Chương 1 - Đàn ông cũng sợ chó

Lạnh quá.

Mùa đông vừa mới bắt đầu, nhưng Quan Bì Bì cảm thấy rằng, hôm nay chắc chắn sẽ là ngày lạnh nhất trong năm. Theo như những người lớn tuổi nói, trận tuyết lớn đêm qua là năm mươi năm mới gặp một lần. Bởi vì, phần lớn mùa đông ở thành phố C không có tuyết. Nếu như có, cũng chẳng kéo dài được bao lâu, có chăng chỉ rơi xuống một lớp mỏng, sang ngày hôm sau sẽ tan mất. Tuy nhiên, nhiều bậc cha mẹ vẫn xin cơ quan nghỉ phép, dự định đưa bọn trẻ đi đắp người tuyết, chơi ném tuyết. Kết quả là, phần lớn trong số đó phải thất vọng, bởi đã mất công hăng hái vô ích. Sáng hôm nay, khắp nơi phủ một lớp tuyết dày đến nửa thước, lấp lánh ánh lam, giẫm chân lên một vũng sẽ nghe thấy tiếng xạo xạt, như thể, đang dẫm lên một mảng bọt biển vậy. So với miền Bắc, thế này chẳng được xem là lạnh nhưng vẫn khiến người dân thành C trở tay không kịp, lo đi mở tủ, tìm khăn choàng cổ, tìm găng tay, tìm mũ ấm. Quan Bì Bì cũng tìm ra vài thứ, song lúc đi ra ngoài vẫn quên mang găng tay. Từ nhà cô đi bộ đến ga tàu điện ngầm chỉ cần mười phút, nhưng cô mới đi được hơn năm phút, cả người đã đông lạnh hết rồi. Lại còn phải xếp hàng trước một quán ăn sáng, chỉ vì muốn bưng trong tay một chén cháo nóng và một ly sữa đậu nành, sau đó, uống một ngụm lớn, làm ấm bụng mới đủ sức mà đi tiếp.

Tuần này là một tuần bận rộn. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng mặt trời sáng rực, hơi chói mắt. Tuyết đọng trên nhánh cây bên đường, bị tiếng bước chân những người đi đường làm chấn động, rơi xuống lã chã. Quan Bi Bì nhìn đồng hồ, vừa qua bảy giờ rưỡi. Đúng tám giờ có cuộc họp biên dịch, Tổng biên tập sẽ đích thân đến để làm bảng ghi chép, vì thế tuyệt đối không thể đến muộn.

Con đường Quan Bì Bì đang đi là một trong những trục giao thông chính của thành phố C. Đi làm vào giờ cao điểm nên xe cộ trên đường qua lại nhiều như thoi đưa, người đi bộ thì chen chúc nhau. Đi đến giao lộ chính tình hình càng tệ hơn, gần như phải vai kề vai mà bước, giống như một đàn cánh cụt đông nghìn nghịt vậy. Vượt qua tiệm bách hóa Phú Tuyên, rồi lại rẽ tắt qua một khu dân cư ít người đi hơn, sẽ trông thấy cột báo hiệu trạm tàu điện ngầm thấp thoáng phía trước, Quan Bì Bì mừng rỡ. Từ đây chỉ cần ngồi tàu điện qua bốn trạm, bước ra là tới ngay trước tòa soạn báo, cũng chẳng cần phải băng qua phố.

Đúng lúc này, có người đi tới trước mặt cô, rồi đột nhiên dừng lại, tỏ ý như muốn hỏi đường. Ngay lúc đó, Quan Bì Bì chợt ngửi được một mùi hương kỳ lạ, hơi giống mùi hương của cây dương xỉ sinh trưởng trong chốn rừng già.

“Xin lỗi thưa tiểu thư…”

Quan Bì Bì đang vùi đầu, tu ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong ly, bỗng bị người khác ngáng đường, buộc phải dừng lại, suýt nữa thì bị sặc.

“Ối..”

Là một người đàn ông, giọng nói nghe rất trẻ, anh ta mặc một chiếc áo khoát mỏng, cổ áo dựng đứng lên, khăn choàng cổ màu xám tro bao quanh che hơn nửa khuôn mặt, còn đeo một đôi kính đen.

“Có thể giúp tôi một việc không?” Giọng nói rất nhẹ phát ra từ trong chiếc khăn choàng, vừa du dương lại êm tai, như thể được lọc đi hết thảy tạp âm, tựa như giọng của phát thanh viên trên chương trình radio buổi tối.

“Giúp chuyện gì cơ?” Cô dừng bước.

“Tôi cần đi taxi ngay bây giờ, nhưng tôi không nhìn thấy đường. Có thể giúp tôi đón một chiếc không?”

Là một người mù ư?

Quan Bì Bì không kềm được liếc nhìn anh ta. Không giống tí nào. Người đang nói cao hơn cô một cái đầu, người trông hơi gầy, trong tay lại không hề có gậy dò đường.

