Chương 1
Có một tiệm bán hoa nọ thật lớn ở đường Trung Sơn Bắc. Tiệm bày la liệt những loại hoa quí, chậu kiểng và hòn non bộ. Chủ tiệm là ông già họ Trương đầy nghệ sĩ tính và khôi hài. Ông ta mở tiệm không phải để kiếm lời như thiên hạ mà là để thưởng thức hoa và chiêm ngưỡng khách mua hoa. Hàng ngày, ông ngồi chết trong tiệm để thực hiện cái mục đích đó. Hôm ấy là mùa đông. Mưa bay lất phất. Khí lạnh làm tê cả da người. Đường sá vắng tanh. Suốt ngày ông Trương chỉ ngồi co rút một mình, không bán được một đóa hoa. Mãi đến lúc trời nhá nhem tối, ông mới thấy một cô gái từ hẻm cạnh nhà đi ra, vẻ mặt buồn buồn. Người con gái này quá ư quen thuộc. Nàng ngày nào cũng đến trước tiệm ông chờ xe bus. Sáng đi chiều về. Ăn cơm tối xong đi mãi đến khuya mới về lại. Ông Trương có cảm tình đặc biệt với nàng, không hiểu vì lý do gì. Rất có thể vì nét mặt nhu mì, dễ thương cũng có thể nhờ cái dáng trầm lặng phảng phất buồn và mái tóc đen mượt. Ông thường ví nàng như một đóa hồng vàng. Hoa hồng nào ông cũng thích, nhưng hoa đỏ quá sặc sỡ không giống nàng mấy. Hoa vàng tao nhã, có một vẻ đẹp chiều sâu và quí phái mới giống nàng được. Gia đình nàng có lẽ nghèo lắm, chỉ cần nhìn cách ăn mặc cũng đủ biết. Trời lạnh buốt thế này mà chỉ mặc chiếc áo lông trắng và cái robe ngắn màu xanh lợt. Hai má và mũi đỏ lên vì lạnh. Những bước đi thật khoan thai và dịu dàng chứng tỏ nàng chẳng hề biết lạnh. Thân hình thon nhỏ và mái tóc bay bay trong gió trông càng đẹp, dễ thương vô cùng. Ông Trương rất thích mẫu người này, mẫu người giống con gái ông hiện còn ở lại Trung Hoa Lục Địa. Chiều nay khi đi qua tiệm, nàng dừng lại ngắm hoa. Cặp mắt đen sáng ấy bỗng nhiên mờ đi như bị mây hay sương mù che khuất. Nàng cúi xuống thở ra thật nhẹ Tại sao nàng buồn? Thích một đóa hoa mà không có tiền mua ư? ông Trương đứng dậy, tiếng khua động cái ghế làm nàng bỏ đi lập tức. Mưa vẫn rơi nhè nhẹ. Không gian lờ mờ. Trời về đêm càng buồn, nhất là buôn bán ế. Ông Trương đi tưới nước hoa, cắt tỉa lá héo rồi lấy cái lọ cắm màu đen và một bó hồng vàng. Hai màu sắc này hòa hợp có một ý vị kín đáo và tình tứ lạ thường. Vừa cắm, ông vừa nghĩ đến người con gái tiều tụy và cô độc ấy. Tiếng chuông cửa reo lên, ông Trương mừng rỡ. Có được một người khách đến mua hoa lúc này thì còn gì quý bằng. Ngước đầu lên, ông thấy một thanh niên cao gầy đang đẩy cánh cửa, do dự nửa muốn vào, nửa muốn không. Ông liền đứng dậy, tươi cười đón khách: - Cậu mua hoa à? Mời cậu vào xem. Người thanh niên tần ngần, một lúc sau mới bước vào. Chàng ta trạc độ 22, 23 tuổi. Mái tóc đen rối bù lấm tấm những hạt nước mưa. Đôi mắt lớn nổi bật dưới hai hàng lông mày đậm. Gương mặt sáng láng, lanh lợi, nhưng đượm vẻ buồn và chứa chút ngạo nghễ, bướng bỉnh. Chàng khoác chiếc áo blouson màu cà phê, tay và cổ đã bị sờn. Chiếc quần cao bồi bó sát cặp chân dài đã ngả thành màu trắng. Đôi giày rách đầy bụi và sình. Trông chàng rất bụi đời và có một tâm trạng lo lắng. Chàng đảo mắt nhìn các loại hoa rồi ngập ngừng: - Cháu muốn một ít... một ít hoa. ông Trương nhỏ nhẹ: - Cậu thích loại nào ạ? Chàng nhíu mày rồi mím môi quan sát, đoạn nhún vai đáp: - Cháu cũng không