Chương 1

Sinhhoạt mỗi ngày đều có nhữngbất ngờthú vị.

Nhữnglờinày nói thật mẹnó đúng.

Nói cách khác,nếu nhưbạn vừatỉnh lại vàobuổi sángtinh mơ,pháthiện mình không nằmtrên giường của mình,không ởtại gian phòng của mình,không mặc quần áo của mình,sau đó soi gương,từtrên xuống dưới,mình rồi lại cũng không phải là mình…

Điềunày saocóthể?

Cũng không phảitiểuthuyết,còntrọng sinh xuyên không gì gì đó.

Nhưngthức dậy pháthiệnthời gian đột nhiên nhảy nhanh năm năm cũng rất đáng sợ được không nào?Này cănbản khôngthể diễntảbằng lời a!

Cố Liên Phongnhìnmột vòng quanh phòng.

Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ của mình,giường vẫn là giường của mình.

Soi gương cũng khôngthấybiếnhóa gì lớn ——

Hắn đối diện gươnglàmra đủloại biểucảm,dùngcảhaitay,cứngrắn biếnmột khuônmặttuấntúnhãnhặnméomó đến khôngcònhình dáng,sau vài giây đồnghồ,lầnnữa khôi phụclạimặt không biểutình.

Nhưngchính làkhôngđúng.

Ngườicả đời cómấycái năm năm a,hắn như thế nàokhông giải thích được liền dùng hết trong một lần?

Hắn ngồi bên giườngbìnhtĩnhmột hồi, điều chỉnhchútcảm xúc, sau đóđứnglênvào phòngtắm tắm rửa, kéo rangăntủ thay quần áo.

Haimươihaituổi đếnhaimươi bảytuổi,cho dùlà phẩm vịhaylà khíchất,đều đãcóthay đổirấtlớn.Nàyliền đặc biệthiểuhiệntrên phongcách ănmặc,quần áorõrànglà áo sơmi quần dài đượcthiết kếriêng,hắncảmthấycómộtloại không đượctựnhiênnói khôngralời.

Cố Liên Phong giật giật cổ áo,cuối cùng vẫn nhịn không được,dứt khoát cởibỏ mấy núttrên cùng,cũng cởi ratay áo sơ mi,xắn vài vòng lên đếntrên khuỷutay.

Cảm giác xa lạtràn ngậptrong không gian quenthuộc này lại khiến chohắn có chút không ngồi yên được nữa.

Liềnmở racửaphòngngủđi rangoài.

Di độngcũng không đặt ở phòngngủ,hắnmuốncoi qua đểtìmhiểumộtchút vềtìnhhuốngcủahắnhaimươi bảytuổi,haylà dứt khoát gọi điệnthoạicho Sở Hạo Dương kiahỏimộtchút?

Hay là nóimìnhmấttrí nhớ.

Cố Liên Phong vừamớinghĩnhư vậy,mộtcáichớpmắttiếptheo,vẻmặtliềncứnglạirồi.

Sau đóthiếu chút nữa không vỡthànhtừng khối rơi xuống đất.

Hắn muốn gặp SởHạoDươngkhông sai.

Nhưng mẹ nó ai nói là cái dạng này.

Sở Hạo Dương làbạn nối khố củahắn,chơitừ nhỏ đến lớn,cũng là anh em củahắn.Nhưngtừ nhỏ đến lớn,hắn chưatừngthấy quabộ dạng khỏathântrầntruồng của cậu.

Hôm nay xem nhưđượcmở mắt!

Cố Liên Phong cả một lúc lâu cũng khôngbìnhtĩnh được.

Bộ dạng không mảnh vải chethântróibằng dâythừng đeo chặn mồm(*khẩut tắc 口塞)quỳ gốitrước cửa của Sở Hạo Dươngthực sự còn kíchthíchhơn việchắn khithức dậy pháthiện mình già đi nămtuổi.

Đậumá!

Cố Liên Phong không ngừng điều chỉnh cảm xúc,mặt khôngbiểutình đi qua.

Từtrên cao nhìn xuống Sở Hạo Dương.

“Người anh em?”

Đối phương khôngcó phản ứng.

Hắn nhíu mày, kéo quần dài ngồi xổmxuống, gọi thêm mộttiếng, “Sở HạoDương?”

Đối phươngcúi đầu vẫn khôngnhúcnhích.

Cố Liên Phong liền đưatay đẩy vai cậu,kết quả cả người lắc lư một cái,trựctiếp ngã xuống.Hắn vội vàng đỡ lại,mới pháthiện nơitay chạm đến nónghổi.

Cố Liên Phong đưatay sờtrán cậu,quả nhiênbỏng đến không xong.

Mẹ kiếp.

