Phần 1
Quê Bé Bảy ở Vĩnh Long, một tỉnh sông nước ở miền Tây . Muốn đến được nhà Bé Bảy phải đi một đoạn đường sông khá xa bằng ghe hoặc đò . Sông rất rộng, nước chảy siết, nhất là mùa lũ, nước ngập trắng xóa tràn cả vào nhà. Sinh ra và lớn lên ở miền sông nước, cũng như tất cả những người khác Bé Bảy bơi rất giỏi . Gia đình Bé Bảy có tất cả 9 chị em, đều là gái . Ba má đã cố gắng sanh con trai nhưng... có lẽ trời chẳng thương . Đến đứa thứ 9 thì ba đành phải chấp nhận cảnh một "đàn vịt trời" và không bắt má phải sanh thêm nữa . Người ta gọi những gia đình có 5 cô con gái là "Ngũ long công chúa", gia đình Bé Bảy thì có tới 9 cô công chúa vì thế không biết nên gọi là gì ? Chỉ cần nghe tên, khỏi nói cũng biết Bé Bảy là chị bảy trong nhà. Là một gia đình miền Tây Nam bộ chị Bảy tức là con thứ Sáu trong gia đình . Chị Hai và các chị Tư, Năm, Sáu thì đã có gia đình . Chị Ba mất vì căn bệnh hiểm nghèo khi mới 16 tuổi . Chị HAi, chịTư và chị Sáu làm dâu bên nhà chồng. Còn Chị Năm thì từ ngày anh Năm bỏ đã hóa điên nên cùng Cu Tí trở về sống với ba má. Em Tám cũng như Bé Bảy đã nghỉ học và phụ ba má kiếm tiền . Em Chín, và em Út vẫn còn đi học . Gia đình Bé Bảy rất nghèo, ba má cực khổ suốt mấy chục năm trời làm lụng nuôi 9 chị em nhưng vẫn không đủ ăn . Nhà Bé Bảy chỉ có hơn 1 xào đất của ông nội để lại, ba má vừa trồng trọt, vừa chăn nuôi tần tảo sớm hôm để có tiền nuôi mấy chị em bé Bảy. Ở đây đã có điện từ lâu nhưng nhà Bé Bảy hầu như không có món gì sài điện, đôi lúc đèn cũng không dám mở vì không có đủ tiền trả tiền điện . Căn nhà nhỏ đã không không sơn phết lại nhiều năm trông thật cũ kỹ, mái ngói bám đầy rêu phong . Mỗi mùa mưa chị em Bé Bảy lại phải dùng đủ mọi thau chậu có trong nhà để hứng nước mưa . Cuộc sống nghèo khó đã khiến các chị em hòa thuận, thương yêu đùm bọc lẫn nhau . Trong nhà bây giờ Bé Bảy coi như là chị Hai vì các chị lớn đã có gia đình riêng . Học hết lớp 5 dù đã rất cố gắng nhưng ba má không kiếm đâu ra đủ tiền đóng tiền học . Bé Bảy và em Tám phải nghỉ ở nhà lo phụ ba má kiếm tiền nuôi các em ăn học. Cả xóm ai cũng nói trong nhà Bé Bảy là cô gái đẹp nhất . Bé Bảy cũng cao nhất nhà, nước da mịn màng màu nâu bánh ích . Mái tóc Bé Bảy từ nhỏ đã để dài, đen dày, óng mượt và thơm mùi hoa bưởi . Bé Bảy có nụ cười rất tươi và duyên dáng với chiếc răng khểnh và cả hai má lúm đồng tiền . Dì Tám cạnh nhà thường chọc Bé Bảy "người ta có một cái (ý nói hoặc răng khểnh, hoặc lúm đồng tiền) đã hốt hồn đàn ông, con Bảy có cả hai sau này đàn ông chết hết" . Từ nhỏ Bé Bảy đã ý thức được rằng mình đẹp nên mới 14 tuổi đã biết điệu đà, thỉnh thoảng lại ngắm mình trong gương và cười một mình . Năm 16 tuổi Bé Bảy đã có rất nhiều chàng theo đuổi . Mỗi lần ra chợ phụ má bán rau và trái cây đều có người tình nguyện chở hàng dùm . Bé Bảy không để ý tới ai chỉ chú tâm vào việc giúp má buôn bán kiếm tiền. Bây giờ Bé Bảy đã 20 tuổi, ở quê tuổi này chưa lấy chồng đã được xếp vào hàng ế . Mỗi lần có