Chương 1

Ngọc Diệp ra dấu cho người tài xế taxi đặt nhẹ vali vào một góc. Sau đó, cô đưa anh ta ra cổng, thanh toán tiền bạc rồi quay trở vào trong.

Quỳ xổm xuống sàn nhà, Diệp ngập ngừng đưa tay vén tóc chị. Có lẽ khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đây. Bộ dạng xốc xếch, Mặt mày xanh xao, mắt sưng đỏ đã nói lên điều đó.

Nén tiếng thở dài, Diệp vào phòng tắm nhúng khăn, khẽ lau mặt cho chị.

Nước mắt làm Kim Chi giật mình tỉnh giấc. Nhắc thấy bóng người, Chi hoảng hốt bật choàng dậy. Cô không tin vào mắt mình, lắp bắp:

– Diệp ... Diệp ... em đã về?

Diệp ngồi đối diện:

– Ừ, em đã về.

Chi dường như chưa tin. Cô nghĩ mình đang mớ ngủ:

Cô dụi mắt rồi nắn nắn vai em gái:

– Em về thật rồi.

Diệp mỉm cười dịu dàng:

– Là em thật mà.

Chi ngỡ ngàng:

– Sao em về đột ngột vậy? – Ngắt quảng một chút, Chi tiếp – Vì chuyện của chị phải không? Chị mới mail cho em có ba hôm thôi mà. Đâu thể nói xin nghỉ là nghỉ ngang được? Em thu xếp công việc thế nào đây? Lỡ nó làm anh hưởng đến tương lai của em thì sao? Chuyện của chị đã quyết như vậy. Em có quay về gấp rút cũgng đâu thay đổi được gì. Em làm chị càng thêm ...

Diệp ôm Chi, ngăn không cho Chi nói nữa:

– Em chị còn một mình chị thôi. Chị quan trọng nhất đối với em, không phải công việc hay những thứ khác.

Kim Chi quệt mũi xúc động:

– Em nghĩ phép được bao lâu?

Ngọc Diệp nhìn chị:

– Em nghỉ luôn:

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp, vừa nghe xong Chi đã trợn mắt lên hét:

– Em làm cái quái gì thế? Em tưởng làm vậy chị sẽ vui lắm hả? Em lớn chừng này phải biết phân biệt nặng nhẹ chứ? Em đã có một sự nghiệp vững vàng, một tương lai đầy hứa hẹn. Em nói bỏ là bỏ sao Diệp? Lúc nào em cũng bốc đồng, bướng bỉnh làm theo ý mình. Em biểu chị phải làm sao đây? Em em ...

Diệp điềm tĩnh:

– Em nghĩ em làm không sai. Về đây, em vẫn có thể tiếp tục làm công việc chuyên môn của mình.

– Nhưng làm sao bằng được cơng ty kiểm toán của em bên Mỹ. Phương tiện, đồng nghiệp, cơ hội nghề nghiệp ... tất cả mọi thứ đều không bằng.

Diệp cắt ngang lời chị:

– Nhưng ở đây em có chị. Nghề của em ở nước mình phát triển cũng khá mạnh. Chị đừng lo em không có môi trường thích nghi ...

– Điệp cố tình cười lớn để xoa dịu không khí.

– Chị đừng coi em gái mình là số một trong ngành kiểm toán mới được chứ.

Chưa chắc công việc ở đây em theo kịp người ta nữa là.

Chi không nói gì. Cô vuốt mặt mệt mỏi, tự dưng nước mắt lại ứa ra.

Ngọc Diệp cắn môi day nhẹ:

– Đã nộp đơn ra tòa chưa chị?

Kim Chi giấu mặt mình sau mái tóc:

– Chưa. Anh Hào nói cần sắp xếp buổi gặp mặt để hai bên thỏa thuận với nhau một số việc. Tránh ra tòa tranh cãi lôi thôi, kéo dài thời gian.

