Hồi 1

Kỳ Á Phong Quyết Hy Sinh

Trời đã ngã chiều, cơn giông tố bắt đầu nổi lên. Một bầu không khí âm u rùng rợn bao trùm cả một vùng hoang sơn thuộc phía đông thành Nam Xương.

Mây u ám kéo đen kịt, mọi vật chìm trong bóng tối mờ mờ. Thỉnh thoảng một lằn chớp sáng lóe lên ở chân trời, rồi tiếng sấm động ầm ầm, tưởng như rung chuyển cả một góc trời.

Con đường cái quan chạy thẳng đến Nam Xương Thành, thường nhật đông người qua lại, nhưng lúc này vắng ngắt. Những khách thương hồ, những đoàn người ngựa áp tải bảo tiêu vội vã rút về những thị trấn hay làng mạc lân cận để trú mưa tránh cơn giông bão. Ngay những kẻ cô đơn lỡ độ đường cũng đã tìm nơi yên tĩnh tránh gió mưa.

Vắng vẻ, âm u. Thỉnh thoảng một lằn chớp sáng rợn người.

Trời chưa tối hẳn, nhưng đã không rõ mặt người. Bên đường cái quan, một trang trại cô đơn nằm im lìm như chờ đợi cơn giông sắp nổi lên để đương đầu với gió mưa.

Bỗng nhiên một tiếng rú rợn người:

– Trời! Ma ... ma! Cứu!

Tiếng rêu từ trang trại vang ra, nhưng đứt quãng, vì soạt một tiếng, ánh sáng lóe lên “Oặc! Oặc! ...” Một chiếc đầu rơi, máu từ cổ tử thi phun ra như suối, trong khi cả thân người đổ xuống.

Một tiếng sét nổ tiếp theo rồi lại im lặng.

Nhưng chỉ trong giây lát, tiếng thanh la báo động đã nổi lên, trong trang trại nhốn nháo. Tiếng chân người chạy rầm rập, đồng thời những tiếng thét nổi lên:

– Quân địch đã đến!

Ở góc phía đông trang trại, nơi một người vừa bị chặt đầu nằm bên vũng máu, bổng có một người ăn mặc có vẻ tráng đinh, tay cầm mã tấu, từ căn nhà trại chạy ra.

Đến bên bụi cây, hắn cuối xuống định ôm tử thi lên. Nhưng vừa cuối xuống, hắn biết vô ích, tử thi đã bị chém bay đầu chết từ lâu chớ không phải là người bị thương.

Tráng đinh nhận rõ xác chết, nghẹn ngào:

– Lão Ngũ ... Lão Ngũ chết thê thảm thế này! Quân khốn kiếp ...

Bụi cây trước mặt bỗng sột soạt lay động. Tráng đinh kinh hoàng, tay nắm chặt mã tấu trong tay trố mắt nhìn.

Từ sau bụi cây một đầu người nhô lên trong khi tiếng sấm nổ rền ở chân trời và gió mạnh bắt đầu thổi.

– Một đầu người nhô lên!

Nhưng không phải đầu người. Đó là một đầu quỷ. Một bộ mặt quỷ gớm ghiếc.

Ánh chớp lóe lên, bộ mặt quỷ lấp lánh ánh vàng. Thì ra đó là chiếc mặt nạ bằng đồng, chế theo hình mặt quỷ và vô cùng đanh ác.

Hai lỗ mắt sâu hoắm và trong hai lỗ mắt đó, đôi mắt lấp lánh sáng quắc chiếu những tia rợn người nhìn tráng đinh.

Tên tráng đinh rú lên một tiếng hãi hùng lùi lại một bước.

Một tiếng cười gằn trong bụi cây, kẻ đeo mặt nạ bằng đồng từ trong bụi cây nhảy vọt ra nhanh như lằn chớp. Hắn mặc toàn đen y phục đặc dị, mép áo viền trắng như thể kẻ có tang.

Tráng đinh có lẽ đã luyện qua võ nghệ, tay cầm thanh mã tấu vội múa lên nghênh địch.

Nhưng bóng đen đeo mặt nạ bằng đồng đã buông một chuỗi cười rùng rợn. Thanh gươm dài trong tay hắn vung lên loang loáng phát chiêu số kỳ ảo.

Keng! Phập! Thanh đao trong tay tráng đinh đã bay đi mất. Liền sau đó, lưỡi kiếm của kẻ đeo mặt nạ xuyên vào tim tên tráng đinh, kẻ xấu số chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi, ngã vật ra tắt thở.

Người đeo mặt nạ cười gằn, quay đầu lại, giơ tay ra hiệu về phía bụi cây. Lập tức từ bụi cây nhảy ra một người phục sắc y hệt; cũng đeo mặt nạ bằng đồng, cũng bộ y phục toàn đen viền trắng.

Cả hai nhìn nhau khẽ gật đầu, nhảy vọt lại bên hai tử thi. Mỗi người dùng chân đá cho mỗi tử thi lật úp xuống, lưng hướng lên trời. Rồi ánh kiếm lóe lên hoa mắt. Phập phập!

Trên lưng mỗi tử thi đã có hai vết chém chéo nhau thành hình chữ thập.

Trong lúc này thì trong mấy căn nhà của trang trại đã hoàn toàn náo loạn. Tiếng hò hét quát tháo chen lẫn với tiếng binh khí gươm giáo chạm vào nhau chan chát.

Thì ra kẻ địch đã do bốn ngã tiến vào trang trại.

Hai kẻ đeo mặt nạ nhìn nhau, bỗng rú lên một tiếng, phi thân nhảy về phía trang trại, để tiếp ứng cho đồng bọn đã bắt đầu khởi sự.

Căn đại sảnh ở trang trại nằm chính giữa, bên ngoài có tấm biển lớn viết mấy chữ đại tự “Kim Gia Trang”.

Bên trong cảnh chiến đã tơi bời. Có tới năm kẻ đeo mặt nạ bằng đồng, mặc y phục đen xông vào chém giết loạn đả. Bất cứ già trẻ lớn bé trong trang trại đều bị những lũ đeo mặt nạ bằng đồng hạ sát hết. Thây người ngổn ngang. Tiếng hò hét quát tháo vang dội.

Nhưng bọn tráng đinh thô lỗ chỉ có sức khỏe không có võ nghệ làm sao chống lại được kẻ địch, những người bí mật nhưng võ công xuất chúng.

Người duy nhất cầm cự được với bọn chúng là một ông già quắc thước, trong cách phục sức biết ngay là chủ nhân của trang trại này. Nhưng quả bất địch chúng. Phe địch lại thêm hai tên từ ngoài nhảy vào và loạn sát.

Ba tên đeo mặt nạ sử dụng trường kiếm vây đánh chủ nhân cầm bảo đao. Ông già đã phải lùi dần, mặc dầu đao pháp loang loáng, gạt đông đỡ tây, chứng tỏ một công phu chân truyền của môn phái chính tông.

Một gia nhân bị vết thương chém sạt bả vai, máu me đầm đìa từ phí nhà trong bỗng chạy ra kêu lớn:

– Kim lão gia! Phu nhân bị chúng hại rồi.

Đường đao củ ông già bỗng rối loạn, đôi mắt vị trang chủ ứa lệ ... Ông lại lùi nữa.

Trong khi đó phía nhà trong cảnh chém giết cũng tơi bời.

Những tên đeo mặt nạ bằng đồng như những lũ ác quỉ xông xáo mọi nơi, chém giết tàn sát tất cả, như thể mấy con hổ đói nhảy vào đàn dê.

Một thanh niên tuấn tú trạc hai mươi tuổi tay cầm trường kiếm đang gục xuống bên xác một thiếu phụ đã lớn tuổi, mặc võ trang, nhưng đã bị một vết thương chí tử ở ngực, máu lênh láng khắp sân nhà, bên cạnh mấy xác của những người đàn bà khác có vẻ như là nha hoàn.

Thanh niên quỳ gối bên cạnh thiếu phụ, ôm mặt nấc lên:

– Mẫu thân ... Mẫu thân ...

Bỗng nhiên một gia nhân từ ngoài chạy vào hốt hoảng:

– Kim công tử. Lão gia dặn bảo công tử mau thoát thân. Bọn chúng kéo đến nữa. Xin công tử đi ngay.

Thanh niên bỗng chồm lên, gầm thét:

– Không! Không ... ta không chạy trốn đâu hết.

Tên gia nhân vừa nói bỗng “hự” lên một tiếng rồi ngã gục xuống. Một mũi kiếm từ phía bên ngoài đã xuyên qua người hắn. Một chuỗi cười rùng rợn nổi lên, rồi một bóng người đeo mặt nạ nhảy vào.

Thanh niên gầm thét như điên cuồng, nhảy xổ lại tấn công tới tấp. Người đeo mặt nạ bằng đồng cười gằn, đưa kiếm lên gạt và chém trả một đòn nhanh như gió.

Chỉ đấu được vài hiệp, thanh niên đã hạ phong rõ rệt.

Bên ngoài có tiếng kêu lớn:

– Cháy! Cháy! Chúng đốt nhà ...

Lửa nổi lên nhờ sức gió lan đi nhanh không thể tả. Bọn gia nhân ở bên ngoài chết lần.

Cả mấy chục người đều bị hạ, kẻ chết nằm bên vũng máu, kẻ bị thương rên rỉ lết đi để tránh lửa táp tới.

Một lão bộc ôm ngực bò vào trong nhà hổn hển gọi:

– Kim công tử, lão gia bị hại rồi ...

Thanh niên gầm lên một tiếng đau đớn khi nghe tin cha chết. Nhưng lúc này mồ hôi chàng toát ra đầm đìa, kiếm pháp đã bắt đầu rối loạn.

Một ánh kiếm hoa lên, lão bộc gục xuống không kêu được một lời. Kẻ vừa nhảy vào là một tên đeo mặt nạ bằng đồng, gọi bạn:

– Bằng hữu mau thanh toán hắn đi cho rồi, nhiệm vụ của bọn ta đã xong.

Kẻ đấu với thanh niên gật đầu đáp lại, bỗng vung mạnh thanh trường kiếm.

“Xoảng!” Thanh kiếm của thanh niên bỗng bị văng ra xa. Thanh niên kinh hoàng nhảy lùi lại để tránh, nhưng kẻ đeo mặt nạ bằng đồng cười khanh khách nhảy vút đuổi theo, hoa lưỡi gươm chém thẳng xuống đầu người thanh niên.

Mặc dầu võ công kém kẻ địch, thanh niên vốn là đệ tử danh môn chính phái, tập luyện võ nghệ từ nhỏ. Dẫu bước hiểm nghèo, chàng vẫn tự mình giải cứu được.

Lợi dụng chiếc cột nhà chàng, chàng nghiêng mình ôm lấy cột né tránh.

“Phập” lưỡi kiếm chém vào cột gỗ.

Không ngờ trong lúc vội vàng, thanh niên vấp phải tử thi một nha hoàn, chàng ngã xấp.

Lưỡi kiếm trong tay kẻ đeo mặt nạ bằng đồng vung lên, loang loáng dưới ánh lửa cháy đã lan đến hông căn phòng, rồi “phập” chém xuống trúng lưng thanh niên, khiến chàng rú lên một tiếng gục xuống nằm im luôn.

