Chương 1

Một chiếc Taxi màu vàng tại một tràng đèn đuốc sáng trưng, dừng lại trước cửa Hào Đế một nơi khí phái phi phàm lại mơ hồ truyền ra tạp âm náo nhiệt.

“Phun! Như thế nào mắc vậy a? Có thể hay không giảm giá? Này tiền xe đủ để tôi mua đồ ăn chừng mấy ngày đấy! Tài xế tiên sinh, liền tính ít đi 240 đồng, lấy số chẵn tốt lắm.” ngồi ở giữa ghế sau mẹ Chân lấy một bộ khí thế mua bán thức ăn ngoài chợ ép giá cứng rắn đút tờ 1000 đồng cho tài xế.

Tài xế kinh ngạc vội vàng kêu lên: “Vị phu nhân này, bà đừng nói giỡn rồi, tiền xe tôi đây còn phải giao nộp về công ty nha!” Mẹ Chân ngoảnh mặt làm ngơ, tự mình đẩy con gái nhỏ Chân Nhược Dung ngồi ở bên phải bà xuống xe, sau đó cũng đi theo muốn bước xuống xe.

“Này! Các người không thể xuống xe, còn thiếu 240 đồng.” thấy thế, tài xế thật nhanh kéo cha Chân ngồi ở bên chỗ tay lái. Cha Chân lúng túng nghĩ muốn bỏ tiền cấp bù cho tài xế, nhưng mẹ Chân lại đoạt lấy số tiền đó. “Ông là chê ông tiền kiếm được quá nhiều phải hay không? Hiện tại cảnh khí như thế hỏng, ngày nào đó sẽ bị giảm biên chế cũng không biết, còn dám giả bộ hào phóng.” Mẹ Chân cau mày kêu.

Tài xế nhìn chằm chằm mẹ Chân, không nhịn được phản kích nói: “Vị phu nhân này, bà cũng biết cảnh khí như thế hỏng, chúng tôi lái Taxi cũng là vì kiếm miếng cơm ăn, huống chi, tiền xe là chiếu đồng hồ đo nhảy, thiếu một đồng tiền chúng tôi cũng phải tự mình bù vào, mời bà nói chút đạo lý được không?”

“Anh nói tôi không nói đạo lý? Anh phải làm rõ ràng, chúng tôi đáp xe của anh liền là áo cơm của cha mẹ anh. . . . . .”

Ở lúc mẹ Chân lớn tiếng kêu gào, một cái bàn tay mềm trắng như tuyết đem tiền xe chưa đủ đưa cho tài xế.

“Nhược Phù!” không còn kịp ngăn cản tới, mẹ Chân chỉ có thể cực kỳ tức giận trợn mắt nhìn con gái lớn một cái.

Cả nhà bọn họ xuống xe sau, mẹ Chân trừng mắt lập tức giáo huấn Chân Nhược Phù , “Ba con làm việc khổ cực như vậy, con cư nhiên tùy tùy tiện tiện liền dùng nhiều 240 đồng, số tiền đó đủ chúng ta người một nhà ăn một bữa con có biết hay không?”

“Mẹ, con cùng Dung Dung mướn lễ phục liền xài hơn 6000 đồng, nhưng là, mẹ lại cùng một tài xế so đo hơn hai trăm đồng này.” Nhược Phù bất đắc dĩ trả lời. Cô thật sự không hiểu, vì sao mẹ mỗi lần đều muốn vì tiết kiệm loại tiền lẻ này mà cùng người ta tranh được mặt đỏ tai hồng, rồi lại hoa số tiền lớn ở cô không thể hiểu được chuyện này.

“Mẹ có thể không giúp con cùng Dung Dung mướn lễ phục sao? Tới tham gia yến hội người nào không phải trang phục lộng lẫy tham dự? Chị em các con có thể tùy tùy tiện tiện mặc bộ đồ công sở tới dự tiệc sao?” nếu là không mặc lễ phục, như thế nào có thể vượt mặt những thiên kim nhà giàu người có tiền kia, may mắn Nhược Phù, Nhược Dung đều là xinh đẹp khả ái, phấn nộn mỹ lệ, dưới sự phụ trở của hoa phục càng lộ vẻ xinh đẹp chói mắt, đẹp đẽ động lòng người.

Hài lòng nhìn hai con gái, mẹ Chân nghĩ thầm, có lẽ lần này thật có thể như nguyện giúp các con tìm được rể rùa vàng!

“Vậy thì đừng tới tham gia cái gì bữa tiệc thôi! Con trai một vị đổng sự của công ty cha đính hôn mắc mớ gì đến chúng ta? Còn cả nhà lớn nhỏ cùng nhau tham dự!” Nhược Phù cũng không phải rất thích muốn tham gia loại bữa tiệc này.