Ngọc Diệp bỏ đi lại tựa người vào bệ cửa sổ Thật là quá đáng? Cô dư biết Hào muốn thỏa thuận cái gì. Diệp quyết không dễ dàng buông tha cho Minh Hào trước những gì anh ta ta đã gây ra cho chị cô. Muốn thỏa thuận với nhau chứ gì? Ừ, cô sẽ thỏa thuận với anh một chuyến.

– Chị cho em xen vào chuyện này nha!

Kim Chi nhìn thẳng vào gương mặt rắn đanh của em gái. Làm sao cô không hiểu nó đang nghĩ gì trong lòng:

– Chị không cần tài sản. Chị đâu phải là người ... - Chi nghẹn ngang, giọng cô sũng nước - Anh Hào nghĩ chị là người coi trọng vật chất? Hay muốn dùng nó bù đắp cho chị? Tất cả đều không có ý nghĩa, khi thứ quan trọng nhất chị đã không giữ được.

Ngọc Diệp thấp giọng:

– Em hiểu.

Kim Chi sụt sùi lau vội nước mắt:

– Em hiểu chị là được rồi. Chị không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Chị muốn kết thúc càng sớm càng tốt với mấy người đó.

Ngọc Diệp không nao núng:

– Em xin lỗi, nhưng chị hãy cho em nói hết một lần. Sau đó, chị quyết định như thế nào thì em cũng tôn trọng. - Diệp giúp Chi buộc tóc lại gọn gàng - Nha chị!

Kim Chi thừ người một hồi rồi lẳng lặng gật đầu. Diệp nắm tay Chi siết nhẹ:

– Tài sản của chị, nếu chị không cần, chị cứ đem làm từ thiện hết. Nó còn có ý nghĩa hơn gấp ngàn lần chị để lại cho anh Hào cùng người phụ nữ đó. Chị thấy xưng không? Chị cam tâm không? Riêng em thì cảm thấy không cam tâm.

Em phải cho mấy người mấy người bên đó biết, không phải má con nhà mình cứ bị họ ăn hiếp thế. Em đã về đây rồi, họ không sống yên đâu ... – Mắt Ngọc Diệp long lên dữ dội - Nên em muốn Chị cho em đại diện chị trong cuộc thỏa thuận này. Những gì họ gây cho má, cho chị, em sẽ từ từ đòi sẽ lại hết.

Nỗi đau của má, nỗi đau của mình, những chuyện đau lòng đã qua lần lượt ùa về trong tâm trí Kim Chi, vò nát trái tim cô. Cô không khóc nổi thành tiếng nữa. Nước mắt chỉ ứa ra từng giọt, từng giọt:

– Chị xin lỗi.

Ngọc Diệp làm một cử chỉ bức bối:

– Lỗi gì mới được chứ?

Diệp ngó qua thấy khuôn mặt tiều tụy của chị lộ đầy đau đớn, hối hận, ánh mắt lạc lõng, ẩn nhẫn, thật không gì buồn hơn. Diệp không chịu nổi liền bỏ lên lầu, Cô không thể nói thêm lời thuyết phục nào nữa. Tùy chị thôi. Chỉ cần chị thấy nhẹ nhàng là được. Cô không muốn ép chị mình khổ sở hơn.

– Em đi ngủ đây. Buồn ngủ quá?

– Chị bằng lòng. - Kim Chi nói nhanh.

Chân Diệp chựng lại. Cô nuốt ngược nước mắt vào trong, rát buốt. Cô không thể mềm yếu được. Cô sẽ là chỗ dựa vững chắc cho chị:

– Em cần thời gian hai tuần để chuẩn bị.

– Ừ, chị sẽ nói với anh Hào hai tuần nữa gặp.

Trước khi vào phòng đóng sập cửa lại, Diệp đột nhiên la lớn:

– Em thương chị lắm, chị biết không?

Sau đó. Diệp ngã ập xuống giường. Cô nghĩ cái giường đó lớn để hút sạch nước mắt của mình.

Tại sao mọi chuyện đều diễn ra theo chiều hướng tồi tệ? Cô đâu mong chị cô có kết cục thế này? Diệp hung hãn đấm liên tục xuống nệm. Một sự hung hãn bất lực. Cô biết phải làm gì trước nỗi đau của chị đây?

