Chương 1 - Lấy Chồng

Tử Vân Thành là nơi phồn hoa, cửa hàng lớn nhỏ mọc san sát, tùy ý có thể thấy được mấy người bán hàng rong lên tiếng rao hang khắp phố.

Nơi này, một mảnh phồn hoa.

Gần đây, dân chúng Tử Vân Thành nhân lúc rãnh rổi nghị luận một số chuyện, đó là chuyện Bạch đại thiếu gia Tử Vân Thành sẽ cưới nữ nhi nhà họ Thái thành Đông làm vợ.

Nhắc tới nhà họ Thái, nhiều thế hệ đều ở thành đông coi chừng tổ nghiệp,đó là mở một y quán nho nhỏ duy trì nghề nghiệp của dòng họ.

Theo thông thường,nhà họ thái và nhà họ Bạch tám sào tre không ai đụng ai, Bạch gia không biết tại sao lại đột nhiên đưa sính lễ đến nhà họ Thái, nói trưởng nữ nhà này chưa lập gia đình. Phải biết rằng, dân chúng bình thường chỉ cần có thể leo được một sợi tóc Bạch gia thì đời này sẽ không lo ăn uống , đừng nói là làm thông gia.

Chuyện này phải nói đến đầu năm, Bạch gia lão phu nhân đi ra ngoài thành Tử Vân dâng hương bái phật, vừa vặn chủ trì Vân Hải đại sư dạo chơi trở về, hai người liền nói chuyện.

Bạch lão phu nhân đã hỏi Vân Hải đại sư chuyện nhân duyên của đứa con trai bảo bối Bạch Tấn Vân, bởi vì Bạch Tấn Vân trời sanh tính ngang bướng, từ nhỏ được nuông chiều quá, hiện tại ngay cả Bạch lão phu nhân có khi còn không làm gì được hắn.

Cho nên muốn cứoi vợ cho hắn sớm một chút, để giảm bớt cá tính ngang bướng.

Vân Hải đại sư nhìn ngày sinh tháng đẻ Bạch Tấn Vân, cười,rồi viết trên giấy Tuyên Thành một chữ to “Thái”.

Vì thế bạch lão phu nhân sau khi hồi phủ sai người đi thăm dò nhà họ Thái, kết quả nhóm người hồi báo, toàn bộ Tử Vân Thành chỉ có duy nhất một hộ họ Thái, hơn nữ nhi nhà họ Thái ngày thường đẹp như tiên.

Cho nên bạch lão phu nhân thương lượng với Bạch Lão gia, cũng không quản Bạch Tấn Vân đồng ý không đồng ý, đã đưa sính lễ quý giá đến nhà họ Thái, cũng nói muốn cưới nữ nhi nhà họ Thái.

“Cha,mẹ, con không muốn gả cho Bạch đại thiếu gia gì đâu! Các người biết, người ta nói như thế nào về hắn? Nói hắn chính là người du côn lưu manh, bởi vì trong nhà có tiền nên ỷ thế hiếp người, tính tình táo bạo ác liệt, tham lam nữ sắc, là khách quen của Phong Nguyệt Lâu, nam nhân như vậy các ngưòi còn nguyện ý muốn gả con cho họ, dù sao con cũng không lấy chồng!”

Thái Liên giọng điệu cứng rắn vừa nói xong, cha Thái Liên tiến đến cho một cái tát, hung hăng đánh lên dung nhan kiều mỵ của nàng,Thái Liên bụm mặt lui về sau vài bước, da thịt trắng noãn in dấu bàn tay trở nên hồng hồng, giọt nhỏ giọt lớn nước mắt rơi xuống.

“Sính lễ Bạch gia đã nhận,con không lấy chồng,con muốn hại chết cả nhà sao?!” Khi đánh lên mặt con mình tim ông cũng đau,cả người run rẩy ,“Liên à,con cũng biết nếu con không gả cho nhà họ Bạch, tổ nghiệp nhà họ Thái chẳng những khó giữ được, đến lúc đó chúng ta một nhà già trẻ khó đặt chân ở Tử Vân Thành này , ……”

“Không lấy chồng không lấy chồng,con chính là không lấy chồng!” Thải Liên bụm mặt, dậm chân,mặt đầy nước mắt xoay đầu bỏ chạy.

Lúc chạy đến cửa,vừa đúng lúc Thái Sinh vừa vặn rảo bước đi vào trong phòng, kinh hoảng hỏi:“Tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Thải Liên không để ý đến đệ đệ, bụm mặt chạy đi .

