương Chí Hồng bật lên giọng khâm phục.– Thật là ghê gớm!– ... Cuối cùng, Khô Lâu đại sư mới đánh văng được lão ma đầu kia xuống vực ... Song đổi lại, đại sư cũng bị mất một cánh tay ... Sau khi lão ma đầu bị rớt xuống vực, những vụ án trên giang hồ vẫn tiếp tục xảy ra ... Điều đó chứng tỏ việc quần hùng vây đánh lão ma đầu là một lầm lẫn lớn ...Trương Chí Hồng hỏi:– Vậy ai là kẻ gây ra những chuyện tày trời như thế.Trương Hải Thanh ngập ngừng nói tiếp:– Đó là một bí ẩn đến nay chưa có lời giải đáp nhưng dù sao ... đấy là việc hơn một trăm năm trước ...– Gia gia, sau đó ... sau đó ...– Kỳ nhân có một đệ tử. Sau khi lão chết đi, gã quyết tâm trả thù cho cái chết oan uổng của sư phụ mà mục tiêu chính nhằm vào chùa Thiếu Lâm. Kỳ nhân có để lại cho y một pho võ công chưa được viết xong. Gã đã quyết chí hoàn thành nốt tâm nguyện của sư phụ.Gã đã để gần trọn cuộc đời trong tuyệt cốc để nguyên cứu Thất Thập Nhị Huyền Công của phái Thiếu Lâm, và thế là một công phu võ công lợi hại đã ra đời Cửu Quyền Bát Mã Đao ...Đây là một tuyệt học bao gồm cả chưởng pháp, đao pháp, quyền pháp cũng xuất phát từ võ công của phái Thiếu Lâm mà ra. Về đao pháp nó gồm chín thế, mỗi thế lại biến hóa thành tám chiêu khác nhau tổng cộng là bảy mươi hai thế cả thảy tương ứng với bảy mươi hai chiêu của Thiếu Lâm. Bên trong, ẩn chứa cả ngũ hành sinh khắc rất là vi diệu. Đến lúc thành công, thì vị đệ tử ấy cũng đã già rồi, các kẻ thù của sư phụ lão cũng đã chết hết cả nên lão thất vọng vô cùng. Trong mình mang một tuyệt học cái thế mà không biết sử dụng để làm gì quả thật đáng tiếc. Vì vậy y đã đến chùa Thiếu Lâm để thử sức ...Lúc đó, Khô Lâu đại sư đã viên tịch, Chưởng môn kế tiếp là Thanh Vân hòa thượng. Khi quái nhân đến chùa thì Thanh Vân hòa thượng đang ngồi tĩnh tọa trên bồ đoàn. Một lúc lâu sau, Thanh Vân hòa thượng mới từ từ mở mắt rồi quay đuốc lại phía sau nói:– Thí chủ dường như đến lâu lắm rồi thì phải?Quái nhân đáp.– Đúng vậy?– Nếu bần tăng không lầm thì thí chủ đến đây để trả thù cho sư phụ phải chăng? ...Quái nhân ngạc nhiên. Gã hỏi:– Sao đại sư lại biết được? Có phải ...– Ta cũng chỉ đoán vậy thôi ... Việc này bần tăng đã chờ đợi lâu lắm rồi ... Những việc xảy ra trước đây quả thật là một sự lầm lẫn đáng tiếc ... Song ... biết làm sao bây giờ ... Đời trước sai lầm, đời sau gánh chịu, bần tăng có một đề nghị nhỏ không hiểu thí chủ có bằng lòng hay không?Quái nhân không trả lời. Gã cười nhạt nói:– Đại sư, chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện.Thanh Vân hòa thượng gật đầu. Hai người kẻ trước người sau, búng mình vọt qua cửa sổ trổ thuật khinh công chạy như bay. Đến một khu đất trống cách chùa chừng hơn chục dặm, xung quanh cây cối rậm rạp. Họ dừng lại. Quái nhân nói:– Bây giờ đại sư có đề nghị gì xin hãy nói ra.