Chương 1
“Chúc mừng sinh nhật,” Marigold Hofmann nói, đặt một vật đồ sộ bọc bằng vải lanh trên bàn. Cô con gái mười sáu tuổi của bà, Justine, nhìn chằm chằm vào món quà với đôi mắt nâu mở lớn. “Đó có phải là thứ con nghĩ không vậy?” Mẹ cô cười và ra hiệu cô mở chúng ra. Khi Justine mở lớp vải lanh, một hương thơm tuyệt diệu uốn éo vươn lên cao, mùi của mật ngọt, của thảo mộc xanh lục, meo oải hương, sáp thơm.Mảnh vải bọc, với đường viền đã sờn và hằn đầy những dấu tay xưa cũ, rơi khỏi món quà để lộ một quyển sách bọc da với những trang giấy không xén mép tả tơi. Lớp bọc da loé sáng yếu ớt trông như những trái mận và cherry màu đen. Dấu hiệu của của một mặt đồng hồ được dập nổi trên bìa trước, với một miệng lỗ khoá nhỏ ở trung tâm.
Hơi thở của Justine bị nén lại. “Mẹ tặng quyển sách ước cho con sao?” Ngạc nhiên và sửng sốt, cô lần tay những chữ chạm nổi trên gáy sách : Triodecade. Đó là một từ chỉ nhóm Thập-Tam, một con số nhân bội vô số những số khác thành một thể thống nhất. Quyển sách cổ xưa điền đầy những câu thần chú, nghi lễ, và những bí quyết phép thuật.
Justine chỉ được cho phép thấy nó đôi lần, vì một quyển sách bùa chú thì rất nguy hiểm trong tay một đứa trẻ. Và Triodecade, ít nhất cũng ba trăm tuổi đời, là thứ nguy hiểm nhất. Thông thường, một quyển sách ước sẽ bị thiêu huỷ cùng cái chết của chủ nhân, nhưng một vài quyển quá quyền năng để bị phá huỷ.
Những quyển sách hiếm có và quý báu đó sẽ qua tay nhiều thế hệ. Vì sách ước thích tồn tại cùng với người sở hữu, nên nó gần như không thể có khả năng bị mất cắp. Nhưng ngay cả khi bạn có thể xoay sở được một kỳ công như thế, bạn sẽ không bao giờ có thể mở nó ra được mà không có chìa khoá.
Marigold tháo sợi dây chuyền dài trên cổ bà. Một chiếc chìa khoá kiểu cổ sáng lấp lánh vướng vào dải tóc màu vàng dâu loăn xoăn của bà. “Đây. Đã đến lúc con bắt đầu học hô thần chú rồi. Hãy đọc quyển sách ước và uỷ thác vào chúng nhiều ký ức nhất mà con có thể làm được.” Justine khép chặt tay quanh chiếc chìa khoá, để sức nóng trong lòng bàn tay cô truyền qua chất kim loại lạnh lẽo.
Cô muốn hỏi về phán quyết của mẹ cô, hoặc thậm chí về tính đúng mực của bà. Có nhiều Tradition* cho phép con gái họ đọc sách ước, nhưng không ai tặng một quyển sách ước cho cô gái mười sáu tuổi như một món quà công khai. “Mẹ sẽ làm gì khi không có nó?” (*Tradition : Truyền thống, nhưng LK dùng như một danh từ riêng, ý muốn ám chỉ người có năng lực pháp thuật được di truyền từ tổ tiên có pháp thuật, Sẻ quyết định giữ nguyên như thế.
) Marigold trông có vẻ hết sức hài lòng với bản thân. “Mẹ đã scan quyển sách vào trong máy tính của mẹ rồi.” “Một quyển sách ước kỹ thuật số ư? Mẹ có chắc điều đó an toàn không?” “Dữ liệu đã được mã khoá. Và nó sẽ tự huỷ nếu như ai đó dùng sai mật khẩu ba lần liên tiếp.” Marigold vuốt ve mái tóc của Justine bằng một bàn tay dịu dàng.