Kẻ đeo mặt nạ cười gằn, giơ kiếm chém xuống thêm một nhát nữa “phập”. Lưng người thanh niên bị hai nhát kiếm chém chéo nhau thành hình chữ thập.

Lối chém lên lưng đối thủ thành hình chữ thập có vẻ là dấu hiệu riêng của nhóm người đeo mặt nạ bằng đồng. Vì tất cả những người bị chúng giết hại trong trang trại đều mang vết thương như vậy.

Sau khi chém xong thanh niên, tên đeo mặt nạ lùi lại, co chân đạp bức tường bằng tre và cây đang cháy cho lửa bén vào các rèm cửa, bàn ghế, đồ đạc trong phòng.

Thi hành xong thủ đoạn, tên đeo mặt nạ cười gằn:

– Chỉ lát nữa bọn chúng sẽ ra than hết!

Mấy tên kia cũng vừa làm xong nhiệm vụ kéo đến, bỗng cười lên khanh khách, rồi cả bọn giơ tay ra hiệu, nhảy vọt ra ngoài biến mất.

Bên ngoài cơn giông đã bắt đầu, mấy hột mưa đầu đã đổ xuống lác đác, nhưng không thể nào dập tắt ngọn lửa đang bốc lớn.

Trang trại lúc này yên tĩnh hẳn sau một lúc náo loạn ghê người.

Thây người nằm la liệt, máu chảy thành vũng đen dưới ánh lửa rực. Những kẻ bị thương rên rỉ cũng không còn nữa, vì trước khi bỏ đi, bọn đeo mặt nạ đã giết cả những người bị thương.

Nhưng trong căn phòng phía sau, chàng thanh niên chưa chết. Hai vết chém ở sau lưng làm máu chảy chan hòa nhưng chỉ làm chàng ngất đi.

Khi lửa cháy bén tới gần, chàng bỗng rên rỉ, rồi tỉnh lại.

Ngẩng đầu lên nhìn các xác chết la liệt xung quanh và nhìn ngọn lửa cháy căn nhà mình, chàng đau đớn gục xuống, không muốn sống nữa.

Nhưng chỉ lát sau khi lửa cháy bắt đầu nóng bỏng, bản năng ham sống lại thức tỉnh, chàng rên rỉ bò ra khỏi ngôi nhà đang cháy.

Mưa bắt đầu nặng hạt, nhưng lửa vẫn cháy. Chàng thanh niên bị thương nặng, song nhờ những giọt mưa mát mẻ làm chàng tỉnh táo.

Chàng cố lết ra phía sau nhà, nơi để chuồng ngựa. Con ngựa thân thuộc thấy chủ bò đến, hí lên có vẻ vui mừng.

Chàng thanh niên gắng gượng tháo sợi dây buộc dây cương, rồi rên rỉ leo lên mình ngựa, thúc ngựa chạy ra ngoài.

Kẻ địch đã rút đi từ lâu. Trang trại đã cháy khét lẹt. Hoàn toàn vắng vẻ và đau thương.

Chàng thanh niên thúc ngựa ra đường.

Vì vết thương quá nặng chàng nằm gục trên mình ngựa.

Ngoái cổ trông lại ngôi nhà cháy gần tàn, mắt người thanh niên mờ lệ. Chàng biết tử thi của cha mẹ chàng lú này đã vùi trong đống tro tàn, nhưng chàng không thể lưu luyến nơi đây được nữa. Bọn kẻ thù chắc sẽ còn đến nữa để kiểm tra kết quả ... chàng phải rời ngay nơi đây, tìm cách ... báo thù.

Con ngựa thuần thục chạy đều đều trên con đường cái thẳng về hướng thành Nam Xương. Thanh niên nằm gục trên mình ngựa, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, nhiều lúc chàng mê đi, nhưng hai tay vẫn không rời cổ ngựa.

Giông tố nổi ầm ầm. Mưa nặng hạt, sấm rền tứ phía, những lằn chớp sáng lòe ...

Trên lưng thanh niên, áo ngoài bị vết chém làm rách lúc này để lộ cả vết thương ra ngoài. Nước mưa tưới xuống hòa lẫn với máu rõ xuống chân ngựa.

Nhưng con ngựa vẫn chạy đều đều, đem chủ nó đến nơi quen thuộc.

Từ trang trại đến thành Nam Xương có tới bảy, tám dặm đường. Nhưng chỉ khoảnh khắc sau con ngựa đã phi tới đầu thành.

Con ngựa đưa chàng thanh niên thẳng vào trong thành. Đường phố lúc này không có một bóng người, trong cơn giông bão.

Qua một vài phố vắng, con ngựa dừng bước trước một tòa nhà rộng lớn, bên ngoài có tường bao bọc và cánh cổng của đóng kín.

Thanh niên thấy ngựa dừng bước, liền bừng tỉnh. Chàng định tuột xuống ngựa, nhưng tay đã yếu chàng ngã lăn xuống đất.

Chàng thanh niên rên rỉ, thở hổn hển bò tới cánh cửa đứng lên. Chàng cầm vòng sắt tròn ở trên cánh cửa, đập vào thành tiếng loảng xoảng, rồi gục vào cửa chờ đợi.

Bên ngoài giông tố vẫn tiếp diễn, mưa mỗi lúc mỗi nặng hột hơn.

Chàng thanh niên rên rỉ, nhăn nhó lộ vẻ đau đớn hết sức, cố gượng thều thào:

– Kỳ ... Kỳ lão bá ... có nhà ... không ... nói giùm với ông hộ ... có tôi ... tôi đến.

Hai tên quản gia vội nói:

– Có ... có nhà.

Hai người vừa nói, vừa cúi xuống ôm chàng thanh niên lên đem chàng vào trong đại sảnh, đặt chàng trên một chiếc trường kỷ.

Lúc này ngồi trên ghế trên sảnh đường, chàng không bị nước mưa dội vào người nữa, tuy nhiên trên trán chàng vẫn còn lăn tăn mấy giọt nước. Đó là những giọt mồ hôi, vì quá đau đớn nên chàng xuất hạn đầm đề.

Mấy phút sau, chợt có tiếng chân người từ phía nội đường tất tả bước ra, trong chớp mắt đã thấy hai bóng người chạy vội ra tới sảnh đường.

Lúc này trời đã gần hoàng hôn, lại có thêm mưa gió giông tố, nên trong sảnh lờ mờ tối.

Hai bóng người chạy ra, đã quát bảo gia nhân:

– Thắp đèn lên!

Lập tức có người mang đèn lại, hai người mới rảo vội bước đến trước mặt chàng thanh niên bị thương.

Trong hai người, một là ông già khoảng sáu mươi tuổi, còn một người nữa trung niên vào trạc bốn mươi tuổi, nét mặt oai phong hùng khí, mới trông qua cũng hiểu ngay đó là một tay võ lâm cao thủ.

Ông già tiến lên một bước, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc, kêu lên:

– Kim hiền điệt! Cháu làm sao thế?

Thanh niên, trên mặt lộ vẻ đau khổ phẫn uất, giọng nói hết sức kích động:

– Gia phụ chết mất rồi ... còn cháu ... cháu bị trọng thương!

Người trung niên hừ lên một tiếng căm giận, vội hỏi:

– Kẻ nào hạ độc thủ vậy?

Chàng thanh niên chống hai tay lên kỷ, mình phục xuống, để lộ vết thương kinh khủng trên lưng cho hai người trông thấy.

Đột nhiên cả ông già lẫn người trung niên biến hẳn sắc mặt, bất do sự chủ, nhảy vội một bước lùi lại.

Cả hai lúc đầu có vẻ khí phách anh hùng xiết bao, vậy mà lúc này không ai có thể bảo họ là anh hùng hảo hán.

Cả hai có vẻ như đã trông thấy một vật ma quái ghê gớm, khiến họ sợ hãi đến cùng cực, đồng thời họ có vẻ như đã thấy một tai ương đại họa kinh khủng giáng xuống đầu họ.

Mặt họ nhợt nhạt như người chết, toàn thân họ run rẩy.

Chàng thanh niên cuối xuống như vậy rồi lại gắng gượng nhịn đau, ngồi thẳng người lên, nói:

– Kỳ bá phụ, cháu ...

Chàng chỉ nói được bốn tiếng, rồi ngưng bặt, không sao thốt ra được lời nào nữa và ngã lăn ra bất tỉnh.

Thì ra từ lúc bị trọng thương tới giờ, chàng đã cố gắng quá nhiều, lại thêm phải ôm lưng ngựa xông pha mưa gió mới về được đến đây, bởi vậy lúc này chàng đã hoàn toàn kiệt sức, không sao gượng được nữa.

Hai người đứng trước mặt chàng, một người là chủ căn nhà này.

Đó là người trung niên, anh em kết nghĩa với phụ thân chàng thanh niên.

Người trung niên đó tên hiệu là Ngân Điêu – Kỳ Á Phong. Còn ông già là sư huynh của Kỳ Á Phong tên gọi là Bạch Nhiêm Bá – Thuần Vu Kỳ. Cả hai đều là những nhân vật có tên tuổi trên chốn giang hồ.

Cũng vì trông thấy hai người này, chàng thanh niên chợt thấy lòng hy vọng báo cừu bừng nổi, nên trong tâm quá kích động, chàng mới ngất đi như vậy.

Sau khi chàng thanh niên chết giấc, hôn mê bất tỉnh, Kỳ Á Phong và Thuần Vu Kỳ đứng lặng im, đưa mắt nhìn nhau.

Cả hai có vẻ kinh dị hết sức, ngay cả đến hơi thở cũng dồn dập, hở hển.

Thuần Vu Kỳ chỉ tay vào thanh niên đang ngất lịm, lên tiếng hỏi người trung niên:

– Sư đệ, có ... có phải đây là ... do những người trong Câu Hồn Bang hạ độc thủ không?

Dáng điệu của Kỳ Á Phong lúc đó lộ vẻ ngần ngại, bất nhẫn, hình như Kỳ Á Phong không muôn nhìn thấy sự thật đó chút nào, song biết rằng không sao tránh được.

Kỳ Á Phong đáp:

– Ngoài Câu Hồn Bang ra, còn có ai chém người bị thương và để lại trên lưng hai nét rạch như hình chữ thập thế này?

Bạch Nhiêm Bá – Thuần Vu Kỳ kinh sợ nói:

– Sư đệ, việc này không phải chuyện đùa đâu.

Kỳ Á Phong đứng lặng im nhìn thanh niên bị thương, không nói một lời.

Thuần Vu Kỳ lại nói:

– Sư đệ, tôi là sư huynh của sư đệ, không phải tôi muốn khuyên sư đệ làm điều bất nhân bất nghĩa, nhưng sư đệ thử nghĩ lại xem, nếu sư đệ ra tay cứu nó, gây thù với bọn Câu Hồn Bang, tức là sư đệ rước lấy cái họa tan cửa nát nhà đó!

Thuần Vu Kỳ nói đến chữ “tan của nát nhà”, Kỳ Á Phong rùng mình.

Kỳ Á Phong ngẩng đầu lên nói:

– Sư huynh, tôi cùng phụ thân nó, cùng xưng là Kim Ngân Song Điêu thề cùng sinh cùng tử, thân thiết như tay chân. Nếu tôi không giúp cứu nó, thì làm sao cho phải lẽ?

