Chương 1

Hương Thủy cứ nhìn vào đồng hồ mà nôn nóng. Hôm nay thời gian như đi chậm lại. Chữ phấn trên bảng đen như nháy múa, lời thầy giảng giống như tiếng muỗi vo ve ... Hương Thủy không để lọt vào đầu mình tiếng nào. Mà trong lồng ngực tiếng tim đập thôi thúc bảo hãy nhanh lên ...nhanh lên ... anh ấy đang đợi ...

Hương Thủy nôn nóng bồn chồn vì không biết có chuyện gì mà Trần Vỹ lại hẹn nàng giữa buổi học thế này; mà không đợi đến tối gặp nhau rồi nói.

Thùy Dương, cô bạn thân ngồi cạnh hói nhỏ:

– Mi làm gì mà nhấp nhổm hoài vậy. Bộ ghế mi bị bọn con trai trét mắc mèo sao. Làm cho ta chẳng tiếp thu được bài vở gì cả.

Hương Thủy mắt vẫn nhìn lên bảng, trả lời:

– Không phải. Mà tại Trần Vỹ, anh ấy hẹn gặp, tao không biết có chuyện gì nên cứ hồi hộp.Mà hôm nay làm gì thầy Thọ giảng bài nghe buồng ngủ quá.

– Tại trong lòng mày thôi. Chớ lúc trước mày rất thích giờ của thầy.

Tiếng chuông reo hết giờ làm Hương Thủy giật mình:

– Trời ... làm ta hết cả hồn. Này Dương! Chút nữa mi xin phép giúp ta. Ta đến gặp Trần Vỹ, nhớ ghi bài cẩn thận để khi về ta mượn chép lạ đấy.

– Hai giờ cửa cô Vân mà mi bỏ đi thì coi chừng ngày mai sẽ bị kêu lên phòng giám thị đó.

– Phải chịu thôi, chớ ta làm sao bỏ lời hẹn với anh Vỹ. Mi cũng biết tánh ảnh mà, có bao giờ rủ ta đi chơi trong giờ học đâu. Hôm nay thế này thì hắn có chuyện quan trọng rồi.

– Ờ, thì mi cứ đi. Nhưng nhớ chuẩn bị tinh thần đê mai trả lời cô ấy.

– Được rồi.

Hương Thủy ôm cặp đi nhanh ra nhà xe. Dẫn xe ra khỏi trường, nàng đạp thật nhanh đến chỗ hẹn. Chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại thấy bất an, như có điều gì đó không hay đang chờ đợi nàng.

Nàng dựng xe ngoài quán rồi ôm cặp bước vào. Nàng đảo mắt tìm mới thấy Trần Vỹ đang ngồi gần chậu cau kiểng, nét mặt như có điều gì đó băn khoăn lo nghĩ. Điếu thuốc trên tay cháy hơn nửa điếu mà anh không hút cũng không nhớ gạt tàn. Thái độ đó của anh càng làm cho Hương Thủy lo lắng hơn. Nàng đến ngồi đối diện với anh, gọi nhẹ nhàng:

– Trần Vỹ!

Trần Vỹ giật mình ngẩng lên:

– Há! Ờ ... em đến rồi sao? Anh xin lỗi.

– Có chuyện gì mà trông anh lo lắng quá vậy?

– Em dùng gì anh gọi?

Hương Thủy lắc đầu:

– Em chưa muốn ăn, anh gọi cho em chai Coca.

Trần Vỹ gật đầu, nói với người phục vụ:

– Anh cho tôi chai Coca.

– Vâng. Anh gọi thêm gì không?

Tôi đủ rồi. Khi nào muốn ăn chúng tôi sẽ gọi.

Người phục vụ cúi chào rồi quay đi. Hai người vẫn chưa nói thêm câu nào.

Ngươi phục vụ quay Lại với chai Coca trên mâm. Hương Thủy chờ ngươi Phục vụ đi rồi mới lên tiếng:

Trần Vỹ! Anh làm em hồi hộp quá. Có Chuyện gì mà xem ra anh do dự như vậy?

– Anh vừa nhận được điện của ba mẹ, bà nội anh đang hấp hối nên bọn anh về gấp.

Hương Thủy bàng hoàng:

– Bao giờ anh đi?

– Khuya nay.

– Trời ơi! Sao nhanh vậy?

– Cho nên anh mới phải hẹn em giờ này.

– Hương Thủy? Anh đi độ một tháng sẽ quay lại.

– Em đừng buồn. Phải để tâm học cho tốt và chờ anh.

Hương Thủy nhìn Trần Vỹ, ánh mắt buồn sâu thẩm:

– Có chắc anh sẽ quay về không?

– Sao em hỏi thế? Có phải đang nghĩ lung tung gì không?

– Đột nhiên anh báo tin này với em, khi mà tối qua chúng mình đi chơi rất vui vẻ. Anh còn vẽ đường tương lai rực rỡ của chúng ta khi sống bên nhau. Vậy mà sáng ra anh vội tìm em, nói với em là anh phải đi. Bảo sao em không suy nghĩ không đặt dấu hỏi ... Yêu nhau hai trời, anh không hỏi về gia đình em. Và em cũng không biết gia đình anh thế nào. Dù trong lòng em luôn muốn hỏi anh.

Nhưng dù sao em cung là con gái, anh không nói, vậy em hỏi liệu anh có nói thật lòng. Bây giờ anh nói bà anh đang hấp hối, ba mẹ gọi anh về. Nhưng về đâu. Vì sao tới một tháng anh mới quay lại. Thực ra, gia đình anh đang ở đâu?

– Họ đều ở cả nước ngoài.

Hương Thủy sững sờ hơn.

– Sở dĩ anh còn ở lại là vì gần ngày lên máy bay, anh bị sốt cao và có triệu chứng suy tim.

Trước tình hình đó, ba mẹ anh đành hủy giấy tờ của anh, đưa anh đến nhà dì để điều dưỡng. Sau đó ba mẹ gửi tiền về cho dì để chữa bệnh cho anh. Ba năm qua, dù anh đã khỏe mạnh, song anh không muốn qua đó sum họp với gia đình.

Anh yêu quí mái ấm gia đình của dì hơn. Dì dượng và các anh chị đều thương yêu anh, coi anh như là thành viên chính thức của gia đình. Điều mà gia đình anh chưa từng có được.