– Thí chủ muốn tỷ đấu với bần tăng để trả món nợ năm xưa chùa Thiếu Lâm đã gây ra cho sư phụ thí chủ. Bần tăng biết võ công của thí chủ rất cao siêu. Khó lòng đương cự nổi, song nếu bần tăng chết dưới tay thí chủ thì cũng chẳng oán hận gì. Nhưng như vậy thí chủ có thể hóa giải được mối oán cừu được chăng?Quái nhân nói.– Thế còn những môn phái khác?– Nếu cứ như vậy, oán thù cứ liên miên biết bao giờ dứt được ... Đó là một đại họa cho võ lâm, bần tăng xin thay mặt ...Quái nhân không đáp. Gã rút thanh Quỷ Đầu Đao sau lưng ra. Xung quanh toàn là những cây trên cành chi chít những quả màu đỏ nhỏ bằng đầu ngón tay. Gã vung đao lên một luồng hào quang sắc lạnh tỏa ra, nhằm vào chùm quả trên cành cây chém tới.Bộp! Bộp! Bộp! Quả trên cây rớt xuống đất Thanh Vân hòa thượng giật bắn mình. Lão đếm đúng tám trái rớt xuống mà lạ một điều không hề có một tiếng động hoặc một lá cây nào khác bị chém trúng cả. Thanh Vân kêu to lên:– Hảo đao pháp! Hảo đao pháp! Thật bần tăng có nằm mơ cũng không thể tin được trên đời lại có người công phu cao siêu đến thế! Nếu đao pháp này sử dụng trong giao đấu thì lợi hại vô cùng. Một chiêu lấy mạng tám người ...– Hà ... Hà ... Hà ...!Quái nhân có vẻ hài lòng:– Đại sư thấy công phu của ta có thể khắc chế được võ công phái Thiếu Lâm chăng?– Bần tăng rõ ràng không phải là địch thủ của thí chủ mà e rằng trên giang hồ hiện nay cũng chẳng có ai. Nhưng nếu nói võ công của thí chủ khắc chế hoàn toàn võ công của phái Thiếu Lâm thì có thể hơi quá chăng!Quái nhân lớn tiếng hỏi.– Sao lại quá đáng!– Thứ nhất:Thí chủ cũng phải dựa vào công phu của bổn phái mà chế tác ra, như thế nói cho cùng võ công của thí chủ cũng bắt nguồn từ Thiếu Lâm mà ra. Thứ hai là võ học thì bao la, không bến bờ, ăn thua là tư chất và khả năng của người luyện võ. Bất cứ ai nếu luyện tới mức thượng thừa môn võ công nào cũng đều trở nên cao siêu cả. Thí chủ thấy thế có đúng không?Quái nhân im lặng không nói gì cả. Thanh Vân hòa thượng nói tiếp:– Hiện nay và về sau có thể nói rất khó ai địch nổi thí chủ. Thí chủ là một kỳ nhân của võ học. Bần tăng xin chịu thua, thí chủ tùy ý muốn xử ra sao cũng được. Song bần tăng chỉ mong thí chủ đừng tàn sát những người vô tội, nếu có truyền lại công phu này cho ai thì phải cân nhắc kỹ lưỡng, nếu không tai hại thật khó lường ...Thanh Vân hòa thượng nói xong chắp tay trước ngực rồi nhắm mắt lại, nét mặt bình thản. Một hồi lâu không thấy động tĩnh gì, lão mở mắt ra không thấy quái nhân đâu cả.Một năm sau. Tuyệt kỹ này đã lan truyền khắp rộng rãi giang hồ khiến người ta đổ xô nhau đi tìm mong chiếm hữu được tuyệt học. Lại có tin đồn sẽ có cuộc tỷ thí võ công tại Thanh Thảo Bình. Ai thắng cuộc sẽ được quái nhân trao cho bí kíp ...Trương Chí Hồng hỏi:– Chuyện đó có đúng không?