“Bây giờ Triodecade đã là của con rồi. Hãy bảo đảm là con sẽ giữ nó trong khăn bọc cùng với những chiếc lá xô thơm trắng, và thỉnh thoảng lau chùi bìa sách bằng vài giọt dầu bảo vệ nhé.” “Điều đó có đủ để giữ cho người ta khỏi ăn cắp nó không?” “Sẽ không ai có thể lấy nó khỏi con, trừ phi con muốn như thế.” Sau khi mở khoá quyển sách, Justine trượt sợi dây chuyền qua đầu, và giữ chiếc chìa khoá bên dưới lớp áo len màu xám.
“Chúng ta phải làm gì đó về quần áo của con,” Marigold nói. “Mẹ định đốt cái áo len đó. Đã đến lúc con bắt đầu ăn mặc có phong cách một chút, Justine. Tất cả những gì mẹ từng thấy là hình ảnh con trong chiếc quần jeans và những chiếc áo thun luộm thuộm. Mẹ sẽ cho con vài thứ của mẹ - Bây giờ, chúng ta gần như có cùng chiều cao.” “Cám ơn.” Justine nói một cách thảm não.
“Nhưng những thứ quần áo đó không bao giờ hợp với con.” Tủ quần áo của Marigold gồm những chiếc váy nhung nhàu nhĩ và những chiếc nón đính đầy hoa hoặc lông vũ, những chiếc áo cánh bằng lụa đi cùng với áo khoác macrames, quần da, những chiếc áo được may từ vải sa mỏng tang và đính ren, áo khoác kimono bằng lụa, đám túi xách gắn đinh vít, giày ống có gót cao và nhọn.
Và cho dù Justine có không phải là một phù thuỷ thiên bẩm, thì đám quần áo đồng bóng thời kỳ Phục Hưng ấy cũng đủ để khiến cô trông y như bọn họ. Có một điều chắc chắn về những phù thuỷ được di truyền sẵn trong gen – kiểu của Stevie Nick – đó là xúc cảm quyến rũ, một vẻ bên ngoài sáng chói và lôi cuốn.
Bạn có thể thấy điều đó trong những người con gái của họ, và thậm chí bạn còn có thể thấy được điều đó qua những kẻ ma mị già hơn như Rosemary và Sage, một cặp được nuông chiều sống trên đảo Cauldron gần đó. Justine, mặt khác, chỉ trông và nghe có vẻ… tầm thường. Cô có một mái tóc nâu thẳng, làn da đẹp, và đôi mắt nâu.
Trong quá trình trưởng thành, Justine thường xuyên nghe lời bình luận “Cậu ắt hẳn là một Cowan” từ những đứa trẻ khác ở Trại hè Hạ Chí hoặc trong những lễ hội của các Tradition. Đó là một từ để chỉ phù thuỷ không có phép thuật, được phát biểu thường xuyên đi kèm một cái nhăn mũi như thể họ vừa đi ngang qua chiếc hộp nhỏ chứa phân mèo.
Justine đã trở nên quá quen thuộc đến nỗi những lời đó không dừng lại đủ lâu để quấy rầy cô. Nhưng bất cứ khi nào Marigold nghe phong phanh về chúng, bà cắt ngang đầy giận dữ. “Gọi con gái ta bằng tên đó một lần nữa xem,” bà rít lên với đám trẻ, “và ta sẽ rửa sạch lưỡi tụi bay bằng xà bông” Lời đe doạ tàn ác rất đặc biệt, vì thực hiện như một hình thức tra tấn bắt nguồn từ thế kỷ mười bảy.
“Đừng giận mà, Mommy.” Justine bảo bà. “Con không bận tâm những lời đó đâu.” “Mẹ quan tâm đến chúng vì lợi ích của con.” Marigold khuỵu gối xuống, giữ lấy vai Justine và nhìn cô đăm đăm theo cách khiến cô thấy bồn chồn không thoải mái. “Bây giờ chúng có thể gọi con như thế, nhưng ngày nào đó, con sẽ quyền năng hơn tất cả bọn chúng.
Ngày nào đó con sẽ có Triodecade.” Bây giờ, có vẻ như ngày đó đã đến. Justine lật những trang sách đánh số bằng những ký hiệu khó hiểu, những hình phác hoạ và những lời nguyền phải mất cả đời để nghiên cứu. Những sắc thái rực rỡ của màu mực được sử dụng trên những trang giấy tả tơi cổ kính… màu vàng hoa hướng dương, màu xanh lông công, màu đỏ kiểu Trung cổ, màu đen của muội than, màu lục sâu thăm thẳm.