Gia đình anh khi đó chỉ là bậc trung nên cũng đủ sống. Ai cũng kiếm được tiền ngoại trừ anh, vì anh là con nít. Trên anh còn hai chị và một anh trai. Lúc đó mọi người đều bảo bọc nhau và lo cho anh đầy đủ. Song tình cảm đó dần dần sứt mẻ, rạn nứt khi ông bà nội anh từ Mỹ về. Họ đi cùng cô dượng anh trước năm 1975.., Họ chỉ có ba và cô anh là con.

Đồng tiền và vật chất họ đem về đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của gia đình. Hai chị bắt đầu tiêu xài rộng tay và chạy theo lối sống mới.Anh trai anh cùng ba mẹ anh lao vào các cuộc làm ăn bất hợp pháp, rồi cờ bạc cá độ.

Những năm đó anh còn đi học, song anh cũng biết nên sống như thế nào mới là tốt. Anh rất buồn nhưng không có người tâm sự. Lâu ngày, anh trở nên ít nói ít cười, chỉ biết lao đầu vào học, Anh mong sao mình mau chóng lên đại học rồi ra trường để có thể tự mình nuôi sống bản thân. Chính những năm tháng bị ức chế đó đã làm ảnh hưởng đến tinh thần và trái tim anh.

Rồi một ngày ông bà nội cũng nhận ra con cháu mình đang lao đầu xuống vực. Họ giảm ngay viện trợ và lo thủ tục bảo lãnh mọi người đi. Qua đó ông bà để cho mọi người tự kiếm sống. Sự khổ cực nhọc nhằn vất vả ngày đêm để kiếm được tiền, mọi người mới thấm thía. Từ đó họ hiểu ra được giá trị của đồng tiền.

Họ bắt đầu sống cần kiệm và tốt hơn. Do hiểu được cuộc sống bên đó, nên ba mẹ đã không ép anh đi. Họ cho anh lựa chọn lối sống của mình.

Rồi trong tháng ngày cô đơn buồn tẻ đó, anh được gặp em. Nụ cười trong sáng của em làm cho trái tim anh rung động. Anh rất yêu em. Sở dĩ anh không kể cho em nghe về gia đình anh vì anh nghĩ chưa phải lúc. Anh muốn chờ khi em ra trường. Anh sẽ kể tất cả cho em biết trước khi anh chính thức mở lời cầu hôn với em.

– Vậy anh có biết về gia đình em không?

Trần Vỹ gật đầu.

– Chỉ em vô tình, còn anh hữu ý. Anh yêu em, nên anh muốn biết những gì có liên quan đến em. Trần Vỹ. Vậy là anh không tốt, sao âm thầm theo dõi và tìm hiểu em chứ?

– Nhờ vậy nên tình yêu anh dành cho em nhiều hơn sâu đậm hơn.

– Gia đình em vất vả lắm mới nuôi nổi mấy chị em em ăn học đến nơi đến chốn thế này. Chị của em ra trường rồi đi làm. Chị cũng tiện tặn lắm để mỗi tháng đưa cho mẹ vài trăm. Em thì dạy kèm cho vài đứa học trò để có tiền phụ thêm vào chi phí học tập. Riêng em gái em rớt đại học, nó xin đi làm. Lúc đầu tiền lương nó kiếm được đều dùng để học thêm sinh ngữ và tin học. Giờ thì lương nó rất cao. Nhờ đó, mẹ em chỉ đi bán buôn chiều. Việc nhà ba mẹ em đều làm giúp bọn em cả.

– Anh biết gia đình em rất hạnh phúc, trên dưới thuận hòa. Anh đã từng, đứng nhìn gia đình em quây quần bên nhau nói cười rất vui vẻ. Nhìn thấy mấy chị em ôm tay nhau đi sắm đồ. Hình Như khi làm một việc gì đó, mọi người đều nói với nhau để bàn bạc rồi mới quyết định.

– Vâng. Trần Vỹ! Anh sẽ thực sự quay về chứ?

Trần Vỹ gật đầu rất cương quyết:

– Anh nhất định quay về.

– Chỉ cần anh hứa như vậy thì em sẽ đợi.

Bao lâu em cũng chờ.

– Em hứa vậy thì anh yên tâm rồi.

Trần Vỹ nắm đôi bàn tay Hương Thủy đưa lên môi:

Cám ơn em đã tin anh.

– Anh nhớ là anh đã hứa sẽ không bao giờ quên em. Cho dù có chết, tim anh vẫn luôn nhớ đến em.

Trần Vỹ mỉm cười:

– Ừ! Có chết anh cũng sẽ đưa trái tim mình về bên em.

– Và em cũng thế. Mình ngoéo tay đi anh!

Hai ngón tay móc vào nhau thật chặt. Sau đó cả hai đưa nhau đi dạo. Trần Vỹ mua rất nhiều quà tặng cho Hương Thủy.

Trần Vỹ mua một đôi nhẫn đá, cưới nói:

– Nhẫn đá này tượng trưng điều gì em biết không?

– Điều gì hả anh?

Trần Vỹ bật cười:

– Anh cũng không biết. Song anh rất muốn tặng em một món quà đặc biệt và khác lạ. Để dù có cách xa nhau mấy chục năm, chỉ cần nhìn thấy nó là mình nhận ra nhau.

Hương Thủy thẫn thờ. Lời anh chỉ là giả dụ hay là điềm báo trước mình sẽ mãi đi tìm nhau trong suốt cuộc đời này. Trần Vỹ, vì sao anh làm em phải suy nghĩ thế? Có gì anh cứ nói thẳng ra, em đủ sức chịu đựng mà. Chớ đừng lừa dối em, em đau lòng lắm.

Trần Vỹ nào biết trong 1òng người yêu đang đớn đau. Anh cứ nói, như lời người dặn dò nhắn nhủ trước lúc đi xa, như lời để lại của một người ra đi không có ngày về ...

Bầu trời bỗng dưng sụp tối. Mây đen kéo giăng che lấp cả ánh thái dương đang chói sáng.

Cả hai kéo nhau chạy vào một ki-ốt trống gần đó ... Mưa đổ hạt rồi to đần, tiếng sấm chớp, tiếng mưa rào ào ào khiến cho mọi vật như chuyển động, cành lá oằn mình trước cơn giận dữ của mưa sa.

