Chương 1
"Aó nàng vàng Anh về yêu hoa Cúc. Áo nàng xanh Anh mến lá sân trường, Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương, Anh thay mực cho vừa màu áo tím." Bốn câu thơ của Nguyên Sa đã diễn tả một mối tình học trò ở bên Việt Nam thật rất đẹp. Người con trai ở bên Việt Nam khi đã đem lòng yêu thương thì không những yêu thương người con gái thật tha thiết, mà còn yêu màu áo nàng, yêu cả những chiếc lá sân trường. Thật là lãng mạn. Còn con trai bên này thì sao? Ôi thôi thấy mà chán. Ở bên Việt Nam, người ta học lớp 12 thì áo sơ mi trắng, quần tây đen, thật là chững chạc đàng hoàng. Chàng học trò lớp đệ nhất đã biết làm những bài thơ tình thật thơ mộng, thật cảm động, rồi viết lên trên những cánh phượng, hay trên những chiếc lá vàng bằng lụa tặng cho cô bé cùng lớp thay cho những lời yêu. Còn chàng học trò lớp 12 bên này ra sao?. Chắc chắn là chẳng biết làm thợ Quần áo lùng xùng, chẳng giặt chẳng ủi. Tóc thì nửa nâu nửa đen. Cả ngày lông bông ở ngoài đường. Không những là không có những bài thơ viết trên lá trên hoa, mà ngay cả viết vài chữ trên tấm card ngày Valentine cho bạn gái cũng rất là làm biếng. Nhiều anh chàng ngay cả chỉ ký tên bên dưới tâm card cũng còn quên mât.. Ở trường, những anh chàng học giỏi thì đa số có mái tóc như kiểu cái nấm. Trông thật không giống ai, cả ngày cứ ngớ nga ngớ ngẩn, chúi đầu vào computer. Tròng kính cận còn dày hơn là kính hiển vị Khi gặp con gái thì lắp ba lắp bắp, không nói nên lời. Rồi cũng có những anh chàng trông rất bảnh bao và khéo ăn nói. Nhưng một là thuộc vào loại rỗng óc, chỉ có bề ngoài. Hai là bị nằm trong sổ đen loại mang họ Sở tên Khanh. Mọi người vẫn nói mối tình học trò là đẹp nhất. Biết bao nhiêu bài nhạc và thơ đã diễn tả mối tình học trò, mốt tình đầu đời. Tuy rằng Mẹ cứ dặn đi dặn lại nhiều lần bảo Thu Linh đừng bao giờ cặp bồ. Có bạn trai là chẳng còn học hành được nữa đâu. Dù thế, Thu Linh vẫn mong là mình sẽ có được một mối tình học trò đẹp như trong truyện và thợ Nhưng Thu Linh hiểu nếu Thu Linh ở bên Việt Nam thì còn có thể, nhưng tiếc rằng Thu Linh lớn lên ở bên Mỹ. Cuộc sống sung sướng ở bên này đã khiến con người không có còn nhiều cảm xúc. Lưu Trọng Lư đã viết những bài thơ có đoạn diễn tả khi hai người xa cách, thì nỗi nhớ đến day dứt đứt ruột. Nhưng còn bên này, làm sao người con trai có thể nhớ nhung đế n thế khi anh ta đã có computer, karaoke, phim, bowling, và biết bao nhiêu thứ giải trí khác, anh ta có rảnh đâu mà nhớ. Cho nên, sự lo lắng của Mẹ có lẽ không cần thiết. Nhìn đi nhìn lại trong trường cũng chẳng có ai mà Thu Linh cảm thấy thích. Năm nay đã là năm cuối ở highschool, Thu Linh nghĩ chắc mình mãi mãi sẽ không bao giờ biết mối tình học trò của những năm trung học là như thế nào đâu. Hôm nay là buổi tựu trường bắt đầu vào một năm học mới. Thời gian vụt qua như mũi tên bay, mới ngày nào Thu Linh còn là cô bé freshman lơ ngớ trong trường, cầm cái tấm schelduce đi kiếm lớp mà không dám hỏi người ta chỉ, sợ bị những tên senior cố tình chỉ sai chỗ. Không biết ai đã đặt ra luật lệ đó, mà cứ hễ là senior thì sẽ kiếm một tên freshman để bắt nạt. Năm nay Thu Linh đã là senior. Làm senior cũng oai chứ bộ, giờ ăn trưa có dãy ghế dành riêng cho mình nè. Rally thì lại được ra sớm nữa. Đi trong hallway cũng ngang hơn một chút. Nghĩ đến là Thu Linh mong cho mau đến ngày tựu trường. Nhưng Thu Linh sẽ không tàn nhẫn bắt nạt freshman đâu, nếu là các cô bé hỏi, thì Thu Linh nhất định làm vai người chị tốt, chỉ chỗ dẫn đi đàng hoàng. Còn nếu là con trai hỏi thì "hm`, phải suy nghĩ lại đã." - Thu Linh! dậy đi con. Nghe tiếng gọi Thu Linh mệt mỏi mở mắt. Nhìn cái đồng hồ đã 6:30. Thu Linh kéo chăn lên ngủ tiếp. - Thu Linh, dậy chưa con. Ba của Thu Linh lại gọi cửa. - Ba cho con ngủ thêm mười phút nữa đi. - Nó còn chưa chịu dậy hay sao? Tiếng của anh Thái bên ngoài. - Hay để cho nó nghỉ hôm nay đi. Đêm qua 2 giờ nó mới về tới. Chắc nó mệt lắm. - Không được đâu ba, ngày đầu tiên không đi học sẽ bị mất lớp. Thu Linh dậy đi. Anh Thái đập cửa thật mạnh - Áaaaaa, Thu Linh vùng vằng thức dậy. Mỗi buổi sáng vào những ngày đi học. Thu Linh ghét nhất là nghe tiếng của Ba và anh Thái. - Được rồi, anh đừng đập cửa nữa. Mơi 7:30 sáng mà sân trường đã đầy cả người. Cái hàng để lấy schedule chỉ nhìn thôi cũng thây ngan ngẩm. Học sinh xêp hàng dài thật là dài. Còn chen chúc cut in line nữa. Sao mà có nhiều người last name là chữ N quá.- Em ngồi đây đi để anh đi lấy thời khoá biểu cho em. Chén chúc như vậy mắc công em bị thương. - Cám ơn anh Thái. - Thu Linh, Một bàn tay đập sau lưng làm Thu Linh giật bắn cả người. Thu Linh quay lại. thì ra là Phương Nghi, nhỏ bạn thân của Thu Linh. - Phương Nghi, mày làm cho tao hết hồn. - Sao mày yêu tim qua vậy. Mày về đến hồi nào. Chiều hôm qua tao gọi anh Thái nói mày còn chưa có về. Tao với Thảo Hà còn tưởng là hôm nay mày không có đi học. - Tao xuống máy bay 1 giờ đêm hôm quạ Bây giờ buồn ngủ muốn chết. Tại anh Thái bắt tao phải đi học. - Orlando vui không, sao mày ở lâu qúa vậy? - "Cũng okay thôi. Nhưng tao thích mấy đứa bé nên ở lại chơi lâu một chút. Lát chiều mày, với Mai Hương, Thảo Hà tới nhà tao chơi đi. - Ờ để lát rủ tụi nó. Lấy schedule chưa - "Anh Thái đi xếp hàng lấy rồi. - Nhất mày đó. Tao chưa thấy ông anh nào mà tốt với em như anh Thái. - Mày cũng biết tao bị bịnh dễ gẫy xương mà, để tao xếp hàng mắc công bị gì anh Thái sẽ phiền phức hơn. Anh Thái vì ảnh thôi. - "Mày thật không có biết ơn gì hết. Đâu có phải bổn phận của anh Thái. Anh lo cho mày vì thương mày thôi. Anh Thái tốt ghê. - Ê, mày ngưỡng mộ anh Thái như vậy, bộ muốn làm chị dâu tao hả. Thu Linh chọc Phương Nghị Nghi đỏ cả mặt. Rượt theo đánh Thu Linh - Mày khùng vừa thôi. Mày muốn chết hay sao. Nói bậy nói ba. - đdâu có, tao nói chuyện trong tim mày thôi mà. Thái đã lấy được thời khoá biểu, chàng bước tới chỗ của Thu Linh. - "Hai đứa đang nói gì vậy?" - "Tụi em đang nói về anh, Phương Nghi nói anh... " Thu Linh chưa nói hết Phương Nghi vội béo Thu Linh, không cho nói tiếp. - Nghi nói anh làm sao? - Không, em nói anh Thái tời giờ đi làm rồi kìa. - "Ồ phải ha, thôi anh đi. Chiều nay anh phải ra toà, anh nói thư ký của anh đón em nha Thu Linh. - Không cần đâu, chiều nay Phương Nghi đến nhà mình chơi, Phương Nghi chở em về luôn. - Vậy cũng được. Bye bye Nghi, bye Thu Linh. Có gì thì em gọi cho anh. - Bye