người tới nhà coi mắt ba má lại muốn gả bé Bảy cho xong . Ba nói "Có con gái lớn trong nhà như có bomb nổ chậm" . Nhưng Bé Bảy vẫn muốn ở nhà với ba má... vì mỗi lần nghĩ tới hoàn cảnh của Chị Năm là Bé Bảy lại muốn ở giá cho xong. Năm ngoái chị Liễu con bác Ba hàng xóm lấy chồng Đài Loan . Ở đây nhà nào cũng có hoàn cảnh nghèo giống nhau . Từ khi gả con gái , nhà bác Ba sắm sửa đủ thứ TV, đầu máy, tủ lạnh,... Còn nhà thì trước đám cưới đã sửa lại thật khang trang: nâng nền, lót gạch bông, lợp lại ngói... mọi người ai cũng cảm thấy thèm muốn. Ba má không nói gì , nhưng Bé Bảy biết ba má cũng thầm mơ ước được như người ta . Ba má suốt đời làm lụng cực khổ và có làm tới chết cũng không bao giờ được như vậy . Đêm đêm Bé Bảy nằm nghĩ, thương cho cảnh nhà nghèo túng bấng, thương cho ba má đã già mà vẫn phải lam lũ, Bé Bảy thường khóc một mình . Bé Bảy muốn làm một cái gì đó để giúp ba má đỡ vất vả, lo cho các em ăn học tới nơi tới chốn. Xóm trên mấy đứa bạn cũng có cùng ý nghĩ như Bé Bảy thế là một ngày hè nóng nực Bé Bảy theo bạn dự tuyển để mong kiếm được một tấm chồng Đài Loan, mong đổi đời và giúp ba má, giúp gia đình . Ngoài Bé Bảy, chị Tâm, chị Tuyền còn có khoảng hai mươi mấy cô gái trạc tuổi Bé Bảy hoặc nhỏ hơn . Tất cả xếp hàng dọc như hồi còn đi học . Sau đó có người hỏi tên từng người một và ghi vào một cuốn sổ . Một bà Hoa Kiều to mập tới nhìn sát vào mặt từng người, bà ta độ trên dưới 50 tuổi, trắng xanh, đôi mắt một mí sụp xuống nhìn lom lom từng người một như muốn ăn tươi nuốt sống, như soi mói, xuyên suốt vào tận bên trong . Có người bà ta lắc đầu, những người này sẽ tách sang đứng hàng bên trái. Có người bà ta gật đầu có vẻ đồng ý, những người này theo hướng dẫn đứng qua hàng bên phải . Khi tới lượt Bé Bảy đôi mắt ti hí của bà ta như mở to hơn, sáng quắc . Cặp môi căng mọng đánh môi son đỏ chót của ba ta trề ra nở một nụ cười, bàn tay múp míp của bà ta bất ngờ nắm lấy cằm Bé Bảy hơi đưa lên cao một chút như để có thể nhìn rõ hơn . Bà ta cười khoái trá và vỗ bôm bốp vào lưng và mông Bé Bảy làm cô giật mình và lạnh toát sóng lưng . Bé Bảy thoáng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhưng bà ta cũng không thèm để ý . Quay sang cô "thư ký" vừa cười vừa nháy mắt và nói "con này" . Bé Bảy đã được chấm và đứng sang hàng bên phải ngay phía sau lưng chị Tuyền . Còn chị Tâm thì bị loại đứng hàng phía trái . Chị Tâm cùng khoảng mười mấy người khác kẻ thì buồn rầu, người tấm tức khóc . Chị Tuyền quay ra phía sau vừa cười vừa hớn hở nói với Bé Bảy - Bé Bảy, vậy là mình đậu rồi ! Chị Tuyền không đẹp nhưng nhờ có nước da trắng như bông bưởi . Chị lại đã có chồng và có con nên ăn nói khá mạnh dạn . Chị Tuyền có dáng không cao, nhưng có nét đẹp riêng của "gái một con trông mòn con mắt". Hôm đó Bé Bảy về nhà mừng rỡ khoe với ba má . Ba má cũng mừng ra mặt . Ba không nói gì chạy ra sau nhà bắt một con gà mái nấu cháo và kêu chị em Bé Bảy chèo xuồng tới nhà chồng chị Hai, chị Tư và chị