Thầy Hai Minh làm thơ ký hãng Charner có chung tình với một cô ã củng làm một sở.
Tình nặng nghỉa nồng, tuy cha mẹ thầy rất không bằng lòng cho cái lối tự do kết hôn của thầy, mấy phen rầy la trách mắng nhưng củng chẳng làm sao cho thầy xa người thương của thầy đặng.
Tình sâu hiếu nặng, thầy tuy vui với người thương mà buồn cùng cha mẹ. Cha mẹ thầy cũng nghĩ, để vậy thì không chịu được, còn làm ra cho tới nước, chia rẽ đôi đàng thì bỡi thương con không nở.
Một bửa thầy Hai Minh tiếp đặng phong thơ của cha ở Sóc Trăng gỡi lên như vầy:
"Cha không lẽ phải tùy con mà con cũng không lẽ làm cho buồn lòng cha mẹ vậy cha mẹ tính như vầy: Kễ từ ngày nay, trong hai năm mà con ở với nó nếu sanh đặng chút con thì cha mẹ vui lòng đễ vậy, bằng không, con phải ép lòng xa nó để cha mẹ lo chỗ khác cho".
Từ đấy thầy Hai Minh có hơi lo một chút, trong tũ của thầy thường thấy có những hộp thuốc Phụ khoa Kim Phụng hoàn để cho cô uống. Năm tháng rồi mà không thấy thai nghén gì cả, thầy bảo cô nghỉ uống để uống thuốc Tây, chích thuốc bổ. Năm sáu tháng như vậy nửa mà không con thì cũng không con, hại thầy càng lo hơn nữa.
Trong hảng có anh Chà làm việc không vợ không con, không nhà không cữa là bạn thân cũa thầy. Anh thấy nhà thầy rộng rải mới xin cho ở đậu; thầy bằng lòng vì anh nọ tánh ý thật thà dễ thương. Anh Chà về ỡ, tướng rất nhu mì hiền hậu, ít hay nói chuyện, cũng không đi chơi, thường hay ở nhà xem sách.
Trong hạn kỳ hai năm, năm đầu thầy buồn thầy lo, nhưng bước đầu năm sau thầy vui mừng vô hạng. Cô có thai. Hy vọng của thầy chỉ có bấy nhiêu. Thầy mua thuốc dưỡng thai cho cô uống, lo từ giấc ngũ bữa ăn, không cho cô đi làm nửa; một đều thầy cũng không quên là viết thơ về báo tin mừng cho cha mẹ hay.
Gần ngày sanh, cô ăn ngon ngũ được, mụ coi lại nói đẻ con trai làm cho thầy càng mừng hơn nữa. Mẹ thầy đặng thơ, mau xách gói lên nuôi dâu, qua ngày sau cha thầy cũng theo lên.
Bửa cô lâm bồn, thầy đi mời thầy rước mụ, mua thuốc lăn xăn mà không biết mệt. Mười hai giờ khuya bửa đó, thầy đi mua thuốc về vừa nghe trong phòng có tiếng con nít khóc, thầy mừng quá, dắc cha mẹ vào phòng mừng cháu.
Ba người vừa vô tới thì chưng hững đứng sựng lại mà có một mình thầy Hai Minh ngơ ngác hơn hết. Thầy nhìn mặt cha mẹ mà không nói đặng một tiếng gì. Thầy xem kỹ lại thấy đứa nhỏ nước da đen ngăm, bộ mạnh mẽ, giống hệch anh Chà ở đậu.
Thầy mỡ miệng nói nhỏ: "Không phải con tôi mà!".
Chị vợ day qua nhìn con rồi day lại nhìn chồng mà nói:
- Vậy chớ ai nói là con cũa mình bao giờ đâu?
Thầy không nói gì nửa, dắc cha mẹ bước ra cửa mà coi bộ giận dữ lắm. Lúc đi ngang qua mặt anh Chà thầy ngó trân anh ta mà nói lầm bầm: