Chương 1

Khi chồng bà Trang là một Hạ-Sĩ-Quan của QLVNCH, hy sinh vì tổ quốc, sau một trận đánh quần thảo với CSBV tại vùng giới tuyến trong mùa Hè đỏ lửa năm 1972. Lúc đó Tường mới lên 2 tuổi. Tuy bà Trang là một phụ nữ hiền lành chất phát, nhưng trời phú cho một sắc đẹp khá mặn mà, nên sau đó có rất nhiều thanh niên đã đem lòng yêu thương bà, và thực lòng muốn xây dựng hôn nhân, nhưng bà Trang đã nhất mực từ chối khéo, tất cả những người đã để ý đến bà, và quyết định ở vậy để nuôi con thờ chồng...

Khi Tường vừa lên 5 tuổi, giống bố như đúc, bắt đầu đi học lớp mẫu giáo. Bà Trang cảm thấy có nhiều thì giờ hơn, trong lúc con còn ở tại trường. Mỗi ngày bà có thêm thì giờ để đi bỏ hàng mối kiếm lời, cộng với số lương trợ cấp tử tuất hàng tháng của chồng, nên hai mẹ con có một đời sống tương đối dễ thở, mặc dầu ở vào hoàn cảnh mẹ góa con côi. Bởi vậy bà Trang cảm thấy rất an phận với cuộc sống hiện tại.

Nghe tiếng gõ cửa, bé Tường chạy ra mở cửa va kêu : Dì Thảo ! Làm như không nghe thấy tiếng chào của cháu, bà Thảo em gái của bà Trang hớt hải hỏi : Chị Trang đâu ? Nghe tiếng em gái, bà Trang vội vàng từ nhà trong chạy ra, vừa thấy mặt chị, bà Thảo không kịp ngồi, và nói như ra lệnh : "Mẹ con chị phải sửa soạn gấp để sáng ngày mốt đi Mỹ ! Em đã ghi tên chị và thằng Tường trong sở Mỹ chỗ em làm việc rồi". Bà Trang muốn hỏi cô em gái thêm chi tiết, vì đây là một tin quá đột ngột bất ngờ đối với bà, nhưng bà Thảo trả lời không có thì giờ để giải thích, và tiếp :" Chị muốn đi sang Mỹ hay là muốn ở lại sống với VC ?" Nói xong, bà Thảo vội vàng bước ra cửa, và nói với lại : "Sáng ngày mốt lúc 10 giờ sáng, em sẽ đến đón hai mẹ con chị vào phi trường Tân-Sơn-Nhất để đáp máy bay đi Mỹ... " Với tình trạng ở Sàigòn hiện tại, hai mẹ con bà Trang không có sự lựa chọn nào khác.