Má cô vốn có bệnh đau tim. Sau những cơn ghen triền miên kéo dài, sức khỏe của má bị bào mòn thảm hại. Khi ba kiên quyết ly hôn, má đã ngã quỵ thật sự. Và bà đã mất đi. Năm đó, cô mười lăm tuổi chị Chi mười chín tuổi.

Để thoát khỏi sự kèm cặp, chi phối của ba, người mà cô rất hận, cô một hai đòi đi du học. Học xong trung học, đại học, học chuyên sâu rồi cô xin làm việc luôn ở bên ấy. Cô chưa từng có ý định quay trở về nước nếu chị Chi không xảy ra chuyện.

Cô đúng là người ích kỷ. Trốn chạy một mình để chỉ Chi ở lại. Cô vốn biết tính chị cô ôn nhu, dịu dàng làm sao có thể đối phó được mấy người bên đó.

Giá mà ngày xưa cô kiên quyết phản đối mối quan hệ chị Chi với anh Hào hơn nữa.

Giá mà cô chịu quay về sớm hơn để có thể gần gủi bên chị, chia sẽ với chị trong những lúc chị hụt hẫng. Ôi, hai chữ “giá mà” đủ khiến người ta sống trong tâm trạng nuối tiếc, dằn vặt không nguôi.

Ngọc Diệp xoay người lại, tay lên trán. Mắt cô nhìn đăm đăm trần nhà.

Ngẫm nghĩ thấy gia đình cô có duyên với gia đình mấy người bên đó thật.

Nhưng mà là oan duyên.

Bà Quỳnh Như là mối tình đầu của ba. Gia đình bà Như chê ba cô nghèo nên không gả, gả bà ấy cho người khác. Bẵng đi hai mươi mấy năm gặp lại, lúc này chồng bà ta đã chết. Thế là tình cũ không rủ cũng tới, gây ra cái chết tức tưởi cho má cô.

Bà Quỳnh Như có ba người con, hai gái một trai. Người con gái lớn tên Quỳnh Hoa, bằng tuổi chị cô. Tiếp theo là người con trai lớn hơn cô một tuổi, tên Thành Trung. Cuối cùng là người con gái nhở hơn cô bốn tuổi, tên Quỳnh Hương.

Điều hay ho là Quỳnh Hoa lại chính là mối tình đầu của Minh Hào. Đến bây giờ thì Diệp vẫn không biết chính xác vì sao Hoa bỏ Hào đi lấy chồng khác.

Hào thì kết hôn với chị cô.

Hôn nhân của Quỳnh Hoa không hạnh phúc. Cô ta ly hôn, quay lại với Hào.

Và kết quả là Hào đòi ly hôn với Kim Chi để đến với cô ta.

Chuyện cứ như đùa. Trên đời này đúng là hạng người gì cũng có. Diệp không hiểu mấy người đó quan niệm thế nào về tình yêu, về hôn nhân gia đình.

Họ chỉ biết lao tới, biết hành động theo những vị kỷ, tình cảm riêng tư, mặc kệ những người xung quanh họ, mặc kệ những thứ mà người ta gọi là trách nhiệm, là tình nghĩa, là đạo đức.

Hay vì mối tình đầu là mối tình khắc cốt ghi tâm? Bao giờ nó cũng có sức quyến rũ chết người, không cưỡng lại được, dù vui, dù buồn.

Đối với những người bản lĩnh, biết nghĩ đến gia đình, thì nó sẽ là những phút xao lòng. Như hòn sỏi ném vào mặt hồ yên tĩnh, gợn lên những đợt sóng lăn tăn rồi quay lại trạng thái tĩnh ban đầu.

Còn đối với những người không bản lĩnh, buông trôi theo bản năng tầm thường thì bị nó xỏ mũi dắt đi, thiên đàng hay địa ngục, nơi đâu cũng được, bất chấp.