Thuần Vu Kỳ giậm chân nói:

– Sư đệ, vấn đề không phải là như thế, việc đáng lo là việc căn cơ gia sản của sư đệ cứu Kim Điêu không biết đã gây thù chuốc oán với Câu Hồn Bang từ bao giờ, nay mới gặp họa này. Thằng bé vừa nói Kim Điêu đã chết rồi, coi tình hình này toàn thể gia đình Kim Điêu chỉ có một mình nó trốn thoát. Sư đệ dù có hy sinh cả gia thế và tính mạng đi nữa, cũng không cứu được nó nữa đâu.

Kỳ Á Phong đứng lặng người một lát rồi hỏi:

– Theo ý kiến của sư huynh, bây giờ phải làm thế nào?

Giữa lúc đó thanh niên đã bắt đầu hồi tỉnh lại. Chàng khẽ mở mắt trông thấy Kỳ Á Phong và Thuần Vu Kỳ chỉ đứng trước mặt mình nói chuyện, mà không ra tay cứu chạy ngay cho vết thương của mình, nên chàng lấy làm lạ vô cùng.

Chợt thấy Kỳ Á Phong hỏi như vậy, chàng lại càng ngạc nhiên hơn nữa.

Chàng cố nhịn đau, mím mồm không rên rỉ, mắt lại nhắm lại như củ.

Thuần Vu Kỳ trả lời:

– Trong lúc thằng bé này đang hôn mê bất tỉnh, ta đem nó ra vứt bỏ ở ngoài đường, như vậy không còn liên lụy gì đến chúng ta nữa. Giải pháp giản dị như vậy, nhưng chỉ sợ Câu Hồn Bang có tai mắt khắp nơi, biết nó đã đến đây rồi. Ta phải hành động ngay mới được.

Những lời nói của Thuần Vu Kỳ đập vào tai chàng thanh niên nằm nhắm mắt ở trước mặt, mỗi chữ, mỗi câu, nghe rõ mồn một.

Trong lòng chàng thật vô cùng đau đớn và phẫn uất.

Tuy vậy chàng vẫn yên lặng không lên tiếng.

Đó mới chỉ là lời nói của Thuần Vu Kỳ. Họ Thuần chỉ quen biết sơ phụ thân của chàng, không có liên lạc thâm tình, có lẽ vì vậy mà y có thái độ tệ bạc.

Chàng cố ý chờ lời đáp của Kỳ Á Phong, để xem người anh em kết nghĩa với phụ thân chàng nói như thế nào.

Trong thâm tâm, chàng thanh niên đã tưởng tượng chắc thế nào Kỳ Á Phong cũng nghiêm giọng trách mắng Thuần Vu Kỳ là người vô tình vô nghĩa.

Song lo chờ mãi, chẳng thấy Kỳ Á Phong nói gì hết.

Chàng thanh niên cảm thấy lửa giận bốc lên đầu bừng bừng, thương thế mỗi lúc một đau đớn thêm, tưởng không chịu nỗi nữa.

Chàng mở mắt nhìn thấy Kỳ Á Phong có vẻ do dự bất quyết.

Cố nhịn đau, chàng thanh niên vụt cười lớn, lên tiếng:

– Hai vị chớ lo ngại làm gì cho hại sức khỏe. Tôi không cần đợi hai vị ra tay vứt tôi ra khỏi cửa đâu. Tôi tự đi lấy được.

Nói dứt lời, chàng nín hơi vận khí, cố sức đứng lên, song hai chân chàng run rẩy, người lảo đảo, chỉ chực ngã.

Vì chàng dùng sức, miệng vết thương trên lưng chàng thanh niên lại bung ra, huyết tươi nhỏ xuống ròng ròng, đau thấu tâm can.

Tuy vậy chàng vẫn kiên quyết quay mặt đi. Không thèm nhìn lại Kỳ Á Phong và Thuần Vu Kỳ một lần nào nữa. Chàng loạng choạng bước ra phía cửa.

Đi được vài bước, chàng thấy mắt hoa lên như thể có muôn ngàn ngôi sao nhảy múa trước mặt.

oo KỲ Á PHONG QUYẾT HY SINH Nghiến răng chịu đựng, chàng thanh niên dấn bước, lảo đảo đi ra cửa. Chàng đã biết mình phải chết ở ngoài đường dưới cơn mưa bão, còn hơn là chết trong nhà Ngân Điêu Kỳ Á Phong, nhất là chết trước mặt con người hèn nhát.

Lúc này chàng thanh niên cảm thấy hối hận hết sức. Chàng nghĩ tại sao không nằm trên lưng ngựa, cứ thế chạy thẳng, cho tới khi chảy hết máu trong người rồi tắt thở? Tại sao còn đến nhà này làm gì cho thêm nhục.

Chàng vẫn loạng choạng bước đi thêm bảy tám bước nữa. Máu trên lưng chàng chảy xuống chân rồi xuống đất, thành thử mỗi bước chân chàng đi để lại những dấu vết chân máu, trông thật hãi hùng ghê sợ.

Bạch Nhiêm Bá Thuần Vu Kỳ đứng trông theo chàng thanh niên, khe khẽ thở dài.

Trong khi đó, Ngân Điêu Kỳ Á Phong, cũng nhìn theo nhưng trên mặt Kỳ Á Phong lộ vẻ cực kỳ đau khổ.

Chàng thanh niên bị thương lúc này đã bước ra tới cửa, chàng dừng lại để nặng nhọc đưa tay lên đẩy cánh cửa.

Cánh cửa vừa mở, nước mưa ở bên ngoài lập tức theo gió tạt bắn ào vào.

Đột nhiên Kỳ Á Phong chạy về phía chàng thanh niên, miệng kêu lớn:

– Kim hiền điệt!

Chàng thanh niên như không nghe tiếng gọi khẩn cấp đó. Chàng tiếp tục bước ra ngoài.

Nhưng Kỳ Á Phong đã nhảy vọt ra, thân hình nhanh nhẹn như chim bay, thoáng một cái đã đứng chắn trước mặt thanh niên và nói lớn:

– Kim hiền điệt! Cháu hãy quay lại. Ta sẽ chữa vết thương cho cháu.

Kỳ Á Phong nói một cách cương quyết, đột ngột khiến chàng thanh niên giật mình hỏi:

– Ông nói sao?

Phía trong sảnh, Thuần Vu Kỳ cũng kêu lớn:

– Sư đệ, sư đệ điên à! ?

Lúc đó, nét mặt của Kỳ Á Phong hết sức kiên quyết, chẳng nói chẳng rằng tiến lại bên thanh niên, đưa tay ra đỡ chàng và dìu chàng trở lại trong sảnh.

Kỳ Á Phong quay lại nói với ông già:

– Sư huynh, đệ làm người tuy chẳng giám xưng là một trang hảo hán, song cũng không phải là hạn người hèn nhát thấy người sắp chết mà không ra tay cứu giúp.

Trên nét mặt bị thương của người thanh niên lúc đó hiện rõ nét hứng khởi và cảm phục.

Thuần Vu Kỳ tức giận vô cùng, bàn tay hắn vỗ xuống mặt bàn một chưởng thật mạnh, nghe rầm một tiếng. Mặt bàn gỗ dày như vậy đã bị thủng xuyên qua.

Người nội công còn non kém muốn vỗ một chưởng thủng qua mặt bàn như vậy chẳng phải là chuyện dễ dàng.

Hơn nữa lỗ thủng ở trên mặt bàn lúc đó hiện rõ hình bàn tay, với năm ngón rành rẽ phân minh, như thể bị dao hay cưa sắc bén cắt theo hình bàn tay người vậy.

Sở dĩ Thuần Vu Kỳ có công lực kinh người như thế là vì hắn đã bao năm khổ luyện một ngón tuyệt kỹ của sư môn tên gọi là Hồng Sa Chưởng. Lúc này, quá tức giận sư đệ của hắn là Kỳ Á Phong đã không nghe lời hắn khuyên bảo, nên hắn đã dùng tới sáu thành công lực của môn Hồng Sa Chưởng.

Sau khi vỗ thủng bàn, Thuần Vu Kỳ lớn tiếng nói:

– Sư đệ, như vậy là sư đệ muốn chết, không thiết sống nữa đó. Sư đệ không nghĩ đến vợ con nữa hay sao? Câu Hồn Bang ra tay dữ dằn ác độc vô cùng, ai ai cũng biết. Sư đệ ... sư đệ ...

Hắn nói đến đó, không biết vì quá khích động, hay vì kinh hãi câu nói đứt quãng luôn, không tiếp tục được nữa.

Khuôn mặt Kỳ Á Phong lúc đó có vẻ hết sức thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi trên trán vã ra, nhỏ xuống từng giọt.

Một lúc sau Kỳ Á Phong mới nói:

– Sư huynh, anh giúp tôi dẫn vợ con tôi rời khỏi nơi đây được không?

Thuần Vu Kỳ gay gắt hỏi lại:

– Đi khỏi đây? Mà đi đâu? Dù có đi đến chân trời góc biển Câu Hồn Bang cũng không buông tha, chúng sẽ đuổi đến tận cùng. Chỉ có cách tống ngay tên tiểu tử này ra khỏi cửa họa may, mới xong mà thôi.

Nét mặt Kỳ Á Phong đanh lại như sắt thép, da mặt một màu xám ngắt. Chàng nói:

– Sư huynh, ý tôi đã quyết rồi!

Thuần Vu Kỳ tiến lên một bước, dằn mạnh từng tiếng:

– Tôi không cho phép sư đệ hành động dại dột như vậy.

Đột nhiên Kỳ Á Phong bật ra một chuỗi cười dài, hai mắt tia ra hào quang sáng quắc, chiếu thẳng vào mặt Thuần Vu Kỳ.

Cái nhìn đầy vẻ quang minh chính đạo và uy nghiêm đó khiến Thuần Vu Kỳ không tự chủ được, phải lùi lại một bước, rồi lùi nữa ... lùi nữa về phía sau.

Kỳ Á Phong chờ hắn lùi đến sáu, bảy bước mới xẵng tiếng nói:

– Ngươi lấy tư cách gì cản trở việc làm của ta?

Thuần Vu Kỳ môi mấp máy như muốn nói, song không thốt ra được một lời nào ra khỏi mồm.

Kỳ Á Phong đưa tay lên, miệng quát lớn:

– Ngươi đi khỏi đây mau!

Vẻ mặt, dáng người của Thuần Vu Kỳ lúc đó thật hết sức khổ sở, trong lòng hắn đang có hai ý nghĩ tương phản tranh đấu kịch liệt ở lại hay bỏ đi?

Nhưng hắn nghĩ không lâu. Đột nhiên hắn quay người đi, không nói một lời, bước thẳng ra đến cửa, rồi nhảy luôn ra ngoài đường, thân hình biến mất vào đêm tối, giữa cơn mưa gió rào rào.

CHUẨN BỊ ĐỐI PHÓ CÂU HỒN BANG

Trong sảnh, chàng thanh niên bị thương khẽ ngước đầu lên nói:

– Kỳ thế bá, cháu ... cháu chẳng cam tâm làm liên lụy đến bác.

Kỳ Á Phong thở dài:

– Kim hiền điệt, cháu chớ có nói như vậy, chẳng thà gọi ta là loài súc sinh bất nhân bất nghĩa cho xong. Đại trượng phu ở đời sao lại sợ chết, chết vinh còn hơn sống nhục ...