“Chị, chị còn chưa hiểu rõ mẹ sao? Mẹ là muốn đem chúng ta giá cao đẩy mạnh tiêu thụ! Nếu là chúng ta không có gả cho người có tiền mà nói, mẹ cùng cha mấy năm này đầu tư ở trên người chúng ta tiền không phải mất trắng?” người mặc lễ phục màu đỏ nhạt Nhược Dung nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp.

Mẹ Chân đánh nhẹ con gái nhỏ một phen, “Mẹ là sợ tương lai các con qua cuộc sống khổ, mới vội vã giúp các con tìm đối tượng tốt, mẹ với cha con chỉ sinh hai người con gái các con, dĩ nhiên không nỡ để cho các con chịu khổ. . . . . .”

Cho đến đi tới cửa lớn Phùng gia, mẹ Chân mới dừng lại nhắc đi nhắc lại, ngược lại lộ ra tươi cười hớn hở, mang theo Nhược Phù, Nhược Dung đi vào, về phần ít ỏi phát biểu ý kiến cha Chân là đi theo phía sau.

Thời gian kế tiếp, liền thấy mẹ Chân tích cực lôi kéo hai con gái xinh đẹp toàn trường chào hỏi.

:Đây là con gái lớn cảu tôi - Nhược Phù, mới từ tốt nghiệp đại học. Nó từ nhỏ đã dịu dàng hiểu chuyện, vừa biết đánh đàn vừa học qua cắm hoa, còn nấu được món ngon, vợ chồng chúng ta đến bây giờ cũng còn không nỡ để nó quen bạn trai đâu!” Mẹ Chân tự tin hướng một đôi vợ chồng quý khí bức người lại dẫn theo con trai tham dự nói.

Nhược Phù xấu hổ ửng đỏ mặt. Hiện tại đã thời đại nào rồi, cô lại còn bị cha mẹ làm thành triển lãm phẩm một loại khắp nơi đi về phía “đám người có thể mua người” đẩy mạnh tiêu thụ, khiến cho cô quả muốn đào cái hang trốn đi. Sớm biết có thể như vậy, cô thật nên kháng cự đến cùng, liều chết không đến.

Ngay tại cô bắt đầu sinh ý niệm rơi chạy thì người con trai trẻ tuổi đối diện đột nhiên thiết tha duỗi tay về phía cô, “Nhược Phù tiểu thư, tôi có thể mời nhảy một điệu chứ?”

Nghe vậy, mẹ Chân vui vẻ lập tức đem cô khẽ đẩy đi qua, “Nhược Phù nhà tôi cũng học qua khiêu vũ, các người nhất định có thể nhảy được rất vui vẻ đi! ’

Nhược Phù chỉ có thể thân bất do kỷ cùng người con trai trước mắt hướng sàn nhảy đi tới.

Nhìn Nhược Phù vẫn khẽ nhíu mày, người con trai trẻ tuổi cùng với cô cùng nhảy không khỏi quan tâm hỏi: ’ Nhược Phù tiểu thư, cô không vui sao?”

Phát hiện mẹ Chân lực chú ý đã chuyển dời đến trên người em gái sau, Nhược Phù vội vàng thừa cơ nói: “Tôi. . . . . . Tôi nhưng thật ra là thân thể có chút không thoải mái, xin tha thứ tôi phải đi toilet một lát.”

Cô tràn ra nhất mạt nụ cười rực rỡ như hoa, làm người con trai trẻ tuổi thấy được si mê.

“Được, vậy muốn hay không tôi cùng cô đi?” Anh ta lấy lòng mà hỏi.

“Không cần, anh trước tiên có thể mời cô gái khác khiêu vũ, vừa chờ tôi trở lại.” Cô mỉm cười cho qua.

Cô thật nhanh chạy đến đại sảnh hành lang bên ngoài, thừa dịp mẹ Chân còn chưa có phát hiện trước nhanh chóng trốn vào sau một cánh cửa.

Trong phòng tối đen như mực, cô nghĩ thầm, này có thể là một kho chứa đồ đi! Chỉ là, không sao, ít nhất cô không cần tại dưới ánh đèn một lần lại một lần bị làm thành đợi phẩm một loại hướng người triển lãm chào hàng. Cô quyết định trốn ở chỗ này, cho đến bữa tiệc gần kết thúc khi đó mới rồi đi.

Cô duỗi cánh tay dài thon mò mẫm hướng bên phải dựa vào đi qua, ngộ nhỡ có người mở cửa thì mới sẽ không liếc mắt liền nhìn thấy cô.