Hương Thủy thu gọn mình trong vòng tay che chắn của người yêu. Bờ môi nàng mằn mặn, nàng không biết đó là nước mắt của mình hay của anh rơi. Bởi nước mưa đã che giấu, đã giúp nó không phơi mình lộ rõ sự yếu đuối của tâm hồn. Nàng mở to mắt nhìn anh, gương mặt anh đang rất sát mặt nàng. Môi anh khe khẽ rung động, chạm nhẹ vào môi nàng. Để rồi nụ hôn đầy hương vị cuốn hút hòa quyện hơi thở của hai người vào nhau.

Đêm đó, Hương Thủy trằn trọc mãi, ngủ không yên rồi nghĩ bây giờ Trần Vỹ đã được con chim sắt chở đi rồi. Nàng không có lòng tin cho cuộc đời chờ này.

Bởi ở anh còn quá nhiều bí ẩn. Vì sao anh không cho nàng biết nơi ở của gia đình dì anh. Nàng muốn hỏi tin hay liên lạc với anh thì làm cách nào. Anh đã không nói, chỉ bảo chờ anh gởi tin về. Nhưng bao giờ mới được? Anh có hiểu nỗi đau khổ của kẻ chờ đợi khi mà trong lòng họ bất an không Trần Vỹ. Thực ra, anh đang giấu em điều gì?

Hương Vỹ - chị Hương Thủy - trở mình:

– Thủy à! Có chuyện gì mà em không ngủ được vậy.

– Dạ, đâu có gì.

– Có phải em muốn bệnh không? Vậy thì nói chị lấy thuốc cho uống. Chớ để đến sáng mai lỡ bệnh nặng thì ba mẹ lo lắm.

Hương Thủy cười:

– Chỉ dính vài giọt mưa thôi làm sao ngã bệnh được mà chị lo. Mà em có chuyện này muốn hỏi chị.

Hương Vy ngồi lên:

– Chuyện gì. Có phải đã yêu rồi không?

– Chị và anh Dân Luân bây giờ thế nào?

– Sao lại hỏi chuyện của chị?

– Vì lâu rồi em không thấy anh ấy đến nhà, ảnh đi công tác ở Hà Nội cả tháng rồi:

– Tháng sau mới về.

– Chị có nhớ ảnh không? Tình cảm của anh chị như thế nào? Có bao giờ anh ấy nói dối hay giấu chị điều gì không?

Hương Vỹ nhìn em gái. Tuy trong bóng tối nhưng nàng vẫn nhìn thấy đôi mắt long lanh rực sáng của em gái. Không phải tự nhiên nó quan tâm đến chuyện tình cảm của nàng, mà bởi đó chính là tâm sự của nó. Nó đang muốn có người chia sẻ giúp nó làm giám bớt đi những lo âu phiền muộn trong lòng, giúp nó chấn chỉnh lại tinh thần và hiểu được điều gì đè nặng trái tim nó.

Vậy thì nó đã yêu rồi. Nhưng lại không tin vào tình yêu đó. Nó yêu bao lâu rồi, và vì sao nó lại nghi ngờ người mình đã yêụ .... – Chị Vỹ! Chị nghĩ gì mà im lặng lâu thế?

– Hả ... ờ ... Hương Thủy? Em có người yêu bao lâu rồi?

– Ơ em ... dạ .... gần hai năm rồi.

– Người đó làm gì, ở đâu? Tại sao em lại giấu mọi người.

– Dạ, vì em sợ ba mẹ và chị rầy.

– Có nghĩa là người thanh niên đó không đàng hoàng?

Hương Thủy hoảng hốt:

– Dạ không. Không phải vậy đâu chị.

– Nếu vậy có gì em sợ?

– Vì em còn đi học. Ba mẹ và chị luôn dặn thế mà.

Hương Vỹ cười:

– Chỉ cần em đừng để chuyện tình cám làm ảnh hưởng việc học thì ba mẹ và chị đâu rầy la em. Nhưng đã xảy ra chuyện gì mà em bất an thế?

Hương Thủy nhìn chị hồi lâu rồi mới nói ...

– Hương Vỹ lắng nghe, để rồi lòng buồn theo tâm sự của em gái. Bởi nàng không biết nói thế nào để trấn an nỗi lo lắng của Hương Thủy. Nàng cho rằng nỗi lo của em là đúng, vì Trần Vỹ không có cơ sở nào để củng cố lòng tin của Hương Thủy ngoài tình yêu mà hai người đã trao nhau. Song tình yêu đó Trần Vỹ cũng chẳng có gì để chứng minh mình yêu Hương Thủy chân thành. Một lời giải thích đơn giản với người yêu trước khi đi xa, thử hỏi làm sao không khiến Hương Thủy suy nghĩ để rồi mất lòng tin ... Là nàng, nàng cũng đặt dấu hỏi.

Nhưng chẳng lẽ hai năm yêu nhau mà Hương Thủy vẫn chưa hiểu rõ cá tính của Trần Vỹ? Tuy nhiên, nàng hiểu Hương Thủy. Nó là đứa trầm lặng, sống thiên về nội tâm. Vui thì chia sẻ cùng mọi người. Còn buồn lo thì ôm giữ trong lòng. Nó chưa bao giờ có ý kiến gì với gia đình và rất tận tâm với mọi công việc.

Hẳn nó hiểu Trần Vỹ, nhưng nó ngại hỏi thẳng ra. Nó sợ sự vô tình của nó sẽ làm rạn nứt tình cảm hai người. Để rồi bây giờ bị nỗi buồn lo đó làm cho bất an.

– Hương Thủy! Em yêu Trần Vỹ nhiều không?

Hương Thủy gật đầu. Hương Vỹ nói tiếp:

– Vậy thì hãy tin vào lời hứa của người yêu.

Đừng để những nỗi lo âu vu vơ làm sao động tình yêu trong trái tim mình.

Rồi một ngày nào đó lòng tin của em sẽ được bù đắp.

– Chị Hai ...

– Thôi ngủ đi để mai còn đến trường. Em phải cố để học cho trọn năm cuối.

Có như vậy mới không phụ lòng tin tưởng của người thân đối với em.

Hương Thủy mỉm cười:

– Em cám ơn chị.

Hương Vỹ cũng cười:

– Chính chị phải cám ơn em, vì em tin tưởng tâm sự với chị, nghe lời chị nói.

Vì như thế ít nhiều cũng bớt sự căng thẳng và mệt mỏi trong lòng. Em vui mọi người mới vui vẻ được.

– Em hiểu rồi. Em hứa sẽ không làm chị lo lắng nữa.

Và Hương Thủy đã cố ru mình vào giấc ngủ.

