Chương 1: Ở chung
Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
Gấu bụng bự: chính thức khai hố nha 🎉
—————————
Vào cái nắng chói chang của ngày hè, tiếng ve kêu râm ran.
Ba giờ chiều, đó là lúc ánh mặt trời độc nhất.
Lâm Gia kéo chiếc vali nhỏ của mình, đi thẳng tới cổng khu biệt thự Thiên Uyển, cô đi tới đi lui hơn một giờ mới tìm được biển số nhà có chữ "Khương Gia".
Cô lấy tờ giấy mà anh ba cô đưa từ trong túi ra, liên tục kiểm tra xem tên trên biển số nhà với tên trong tờ giấy có giống nhau hay không.
Mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng của cô đến đỏ ửng, chiếc mũi thanh tú lấm tấm mồ hôi, mái tóc dài xinh đẹp bị mồ hôi thám ướt dính vào trên cổ làm cô có chút khó chịu.
Xác định được đây chính là nơi cô muốn tìm, Lâm Gia cất tờ giấy xong nhìn vào cửa căn biệt thự trước mặt một lúc lâu, cô lấy hết can đảm bấm chuông cửa.
Trong khi chờ đợi người mở cửa, Lâm Gia vẫn đang mải suy nghĩ.
Mặc dù anh ba nói rằng Khương gia rất chào đón cô, nhưng chú Khương và dì Khương đều không có nhà, cô chưa từng gặp đứa con duy nhất của Khương gia, nếu anh ta không giống như cô chú Khương thích cô thì phải làm sao bây giờ
Anh ba còn nói, nếu có chuyện gì lúc nào cũng có thể gọi cho anh ấy, nếu như Khương Nguyên thực sự không thích cô, thì cô sẽ gọi cho anh ba để đón về nhà là được.
Ừ, ừ, ừ, Đừng sợ, đừng lo lắng, không vấn đề gì, Gia Gia phải dũng cảm.
Ngay khi Lâm Gia đứng trước cửa biệt thự để xây dựng tâm lý cho mình thì một dì lớn tuổi đang đeo tạp dề chạy ra.
Bà mở cửa ra ngạc nhiên nhìn Lâm gia nói "Cô có phải tiểu thư Lâm Gia không?"
Lâm Gia giơ tay lên lau mồ hôi trên hong rồi nở nụ cười tươi trả lời: "Vâng ạ, cháu chào dì. Cháu là Lâm Gia, dì có thể gọi cháu là Gia Gia."
Dì giúp việc thấy vậy, lập tức nhiệt tình lấy hành lý trong tay Lâm Gia, "Mau mau, mời vào mời vào!"
Đi vào trong biệt thư, Lâm Gia đánh giá mọi thứ xung quanh, thấy cách bố trí ở đây gần giống như nhà của cô, nền nhà lát gạch đá cẩm thạch trắng, tường TV bằng đá cẩm thạch màu đen, thậm chí cả ghế sopha màu xanh ngọc da lộn trong phòng khách cũng giống nhau như đúc.
Nhìn thấy những thứ quen thuộc, sự căng thẳng của Lâm Gia biến mất ngay lập tức.
Cô vui vẻ nói: "Cái sô pha này giống hệt nhà cháu!"
Làn da của Lâm Gia trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn sạch sẽ trong suốt lúc nào cũng chứa nụ cười, có núm xoáy nhỏ khi ẩn khi hiện ở bên khóe môi trái, đẹp như búp bê.
Cô giống như nàng công chúa nhỏ ngây thơ trong truyện cổ tích, không rành thế sự, đơn thuần, từ nhỏ đến lớn bất cứ ai nhìn thấy nụ cười của cô đều sẽ thích công chúa nhỏ dễ thương này.
Bảo mẫu ở Khương gia, dì Trương cũng không ngoại lệ.
Thấy cô vui vẻ như vậy, dì Trương cũng không tự chủ được cười theo, "Lâm gia và Khương gia vốn là thế giao. Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân cũng tốt bụng như tiên sinh phu nhân nhà chúng tôi, cho nên thưởng thức của hai nhà là tương tự nhau."