anh Thái, nhớ cải thắng nha. Thu Linh nói với theo. Anh Thái đi đã xa rồi mà mặt của Phương Nghi vẫn còn đỏ ửng. Nhìn Phương Nghi, Thu Linh khúc khích cười. Bộ tứ công chúa, Thu Linh, Thảo Hà, Phương Nghi, và Mai Hương, ai cũng đều biết Phương Nghi yêu thầm anh Thái. Nhưng có lẽ anh Thái không biết, có lẽ anh Thái chỉ coi Phương Nghi như là một đứa em gái vẫn còn con nít như Thu Linh. - Còn cười nữa. Phương Nghi béo Thu Linh. - đdược rồi, được rồi. Tao không cười nữa. Mày có thấy Mai Hương với Thảo Hà không? - Lúc nãy tao thấy hai đứa nó đang xếp hàng lấy thời khoá biểu. Ê tụi nó kìa. Thảo Hà, Mai Hương. Phương Nghi vẫy tay gọi lớn cho Mai Hương thấy. Thu Linh, Thảo Hà, Phương Nghi, và Mai Hương được gọi là bộ tứ công chuá. Cũng là bạn học từ năm lớp 5 cho đến giờ. Thảo Hà cắt tóc ngắn, lại nhuộm nâu, Thảo Hà trông rất tân thời, bạo dạn và tự tin. Nét đẹp của Thảo Hà. là nét đẹp rất modern. Mai Hương thì khéo trang điểm, và cũng trang điểm rất kỷ, Hương đẹp lồ lộ, rất quyến rũ.. Phương Nghi thì với vẻ đẹp hiền từ, sang trọng, lại rất có duyên. Còn Thu Linh thì để tóc dài, đẹp một cách dịu dàng với vẻ yếu đuối của một đứa con gái cần người ta bảo vệ Nhưng ngoài bề ngoài và cách ăn mặt khác nhau. 4 người đều có giống nhau một điểm đó là rất quậy phá. Thảo Hà chạy đến bên ôm Thu Linh. - Thu Linh, tụi tao còn tưởng là hôm nay mày không đi học đó. - Trời ơi, buông ra giùm đi cô nương, ở đây mà mày làm như vậy người ta tưởng mình bị bịnh. Nhớ tụi mày qúa nên phải ráng đi học. Thấy mắt của tao đen hết rồi hay không?. - Mày ba sạo vừa thôi. Nhớ tụi này mà summer mày đi cả hai tháng trời. Ê, ở bên Orlando có quen được anh nào không? - Làm gì có. Ở bên đó toàn là Mỹ không à, mày biết anh Thái nói nếu mà tao cặp với Mỹ, thì ảnh sẽ cạo đầu của tao. Tao đâu có dám chứ. Tao chưa có bao giờ nghĩ tao sẽ cặp với người nước khác, ngay cả người Chinese cũng không được nữa, trừ khi là biết nói tiếng Việt. Anyway, Phương Nghi kể là mi quen với anh chàng nào học ở UC Davis, có không? Khai mau đi, sinh viên đại học đó, có tương lai lắm. - Rã rồi. - Thật không đó. - Láo tụi bay làm gì. Không có hợp. He just so boring. Mai Hương bây giờ mới lên tiếng. - Con ni, lúc nào cặp bồ vài ba tuần là cũng mau chán. Tao chưa có thấy nó cặp với ai hơn một tháng. Ê Thu Linh, lúc hè tao có gặp Kyle, lần nào Kyle cũng hỏi. đến mày. - Gặp Kyle ở đâu? - Macýs, Kyle làm supervisor ở trong junior department. Mai môt mua quần ao nhờ Kyle mua sẽ được bơt. - Khùng - Kyle học cũng giỏi, đẹp trai, theo mày lâu như vậy sao mày không cho người ta cơ hội - Tao nói rồi, tao không thích con trai trong highschool đâu. Con trai chậm khôn hơn con gái mà, cho nên bằng tuổi thì coi như em thôi. - Ngon vậy. - Chứ sao. - Hơn nữa tao thấy Kyle giống như loại người sẽ không có chung tình đâu. Phương Nghi cắt ngang - Mày biết coi tướng hồi nào sao tao không biết. Mấy năm nay người nào mày cũng không chịu, năm nay không có bồ làm sao đi prom - Không đi thì thôi, chứ không lẽ vì muốn đi prom mà cặp bồ đại hay sao. Phương Nghi hỏi. - Vậy mày thích loại con trai nào. - Tao cũng không biết, tao nghĩ tao thích con trai cắt tóc ngắn gọn gàng. Đừng có mặc