Chương 1 (1)
Trầm Úc Phong vẽ tranh hiện thực thời nay. Triển lãm tranh "Dị thế đồng lưu" của thi nhân hoạ sĩ theo trường phái mới sắp làm kinh ngạc Đài Bắc! Đông Hải Hân chăm chú nhìn tiêu đề bài báo lớn chừng cái đấu dày đặt đậm đen như mực, trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ phức tạp rồi sau đó lập tức che dấu, bên cạnh bài viết đăng tấm hình nhỏ của nhà nghệ thuật cũng không thể dành thời gian để xem lướt qua, tự mình nhanh chóng dời từ phần hình ảnh không nên xuất hiện trên báo chí đến trước ống kính máy chụp hình. "Đạo diễn, bên này tốt!" Cô giương mắt giao phó cho đạo diễn ở phía sau, sau khi trải tấm khăn hoa nhỏ màu trắng xanh trên mặt bàn, bước nhanh đến góc studio, nói với diễn viên nữ đang ngồi trang điểm trên sofa. "Nghê Thường, bây giờ thừa dịp Tiên Thuận vừa xuống sân khấu, mấy cảnh nữa sẽ đến cô chụp hình." Không đợi diễn viên nữ nói tiếp, Đông Hải Hân lại tiếp tục xoay người, vỗ vỗ bả vai trợ lý chụp hình không chịu nổi công việc liên tục 30 tiếng, đang ngủ gà ngủ gật cho là không ai phát hiện anh ta."Tiểu Hà, chịu đựng chút, một cảnh diễn nữa thì hơ khô thẻ tre (ví với việc viết xong một tác phẩm) rồi." Cuối cùng, kéo em gái thư ký trường quay đang cầm đạo cụ chạy đến chỗ này, sắp lướt qua cô. "Tiểu Bái, túi xách để diễn không phải cái này, là màu xanh kẻ hoa văn đó! Còn có, đi gọi diễn viên tạm thời vừa đến tắt điện thoại di động lại! Anh Quang? Anh Quang đã đến chưa?" Đông Hải Hân mắt sáng bức thiết dò xét studio mấy vòng, rồi lớn tiếng hỏi bóng dáng diễn viên nam lẽ ra phải đến studio từ lâu. Tiếng nói của Đông Hải Hân vừa dứt, trong studio cùng lúc vang lên tiếng trả lời cho cô. "Không có." "Không nhìn thấy!" Mặc dù công việc trên tay bận rộn nữa, cũng không ai dám ngoảnh mặt làm ngơ với câu hỏi của người nổi tiếng lấy chủ nghĩa hoàn mỹ trong giới nghệ sĩ diễn viên, hơn nữa Đông Hải Hân luôn là tinh chuẩn nắm trong tay từng chuyện nhỏ bé vụn vặt trong studio quay phim. Đông Hải Hân là Phó đạo diễn của bộ phận phim thần tượng, là Phó đạo diễn ưu tú toàn năng đếm được trên đầu ngón tay trong giới nghệ sĩ diễn viên, lương tháng gần mười vạn, chỉ cần mời được cô đảm nhiệm chức vụ, thời gian quay phim tuyệt đối sẽ rút ngắn gấp mấy lần. Cô có mái tóc dài như gấm luôn buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, bóng dáng luôn đơn giản cả người mặc áo khoác quân trang và mang đôi ủng quân nhân đến đầu gối, ở studio tất cả động tác qua lại không ngớt, mệnh lệnh và câu hỏi, luôn tinh chuẩn ăn khớp lưu loát liên mạch không có bất kỳ khe hở. Cô là trái tim của cả đoàn phim, nắm chặc nhịp đập của studio; cô là đại thể chỉ đạo cao nhất tất cả chuyện vụn vặt, không người nào có thể làm trái. diendan .com Đông Hải Hân mới ra khỏi phòng tuần trăng mật mượn để quay phim, chuẩn bị gọi điện thoại cho diễn viên nam đã trễ rất lâu, ánh mắt không hề phòng bị bất ngờ chống lại đôi nam nữ vừa ra khỏi căn phòng cũng là phòng trăng mật ở đối diện. Người đàn ông kia là Giang Thận Viễn, cô chưa mệt mỏi đến mức không nhận ra bạn trai mà mình đã kết giao nhiều năm. Hôm qua anh mới nói cho cô biết trong điện thoại, anh phải công tác Nam Bộ mấy ngày, không ngờ lúc này anh lại cùng bạn gái, từ trong phòng trăng mật nổi tiếng thấy được cảnh hồ đi ra. Cô nam quả nữ còn có thể làm gì cả đêm trong phòng trăng mật giá hơn vạn đồng? Có thể hiểu đáp án miêu tả sinh động chính là cảnh bọn họ thân mật. Đông Hải Hân dừng bước, nhìn thẳng ánh mắt của người đàn ông trước mắt, lại bình tĩnh ung dung không hề gợn sóng. "Hải Hân?" Đối lập với vẻ kín kẽ trầm ổn của Đông Hải Hân, Giang Thận Viễn không thể che dấu vẻ ngoài thất kinh. Thân thể của anh lay động, vốn định buông tay bạn gái bên cạnh ra lại do dự, đột nhiên xiết chặt, vẻ mặt căm chịu chống lại ánh mắt quá mức trong trẻo lạnh lùng xa cách của Đông Hải Hân. Thật hoang đường... Đông Hải Hân nhìn Giang Thận Viễn cho dù bị bạn gái chính quy bắt gặp, vẫn không muốn buông bàn tay của bạn gái bên cạnh ra, ngoài hoang đường ra, không biết nên có cảm tưởng gì. "Hải." trên mặt Đông Hải Hân mỉm cười, giọng lạnh nhạt chào hỏi Giang Thận Viễn, mắt sáng từ từ quan sát đôi nam nữ trước mắt. Người phụ nữ nhìn rất non nớt thanh thuần, kiểu con gái cưng điển hình hoàn toàn khác cô.Đôi môi của người phụ nữ nhìn như bị hôn sưng, đỏ tươi xinh đẹp khiến người ta mơ mộng, cô càng không thể xem nhẹ cái áo sơ mi trên người Giang Thận Viễn mà cô đã mua bị hở cổ áo lộ ra dấu hôn. Anh lại mặc áo sơ mi cô đưa anh đi triền miên với người phụ nữ khác cả đêm? Vì sao cô phải cho phép sự phản bội và không hoàn mỹ như vậy? Đông Hải Hân nhìn Giang Thận Viễn, chỉ cánh cửa sau lưng, ngữ điệu ấm áp và nhu hòa ngón trỏ giơ lên rất tao nhã."Em quay phim ở đây." Cô nói. "Hải Hân, anh..." Giang Thận Viễn hé môi muốn nói lại thôi, rồi sững sờ không biết mình nên nói gì, lời chưa ra khỏi miệng đã bị bóng lưng phấn chấn cắt ngang. "Giang tiên sinh, tôi còn vội kịp bộ phim, đi trước một bước." Tận mắt thấy bằng chứng, Đông Hải Hân không muốn nghe gì nhiều, không chấp nhận lý do viện cớ gì. Cô chỉ là vạch rõ ranh giới, thay đổi xưng hô, phong thái kiêu ngạo cao quý giống như nữ vương lửng thững rời khỏi. "Hải Hân!" Giang Thận Viễn vội vàng gọi cô, trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên có loại ảo giác, cảm thấy Đông Hải Hân vô tình hơn cả anh. Đông Hải Hân dừng bước, không quay đầu lại, giọng Giang Thận Viễn giống như nghẹn trong cổ họng, chậm chạp không có lên tiếng. Cứ lặng yên giằng co như vậy rất lâu, cuối cùng, là Đông Hải Hân quay đầu phá vỡ sự yên tĩnh trước "Giang tiên sinh, bạn gái của anh rất đẹp, lúc kết hôn nhớ phát thiếp hồng cho tôi." Cô ngoái đầu lại cười với bóng dáng lung lay sinh động, dương môi cười lộ lúm đồng tiền sâu xinh đẹp như hoa. Cô luôn theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, làm