Ngọc Diệp bật cười khan. Nước mắt cô tuôn ra giàn giụa. Hình ảnh người mẹ cắn răng vật vã với cơn đau tim ghen, hình ảnh người chị sống câm lặng, cam chịu trước những đau thương người ta gây cho mình, chúng đan xen nhau, bám riết theo Diệp vào giấc ngủ. Một giấc ngủ nhọc nhằn.

􀃌 􀃌 􀃌 Hết giờ làm việc, Ngọc Diệp không vội về nhà ngay. Cô chạy xe đến quán Trương Ký trên đường Nguyễn Trọng Tuyển mua xúp cho Kim Chi. Xúp cua ở quán này chị cô thích ăn nhất. Hy vọng lát nữa chị ăn được hết chén. Kim Chi bây giờ làm biếng ăn uống kinh khủng.

Mở cổng vào nhà, Diệp thấy trong sân có bốn chiếc xe lạ. Cảm giác bất an dấy lên trong Diệp. Cô hẹn mấy người đó tám giờ tối hẵng đến mà. Diệp dựng vội xe, phóng nhanh vô nhà.

Không khí trong phòng khách đang chùng xuống ngột ngạt, căng thẳng.

Nhưng Diệp không nhận ra điều đó, bởi mắt cô mãi đăm đăm nhìn vết năm ngón tay còn hàn rõ lên má Kim Chi.

Không hề lúng túng trước những ánh mắt đổ dồn về mình, Ngọc Diệp đi thảng tới cạnh Chi.

Ông Tường ngỡ ngàng hỏi:

– Nó về bao giờ vậy?

Kim Chi quệt nước mắt:

– Dạ, hai tuần rồi ba.

Ông Tưởng hừ mũi:

– Vậy mà không đứa nào nói với tao một tiếng. Đúng là con với cái!

Ngọc Diệp phớt lờ. Cô để túi xách lên bàn, hỏi trống không:

– Ai thế?

Câu hỏi tối nghĩa như thế, nhưng mọi người trong phòng đều hiểu Diệp muốn hỏi ai đã đánh chị cô.

Minh Hào lười biếng nhếch môi:

– Là tôi đó.

Ngọc Diệp lập tức nheo mắt nhìn xoáy vô mặt Hào. Anh ta thản nhiên nhìn trả lại Diệp.

Bà Quỳnh Như xen vào:

– Tại hồi nãy bên nhà mẹ chông, con Chi nó hỗn với bà ấy. Nó hỏi bà ấy có lương tâm không khi a đua cùng thằng Hào lường gạt nó. Nó còn nói mẹ chồng nó ích kỷ, chỉ nghĩ đến con trai mình. Còn con gái người ta bị chà đạp ra sao cũng mặc. Nó ...

Ngọc Dìệp lầm lì ngất lởi:

– Bà hót bao nhiêu đó đủ chưa?

Ông Tường trợn mắt quát:

– Mày học đâu ra cách ăn nói kiểu này hả?

Quỳnh Hoa cũng đầy vẻ bất bình:

– Chị biết em không thích mẹ chị, nhưng em phải biết tôn trọng người lớn một chút chứ?

Ngọc Diệp vẫn gia nguyên cái giọng xấc xược:

– Trên đời này đúng là không thiếu chuyện lạ. Mẹ con hồ ly mà cũng có thể lên mặt dạy đời.

Ông Tưởng giận run người, chỉ tay vào mặt Diệp:

– Mày im ngay! Đồ mất dạy!

Kim Chi kéo kéo tay áo Diệp:

– Diệp!

Ngọc Diệp giật mạnh tay lại, kích động không kém:

– Tại con không có má dạy nên mới mất dạy như vậy đó. Ba muốn con có dạy không?

Chi ôm em gái:

– Thôi mà Diệp!

Song Diệp đã gào lên, át hẳn tiếng Chi:

– Ba trả má cho con đi, con sẽ lập tức trở thành đứa ngoan hiền ngay. Ba trả má lại cho con! Trả má lại cho con!