đồ trịnh trọng quá nhưng cũng đừng có baggỵ Tao thích giống như mặc jean với T-shirt, kiểu giống như surfer, hay skater guy vậy đó. Nhưng mà phải chững chạc, con trai trong trường toàn là gì đâu không hà. Sao tao thấy họ còn con nít quá. Thôi đi, Mai Hương coi mình có học chung lớp nào không? Mai Hương lấy bốn tờ thời khoá biểu ra so. - Thu Linh với Phương Nghi sướng ghê, học chung tới 3 lớp lận. Ê tụi mình học chung lớp AP Calculus đó. - Tiết mấy vậy? Phương Nghi hỏi Mai Hương - Giờ đầu tiên. Giờ đầu tiên mà hoc. Calculus chắc tao ngủ gục quá. Thảo Hà cũng thở dài. - Tao cũng vậy, môn toán là tao yếu nhất. Tại nghe lời con quỷ Thu Linh ghi cái lớp này. - Mắc mớ gì tao, mày không tính đi university hay sao? - Tao không biết đâu, Thu Linh mày là khá toán nhất. Mày phải coi tụi tao đó. - Suỵt, Kyle tới kìa. Phương Nghi chỉ. Thu Linh vội né. - Che tao đi.- Che cái gì, thấy rồi kià. - "Hi" - "Hi Kyle! Phương Nghi, Thảo Hà, Mai Hương cùng nói một lúc, vừa cười khúc khích. - Thu Linh, mới về tới hả. - Thu Linh về hôm quạ Summer vui không Kyle? - Summer Kyle phải đi làm, đâu có đi đâu. - Thôi mình vô lớp đi, để lát người ta lấy hết bàn tốt. Bye Kyle. Thu Linh nắm tay mấy người bạn kéo đi. Thảo Hà nói nho? - Sao mi bất lịch sự vậy, nói thêm vài câu bộ chết hay sao? Để người ta đứng như vậy. - Kệ hắn. - Mình vô lớp thật sao. Phương Nghi hỏi - Tao không muốn đứng ngoài này, mắc công lại gặp Kylẹ Đâu có biết nói gì. Tao vô lớp đó, tụi bay vô không. - Thì vô luôn. Bốn đứa đi tới phòng D12, là lớp AP Calculus giờ đầu tiên. Trước của phòng D12, có gián tấm giấy lớn trên cánh cửa.. "Nguyen" Thảo Hà kéo tay Thu Linh. - Bộ thầy Việt Nam hả. - Chắc vậy. Vô đi. Vô trong, Thu Linh nhìn quanh trên bàn của teacher đã để xách vở và cặp, còn có ly cafe nữa nhưng không thấy thầy giáo. Ở dãy thứ ba, ghế thứ tư đã có một anh chàng ngồi ở đó. Tuy là tóc của anh hơi nhuộm nâu một chút nhưng có vẻ là người Việt Nam. Anh chàng mặc cái T-shirt màu trắng, với quần jean. Trông khá đẹp trai Thảo Hà ghé vô tai Thu Linh nói nho? - Mẫu người mày nói giống vậy phải không? - Khùng vừa thôi. Nói vậy chứ Thu Linh cũng liếc nhìn qua phía anh chàng đó. Anh chàng này lạ mặt qúa. Chắc là mới đổi trường chứ con trai Việt Nam Thu Linh biết hết mà. Anh chàng đang chăm chú đọc sách. Anh ta mặc đồ thật đơn giản nhưng nhìn lại rất nhẹ nhàng. Cách ăn mặt của anh ta, và phong cách cầm cuốn sách đọc cũng nhìn khác hẳn với mấy đứa con trai trong trường. - Ê tao lựa bàn này. Mai Hương dành chỗ. - Lựa làm gì, lát nữa cũng xếp theo họ mà. Ngồi tạm đi. Phương Nghi nói. - Tao ghét nhất là xếp alphabet. Mấy người teacher lười nhớ tên nên cứ bắt xếp theo họ để họ dễ trả bài. Tụi bay biết thằng Johnny không, lớp nào nó cũng học chung với tao. Xếp theo họ nên nó ngồi trước tao, mà nó cao thì thôi. Mỗi lần chép bài là cổ của tao bị đau. Để cặp xuống bàn, Mai Hương hỏi. - Ê mày nghĩ Mr. Nguyen trẻ hay già. - Trên bảng để Nguyen thôi, sao mày biết là thầy. Không cho là đàn bà hay sao. Thảo Hà nói. - Linh cảm của tao là thầy mà. - Nếu là thầy Việt Nam thì chắc chắn là thầy tre? - Sao mày biết. Thu Linh hỏi. Thảo Hà phân tích. - Mấy người già đâu có biết