Kỳ Á Phong nói đến đó, chợt nghĩ đến thủ đoạn ác độc hơn lang sói của bọn Câu Hồn Bang, một mình chết đã đành, nhưng còn vợ con rồi cũng không thoát khỏi tay chúng.

Ý nghĩ đó khiến Kỳ Á Phong đau xót, bất giác mấy giọt lệ anh hùng tuôn trào lăn tăn chảy lên má.

Chàng thanh niên vội nói:

– Thế bá, cháu ... cháu xin đi đây!

Kỳ Á Phong nghiêm hẳn sắc mặt lại, vẻ cứng cỏi lại hiện rõ:

– Cháu chớ có nói bậy nữa. Ngoài vết thương ở lưng cháu có bị nội thương không?

Chàng thanh niên đáp:

– Cháu không bị nội thương. Vết thương ở lưng cháu cũng khá sâu ... Cháu đã liều chết, may thoát được về đây.

Kỳ Á Phong gật đầu:

– Như vậy càng hay. Sư môn của ta có một thứ thuốc gọi là Hồng Linh Cao chuyên trị ngoại thương rất thần diệu. Chỉ trong nửa giờ, vết thương sẽ cầm máu, miệng vết thương bít lại. Nội trong hai ngày cháu sẽ hoàn toàn bình phục.

Nói đoạn, Kỳ Á Phong vỗ tay vào nhau ra hiệu. Lập tức có hai người trông như quản gia chạy lại.

Kỳ Á Phong nghiêm nét mặt nói:

– Hai ngươi, một người vào phòng riêng của ta lấy Hồng Linh Cao đem lại đây, còn một người đi nói ngay với phu nhân, lập tức dắt Vân nhi, do cửa sau rời bỏ nhà này. Ngươi nói rõ với phu nhân phải đi thật xa, càng xa càng hay, không được trở lại đây tìm ta nữa.

Hai người quản gia là người thân tín của Kỳ Á Phong. Khi trước Kỳ Á Phong còn là Tổng tiêu đầu, hai người nay là thuộc hạ đắc lực của ông.

Cả hai tuy vũ công thuộc loại tầm thường, nhưng suốt đời bôn tẩu giang hồ, dọc ngang Nam Bắc, họ có kiến thức hết sức rộng rãi.

Nghe Kỳ Á Phong nói như vậy, hai người ngạc nhiên. Ngẩn người ra.

Một người liền hỏi:

– Tổng tiêu đầu, có ... chuyện gì vậy?

– Ta đã gây thù với bọn Câu Hồn Bang rồi. Hai ngươi mau đi thông báo với mọi người, rời khỏi nhà này đi ngay.

Hai người kinh ngạc, im lặng một lúc không nói gì. Đến một phút sau, cả hai mới cùng bật cười lớn, nói:

– Tổng tiêu đầu, ông nói gì vậy? Ai có thể bỏ chạy được, chớ hai chúng tôi theo ông đã bao năm nay, làm sao có thể bỏ ông đi trốn trong lúc này?

Kỳ Á Phong buồn rầu nói:

– Hai người không chạy đi, ở lại đây phỏng có ích gì?

Hai người cười đau khổ, hỏi lại:

– Tổng tiêu đầu, chẳng phải chúng tôi dám mạo muội, nhưng nói thật ra, vừa rồi ông quyết định ra tay cứu Kim công tử, như vậy cũng có thể nói:

phỏng có ích gì?

Kỳ Á Phong giật mình khẽ gật đầu:

– Hai người nói đúng, vậy bỏ đi hay ở lại là do các người tự quyết định. Bây giờ hãy mau đem Hồng Linh Cao lại đây, và nói với phu nhân, gấp gấp đem Vân nhi đi trốn tránh thật xa.

Hai người mừng rỡ dạ lớn:

– Đa tạ Tổng tiêu đầu đã hiểu rõ lòng chúng tôi.

Nói dứt lời, cả hai vội vã do cửa bên chạy ra khỏi sảnh.

Kỳ Á Phong đặt tay hữu lên ngực chàng thanh niên bị thương, vận bản thân công lực, truyền nhập vào người chàng.

Một lát sau, người quản gia phụ trách đi lấy Hồng Linh Cao đã trở lại tay cầm một chiếc hộp bằng tre già, đưa cho Kỳ Á Phong.

Kỳ Á Phong vội tiếp lấy hộp đó, mở nắp hộp ra. Nắp hộp vừa mở, một mùi hăng hắc, rất khó ngửi đã xông lên mũi mọi người.

Bên trong hộp có chứa một chất màu đỏ như huyết, đặc như keo.

Kỳ Á Phong lấy ngón tay quệt chất cao đỏ đó, bôi lên vết thương của thanh niên. Vết thương đang tấy, nóng bừng, bỗng gặp chất thuốc cao mát lạnh nên dịu đi ngay. Chỉ lát sau thanh niên thấy hết đau.

Bôi hết nửa hộp cao thì toàn thể miệng vết thương đã bị cao lấp kín. Á Phong lấy miếng vải trắng đắp lên chỗ bôi thuốc cao, rồi băng bó lại.

Thanh niên thấy dễ chịu, nhắm mắt lại dưỡng thần.

oo KỲ PHU NHÂN NHỨT QUYẾT THEO CHỒNG Đang lúc băng bó, chợt thấy phía hậu đường có tiếng ầm ầm vang ra.

Chàng thanh niên vội mở mắt nhìn trộm Kỳ Á Phong, thấy nét mặt Kỳ Á Phong tuy hết sức thống khổ, song thập phần cương quyết.

Kỳ Á Phong buộc xong vết thương của chàng thanh niên, thì đột nhiên cửa bên hông của sảnh đường bị đẩy mạnh, mở tung ra, ầm một tiếng lớn.

Từ phía cửa đó, “bịch” “bịch” hai bóng người bị đẩy vào trong sảnh, ngã lăn trên nền nhà, không đứng lên được nữa.

Kỳ Á Phong và thanh niên vội nhìn kỹ, cả hai đều giật mình kinh ngạc.

Thì ra hai người vừa nhảy vào sảnh và ngã chỏng gọng đó chính là hai quản gia.

Kỳ Á Phong khiếp hãi thầm, tự nhủ:

– Bọn Câu Hồn Bang sao đến mau quá vậy?

Nhưng ngay lúc đó, từ phía nhà trong một tiếng đàn bà quát tháo vọng ra:

– Á Phong!

Kỳ Á Phong và thanh niên cùng quay đầu lại nhìn về phía cửa nhà trong.

Một người đàn bà gầy ốm, khổ mặt xương, hai gò má nhô cao, trông hết sức xấu xí, song lại đầy vẻ anh phong lẫm liệt, tuổi trạc bốn mươi, tay dắt một cô con gái nhỏ, lối mười lăm, mười sáu tuổi, dáng điệu vẻ người cũng giống hệt bà ta, từ trong nhà nhảy ra.

Cô gái nhỏ có vẻ thích thú, vui sướng, nhưng nét mặt người đàn bà thì thật rõ là đang tam bành thịnh nộ.

Kỳ Á Phong trông thấy hai người đó, vội vã nói:

– Nương tử, sao mình chưa đem Vân nhi đi trốn còn ở lại đây làm gì?

Chàng thanh niên cũng vội cúi đầu chào:

– Kính chào Bá mẫu, chào Vân muội muội.

Người đàn bà hừ một tiếng, chân bước lẹ như cắt, thoáng một cái đã đến trước mặt Kỳ Á Phong.

Chân vừa bước tới, tay người đàn bà đã vung lên, đấm thẳng vào mặt Kỳ Á Phong một quyền khá mạnh.

Ngọn đòn đánh nhanh như gió, Kỳ Á Phong đang lúc bất ngờ, không bao giờ đỡ gạt hay tránh né kịp, bị trúng luôn một chưởng, nửa mặt đỏ ửng sưng vù lên.

Kỳ Á Phong vội lui một bước, kêu lên:

– Nương tử, mình điên rồi sao?

Thiếu phụ lớn tiếng nói:

– Mi là tên súc sinh vô tình vô nghĩa! Khi xưa ta mù mắt mới lấy ngươi làm chồng.

Cô bé đứng cạnh có vẻ thích chí, vỗ tay reo:

– Hay, má nói hay quá!

Người đàn bà trung niên đó chẳng phải ai xa lạ, chính là vợ của Kỳ Á Phong, tên gọi Ngọc Phượng Chu Quỳnh, có tiếng là người có tính tình nóng nảy hung hăng.

Chàng thanh niên cũng như Kỳ Á Phong đã từng biết bà tính nóng như Thiên lội, La sát, nên không lấy làm lạ.

Tuy nhiên, cả hai người vẫn chưa hiểu vì lẽ gì bà nổi cơn lội đình thịnh nộ ghê gớm như vậy.

Kỳ Á Phong vốn rất yêu quý vợ, vả lại biết nàng tuy hung hăng song rất tốt bụng, tận tình tận nghĩa đối với chồng con, bởi vậy ông không tức giận mà chỉ hỏi:

– Nương tử, mình nói như vậy là có ý thế nào?

Ngọc Phượng Chu Quỳnh tiến lên một bước, cất giọng lanh lảnh nói:

– Nghĩa vợ chồng bao giờ cũng phải sống chết có nhau, gặp nạn cùng chịu, gặp phúc cùng hưởng. Hôm nay ông gây thù chuốc oán với Câu Hồn Bang, rồi lại bảo tôi một mình chảy thoát thân, để mặc ông một mình đối phó với chúng. Ông thật là người vô tình vô nghĩa, tôi quyết cùng ông sống mái một phen, cho biết tay nhau.

Nói đoạn bà múa chưởng vù vù như gió thổi, xông lại tấn công chồng liền.

Kỳ Á Phong vội chuyển mình né tránh, liên bộ thối lui, thoát khỏi bốn chưởng tấn công liên tiếp của vợ.

Kỳ Á Phong vội kêu lên:

– Nương tử hãy ngừng tay, Thật tôi có lỗi với mình!

Chu Quỳnh hừ một tiếng, giọng nói đã bớt gay gắt:

– Nếu không có Kim hiền điệt ở đây hôm nay, tôi quyết không dung tha ông một cách dễ dàng như vậy được.

Chàng thanh niên vội bước lên hai bước kính cẩn nói:

– Cháu xin Kỳ bá mẫu hãy tạm thời dẹp bớt cơn thịnh nộ. Sở dĩ Kỳ thế bá cháu muốn bá mẫu và em Vân thoát khỏi nơi đây, là vì quá lo lắng cho sự an nguy của bá mẫu cùng em Vân ...

Chàng chưa nói dứt lời, nét mặt Chu Quỳnh đã xa sầm, bà quát lớn:

– Kim Ngang Tiêu, ngươi nói gì mà thối thế?

Kim Ngang Tiêu chính là tên chàng thanh niên bị thương chạy đến nhà này.

Chàng đã từng biết bà Bá mẫu này tính nóng như lửa, ăn nói lỗ mãng, hành vi hết sức quái gở.

Bị Chu Quỳnh quát mắng, chàng chưa kịp tìm lời bào chữa, thì Chu Quỳnh vẫn chưa hết tức, lại quát bảo chàng với một giọng rất nghiêm nghị:

– Ngang Tiêu, cha mẹ cháu đã chết rồi, bây giờ ta tạm thay quyền mẹ cháu, phải lắng tai nghe mấy lời ta dạy đây.

