Chương 1

Đêm hè oi ả, ngột ngạt làm người ta không thể nào thở nổi.

Điều hòa nhiệt độ không biết có phải hỏng rồi hay không, phát ra tiếng kêu lạch cạch, cô đưa mắt từ trên máy điều hòa dời về phía màn hình, liền thấy một hàng chữ này.

"Một năm một tháng lẻ một ngày!"

Cô trước giờ vốn chậm chạp, gửi đi một biểu cảm nghi vấn.

"Chúng ta quen biết đã một năm một tháng lẻ một ngày." Kèm theo một cái mặt cười nhe răng.

Lâu như vậy sao? Cô ngẩn người.

Ngày hôm đó, cô còn nhớ trong bản tin thời sự nói bầu trời sẽ xuất hiện một đợt nhật thực toàn phần có thời gian dài nhất hơn 2000 năm qua.

Tương truyền mỗi khi gặp hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ, cũng phải xảy ra chút chuyện đặc biệt.

Cô đã gặp anh, trên internet.

Cô là nhà thiết kế sáng tạo quảng cáo, công việc vô cùng bận rộn, dù thường xuyên online, nhưng có rất ít thời gian nói chuyện phiếm. Thỉnh thoảng nhàn rỗi, cô sẽ vào một diễn đàn nghe nhạc có tên là "Kiếm tìm".

Diễn đàn đó không thuộc về cá tính của riêng ai, dường như khu vực nào cũng có, đặc điểm độc đáo là mỗi khu vực đều tổ chức vô cùng tỉ mỉ. Trong khu vực Văn học có mấy vị nhà văn cùng nhà thơ trấn thủ, khiến một đám người yêu thích văn học lũ lượt kéo nhau tới.

Cô rất thích khu vực "Thưởng Tâm Duyệt Nhĩ", Mod là một cô gái thông minh, bình luận đối với âm nhạc vô cùng chuẩn xác.

Đêm hôm ấy, người nào đó bị nhật thực toàn phần kích động, đã đăng lên bài kinh Phật do Tề Dự hát, và thế là đông đảo thành viên, từng người một y như thể cao tăng đắc đạo, đối với nhân sinh có được kiến giải vượt ra khỏi cõi hồng trần.

Cô phì cười trước màn hình, có phần đỡ không nổi. Cô đỡ không nổi, ở phía dưới bài kinh Phật kia, cũng đăng lên bài hát, bài “Yêu Trương Vô Kỵ” của Mao A Mẫn.

Ngươi cười như có như không,

Nhìn chàng lắp bắp.

Đến khi nào mới thoát khỏi chuyện thị phi,

Bởi vì ngươi muốn cùng chàng nói chuyện yêu đương.

Để chàng suốt đời kẻ lông mày cho ngươi.

Ước gì trái tim chàng bao dung như biển cả,

Không nhắc đến những tổn thương ngươi đem đến cho chàng.

Ngươi muốn ở bên chàng,

Không còn cô gái khác.

...

Cô viết: Cuộc sống không thể thiếu được tình yêu, yêu là phải thẳng thắn, lời ca phải nóng bỏng!

Người thứ nhất phản hồi vẻn vẹn có hai chữ: Ha ha!

Tiếp đó, cô nhận được một tin nhắn riêng tư: Tôi chính là người cười ha ha đó, có thể làm quen một chút không?

Mọi người trên mạng đều đang bàn luận về nhật thực toàn phần.

Thành phố nơi cô ở đang mưa, chỉ thấy bầu trời xám xịt hơn lúc thường.

Cô miễn cưỡng trả lời: Có thể!

Câu đầu tiên người ấy hỏi là: Có thấy nhật thực toàn phần không?

Cô đáp: Không thấy! Bạn thì sao?

Người ấy ha ha cười hai tiếng, hỏi: Ở trong tiểu thuyết, ngày xảy ra nhật thực toàn phần này, đường hầm thời gian sẽ mở ra, nếu như đúng lúc bạn có mặt ở nơi ấy, bạn muốn xuyên qua đến thời đại nào?

Cô trả lời: Tôi đối với viễn cổ, tương lai đều không có ý niệm, hiện tại cũng rất ổn. Nhưng nếu có thể đổi nơi chốn, lúc này tôi rất muốn đi bờ biển.

Thành phố chật chội khiến người ta nghẹt thở, cô khao khát thoát đi. Chỉ có biển rộng bao la, mới có thể cho con người ta tự do rong ruổi.

"Cho tôi số điện thoại của bạn!"

Cô giật mình trước máy vi tính.

Người ấy thúc giục: Mau lên!

Tình huống này có chút nguy hiểm, người ấy cao hay thấp, trẻ hay già, cô đều không biết, chỉ giữa những câu chữ, trực giác đầu tiên mơ hồ có thể phân biệt người ấy là đàn ông.

Nhưng người ấy ở đầu bên kia màn hình, có thể làm gì một số điện thoại chứ? Cô trấn an mình.

Điện thoại di động vang lên, cô đi đến trước cửa sổ đón nghe, tim đập rộn lên, cổ họng nghẹt lại.

Không có ai cất lời, lọt vào tai là tiếng sóng vỗ vào bờ cát, chồm lên lại lui xuống, tan vỡ rồi lại trào dâng, lặp đi lặp lại theo một tiết tấu và trật tự nhất định.

Thật là đẹp!

Cô như ngửi được mùi của biển.

Cùng lúc, cô còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh.

Từ trước đến giờ cô rất nhạy cảm với âm thanh, yêu thích việc phân tích tính cách cùng tâm tình của đối phương từ trong những biểu cảm âm thanh khác nhau. Âm sắc như vậy, chính là âm sắc cô mê say.

Anh nói với cô, anh đang ở bờ biển Nam Áo [2]. Nam Áo đêm nay đầy sao lấp lánh, ánh trăng rất đẹp.

Anh phải đi công tác, hay là đang đi nghỉ, ở cùng chỗ với ai? Cô bất chợt muốn biết, nhưng cô không hỏi, dù sao họ vẫn là người xa lạ.

Về sau, khi họ đã quen thuộc, có mấy câu hỏi lưỡng lự đến chần chừ đi trong cổ họng, cuối cùng cô vẫn nuốt xuống.

Giữa người với người chừa lại chút khoảng trống, cũng rất tốt.

Máy điều hòa "Cạch" một tiếng, hoàn toàn đình công, trong phòng lập tức ngột ngạt khó mà chịu nổi. Cô âm thầm kêu khổ, mở hết cửa sổ trước sau ra, mong sao có thể có chút gió thổi vào.

Lại ngồi vào trước máy vi tính, hình đại diện của anh xám xịt, trên màn hình lưu lại một hàng chữ: Thần Thần, chúng ta gặp nhau đi!