Tôi nhớ rất rõ, cũng chính công viên này, cũng gốc cây tôi đang ngồi đây, với tập nhạc nhàu nát trên chiếc quần Jean đã bạc màu và rách nhiều chỗ. Còn gốc cây đằng kia cũng là nơi em và tôi đã từng ngồi qua. Nhưng 2 gốc cây ấy bây giờ đã khác xưa nhiều. Cũng phải thôi Uyên nhỉ ? Đã năm năm rồi còn gì! Năm năm, một thời gian chắc đã đủ dài để một người tìm quên một người, nhưng với tôi thì không. "Năm năm rồi không gặp....". Năm năm ai oán trong âm nhạc ấy chắc cũng tương tự như năm năm xa cách của chúng ta thôi, phải không Uyên? Ngày ấy, có lẽ em đã từng nhìn tôi đang say sưa với những bản nhạc đầu tay nằm ngổn ngang trên thảm cỏ. Và rồi ngọn gió đã vô tình hay cố ý đem chúng sang bên em, để em mỉm cười nhìn tôi lúng túng, để tôi vụng về với câu xin lỗi ngập ngừng. Em trả những nốt nhạc ấy về cho tôi và hỏi:- "Có phải anh sáng tác những bản nhạc này không?". Tôi mỉm cười gật đầu rồi trở về giang sơn của mình.... Cả chiều hôm đó, tôi chỉ thấy những nốt nhạc của tôi nhảy múa theo từng nhịp điệu và âm hưởng từ giọng nói nhỏ nhẹ của em. Chúng ta quen nhau từ đó Uyên nhỉ ? Lúc ấy em thật vui vẻ và hồn nhiên. Còn tôi, tôi bối rối và ngây ngô làm sao ấy. Tôi chỉ đủ can đảm để trả lời "Đăng" khi em hỏi tên tôi, em kiên nhẫn và khẽ cười với tôi như chờ đợi. Làn môi ướt, đôi mắt long lanh cùng mái tóc dài, đen mượt phủ kín bờ vai thon đã làm tăng thêm nét thùy mị của em, nó cũng dịu dàng như em vậy "Lâm Thảo Uyên", ái nữ của một vị Bác Sĩ khá nổi tiếng và là một nữ sinh lớp 12 của trường Sidney Girl High School. Tôi cảm thấy thật vui khi được làm láng giềng với em, với trường em. Tôi thường nắm tay em, đi thật sát bên tôi trên suốt con đường với hai hàng cây rợp bóng, để bàn chân chúng tôi khẽ dẫm lên những xác lá vàng rơi. Tôi than:- "Con đường này ngắn quá Uyên nhỉ ?". Em hỏi:- "Đường ngắn nhưng tình dài phải không anh?!" và tôi sung sướng siết chặt tay em. Có lẽ chúng tôi sẽ còn vui vẻ lắm nếu kỳ thi tú tài đừng bao giờ đến. Nhưng nó đã đến, đến với mùa đông rét mướt, và em gọi nó là bước ngoặt mới của cuộc đời. Em lo lắng thật nhiều cho kỳ thi, tôi lo lắng nhìn tương lai đang đến.... Cuối cùng mùa thi cử cũng qua, để rồi sau đó em theo Y khoa như một truyền thống tốt đẹp của gia đình. Còn tôi, tôi vác đàn vào trường âm nhạc để quyết tâm thực hiện những ước mơ và lý tưởng của tôi. Cũng từ đó tôi và em không còn dịp cùng ngồi đợi xe những buổi chiều tan học. Cũng từ đó, đường xưa chỉ một mình tôi lầm lũi bước đi trong mệt mỏi. Lần cuối cùng tôi và em sánh bước trên con đường ngắn nhất ấy, em đã nói thật nhiều, nhưng tôi chẳng còn nghe, chẳng còn thấy điều gì nữa. Tai tôi như đã ù, mắt tôi như đã mờ đi và hơi thở như hụt hẫng, vì tim tôi đang đập mạnh, thật nhanh khi nghe em nói:- "Chúng ta chia tay anh nhé?". Tôi im lặng, em giải thích:- "Tình yêu không chỉ là một chút đam mê, lãng mạn. Cũng không hoàn toàn bị khống chế bởi vật chất...." Tôi đau đớn nhìn mắt em hoen đỏ, nhìn hai giọt sầu lăn dần xuống đôi gò má như đã tiều tụy đi nhiều. Tôi ao ước được cất chúng vào lòng để mắt em luôn trong sáng. Em quay mặt đi:- "Em không muốn sống mãi trong mơ, còn cuộc đời trước mặt....". Tôi như muốn ghì chặt lấy bờ vai run run ấy, nhưng tôi đã kiệt sức. Em nhìn tôi và hỏi:- "Em biết.... anh sẽ sống mãi với những lý tưởng và ước vọng của một nười luôn say mê âm nhạc phải không anh?". Tôi im lặng, và sự im lặng ấy đã đưa em xa tôi. Tôi không hiểu gì cả, và cũng chẳng muốn hiểu, vì tôi đang tranh thủ những giây phút quý báu cuối cùng để thu nhặt tất cả những hình ảnh, lời nói của em vào ký ức trước khi chúng kịp tan biến đi như hạt nắng chiều. Hình như tôi lập lại câu nói ngày nào:- "Con đường này sao ngắn quá....". Em dứt khoát:- "Nhưng đường đời còn dài lắm anh ạ!". Tôi tự hỏi lòng mình:- "Tại sao, tại sao tôi mất em? Vì tôi không thực tế ư ?". Tôi nhìn em bước những bước nặng nề lên xe buýt, cánh cửa ngăn cách đang từ từ khép chặt lại. Tôi không còn được ngồi cạnh em ở băng ghế sau cùng, không còn được đưa em về nhà như xưa nữa. Tôi gọi em:- "Uyên ơi! Anh sẽ mãi nhớ em....".Em cúi mặt không nhìn tôi. Hình như em đang khóc, em khóc cho tình tôi và em, em khóc khi tôi đang nuối tiếc, em khóc trong sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh.... Xe lăn bánh khi tôi đang thì thầm hát những lời nhạc đầu tiên của bài hát tôi sẽ viết cho em, viết cho mối tình đầu và viết về con đường ngắn nhất:- "Ngày xa xưa ta hứa nhau, tình đến ngàn sau, ngờ đâu em giờ xa rất xa, tình đầu chôn dấu"....