Kim Ngang Tiêu vội chắp tay cung kính:

– Điệt nhi xin nghe lời bá mẫu giáo huấn.

Chu Quỳnh gật đầu hài lòng, dịu giọng nói:

– Hiện nay cháu chưa có vợ, nhưng sau này cháu thành gia thất rồi, cháu phải đối xử với vợ cháu cho phải đạo. Cháu như thế nào thì cũng phải cho vợ cháu chịu như thế, đồng sinh đồng tử như chim liền cánh, cây liền cành. Tuyệt đối cháu không được bắt chước lối cư xử của thế bá cháu.

Kim Ngang Tiêu không khỏi tức cười, tự nhủ mấy người ở đây và cả chàng nữa, tai họa lúc này đến đầu đến cổ, chỉ trong khoảnh khắc nữa sẽ táng mạng vì tay kẻ thù, còn nói chi đến việc lấy vợ với chẳng lấy vợ.

Tuy nghĩ vậy chàng không dám để lộ ra sắc mặt, vội vã chắp tay cúi đầu:

– Những lời bá mẫu chỉ dạy, cháu suốt đời không quên.

Nét mặt của Chu Quỳnh lúc đó đã thấy dịu đi nhiều. Bà quay lại gọi con:

– Vân nhi con hãy ra thăm hỏi anh Ngang Tiêu con.

Thiếu nữ chạy lại trước mặt Kim Ngang Tiêu ngẩng đầu lên nói:

– Ngang Tiêu ca ca, lần trước anh cùng Kim bá bá, Kim bá mẫu đến đây, đã đến trên hai tháng rồi. Bây giờ Kim bá bá và Kim bá mẫu đã chết rồi hả anh? Kể nào ra tay giết hại hai bác thế?

ÁO NHUYỄN GIÁP CHIA ĐÔI

Suốt một ngày một đêm vừa qua, Kim Ngang Tiêu gặp biết bao biến cố bi thảm hãi hùng dồn dập, khiến chàng không còn chút thời giờ nghĩ lại những việc đã qua.

Lúc này chàng nghe thấy thiếu nữ hỏi, như gợi lại nỗi thống khổ trong lòng chàng, bất giác từ đôi mắt đổ lệ tuôn trào chảy dài xuống má.

Cô gái tính tình còn ngây thơ, nhìn thấy Kim Ngang Tiêu sa lệ, liền bảo:

– Con trai lớn tuổi thế này, làm sao động một tí đã khóc rồi!

Kim Ngang Tiêu vội nói:

– Vân muội muội, anh Kim Ngang Tiêu đâu có phải hạng người dễ than khóc nhỏ lệ?

Cô gái nghiêm trang nói:

– Đại trượng phu chỉ nhỏ máu chớ không nhỏ lệ. Bất cứ gặp tình cảnh như thế nào cũng không được khóc!

Kim Ngang Tiêu nghe nói, trong lòng có chút hổ thẹn. Chàng vội chùi nước mắt đáp:

– Vân muội muội, cô nói rất đúng.

Kỳ Á Phong và Chu Quỳnh đứng bên, lặng lẽ nhìn đôi thanh niên thiếu nữ, nét mặt của hai ông bà lộ vẻ thương xót, pha lẫn một niềm hi vọng.

Kỳ Á Phong nói:

– Nương tử, nếu mình không chịu chạy thoát thân, dĩ nhiên thì không ép, tuy nhiên còn Vân nhi ...

Chu Quỳnh không đợi chồng nói dứt lời, bà đã nói ngay:

– Tính nết Vân nhi như thế nào, chắc ông chẳng lạ gì. Liệu nó có chịu bỏ trốn không?

Kỳ Á Phong thở dài một tiếng, không nói gì nữa.

Chợt thấy Chu Quỳnh cho tay vào trong ngực áo, lấy ra một vật gì cuộn tròn. Đến lúc mở ra mới thấy rõ đó lá một cái áo giáp hộ thân.

Áo giáp đó đủ che trước ngực và sau lưng, màu trắng, dưới ánh đèn lóng lánh như có hào quang, không biết dệt bằng chất tơ gì.

Chu Quỳnh cầm áo giáp đó đưa ra trước mặt Kim Ngang Tiêu rồi hỏi:

– Kim hiền điệt, cháu có biết đây là vật gì không?

Kim Ngang Tiêu gật đầu:

– Cháu biết. Đó là một báu vật rất có danh trong võ lâm, tên gọi là Ngân Lân Giáp.

Ngọc Phượng Chu Quỳnh nói:

– Đúng. Chiếc áo Ngân Lân Giáp này là vật báu do cha ta truyền lại cho ta.

– Cháu mau mau mặc nó vào người.

Kim Ngang Tiêu biết rằng chiếc áo nhuyễn giáp đó là do tơ của một thứ nhện trắng rất hiếm thấy, dệt thành hết sức mềm mại nhẹ nhàng, nhưng kiên cố bền bỉ không thể tượng.

Một khi mặc áo giáp đó vào người không còn sợ đao thương, kiếm sắc chém bị thương.

Giả sử đối phương nội công cực cao, chưởng trúng mấy chưởng cực mạnh, áo giáp hộ thân mềm mại này cũng sẽ hóa giải cả sức mạnh nội công của đối phương.

Áo nhuyễn giáp tơ nhện đó quả thực là một thứ võ lâm chí bảo. Mấy năm trước đây, các tay anh hùng hảo hán gây ra một trận phong ba dữ dội trong võ lâm, cũng vì định tranh đoạt chiếc áo giáp này vậy.

Vì biết thế, Kim Ngang Tiêu nghe thấy Chu Quỳnh bảo chàng mặc áo đó vào người, dĩ nhiên chàng không thể nào giám nhận lãnh thứ bảo vật quý giá đó.

Kim Ngang Tiêu vội lớn tiếng nói:

– Bá mẫu, việc này điệt nhi không thể nào tuân lệnh Bá mẫu được. Xin bá mẫu đưa áo giáp cho Vân muội mặc.

Chu Quỳnh lộ vẻ không vui, nói:

– Cháu coi chúng ta là hạng người như thế nào nên mới nói vậy?

Trong lòng hết sức kích động, Kim Ngang Tiêu nói lớn, giọng cương quyết:

– Dù có giết chết ngay cháu, cháu cũng không thể tuân mệnh.

Chu Quỳnh thấy chàng quyết tâm như vậy, đành ngây người ra.

Chợt nghĩ ra một cách, bà nói:

– Được, nếu vậy ta làm thế này.

Chu Quỳnh liền mở rộng chiếc áo giáp, hai tay lần tìm các đường khâu, nhẹ nhàng rút ra hai sợi tơ nhỏ tắp, trắng như bạc.

Tức thì chiếc áo giáp bị phân thành hai mảnh.

Chu Quỳnh cầm hai mảnh giáp đó đưa cho Kim Ngang Tiêu và cô gái, nói:

– Hai đứa chúng bay, mỗi đứa một mảnh, lót vào trong áo để che lấy sau lưng. Bọn Câu Hồn Bang hạ thủ giết người đều có thói rạch chém sau lưng để ghi dấu chữ thập. Có hai mảnh giáp này hộ vệ sau lưng, ta mong hai đứa bây có thể sống sót thoát thân.

Ngọc Phượng Chu Quỳnh quả là một kỳ nữ hiếm có trên đời.

Mấy câu nói của bà vừa rồi rõ rệt là những lời sinh ly tử biệt. Đại họa lâm đầu, vậy mà bà tuyệt nhiên không lộ một vẻ nào bi thảm kinh hãi trên nét mặt.

Kim Ngang Tiêu còn đang do dự, cô gái đã đón ngay lấy hai mảnh áo giáp, ném một mảnh cho Ngang Tiêu và nói:

– Thôi đừng lôi thôi nữa. Mau lót vào lưng áo đi.

Độc giả đã rõ cô gái đó là con của Kỳ Á Phong, tên gọi độc tự là Vân, tức là Kỳ Vân.

Nàng là con một, được cha mẹ hết sức thương yêu. Kỳ Vân còn nhỏ tuổi, lối mười lăm hay mười sáu, dung mạo tuy không đến nỗi quá xấu xí như mẹ nhưng cũng trán rộng và gồ, lưỡng quyền cao, mi rậm như chổi rễ, miệng rộng đến mang tai, quả thật không thể nào gọi nàng là “mỹ nhân” được.

Chẳng những thế, hành động tác phong, tính nết khí phách của nàng giống hệt như mẹ.

Kim Ngang Tiêu vội tiếp lấy mảnh áo giáp, mắt đầy lệ, chàng cảm động nói:

– Thế bá, bá mẫu, cháu ...

Ngọc Phượng Chu Quỳnh vội xua tay:

– Ngang Tiêu, cháu lại nói chuyện vô ích rồi đó!

Kim Ngang Tiêu biết rằng đối với tấm lòng tốt quá cao cả của Kỳ Á Phong và Chu Quỳnh chàng không thể nào dùng lời nói biểu lộ tất cả tấm lòng cảm kích tri ân của mình.

Chàng đành im lặng cầm mảnh áo.

Ngang lúc đó, Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân cởi áo ngoài ra, lót chiếc áo giáp vào phía sau lưng áo, dùng sợi tơ nhện bền chắc buộc chặt lấy người, sau đó mới mặc áo ngoài vào.

oo THUẦN VU KỲ TÁNG MẠNG DƯỚI TAY CÂU HỒN BANG Hai quản gia ngã dưới đất, đứng dậy đi ra ngoài từ lúc hai vợ chồng chủ nhân còn bận động thủ với nhau, bậy giờ đã quay trở vào nói:

– Thưa Tổng tiêu đầu, mọi người trong nhà đều rời khỏi nhà rồi.

Kỳ Á Phong hỏi:

– Mưa đã tạnh chưa?

Hai người cùng đáp:

– Chưa tạnh.

Kỳ Á Phong lặng im suy nghĩ, không nói gì nữa.

Hai quản gia lui về góc sảnh đường, chắp tay đứng chờ lệnh.

Sau một lúc náo nhiệt tán loạn, bầu không khí trong nhà đột nhiên yên tĩnh hẳn, chỉ còn nghe thấy nước mưa rơi rào rào phía bên ngoài, thỉnh thoảng lại điểm thêm một tiếng sấm sét ầm ầm từ phương trời xa chuyển lại.

Im lặng một lúc lâu, Chu Quỳnh bỗng lên tiếng:

– Vân nhi, con có đem theo khí giới đó không?

Kỳ Vân đáp:

– Dạ, có đây.

Nói đoạn nàng vung tay lên, lập tức có tiếng leng keng, một cây Luyện Tử Thương đã ở trong tay nàng từ bao giờ.

Luyện Tử Thương là một loại binh khí ngoại môn, dài lối năm thước (tàu) bằng thép ghép cực tốt, lưỡi thương độ năm tấc, bén nhọn vô cùng.

Loại binh khí này rất khó tập luyện cho thành. Trước đây, ông ngoại của Kỳ Vân tức là phụ thân của Chu Quỳnh là một nhân vật có tên tuổi lớn lao trong võ lâm về môn Luyện Tử Thương này.

Từ lúc lên năm tuổi, Kỳ Vân đã tập luyện Luyện Tử Thương, do ông ngoại chỉ dạy.

Đến năm nàng mười hai tuổi, ông ngoại nàng qua đời, nàng đã trở thành một cô gái sử dụng Luyện Tử Thương rất tinh thục.