Thấy con gái vừa quẫy người, vừa la hét đòi má, ông Tường quay đi, phẩy tay:

– Kim Chi! Mày kêu nó ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng coi.

Bà Quỳnh Như ứa cả gan trước những lời nói cay độc của Ngọc Diệp. Bà không thể để cho qua. Bao giờ cũng vậy, ở những buổi gặp mặt, nó luôn làm bà phải xấu hổ, và bà cũng đáp lại bằng cách khích ông Tường cho nó vài cái tát tai. Lần này không lẽ ngoại lệ?

Bà Như cất giọng ngọt ngào cố hữu:

– Ba con nói phải. Con nghe lời ba con đi. Có chuyện gì từ từ nói. Con làm rùm beng chỉ khiến mọi người rối tinh theo. Ai cũng không bình tĩnh làm sao giải quyết được vấn đề? Với lại, có mặt của bạn thằng Hào ở đây, con ... con ... - Bà cố tình ngập ngừng cho người ta chú ý đến lời nói của mình hơn - Con ... dữ như thế không sợ người khác đánh giá con, đánh giá gia đình sao?

Đến bây giờ Ngọc Diệp mới lạnh nhạt đưa mắt ngó qua người thanh niên ngồi cạnh Quỳnh Hương. Anh ta ngồi im quan sát cô ngay từ lúc cô vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh ta có đôi mắt rất dữ, cái nhìn như muốn xuyên suốt người đối diện, lẽ nào Ngọc Diệp không cảm nhận được? Cô chỉ cố tình làm ngơ thôi.

Gặp ánh mắt của Diệp, anh ta gật đầu chào một cái:

– Chào cô! Tôi là Chiến Thàng, bạn của Minh Hào:

Ngọc Diệp gật đầu chào lại cho phải phép, miệng mồm thì vẫn chanh chua đối phó với bà Quỳnh Như:

– Nếu sợ người ta đánh giá, mấy người đã không dẫn anh ta đến đây. Muốn nghiên cứu xem tôi là người như thế nào à? Xin mời! Đừng nói tôi biết mà không nhắc bà:

Hãy nhớ giữ cái mặt nạ cho chắc!

Bà Quỳnh Như điếng cả người, ôm lấy mặt rên:

– Trời ơi! Oan nghiệt, nhục nhã quá!

Ông Tường đứng bật dậy, mặt đỏ phừng. Ông tính tát Ngọc Diệp, nhưng Kim Chi đã nhanh nhẹn chen giữa, chụp tay ông Tường lại:

– Ba đừng đánh em con!

Ông Tường mím môi, giằng mạnh tay trong không khí:

– Không đôi co, cãi vã nữa! Bàn chuyện con với thằng Hào đi Chi!

Ngọc Diệp không có vẻ gì sợ hãi trước cơn giận dữ của ông Tường. Có lẽ cô đã quen. Không nói không rằng, cô bỏ đi lên lầu lấy máy tính xách tay cùng xấp giấy tờ xuống.

Diệp đặt tất cả lên bàn, nói:

– Chị vào ăn xúp và lên phòng nghỉ nha. Em thấy chị có vẻ mệt.

Minh Hào chặn Kim Chi lại:

– Vậy là sao?

Kim Chi không trả lời, lách người đi thẳng. Cô giống như người ốm mới dậy, không chút sinh khí.

Diệp cắm điện, khởi động máy vi tính:

– Tôi sẽ là người đại diện cho chị Chi giải quyết các vấn đề với anh.

Lập tức, Quỳnh Hoa nhíu mày:

– Hôn nhân là chuyện riêng tư của hai người, sao cô có thể xen vào đại diện được?

Minh Hào muốn cản Quỷnh Hoa nhưng không kịp. Quả nhiên, Ngọc Diệp phản ứng lại ngay. Cô nhếch môi coi thường:

– Tôi chỉ thay chị tôi giải quyết chuyện tài sản. Còn nguyện vọng muốn ly hôn của hai người sẽ được trình bày ở tòa án.

Hào húng hăng giọng:

– Được rồi. Cô nói đi!