Đột nhiên, nơi lòng bàn tay cô truyền đến xúc cảm ấm áp thuộc về thân thể con người cùng bắp thịt cứng rắn làm người ta khó có thể tin, cả người không khỏi kinh ngạc đến vô pháp nhúc nhích. Không ngờ trong căn phòng tối đen như mực này lại có thể có người, hơn nữa, hình như còn là một người đàn ông!

Tại cô còn không kịp có bất kỳ cái gì phản ứng thì hông của cô chợt căng thẳng, một cái cánh tay tựa như sắt kiên định kéo cô qua, cô không hề chuẩn bị tâm tư đụng vào bức tường thịt kiên cố kia, trên người hắn này cỗ nóng rực cũng lập tức xuyên thấu qua cái ôm truyền tới trên người cô. “Bảo bối, em để cho chúng ta quá lâu rồi.”

Cái môi nóng rực của người đàn ông bỗng chốc che tại trên cái miệng nhỏ của cô, tham khát lại kích cuồng hôn môi, đầu lưỡi hắn đang tại cô kinh hoảng hé miệng thì xâm lược lại càn rỡ hấp thu nước miếng ngọt ngào trong miệng cô.

Thình lình xảy ra nụ hôn nóng bỏng cùng cái ôm khiến Nhược Phù vừa vội vừa xấu hổ muốn tránh thoát, nhưng hắn sức lực thật sự lớn đến làm cho cô không cách nào lay chuyển hắn chút nào, mà hắn không chút nào giữ lại nhiệt tình quả là mau đem cô cho hòa tan rồi. . . . . .

“Bảo bối, em thực gấp, em chờ không kịp anh muốn em phải hay không? ’

Cô giãy dụa thân thể khiến cho hắn lầm tưởng cô sốt ruột cầu hoan, bàn tay nóng bỏng ngay sau đó phủ lên đôi tuyết phong mềm mại no đủ của cô, xoa nắn nụ hoa mềm mại bên dưới bộ lễ phục thấp ngực của cô.

Tại hắn hôn nồng nhiệt cùng vuốt ve, cô cơ hồ muốn bởi vì thiếu dưỡng khí cùng kinh hãi quá độ mà ngất xỉu, thân thể cô bắt đầu không thể khống chế mà nóng lên, đầu cũng bởi vì lần đầu bị đàn ông như vậy nhiệt tình trêu đùa mà mê loạn đến vô pháp suy nghĩ.

“Đêm nay em làm sao có thể như thế ngọt ngào?” Người đàn ông dày đặc thở dốc thì thầm nói.

Nhược Phù thật vất vả bắt đến cơ hội bổ sung một ngụm không khí, tiếp theo, đôi môi nóng rực của hắn lại phủ lên miệng cô.

Tại trong kích cuồng ôm hôn, bàn tay to của hắn kéo “xoạt” xuống lễ phục của cô, cuồng dã một phen chiếm lấy nhũ phong mềm mại của cô, tham khát nhào nặn xoa xoa.

“Bảo bối, đêm nay em muốn cho anh điên cuồng mà chết sao?” dưới bàn tay hắn đôi mềm mại trắng mịn làm hắn hô lên dục vọng đáy lòng.

Hắn yêu thích không buông tay xoa nắn nhũ phong của cô, trượt tới cái mông nhỏ tròn tròn của cô sau đó bàn tay ở phía trên đột nhiên đè ấn xuống một cái, chống đỡ lên cái vật nóng như bàn ủi to lớn kiên đĩnh của hắn.

“Em thích liền muốn tới đây, bảo bối.” hắn lỗ mãng lấy vật to lớn kiên đĩnh của hắn ma sát mảnh đất tam giác của cô.

Cô thật sự mau hôn mê rồi, ở trong bóng tối, cô chẳng những bị tên vô sỉ khinh bạc, mà trong sạch của cô mắt thấy liền muốn hủy ở trên tay cái người đàn ông xa lạ này!

Cho dù cách y phục, cô đều có thể cảm giác được hắn là cỡ nào điên cuồng mà lại khẩn cấp, vật to lớn của hắn vội vàng kích thích ma sát nơi mềm mại của cô, giống như sau một giây sẽ xâm chiếm cô. . . . . .

Cô vừa mới nghĩ tới, bàn tay to của hắn quả thật lớn mật luồn vào dưới váy cô, một nhát kéo xuống quần lót của cô.

Cô gấp đến độ nghĩ muốn đẩy hắn ra kêu to, nhưng môi cô lại nhanh chóng bị hắn che lại, cô giãy giụa thân thể cùng chống cự lại càng thêm không ngăn cản được người đàn ông lửa dục bộc phát trước mắt.