Năm nay Kỳ Vân mười lăm tuổi, võ nghệ càng tinh tiến, mỗi lần xuất thủ, cây Luyện Tử Thương trong tay nàng múa phát ra những âm thanh “vi vu”.

Chu Quỳnh cười khanh khách nói:

– Vân nhi, từ trước đến nay con chưa thực sự chiến đấu bao giờ. Đêm nay con sẽ được đánh một trận thỏa lòng đó.

Kỳ Vân cười:

– Dạ đúng, cơ hội này chẳng phải dễ có.

Hai mẹ con Chu Quỳnh cười nói thản nhiên, như coi tai họa sắp đến không vào đây cả.

Thật không ngờ phận nữ nhi can trường như vậy.

Chu Quỳnh đưa mắt nhìn về phía cửa đại sảnh, thuận tay kéo một chiếc ghế dài ở cạnh đó, vận sức cầm lên một tay rồi ném mạnh về phía cửa.

Trường kỷ bay vèo đụng phải cánh cửa gỗ lim đang đóng chặt, nghe rầm một tiếng, hai cánh cửa đổ ra ngoài.

Lập tức nước mưa ở bên ngoài ào vào, trong chớp mắt cả một khoảng trước đại sảnh đã ướt sũng.

Cửa đã mở rộng, bên ngoài thỉnh thoảng lóe lên một làn chớp nhoáng trông rõ những hạt mưa đang bay theo gió. Cơn mưa lớn ít thấy.

Kỳ Á Phong nhìn ra cửa một lát, quay đầu lại hỏi:

– Kim hiền điệt, khí giới của cháu còn đó không?

Kim Ngang Tiêu đưa tay xuống bên cạnh sườn lần chuôi kiếm và đáp:

– Dạ, có đây.

Kỳ Á Phong bỗng vung tay, một tia lấp lánh lóe lên dưới ánh đèn, từ trong tay áo bay vút ra một ngọn chủy thủ lối bảy tấc, cắm phập lên bàn.

Người trong võ lâm thường nói, binh khí ngắn càng nguy hiểm. Song lẽ dùng một lưỡi chủy thủ dài bảy tấc làm binh khí thì quả là việc rất ít người dám làm.

Cây chủy thủ của Kỳ Á Phong đã làm ông nổi danh trên chốn giang hồ. Mỗi lần vũ động lưỡi dao ngắn ngủi này biến hóa vô ngần và nó đã từng áp đả biết bao địch thủ.

Sấm vẫn rên rỉ, điểm theo những tiếng sét kinh người. Chớp vẫn loang loáng trên bầu trời.

Trong đại sảnh, lúc này mọi người im lặng, không một tiếng động.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ rằng bọn Câu Hồn Bang có tai mắt khắp nơi. Việc Kim Ngang Tiêu đến nhà này, nhất định chúng đã biết rõ rồi.

Bởi vậy đêm nay bọn chúng sẽ tìm đến đây sinh sự.

Lối nửa giờ sau, đột nhiên mọi người nghe thấy một tiếng kêu vô cùng thảm thiết từ phía xa vọng lại.

Trong sảnh đường, sáu người cùng biến sắc.

Tiếng kêu mỗi lúc một gần rồi thấy “bịch” một tiếng, cánh cổng ở phía tường rào bên ngoài bị người đẩy mạnh, bật tung ra, liền sau đó một bóng người lảo đảo chạy vào trong sảnh đường.

Vừa vào đến trong nhà, người đó đã ngã gục, mặt úp xuống đất, không nhúc nhích được nữa.

Mọi người định thần nhìn kỹ, thấy người vừa chạy đến, chẳng phải ai xa lạ, chính là Bạch Nhiêm Bá Thuần Vu Kỳ.

Trên lưng Thuần Vu Kỳ có hai vết chém rất sâu, vết dọc vết ngang, chồng lên nhau thành hình chữ thập. Máu tươi tuôn xối xả.

Kỳ Á Phong vội tiến lên một bước, miệng thét:

– Đem Hồng Linh Cao lại đây mau!

Thuần Vu Kỳ khẽ nghiêng đầu, ngẩng mặt lên. Ở góc mồm ông, một dòng máu tươi rỉ chảy.

Bộ râu trắng xóa, khiến Thuần Vu Kỳ có tước hiệu là Bạch Nhiêm Bá (ông lão có râu trắng) lúc này đã nhuộm đỏ máu hồng.

Thuần Vu Kỳ thều thào nói:

– Vô ... vô ích ... thôi ...

Kỳ Á Phong vội nói:

– Sư huynh, sư huynh!

Đầu Thuần Vu Kỳ ngã xuống “cộp” một tiếng đụng vào nền nhà.

Kỳ Á Phong gọi thêm mấy câu nữa, đột nhiên từ cửa sảnh đường, một giọng nói lạnh như băng vọng vào:

– Khỏi phải nói nữa, hắn không nghe được nữa đâu!

CÂU HỒN BANG XUẤT HIỆN

Lúc đó mọi người toàn thần chú ý đến Thuần Vu Kỳ nên không biết ngoài cửa có người xuất hiện.

Nghe thấy tiếng nói đó, mọi người trong nhà giật mình ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Ngay chính giữa cửa, bốn người đứng từ lúc nào, theo một hàng thành hình chử nhất.

Quần áo của bốn người cực kỳ kỳ dị, toàn một màu đen tuyền, nhưng lại viền vải trắng, khiến cho bất cứ ai mới nhìn thấy cũng phải rợn người vì lối phục sức âm u tang tóc đó.

Hơn nữa, cả bốn người đều đeo một thứ mặt nạ bằng đồng giống hệt nhau, trông rất hung ác, thành thử không thể nào biết rõ mặt mũi của bốn người như thế nào.

Lúc bấy giờ, sắc mặt của Kỳ Á Phong hoàn toàn trấn tĩnh. Ông cất tiếng thản nhiên hỏi:

– Bọn các ngươi đã đến đó hả?

Bốn người cùng tiến lên một bước, tiếp liền phía sau lại thấy bốn người khác đứng giàn hàng ở cửa.

Bốn người người sau hoàn toàn giống hệt bốn người đứng trước, nghĩa là đầu và mặt chụp mặt nạ bằng đồng, y phục màu đen có viền trắng.

Như vậy tất cả có tám người bí mật xuất hiện.

Ngọc Phượng Chu Quỳnh ngồi trên ghế, không một cử động nhỏ.

Nàng cất tiếng lạnh lùng:

– Bọn súc sanh chúng bây đánh hơi kể cũng giỏi đó!

Trong tám người đó, lập tức có một người lên tiếng đáp:

– Đa tạ Kỳ phu nhân khen ngợi.

Chu Quỳnh cười nhạt một tiếng hỏi:

– Chúng bây kéo nhau đến đây những tám đứa, như vậy là nhất định phải đạt được mục đích mới chịu đấy, phải không?

Người vừa lên tiếng liền đáp:

– Chính thị. Từ trước đến nay Câu Hồn Bang không bao giờ đi ra ngoài quy củ. Một khi xuất thủ, nhất định phải đạt được mục đích.

Chu Quỳnh cười lớn:

– Nghe nói bọn Câu Hồn Bang các ngươi có lệ là đối với những người sắp bị hạ thủ, các ngươi cũng có thể nói rõ tên tuổi các tay cầm đầu trong bang, ngay cả đến tên Bang chủ các ngươi cũng có thể nói ra cho biết. Vậy thử nói cho ta nghe.

Độc giả nên biết câu hỏi của Ngọc Phượng Chu Quỳnh không phải là không có nguyên nhân.

Nguyên lai ba chữ “Câu Hồn Bang” tuy đã gieo khủng khiếp trong khắp võ lâm, ai ai nghe thấy cũng phải kinh hồn tán đỡm, nhưng thật ra Câu Hồn Bang là một tổ chức vô cùng bí mật.

Câu Hồn Bang là gì? Như thế nào? Không ai được biết.

Lần đầu tiên võ lâm nghe thấy ba chữ Câu Hồn Bang là khoảng mười hai năm trước đây. Lúc đó, tại Thành Đô, thuộc tỉnh Tứ Xuyên, bổng xảy ra một vụ ám sát ghê gớm:

Toàn thể gia đình của một Tổng tiêu đầu, tên gọi Thiểm Điện Kiếm Vạn Phiêu, tổng lãnh ba mươi bảy nhà phiêu cục, trong có một đêm, cả già trẻ lớn bé, đều bị sát hại không sót một người.

Ngay cả đến bảy môn đồ đắc ý nhất của vị Tổng tiêu đầu đó, đêm hôm ấy ở nhà, cũng không thoát chết.

Đó là vụ đầu tiên. Từ đó trở đi, cứ khoảng nữa năm, hay năm ba tháng, lại có một nhân vật tên tuổi trong võ lâm bị sát hại toàn gia.

Sau khi giết người một cách hết sức bí mật, hung thủ đều lấy máu tươi của nạn nhân viết lên tường ba chữ lớn “Câu Hồn Bang”.

Từ khi toàn gia Thiểm Điện Kiếm Vạn Phiêu bị sát hại, các nhân vật thuộc chính phái đã truy cứu dò xét tung tích, sào huyệt của Câu Hồn Bang, đồng thời tìm hiểu xem tên thủ lãnh Câu Hồn Bang là ai, tên tuổi như thế nào.

Vậy mà cho đến nay, mười hai năm đã trôi qua, cuộc truy cứu vẫn không kết quả.

Trong khoảng thời gian đó, những người trong võ lâm chỉ biết được rằng Câu Hồn Bang rất bí mật, nhưng lại rất đông thuộc hạ, có tai mắt ở khắp nơi.

Thí dụ mỗi lần muốn triệu tập lối mười cao thủ để hành sự, Câu Hồn Bang thực hiện được ngay, chẳng có gì khó khăn.

Có điều đặc biệt là lúc hành động hay họp mặt cùng nhau. Người trong Câu Hồn Bang đều đeo mặt nạ bằng đồng, trừ hai con mắt, còn tuyệt nhiên mặt mũi không lộ ra ngoài.

Thành thử chính người trong bang cũng không hề biết nhau, mà chỉ nhận qua khẩu hiệu hay do chiếc mặt nạ cùng lối phục sức.

Hơn nữa, một khi Câu Hồn Bang hành động hạ thủ, tuyệt nhiên không bao giờ lưu lại người nào sống sót để nói chuyện lại.

Kẻ bị chúng sát hại, đều bị rạch ở lưng hai vết thương hình chử “thập”.

Trong võ lâm đồn đại rằng Câu Hồn Bang có lệ trước khi giết ai, đều nói cho người đó rõ những bí mật của bang hội này.

Song le, từ mười hai năm nay, không có một người nào bị Câu Hồn Bang chiếu cố đến mà còn sống sót để thuật lại cho người khác nghe.

Bởi vậy sự bí mật của Câu Hồn Bang hoàn toàn chưa ai thấu hiểu chút nào.

Trong suốt mười hai năm, số người bị hại về tay Câu Hồn Bang rất nhiều. Nạn nhân đều là những nhân vật trong võ lâm, Chính phái có, Tà phái cũng có, Hắc đạo Bạch đạo cũng bị tai họa của Câu Hồn Bang.

Vì thế Câu Hồn Bang trở nên kẻ thù công khai của toàn thể võ lâm.