Ngọc Diệp cầm tài liệu phát cho mỗi người một phần như nhau. Đó là bản sao giấy Kim Chi ủy quyền cho Diệp và phần liệt kê tài sản của Minh Hào để phâ chia. Trên mỗi bản, Ngọc Diệp đều để đúng tên người nhận. Riêng Chiến Thắng thì cầm hổ sơ của Thành Trung.

Diệp thấy anh ta mỉm cười "thú vì''. Hẳn anh ta hiểu ý mỉa mai của cô. Diệp đoán thế nào bà Quỳnh Như cũng kéo cả gia đình tới đây đàn áp hai chị em cô, nên chu đáo chuẩn bị cho mỗi người một phần tài liệu. Không ngờ lần này thiếu Thành Trung, Chiến Thắng thế chỗ.

Minh Hào quệt nhẹ chóp mũi. Anh quên cô em vợ là dân kiểm toán, rất rành rẽ trong việc nghiên cứu tài chính.

Quỳnh Hoa cười giễu cợt:

– Anh còn nói Kim Chi hiền, là mẫu người không toan tính nữa không? Cô ta biết cạn kẽ tài sản của anh hơn em nhiều.

Bà Quỳnh Như nhướng mày:

– Đòi hỏi vậy e hơi quá. Bác thấy phần tài sản trong công ty nó vốn của riêng gia đình Minh Hào. Nguồn gốc của ...

Ngọc Diệp ngắt lời:

– Tôi chỉ giải trình thắc mắc với anh Hào. Những người khác không có quyền yêu cầu gì ở tôi.

Quỳnh Hương rất khó chịu trước thái độ coi thường mẹ mình của Ngọc Diệp nãy giờ. Không chịu đựng được nữa, cô mới lên tiếng:

– Mẹ. Chuyện để anh Hào giải quyết. Mẹ đừng thèm quan tâm để người ta có cớ vịn vào mà xúc phạm mẹ.

Ngọc Diệp nhướng mày cười phì như vừa được nghe một chuyện rất hóm hỉnh.

Hào đẩy mớ hồ sơ qua một bên. Cô nàng Ngọc Diệp này đúng là chúa gây hấn, chọc tức thiên hạ.

– Tôi không có thắc mắc gì.

Quỳnh Hoa buột miệng:

– Kìa anh!

Sau đó, Hoa chợt ngồi im. Cô không muốn Hào đánh giá cô là người ham mê vật chất. Tài sản tuy nhiều thật, nhưng với tài năng của Hào sẽ kiếm lại được trong tương lai. Nghĩ vậy nên Hoa vững tin tỏ vẻ rộng lượng, không tranh giành. Hoa cười nhẹ:

– Nếu anh đã bằng lòng thì mời Kim Chi xuống ký vào đơn thỏa thuận để nộp cho tòa án luôn. Mình khỏi tới làm phiền Chi nữa:

Một ý tưởng tự nhiên lướt qua trong đầu, Ngọc Diệp liền bặm môi trở chứng:

– Nhưng tôi còn có chỗ không hài lòng.

Quỳnh Hoa bực mình:

– Sao cô lạ vậy? Việc chia tài sản như thế nào do cô đề ra và nó đã diễn ra theo ý của cô. Cô đừng có "được đàng chân lân đẳng đầu" ăn hiếp người thái quá!

Minh Hảo thờ ơ, ngả lưng dựa thành ghế:

– Cô cứ nói thử xem!

Ngọc Diệp ném cái nhìn căm ghét cho Minh Hào:

– Tôi còn phải đòi bồi thường những tổn hại tinh thần mà anh và mấy người kia đã gây ra cho chị tôi trong suốt thời gian qua.

Minh Hào nhếch mép:

– Bồi thường những tổn hại tinh thần? Cô coi cuộc hôn nhân của chị cô và tôi là gì? Một hợp đồng dân sự ư? Hay là một tội ác bị xử theo luật hình, và theo đó cần phải bồi thường những tổn thất về mặt tinh thần?