Có lẽ chỉ giống như dì cô, bị bệnh tăng nhãn áp nghiêm trọng thôi, Quan Bì Bì ngượng ngùng nói nhỏ.

“Không thành vấn đề.” Cô mỉm cười, “Đi theo tôi, đường rất trơn, hãy cẩn thận.”

Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh. Anh ta đeo một đôi găng tay rất mỏng, tựa như một lớp lụa tơ tằm vậy. Bì Bì cảm thấy hơi kỳ quái. Bởi mùa đông lạnh như thế, loại găng tay này tuyệt đối không thể chống được rét. Người đàn ông nọ nhận ra được, cô dùng tay trần dắt mình đi, vội vàng cởi găng tay ra, cũng dùng tay trần nắm lấy tay cô. Khi chạm phải mấy ngón tay lạnh lẽo, rét cóng của anh, cô rùng mình một cái. Nhưng Bì Bì chẳng để bụng, cô dẫn anh ta đến bên lề đường, đưa tay vẫy taxi.

Đợi hai phút mà chẳng gặp xe nào trống, người đàn ông vẫn bình tĩnh, thế nhưng, bàn tay nắm lấy tay cô càng ngày càng chặt, có phần hơi nôn nóng. Quan Bì Bì đành phải nói mấy câu an ủi: “Hiện tại là giờ cao điểm, bắt được xe không phải dễ.”

Anh ta “Ừ” một tiếng, đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng liên quan: “Cô sợ chó không?”

Cô lắc đầu: “Không sợ.”

Anh nói tiếp: “Tôi sợ.” Vài giây sau, anh ta dường như nghe thấy thứ gì đó, lo lắng xoay người lại, còn nói: “Nếu có một con chó đuổi theo tôi, cô sẽ bảo vệ tôi chứ?”

Quan Bì Bì quay mặt sang nhìn anh, muốn cười nhưng lại sợ anh ta nghe thấy. Muốn biết vẻ mặt anh nhưng khuôn mặt được chiếc khăn choàng che chắn, không thể nhìn ra điều gì, trong giọng nói ấy lại chất chứa một ít mong đợi.

“Đương nhiên.” Cô nói.

Đằng trước có một chiếc taxi còn trống đã trông thấy hai người, đang chờ đèn xanh để cua sang. Quan Bì Bì giơ tay tính vẫy, bổng nghe thấy một tiếng chó sủa phía sau.

Quay lại nhìn, thì trông thấy một cái bóng xám xuất hiện từ xa xa, đó là một con chó săn cao hơn nửa người, đang phóng về phía họ, trong khoảnh khắc đã đến ngay trước mặt. Có một người đàn ông trung niên mập mạp, chắc là chủ nhân của con chó này, đang chạy theo sau cách nó vài chục bước, tay đang cầm sợi xích chó trống không, mồ hôi chảy đầm đìa, vừa thở hồng hộc vừa kêu hét khàn cả giọng: “Joy! Joy! Stop!”

Con đường này nằm sát bên một công viên, người dẫn chó đi dạo rất nhiều. Bì Bì từng làm việc trong một cửa hàng vật nuôi, nên nhận ra giống chó Đức chất lượng cao này, đồng thời cũng biết chúng: rất ương ngạnh, tự tin, không dễ bị kích động, hầu hết thời gian đều khá lạnh lùng.

Mà con chó săn này lao đến đây với tốc độ phi thường, mặt mày dữ tợn, trông không hề giống chó, mà như một con sói đói bất ngờ phát hiện ra con mồi.

Quan Bì Bì cảm thấy cánh tay bị siết chặt, người đứng bên cạnh toàn thân cứng đờ, đang bày ra tư thế chống cự. Bàn tay vô thức siết lại khiến cánh tay cô gần như muốn đứt rời.

Trước giờ Quan Bì Bì không sợ chó. Hơn nữa cô còn biết giống chó Đức này được huấn luyện rất nghiêm khắc. Chủ nhân không ra lệnh, nó sẽ không tùy tiện tấn công ai. Người đi bộ dọc đường không ít, người đi bộ ở đường phố đối diện càng nhiều hơn. Cô nghĩ rằng, cô và người đàn ông bên cạnh không thể là mục tiêu của nó.

Chỉ có điều, tận mắt trông thấy con chó kia, nhắm chính xác hướng của họ chạy tới, cô vẫn quyết định: ba mươi sáu kế – chạy là thượng sách, lập tức nhanh tay kéo người nọ chạy về phía taxi. Xe vừa trề tới chưa kịp dừng hẳn, Quan Bì Bì đã chạy đên giật mạnh cửa sau ra, đẩy người kia vào trong xe, mình cũng chui vào theo. Đang định đóng cửa, con chó đã chạy tới, dũng mãnh chui vào, hai chân trước chồm lên vai Bì Bì, đầu hướng về phía người đàn ông cất tiếng sủa.

“Lái xe đi! Mau lái xe đi!” Cô thét lên với tài xế, giọng còn lớn hơn so với tiếng sủa của con chó nữa, căng thẳng đến loạn thần kinh rồi.

