Chương 1

Nắng sáng nay thật đẹp , những tia nắng vàng óng ánh cứ thi nhau nhảy múa đùa giỡn với Hoàng Lan.

Ngồi trước gương , sau khi nghiêng qua nhìn lại đến mấy lượt , Hoàng Lan mới vênh vênh mặt , vẻ hài lòng:

- Ê , những tia nắng vàng dễ thương kia ! Các em có nhìn thấy chị Lan hôm nay vô cùng xinh đẹp không? Trang điểm chỉ một chút xíu thôi là đã dễ thương ghê ghê rồi đó. Thôi , chào nha. Lòng chị đang hồi hộp lắm đây. Sao mà nao nao khó tả ghê lắm. Hôm nay là ngày đầu tiên đi nhận việc đó , chúc cho chị thành công mỹ mãn đi. Chào nha.

Trên đường đi , Hoàng Lan luôn nhủ lòng : “Nè , cô bé phải hết sức bình tĩnh, buổi đầu gặp gỡ là quan trọng lắm đừng để bối rối , run rẩy, ấp a ấp úng là kể như ... tạm biệt “ ... Ê ! Nhưng mà nói thì nói vậy thôi chứ Hoàng Lan này cũng có bản lĩnh lắm chứ bộ.

Vào đến công ty , ngồi đợi khá lâu nên Hoàng Lan khó chịu càu nhàu : “Dễ ghét thật ! Làm việc gì mà chẳng nghiêm túc , giờ giấc sắp xếp như thế này ... Thôi đi , bỏ về là xong chuyện , bực bội lắm rồi.

- Cô Lâm Thụy Hoàng Lan , mời theo tôi.

Tiếng gọi dõng dạc của cô gái vừa xuất hiện làm Hoàng Lan giật nảy mình :

- Dạ , em là Hoàng Lan.

Mỉm cười nhìn Hoàng Lan , cô gái gật đầu.

- Theo tôi vào gặp giám đốc nhé. Hôm nay , trưởng phòng tổ chức bận việc đột xuất , để cô chờ lâu quá nên tôi mới xin ý kiến giám đốc đó.

Nhoẻn miệng cười thân thiện , Hoàng Lan nắm lấy tay cô gái :

- Em xin cám ơn chị thật nhiều.

Đdược rồi , đừng khách sáo nữa mà.

Nè, giám đốc rất hiền , rất dễ , cô đừng lo quá. Nhìn kìa, lúng ta lúng túng như vậy là không có được đâu nha , đứng lại , lấy bình tĩnh đi.

- Dạ.

Hoàng Lan hít vào , thở ra và cuối cùng ... thở một cái phào cười tươi :

- Xong. Em đã hết lúng ta lúng túng rồi. Chị Ơi! Giúp giùm em nha chị.

Cử chỉ của con bé dễ thương ghê chứ. Cô gái nhướng mắt :

- Giúp một phần thôi , còn lại là bản thân mình đó. Nè , vào đi.

Ôi ! Căn phòng ... quả là của giám đốc ... sang trọng làm sao nhưng lạnh ... lạnh quá đi ... Hoàng Lan cắn môi :

- Dạ ... dạ chào ông.

- Chào cô. Cô ngồi đi.

Hoàng Lan khép nép ngồi xuống. Nhìn gương mặt ông giám đốc , nàng cảm thấy mình có quyền hy vọng. Một gương mặt hiền từ, phúc hậu thế này thì chẳng thể nào có chuyện khó khăn , gút mắt. ...

- Tôi tên Nguyễn Hùng Minh , giám đốc của công ty này. Trong công ty mọi người đều gọi tôi là bác Minh , cô cũng gọi như thế nhé. Lẽ ra tôi phải phân bố cho cô một việc làm thích hợp , nhưng tiếc thay bộ phận văn phòng đã đủ người.

Thôi rồi , niềm hy vọng của ta ... Hoàng Lan chợt muốn khóc :

- Bác ... dạ thưa bác Minh , bác có thể sắp xếp cho cháu một chỗ làm khác .. cháu ... miễn sao có việc làm là cháu ...

Đdược rồi , được rồi.

Ông Hùng Minh ra vẻ suy nghĩ:

- Cô đã được mời đến đây , không lý do gì công ty làm cho cô phải thất vọng. Nếu cô không ngại , tôi sẽ phân công cô làm trợ lý cho phó giám đốc. Cô đừng ngạc nhiên nha. Vì phó giám đốc bận đến tối tăm mày mặt , nên rất cần sự giúp đỡ của trợ lý.

“Trợ ly” ... Trời ơi! Ghê gớm quá! Phó giám đốc ? Ông ta già hay trẻ ? Có phúc hậu , có ..

- Nè , cô không hài lòng sao ?

- Dạ không ... dạ không ...- Hòang Lan gượng cười :

- Dạ , việc gì cũng được. Nhưng trợ lý công việc này không biết có ngoài khả năng của cháu không. Cháu sợ ... Ông phó giám đốc sẽ không hài lòng với một trợ lý không có kinh nghiệm.

Ông Hùng Minh bật cười :

- Phó giám đốc chỉ hơn cô có vài tuổi thôi. Tôi nghĩ rằng cô sẽ có khả năng đó.

“Vài tuổi thôi “ ... Chết rồi ! Trợ lý ... Ôi ! Phải làm sao đây ... từ chối ... không ... không thể từ chối , nhất định ta phải có việc làm...

Sao , có gì mà trông cô khó xử vậy ? Cứ nói , tôi sẽ tìm cách giải quyết cho. Hay là cô còn ngại điều gì ?