biết nữa! - Thôi vầy nhé, cậu cho tôi biết mua hoa để làm gì: cắm bình, trồng vào chậu hay làm quà cho người khác? - Dạ, làm quà. Nhìn vẻ mặt bối rối đầy lo lắng, ông Trương đoán có lẽ người thân chàng đang nằm bệnh viện nên hỏi: - Làm quà cho bệnh nhân à? Nếu vậy thì cậu nên mua hoa bách hiệp, nếu không thì hoa lan, cúc, vạn thọ, hoa mã đề, thái dương... Cặp mắt đen chớp lia lịa nhìn quanh phòng: - Không phải thế, để cháu suy nghĩ đã. Nhìn bình hồng vàng mà ông Trương vừa cắm, chàng vui hẳn lên như vừa tìm thấy một chân trời mới, liền reo to: - Đúng rồi, hoa hồng vàng. Chỉ có hoa vàng mới hợp với nàng được. Cháu muốn mua một ít hồng vàng. Mỗi ngày bác có thể để cho cháu một bó được không? - Mỗi ngày à? ông Trương thích thú nhìn chàng. Vẻ mặt ấy bây giờ không còn một chút buồn mà tràn đầy tươi vui và hy vọng. - Thưa cậu, chuyện gì chứ chuyện ấy thì quá dễ. - Nhưng thế phải trả bao nhiêu tiền mỗi ngày? Cháu xin gởi trước nhé. Thái độ và giọng nói chàng có vẻ khinh thường tiền bạc. Chàng thọc tay vào túi áo blouson lấy ra cái bóp đã rách và xẹp lép. - Cậu vui lòng cho tôi biết mỗi bó cần bao nhiêu hoa? - Dạ, hai mươi hoa. Nhìn cái bóp nghèo nàn ấy, ông Trương hồ nghi: - Hai mươi hoa? Tiền tính từng hoa, mỗi hoa là ba... ông liếc chàng rồi hạ giá: - Một hoa hai đồng. Chàng giật mình như bị kim chích: - Bác nói sao? Một hoa hai đồng à? Như vậy, hai mươi hoa là bốn mươi đồng, một tháng phải mất những một ngàn hai! Cháu chưa mua hoa bao giờ, không ngờ mắc như vậy. Cháu không mua nổi! Chàng bỏ bóp vào túi, vẻ buồn khi nãy trở lại trên mặt làm cặp mắt u buồn. Chàng ra đến cửa, quay đầu lại nói: - Xin lỗi, cháu đã làm phiền bác nhiều! ông Trương vội gọi: - Khoan đã cậu. Chàng dừng lại. - Cần gì mỗi ngày cậu phải mua hai mươi hoa như vậy? ông Trương cũng không hiểu tại sao mình có thái độ vồn vã ấy. Có thể vì trời mưa buồn vắng khách, cũng có thể bởi cái tính thật thà của chàng làm cảm động lòng ông. Bởi vậy, ông quyết định giúp chàng phen này dù lỗ cũng được. - Cậu chỉ cần mua mười hoa đủ rồi. Làm quà đâu cần số lượng, chỉ cần mình có lòng là được. Chàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bù nhìn thẳng vào mặt ông: - Nhưng mà... nhưng mà... cháu vẫn không đủ tiền để mua mười đóa như bác đề nghị. - Cậu có được bao nhiêu tiền để mua? Chàng lấy cái bóp ra lần nữa, đếm đi đếm lại một lát: - Cháu chỉ có 320 đồng! 320 đồng! Nó cần phải để lại một ít để đi xe hay dùng vào việc cần thiết khác. Ông quay sang nhìn bình hoa. Mấy ai có thể định được giá hoa. Hoa nở kịp thời thật là vô giá. Ngàn vàng chưa mua được một đóa. Kẻ nào trị giá hoa bằng tiền thì kẻ ấy không còn biết giá trị của hoa. Tuy nhiên một khi hoa héo thì chẳng ai thèm bỏ tiền ra để mua, dù với một giá rẻ ế như cho chăng nữa. Giá trị của hoa thay đổi theo thời gian. Bởi vậy ta tạm cho là hoa héo đi để cậu ta còn mua được hầu làm một món quà vừa ý. Ông quyết định: - Tôi chỉ lấy cậu 250 đồng thôi, để cậu còn chút ít mà tiêu dùng. Mỗi ngày tôi sẽ bao sẵn cho cậu mười đóa. Hôm nay bắt đầu lấy chưa? Chàng mừng quýnh lên: - Ô, bác bán cho cháu 250 đồng sao? - Vâng! Cậu muốn loại hoa nào, còn búp, vừa hé nở hay nở