Lâm Gia đi theo sau lưng bà để lên cầu thang, nghe vậy gật đầu một cách ngây thơ: "Đúng rồi, mẹ cháu rất thích dì Khương, vì vậy lần này mới có thể đi du lịch cùng nhau."
Căn phòng chuẩn bị cho Lâm Gia nằm ở góc tầng hai, dì Trương nói: "Lâm tam thiếu gia đã có nói trước, nhưng thời gian vẫn hơi vội không biết có hợp ý tiểu thư hay không."
Tường màu hồng nhạt, bộ ga giường và rèm cửa bằng lụa trắng, tất cả sắp xếp đều theo phong cách công chúa ngây thơ lãng mạn.
Thấy căn phòng này hoàn toàn thay đổi theo sở thích của cô, Lâm Gia vui mừng, vừa vào phòng cô đã lao luôn lên giường vùi vào chiếc chăn, thỏa mãn cười, "Thật thoải mái!"
Mặc dù lần này Lâm Vũ giấu diếm mọi người trong nhà, tự chủ trương đưa Lâm Gia từ thành phố S đến thành phố H, nhưng anh cũng khăng khăng yêu cầu em gái mình ở Khương gia cũng phải được đối xử như công chúa không thể kém hơn.
Ngoại trừ sắp xếp và bố trí trong phòng, tất cả quần áo và chi phí ăn mặc của Lâm Gia đã được anh thông báo cho Dì Trương.
Dì Trương cười híp mắt nhìn Lâm Gia đang lăn lộn trên giường như một đứa trẻ, trên mặt đều rất ân cần, "Tiểu thư Gia Gia chắc đã rất mệt rồi, cháu nghỉ ngơi trước tôi xuống dưới làm cơm, khi nào xong sẽ lên gọi cháu."
Lâm Gia thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt to tròn cười thành hình trăng khuyết: "Được ạ, cảm ơn dì Trương."
Lúc đầu khi Lâm Vũ thông báo cho dì Trương những việc trong thời gian ngắn như vậy, ấn tượng về Lâm Gia trong lòng bà không được tốt lắm, ở trong tưởng tượng của bà tiểu thư có lắm quy củ như vậy chắc chắn sẽ khó hầu hạ, nhưng hôm nay khi gặp Lâm gia, thấy cô không có chút tính cách tiểu thư nào mà lại còn đáng yêu như vậy, lại toàn nói cám ơn với bà, định kiến trong lòng dì Trương trước đó đã biến mất không còn chút nào:
"Không cần không cần!"
Dì Trương đặt hành lý của Lâm Gia ở cạnh cửa, có lẽ do vui vẻ nên động tác của bà nhanh nhẹn hơn rất nhiều, "Cháu nghỉ ngơi trước, dì Trương đóng cửa chặt cho cháu."
"Vâng ạ!" Lâm Gia ngọt ngào trả lời.
Khi dì Trương khép cửa phòng, Lâm Gia lăn một vòng trên giường, rút điện thoại di động ra từ cái túi nhỏ, cô nhìn những cái tên trong list danh bạ, viền mắt không nhịn được đỏ ửng.
Lâm gia tổng cộng có bốn người con, anh cả Lâm Phong năm nay đã 25 tuổi, anh hiện đang đầu tư và làm cho một công ty tài chính Fortuna 500 ở phố Wall; anh hai Lâm Song năm nay 22 tuổi, hiện đang du học ở Đức; anh thứ ba Lâm Vũ năm nay 20 tuổi, thành tích không tốt, học lại hai năm, mới đỗ đại học. Là con út trong bốn người con, Lâm Gia là cô gái duy nhất, cho nên từ nhỏ đã được đặt trong lòng bàn tay lớn lên.
Doanh nghiệp Lâm Thị ở thành phố S có hai công ty lớn, Lâm Gia là cô con gái duy nhất cho nên đã sống như một cô công chúa từ khi sinh ra, cẩm y ngọc thực, vô cùng nuông chiều. Toàn bộ Lâm gia đối với cô là ngậm trong miệng sợ tan, mà đặt trên tay sợ ngã, cô mà muốn hái sao trên trời thì vợ chồng Lâm Thị sẽ nghĩ hết biện pháp để hái cho cô.