Gáy quyển sách cong vòng theo cách khiến nó tự lật đến trang mười ba. Không giống phần còn lại của cuốn sách, trang đó trống trơn. Nhưng dưới ánh mắt soi mói của Justine, chữ bắt đầu thành hình trên… “Không.” Marigold chạy tới gập quyển sách lại thật dứt khoát, cau mày vào chúng.
“Đừng hư thế chứ.” Bà mắng mỏ nó, rồi quay lại Justine với vẻ mặt buồn phiền. “Có vài thứ con cần phải hứa với mẹ… không bao giờ đọc trang mười ba. Triodecade sẽ cố trưng ra cho con thấy hết lần này đến lần khác, nhưng con phải kháng cự lại” “Okay. Nhưng có gì trên trang mười ba vậy?” “Mọi thứ và bất kỳ thứ gì.” Marigold nói một cách đáng ngại.
“Huh?” “Trang mười ba khác biệt với mỗi người. Nó sẽ cho con thấy làm sao để biến những giấc mơ sâu thẳm nhất của con thành sự thật.” “Có gì quá tệ với điều đó sao?” “Nó luôn đến cùng các rắc rối đủ để bảo đảm sẽ chuyển giấc mơ của con trở thành những ác mộng tồi tệ nhất.” “Luôn luôn sao?” Justine hỏi.
“Không có ngoại lệ ư?” “Không có ngoại lệ.” “Jezz.” Justine nhìn xuống quyển sách ước với nụ cười toe toét đầy khiển trách và hích vào nó với vẻ đùa vui. “Mày sẽ không làm điều đó với tao đâu, đúng không? Mày sẽ không đẩy tao vào rắc rối.” Cô cảm thấy bìa của Triodecade lún xuống như thể nó đang cười đáp lại cô.
Thỉnh thoảng vào ban đêm, Justine có thể cảm nhận sự hiện diện của quyển sách ước. Nó được nhét an toàn bên dưới giường cô, đang toả ra thứ gì đó dễ chịu không tên, khiến cho không gian mát lạnh và tích điện. Bất cứ khi nào cô đọc quyển sách, nó phát ra một vẻ hài lòng, nhắc nhở Justine về tiếng kêu rừ rừ của một chú mèo.
Nhưng dường như nó muốn được quan tâm nhiều hơn Justine dự định, và kết quả là thỉnh thoảng nó trở nên gắt gỏng. Những trang sách có thể biến thành giấy trắng hoặc dính lại cùng nhau. Đôi khi ở trang ba, khu vực herbology, rỉ ra chất nhựa màu xanh lục dinh dính trên tay cô. “Cư xử cho phải phép nào.” Cô thì thầm với quyển sách, “Hoặc tao sẽ hiến tặng mày cho Goodwill*.” Và nó sẽ ngả ra lật mở vài trang màu sắc rực rỡ, như thể dỗ ngọt cô.
*Goodwill : Một tổ chức từ thiện của Mỹ, được mục sư Edgar J. Helms sáng lập năm 1890 tại Boston. Thời kỳ này rất khó khăn cho người dân Mỹ. Tổ chức này nhận các món đồ hiến tặng (không mua - kể cả bây giờ), sau đó sửa chữa, phân loại, đưa đến với người nghèo có nhu cầu bằng giá rất rẻ, gần như cho không.
Mục đích của tổ chức là tạo công việc cho người thất nghiệp và giúp đỡ người nghèo. Hiện nay tổ chức này đã vươn ra cả thế giới, rất nhiều cửa hàng và rất mạnh. Quen thuộc đến nỗi, khi nói đến từ Goodwill, người ta sẽ nghĩ đến tổ chức này trước khi nghĩ đến ngữ nghĩa nguyên thuỷ của nó là lợi thế thương mại-thuật ngữ kế toán; hay thiện ý - trong ngôn ngữ thường dùng.
) Một trong những phân đoạn mười ba của nó liên quan mật thiết đến những phép thuật về tình yêu, chứa đựng những lời chỉ dẫn, bùa mê, yêu dược, bẫy yêu, chi phối mù quáng. Nhưng không có một thần chú nào dành cho một phù thuỷ với một trái tim trống rỗng. Không có điều gì dành cho một cô gái trẻ khao khát điều gì đó đặc biệt, và hoàn toàn bình thường, như Tình Yêu.