“Tỷ tỷ…… Tỷ……” Thải Sinh nhìn Thái Liên chạy xa, không hiểu ra sao quay đầu nhìn cha tức giận đến cả người run rẩy và mẹ đang lau nước mắt, hỏi:“Cha, mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

“Sinh nhi, đi, đi xem tỷ tỷ con……” Mẹ hắn lau nước mắt, vỗ vỗ vai đứa con.

“Ừm.” Thai Sinh nhu thuận gật gật đầu, xoay người đi đến phòng tỷ tỷ.

Thái Sinh mặc dù thân nam nhi, nhưng dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, da thịt trắng nõn,đôi mắt sáng lương thiện, môi hồng răng trắng,đầu lông mày lại có một nốt ruồi chu sa nhỏ.Khi còn bé luôn bị hiểu nhầm là cô nương, hiện tại tuy đã muốn mười lăm tuổi , nhưng thân hình nhỏ nhắn càng tăng thêm một phần giống nữ nhi.

Càng thú vị chính là có rất nhiều bà mối lắc mông vội tới cầu hôn với Thái Sinh.

Thái Sinh đi đến cửa phòng tỷ tỷ, có thể nghe thấy bên trong truyền tiếng khóc.

“Tỷ tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thái Sinh vào phòng, đứng ở bên giường, nhìn tỷ tỷ khóc thương tâm muốn chết.

“Thái Sinh, cha muốn đem tỷ gả cho đại thiếu gia Bạch gia.Đệ có biết, tỷ từ nhỏ đã thích Vượng ca kế nhà mình, tỷ làm sao có thể gả cho một người khác!”

“Tỷ, đừng khóc , chúng ta sẽ có cách .” Thái Sinh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tỷ tỷ.

Thái Liên giương mắt, nước mắt làm tầm mắt mông lung, Thái Sinh trước mắt coi như một người tuyệt sắc giai nhân, đột nhiên tâm sinh nhất kế,Thái Liên nhanh chóng nắm cổ tay Thái Sinh, vội vàng khẩn cầu nói:“Đệ đệ, tỷ tỷ cầu đệ một chuyện, vô luận như thế nào,đệ đều phải đáp ứng tỷ tỷ……”

“Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, có cái gì tỷ cứ nói đi.” Thái Sinh gật gật đầu với Thái Liên.

“Thái sinh…… đệ…… đệ thay thế tỷ tỷ…… Gả cho nhà họ Bạch đi……” Thái Liên nói ra suy nghĩ trong lòng, nhìn thấy vẻ mặt Thái Sinh giật mình giương miệng, lắp bắp nói:“Tỷ tỷ…… đệ,đệ là thân nam nhi a……”

“Thái Sinh, nguyên nhân chính là đệ là thân nam nhi, người Bạch gia cho dù phát hiện cũng sẽ không làm gì đệ, hơn nữa tai tiếng lớn như vậy,Bạch gia sẽ không lộ ra,đệ chỉ cần tìm đúng cơ hội trốn là được.” Thái Liên gắt gao cầm lấy tay Thái Sinh,hai đầu gối quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin:“Thái Sinh…… Tỷ tỷ cầu đệ…… Cầu đệ ……”

“Tỷ, không được, mau đứng lên……”Trong lòng Thái Sinh thực rối rắm, tuy rằng thân hình hắn mảnh mai, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình thiện lương, nhưng trong xương hắn cũng là quật cường ,bảo hắn đường đường là nam nhi lại mặc y phục nữ nhi gả cho nam nhân, vô luận như thế nào, hắn cũng làm không được a.

Nhưng tỷ tỷ quỳ trước mắt thề chết chứ không chịu gả đi,chuyện này lại liên quan đến một nhà sinh kế, có lẽ hắn có thể tìm được cơ hội tốt đào tẩu cũng không chừng, nghĩ đến đây Thái Sinh cắn răng một cái, liền đáp ứng thỉnh cầu của tỷ tỷ.

Cùng ngày cưới vợ.

Thái Sinh mặc y phục tỷ tỷ,lên cỗ kiệu Bạch gia, gả cho người nam nhân“Đó”.

Thái Liên và Vượng Ca nhà kế bên cùng lén lút không biết bỏ trốn đi đâu .

Cỗ kiệu lay động,trong lòng Thái Sinh cũng đi theo một chút không yên bất an, hắn không biết chính mình có phải hối hận khi giúp đỡ tỷ tỷ gả vào nhà này không , nhưng lỡ leo lên lưng cọp, không thể nửa chừng leo xuống.

Hai tay hơi siết thành quả đấm, lúc này chỉ có thể đi một bước tính một bước,tìm một cơ hội để chuồn thôi.