1. Cơ hội
Tên ta, Ursula.
Mỗi khi nhắc tới cái tên này đám hải tộc luôn dùng một loại ngữ khí vừa khiếp sợ lại vừa khinh bỉ, mặc dù chúng có thể chỉ là lũ cá tôm với bộ não không lớn hơn hạt đậu bao nhiêu.
"Mày nói là Ursula?!!!"
"Đúng, thật là đáng sợ!!!"
Đương nhiên còn có tiếng hét.
"A!!!!"
"Mụ ta có bộ tóc đen giống hệt như một đàn rắn!"
"Còn có tám cái chân bạch tuộc không ngừng ngoe nguẩy nữa. Nếu bị mấy cái chân này bắt được thì mày sẽ không bao giờ còn có cơ hội về nhà nữa!"
"Nơi mụ ta sống là khu vực chết chóc của biển. Ở đó không có ánh sáng, chỉ có những linh hồn đau thương, những bài ca đưa đám để chia buồn với những tính mạng mất đi".
"Tuyệt vọng, đau buồn và chết chóc! Đó là thế giới riêng mang lại sức mạnh cho Ursula. Đừng nhắc đến cái tên đó nữa, yên lặng nào! Mày nghe đi, mụ ta lại mắt đầu hát bài hát ma quái để chờ đợi tế phẩm thuần khiết tiếp theo dưới rãnh biển tối tăm kìa!!!"
Đương nhiên, những đoạn đối thoại trên đều là Bảo Bảo và Bối Bối ra ngoài chơi nghe thấy về thuật lại với ta.
Bảo Bảo và Bối Bối là thú cưng của ta, bạn bè của ta, người nhà của ta. Chúng là hai con cá chình màu đen, cũng là đối tượng duy nhất có thể nói chuyện với ta trong suốt kiếp sống lưu đày lâu dài của ta.
Nếu như hai ba trăm năm trước nghe thấy lũ ngu xuẩn nọ dám chửi rủa ta như vậy ta nhất định sẽ giận dữ, có lẽ còn có thể đập phá tan hoang căn phòng của mình. Có điều bây giờ ta lại có thể bình tĩnh như đang nghe một chuyện cười.
"Được rồi, Bảo Bảo, Bối Bối. Đừng có bơi vòng vòng nữa". Ta đưa tay ngăn Bảo Bảo và Bối Bối lại. Chúng đang bắt chước dáng vẻ sợ hãi khi nhắc đến tên ta của đám hải tộc ngu xuẩn thấp hèn đó một cách rất sống động.
"Đừng tưởng rằng làm như vậy đã có thể di chuyển sự chú ý của ta, khiến ta không truy cứu chuyện các ngươi trốn ra ngoài chơi trong lúc ta ngủ nữa. Ta vẫn nhớ đấy, ta phải nói mấy lần nữa hả? Nếu như gặp phải mấy con quái vật lợi hại có thể phát hiện hơi thở trên người các ngươi thì các ngươi sẽ bị người ta ninh canh hết!"
"Cái gì? Ngươi hỏi nấu là gì à? Đó là một loại phương thức nấu ăn của loài người. Mà này, ta nói rồi, đừng cố di chuyển sức chú ý của ta!"
"Tò mò? Tò mò cái quái gì? Ngươi chỉ muốn né tránh hình phạt mà thôi. Đừng tưởng rằng ta không biết, Bảo Bảo ạ".
"Tóm lại, hình phạt của các ngươi là: Đi, đi kéo hai chiếc thuyền xuống cho ta, xem có thứ gì mới lạ không!"
Vẫy tay biến Bảo Bảo và Bối Bối thành hai nữ yêu Siren, có nửa người trên của phụ nữ loài người xinh đẹp, thân hình kỳ lạ của loài chim và cả tiếng ca trí mạng đủ để khiến các thủy thủ lái thuyền lao vào đá ngầm, cuối cùng biến mất trong vòng tay biển cả, trở thành vật sưu tầm của ta.
Bối Bối ngoan ngoãn bơi lên trên mặt biển, Bảo Bảo lề mề bơi phía sau, vừa bơi còn vừa cằn nhằn: Biến thành hình dạng này bơi khó thật. Hai khối thịt trước ngực sinh ra bao nhiêu là lực cản. Của chủ nhân lớn như vậy mà sao vẫn bơi được nhanh thế không biết. Đại loại nhảm nhí như vậy. Đến tận lúc bị ta dùng xúc tu quất vào mông nó mới thôi không lầm bầm nữa, dang đôi cánh (vốn là hai cái vây) đuổi theo Bối Bối đằng trước.
Còn ta thì lười nhác ngồi trên chiếc ghế được làm từ một con trai khổng lồ, dùng ba trong số tám chiếc xúc tu điều chế ma dược giọng hát, thứ này được dùng cho Bảo Bảo và Bối Bối mỗi khi chúng biến thành Siren. Dù sao hai con cá chình cũng không thể phát ra tiếng ca tuyệt vời được, kể cả khi chúng đã có bề ngoài của Siren. Uống loại ma dược này vào chúng sẽ có thể phục chế giọng hát của ta trước kia, hát được những ca khúc hút hồn người khác, làm cho đám người ngu xuẩn ngông cuồng dám thách thức uy nghiêm của biển cả kia phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Chuyện này là một chuyện rất thông thường trong những năm tháng dài đằng đẵng của ta, và ta không hề biết trước được rằng mệnh lệnh bắt Bảo Bảo và Bối Bối đi mê hoặc tàu thuyền không khác gì mọi lần này của ta đã mang lại một cơ hội tốt đẹp đến mức nào.
Mà cơ hội này...
... Ta đã chờ đợi từ lâu lắm rồi.