“Trên xe có một con chó làm sao mà lái đi được!” Lái xe đau lòng, nhìn bộ ghế mình mới đổi mà uất ức đầy bụng.

Con chó cao hơn nửa thân người, Quan Bì Bì đành phải vươn cao hai tay lên ôm lấy cái đầu nó, không cho nó chồm qua mình, tránh làm bị thương đến người đàn ông mù phía sau. Nhưng khi cô quay lại nhìn, không thể nén nổi tức giận. Một con chó hơn trăm cân đang đè lên người cô, thế mà người nọ chẳng thèm giúp đỡ. Bản thân anh ta đang ngồi rất ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ như một lão cao tăng ngồi thiền, chỉ chăm chú nhìn mấy đầu ngón tay mình, hệt như trên đó có hoa vậy.

“Này, sang đây giúp được không?”

Người nọ, đầu cũng chẳng thèm ngẩng, như không hề nghe thấy, vẫn tiếp tục sự nghiệp nhìn đầu ngón tay, trông rất nghiêm túc, chẳng thèm quan tâm chuyện gì đang xảy ra.

May mắn thay, lúc này chủ nhân con chó đã đuổi tới. Ông ta mạnh mẽ lôi kéo nó lại, nó không còn cách nào khác buộc phải lùi lại hai thước, Quan Bì Bì vội vã đóng cửa xe.

Lái xe nhấn ga, rồi nhanh chóng rời đi trong những lời xin lỗi liên tục của người chủ con chó.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, Quan Bì Bì cũng đánh hơi được mùi chó thoang thoảng trên người mình, trên cái áo lông trắng như tuyết thì có in thêm vài dấu chân chó.

“Không làm cô bị thương chứ?” Người đàn ông lấy lại bình tĩnh, hỏi.

“Không.” Cô vẫn đang thở hổn hển.

“Anh đi đâu? Tôi bảo tài xế đưa anh đến.”

“Số 107 đường Thanh niên, tòa soạn báo Buổi Chiều thành phố C.” Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ kém năm. Hỏng rồi, chắn chắn bị muộn.

Người đàn ông quay người sang, trên kính đen phản chiếu ánh tuyết bên ngoài lớp kính cửa: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn cô.”

“Không có gì.”

“Tiểu thư xưng hô thế nào?”

“Người qua đường Giáp.”

Khuôn mặt anh ta vẫn bị che lấp trong chiếc khăn quàng cổ, nhưng dường như anh đang cười, kế đó lấy trong ví ra một tấm danh thiếp: “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, xin cứ vui lòng đến tìm tôi.”

Cô nhận lấy nó rồi nhìn nhìn, không kiềm được nở nụ cười.

Trên đó chỉ in một số điện thoại, phần còn lại có mấy chấm chữ nổi nhỏ, có thể là tên họ và địa chỉ của anh.

“Ồ, được thôi.” Cô thuận miệng nói.

Dọc đường không một ai mở miệng nói chuyện. Quan Bì Bì còn đang mãi suy nghĩ, xem cô bạn Điền Hân có thể giúp cô mua được 6 vé xem hòa nhạc NK không, thì xe rất nhanh đã đến nơi.

Quan Bì Bì xuống xe. Người đàn ông nọ vẫn đang mờ mịt nhìn về phía trước, mặc dù chẳng nhìn thấy gì, cũng rất lễ phép nghiêng người qua, rất trịnh trọng nói với cô: “Tạm biệt, cảm ơn cô vì đã cứu tôi.”

Quan Bì Bì cười, dùng từ “cứu” là quá nặng nề rồi. Vốn dĩ cô còn bất bình chuyện người này lúc nãy không chịu giúp cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ban đầu có lẽ vì sợ con chó kia, nên mới đến van xin cô. Lúc đó chỉ sợ không thể tránh nó xa thêm một chút, mà cô còn muốn anh ta giúp mình ngăn cản nó thì khác nào làm khó anh ta, thấy có phần khó xử. Huống chi, anh ta còn tạo cho mình một cơ hội được làm đại hiệp, thế là không còn giận anh ta nữa.

“Việc nhỏ thôi. Lần sau ra ngoài nhớ nên mang theo vật gì đó để phòng thân.”

“Tất nhiên rồi.” Người nọ tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi: “Còn cô, không sao chứ?”

Quan Bì Bì lắc đầu: “Không sao.”

Khi bước vào cổng tòa soạn, tay Quan Bì Bì vẫn còn cầm cốc sữa đậu nành. Cô muốn quăng nó đi từ lâu, nhưng không biết quăng vào đâu. Đến khi đi ngang qua một cái thùng rác, mới ném luôn cái cốc và cả tấm danh thiếp vào đó.

Sau đó, cô ngay cả áo khoát cũng không kịp cởi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng họp ở lầu ba, xớn xác đâm đầu vào chủ nhiệm Trương đang đứng trước cửa, trông mặt mày ông ấy nhìn mà ớn lạnh:

“Quan Bì Bì, cô đến muộn.”