Bàn tay to của hắn khẩn cấp đi tới mảnh đất tam giác của cô đã không hề che dấu, ngón tay thon dài chợt dò vào cánh hoa của cô, qua lại rút ra đẩy vào.

Hết thảy cùng tấn công tựa như chấn động đánh thẳng vào toàn thân cô, cô trước giờ không cho bất kỳ người đàn ông nào hôn qua cô, càng không nói đến là tiếp xúc thân mật đáng hổ thẹn như thế!

Không ngờ cô lần đầu thể nghiệm cư nhiên hủy ở một người đàn ông đến bộ dáng như thế nào cô cũng không rõ ràng , như dã thú cuồng dã đói khát!

Cô quá khô rồi ! Này không hề có chút ái dịch ở chỗ kín , đáng lẽ “cô ấy” hẳn là nên có phản ứng sinh lý luôn luôn nhiệt tình phóng đãng như vẫn có.

Không khí tại trong ám muội ngưng kết 2, 3 giây, đang lúc hắn suy xét có nên hay không mở đèn lên thấy rõ ràng “cô ấy” trong ngực là ai, cửa cũng vào lúc này ’ phanh' một tiếng bị mở ra .

Chỉ thấy một người phụ nữ vội vàng mà thận trọng đi tới, nhẹ giọng kêu: “Phong, em tới đây, xin lỗi, nhà em cứ dính vào em không để cho em thoát thân. . . . . . ’

Người đàn ông đột nhiên gắt gao hôn môi Nhược Phù, không để cho cô phát ra bất kỳ thanh âm gì, tiếp theo hắn bước chân vừa động, mạnh mẽ ôm cô vọt đến sau cái tủ.

Bởi vì chậm chạp đợi không được đáp lại, người phụ nữ liền đưa tay đè xuống công tắc đèn điện, tại ánh đèn sáng choang sau, Nhược Phù kinh ngạc phát hiện người phụ nữ tiến vào cư nhiên là nữ chính bữa tiệc đính hôn tối nay, vợ chưa cưới của Phùng Gia Hữu!

Không gặp đến người nên nhìn thấy làm người phụ nữ thất vọng, mắng một câu ở tại nơi công cộng cô ta tuyệt sẽ không bật thốt lên lời nói thô tục sau, liền dùng sức đóng sầm cửa rời đi.

Giờ phút này, trong kho chứa hàng lại chỉ còn có Nhược Phù cùng người đàn ông kia rồi, cô vội vàng thừa cơ ra sức tránh ra hắn kiềm chế, nhanh chóng kéo tốt lễ phục thấp ngực của mình.

“Anh thật quá mức!” Nhược Phù vừa thẹn vừa tức trừng mắt người đàn ông trước mặt, lúc này mới thấy rõ ràng hắn có ngũ quan anh tuấn cùng dáng người cao lớn.

Mà người đàn ông cũng vẻ mặt hứng thú dồi dào nhìn cô. Thì ra ở trong lòng hắn run rẩy thở gấp chính là như vậy một cô gái xinh đẹp, khó trách tối nay “cô ấy” đẹp ngọt ngào hương thơm lại còn hơn hẳn trước kia.

Nhược Phù tức giận vô cùng nhìn chằm chằm trên mặt hắn thờ ơ như không lại có vẻ tà mị tươi cười, cô hẳn là nên vì hắn thiếu chút nữa hủy diệt trong sạch của cô mà cho hắn một cái tát, chỉ tiếc cô người đơn thế mỏng, mà trong mắt hắn phần lửa nóng dục vọng trần trụi kia cũng làm cho cô giật mình đến so với đạp hắn một cước cho hả giận, cô càng nên là tận trốn mau cách xa nơi này.

Vì vậy, cô thật nhanh vọt tới cánh cửa, xoay khóa cửa liền muốn mở ra, nhưng mà, cô mới đưa cửa kéo ra một đường nhỏ, sau lưng một bàn tay to “phanh” một tiếng liền đem cửa đóng lại.

Nhược Phù không khỏi sinh lòng hãi ý, không chút nghĩ ngợi mà lập tức mở cổ họng hô to, “Cứu mạng. . . . . .”

Một bàn tay thô ráp nhanh chóng che ở trên miệng cô, chận lại tiếng kêu của cô, cả người tức thì bị lỗ mãng áp che tại trên ván cửa.

“Đừng kêu.” hơi thở đàn ông nặng nề ở bên tai cô nói.

Cô sợ hãi luống cuống mở lớn hai mắt, không dám nghĩ tới chuyện tiếp đó sẽ xảy ra.

Nhìn chằm chằm trên mặt cô rõ rành rành vẻ mặt sợ hãi, hắn không khỏi nhẹ giọng nói: “Nếu như em không lớn tiếng loạn kêu hô, tôi liền thả em ra.”