Tuy không được một giấc ngủ say, nhưng nàng cũng tìm được chút bình yên cho tâm hồn mình.

Thời gian cứ trôi để nỗi nhớ nhung mong đợi của người ở lại sâu lắng đong đầy hơn. Song song đó niềm âu lo cũng quẩn quanh tâm trí. Hương Thủy cứ dỏi mắt về chốn xa như muốn trông thấy bóng hình người yêu.

Nỗi ưu sầu và vút buồn vời vợi trên khuôn mặt của Hương Thủy đã không giấu được gia đình. Nhất là bà Minh Hương, bà nhận ra ngay sự thay đổi của con gái. Và bà cũng hiểu nguyên nhân của nó, song bà không đoán được nỗi buồn đó là sự đỗi hờn trong tình yêu hay nỗi đau buồn vì bị tổn thương. Bà muốn tìm hiểu, muốn con gái tâm sự như thuở nào, nó luôn ngả vào lòng bà kể mọi chuyện với bà, hỏi bà nên làm gì và điều gì không nên làm. Những lần như thế, bà thật sự cảm nhận được niềm vui hạnh phúc của mình, và tự hào vì mình là chỗ dựa tinh thần cho các con. Nhưng bây giờ chúng đã lớn khôn, đã tự mình ôm ấp tâm sự, không chia sẽ cùng bà. Bà cũng hiểu những tình cảm riêng tư của các con, có những điều chúng không thể bộc bạch. Vậy bà có nên hỏi, nên xen vào chuyện riêng của các con không?

Chỉ câu hỏi đó thôi mà bà cứ trăn trở mãi. Cho đến một hôm, tình cờ bà nghe Hương Vy hỏi:

Thủy à! Đã có tin của cậu ấy chưa?

Hương Thủy lắc đầu:

– Vẫn chưa chị à.

– Gần hai tháng rồi phải không em?

Hương Thủy gật đầu im lặng. Hương Vy cũng im lặng nhìn em gái, thở dài, hồi lâu mới hỏi:

– Em có đi hỏi thăm chưa?

– Biết hỏi tin ở đâu chớ chị? Em chưa lần nào đến nhà dì anh ấy cả. Thực sự ngày anh ấy đi em đã lo lắng bồn chồn và mất niềm tin rồi.

– Vậy giờ còn suy nghĩ và lo buồn chi nữa.

– Em như thế thì làm sao còn tinh thần để thi.

– Không khéo ba mẹ biết rồi hỏi, em giấu được sao? Ba mẹ mà buồn rầu ngã bệnh thì gia đình mình sẽ gặp khó khăn đó.

– Em đâu muốn thế. Nhưng chẳng hiểu sao không suy nghĩ không được. Vì sao em lại gặp trắc trở buồn phiền khi mới bước vào yêu thế này.

– Bây giờ em tính thế nào?

Hương Thủy lắc đầu thở dài:

– Em không biết nữa. Nhưng em cố gắng thi cho tốt. Thi rồi mới tính chị ạ.

– Em không có dự tính gì ư?

Hương Thủy nhìn chị:

– Sao chị hỏi thế. Chị đang lo lắng gì sao?

Hương Vy gật đầu:

– Ừ! Chị sợ em làm chuyện gì đó khiến ba mẹ và chị đau lòng.

– Chị Vy ... .

– Chị chỉ xin em khi quyết định làm gì hãy nghĩ đến ba mẹ đến chị, đến Hương Thảo nửa. Mọi người luôn quan tâm đến em là chỗ dựa để em đứng vững trong cuộc sống này.

– Chị Hai? Em biết, em hiểu rồi. Em hứa sẽ không làm điều gì khiến mọi người thất vọng đâu.

Bà Minh Hương đi về phòng. Bà thầm cám ơn Hương Vy đã thay bà quan tâm lo lắng cho các em. Nghe các con tâm sự, mọi gánh nặng trong lòng bà thực sự nhẹ đi rất nhiều.

Hương Thủy rất muốn tâm sự với mẹ song lại sợ mẹ lo buồn nên im lặng.

Ngồi trong giang đường mà hồn nàng để tận đâu đâu. Nàng thực sự không muốn nghĩ đến những điều không hay cho cuộc tình của mình.

Song thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà không hề cảm thông cho nỗi chờ đợi mong nhớ của nàng. Không hề biết mỗi thời khắc qua đi là niềm hy vọng của nàng giảm đi và hơi thở của nàng cũng nặng nề theo từng nhịp đập khắc khoải xót xa trong trái tim nàng.

Nàng bỗng nghe Thùy Dương nói với Hồng Ngọc:

– Ngọc này! Mi còn nhớ con nhỏ Mỹ Trân không?

– Dương nói con nhỏ của dòng hoàng tộc hồi năm cấp ba đó hả.

– Ư.

– Nhớ chứ. Tên cô ta là Tôn Nữ Thụy Mỹ Trân. Lúc nào cũng cao ngạo kiêu kỳ cho mình là dòng hoàng thất. Vậy mà quay lưng một cái đã thành con dân nước Mỹ. Lần trước về nước, thói kiêu kỳ không bỏ, ta nhìn là thấy chướng mắt rồi. Lần này về định làm gì nữa?

– Mời bạn bè họp mặt để đãi tiệc mừng lấy chồng.

Hồng Ngọc tròn mắt:

– Về nước lấy chồng ư?

– Cưới nhau bên đó rồi. Nay về thăm bà con, tiện thể mở tiệc mời bạn bè.

– Không biết anh chàng nào lọt vào mắt xanh cô ta thế? Hẳn đẹp trai và giàu có lắm.

Thùy Dương cười:

– Nghe giọng mi sao mà gai góc quá. Không ưa người ta hay ganh tỵ đây ...

Hương Thủy cúi xuống ghi bài. Nàng không còn tâm trí đâu để nghe chuyện người khác.

Bỗng Thùy Dương khều tay nàng:

– Thủy à! Vẫn chưa có tin của Trần Vỹ sao?

Hương Thủy gật đầu chớ không lên tiếng.

Hồng Ngọc nói xen vào:

– Không chừng anh ta lừa Thủy rồi. Biết đâu gia đình kêu qua đó để cưới vợ.

Thùy Dương cau mày:

– Miệng mi sao độc vậy . Không động viên an ủi thôi, còn nói cho nó chao đảo mất lòng tin. Mi có còn là bạn của nó không?