Sáu, mời anh rể và các chị về ăn cơm chung vui với gia đình . Bé Bảy không biết mình đang vui hay đang buồn, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng không yên . Cô có cảm giác mình sắp phải xa ba má, xa các chị em, xa cái miền sông nước mà Bé Bảy đã sinh ra và lớn lên. Hai ngày sau bà Hoa Kiều (nghe cô "Thư Ký" gọi là A Kíu) và cô "thư ký" (tên A Hoàng) cùng hai người đàn ông nữa tìm tới nhà Bé Bảy . Họ bàn bạc , thì thầm với ba má ở nhà trước . Bé Bảy băm rau muống cho heo ăn ở nhà sau, thỉnh thoảng lại ngừng lại nghe ngóng xem họ nói gì . Họ đi rồi ba má kêu Bé Bảy lại và nói : - Ba Má đã đồng ý với họ rồi . Con sẽ ở nhà hết tuần này, thứ hai tới tập trung ở ngoài huyện người ta sẽ đưa mấy đứa lên Sài Gòn. Bé Bảy không nói gì cả chỉ gật đầu . Bé Bảy cố nén để nước mắt đừng trào ra . Cô đang nghĩ không biết cuộc đời mình sẽ trôi về đâu và sẽ như thế nào khi phải sống thiếu vòng tay đùm bọc của ba má và xa mãi mãi cái miền quê sông nước này . Nhưng nghĩ tới ba má, nghĩ tới các em, nghĩ tới gia đình , Bé Bảy lại tự nhủ phải vui mới phải ,vì mình sắp làm được một việc lớn để trả hiếu. Sáng thứ hai, Bé Bảy diện bộ đồ đẹp nhất của Chị Sáu cho . Ba chèo xuồng đưa Bé Bảy ra Huyện . Chị Tuyền cũng có mặt và một vài người đang đứng lố nhố bên bến sông . Hôm nay trông chị Tuyền rất đẹp, môi chị còn đánh chút son, nụ cười tươi roi rói . Chị Tuyền có đứa con gái 2 tuổi, chồng chị Tuyền chết khi con chị chưa đầy 1 tuổi . Đứng cạnh chị Tuyền là ba má và con gái của chị . Bé Bê vô tư cười nói, nó không hề biết mẹ nó sắp xa nó đi lấy chồng . Ba cũng đứng bên cạnh Bé Bảy . Má ra chợ từ sớm, Bé Bảy biết má không dám đưa tiễn Bé Bảy, vì má không chịu nổi cảnh chia ly . Mọi người đã đến đủ . Bà A Kíu và cô A Hoàng cũng có mặt . Một chiếc xe mang biển số 51 cũng đang đứng chờ gần đó . A Hoàng bắt đầu điểm danh . Ba Bé Bảy quay sang nói với con. - Thôi con đi mạnh giỏi nghen , nhớ cẩn thận và giữ gìn sức khoẻ . Ba má trông chờ tất cả ở con. Nói xong, chưa kịp nghe Bé Bảy trả lời Ba đã vội vã quay đi . Bé Bảy biết ba đang cố kìm nén không cho Bé Bảy thấy những giọt nước mắt . Ở cái miền sông nước đi lại rất khó khăn này, mọi người sinh ra và lớn lên chẳng đi đâu xa, và không bao giờ đi đâu ra khỏi huyện , vì vậy cảnh chia ly như thế này thật hiếm và khiến cho người ta cảm thấy là một mất mát lớn . Một vài gia đình khác có mặt đưa tiễn con gái cũng bùi ngùi, có người đã không kiềm được nước mắt . Bé Bê con chị Tuyền khóc thét khi thấy mẹ nó sắp rời xa nó, nó chưa bao giờ phải xa mẹ . Má chị Tuyền vừa khóc vừa ẳm con bé đang giãy đành đạch . Chị Tuyền cũng không còn vui cười hớn hở như hôm trước và hồi sáng nữa mà cũng giọt ngắn giọt dài ướt đẫm hai má . Bé Bảy nhìn theo bóng Ba gầy gò lê bước xuống xuồng vội vã như trốn chạy . Bé Bảy nhìn xuồng Ba chông chênh trên mặt nước và trôi xa dần ra giữa sông, nước mắt chợt trào ra làm cảnh vật trở nên mờ nhạt nhòa trong dòng lệ . Bà A Kíu thét mọi người mau