Cô vội vã nháy mắt mấy cái bày tỏ đồng ý, cô cũng không muốn vẫn bị che miệng lại.

Hắn lúc này mới chậm rãi buông tay ra.

“Xin cho tôi rời khỏi.” cô kinh hoàng yêu cầu nói. Tại như vậy tình cảnh nguy hiểm bất lợi cho cô, cô tuyệt không thể chọc giận hắn, nếu không cái hậu quả kia đem cô lấy vô pháp gánh vác.

Nhưng hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ đem cô vây ở trên cánh cửa, thân hình to lớn bền chắc nóng rực cực có tính xâm lược hết sức đè nặng đường cong thướt tha của cô.

“Em từ đâu tới đây? Nói cho tôi biết tên của em.” hắn cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt cô.

Cô thân thể mềm mại hương thơm mê người cùng khuôn mặt đẹp thanh lệ thoát tục khắp nơi thiêu dấy lên ngọn lửa tình dục trong cơ thể hắn, hơn nữa hắn hưởng qua cặp môi thơm anh đào của cô, biết cô có bao nhiêu ngọt ngào ngon miệng, mà tay hắn càng xoa nắn vuốt ve qua nhũ phong mềm mại lại no đủ của cô, cảm thụ qua tư vị cô mất hồn; vừa nghĩ tới hắn cư nhiên tại quỷ thần xui khiến mà dò sờ vào cánh hoa tối mật ngọt mảnh mai mất hồn của cô, hắn liền không kiềm hãm được đem ngón tay vừa vỗ về chơi đùa qua chỗ tư mật của cô đưa đến chóp mũi mình tiếp theo nghe thấy liền sau bỏ vào trong miệng mình.

Nhìn thấy cử động của hắn, Nhược Phù không nhịn được chấn kinh nhìn hắn chằm chằm. Hắn tại sao có thể như thế dơ bẩn tà mị! Tay hắn không phải sờ qua cô. . . . . . Má cô bỗng chốc ửng đỏ một mảnh.

“Em tên là gì?” hắn thâm thúy mà ánh mắt cháy sáng đỏ rực nhìn chằm chằm dừng ở cô, lại hỏi.

“Chân Nhược Phù.” Cô thành thật trả lời.

“Chị, chị đang ở đâu?” lúc này, ngoài cửa truyền đến từng tiếng một Nhược Dung kêu lên.

“Đó là đang tìm em sao?” con ngươi xinh đẹp không chớp nhìn chằm chằm cô còn mang vẻ mặt sợ hãi, người đàn ông giọng nói thô két mà hỏi.

“Đúng vậy.”

Tại hắn ánh mắt lửa nóng nhìn chăm chú, cô lần nữa cảm thấy thân thể mình nóng lên. Kỳ quái? Cô làm sao sẽ đối với người đàn ông từng cợt nhã xâm phạm cô có cái loại cảm giác này?

“Tôi rất xin lỗi khiến cho em bị kinh sợ, chỉ là, tôi rất vui mừng có thể như vậy biết em!” hắn nhếch ên khóe môi, tà mị cười nói, ngay sau đó, cánh tay hắn một cái đem cô ôm vào trong ngực, để cho cô rời đi cánh cửa.

Nhược Phù kinh ngạc được vốn định kháng cự, thế nhưng hắn lại đưa tay mở cửa phòng ra.

“Nhược Phù, đêm nay trước hết nhận thức đến nơi này. Em có thể đi nha.” hắn cười nói với cô.

Cô tâm thần đại loạn đến căn bản không quan tâm hắn nói cái gì, vừa nghe đến cô có thể rời đi, cả người tựa như phía sau có lửa cháy lên một loại, liền đầu cũng không dám quy lại hoảng hốt chạy ra khỏi kho chứa hàng.

Cô cuống quít nhằm phía Nhược Dung, cũng ôm chặt lấy Nhược Dung, đem Nhược Dung dọa người nhảy dựng.

“Chị, chị trốn đến nơi nào? Tất cả mọi người đang tìm chị đấy! ’ Nhược Dung chu cái miệng nhỏ nhắn trách cứ.

Nhược Phù nhịp tim như đánh trống một loại liền lôi kéo cánh tay em gái, “Chúng ta mau trở lại đại sảnh đi!”

Trải qua trận kinh hồn mới vừa rồi kia, cô vội vàng nghĩ muốn trở lại chỗ nhiều người còn có cha mẹ ở đó.

Cô vừa về tới đại sảnh, lập tức bị mẹ Chân niệm một hồi. “Con thực không lễ phép, thế nhưng đem Trương tiên sinh một người để tại sàn nhảy. . . . . .”

