Chương 1
- Ông vì người đàn bà đó mà bỏ rơi mẹ con tôi sao?_Người phụ nữ lên tiếng.- Tôi xin lỗi. Con tôi sẽ nuôi, vẫn cho nó gặp bà, hàng tháng tôi cũng sẽ cấp tiền cho bà._Tiếng người đàn ông nhẹ giọng.
- Hoàng Chính Hải tôi sẽ không bao giờ thhứ cho ông, mãi mãi không bao giờ thhứ cho ông..._Người phụ nư thét lên
Bà ta biến mất trong làn khói trắng.
- Bích Diệu... Bích diệu...
Ông ta hét lên, tỉnh lại, mở mắa nhìn lại xung quanh
- Thì ra chỉ là mơ. Đã 17 năm rồi sao bà vẫn chưha cho tôi.
*****
Sáng hôm sau ở một ngôi nhà nhỏ.
- Chúc ba, mẹ một buổi sáng vui vẻ_nhỏ lên tiếng
- Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường con đừng nên đi trễ.
- Vâng ạ! Con đang rất chờ đợi đây_nhỏ vừa ăn vừa nói
- Có cần ba đưa con đến trường không?
- Ba à! Con lớn rồi mà, tự con có thể đi đến trường được.
- Nếu như con lớn rồi thì sao có thể vừa ăn vừa nói như vậy chứ?_Mẹ nhỏ vừa nói vừa đưa ly sữa cho nhỏ._Con uống đi rồi đi học.
Nhỏ vừa uống sữa vừa cầm chiếc cặp, uống xong nhỏ lập tức mang cặp vào.
- Thưa ba mẹ con đi học đây!
Vừa nói xong là nhỏ chạy vụa ngoài. Cầm cái bản đồ trên tay mà nhỏ cứ thì thầm mãi
- Từ nhà mình đến trường chỉ có 15" sao mình đi mãi mà không thấy trường đâu nhỉ?
Nhỏ quyết định sang bên kia đường để hỏi đường. Vừa mới bước sang 1 chiếc xe hơi sang trọng đi tới... Ầm... Kít... Những tiếng động vang trời liên tiếp kêu lên. Người tài xế chạy ra chỗ nhỏ.
- Cháu không sao chứ?
Nhỏ lúc này vẫn còn nằm 1 đống dưới đất. Một phản xạ tự nhiên nhỏ đưay chạm lên sợi dây chuyền cỏ 4 lá
- May quá nó vẫn không sao.
- Cháu có sao không vậy?
- Không có gì đâu chú!
Chú tài xế đỡ nhỏ dậy. Giờ nhỏ mới phát hiện chân mình bị chảy máu rất nhiều, nhỏ cứ cà nhắc mà đứng dậy.
- Cháu xin lỗi vì va vào xe của chú nhưng chú có thể chỉ giúp cháu đường đến học viên HT không ạ?
- Cháu học ở đó à?
- Vâng ạ.
Chú tà xế bước gần đến xói gì đó với người trong xe. Rồi ông bước lại gần nhỏ
- Cháu lên xe đi chú sẽ chở cháu đến trường.
- Nhưng mà như vậy thì...
- Không sao đâu cháu lên đi không thì trễ học đấy
Chú tài xế đỡ nhỏ lên xe. Nhỏ không chú ý đến người ngồi kế bên mình cho lăm. Từ từ tháo cặp xuống nhỏ lấy bông lau vết máu.
- Con gái thời nay ghê thật đấy.
Nhỏ ngạc nhiên quay lên nhìn hắn rất thản nhiên và buông ra 1 câu hỏi:
- Như thế nào gọi là ghê?_rồi tiếp tục quay xuống lau vết thương.
- Cô không biết sao còn hỏi?
- Xin lỗi đầu óc tôi ngây thơ không thể hiểu được ý anh nói.
- Xem ra cô ngây thơ quá đấy
- Hiểu sao cũng được! Nói đi tôi ghê chỗ nào?
- Lũ con gái thấy trai đẹp trai giỏi thì giả vờ đụng xe rồi ăn vạ! Như vậy đủ chưa nhỉ tiểu thư ngây thơ?
- Anh... Anh
Nhỏ đưay chỉ thẳng lên mặt của hắn ngay lập tức hắn đẩy tay nhỏ ra
- -Anh gì mà anh?
- Tôi cho anh biết cái hạng người như anh không đáng để tôi ngồi chung xe. Gì chứ? Đẹp trai, tài giỏi nghe mà mắc ói. Còn nữa, ngồi chung xe với kẻ đại đại nổ đại đại lựu đạn như anh chỉ làm cho tôi mau banh xác thôi_Nhỏ nói 1 hồi không dừng
- Dừng. Cô nói đủ chưa vậy?