Nhất là Lâm Chấn Hoa, cha của Lâm gia. Muốn hiểu con gái Nô ( cuồng con gái kiểu như thê nô) là như nào thì cứ nhìn Lâm Chấn Hoa sẽ biết.
Bạn có thể tưởng tượng chủ tịch mặt lạnh bình thường hô mưa gọi gió của Lâm Thị, mà về đến nhà sẽ vào phòng con gái xem hoạt hình cùng cô, rồi cùng uống trà chiều với cô công chúa nhỏ?
Ở Lâm Gia, không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Chấn Hoa mặc váy múa ba lê trước mặt con gái, điều kỳ lạ là ba người anh ở Lâm gia cùng với ông bố trung niên mặc áo ba lỗ trắng đi tất và váy bồng bềnh để nhảy điệu hồ thiên nga.
Cảnh đó quá thú vị.
Nghĩ đến các anh trai và cha mình, Lâm Gia không nhịn được bắt đầu rơi nước mắt.
Cô chưa từng xa nhà như vậy, trước đây cho dù có đi đâu cũng đều có cha mẹ và các anh, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ở đây.
Lâm Vũ đã nói, chuyện đưa cô đến Khương gia để nghỉ hè không được nói cho bất cứ ai, ngay cả anh cả và mẹ cũng không được nói, nếu không anh sẽ chết mất. Bình thường anh ba đối xử với cô rất tốt cho nên cô không muốn để cho anh khó xử.
Những ngón tay như cây sậy lướt qua hai cái tên trên màn hình "Anh cả" và "Ma Ma", Lâm Gia liều mạng nhịn xúc động muốn gọi cho hai người, vùi mặt vào gối, tủi thân nên vẫn hít hít mũi rồi ngủ mất.
Ngủ một mạch đến 6h rưỡi, bôn ba cả một ngày Lâm Gia bị đói nên tỉnh lại.
Nhìn hoàng hôn rực lửa ngoài cửa sổ, Lâm Gia xoa đôi mắt còn ngái ngủ, xoay người ngồi dậy "Dì Vương, dì Vương con đói bụng."
Hốt hoảng nên Lâm Gia quên mất mình không còn ở nhà nữa, gọi rất lâu cũng không thấy dì Vương trả lời, cô đành phải xuống lầu với cái bụng phẳng lì tìm Dì Vương để ăn.
Dưới tầng một đèn sáng rực rỡ, một chiếc đèn pha lê khổng lồ trên đỉnh đầu chiếu xuống làm Lâm Gia có chút choáng váng, cô không thể nhận ra mình đang ở đâu
Đứng ở trên cầu thang và ngửa lên nhìn một lúc, Lâm Gia đi đôi dép lê hình con thỏ của mình, cộp cộp vào trong bếp.
Bố cục biệt thự của Khương gia tương tự như Lâm gia, nhưng kể cả không giống thì với mức độ đói bây giờ của Lâm Gia, thì cô cũng có thể dựa vào cái mũi của mình để tìm được đồ ăn.
Cô ngửi thấy mùi thơm của sườn xào chua ngọt, cơn đói trong bụng Lâm Gia ngày càng tăng lên.
"Dì Vương, hôm nay làm sườn xào chua ngọt sao, thơm quá à. Con có thể ăn một miếng không, đói quá." Nghe thấy tiếng va chạm của thìa dĩa, Lâm Gia híp mắt dùng sức ngửi mùi thơm từ bếp, cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
Ngồi cạnh bàn ăn Khương Nguyên lạnh nhạt đặt tờ báo xuống, nhìn khuôn mặt hồng hồng buồn ngủ của Lâm Gia, ánh mắt của anh nhìn một vòng quanh cô rồi dựng lại tờ báo lên, "Trên bàn có đũa, tự lấy đi."
Giọng Khương Nguyên nhẹ nhàng, tiếng nói trầm trầm, mang theo sự thay đổi của con trai ở thời vỡ giọng, giống như cây đàn violong còn chưa chỉnh âm điệu, dày dặn nhưng chưa đủ hay.
Lâm Gia bị giật mình bởi giọng nói của anh, trợn mắt thấy thiếu niên bên cạnh bàn ăn không phải anh trai mình, cơn buồn ngủ biến mất không còn dấu vết.