lớn? Chàng vẫn ngờ là mình nghe lầm: - Ồ... Cháu... Cuối cùng, chàng mới nói được: - Cháu muốn loại hoa vừa nở vài cánh. ông Trương vừa lựa hoa vừa nói: - Loại ấy đẹp lắm, để tôi bao cẩn thận cho cậu nhé. Bỗng nhiên chàng lại cản: - Ồ, thưa bác chờ chút đã! ông Trương ngạc nhiên: - Sao, còn chê nữa à? Mặt chàng đỏ lên vì thẹn: - Dạ, không phải... Cháu... cháu nhờ bác trao hoa giùm? - Trao hoa giùm cậu? ông Trương lộ vẻ không mấy hài lòng. Mặc dù ông vẫn nuôi sẵn vài người để đưa hoa hộ cho khách hàng, nhưng ai cũng nhờ như thế thì phiền phức quá! Thấy ông lưỡng lự, chàng vội trấn an! - Thưa bác, trao hoa không xa đâu. Căn nhà 43/5 ở hẻm bên cạnh đây mà. à mà không, số 43/3 chứ không phải 43/5, tặng cho một cô gái... ông Trương đã hiểu. Trong trí ông hiện lên hình bóng người con gái nhu mì dịu dàng ấy với cặp mắt mơ mơ buồn... Hoa hồng vàng! Chàng thanh niên này biết chọn hoa và có ý nghĩ phù hợp với ông lạ! Không nén được xúc động, ông Trương tươi hẳn lên, mở to mắt nhìn chàng. Trong cái bảnh trai của chàng ta có chút bướng bỉnh. Trong cái tính ngay thẳng chứa đựng sự ngạo nghễ, nhiệt tình lẫn liều lĩnh và e thẹn của kẻ còn non sữa. Ông chịu chàng hết mình. Chàng và nàng thật là xứng đôi vừa lứa. Quân tử lúc nào cũng sẵn sàng giúp người. Vài bước đi là mấy! - à à, tôi biết rồi. Cô bé có mái tóc đen thật dài và con mắt lớn đó chứ gì? Cô ta thường đi ngang qua tiệm tôi lắm. Chàng mừng rỡ: - Dạ, đúng rồi, chính nàng đó. Bác bằng lòng giúp cháu? ông gật đầu: - Được, được mà. Cậu muốn tôi hằng ngày đem qua lúc nào? - Thưa bác, buổi tối. à mà không, tối nàng đi làm. Thôi sáng đi, mỗi sáng bác nhớ giúp giùm cháu. - Vâng, mỗi sáng tôi sẽ giúp cậu. Vậy thì ngày mai bắt đầu chứ gì? Chàng trả tiền: - Dạ, xin phiền bác! ông Trương nhắc: - Cậu nên viết vài chữ trên danh thiếp gởi cho nàng chớ? Chàng tươi cười: - Dạ, nhờ bác, suýt nữa cháu quên mất! Chàng đưa tay vuốt tóc, ngồi xuống nhìn tấm danh thiếp ông Trương đưa. Suy nghĩ một lát, chàng bắt đầu viết: Hoa thơm vài đóa Chúc cô vui nhiều Một người chưa quen ái mộ cô. Nghê Quán Quần Thân tặng Chàng đứng dậy đưa tấm danh thiêp cho ông Trương: - Thưa bác, như thế là đủ lắm rồi? Thì ra, chàng chưa hề quen với cô bé ấy. Thật là thằng con trai lố bịch và bướng bỉnh quá: - Mỗi ngày đều viết y thế này sao? - Dạ! ông Trương nhìn thẳng vào mặt chàng: - Thôi được, chúc cậu sớm thành công! Chàng cười. Màu đỏ của thẹn thùng nhuộm đỏ hai má. Chàng cúi đầu chào rồi quay mặt đẩy cửa đi ra, bước vào giữa mưa và gió lạnh. Ông Trương tiễn chàng cho đến khi khuất mới vào. Đứng tựa quầy hàng, ông lắc đầu rồi mỉm cười. Lòng ông cảm thấy lâng lâng vui và ấm áp. Một lúc sau, ông đi lựa mười đóa hồng vàng đẹp nhất đưa lên nhìn. Thấy có vẻ ít quá, ông thêm vào hai đóa nữa rồi lại cười đắc ý. Ông lấy sợi dây vàng, buộc tấm danh thiếp vào bó hoa thật chặt, không quên thắt thêm một cái nơ hình con bướm. Ông đi lấy cái bình không đổ đầy nước rồi ngâm hoa vào đó. Sớm mai, công việc đầu tiên là phải đưa bó hoa nầy đi. Lùi ra sau ba bước, ông gật gù: - Nhớ nhé, phải gắng thi hành xong nhiệm vụ. Mi ra đi tức mang theo quả tim của người con trai đang muốn được yêu.