chóng lên xe : - Mau lên xe đi, khóc lóc hoài, sắp giàu sang rồi cười tươi lên . Mặt mày ủ rũ như đưa đám vậy ai mà thèm. Bé Bảy ngồi chung với Chị Tuyền, chị Tuyền vẫn khóc, có lẽ vì nhớ bé Bê . Bé Bảy nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe . Cảnh vật quê hương thân thương đang lùi dần về phía sau . Nước mắt lăn dài trên má... Cả xe không ai nói lời nào, bà A Kíu đã ngủ và ngáy đều đều . Thỉnh thoảng lại có tiếng nấc của ai đó cùng với tiếng hỉ mũi sụt sịt . Vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Bé Bảy nhớ tới ba má, nhớ tơi cảnh lưng ba ướt đẫm mồ hôi dưới cái nắng gay gắt của những trưa hè quần quật cuốc đất . Nhớ tới khuôn mặt gầy gò của má ướt mồ hôi ngồi giữa trưa nắng ngoài chợ bán mớ rau kiếm chút tiền đổi gạo nấu cơm . Bé Bảy gạt lệ quay sang chị tuyền nói : - Tuyền ơi, sắp đổi đời rồi, đừng khóc nữa . Mai mốt có tiền gởi về cho ba má và các em bớt khổ, phận tụi mình như thế nào cũng được mà... Hơn 6 tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng thì cũng đến một khu phố sầm uất ở quận 5 . Mọi người đã tỉnh hẳn, quên cả buồn ngủ và mệt mỏi khi nhìn thấy Sài Gòn hoa lệ . Ở đây nhà cửa san sát và cao ngất không như ở miệt sông nước quê Bé Bảy . Ngoài đường xe cộ và người đông đúc chạy ngược chạy xuôi như những đàn kiến . Xe ngừng, mọi người được hướng dẫn mang hành lý đi vào một con hẻm sâu và phân ra ở hai nhà nhỏ sát nhau . Cạnh đó cũng có rất nhiều nhà và cũng có những cô gái cùng cảnh ngộ đến từ các tỉnh khác ở miền Tây . Chiều hôm đó một người phụ nữ mang một bao quần áo màu sắc sặc sỡ đến từng nhà yêu cầu mọi người thử xem ai vừa cái nào thì chọn mỗi người một bộ . Những bộ quần áo lạ lẫm mà những cô gái quê mùa như Bé Bảy chưa bao giờ nhìn thấy, nó thiếu trước, hụt sau, lủng chỗ này, khoét chỗ nọ . Các cô lay hoay thử và phì cười vì không biết mặc vào bằng cách nào . Cô nào cũng e thẹn đỏ mặt vì những mảng da thịt không đủ che bởi thứ quần áo thiếu vải đó . Bé Bảy cao nhất nhưng cuối cùng cũng chọn được một bộ đầm vừa ngắn vừa hở hết phần ngực . Mọi người đều trầm trồ khen Bé Bảy đẹp qúa. Hôm sau các cô lại được ba người phụ nữ dắt ba nhóm đi xe ôm tới một ngôi nhà lầu 5 tầng ở trung tâm thành phố . Có lẽ là khách quen nên người phụ nữ dắt các cô lên thẳng lầu 3, nhóm của Bé Bảy có 6 người . Hai người một được đẩy vào một phòng kín . Một cô nhân viên còn khá trẻ yêu cầu họ thay quần áo . Bé Bảy và chị Tuyền ngơ ngác và lo sợ không biết họ định làm gì mình, cuối cùng cô nhân viên nói : - Mấy chị thay đồ ra đi, không sao đâu , chút nữa em sức thuốc và chỉ sau hai tiếng đồng hồ da các chị sẽ trắng mịn như da em bé. Bé Bảy và chị Tuyền nhìn nhau, cả hai đều thở phào . Và sau hơn hai tiếng đồng hồ bôi trét đủ mọi thứ lên toàn thân . Sợ nhất là chất gì màu trắng vừa hôi như mùi thuốc tẩy vừa ngứa không chịu nổi . Cuối cùng thì công nghệ tẩy trắng toàn thân cũng hoàn tất . Cô nhân viên xúyt xoa : - Mấy chị thấy không trắng và mịn đẹp hơn nhiều... Bé