"Anh..anh?!"
Thiếu niên xa lạ trước mắt khiến cho Lâm Gia trở nên căng thẳng.
Dì Trương trong bếp nghe thấy tiếng nói của bọn họ thò đầu ra nói, "Tiểu thư Gia Gia, cháu tỉnh rồi? Đói bụng chưa, cơm sẽ có ngay lập tức." Nói xong không đợi Lâm Gia trả lời, bà quay lại phòng bếp.
Thấy dì Trương, Lâm Gia cuối cùng cũng nhớ ra đây không phải nhà mình. Có lẽ vừa mới tỉnh ngủ nên tâm trạng của cô không ổn định, khi Lâm Gia nhận thức được chuyện này, sự tủi thân không thể giải thích được đột nhiên xuất hiện, cô bĩu bĩu môi, thiếu chút nữa thì khóc.
Khương Nguyên đọc tờ báo nhanh như gió, khi anh lật sang trang tiếp theo anh mới nhận ra người kia vẫn đứng yên, anh nhắc nhở một lần nữa: "Rửa tay và chuẩn bị ăn cơm."
Lâm Gia nhìn Khương Nguyên vẫn đang đọc báo, cô chỉ cảm thấy tủi thân muốn khóc, hiển nhiên việc không ai để ý đến chuyện cô muốn khóc càng làm cho cô muốn khóc hơn.
Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, Khương Nguyên đặt tờ báo xuống và nhìn qua, "Không muốn ăn?"
Lâm Gia bị cái nhìn này của anh đánh thẳng vào trái tim yếu ớt, cho rằng ánh mắt lạnh lùng của anh đang nhìn mình trách móc, cô mím chặt môi, trong đôi mắt to đẫm nước mắt, mặc dù không dám khóc nhưng giọng nói vẫn rất kiên quyết: "Tôi muốn ăn."
Khương Nguyên nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy nước mắt của cô, sau đó dựng tờ báo lên để che tầm nhìn của mình, "Đi rửa tay đi."
Lúc ở nhà, anh cả dịu dàng, anh hai ít nói, anh ba hoạt bát, nhưng mọi người đều rất tốt với cô, cha lại càng chăm sóc cô hơn, Lâm Gia chưa thấy ai dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn mình. Sau những bất bình và thương tâm, Lâm Gia sinh ra cảm giác sợ hãi đối với thiếu niên mặt lạnh này.
Anh yêu cầu cô đi rửa tay, cô cũng không tự chủ mà làm theo.
Nhà bếp ở phía sau Khương Nguyên, khi Lâm Gia đi qua anh ta, không chú ý bước nhanh suýt bị ngã.
Cô dựa vào tường đứng thẳng người, nhìn cái gáy Khương Nguyên, thấy anh ta im lặng cô mới dám chạy vào phòng bếp.
Dì Trương đang đứng bên cạnh bồn rửa để chuẩn bị bát đũa, Lâm Gia thấy bà như nhìn thấy thần hộ mệnh, cô vội vàng chạy lại rồi ôm lấy bà, nước mắt bắt đầu rơi xuống, "Ô, dì Trương người bên ngoài là ai, cậu ta rất dữ, cháu sợ."
Dì Trương đang giật mình bởi cái ôm bất ngờ của cô, nhưng vừa thấy cô khóc, bà vội vàng đặt cái bát trên tay xuống quay người ôm lấy vai cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ai nha, Lâm tiểu thư sao lại khóc? Không khóc không khóc, người bên ngoài là thiếu gia nhà tôi, Lâm tam thiếu gia không phải nói với cháu rồi sao?"
Lâm Gia sửng sốt, giọt nước mắt to như hạt đậu rơi trên mu bàn tay của dì Trương, cô không tin hỏi lại: "Cậu ta là Khương Nguyên sao?"
Dì Trương gật đầu, "Đúng nha."
Bà vừa nói xong, Lâm Gia khóc càng to.
Hóa ra anh ta là Khương Nguyên, hóa ra Khương Nguyên hung dữ như vậy, ô ô, anh ba, cô rất hối hận, cô không thể sống cùng Khương Nguyên!