– Đúng! Và thế là một cuộc đại hộ võ công đã xảy ra rất là khốc liệt. Những kẻ tham gia đủ các môn phái gồm cả chính lẫn tà và hạ nhau bằng đủ thủ đoạn tàn độc ... Quái nhân đứng chứng kiến họ tàn sát lẫn nhau thì vô cùng thất vọng. Nếu bí kíp mà trao cho bất kỳ ai trong số này thì đều không được vì họ quá tàn ác, do đó quái nhân đã bỏ đi mất tích ...Tất cả mọi người có mặt hôm đó đổ xô nhau đi tìm bằng được ... thực ra quái nhân vì tiếc công phu của mình không nỡ để thất truyền, nên đã cải trang đi tìm một người nào đó xứng đáng trao cho ...Trương Hải Thanh ngừng lại ... Lão khẽ thở dài rồi kể tiếp ...– Cuối cùng, quái nhân đã tìm được một cặp vợ chồng được giang hồ mệnh danh là Song Hùng Hiệp Khách. Người chồng là Văn Thành Long, người vợ là Chu Minh Nguyệt. Cả hai chuyên hành hiệp trượng nghĩa võ công lại siêu tuyệt ... Không ngờ chuyện hai người có trong tay tuyệt học lại đồn đại khắp giang hồ và thế là tai họa đã xảy ra ...Đêm hôm ấy! Trên đường trở về, ta bỗng nghe thấy ven đường có tiếng thở nặng nhọc, hiển nhiên là của ai đó đang bị thương thế khá trầm trọng. Ta bèn xuống ngựa rẽ bụi cây tiến vào. Vì trời rất tối ta thấy hai người một nam, một nữ đang nằm vật trong bụi cây máu thấm ướt cả áo ...– Tôn giá làm ơn cứu mạng!Người đàn ông yếu ớt nói.– Hai vị là ai? Vì đâu lại đến nông nỗi này?Người đàn ông lắp bắp nói:– Tại ... hạ ... Văn ... Thành ... Long ... Hãy bỏ mặc tôi ... cứu ... cứu ... vợ tôi ... trước đã ...Ta nhìn kỹ hơn thì ra người đàn bà đang mang thai. Ta vội bế xốc nàng lên ngựa rồi bảo:– Các hạ cứ ở đây chờ! Ta đưa nàng đến nơi an toàn rồi sẽ quay lại đón các hạ sau!– Xin đa tạ!Văn Thành Long nói.Ta quất ngựa phóng như bay về nhà rồi vội vã trở lại. Song người đàn ông đã không còn ở đấy nữa ... ta tìm kiếm khắp nơi nhưng đều vô ích. Lúc quay trở lại nhà thì gặp bốn người ...– Bốn người đó là ai vậy?– Ta không biết ... Họ đều bịt mặt rất kín chỉ hở hai con mắt. Hình như hai trong số họ là người thuộc tứ đại môn phái ...– Các hạ là Trương Thanh Hải?– Phải! Ta gật đầu xác nhận! Chẳng hay các vị tìm tại hạ có việc gì vậy?– Hồi nãy có hai người, một đàn ông một đàn bà chạy tới đây ...– Rất tiếc tại hạ không giúp gì các vị được. Ta đáp:Tại hạ cũng vừa mới về tới ...– Đừng có nói dối mà uổng mạng đấy! Một gã đe dọa cặp mắt lộ rõ hung quang. Chỉ còn duy nhất chỗ này chúng ta đã lục soát rất kỹ rồi. Chúng bị thương nặng nhất quyết không thể đi xa được.– Nếu các vị nghi ngờ, xin mời cứ tự tiện lục soát.Ta cố nói ra vẻ thản nhiên.– Được!Một gã nói rồi toan xông vào.– Khoan đã!Tên khác can ngăn ... xem ra ... ta đoán rằng chúng không muốn vào bên trong, sợ lộ tung tích sau này có thể bất lợi. Một tên nói:– Thôi được! Bọn ta sẽ xem xét bên ngoài rồi sẽ trở lại. Nếu ngươi nói dối thì đừng trách bọn ta ra tay! ...Ta mừng rỡ vô cùng nhìn bọn chúng lên ngựa phóng đi mất dạng rồi mới bước vào nhà.Thì ngay lúc đó, thiếu phụ bắt đầu chuyển dạ ...Vì đây là một chuyện rất hệ trọng nên ta không muốn gọi bất kỳ ai đến. Hơn nữa, lại là đêm khuya ... Nghĩ thế ta đứng ngoài nói vói vào:– Phu nhân! Phu nhân có làm sao không! Nếu có cần sự giúp đỡ ...– Không cần đâu!Nữ nhân vội nói:– Xin các hạ cứ để tôi yên một mình.– Thôi được, tại hạ sẽ chờ ngoài cửa. Nếu có gì xin phu nhân đừng ngại ...– Đa tạ!Tiếng nói nhỏ dần rồi tắt lịm. Một hồi lâu sau, trong phòng bỗng có tiếng khóc oa oa, ta mừng rỡ reo lên rồi bước vào. Trước mặt ta, không phải là một mà là hai đứa trẻ đã ra đời:một trai, một gái ... Nữ nhân nằm đó, mặt tái xanh. Lúc ấy nhờ ánh đèn ta mới thấy rõ bà là một mỹ phụ trung niên khá xinh đẹp. Bởi vì hồi nãy người đàn ông đã tự xưng là Văn Thành Long nên đây đúng là Chu phu nhân, vợ y ...Chu Minh Nguyệt mệt mỏi nói:– Ân nhân xin người đừng báo cho bất kỳ ai về chuyện này có được không?– Nhưng phu nhân mới sanh còn cần sự giúp đỡ! Hay để tại hạ mời một nhũ mẫu.– Không cần đâu ...Chu Minh Nguyệt xua tay.– Ân nhân cứ để tôi tự lo liệu được. Không dám quấy rầy ... Tôi cần sự yên tĩnh trong vòng một tháng ...– Một tháng, hai tháng hay bao nhiêu lâu cũng được. Phu nhân cứ coi đây là nhà của mình. Xin cứ tùy tiện ...– Cảm ơn lão gia! Ơn này sẽ có ngày báo đáp.– Có gì đâu mà phải khách sáo! Đã là đồng đạo võ lâm với nhau ...Ta lui ra ngoài rồi tự tay mang mọi đồ dùng vào trong phòng ... Không ngờ ...Nói đến đây Trương Hải Thanh khẽ thở dài ...– Trời hại anh hùng. Chu Minh Nguyệt và Văn Thành Long đều là bậc nghĩa hiệp mà lại vắn số ... Nửa tháng sau, Chu phu nhân bỗng mắc bạo bệnh mà chết ...– Vậy ... Vậy. Hai đứa nhỏ đó hiện ở đâu?Trương Chí Hồng hỏi.– Đứa bé trai thì chính là ... là ngươi ... còn đứa bé gái thì trước khi Chu phu nhân qua đời đang đêm có một kẻ lạ mặt đột nhập vào cướp đi mất. Cũng có thể vì chuyện buồn lòng đó mà phu nhân đã mắc bệnh chăng?Trương Chí Hồng kêu lên:– Trời ơi! Vậy ra song thân con đã chết thảm thiết như vậy sao?– Ta chỉ là nghĩa phụ của con mà thôi! Còn việc phụ thân con sống hay chết cũng chưa thể xác định được. Dù sao vẫn còn hy vọng ...– Nghĩa phụ, việc quan trọng như vậy sao nghĩa phụ không nói cho con từ trước ...– Ta không muốn làm cho con đau lòng bởi có nói ra cũng chưa giải quyết được gì ... Hơn nữa, ta sợ rằng tình cảm của con đối với ta ...