Bảy nhìn chị Tuyền rồi lại nhìn mình . Đúng là có trắng hơn và mịn màng hơn thật . Cả hai cũng cảm thấy vui vui và chợt hiểu ra rằng đây là khâu chuẩn bị, khâu "tân trang" để biến những cô gái đồng quê chân chất đẹp mượt mà hơn bởi công nghệ làm đẹp . Sau đó các cô được hướng dẫn mỗi người nằm trên một chiếc giường êm ái, lại một cô nhân viên khác giúp họ rửa mặt và bắt đầu qúa trình tẩy da chết, đắp mặt nạ chăm sóc da... Đến chiều họ lại được đưa về phòng . Tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ và tự tin hơn sau một ngày đi tân trang sắc đẹp. Hôm sau họ lại được dắt tới một tiệm cắt uốn tóc . Hết nhuộm đủ màu, lại uốn và sấy, chải tạo kiểu... Cũng xế trưa các cô mới được dắt về phòng . Vừa ăn trưa vừa khen nhau đẹp, thì bà A Kíu tới, hôm nay bà ta có vẻ vui vẻ và thân mật hơn : - Ngày mai sẽ có người tới chỉ có mấy cưng cách đi đứng, cách cười chào . Ngày mốt nghỉ xả hơi một ngày . Sáng Chủ Nhật làm ơn thức sớm và thay đồ đẹp . Khoảng 8 giờ sẽ có chuyên viên trang điểm tới trang điểm cho mấy cưng và 10 giờ thì đi "biểu diễn" Nói xong bà ta ngắm nghía lại từng người có vẻ rất hài lòng và đi ra khỏi phòng . Đúng như bà A Kíu nói hôm sau có một người đàn ông và một người phụ nữ tới hướng dẫn cho các cô cách đi đứng giống hệt như các người mẫu trên sàn diễn thời trang vậy . Các cô đã quen với việc tất bật kiếm sống, quen với những bước đi vững chãi khoẻ mạnh và vội vàng, tất bật thì nay phải thay đổi tướng đi, phải tha thước ẻo lả, uốn éo như con rắn, phải ưỡn mông, ưỡn ngực, hóp bụng, nín thở và mặt lúc nào cũng phải tươi cười . Khổ nhất là khâu mang giày cao gót cứ trẹo tới trẹo lui muốn trật cả chân. Cuối cùng thì giờ phút quan trọng nhất cũng đến . Đêm hôm đó, vì hồi hộp hầu như không cô nào ngủ được, họ lo lắng hồi hộp suốt đêm . Đúng 8 giờ có ba "chuyên viên makeup" tới, họ tỉa lông mày và trang điểm rất kỹ lưỡng cho từng người. . Sau đó những người đã chuẩn bị xong được dắt ra xe taxi và được đưa đến một nơi khác . Ở đây như một cái chợ . Có rất nhiều cô gái quê như Bé Bảy và chị Tuyền, cô nào cũng được ăn mặt và trang điểm xanh đỏ thật lộng lẫy, họ xếp hàng và đi ra từng tốp chậm rãi... ai cũng cố gắng đi thật yểu điệu như bài đã học cách đó vài hôm . Một căn phòng rộng bày những hàng ghế dọc hai bên . Có khoảng mười mấy người đàn ông đứng ngồi lố nhố, già có, trẻ có, ốm có, mập có, cao có, lùn có , có người còn bị tật chân phải chống nạng . Họ xí xa xí xồ với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà Bé Bảy chưa bao giờ nghe thấy . Bé Bảy quan sát hết lượt và nhìn thấy A Kíu và A Hoàng đang đứng xen lẫn trong đám đàn ông Đài Loan vừa cười vừa nói rôm rả . Bé Bảy siết chặt tay chị Tuyền, tay cô lạnh toát . Cô cảm giác tay chị Tuyền cũng đẫm mồ hôi, cả hai đều qúa hồi hộp chờ đến lượt mình, trống ngực đập thình thịch liên hồi. Tới lượt mình, Bé Bảy giật thót mình khi có ai đó vừa đẩy mạnh vai vừa nói mau đi ra đi . Bé Bảy luống cuống bước đi như kẻ mộng