– Là bạn nên tao nói thẳng, nói thật để nó nhìn rõ vấn đề hơn. Lỡ sau này có thật đi nữa, nó cũng không bị ngã quỵ. Cứ tự dối mình dối lòng thì làm sao đứng vững để vượt qua nghịch cảnh.

– Mi đừng có triết lý quá. Mi thử rơi vào hoàn cảnh của nó rồi xem.

– Vậy mi giải thích xem vì sao hơn hai tháng rồi mà anh ta không nhắn tin hay liên lạc về. Anh ta đâu phải không biết nó đang mong nhớ chờ đợi. Cho dù bà anh ta đau nặng hay qua đời thì cũng đâu cần giấu nó. Việc gì im hơi lặng tiếng. Trừ phi vấn đề đó không thể nói được với nó.

Hương Thủy thấy đau đầu quá nên cáu gắt với bạn:

– Hai người có im, đi không, nói mà không sợ mỏi miệng ư!

Nhưng trong lòng Hương Thủy quả là đang tin những gì Hồng Ngọc nói ...

– Hương Thủy! Vì thương mi nên ta nói thẳng những suy nghĩ của ta ra, dù biết rằng điều đó sẽ làm mi đau lòng. Mi có trách hay giận thì ta chỉ có thể xin lỗi nhé! Song mi hãy nghĩ thật kỹ những điều ta nói rồi tự quyết định, đừng chờ đợi rồi chuốc lấy đau khổ. Còn như mi vẫn tin anh ấy thì cứ chờ. Nhưng mi cũng nên chuẩn bị tinh thần đón đợi tin xấu đó.

Hương Thủy nhìn Thùy Dương. Thùy Dương thở dài:

– Ừ! Ta cũng cho lời nhỏ Ngọc hữu lý. Song ta hy vọng tin xấu đó sẽ không xảy ra. Ở nhà hoài cũng buồn. Chủ nhật này mi đi với bọn ta dự tiệc nhà nhớ Mỹ Trân, mi sẽ thấy anh ta không là gì cả. Ta sẽ giới thiệu cho mi làm quen ...

Hương Thủy lắc đầu:

– Ta không thích chỗ đông đúc ồn ào. Hơn nữa, ta không quen cô ta, đến đó sẽ lạc lõng lắm.

– Còn bọn ta chi.

– Lúc đó bọn mi vui vẻ quên ta ngay. Thôi, đi chơi cho vui vẻ, đừng bận tâm vì ta ...

Tan buổi học, Hương Thủy ghé nhà sách. Nàng tìm rất, lâu mới thấy cuốn sách mình cần. Nhưng chưa kịp cầm lấy thì có bàn tay khác đã lấy đi. Nàng ngẩng nhìn người đàn ông đang tự nhiên mở sách đọc lướt qua rồi quay đi. Nhìn thấy không còn cuốn nào nữa, Hương Thủy vội lên tiếng:

– Này ông ơi ...

Người đàn ông quay lại:

– Cô gọi tôi?

Hương Thủy cúi chào:

– Dạ, xin lỗi.

– Có gì cô cứ nói.

– Hương Thủy lúng túng bởi cảm thấy lời mình sắp nói có chút vô lý. Nhưng biết làm sao hơn vì nàng đã đi qua mấy nhà sách rồi mới tìm thấy cuốn sách. Mà lại chỉ còn một cuốn, nó rất cần cho bài luận án tốt nghiệp của mình. Nếu để mất đi thì đến lúc nào mới tìm thấy, khi đó e muộn rồi. Nàng chỉ chỉ vào cuốn sách trên tay người đàn ông và ấp úng:

– Tôị. . tôi muốn ông nhường cuốn sách đó lại.

– Sao, cô cũng cần nó ư? Ồ! Biết làm sao đây, vì cháu tôi cũng đang cần nó, tôi hứa sẽ tìm cho được. Khó khăn lắm tôi mới tìm được, nên tôi không thể nhường lại cho cô. Mong cô thông cảm, xin chào.

– Ô khoan đã, ông ơi!

– Cô muốn nói gì?

– Hiện tôi đang chuẩn bị luận án tốt nghiệp và cuốn sách đó rất cần. Thiếu nó, tôi không thể hoàn thiện bản luận án của mình.

– Tôi thực sự không thể làm gì giúp cô, vì cháu tôi cũng cần. Xin chào.

Người đàn ông quay đi rồi mà Hương Thủy vẫn còn đứng ngẩn người ra đó.

Nàng cảm thấy như vừa bị cướp đi niềm tin và nghị lực của mình.

Nàng buồn phiền và chán chường khi nghĩ mọi điều tệ hại đang vây lấy mình. Hương Thủy lắc nhẹ đầu thở dài rồi bước.

Đi Nàng đạp xe vào công viên ngồi. Nàng thực sự muốn có được một không gian yên tĩnh để suy nghĩ. Nàng nhìn về phía trước bằng ánh mát sâu lắng u buồn và xa thẩm.

Trần Vỹ ơi . Vì sao anh không liên lạc với em. Anh có biết là em rất nhớ anh không? Em đã không thể tập trung để làm một việc nào cho trọn cả. Tinh thần em thế này thì em làm sao đủ tự tin bước vào cuộc thi quan trọng này chứ. Công sức cha mẹ đã nuôi nấng em, đặt lòng tin nơi em. Hy vọng của họ là được nhìn thấy em đạt kết quả tốt cho kỳ thi tốt nghiệp này. Tương lai của em cũng trong chờ vào nó.

Vậy mà giờ đây trong đầu em hoàn toàn trống rỗng, không một chữ tồn tại, chỉ có nỗi đau khổ, suy tư khắc khoải chờ đợi tin anh. Vì sao anh im lặng? Đã xảy ra chuyện gì với anh. Hay ... anh đang rơi vào tình cảnh như Hồng Ngọc nói? Trần Vỹ ơi! Cho dù thế nào, anh cũng không thể im lặng như vậy. Anh biết em đang trông đợi tin anh mà. Vì sao để em phải sông trong đau khố, để em ngờ vực tình, yêu của anh. Em rất muốn tin anh nhưng ... không có cơ sở nào để em bám víu vào đó để mà tin anh. Những gì anh đã làm đã để lại cho em toàn là một áng mây xám bay vờn quanh.

Em thực sự đang bế tắc trước tương lai đời mình. Nếu anh thực sự phản bội em, quên bỏ em, em sẽ không oán hận anh. Em cho đó là phận em vô duyên, em sẽ tự bóp chặt con tim mình để lòng mình cứng cỏi mà vững chân đi tìm tương ai đời mình.

