Chương 1: TẬT XẤU KHÓ BỎ



Sáng sớm, những tia Ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng len lỏi quừng tán lá cây, những chú chim đua nhau hóíu rít trên cành cây. Bầu trời thoáng đãng trong lành. Tất cả tạo nên 1 khung cảnh cực kì yên bình.

Nhưng những tiếng động vui tai pháừ ngôi biệt thự gần đó lại làm mất đi sự yên tĩnh vốn có ở đây.

Reng... Reng... Bốp... Rầm .. Reng... Bốp... Rầm

Reng... Reng... Bốp... Rầm

Cứ như vậy lặp đi lặp lại làm cho người con trai ngồi dưới lầu 2 không thể nào chịu đựng đựơc nữa. Bằng chứng là khuôn mặt vốn xinh đẹp với đôi mắt to đen láy, sóng mũi cao thẳg nay lại vặn vẹo đến đáng sợ.

Cậu bật dậy khỏi chiếc ghế dựa, chạy thẳng lên lầu 2 và đạp thẳng vào cánh cửa phòng. Nhưng có vẻ như người trong phòng chẵng hề có một tí phản ứng nào cả.

Dưới chân xung quanh cậu chính là một bãi chiến trường với những chiếc đồng hồ báo thức nằm lăn lốc. Thậm chí là chẳng có cái nào còn nguyên vẹn cả.

Mà người ngủ trên chiếc giường gần đó lại nằm với dáng vẻ không thể đẹp hơn đựơc nữa. Một nửrên giường một nửa dưới đất. Đầu đội đất chân đạp trời. Ý lộn, đầu dưới đất chân chổng lên trời

(Nói đúng hơn là chết lâm sàng)

Cô có 1 tật xấu chẳng thể nào bỏ đựơc.

Cứ hễ ngủ là không biết trời đất. Mà mấy chiếc đồng hồ cứ làm phiền hoài nên... 1 đạp là xung quanh liền yên tĩnh a. Cô lại có thể ngủ nướng tiếp.

Ai nha, thiệt là có chết cậu cũng không thừa nhận cái người đang ngủ đến chảy cả nước miếng này là em gái ruột của cậu đâu.

Sau đó chỉ nghe thấy một tiếng vang động trời đất:

- PHAN TUỆ LÂM, MÀY DẬY NGAY CHO ANH... Tiếng rống có thể so sánh với tiếng rống của sư tử...

Ơ hả hả, chuyện gì? Động đất, cháy nhà._ Mơ mơ màng màng rớt xuống giường 1 cái RẦM, mắt nhắm mắt mở, Tuệ Lâm hốt hoảng nói mớ.

“Cốp”... Trong cơn tức giận, anh kí 1 cái thật mạnh vào đầu cô. Mà cô vẫn đang trong tình trạng mơ mơ màng màng chẳng phân biệt đựơc ai là ai.

- Tên chó nào đó hả, dám đánh chị, chị đây cho ngươi sau này khỏi phát giống* nhá.. Tên chết bầm, ĐM nhà ngươi... (Đã lựơt bỏ 500 từ) _1 tràng toàn nhữg lời thô tục đc pháừ cái miệng nhỏ nhắn kia, gì chứ chửi lộn là cô đạt tới đẳng cấp vô đối rồi đấy.

*phát giống: (Mọi người ko nên biết thì hơn)

Cô vẫn hồn nhiên mắng người mà mình không biết là ai kia, mà đâu hay mặt người nào đó biến đổi giống như 7 sắc cầu vồng.

Hết đen lại đỏ hồi lại biến xanh, hết xanh lại tím tái. Môi mỏng mím lại dường như đang cật lực kiềm nén điều gì đó.

- A, Hai sao anh lại ở trong phòng em vậy... Ủa, mà mặt anh sao vậy. Nhìn giống như bị dính phân trâu vậy đó_sau 1 hồi chửi bới đến mức tỉnh ngủ. Cô mới để ý thấy anh cô.

Nhưng mà... Hình như có cái gì đó sai sai. Hức... Thôi chết, chẳng lẽ là. Nếu vậy, cần phải chạy trước mới đựơc.

Sau khi phát hiện mình giống như mấy bà bán cá ngoài chợ đi chửi bới người ta. Mà người đó lại chính là anh trai đáng quý của mình, kế hoạch hay nhất mà cô nghĩ ra đựơc là chạy.

- Thôi em đi học trước đây, hai không cần chở đâu_nói xong còn vỗ “Bồm Bộp” mấy cái vào lưng Hải Lâm rồi chạy mất dép.

Lúc cậu hoàn hồn lại thì Tuệ Lâm đã thay đồ xong xuôi, rồi men theo cầu thang trựơt xuống, thoắt cái đã ra khỏi nhà

- Phan Tuệ Lâm, Mày Đi Chết Đi_vừa ra khỏi cửa cô nghe đựơc tiếng rống này suýt nữa đứng tim mà chết a. Kĩ Thuậống của anh cô thuộc hàng chuẩn rồi nha. Đến nỗi, mấy chú chim nhỏ liền bị anh cô doạ sợ bay hếồi.

(Thế mà có ai đó ngủ như điên chả nghe thấy gì)