du, quên cả bài học ưỡn mông, ưỡn ngực, nín thở, hóp bụng . Tim đập liên hồi Bé Bảy xuýt ngã nhào ra phía trước vì chân này vấp phải chân kia . Ra đên giữa "sân khấu" như 4 cô nữa trong tốp Bé Bảy bình tĩnh đứng lại vừa xoay mấy vòng, vừa cố nở một nụ cười gượng gạo . Có lẽ được chọn ngay, vì khác những cô kia, Bé Bảy được đưa vào bên trong, không phải biểu diễn nhiều vòng nữa . Người ta đưa Bé Bảy và 2 cô nữa về lại chỗ ở, trong đó có một cô bé mới 18 tuổi rất xinh xắn cùng phòng với Bé Bảy . Chị Tuyền không may mắn vì chưa có ai chọn nên chưa được về . Chiều hôm đó trở về chỗ ở trông chị phờ phạc và mệt mỏi, gương mặt tỏ rõ nỗi thất vọng . Sáng hôm sau chị Tuyền lại đi lần nữa và đến trưa chị đã về vui cười hớn hở. - Cám ơn Trời Phật, tao đậu rồi Bé Bảy ơi ! Chị la toáng lên mừng rỡ khi chưa bước chân vào đến phòng. Ở cùng phòng với Bé Bảy có 12 người thì có 7 cô không được chọn sau khi đã đi "biểu diễn" ba ngày liên tục . Những người này nghe nói sẽ bị trả về quê và phải trả lại toàn bộ chi phí ăn, ở , đi lại và các chi phí "tân trang" sắp đẹp, quần áo , trang điểm,... Thật khổ cho họ vì mộng đổi đời tan vỡ mà còn bị mang nợ . Nếu gia đình nào khá giả hoặc vay mượn được đủ số tiền trả nợ thì họ được về quê . Còn gia đình nào không lo nổi số tiền trả nợ thì phải ở lại Sài Gòn làm việc cho đến khi trả hết nợ . Đa số các cô trong hoàn cảnh này sẽ bị dụ dỗ vào con đường mại dâm. Bé Bảy, chị Tuyền và 3 cô khác cùng phòng được đưa tới nơi ở mới khang trang, sạch sẽ hơn . Ngay hôm sau các chú rể Đài đã đến gặp các cô dâu tương lai . Người chồng tương lai của Bé Bảy là một người đàn ông khoảng 45 tuổi, vừa mập lại vừa lùn, miệng ông ta luôn nhóp nhép nhai trầu và nhổ một thứ nước đỏ quạch như máu vào một ly nhựa . Bé Bảy cảm thấy lợm giọng vàkhông dám nhìn ông ta . Tim cô vẫn đập liên hồi và lạnh toát rùng mình mỗi khi ông ta đặt bàn tay ngắn ngũn, no tròn như nải chuối sứ vào lưng Bé Bảy . Chú rể của chị Tuyền chính là người đàn ông có nước da tái, cao gầy và chống nạng mà Bé Bảy đã nhìn thấy hôm đi "trình diễn" . Chị Tuyền có vẻ thất vọng, mặt buồn so, nhưng không thể thay đổi được gì . Bé Bảy có cảm giác cái nơi ra mắt và "trình diễn" để các chú rể Đài Loan chọn cho mình một cô dâu, như là một cái chợ buôn người không hơn không kém . Và cái chợ đó đã hoạt động xôm tụ công khai giữa lòng thành phố. Chồng tương lai của Bé Bảy có vẻ rất bận rộn, ông ta liên tục có điện thoại và nhóp nhép nhai trầu vàhút thuốc . Bỏ điện thoại xuống lại nói huyên thuyên với bà A Kíu . Họ trao đôi gì với nhau, Bé Bảy không thể hiểu . Hôm sau nữa ông ta cùng với bà A Kíu dắt Bé Bảy về nhà. Vì không được báo trước nên ba bá Bé Bảy đều không có nhà. Bé Bảy và em Út vội chạy đi kêu ba má về và họ lại ngồi ở nhà trước bàn bạc với nhau . Lần này không phải băm rau muống cho heo nên Bé Bảy đã nghe ngóng toàn bộ câu chuyện . Họ đưa trước cho gia đình Bé Bảy một số tiền để chuẩn bị đám cưới vào ngay tháng sau gồm tiền quét vôi