tiếng Anh. Cho dù có đi học thì cũng có accent mà làm sao dạy học. Chỉ có mấy người trẻ lớn lên ở đây không có accent nên mới đi dạy học được thôi. Mai Hương không đồng ý. - đdâu phải, mấy người già qua đây lâu cũng đâu có accent, giống như Giáo Sư Nguyễn Phú Lâm, ông ta cũng già mà, nhưng dạy English ở trường đại học đó. Phương Nghi cũng nói. - Phải ha, Lạy trời là thầy trẻ chớ đừng có già, mấy ông già Việt Nam vừa dạy khó lại thích ra uy thầy nữa. Ba của tao nói mấy ông thầy bên Việt Nam cho bài vừa nhiều, lại hay phạt. Khi dạy thì cả lớp không có một tiếng động. Ngay cả một con muỗi bay qua cũng nghe được nữa. - đDó là bên Việt Nam kìa. Ở đây đâu có chuyện đó. Thảo Hà nói. Anh chàng đó bỗng nhiên khẻ cười, rồi ngước quay lại nhìn về phía Thu Linh, Phương Nghị Ánh mắt của anh ta chạm ánh mắt của Thu Linh. Anh ta nhìn Thu Linh mỉm cười rồi quay lên đọc sách tiếp. Thu Linh cảm thấy hơi ngượng. - Nói nhỏ chút đi. Người ta nghe cười kìa. - Kệ chứ. Thảo Hà nói. Tiếng chuông lần hai báo hiệu 8:00 giờ đúng. Học sinh cũng đã vô ngồi kín hết các ghế. Nhưng cũng chưa thấy thầy hay cô Nguyen xuất hiện. Ba tháng hè không gặp, mọi người cười nói ồn ào hỏi chuyện nhau. Thu Linh nãy giờ vẫn để ý anh chàng lúc nãy. Mặc cho người ta nói chuyện thật ồn. Anh ta vẫn cứ chăm chú đọc sách như là đang ở trong một thế giới riêng của anh tạ Bỗng nhiên anh ta gấp sách lại, rồi bước lên trước lớp. - Good morning class. Welcome to AP Calculus. My name is Mr. Nguyen. You guy are free to choose wherever you want to sit. There will be no sitting chart in this class. Thu Linh và Thảo Hà nhìn nhau. Thảo Hà nói khẻ. - Có thật không? Sao mà trẻ qúa vậy. - Ê mình lựa ngồi đâu? Phương Nghi quay xuống hỏi. - Thì ngồi ở đây luôn đi, mắc công đi tới đi lui. Ê không biết có phải ổng nghe mình nói chuyện nên không xếp chỗ hay không? Mai Hương hỏi. - Chắc không đâu. Đâu có tốt vậy. Thu Linh đáp. Vừa lúc đó, ông thầy dạy toán lớp bên cạnh đứng ở cửa ngó vô hỏi. - How is it going David? - So far so good. Mr. Nguyen cười giới thiệu với lớp. - Mr. Peterson was my geometry teacher. I graduated from this high school 5 years ago. Mr. Peterson cười dặn dò với lớp rồi mới đi. - Your teacher is an extremely smart and a really nice guỵ You guys are all lucky to have him. Don't be too tough on the guỵ This is his first day of teaching. Mai Hương quay xuống nói nhỏ với Phương Nghi, - Ra trường 5 năm, vậy mới có 23 tuổi, còn nhỏ hơn là anh của tao nữa. Trên bục Mr. Nguyen tiếp tục nói về mình và lớp sẽ có bao nhiêu cái test và cách tính điểm ra sao. Rồi bắt cả lớp phải tự giới thiệu tên của mình và kể summer mình đã làm gì. Thu Linh nhìn Mr. Nguyen, còn trẻ quá mà đã có thể làm thầy. Thu Linh cảm thấy trong lòng mình có chút gì đó khâm phục. Ngày đầu tiên không có bài học. 50 phút trôi qua thật nhanh. Trước khi để học sinh đi, Mr. Nguyen nói - For those of you in the VSA club. The meeting is in my room today during lunch timẹ Okay then, I see you all tomorrow, have a nice day everyone. - Thu Linh, lớp tới là gì. Thảo Hà hỏi. - Tao với Phương Nghi học Economic. Thôi không nói nữa mắc công trễ bị tardỵ Lát nữa VSA meeting gặp nhạ Bye - Bye.