Mở Đầu

Mở Đầu

Edit: A Tử

 “ Ngươi đang làm gì?”

“ Làm đất”

“Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?”

“Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.”

“Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?”

“Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.”

“Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.”

“Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?”

“Ta mới là lão tử của ngươi!”

“Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của  ngươi.”

“Ngươi là cha của cháu ta!”

“Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.”

“…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!”

“Trả lời cái gì?”

“Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?”

“Không.”

“Thế còn trong gia tộc?”

“Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.”

“Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!”

“Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?”

“Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?”

“Đúng.”

“Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?”

“Ta còn chưa muốn thành thân.”

“Nguyên nhân?”

“Không có hứng thú.”

“Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”

“Cha tùy tiện chọn giúp ta chọn một người cũng được.”

“Ta sẽ chọn một con heo mẹ cho ngươi!”

“Cũng có thể a, ít nhất heo mẹ có thể sinh con, nương nên cao hứng đi?”

“Tiểu tử này ngươi tại sao lại như vậy, cho ngươi tự chọn là hy vọng ngươi có thể sống hạnh phúc cả đời, phải dựa vào duyên phận, hiểu không?”

“Duyên phận?”

“Đúng, lấy lão bà cũng cần nhờ duyên phận, cho nên ngươi hãy ra khõi nhà  đi tìm duyên phận của ngươi.”

“Cũng được, đợi xuất môn rồi, kẻ đầu tiên đến cầu thân với ta, mặc kệ đối phương là lão thái bà hay tiểu nha đầu, là tiên trên trời hay Chung vô diệm, là cây gậy trúc hay trái bí đao lớn, là heo cái hay bò cái, ta đều cưới nàng làm vợ. Việc này cũng coi như là duyên phận?”

“…… Như vậy cũng được, bất quá còn phải thêm một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Sinh nhi tử mới cho trở về. Bởi vậy, hừm hừ, nếu ngươi lấy một người vợ ấp mãi không ra trứng, đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng trở về đây làm ruộng!”

“Vì sao nhất định phải có nhi tử?”

“Biết rõ còn cố hỏi, nhà chúng ta đại đại đơn truyền, mẹ ngươi sinh sáu hài tử, cũng chỉ có ngươi có thể nối dõi, bởi vậy–”

“Thật nên trách dòng họ tổ tiên ta không tốt.”

“Như thế nào, ngươi nghĩ sửa họ phải không?”

“Có thể chứ?”

“Ngươi thấy có thể được không?”

“Xem cha cười vui vẻ như vậy, đại khái là không thể.”

“Biết là tốt rồi, tóm lại, nếu ngươi không sinh được một người nối dõi, mẹ ngươi sẽ tự trách chính nàng sinh không ra đứa con trai thứ hai. Cho nên, ngươi đã yêu làm ruộng, liền thuận tiện cho chúng ta một “loại” tên là nhi tử đi!”

“Việc này vô cùng đơn giản. Ở bên ngoài ruộng rau không thiếu củ cải, khoai lang, sao cha không đi hái một củ để được thông qua.”

“……Ngươi con mẹ nó cút đi cho ta!”

“Cút cút ngay. Ta sẽ đến Giang Nam làm ruộng, một năm hai lần thu hoạch, rất tốt!”

“Tốt lắm, vậy ngươi đi thu hoạch thóc đến đè chết ngươi đi!”

“Cũng so với việc bị nữ nhân đè chết tốt hơn nhiều.”

“……”

Ai nói bị nữ nhân “đè chết” không tốt?

(A Tử : cha con hai ng này đối đáp hay nhở)

P/s: bđ Chương 1 đến hết sẽ cài pass, vũ nhi đọc xong sẽ mở pass, nghiên cấm thành viên trong với quyền lợi của mình mà đọc trộm, Vì không ai mún quà của mình, mình chưa xem thì ng khác đã lén xem qua cả. Ai cũng sẽ cóa quà nên đừng có ganh tị.