Song là hành động của Câu Hồn Bang xuất thần quỷ mạt, bao năm nay không có cách gì đối phó được.

Thành thử võ lâm đâm ra kinh hãi, lâu dần không ai dám có hành động gì gây thù chuốc oán với Câu Hồn Bang.

Vả lại, đến khi quá sợ, người ta đâm nghi ngờ những người chung quanh mình, vì lẽ không hiểu những người đó có phải Câu Hồn Bang hay không?

Lý do là tại bọn Câu Hồn Bang khi xuất thủ hành động đều đeo mặt nạ bằng đồng, không bao giờ lộ mặt thật ra ngoài.

Đến khi thi hành xong thủ đoạn, chúng lại bỏ mặt nạ xuống giấu cất ở một nơi, tức thì hung thủ lại trở thành một người như muôn vàn người khác.

Bởi vậy ngay cho đến cả bạn bè thân thích, hay thân tín như vợ con, đệ tử cũng có thể là người của Câu Hồn Bang. Vậy còn biết tin ai được nữa.

Chính vì thế, mười hai năm nay, một bầu không khí kinh hoàng nghi kỵ luôn luôn bao trùm võ lâm. Đồng thời các môn các phái cũng phải dè dặt canh chừng chúng đệ tử môn đồ, chẳng những không giám thu nạp người lạ mà ngay cả đến môn đồ thân tín hiện hữu cũng đôi khi bị loại ra ngoài hay tạm thời cho nghỉ về quê quán.

Tình trạng đó quả thật là một thảm họa cho toàn thể võ lâm.

Trong khi đó, lối từ mười năm trở lại, Câu Hồn Bang được thể càng hoành hành dữ dội, số người ngấm ngầm tùng phục bọn chúng càng ngày càng đông.

Cũng có nhiều nhân vật danh môn chính phái, võ công cao cường dũng cảm phi thường, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, thấy tình trạng đó động lòng nghĩa hiệp từ bi đã dùng mọi phương pháp để dò la Câu Hồn Bang.

Có người đã giả vờ phục tùng, tham gia Câu Hồn Bang, hầu tìm cách điều tra những bí mật của tổ chức này.

Song là những người đó đều thất bại thê thảm, chỉ một chút sơ suất, những người đó dù võ công cao siêu đến bực nào cũng lập tức bị hại một cách tàn nhẫn, tứ chi bị chặt đứt lìa, thây vứt ở nơi hoang địa, gần nơi cư trú để người nhà nhặt xác về.

Số người chết như vậy chẳng phải ít, do đó những người trong võ lâm lại càng táng đởm kinh hồn, tưởng như Câu Hồn Bang là một thế lực bất khả xâm phạm ...

oo VỢ CHỒNG KỲ Á PHONG QUYẾT TỬ CHIẾN CÂU HỒN BANG Sau khi thấy Câu Hồn Bang xuất hiện, Ngọc Phượng Chu Quỳnh đã thầm tính, bên phía Câu Hồn Bang có tất cả tám người, bên phía mình kể cả con gái Kỳ Vân cùng Kim Ngang Tiêu cũng chỉ có bốn người.

Tuy nhiên, ngoài bốn người đó lại còn có hai quản gia trượng nghĩa nhất định không chịu đào tẩu thoát thân. Có điều đáng tiếc là hai người này tuy có lòng trung nghĩa thật, nhưng võ công của họ quá non kém, nên thật ra họ cũng chẳng giúp đỡ được vợ chồng Kỳ Á Phong bao nhiêu.

Ngọc Phượng Chu Quỳnh tính tình hết sức khẳng khái, anh hùng, cho nên dầu nàng biết đêm nay khó lòng thoát hiểm, nàng cũng không chịu có thái độ sợ sệt hèn yếu trước bọn tám tên Câu Hồn Bang.

Trái lại Chu Quỳnh còn lớn tiếng mắng nhiếc Câu Hồn Bang, đồng thời định hỏi cả lai lịch và những sự bí mật của bọn chúng nữa.

Thấy Chu Quỳnh lên tiếng hỏi như vậy, cả bọn tám tên Câu Hồn Bang đều cười lớn có vẻ chế diễu.

Trong bọn chúng, một tên lớn tiếng nói:

– Chu Quỳnh, trong Câu Hồn Bang quả thật có lệ như vậy. Chúng ta sẽ nói sự thật cho ngươi rõ, khi ngươi sắp ... tắt thở. Thuần Vu Kỳ cũng đã biết sự bí mật của Câu Hồn Bang, có điều là hắn phải mang sự bí mật đó xuống suối vàng.

Ngọc Phượng Chu Quỳnh cười nhạt:

– Té ra bọn súc sanh cầm thú chúng bây không dám cho ai biết rõ tông tích hết.

Cả tám tên bịt mặt cùng tức giận “hừ” lên một tiếng.

Chợt thấy tên một trong bọn chúng giơ tay làm hiệu, tức thì cả tám tên tản ra, đứng thành vòng tròn, vây quanh Chu Quỳnh, Kỳ Vân, Kỳ Á Phong, Kim Ngang Tiêu vào giữa.

Lúc đó Kỳ Vân và Kim Ngang Tiêu đứng sát bên nhau.

Kỳ Vân hiểu rõ đại họa đã giáng xuống gia đình nàng, song tuyệt nhiên sắc mặt cô gái không có chút gì kinh hãi.

Kỳ Á Phong thấy đối phương đứng thành thế trận và cùng một lúc tám tên bịt mặt nạ cùng vung tay một lượt, trên tay mỗi tên đã thấy một thanh gươm sáng quắc, các mũi kiếm rung rung, chĩa thẳng vào bốn người đứng giữa vòng vây. Nét mặt thản nhiên, Kỳ Á Phong trầm giọng nói:

– Khoan hãy hạ thủ. Ta có vài lời muốn nói.

Một tên trong bọn Câu Hồn Bang khinh khỉnh đáp:

– Muốn nói gì, nói mau lên!

Kỳ Á Phong cười nhạt:

– Ta chẳng có gì cần nói với bọn mi hết.

– Ta chỉ nói với người nhà ta thôi.

HAI QUẢN GIA TÁNG MẠNG

Tên vừa nói với Kỳ Á Phong bỗng trầm thanh kiếm xuống, đường kiếm lóc lên, nhanh không thể tượng.

Hắn chỉ mũi kiếm vào hai quản gia đứng ở góc nhà nói:

– Trước hết hãy cho hai tên này đi trước dọn đường cho chủ.

Lập tức trong bọn tám tên có một tên nhảy vọt ra, vung thanh trường kiếm tạo thành một ánh hào quang sáng loáng, trong khi mũi kiếm phát ra những tiếng “vi vu” rợn người.

Kỳ Á Phong và Chu Quỳnh trông thấy thế kiếm đó không khỏi giật mình.

Đường kiếm vung ra có uy thế mãnh liệt như vật, khiến hai vợ chồng Kỳ Á Phong hiểu ngay rằng kẻ đó chẳng những có kiếm pháp cực cao, mà ngay cả nội công, công phu cũng chẳng phải tầm thường.

Kỳ Á Phong thầm nghĩ tên vừa nhảy lên đó xét ra võ công chẳng kém gì mình, hắn lại bị kẻ khác sai bảo như thế, chắc địa vị của hắn trong Câu Hồn Bang chỉ vào hạng thấp kém.

So sánh như vậy, Kỳ Á Phong có thể tạm hiểu biết võ công của những tên khác như thế nào.

Trong lúc Kỳ Á Phong và Chu Quỳnh còn đang giật mình lo ngại, làn kiếm đã lóe lên như chớp, đồng thời máu tươi vọt ra như tưới.

Hai người quản gia rú lên một tiếng thảm thiết, lập tức ngã gục xuống đống máu trên nền nhà.

Tên Câu Hồn Bang vừa ra tay hạ thủ hai người, thân pháp nhanh nhẹn vô kể. Sau khi đâm chết hai người quản gia, hắn liền hồi kiếm chuyển mình, hai chân liên tiếp đá móc vào hai tử thi vừa ngã vật, khiến hai xác người dựng đứng lên.

Nhanh như chớp nhoáng, ánh kiếm lại hoa lên, “soạt soạt soạt soạt”, một loạt bốn nhát kiếm phóng ra, mau không thể thượng tượng.

Hai xác chết chưa kịp ngã vật xuống lần nữa, trên lưng mỗi tử thi đã thấy xuất hiện hai vết chém ngang dọc hình chữ thập, vết thương sâu hoắm trông thật rợn người.

Thi hành xong thủ đoạn, tên đó lập tức thu kiếm, thân hình di chuyển chớp nhoáng, nhảy về chỗ cũ như trước.

Mấy động tác của hắn:

xuất kiếm, hạ sát, đá tử thi, lưu lại bốn vết chém, tất cả đều diễn ra trong khoảnh khắc, dễ thường chỉ vài ba giây đồng hồ.

Trước diễn biến quá mau lẹ đó Kỳ Á Phong và Chu Quỳnh kinh hoảng lặng người, hiểu rằng tên vừa xuất thủ, võ công có lẽ còn hơn cả hai người nữa.

oo LỜI TRỐI TRĂNG TRƯỚC KHI QUYẾT TỬ Hai vợ chồng Kỳ Á Phong đưa mắt nhìn nhau, cái nhìn đã lộ vẻ tuyệt vọng đau đớn.

Kỳ Á Phong đưa tay vẫy Kỳ Vân và Kim Ngang Tiêu:

– Hai đứa bây lại đây ta bảo.

Trong lúc những sự việc vừa qua liên tiếp xảy ra. Kim Ngang Tiêu lòng rắn đanh lại như sắt đá.

Vết thương ở trên lưng chàng không thấy đau đớn nữa. Trong huyết quản máu chàng sôi lên, lòng chàng đã cương quyết chuẩn bị cùng tám tên Câu Hồn Bang một trận tử chiến.

Chàng đang đinh ninh sắp sửa ra tay quyết liệt, chợt thấy Kỳ Á Phong vẫy gọi, bất giác kinh ngạc ngẩn người. Kỳ Vân đứng bên chàng, khẽ lấy khuỷu tay hích vào người chàng và nói:

– Kim đại ca, anh làm sao thế. Cha em gọi, anh không nghe thấy sao?

Kim Ngang Tiêu gật đầu:

– Dĩ nhiên nghe thấy chớ!

Hai người rảo bước tiến lại bên Kỳ Á Phong.

Chờ cho hai người tới trước mặt, Kỳ Á Phong hạ thấp giọng thật nhỏ, khẽ nói:

– Kim hiền điệt, Vân nhi, tối hôm nay bất luận sự tình như thế nào, hai con cũng phải tìm cách trốn khỏi nơi này.

Kim Ngang Tiêu và Kỳ Vân nghe thấy Kỳ Á Phong nói như vậy, liền ngẩn người ra ngạc nhiên.

Trên đời này có ai còn muốn chết dưới tay bọn Câu Hồn Bang nữa, nhưng làm thế nào mà trốn thoát được bây giờ.

Không chờ hai người hỏi han lôi thôi, Kỳ Á Phong thì thầm thật nhỏ:

– Vân nhi, lúc bắt đầu động thủ tác chiến, ta cùng mẹ con sẽ tận lực đón đánh bốn tên.