– Thưa nghĩa phụ ... nghĩa phụ đã có công nuôi dưỡng con, lại có đại ơn với song thân con nào dám phụ bạc ... Nghĩa phụ chẳng khác gì ruột thịt ...– Ta rất mừng nghe con nói câu đó. Còn một việc này nữa ...Trương Hải Thanh nói đến đây lão khẽ liếc cặp mắt ra ngoài cửa sổ như phòng xem có ai nghe trộm không, lão nói rất rõ ràng:– Hài nhi! Trước lúc má con chết có gửi ta giữ vật này giùm con ...Trương Hải Thanh kéo bức tranh treo trên tường sang một bên để lộ một cái nút. Lão ấn vào cái nút, bỗng bức tường khẽ chuyển động để lộ cái hốc nhỏ. Bên trong là một cái hộp bằng gỗ hình vuông, trên nắp có trạm trổ nhiều hình vẽ ...Trương Hải Thanh lấy cái hộp khỏi hốc tường. Lão mở hộp ra bên trong là một mảnh vải đã cũ bị xé nham nhở và một cuốn sách chỉ còn một nửa.Trương Hải Thanh nói:– Mảnh vải này, có thể là mảnh áo của mẫu thân con bị rách ra để lại cho con là kỷ vật, còn cuốn sách hẳn là bí phổ võ công. Vì nó mà song thân con đã bỏ mạng.Lão nói câu bí phổ rõ ràng dường như muốn Trương Chí Hồng hiểu rõ tầm quan trọng của nó.Trương Chí Hồng bỗng nói:– Gia gia ...Gã quen miệng vẫn gọi Trương Hải Thanh như cũ.– Bên ngoài hình như có người nghe lén ...Trương Hải Thanh nhìn qua cửa sổ lão nói:– Con yên tâm, ta đã cho người canh gác rất kỹ càng. Có thể tiếng động vừa rồi là thủ hạ của ta. Hồng nhi, từ nay con hãy nhớ con mang họ Văn, bí phổ ta đã trao cho con, nhiệm vụ ta đã hoàn thành không còn gì phải băn khoăn nữa ... Con hãy ghi nhớ. Chính tứ đại môn phái là kẻ thù của gia đình con. Con hãy ráng luyện tập công phu ...Lão chưa dứt lời bỗng từ trên mái nhà một tiếng động lớn phát ra rồi gạch ngói bể tung. Bốn người từ trên cao nhảy xuống thân pháp lẹ làng khôn tả. Trương Hải Thanh giật mình, thì ra họ là bốn vị Chưởng môn Hoa Sơn, Tung Sơn, Thanh Thành và Thiếu Lâm. Huỳnh Thiên Đạo, Chưởng môn phái Hoa Sơn cười nhạt nói:– Hay cho Trương Hải Thanh khéo che giấu ... Không hiểu ngươi thật tình không luyện môn võ công này hay chỉ giả bộ mà thôi ...Trương Hải Thanh lo ngại nói:– Các vị. Thực ra ta đã giữ bí phổ này bấy lâu nay cũng chỉ vì một lời hứa với người đã khuất ... Ta nói thật rằng chưa bao giờ, dù chỉ một lần ta để mắt nhìn vào những trang sách đó ...Huỳnh Thiên Đạo nói:– Điều đó cũng chẳng mấy quan trọng. Cái chính là chúng ta phải có trách nhiệm thu hồi bí phổ này để trừ hại cho võ lâm ...Trương Hải Thanh kêu lên:– Các vị không nên là như vậy. Chính song thân tiểu tử đây đã được quái nhân trao cho bí phổ ...