việc quả quyết không hề dài dong dây dưa. Trong công việc như vậy, trong tình cảm cũng thế. Mạnh mẽ chặt đứt, tự tôn kiêu ngạo tuyệt không cho phép cô có chút đau lòng. Đêm đó, trăng sáng lên cao, đêm lạnh như nước, ánh lửa bên trong lò sưởi âm tường lúc sáng lúc tối chớp lay trong phòng mờ mờ. Đông Hải Hân nằm mơ một giấc mơ khá dài. Trong mơ, cô trở lại mười bốn tuổi, trong trí nhớ là khuôn mặt của mẹ ấm áp dịu dàng, hơi cúi người, trước mặt cô, dặn dò cô tỉ mỉ. "Hân Hân, đáp ứng mẹ, mẹ không ở đây, con phải chăm sóc em gái thật tốt nha!" "Mẹ, mẹ muốn đi đâu?" Đông Hải Hân hơi nghiêng đầu, không hiểu hỏi. Mẹ ôm cô thật chặc, chặc đến cô nghĩ các cô sẽ vĩnh viễn chia lìa. "Hân Hân, con phải chăm sóc em gái thật tốt nha! Con là chị gái, không nên gây gổ với em, mọi việc phải đối xử nhường nhịn cho em, biết không? Đáp ứng mẹ, ngoan." "Mẹ, con cũng muốn đi với người." "Thật xin lỗi, Hân Hân, mẹ không thể dẫn con đi, thật xin lỗi Hân Hân, con vĩnh viễn là bảo bối của mẹ... Thật xin lỗi..." Vì sao rõ ràng kêu cô "Bảo bối" mà vẫn muốn rời khỏi? Đông Hải Hân không hiểu. Cô đã quên ngày đó mẹ ôm cô khóc bao lâu, chỉ nhớ rõ có một ngày tan học, cô về nhà, trong nhà tất cả thuộc về mẹ đều biến mất không thấy, ngay cả một tấm hình cũng không để lại, không dấu vết giống như bà chưa từng được người gọi là mẹ. Cô hoảng hốt lúng túng chạy ra khỏi nhà, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của mẹ. Cô hỏi cha, vẻ mặt của cha ngưng trọng, không nói chữ nào. Qua vài ngày, bay vào trong tai cô lại là tiếng hàng xóm thì thầm. "Chậc chậc! Bà nhìn thấy không? Khó trách Bà Đông muốn ly hôn, thì ra Ông Đông nuôi dưỡng con gái riêng lớn như vậy." "Nếu tôi là Bà Đông tôi sẽ không li hôn! Ta nguyện cả đời chiếm vị trí nữ chủ nhân mà không để cho người phụ nữ bên ngoài tiến dần từng bước! Các người nhìn đi, Ông Đông mới ly hôn không đến hai tuần lễ đã chuẩn bị tái giá!" "Đâu chỉ là tái giá thôi? Đứa con gái nhận về từ chân mày miệng cùng khuôn mẫu in ra với Ông Đông xem như xong, còn nói tên là gì? Đông Hải Ninh? Hải Ninh? Làm nửa ngày, thì ra là Hải Hân, Hải Âm là chị gái lớn đầu giống với ký tự tên theo vai vế, Bà Đông thật là khó khăn, thật khó chịu đựng, thật khó chịu đựng..." Thật khó chịu đựng, thật khó chịu đựng...d.đ.l.q.d Hình ảnh nhất thời thay đổi, phút chốt biến thành Giang Thận Viễn và phụ nữ mười ngón tay quấn quit đan nhau... Thiếu nữ trẻ tuổi đã trưởng thành, cô và mẹ của cô khó chịu giống nhau... Trán Đông Hải Hân thấm đẫm mồ hôi hột, đột nhiên thức tỉnh từ trong ác mộng! Mơ... Thật là giấc mơ không tốt! Lò sưởi âm tường trong phòng còn cháy mãnh liệt, vậy mà cô có thể đổ mồ hôi lạnh ở độ ấm dễ chịu như vậy. Cấp bách bắt buộc bản thân phải xóa sạch chuyện cũ về những hồi ức không cam nguyện, vì vậy Đông Hải Hân hít thở sâu, ra lệnh bản thân phải trấn định tinh thần, tầm mắt chậm rãi chuyển