Còn như anh vì hiếu đạo, em sẽ cầu chúc anh được vui vẻ hạnh phúc. Em sẽ giữ lời đã hứa với anh, chờ đợi ... cho dù thời gian có làm cho tóc em nhuộm màu sương khói ... Trần Vỹ, hãy trả lời em đi ... anh đang ở đâu.

Nước mắt Hương Thủy tuôn trào. Ông trời như muốn làm cho nỗi buồn trong lòng người trinh nữ sầu tư thê thiết hơn nên đã đổ cơn mưa. Nó không vần vũ mạnh bạo mà rào rào rồi rỉ rả trong những luồng gió thổi qua đủ làm se lòng người.

Hương Thủy đạp xe đi trong mưa, tâm hồn nhức nhối đầu óc nặng nề vô định. Nàng như quên bẵng đi là mình đang đạp xe trên đường phố ...

Tiếng còi xe phía sau vang lên làm Hương Thủy bừng tỉnh. Nàng đảo tay lái và ngã văng vào lề đường. Nàng nghe ngực thắt nghẹn, đầu choáng váng ...

Một đôi tay rắn chắn đỡ người nàng. Giọng nói trầm ấm nhưng có chút uy lực:

– Cô có sao không?

Hương Thủy nương vào tay người đàn ông để đứng lên.

– Tôi ... có lẽ không sao, nhưng có chút choáng váng.

– Vậy tôi đưa cô vào bệnh viện.

– Há! Bệnh viện ư ... Vậy thôi, tôi không đến đó đâu.

Hương Thủy vội vã rời khói tay người đàn ông để dựng xe đạp mình lên.

Song người đàn ông đã nắm tay nàng lại.

– Cô định đạp xe về nhà trong tình trạng này sao? Nếu đi một đoạn, cô bất ngờ ngã lăn ra đường thì biết làm sao? Dù tôi không phải là người đụng cô, nhưng tôi có phần lỗi vì làm cô giật mình. Tôi không muốn phải mất ngủ vì không biết rõ tình trạng sức khỏe của cô. Tôi nhất định phải đưa cô đến bác sĩ kiểm tra rồi mới yên tâm để cô về.

Hương Thủy tròn mắt:

– Ớ cái ông này. Tôi có bắt ông phải chịu trách nhiệm gì đâu mà lại nói thế.

Hương Thủy vùng vằng nhưng không thoát khỏi bàn tay nắm chặt của người đàn ông. Ông đẩy nàng vào chiếc xe du lịch của mình rồi đóng cửa lại. Sau đó, ông gọi xích lô bỏ xe đạp của Hương Thủy lên và nói:

– Anh đem xe này đi sửa giùm tôi. Sau đó chở đến địa chi này, họ sẽ thanh toán chi phí cho anh.

– Vâng, ông yên tâm.

– Rồi người đàn ông ngồi vào tay lái. Hương Thủy bực dọc:

– Sao ông ngang tàng và chuyên chế quá vậy, tôi có đồng ý việc ông làm đâu.

Mặc cho Hương Thủy nói gì, người đàn ông vẫn thản nhiên lái xe đi. Và ông dừng trước ngôi nhà lớn có biển để:

Phòng mạch tư của bác sĩ Duy Lân.

Người đàn ông mở cửa và nói:

– Đây là phòng mạch của bạn tôi. Vì thế cô yên tâm cho hắn kiểm tra.

– Nhưng tôi thực sự không sao.

– Tôi sẽ yên tâm hơn nếu có bác sĩ xác nhận đúng như lời cô nói. Xin mời.

Hương Thủy bước xuống xe, mặt xụ xuống lầm bầm.

– Chưa từng thấy ai lại thích rước phiền toái vào thân như ông ta. Hừ! Muốn thế, mình sẽ bắt ông ta trút túi cho cạn luôn.

Hương Thủy bước nhanh vào nhà, nàng bỗng nhẹ rùng mình vì ớn lạnh, rồi bất ngờ nhảy mũi ách xì liên tục.

Người đàn ông lắc đầu:

– Bị cảm lạnh rồi! Vậy mà nói có chịu nghe đâu.

Và ông lớn tiếng gọi:

– Duy Lân ơi! Cậu đâu rồi?

Cô y tá chạy ra:

– Anh Quang Minh.

– Chào. Có Duy Lân ở nhà không cô Thanh?

– Anh ấy vừa tới bệnh viện. Anh cần giúp gì?

– Hắn có nói chừng nào về không?

– Dạ, khoảng nửa tiếng. Cũng có vài người đang chờ.

– Vậy tôi chờ hắn.

– Mời anh vào phòng khách ngồi. Anh uống gì, em mang đến.

– Cho hai ly nước mát được rồi.

Cô Thanh nhìn Hương Thủy rồi nhìn Quang Minh:

– Cô ta đi với anh hả?

Quang Minh gật đầu. Hương Thủy ngồi xuống ghế. Nàng nói trong tiếng sụt sịt.

– Tên ông là Quang Minh hả?

– Có gì không?

Hương Thủy lắc đầu, nàng lại ách xì mấy tiếng nữa.

– Ông à! Tôi hổng chích đâu, cũng hổng uống thuốc nữa.

– Như vậy thì làm sao hết bệnh.

– Về nhà mẹ tôi cạo gió và cho xông thì khỏi.

Quang Minh bật cười:

– Không có uống thuốc lần nào sao?

– Phải. Bởi tôi rất khó uống thuốc. Uống vào là tôi ói hết cả ra, rồi bệnh càng nặng hơn.

Quang Minh lại cười. Hương Thủy ngạc nhiên:

– Sao ông lại cười. Có phải không tin lời tôi nói?

– À không.

Hương Thủy lại ách xì. Quang Minh rót ly trà nóng đưa cho nàng:

– Cô uống vào cho ấm. Có lẽ do cô dầm mưa nên bị cảm rồi.

Hương Thủy nhìn ra đường:

– Ông trời ngưng đổ mưa rồi.

Nhìn đồng hồ, Hương Thủy giật mình hoảng hốt:

– Sao, đã chiều rồi ư? Thôi chết. Chắc ở nhà ba mẹ tôi đang lo lắng lắm. Tôi phải về thôi.

Hương Thủy đứng bật lên định đi. Nhưng cơn choáng ập đến, nàng bỗng thấy trước mắt tối thui, nàng lảo đảo ngồi rơi lại ghế. Quang Minh lo lắng:

– Cô sao thế?