– Chính bọn ta đã nghe rõ ngươi nói với gã:Kẻ thù của con là tứ đại môn phái ... Trong lòng y mamg nặng thù hận lại sẵn tuyệt học trong tay, thử hỏi tai họa sẽ ghê gớm đến chừng nào ...Trương Chí Hồng từ nãy đến giờ im lặng nghe mọi người đối thoại. Gã không nhịn được bất giác quát to lên:– Các ngươi, muốn chiếm đoạt bí phổ thì cứ nói toạc ra đi việc gì phải vòng vo che giấu mãi. Muốn giết thì cứ giết đi.Từ Huyền đại sư chậm rãi nói:– Thí chủ! Thực ra không ai muốn làm hại thí chủ cả ... Chẳng qua là muốn đề phòng một kiếp nạn cho võ lâm mà thôi ... Bần tăng có một cách này ... Bây giờ thí chủ chịu khó theo bần tăng về chùa Thiếu Lâm. Những lầm lẫn của đời trước hãy gạt bỏ khỏi trong lòng.Nếu thí chủ muốn quy y, bần tăng có thể?– Đại sư nói vậy thì sai rồi, tứ đại môn phái ...Trương Chí Hồng, giờ đây đã là Văn Chí Hồng nói:– Các người đã giết hại, truy bức song thân tại hạ ...Từ Huyền đại sư đáp:– Việc đó chưa lấy gì làm bằng ... Phải đợi điều tra cho rõ ràng đã mới có thể kết luận ai đúng ai sai được, tốt hơn hết là thí chủ theo bần tăng về chùa ...– Thế còn bí phổ thì sao?Huỳnh Thiên Đạo vẻ mặt lo ngại hỏi.Từ Huyền đại sư khẽ đáp:– Bần tăng xin bảo đảm sẽ giữ gìn cẩn thận! Tất nhiên là sẽ không bao giờ đụng đến!Cuốn bí phổ ...Tôn Minh Phương Chưởng môn phái Tung Sơn ngập ngừng nói.– Điều này kể ra cũng khó giải quyết đấy?– Các vị đừng lo! Bần tăng chỉ giữ chờ đến khi đại hội các Chưởng môn quyết định. Lúc ấy ...Ba lão Tôn Minh Phương, Huỳnh Thiên Đạo, Lâm Chí Trung đều không biết trả lời thế nào. Phần thì e ngại võ công của Từ Huyền, phần thì tiếng tăm và uy tín của Thiếu Lâm Tự dù sao cũng là Bắc Đẩu của võ lâm, giải quyết tạm thời như vậy cũng hợp lý ...Thấy không ai nói gì, Từ Huyền nói tiếp:– Về phần Trương Hải Thanh thí chủ, từ nay bần tăng tin rằng sẽ chẳng có ai làm khó dễ gì thí chủ nữa. Nào ...Lão đưa mắt nhìn về phía Trương Chí Hồng:– Tiểu thí chủ hãy đưa cuốn sách cho bần tăng ...Trương Chí Hồng thầm nghĩ:“Thật là vô lý! Bí phổ này đích thân kỳ nhân giao cho song thân ta, lẽ nào mấy lão già này lại tự nhận là của mình, ta không thể giao cho họ được nhưng ... làm sao bây giờ ...”.Gã tự biết võ công Trương Hải Thanh còn kém xa mấy lão, hơn nữa lại bị nội thương, thì việc chống lại là điều không thể được ...Lúc đó, Từ Huyền đại sư từ từ tiến tới phía gã. Đột nhiên, Trương Hải Thanh cất tiếng:– Đại sư, hãy khoan. Lão phu muốn nói một lời!Từ Huyền đại sư ngạc nhiên. Lão nhướng cặp lông mày lên hỏi:– Còn có chuyện gì nữa thế! Chẳng lẽ làm như vậy không đúng sao! ...Trương Hải Thanh không đáp. Lão khẽ đưa mắt nhìn Văn Chí Hồng ra hiệu về phía cửa sổ. Văn Chí Hồng hiểu ngay dụng ý của lão, bởi lẽ lợi dụng bên ngoài trời tối đen như mực, gã có cơ may tẩu thoát được ... nhưng ... nếu như Trương Hải Thanh ở lại, liệu bọn họ có buông tha cho lão không ... Còn đang suy tính chưa quyết định bỗng gã nghe Trương