“Mẹ, con không thoải mái, chúng ta về nhà có được hay không?” Nhược Phù tâm phiền ý loạn cắt đứt mẹ Chân giáo huấn.

“Con thừa dịp lúc ta không chú ý chạy đi trốn, hiện tại vừa ra tới liền muốn về nhà, chúng ta tới nơi này tiêu tốn bao nhiêu tiền con có biết hay không? Nói cái gì cũng phải chớp nhiều nhận thức mấy thanh niên tài tuấn trở về!” Mẹ Chân lấy hiệu quả và lợi ích kinh tế đánh giá.

“Mẹ! Con muốn về nhà” Nhược Phù cực kỳ kiên trì.

“Mỹ Lệ, Nhược Phù xem ra thật không quá thoải mái, chúng ta trở về đi thôi!” Ba Chân thay con gái lên tiếng xin xỏ cho.

Mẹ Chân đầu tiên là trừng mắt nhìn chồng một cái, lúc này mới chú ý tới Nhược Phù khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến kinh người, “Trời ạ, mặt của con thế nào hồng như vậy? Có phải hay không thật sự không thoải mái?”

Nhược Phù liền vội vàng gật đầu.

Không lại đem tâm tư đặt ở có thể giúp con gái nhiều tìm mấy đối tượng có giá trị con người tốt, mẹ Chân lập tức mang theo một nhà lớn nhỏ hỏa tốc rời đi Phùng gia.

Lần nữa ngồi trên Taxi, Nhược Phù vẫn lo sợ không yên tâm loạn được không nghĩ muốn mở miệng, cho đến gần đến nhà khi đó cô mới đột nhiên giật mình, quần lót của cô còn ở lại trong cái kho chứa hàng kia!

Nghĩ đến nụ cười tà mị của người đàn ông kia cùng hành động tà ác khó có thể tin của hắn, cô ít dám đi nghĩ tới hắn sẽ như thế nào xử lý quần lót của cô.

Trời ạ! Nghĩ đến hắn cư nhiên đem ngón tay vỗ về chơi đùa qua chỗ tư mật của cô bỏ vào trong miệng, cô liền xấu hổ đến nghĩ muốn đào cái hang chui vào trong đó, lại cũng không cần có cơ hội tiếp xúc đến cái người đàn ông kia!

Thoáng nhìn thấy Nhược Phù cầm theo túi xách tay, mặc đồ đi ra ngoài, mẹ Chân đang bận rộn sửa sang lại việc nhà liền vội vàng gọi lại cô.

“Nhược Phù, lớp nấu ăn không phải đã kết thúc rồi sao? Con vì sao phải ra cửa?”

“Con muốn đi tìm việc làm.” Cô đổi xuống dép lê đáp.

“Tìm việc làm?” nghe vậy! Mẹ Chân lập tức ném xuống khăn lau trên tay xông đi tới.

Nhược Phù giành tại trước khi mẹ càm ràm liền mở miệng trước, “Mẹ, ba làm việc khổ cực như vậy, con cũng nên giúp trong nhà một chút việc, giảm bớt gánh nặng cho ba.”

Từ nhỏ, cô và Dung Dung liền bị mẹ buộc theo học lớp tài nghệ, lớp lễ nghi, lớp Piano gì gì đó, làm như vậy là để hi vọng hai chị em các cô có thể như thiên kim nhà giàu một dạng, nhưng là, lấy ba một trưởng phòng nho nhỏ với khoản tiền lương kia gánh vác được tới những khoản học phí đắt đỏ này, cho nên nhà bọn họ đến bây giờ mới có thể còn là mướn phòng ốc của người khác ở.

“Con đã cùng một công ty hẹn xong muốn đi phỏng vấn, buổi trưa con không trở lại ăn cơm.”

Cô gửi đi vài phong thư tìm việc, thật vất vả mới có một nhà công ty chuyển phát nhanh thông báo cô đi phỏng vấn. Aizzz! Cảnh khí không tốt, muốn tìm phần công việc thật không dễ dàng.

“Nhược Phù, công việc bây giờ khó tìm như vậy, xã hội lại đều là tin tức tìm công việc bị lừa gạt tài lừa gạt sắc . . . . . . Như vậy đi! Mẹ cùng con đi hưởng ứng lệnh triệu tập tốt lắm.”

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của con gái, mẹ Chân hỏa tốc cởi xuống tạp dề, tính toán bồi tại bên người cô bảo vệ cô.

“Mẹ!” Nhược Phù khổ sở kêu lên: “Không có ai hưởng ứng lệnh triệu tập còn mang theo mẹ, con đi hưởng ứng lệnh triệu tập chính là một nhà công ty lớn, sẽ không có nguy hiểm.”