- Dạ thưa không. Bác đã giao việc , cháu xin nhận và cám ơn bác thật nhiều. Dạ ... vì mới ra trường nên cháu còn nhiều bỡ ngỡ , xin bác dạy dỗ , chỉ dẫn thêm cho cháu.

Con bé thật khéo ăn , khéo nói. Nhìn cô ta là đã đóan ra được một phần lý lịch rồi đó , nhưng chẳng lẽ ...

- Ừm. Vậy là xong rồi. Chút xíu nữa tôi sẽ gọi ông phó giám đốc sang nhận người.

- Dạ.

- À , Hoàng Lan ! Cô cho phép tôi hỏi thăm gia thế chút nha.

Hoàng Lan cười tươi:

- Dạ , cháu xin bác cứ hỏi.

Ông Hùng Minh gật gật đầu :

- Ừm. Cô ... cô là sao với Lâm Hoàng Đức ? Có phải ...

Hoàng Lan lắc đầu lia lịa:

- Dạ không... Cháu .. cháu không biết ai tên Lâm Hoàng Đức cả ... Cháu không có quan hệ , không quen biết với ông ta đâu.

Ông Hùng Minh nhíu mày :

- Thật vậy sao ! Nhưng hai gương mặt lại giống nhau như tạc ... Mẹ ? Đây, đây ...

Ông lôi xấp hồ sơ xin việc của Hoàng Lan ra và đọc chăm chú...”Mẹ : Hồ Thụy Hồng Oanh “. Rõ ràng rồi , cái tên này ... làm sao ta quên được. Cái tên một thời đã làm tim ta đau đớn , rạn nứt. Tình yêu giữa Hồng Oanh và Hoàng Đức , chẳng lẽ... Nhưng rõ ràng con bé giống Hoàng Đức đến kinh ngạc.

- Bác ! Bộ bác không tin cháu hả ?

Hoàng Lan ỉu xìu:

- Là cháu nói thật đó. Chắc là người giống người thôi.

Biết Hoàng Lan có điều khó xử nên ông Hùng Minh vờ giả lả :

- Ừm. Chắc là tôi nhìn lầm thôi , xem như không có chuyện gì xảy ra cả. Để tôi gọi phó giám đốc sang nha.

Hoàng Lan cắn môi , lòng đầy bực dọc. Giống ... giống là sao chứ .. ta không muốn giống chút xíu nào cả. Đúng là gặp chuyện chẳng may chút nào cả. Rủi ông ta ngờ vực , tìm hiểu , phanh phui thì sao đây hở trời.

Nhìn thái độ của Hoàng Lan , ông Hùng Minh đã ngầm đóan ra sự thật. Chắc là có chuyện rắc rối đây. Hồng Oanh em gây giờ đã ra sao rồi ?

- Hoàng Lan ! Cô uống nước đi, đừng có hồi hộp.

- Dạ , cháu xin cám ơn.

Ông Hùng Minh nhấc điện thoại lên bấm số :

- Alô. Trung Nghị phải không ? Đang làm gì đó , có gấp lắm không ?

- ...

- Ừm. Vậy lên phòng tôi ngay nhé , có công chuyện chút xíu.

- ...

- Cứ lên đi rồi sẽ biết.

Ông Hùng Minh gác máy với nụ cười:

- Tội nghiệp lắm ! Vì quá giỏi nên đã bị tôi đùn cho hết công chuyện, không có thời gian nghỉ thì làm sao có thời gian đi chơi. Từ nay có trợ lý giúp, tôi thấy bớt áy náy hơn. Mà nè, cô đừng có cám ơn tôi mãi nha. Chỉ cần cô hết lòng giúp đỡ cho Trung Nghị là tôi đã vui rồi.

- Dạ , cháu xin hứa sẽ làm hết khả năng của mình.

Cửa phòng xịch mở , Hoàng Lan đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với một người mà nàng thầm nghĩ chắc đây chính hiệu là một “tảng băng” ...

- Dạ , cháu chào bác.

- Chào cô.

Ôi! Phó giám đốc “sếp” của ta đó sao ? Trẻ trung, lịch sự , nụ cười hiền hòa ...

Đdây đây , để bác giới thiệu. Lê Trung Nghị phó giám đốc. Còn đây Hoàng Lan , là trợ lý mà bác chọn cho con đó , Trung Nghị.

Nãy giờ đã nhìn ngắm , quan sát kỹ càng và khi nghe điều này , tự dưng trong lòng Trung Nghị cảm thấy vui vui.

Riêng Hoàng Lan , nàng cũng nhìn Trung Nghị. Ôi , Chúa ơi ! Không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào ?

- Sao , Trung Nghị , gì mà thờ thẩn vậy ?

Trung Nghị cười tươi:

- Dạ , con xin cám ơn bác đã lo lắng cho con.

- Thôi thôi, hai đứa cứ cám ơn bác hoài, nặng nề quá. Nè, đưa Hoàng Lan đi tham quan công ty và hướng dẫn công việc luôn đi nhé. Vui vẻ nha.

- Dạ , con chào bác.

- Dạ , cháu chào bác.

- Ừm.

Quay sang Hoàng Lan , chàng mỉm cười :

- Mời Hoàng Lan theo tôi nhé.

- Dạ.

- Có tôi hướng dẫn , nhất định cô sẽ nhanh chóng thạo việc.

Nhìn theo hai đứa trẻ , không hiểu nghĩ gì mà ông Hùng Minh chợt cười cười ra chiều thích thú.