Hải Thanh quát lớn:– Đại sư, nếu đại sư muốn lấy được bí phổ, trước hết hãy đỡ một chưởng này đã.Vừa dứt lời, Trương Hải Thanh bỗng ngồi nhỏm dậy, tay trái lão túm vào lưng Văn Chí Hồng đẩy mạnh gã ra ngoài cửa sổ, tay phải nhắm Từ Huyền đại sư phóng chưởng ra.Biến diễn này xảy đến khá đột ngột khiến ba lão Chưởng môn không kịp ứng phó, chỉ thấy vù một cái. Văn Chí Hồng đã bị đẩy bắn ra ngoài. Từ Huyền đại sư cũng không kịp ngăn cản bởi lão còn phải chống đỡ chưởng lực của Trương Hải Thanh ...Chỉ thấy cánh tay phải của nhà sư thò ra thật nhanh không một tiếng động. Lòng bàn tay bỗng chuyển sang màu xanh tím. Lão khẽ nhả chưởng lực ra.Trương Hải Thanh thấy một luồng kình lực nặng như núi Thái Sơn ập tới. Lão vội xoay người sang phải để tránh. Chưởng lực của Từ Huyền đánh trúng bức tường khiến tòa nhà rung lên như muốn sập. Lão thất thần la lên:– Quan Âm Chưởng của đại sư quả thật danh bất hư truyền ...Văn Chí Hồng bị đẩy vọt ra ngoài cửa sổ. Gã biết rằng dù mình có quay lại để cứu nghĩa phụ thì cũng chẳng ăn thua gì bởi võ công quá kém cỏi, ngay cả Trương Hải Thanh cũng không thấm tháp gì, nữa là gã. Vì vậy, lợi dụng bên ngoài trời tối như bưng, gã cắm cổ chạy vào lùm cây rậm rạp.Trong lúc chạy, gã vẫn còn nghe thấy tiếng quát tháo và tiếng chưởng phong đánh vào trong nhà nghe rầm rầm. Sau đó mọi âm thanh đều im bặt.Văn Chí Hồng bỗng thấy bốn bóng đen trên đường. Gã vội nằm im nín thở sau một gốc cây. Hiển nhiên là bốn vị Chưởng môn đang đuổi theo gã. Văn Chí Hồng đau đớn nghĩ thầm:“Không hiểu nghĩa phụ mình bây giờ thế nào? Thực ra, bọn họ cũng chỉ chủ tâm tìm kiếm mình mong đoạt bí phổ, đâu có thù oán gì với nghĩa phụ nên chắc cũng chẳng ra tay đâu?”.Gã nghĩ vậy đã thấy yên tâm phần nào. Đột nhiên, bốn người đến quá chỗ gã nấp một chút bỗng đứng lại. Một người nói:– Trước mặt có hai lối đi, không hiểu tiểu tử chạy ngõ nào?– Theo ý tại hạ gã chưa chạy đi đâu xa được!Một người khác nói:– Võ công của y ...Văn Chí Hồng nghe gã nói vậy thì hoảng sợ. Nếu chúng sục vào đây thì nguy. Gã chưa biết xử trí ra sao thì lại nghe Từ Huyền đại sư nói:– Đêm tối thế này, bần tăng e rằng khó mà tìm được gã. Chi bằng chúng ta chia làm hai theo hai ngã may ra ...Văn Chí Hồng cả mừng. Gã đợi cho bốn người đi khuất mới dám đứng dậy, gã tự nhủ:“Nếu bây giờ mình ra ngoài tất bị bắt ngay. Chi bằng cứ theo đường rừng mà đi, tới đâu thì tới.”.Nghĩ vậy, gã cứ nhắm hướng tây đi thẳng. Không ngờ lối đi mỗi lúc một khó cây cối mọc chằng chịt, khiến gã bị lạc lối không tìm được đường ra. Văn Chí Hồng than thân:“Không khéo mình bỏ mạng ở chốn này mất.”.Văn Chí Hồng tìm một chỗ tương đối bằng phẳng mệt mỏi nằm xuống rồi thiếp đi lúc nào không rõ.