“Nhưng. . . . . .” Mẹ Chân thế nào cũng không an tâm.

“Con sẽ bảo vệ chính mình.” nói xong, Nhược Phù liền kéo ra cửa chính.

Đột nhiên, một bó hoa lớn nghênh diện ngăn trở đường đi của cô, làm cho cô giật mình.

Không ngờ sau bó hoa lại là cái khuôn mặt tà mị của người đàn ông đó! Không giống với ngày đó, hắn giờ phút này là một bộ khuôn mặt tươi cười thành khẩn.

“Nhược Phù.” hắn mỉm cười cùng Nhược Phù vẫy gọi, tại liếc thấy mẹ Chân khi đó lập tức càng thêm lễ phép nói: “Chào bác gái, bác quả nhiên bộ dáng cùng Nhược Phù một dạng, vừa trẻ tuổi xinh đẹp lại có khí chất.”

Mẹ Chân ngạc nhiên trừng mắt trước soái ca tuổi trẻ tây trang thẳng thớm, kỳ quái con gái khi nào biết loại (1) “tích ưu cổ” này?

(1): Ta cũng không hiểu lắm chỗ này. Tóm lại là chỉ 1 người đàn ông ưu tú nhé ^- ^

“Cậu là?” mẹ Chân liếc mắt liền nhìn ra hắn không giàu cũng quý, trong lòng kích động không thôi.

“Cháu là bạn của Nhược Phù. Cháu có thể đi vào ngồi sao?” hắn lại nhấc lên môi cười nói.

Khi đó trên mặt hắn không thấy phần tà mị này, mà cái loại khí chất bất phàm của nhân vật nổi tiếng cùng phong phạm riêng biệt xuất chúng liền tận lộ ra không bỏ sót.

Nghĩ đến con gái có thể bởi vì người đàn ông ở trước mắt mà bay lên cành làm Phượng Hoàng thì mẹ Chân không khỏi nở nụ cười thật lớn, thái độ thân thiết vội vàng đem hắn nghênh vào trong nhà, ‘Mời tiến vào ngồi, nhà chúng ta rất hoan nghênh cậu!”

Nhìn thấy Nhược Phù cũng không nhúc nhích đứng chôn chân tại cạnh cửa, mẹ Chân cất giọng kêu lên: “Nhược Phù, con còn đứng ở cửa làm gì? Mau vào tiếp đón vị này. . . . . .”

“Cháu tên là Tả Tỉ Phong.” hắn cười giải đáp nghi hoặc của mẹ Chân.

Nhược Phù khiếp sợ cực kỳ, chỉ có thể sững sờ tại nguyên chỗ. Cái người đàn ông tà mị như dã thú này cơ hồ đoạt đi trong sạch của cô lại dám làm mặt dày tìm đến cô!

‘Ta đi pha trà, các con từ từ tán gẫu.” mẹ Chân lấy ánh mắt sắc bén lần nữa xem kỹ qua Tả Ti Phong điều kiện nổi trội sau cười nói.

Hồi hồn sau Nhược Phù không khỏi kích động xông lên trước, “Anh đến nhà tôi làm cái gì? Mời rời đi!”

Bởi vì gia giáo nghiêm cẩn, cho dù người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng không ai dám đến cửa viếng thăm, không ngờ người đầu tiên tới nhà cô viếng thăm, lại là người đàn ông mà cô không nghĩ muốn đối mặt nhất!

Tả Ti Phong bất động như sơn ngồi ở trên ghế sofa sạch sẽ lại có vẻ tàn cũ, giương lên khóe môi, từ trong túi tây trang lấy ra một thứ đồ màu tím.

“Đối với một người tốt bụng đem vật bị mất trả lại, em đến một câu cảm ơn cũng không có sao?” hắn tà ác cười nói.

Liếc thấy quần lót của mình ở hắn trên tay, Nhược Phù đỏ bừng cả khuôn mặt giành bước lên trước nghĩ muốn lấy về, thế nhưng hắn lại thu lại bàn tay đem quần lót nhét về túi tây trang, làm hại cô thiếu chút nữa té trên người hắn.

“Mau trả lại cho tôi!” Cô vừa gấp vừa giận kêu lên.

‘Trả lại cho em có thể, chỉ là, tôi muốn em lấy một cái hôn tới trao đổi.” hắn ánh mắt tà mị yêu cầu .