Thầm mắng một câu,cũng khôngbiếttìnhhuốnghiệntại của ngườita có phải dohắntạo nghiệthay không,nhưng dù có đào ra một cáihốtrong đầuhắn,Cố Liên Phonghắn cũng không nghĩ ra đượctìnhhuống nào mới cóthể khiến chobạntốthơnhai mươi năm của mình lại quỳ gối ởtrước cửa phòng mình.

Cũng không phảihoàntoànnghĩ khôngra…

Cố Liên Phong liềnthử nghĩ đếnhaiba loại khả năng,sau đó liền ngừng lại.

Này thật đáng sợ.

Hắn dùng sức, cố gắng ômngangngười lên, đặtxuống giường trongphòngngủ.

Nhìnửng đỏ trên mặtSở Hạo Dương,mày nhíu chặt,một bộ dạng khóchịuđếnkhôngxong. Liền gỡra thứ đồvật trên miệngcậu,xonglại cởi cái dâythừng kia, cũng không biết làbuộcnhưthế nào, từ đầuvaiđến ngực lại đến mông eođến hai gối, buộc đến chặt, chân cũng không thẳngra được.

Cố Liên Phong phíhếtcông sức,vẫn khôngthểcởi bỏnút buộc kia,hắnrangoàimangtheo kéo quaylạicắt đứt dâytrói.

Dâythừng kéocăngmộtchút,sau đóliềnlỏngra,lúchắn gỡ dâythừngra khỏingười,Sở Hạo Dương khôngtựchủ phátramấytiếngrênrỉ.Chọc đến Cố Liên Phong đềungượngngùng.

Gỡ dâyra,trênngườicậu vẫnlưulại không ít dấu vết,đều bị siết phồnglên,phiếmhồng,tụmáu,châncũngcả buổi duỗi khôngthẳng.Dángngười Sở Hạo Dương vôcùng đẹp,vairộngchân dài,cơ bụngtám khối,vốnliếng* đầy đủ.cốliên phòngcó ý định xoa xoachocậuthôngmáuhóa ứ,chỉlà khong biết xuốngtaychỗnào.

(*Nguyên văn là 本钱bản tiễn: mị nghĩ là để ám chỉ cái ấy ấy.)

Nghĩthầmthằngnhócnàythể chất tốt, ngủ một giấc liền không còn gì,kéochănqua muốn đắp cho cậu. Liền phát hiện SởHạo Dươngvẫn là mộtbộ dạng rất không thoảimái,chaumày,môi trắngbệch.

Kết quả làpháthiệncáigì đó… Sở HạoDương chỉsợ là bịchơiđùa đến tàn nhẫn, hai chân dàimềmyếu mở ra,Cố Liên Phongvừa nhìn nhất thời mặt đỏđếnkhôngxong, chuẩn bịtâmlý cảhồilâu.Nhìndángvẻ thật sựkhóchịucủa Sở HạoDương, rốt cuộc lấyhếtdũngkhí dè dặtcẩnthậnrút ra.

Sở Hạo Dương lúc lên đạihọc chính là chủ lực của độibóng,thường xuyên đábóng,bờ mông rắn chắc vểnh cao,theo độngtác của Cố Liên Phong,cổhọng rồi lạitrong vôthức phát ratiếng rầm rì khôngbiết là khó chịuhay là gì.

Cố Liên Phong ném vật kia xuống đất,kéo chăn đắp lên,thấy Sở Hạo Dương vẫn rầm rì,liền cúi xuống ghétai vào nghe.

Kết quả làsợ đến mồhôilạnhchảyròng ròng.

Vãi nồithằng nhóc này nhưthế nào gọitên củahắn vào lúc này?

Cố Liên Phong không dám nghĩ nhiều,trùtrừ mộthồi,kéo cửa liền đi ra ngoài.Tìm được di động của mìnhtrong phòng khách,tra một lần,lại đến phòng sáchbật máytính nhìn một vòng.

Sau đó gọi điệnthoại cho nhiều người,tớitới lui lui mấy lời khách sáo,dần dần sờ ratám chín phần mười.

Vẻ mặthắn cực kỳ phứctạp.

Này tính là chuyện gì?

Hắn biết đượchoàncảnhtrongnhàcủa Sở Hạo Dươngrấttốt,nhưnglạichưa bao giờ biết đượccótiềncóthếlà dùngnhưthếnày.

Đầutiênlàtìmngườihốmình,xong xuôilạitớilàm viện quân?Chuyệnnày…cũng quá khôngcó ýnghĩarồi.

Ngườivừanãy gọi điện còn hỏihắn,hômqua Sở HạoDương không phải đãnóixin lỗi cậu rồisao,cáccậu xảy rachuyện gì? Đềulà anh emlâunhư vậy, có chuyện gì vẫnlà nói ramớitốt.Dù sao cậuấy cũng khôngcó khả năng thực sựgài cậu?

Cố Liên Phong vỗtrán,nàycũngcóthể khôngnhất định.

Nhìncảnhtượnghiệntại,tốihôm qua cũng không biết ai hốai.