Hai con cũng giả vờ tận lực ứng chiến, nhưng chỉ trong ba chiêu đầu, các con phải lập tức bỏ chạy. Chưa chắc bọn chúng đề phòng kịp, vì không ngờ hai con bỏ chạy ngay như vậy.

Kỳ Vân vội nói:

– Cha, con không ...

Kỳ Á Phong không cho nàng nói hết câu, đã chặn ngang:

– Vân nhi, đây là những lời nói tối hậu của cha. Chẳng lẽ con không nghe lời cha hay sao?

Kỳ Vân nghiến răng mím lại, bộ mặt đã chẳng lấy gì làm đẹp đẽ của cô gái, lúc này lại càng xấu hơn nữa.

Trên khôn mặt Kỳ Vân vẽ bi thương hiện rõ, nhưng đôi mắt sáng quắc của nàng bừng lên một tia lửa căm thù, không hề có một giọt nước mắt nào.

Kỳ Á Phong lại nói:

– Nếu may mắn mà các con thoát thân được đêm nay, các con hãy theo hướng Bắc chạy thật mau, đến Nghi Xương Thành tìm Thái sư thúc của Kỳ Vân, tạm thời lánh nạn ở đó ít lâu.

Kỳ Vân mím môi, nét mặt đanh lại, không nói một lời.

Kim Ngang Tiêu khẽ nói:

– Thưa, có phải vị đó là Vô Hình Kim Hoàn Nhạc Kỳ lão anh hùng không?

Kỳ Á Phong gật đầu:

– Đúng. Sư phụ ta chết rồi, ông ấy là sư thúc ta, tất nhiên sẽ trông nom đến hai con.

Kim Ngang Tiêu nét mặt đầu vẻ đau khổ, lắc đầu:

– Kỳ thế bá, lưng cháu đã bị Câu Hồn Bang lưu dấu tích, dù cháu có thoát khỏi đêm nay, bọn Câu Hồn Bang cũng chẳng buông tha cháu nào. Như vậy làm hại đến nhà Nhạc lão anh hùng làm gì nữa?

Kỳ Á Phong trầm giọng nói:

– Kim hiền điệt. Ta với cha cháu có nghĩa tám lạy (kết anh em), tình thân như tay chân.

Nay cha cháu đã chết rồi, lời nói của ta cũng như lời giáo huấn của cha cháu, chẳng lẽ cháu không nghe hay sao?

Kim Ngang Tiêu thở dài đau đớn, liếc mắt nhìn Kỳ Vân.

Chợt thấy Kỳ Á Phong lại nói:

– Hai con còn sống ngày nào, phải nhớ mối thù Câu Hồn Bang sát hại toàn gia, hoành hành sát hại võ lâm, không được phút nào quên.

ÁC CHIẾN:KIM NGANG TIÊU VÀ KỲ VÂN ĐÀO TẨU

Cùng lúc ấy, hai bóng người với hai lưỡi kiếm sáng loáng từ trong nhà nhảy theo ra.

Trong khoảng thời gian chớp mắt, Kim Ngang Tiêu còn kịp liếc mắt nhìn vào trong đại sảnh, thấy một bên chân Kỳ Á Phong máu đã nhuộm đỏ, còn Chu Quỳnh ngực bên trái đã bị một vết thương, máu vọt ra.

Song thân pháp của hai người vẫn anh dũng hiên ngang vô cùng.

Hai thứ binh khí của vợ chồng Kỳ Á Phong, hai loại hoàn toàn khác nhau, dài ngắn, cứng mềm, song mỗi chiêu mỗi vũ đều phối hợp với nhau chặt chẽ, luôn luôn vũ động hết sức ngoạn mục.

Ngọn chủy thủ và cây nhuyễn tiên lúc nào cũng xoắn chặt lấy bọn Câu Hồn Bang (lúc này chỉ còn sáu tên ở trong nhà) như cầm giữ chúng lại không cho chúng tự do hoành hành.

Dĩ nhiên, người có võ học tới trình độ cao siêu có thể nhìn thấy ngay tình hình cuộc chiến đấu ở trong đại sảnh.

Mặc dầu lúc này vợ chồng Kỳ Á Phong có vẻ như đang chiếm thế thượng phong, nhưng sự thật bọn Câu Hồn Bang nắm chắc phần thắng trong tay.

Chúng chỉ kéo dài thêm chút thời gian nữa, hai vợ chồng Kỳ Á Phong sẽ đuối sức rồi bị hạ một cách dễ dàng.

NHỜ ÁO GIÁP KIM NGANG TIÊU THOÁT NẠN

Trong lúc thoáng nhìn, Kim Ngang Tiêu đã thấy tình cảnh đó, chàng đau lòng không thể tả.

Kim Ngang Tiêu chỉ muốn nhảy ngay trở lại đại sảnh để cùng vợ chồng Kỳ Á Phong đối phó với kẻ thù.

Nhưng trong giây phút cấp bách đó, Kim Ngang Tiêu chợt nhớ lại những lời dặn bảo thiết tha của Kỳ Á Phong.

Bởi vậy cố nuốt hận, Kim Ngang Tiêu quay người đi, chạy theo sau lưng Kỳ Vân ra ngoài.

Bên ngoài trời đen như mực, trừ một đôi khi một tia chớp chiếu sáng lòe trong khoảnh khắc.

Lúc đó trời vẫn còn mưa. Tiếng nước mưa, tiếng sấm sét, hòa lẫn với tiếng chân của hai tên đuổi theo gấp rút phía sau.

Kim Ngang Tiêu cắm cổ chạy, cố thu hết tàn lực, nín hơi vận sức, tăng gia cước bộ, vì chàng biết tính mạng chàng quyết định ở cuộc chạy này.

Chàng không biết hai tên Câu Hồn Bang đuổi theo sau chàng còn cách bao xa và cũng chẳng rõ phía trước Kỳ Vân chạy cách chàng bao nhiêu.

Kim Ngang Tiêu chỉ biết chạy thẳng một mạnh.

Chạy được lối hai hay ba dặm, chợt một tia chớp sánh khiến Kim Ngang Tiêu nhìn thấy phía trước mặt chàng Kỳ Vân chạy cách lối một trượng.

Mắt chàng vừa thoáng thấy Kỳ Vân chạy ở phía trước, thì phía sau chàng có một tiếng thét.

Tiếng thét chưa dứt và Kim Ngang Tiêu cũng chưa kịp hiểu là gì, thì một vật từ phía sau bay tới đã đập vào lưng chàng một cái rất mạnh.

Vật đó có sức mạnh ghê gớm, khiến người chàng loạng choạng rồi ngã sấp xuống.

Giữa lúc trời mưa đường trơn như mỡ, Kim Ngang Tiêu ngã xuống, luống cuống không đứng lên ngay được.

Đồng thời, từ phía sau hai bóng người chạy tới như bay “vút vút” vượt qua người chàng, chạy thẳng lên trước!

Trong chớp mắt, chàng thoáng thấy hai bóng người, biết mất vào trong đêm tối phía trước mặt chàng.

Kim Ngang Tiêu chỉ còn nghe thấy tiếng một trong hai tên đang chạy nói:

– Tên tiểu tử đó bị trúng một lưỡi kiếm của tôi phóng rồi! Mau đuổi theo con ranh con.

Tên đồng bọn đáp:

– Phải!

Hai câu nói đó vừa thoáng nghe gần, đã xa tít, chứng tỏ tốc độ của hai tên chạy đuổi theo nhanh ghê gớm.

Kim Ngang Tiêu chống tay xuống đất bùn, bò dậy. Lưng chàng thấy đau đau, không phải vết thương đau nhức mà thôi, còn có chỗ đau khác nữa, chỗ vừa bị vật ném phải.

Nghe qua hai lời nói vừa rồi, Kim Ngang Tiêu hiểu rằng một tên nhân lúc chớp nhoáng trước đây đã phóng kiếm bay đến lưng chàng.

Nếu Kim Ngang Tiêu không mặc nửa chiếc áo Ngân Lân Giáp ở sau lưng, tất nhiên chàng đã bị lưỡi kiếm phóng xuyên qua người rồi.

Trong lúc đêm tối, hai tên Câu Hồn Bang nghe thấy tiếng kiếm phóng trúng, rồi thấy Kim Ngang Tiêu té, chúng liền yên trí là chàng đã bị lưỡi kiếm xuyên vào người ngã chết.

Bởi vậy chúng bỏ mặc chàng và tiếp tục chạy đuổi theo Kỳ Vân.

Nhờ áo giáp và cũng nhờ may mắn, Kim Ngang Tiêu thoát chết ... lần thứ nhất, kể từ khi chàng bị thương.

Kim Ngang Tiêu đứng lên, tưởng lại tình hình vừa qua, chàng không khỏi ngạc nhiên, đã thoát chết một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng Kim Ngang Tiêu lại lo lắng ngay:

chàng nghĩ đến Kỳ Vân!

Chàng thoát chết là nhờ may mắn, liệu Kỳ Vân có được may mắn như thế không?

Bọn Câu Hồn Bang có lệ là sau khi giết người, chúng phải lưu lại hai vết chém hình chữ thập trên lưng nạn nhân.

Trong trường hợp chúng chém ngã được Kỳ Vân và nàng cũng giả chết, tất nhiên chúng phải đến rạch lưng nàng vì không cần phải đuổi theo người nào nữa.

Lúc đó tất nhiên chúng sẽ thấy Kỳ Vân chưa chết và sẽ hạ thủ nàng lần nữa cho nàng chết hẳn, sau đó mới rạch lưng nàng.

Kim Ngang Tiêu nghĩ đến đó, nóng lòng sốt ruột, không còn suy tính gì hơn, lập tức cắm đầu chạy về phía trước.

Chàng chạy được đến bốn, năm dặm, vẫn không thấy gì lạ cả.

Kim Ngang Tiêu càng lo lắng sốt ruột, chàng nghĩ đến hai vợ chồng Kỳ Á Phong chỉ vì mình mà rước lấy đại họa.

Nếu chàng sống, còn Kỳ Vân bất hạnh không thoát tay chúng thì thật chàng sẽ ân hận suốt đời.

Trong lòng đau đớn cắn rứt, Kim Ngang Tiêu nghiến răng tiếp tục chạy về phía trước.

Cố nhiên, Kim Ngang Tiêu cũng biết rằng nếu chàng đuổi theo kịp Kỳ Vân và hai tên Câu Hồn Bang, vị tất chàng đã có thể làm gì được hơn mà có khi chàng lại còn đâm đầu vào chỗ chết nữa.

Nhưng Kim Ngang Tiêu nguyện chết cùng Kỳ Vân còn hơn là chàng sống lấy một mình.

Kim Ngang Tiêu chạy một mạnh nữa, được đến trên hai dặm, đột nhiên phía trước xa xa có hai bóng người, một cao một thấp hiện ra mờ mờ.

Kim Ngang Tiêu vội dừng lại nghe ngóng.

Bổng có tiếng người hỏi:

– Có thấy nó không?

Phía xa hơn nữa, có tiếng người thứ hai vọng lại:

– Chẳng thấy gì hết!

Nghe hai câu đối đáp đó, Kim Ngang Tiêu nhè nhẹ thở dài yên lòng.

Hai tên đó dĩ nhiên là hai tên Câu Hồn Bang đuổi theo Kỳ Vân.

Nghe chúng hỏi nhau, Kim Ngang Tiêu hiểu rằng chúng chưa đuổi theo kịp Kỳ Vân.