lại nhà và làm tiệc cưới. Họ đi rồi Bé Bảy từ nhà sau chạy lên vừa khóc vừa ôm chặt tay má . Má cũng rưng rưng . Ba Bé Bảy bình tĩnh hơn : - Có gì đâu mà khóc, thằng đó hơi già một chút nhưng giàu có . Cô Kíu nói nó là ông chủ ở bển . "Củi tre dễ nấu, chồng xấu dễ xài", già nó mới thương yêu, chiều chuộng . Má con mày cạn nghĩ qúa . Thôi vô nhà rửa mặt đi rồi lo công chuyện, 1 tháng mau lắm coi chừng không kịp đâu. Một tháng chờ đến ngày đám cưới sao mà trôi qua vùn vụt . Bé Bảy thay vìvui và mong sớm về nhà chồng như các cô dân khác thì lại lo lắng âu sầu, đêm nào cũng mất ngủ và mơ thấy những giấc mơ khủng khiếp . Mới có 1 tháng mà trông Bé Bảy khác xưa, trầm lặng, ít nói, lúc nào cũng như người mất hồn . Cuối cùng thì ngày cưới cũng đến . Nhà cửa được quét vôi lại . Ngói cũng được thay những viên nứt, bễ . Nhà cửa cũng được trang trí từ cổng vào đẹp và trang trọng hơn hẳn đám cưới các chị của Bé Bảy . Nghe bà A Kíu nói chỉ tổ chức đại khái ở đây để chụp hình quay phim thôi, mai mốt qua đó sẽ tổ chức lại linh đình hơn nữa. Đúng 11 giờ Chú rể tới, đàn trai không có ai, vẫn bà A Kíu, cô A Hoàng và một số người khác . Họ cũng chuẩn bị qủa và xính lễ như một đám cưới truyền thống . Đám cưới có vẻ đầy đủ hơn những đám cưới khác ở quê Bé Bảy, nhưng sao mà buồn bã như một đám ma . Ăn xong mọi người đều vội vã ra về chứ không ngồi lại ăn nhậu chuyện trò đến khuya vì cô dâu ngay sau buổi tiệc phải theo chú rể về Sài Gòn. Vẫn Ba đưa Bé Bảy ngược dòng nước chèo xuồng qua sông như lần trước . Nhìn những cánh lục bình trôi trên sông, mắt Bé Bảy cay cay vànhạt nhòa lệ , chợt nghĩ đời mình chẳng khác gì những cánh lục bình không biết trôi về phương nào . Cái xóm nghèo, thưa thớt những mái nhà thấp lè tè phủ đầy rêu phong đã dần xa khuất sau những bụi cây um tùm mọc bên sông . Lúc nãy Bé Bảy đã không dám nhìn cảnh má và các chị đứng bên chiếc cầu bắc từ vườn nhà ra sát mé sông để cột ghe . Bé Bảy sợ nhìn thấy những giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ đôi mắt nhăn nheo đầy những vết chân chim, dấu tích của thời gian, của những năm tháng cơ cực hy sinh tất cả cho đàn con của má . Người đàn ông được gọi là chồng ngồi ngay bên cạnh Bé Bảy, miệng vẫn nhóp nhép nhai trầu, thỉnh thoảng lại nhoài người ra bên ngoài phun phì phì xuống dòng sông chất nước đỏ quạch gớm ghiếc. Lên đến bến sông vẫn bóng ba gầy gò lưng đã cong cong bước xiêu vẹo dưới bóng nắng xế chiều . Không kềm được nước mắt như lần trước, mắt ba đỏ hoe, ba vội lấy tay áo quẹt giọt nước mắt vừa lăn dài ra khỏi cái hố mắt sâu hoắm nhăn nheo . Ba không dặn dò gì cả vì cả đêm qua ba và má đã nói chuyện rất nhiều với Bé Bảy . Ba chỉ choàng vai ôm chặt Bé Bảy như hồi còn bé và vỗ vỗ nhẹ vào vai như vỗ về con gái . Người được gọi là chồng nắm tay Bé Bảy kéo đi về phía chiếc xe màu trắng phủ đầy hoa . Vừa bước đi theo chồng Bé Bảy vừa ngoảnh mặt lại nhìn theo bóng ba đang đứng bất động nơi bến sông . Bé Bảy òa khóc và gọi lớn Ba ơi !...