Ngọc Diệp bẻ lại:

– Vậy còn anh? Anh kết hôn với chị tôi vì cái gì? Một sự trả thù nhỏ nhen?

Một cách để khẳng định cái tôi hết sức vị kỷ, hay là một kiểu lấp đầy khoảng trống như bao kẻ tầm thường?

''Rầm". Ly tách trên bàn nẩy bật lên, khua nhau loảng xoảng, sau cái đập tay của Hào. Anh quát lên:

– Im đi!

Rồi Hào vuốt mặt:

– Con xin lỗi ba với dì vì hành động vô phép của con. Nhưng cô ta thật ngoa ngoắt.

Bà Quỳnh Như cầm xắc tay lên:

– Nếu không thỏa thuận được thì mình về đi. Hẹn gặp nhau ở tòa. Trước sau gì tòa cũng phải giải quyết cho ly hôn thôi. Còn phần tài sản, mọi thứ đều chia đôi là cùng. Không phải tốn thời gian ở đây đôi co với người không thiện chí, chỉ thích phá bỉnh.

Minh Hào hơi khom người về phía trước, tay đan chéo lại:

– Gọi Kim Chi ra đi!

Ngọc Diệp tỉnh tỉnh:

– Đừng có động vào chị của tôi. Nếu không, cái giá lại được nâng lên đó.

Ông Tường ngán ngẩm đứa con gái bất trị này lắm rồi:

– Mày có thôi đi không?

Nghe ông Tường nói, gương mặt Ngọc Diệp càng lì lợm hơn.

Quỳnh Hơa khoanh tay trước ngực:

– Tôi không tin cô còn chiêu nào làm khó chúng tôi hơn nữa. Gặp nhau ở tòa đi.

Chỉ sợ lúc đó chị em cô chưa chắc được hưởng một phần hai tài sản như bây giờ. Đừng vì một phút bốc đồng, muốn chứng tỏ mình, sau này có hối cũng không kịp.

Ngọc Diệp cười khanh khách. Tiếng cười thật lạ lùng, nghe như sự vợ vụn với nhiều cung bậc:

– Nghe nè! Nếu hôm nay không bàn xong được thì tốt nhất chị đừng qua lại với anh Hào cho tới khi tòa giải quyết ly hôn nhé! Tôi sẵn sàng bỏ thời gian ra đi rình rập hai người, thu thập chứng cứ tố cáo hai người vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng.

Chắc đẹp mặt lắm. Hy vọng lúc đó chị vẫn đủ tự tin ngẩng cao đầu trước mọi người. Và tôi sẽ tìm mọi cách để dây dưa kéo dài vụ ly hôn này. Cả năm sau mới ly hôn được là chuyện bình thường.

Quỳnh Hoa biến sắc:

– Cô ...cô ...

Quỳnh Hương biết chị mình càng nói càng bì Ngọc Diệp bắt chẹt thôi.

Hương giữ chị mình lại, gằn gằn giọng:

– Chị dữ dỗi thật. Thấy mọi người khổ sở, khốn đốn, chị vui lắm ư?

Ngọc Diệp cười khẩy không thèm nói.

Minh Hào nhìn Chiến Thắng dọ ý. Thấy Thắng gật nhẹ đầu, Hào bèn nói:

– Công đất ở Cát Lái, tôi để lại cho Kim Chi.

Ngọc Diệp sửa lại trên máy vi tính về phần nội dung này:

– Đồng ý. Hai ngày nữa làm phiền anh mang chứng từ liên quan đến phòng công chứng. Chúng ta sẽ lập thỏa thuận tại đó, sẵn tiện ký đơn thuận tình ly hôn luôn.

Minh Hào gật đầu:

– OK. Nhưng phần tài sản trong công ty, tôi sẽ quy đổi đưa tiền mặt cho Kim Chí, tôi không chia cổ phần, được chứ?

Cắt đứt triệt để thật. Chắc sợ chị em cô xen vào quậy phá công ty. Ai mà rảnh.