dời đến tờ báo đang đọc trước ngủ. Cô tịch, thâm trầm, u buồn. Tác phẩm "Khóe miệng ngậm hương" là bức tranh tuyệt vời tinh tế của Cố Tư Bằng, lần nữa làm thị hiếu thẩm mỹ Tây Hóa trở về tác phẩm kinh điển! Cố Tư Bằng... Tiểu Bằng... Trong lòng cô ngoài mẹ ra, đó là góc mềm mại khác. Thật phiền! Đông Hải Hân dựa người vào cửa sổ thủy tinh sát đất cúi mắt nhìn bức tranh có thể thu hết cảnh sắc khắp song núi, vò loạn tóc của mình. Nơi đây là phòng trăng mật cô mượn quay phim hôm nay. Xong bộ phim, cô lười đi tàu xe mệt nhọc trở về Đài Bắc, vì vậy ở lại. Chủ ý là muốn ngủ bình thường, còn đặc biệt dặn dò quản lý khách sạn, sau khi tổ kịch rời khỏi không cần dọn dẹp căn phòng cho cô, không ngờ quản lý khách sạn đã cho cô mượn cảnh nhiều lần, vẫn kiên trì thu dọn lại phòng giống như cô kiên trì trả tiền, hơn nữa đãi ngộ cho cô hơn những khách trọ khác. Giá phòng chiết khấu 7%, trên giường có mâm trang trí rực rỡ cánh hoa hồng thành hình trái tim, phòng trăng mật không thể thiếu lãng mạn tình thú, thậm chí còn đưa lên loại rượu khác nhau và bữa ăn phong phú. Sớm biết như thế, cô lựa chọn loại phòng bình thường là tốt rồi, cần gì chọn tình cảnh này để bản thân càng chật vật hơn? Cảnh hồ, bóng đêm, lò sưởi âm tường, cánh hoa hồng, phòng tắm dạng mở, lớn đến có thể chứa bồn tắm mát xa lớn cho hai người, và giường có bốn cột giăng màn che xinh xắn riêng biệt. Rõ ràng là thích hợp để diễn không khí lãng mạn nhất, khi tinh thần mệt mỏi mà lại mới tuyên bố kết thúc một đoạn tình yêu thì lúc này lại có vẻ cực kỳ thê lương. Giấc ngủ ngắn ngủi vừa rồi chỉ làm tăng sự mệt mỏi của cô hơn, ánh mắt Đông Hải Hân rã rời nhìn chằm chằm tên của tác phẩm tranh sơn dầu "Khóe miệng ngậm hương" trên báo. Đứng trong tranh lặng yên đối diện với cô, là người đàn ông nửa thân trần rất u buồn trong miệng cắn đóa hoa hồng dài. Người đàn ông nửa thân trần... Thật không hỗ là Cố Tư Bằng đã tuyên bố tác phẩm không vẽ phụ nữ. Khóe môi của Đông Hải Hân bật ra tiếng cười trào phúng nhàn nhạt. Khóe miệng ngậm hương, khóe miệng ngậm hương... Bây giờ cô có nên đi qua hạ bút thành văn mấy cánh hoa lại gần bờ môi, đủ để gọi là khóe miệng ngậm hương hay không? Người nào khóe miệng ngậm người nào hương? Người nào lưu lại hương giữa răng người nào? Người nào hôn người nào? Người nào yêu người nào? Người nào nhiệt liệt quấn quít thân thể với người nào? Tối qua, bạn trai của cô và người phụ nữ khác trong phòng trăng mật bày trí giống nhau, đùa giỡn thân mật thế nào mà không thể cho ai biết trò chơi... Đầu hôn mê, hơn nữa thấp thỏm nóng nảy! Trước khi cô ngủ đã uống hơn nửa bình Vodka nên dường như bắt đầu phát huy tác dụng, ý thức bắt đầu từ từ tan rả... Suy nghĩ đang dạo chơi lung tung, đã có tiếng chuông cửa chói tai đột nhiên phá vỡ yên tĩnh! Đến khi đứng lên thì cảm giác cơ thể thoáng run rẩy, Đông Hải Hân không phải không thừa nhận mình thật sự là uống quá nhiều.