– Tôi bị choáng.

Quang Minh đứng lên:

– Cô nằm xuống xô-pha nghỉ đi, tôi đi gọi bác sĩ đến.

– Tôi ...

– Được rồi, tôi chỉ bảo hắn khám bệnh thôi.

Hương Thủy thở phào.

Duy Lân đi vào lớn tiếng:

– Có phải cậu đến không, Quang Minh.

– Phải. Sao cậu biết?

– Tớ thấy chiếc xe thì đoán ngay là cậu. Có chuyện gì mà tìm đến đây vậy?

– Đưa người bệnh đến nhờ cậu khám giùm.

Duy Lân nhìn theo tay chỉ của bạn và ngạc nhiên:

– Ai thế?

– Hả ... ờ tớ lỡ đụng cô ta. Cậu kiểm tra coi có bị thương ở đâu không. Sau đó khám rồi điều trị bệnh cảm cho cô ấy luôn giùm.

Duy Lân gật đầu và gọi:

– Cô Thanh ơi, đưa cô đây vào phòng khám giùm tôi.

Cô Thanh đi ra:

– Mời cô theo tôi.

Hương Thủy đứng lên do dự. Quang Minh nói:

– Cô vào đó đi, tôi sẽ dặn hắn mấy điều.

Chờ Hương Thủy đi rồi, Duy Lân kéo bạn ngồi xuống ghế hỏi:

– Cô ấy là ai vậy?

– Tớ đã nói rồi. Cậu không tin sao?

Trông cô ta không bị gì, sao cậu quan tâm lo lắng quá vậy?

– Này, ý cậu là gì hả? Cô ấy bị ngã xe vì do tớ bóp kèn làm cô ấy hoảng hốt.

Tuy nhìn cô không thấy gì, song cô ấy nghe tức ngực và bị choáng. Cậu bảo tớ không lo được ư?

Duy Lân cười:

– Hiểu rồi. Chỉ vì cô ấy nhìn cậu lạ lắm, nên tớ nghi ngờ mà hỏi thế.

Quang Minh lắc đầu cười:

– Các cậu lúc nào cùng thế, hễ thấy cô gái nào nhìn tớ thì các cậu lại suy diễn lung tung.

Ngay đến tên cô ta là gì tớ còn không biết thì làm gì có chuyện tình cảm ở đây. Thôi, cậu mau vào kiểm tra sức khỏe cô ấy đi. Nhớ là đừng có chích hay cho uống thuốc gì đấy.

– Sao thế?

– Ờ, thì cô ấy sợ mà.

Duy Lân bật cười:

– Chuyện vậy mà cậu cũng biết được. Ai nghe được thử có tin cậu và cô ta không có gì không?

Quang Minh đập vai bạn:

– Cậu có mau ới không. Tớ còn đưa cô ấy về.

– Nếu để trời tối quá, coi chừng đến đó tớ gặp phiền phức đấy.

Duy Lân đi qua phòng khám. Quang Minh nhìn theo lắc đầu.

Điện thoại trong túi reo lên. Quang Minh vội bấm máy.

– Alô, tôi đây. Có chuyện gì vậy cô Liên?

– Có khách ở bên Mỹ qua. Họ chờ anh khá lâu rồi.

Quang Minh sững sờ:

– Thôi chết. Tôi quên bãng đi rồi. Làm sao bây giờ, tôi chưa thể về lúc này được. Hay cô xin lỗi họ giùm và đặt bàn ở nhà hàng Cửu Long lúc tám giờ giúp tôi. Tôi sẽ gặp họ ở đó.

– Vậy anh chờ tôi nói chuyện với họ rồi cho anh hay luôn.

Thấy Duy Lân đi ra, Quang Minh nói nhanh:

– Một lát, cô gọi lại. - Và anh cúp máy hỏi bạn - Thế nào?

– Không có gì nặng lắm.

– Vậy nghĩa là có chút thương tổn à?

– Ừ Lúc ngã, bên hông phải bị cán vật gì đó nên bầm đen. Và chỗ cùi chỏ tay củng bị trầy xước hiện cô Thanh đang rửa vết thương và băng bó. Làm gì thì cô ấy cung phải uống thuốc để chống nhiễm trùng.

Quang Minh thở dài:

– Việc này chắc phải nhờ đến ba mẹ cô ta thôi. Ờ, cô ta tên gì vậy?

– Hương Thủy. Nguyễn Trần Hương Thủy. Hai mươi ba tuổi, sinh viên năm cuối khoa Kinh tế. Nhà ở đường Điện Biên Phủ, quận Ba.

Và Duy Lân cười:

– Tớ đã gặp cô ấy lúc trưa.

– Ở đâu?

– Trong một cửa hàng sách. Nhìn sự thất vọng của cô ấy vì không mua được cuốn sách, tớ cũng thấy xốn xang. Nhưng vì lỡ hứa với nhỏ Kim nên tớ đành làm ngơ ... Giờ tớ hiểu cô ấy cần cuốn sách đó để làm luận án tốt, nghiệp. Như vậy, cô ấy sẽ thiếu tư liệu thì làm sao hoàn chỉnh bản luận án của mình. Có phải vì suy nghĩ này mà cô ấy không tập trung để bị tiếng còi xe của tớ làm cho giật mình.

Lúc đó Hương Thủy bước ra nghe được nên nói:

– Hóa ra là anh đã tranh mua cuốn sách đó với tôi.

– Phải, tôi đã không may mắn khi những chuyện không vui cứ dồn dập đến với mình. Tưởng té thế này không hề gì, ai ngờ cũng để lại dấu tích. Chuyến này, tôi sẽ bị ba mẹ cấm cửa ít nhất cũng phải một tuần mới được đi lại tự do.

Tôi quả là xui xẻo khi gặp hai anh.

Hương Thủy nói một hơi dài rồi giận dỗi đi nhanh ra khỏi nhà. Duy Lân vội kêu lại:

– Cô Thủy, khoan đi đã!

– Tôi không nghe anh nói gì đâu.

– Cô nên để Quang Minh đưa về. Vết cấn bên hông của cô không nên xem thường được. Ngày mai hãy đến bệnh viện để chụp hình kiểm tra. Nếu tối nay thấy đau, cô phải uống thuốc rồi đến bệnh viện ngay.

Quang Minh nghe thế lo lắng:

– Sao cậu bảo là không nghiêm trọng mà.