“Anh đừng mơ tưởng!” Nhược Phù cực kỳ tức giận trả lời. “Anh không cần rất quá mức, lần trước anh đối với tôi làm chuyện đã tạo thành phi lễ vô sỉ, tôi có thể tố cáo anh, nếu như anh thông minh mà nói, nên trả đồ cho tôi sau đó lập tức rời đi.” sợ tiếng hô của mình bị mẹ nghe được, cánh tay nhỏ nhắn của cô chỉ vào cửa chính, cố ý đè thấp âm lượng.

“Lần trước ôm em, hôn em lúc đó vẫn chưa đem ánh mắt mê người của em thấy rõ ràng, lần này tôi không nghĩ muốn lại bỏ qua cơ hội bắt giữ em toàn thân cao thấp tất cả xinh đẹp.” không đếm xỉa đến sự uy hiếp của cô, Tả Ti Phong ông nói gà bà nói vịt cười nói.

Nhớ lại chuyện thiếu chút nữa bị hắn xâm phạm, Nhược Phù ửng đỏ mặt, càng thêm tức giận nói: “Mời đi ra ngoài, nhà tôi không hoan nghênh anh!”

“Còn chưa có lấy được nụ hôn của em trước, tôi sẽ không rời đi.” Tả Ti Phong vô lại đối với cô cười một tiếng.

“Anh nằm mộng! Nơi này là nhà tôi, tôi muốn anh lập tức rời đi!” cô hung hăng nhìn hắn chằm chằm.

Trên thế giới tại sao có thể có tên đàn ông như vậy tà ác, không biết xấu hổ!

Cô không có truy cứu hắn phi lễ xâm phạm hắn nên vô cùng may mắn đi, không ngờ hắn lại còn dám đến nhà cô.

Đêm hôm đó nếu như không phải là cô đi nhầm vào mà nói, hắn không phải sẽ tại lễ đính hôn của người ta cùng vị hôn thê của người đó ở kho chứa hàng vụng trộm rồi, như loại đàn ông hạ lưu lại không có tiết tháo này, cô hoàn toàn không muốn cùng hắn có bất kỳ dây dưa.

“Mời đi ra ngoài, nếu không tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.” Nhược Phù sử xuất uy hiếp nói.

Ngay tại cô đưa tay làm bộ muốn gọi điện thoại thì điện thoại vừa lúc vào lúc này vang lên.

Bất chấp muốn đuổi hắn đi, cô vội vã trước nhận điện thoại, “Alo. . . . . . Đúng vậy, tôi là Chân Nhược Phù. . . . . . Cái gì? Tập đoàn Uy Đạt? Tôi ngày mai có thể đi phỏng vấn?" Cô tâm tình kích động tại trong âm thanh hiển lộ không bỏ sót.

Tập đoàn Uy Đạt là một công ty lớn xuyên quốc gia, tại lúc kinh tế đình trệ vẫn hoạt động tốt cùng quyền thế tiền tài hùng hậu, có cơ hội có thể đi vào loại công ty tiền cảnh tốt đẹp này tự nhiên so với nhận được thông báo phỏng vấn của công ty chuyển phát nhanh càng làm cô hưng phấn.

Hẹn xong thời gian phỏng vấn cúp điện thoại sau, Nhược Phù lúc này mới lại nghiêm mặt xoay người đối mặt Tả Ti Phong.

“Anh có đi hay không? Không đi mà nói tôi liền gọi điện thoại báo cảnh sát.” trong tay vẫn cầm ống nói, cô lần nữa uy hiếp nói.

Tả Ti Phong chậm rãi đứng lên, đáy mắt có càng sâu tà mị, “Em đã như thế không chào đón tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là rời đi.” khóe môi hắn mang theo nụ cười, sau khi nói xong, quả thật đi tới cạnh cửa.

Lúc này, bưng nước trà từ phòng bếp đi ra mẹ Chân nhìn thấy Tả Ti Phong muốn rời khỏi, không khỏi cao giọng nói: “Như thế nào vừa tới đã muốn đi? Không nhiều ngồi một lát?” bà để xuống khay trà vội vàng đuổi theo ra tới giữ lại khách quý.

“Không, cháu trong công ty còn có việc bận, lần sau trở lại quấy rầy.”

Tại dưới ánh mắt phẫn nộ của Nhược Phù, hắn cười thối lui đến ngoài cửa.

Nhược Phù cầm tay cầm cái cửa, tại chỗ liền muốn dùng sức đóng sầm cửa.

Tả Ti Phong chợt hơi nghiêng người xuống, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Em nợ tôi một cái hôn đó!” tiếp, hắn kéo qua tay của cô, đem quần lót màu tím trả cho cô. Không đợi cô có phản ứng khác, hắn liền tại cô kinh ngạc trong nháy mắt tiêu sái xoay người rời đi.

~~~ Hết Chương 1 ~~~