Diệp cười lơ lửng:

– Đồng ý. Sẵn dịp cũng xin nói luôn với mọi người, tôi đã quyết định quay trở về. Điều này có nghĩa, hãy tránh xa chị tôi ra. Nếu chị Chi ... – Diệp gằn gằn giọng - người thân duy nhất còn lại của tôi có bất kỳ tổn hại nào, tôi không biết trước mình sẽ làm gì đâu. Tôi là hạng người nào chắc ai cũng biết.

Ông Tường bất lực với đứa con gái ngông cuồng, bất chấp này. Hơn chục năm nay, từ ngày gây ra cái chết cho mẹ nó, ông không dám nhìn thẳng vào mắt nó bao giờ. Nó rất biết cách khai thác những điểm yếu của người khác. Trước nó, ông cảm thấy tội lỗi, thấy con người mình sống thiên về chữ “con” hơn chữ ''ngườí'. Và sự bức bối, khó chịu này, luôn được ông chuyển hóa thành những từ chửi rủa rất nặng nề, những cái tát tai chứng tỏ uy quyền làm cha. Ông Tường bật dậy, đạp tung cái bàn thấp lè tè, nện gót giày bỏ đi:

– Đồ mất dạy! Mày chắc từ đất nẻ chui lên!

Mọi ngưởi lục đục theo chân ông Tường ra về. Ngọc Diệp lững thửng đi sau, ra đóng cổng.

Khi căn nhà được trả lại sự yên ắng cũng là lúc nụ cười ngạo nghễ trên môi Diệp tắt ngấm. Đôi mắt linh lợi cụp xuống buồn rầu. Buồn đến vô hồn, đến lạc lõng. Cô cắn môi ngồi bệt luôn xuống bật tam cấp lành lạnh.

Người từ trăm năm.

Về ngang sông rộng.

Ta ngoắc mòn tay.

Trùng trùng gió lộng.

Thà như giọt mưa.

Vỡ trên tựợng đá.

Thà như giọt mưa.

Khô trên tượng đá.

Có còn hơn không.

Mưa ôm tượng đá.

Người từ trăm năm.

Về khơi tình động:

Ta chạy vòng vòng.

Ta chạy mòn chân.

Nào có hay đới cạn.

Thà như giọt mưa.

Vỡ trên tượng đá.

Thà như giọt mưa.

Khô trên tượng đá.

Có còn hơn không.

Mưa ôm tượng đá.

Người từ trăm năm.

Về như dao nhọn.

Ngọt ngào vết đâm.

Ta chết âm thầm.

Máu chưa kịp đổ.

Thà như giọt mưa.

Vở trên tượng đá.

Thà như giọt mưa.

Khổ trên tượng đá.

Có còn hơn không.

Mưa ôm tượng đá.

Tha như giọt mưa.

Gieo xuống mặt người.

Vô tận, vộ tận.

Nào ta ân hận.

Bởi còn kịp nghe.

Nhịp rừng vời vời.

Trên ngọn lòng mang.

Người từ trăm năm.

Vì ta phải khổ ...

("Tình khúc buồn" của Nguyễn Tất Nhiên).

Phía sau Ngọc Diệp, Kim Chi đang tựa người nghe em đọc thơ. Một trong những bài thơ khi còn sống má rất thích. Kim Chi không nghĩ Diệp còn nhớ và nhớ rất rành mạch như vậy.

Hẳn những gì về má đều in sâu vào tâm khảm của nó.

Kim Chi khép chặt mi, giấu những giọt nước mắt.

Người từ trăm năm.

Về như dao nhọn.

Ngọt ngào vết đâm.

Ta chết âm thầm.

Máu chưa kịp khô ...

Lời thơ cứ văng vẳng bên tai. Kim Chi không phân biệt được đó là giọng của Ngọc Diệp hay là của má nữa.

Cô chỉ còn cảm giác đau đớn. Cô đau quá Khuỵu chân xuống nền nhà, Kim Chi nhìn bóng em gái qua làn nước mắt. Cô thật yếu đuối, thật vô dụng. Đã nói là sẽ không khóc nữa mà.