– Phải. Nhưng khi cô ấy biết nghe lời và thương bản thân mình. Chớ còn đi đứng như cô ấy, ai biết có động đến vết bầm đang làm ảnh hưởng đến gan không.

Hương Thủy hết hồn.

– Anh nói sao, gan của tôi bị .... bị tổn thương há?

Duy Lân gật đầu:

– Giờ cô để Quang Minh đưa về để tránh động đến vết thương.

Trước sự việc không thể coi thường được, Hương Thủy đành lên xe cho Quang Minh đưa về. Cả hai không nhìn thấy nụ cười hóm hỉnh trên môi Duy Lân.

Nhìn sắc mặt lo âu của Hương Thủy, Quang Minh an ủi:

– Duy Lân nói là không nghiêm trọng rồi, cô đừng lo lắng quá.

– Tôi sợ ba mẹ lo lắng. Tôi sợ mình không thể làm tốt bài thi để ra trường.

Gia đình đang rất kỳ vọng ở tôi.

– Cô có cần tôi giúp gì không?

– Tôi cũng không biết nữa. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì được không?

– Điều đó đâu vấn đề gì. Song cô có chịu nghe và làm theo lời tôi nói không.

– Đâu anh nói thử xem.

– Cô phải giữ gìn sức khỏe của mình. Cô uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ thì bệnh sẽ khỏi, sẽ không làm cho gia đình lo lắng. Sức khỏe tốt rồi cô mới đủ tinh thần để lo việc học.

Hương Thủy thở dài:

– Nghĩa là tôi phải uống thuốc chớ gì?

Quang Minh cười:

– Đúng rồi! Cô nghĩ xem bệnh của cô mà không chích hay uống thuốc thì sẽ không bớt bệnh.

Có khi còn nặng hơn, chừng đó cô nhập viện thì cũng đâu tránh được tiêm thuốc. Còn tốn nhiều tiền bạc và thời gian.

Hương Thủy im lặng suy nghĩ. Quang Minh nói thêm:

– Thuốc có gì đâu mà cô sợ. Cô coi như đó là viên kẹo là được rồi. Hoặc nhắm mắt uống đại, vài ba lần thì không còn sợ nữa.

– Nếu uống thuốc bệnh tôi sẽ khỏi chứ?

Dù không rõ lắm, nhưng Quang Minh vẫn gật đầu để tạo thêm niềm tin cho Hương Thủy.

Nàng nói:

– Tôi sẽ nghe lời anh. Anh dừng xe lại đi!

– Sao thế?

– Đã tới nơi rồi.

– Ờ vậy sao!

Quang Minh đậu xe lại. Hương Thủy nói:

– Đi vào hẻm, đến căn nhà số bảy là nhà của tôi. Cám ơn sự giúp đỡ của anh.

– Không có gì! Mai, cô nhớ đến chỗ Duy Lân cho hắn kiểm tra lại bệnh cho cô nhé.

– Vâng. À ... còn xe đạp của tôi?

Quang Minh đưa cho Hương Thủy tấm danh thiếp:

– Ngày mai cô đến địa chỉ này gặp tôi.

Hương Thủy cầm lấy. Quang Minh cười nói:

– Tạm biệt. Chúc cô ngủ ngon.

– Chào anh.

Quang Minh chạy xe đi. Hương Thủy đi về nhà.

Bà Minh Hương mở cửa hỏi dồn:

– Con đi đâu mà mãi đến giờ mới về. Còn xe đạp đâu?

– Dạ, con bỏ sửa rồi, ngày mai lấy.

Ông Minh Hương hỏi:

– Con bị xe đụng hay sao mà xe hư, cả quần áo cũng lấm lem?

– Dạ .... song con không sao, chỉ bị trầy sơ ở tay.

– Vậy vào tấm rửa thay đồ rồi thoa thuốc đi con – Dạ.

– Hương Thủy đi về phòng. Hương Vy hỏi:

– Sao em về trễ vậy?

– Em bị xe đụng.

– Trời. Đi sao mà để bi đụng?

Hương Thủy thở dài:

– Em mãi lo nghĩ suy tư nên quên bẵng là mình đang đạp xe trên đường.

Hương Vy lắc đầu:

– Chị đã dặn em rồi sao vẫn thế chứ.

– Em xin lỗi.

– May là không chuyện gì. Nếu em bị làm sao thì có phải có lỗi với gia đình không.

– Em biết lỗi rồi, chị đừng la em nữa. Quả thật là em rất buồn. Sao mọi chuyện không may lại đồn dập đến với em. Em mệt mỏi quá.

Nhìn Hương Thủy rũ rượi g phờ mà lòng Hương Vy thương cảm xót xa.

Đêm đó Hương Thủy không sao chợp mắt được. Bao lo lắng ưu phiền như xâu xé lòng nàng.

Nàng sẽ làm gì đây khi mà đường tương lai đang bị mây mờ giăng lối.

Mấy tháng qua vì bị nỗi nhớ nhung âu lo trong mong đợi tin người yêu mà nàng đã xao lãng chuyện học hành. Để bây giờ tin nhắn vẫn bặt tăm, và nàng không còn sức lực mà chạy đến đích của con đường học vấn. Nàng không thể làm được gì khi trái tim mình đang rỉ máu. Nhưng chẳng lẽ nàng cứ phải ấp ủ nỗi đau buồn để cho thời gian trôi đi hoang phí cả tuổi xuân, dìm chết cả những ước mơ hoài bão của mình.

Người ta đã quên nàng rồi, vậy thì nàng còn mong nhớ đợi chờ chi nữa. Còn đau khổ làm gì, sao không bỏ lại sau lưng hay đào sâu đáy huyệt mà lịm chôn những đau thương bất hạnh của đời mình để mà ngẩng cao đầu đi tới xây dựng một cuộc sống tốt đẹp tươi vui hơn? Sao không xem như đó là giấc mơ buồn, để khi tỉnh lại ta có niềm tin ở con đường trước mặt?

Trần Vỹ, xin tạm biệt. Nếu còn duyên nợ, ta sẽ không gặp lại nhau muộn màng. Còn như mình thực sự mất nhau, em vẫn không hận anh, vẫn luôn cầu chúc anh hạnh phúc. Em sẽ vững vàng đi tiếp con đường của mình. Trần Vỹ ...

Trần Vỹ ...

Hương Thủy gọi thầm mãi tên Trần Vỹ rồi thiếp dần vào giấc ngủ đầy ác mộng.