Chương 1
Vừa đặt mình nằm xuống giường tôi đã thiu thiu ngủ. Giải thích cho những cơn buồn ngủ sớm thế này, tôi bảo đó là một trong những triệu chứng của bệnh đau bao tử. Nhưng Mỵ thì không chịu tin như vậy. - Bệnh gì mà khôn thế? - Sao khôn? - Thứ bệnh trưởng giả, nhà giầu. Tôi cười: - Mình cũng khá giầu đấy chứ. Mỵ bĩu môi: - Bởi vậy. Em không chịu cho anh ngủ sớm đâu. Tôi ngạc nhiên: - Anh buồn ngủ thì phải cho anh ngủ chứ? Mỵ dẫu mỏ thật dài: - Thế mới là ích kỷ. Em nhịn đói hai ba tiếng đồng hồ chờ cơm anh về trễ, em đọc sách để thức chờ anh làm việc đến nửa khuya thì đựơc, còn anh mới mười giờ tối đã lăn ra ngủ để em thao thức một mình thế được à? Mỵ nhiều lần đã cằn nhằn như thế nhưng hôm nào không cố tình thức để làm việc tới khuya thì tôi vừa nằm xuống là đã ngủ dễ dàng. Lần này ngồi nhìn tôi ngủ, Mỵ bất chợt cảm thấy căn nhà vắng vẻ dễ sợ. Cơn tức lại đến, Mỵ trườn mình đến gần tôi. Đang leo lên cây xoài đầy trái chín mọng, sắp sửa hái một trái no tròn vàng ối vào tay thì tôi đau nhói một bên mông, giật mình mở mắt, Mỵ đang ngồi lom khom nhìn: - Em tức anh quá. - Gì? - Lại ngủ rồi. Nghĩ tới trái xoài ăn hụt trong giấc mơ, tôi nổi cáu: - Phá kkhông à. - Không cho anh ngủ! - Yên không, anh đang mệt. - Không. Anh để em thức một mình vậy hả? - Thì em ngủ đi. Nói xong, tôi lại nhắm mắt, hy vọng tìm lại đựơc cây xoài để leo lên hái. Mỵ cáu thực sự, co chân đạp nhẹ vào hông tôi. Sắp sửa lơ mơ trở lại, tôi giật thót mình vì cái đạp của vợ. Tôi ngồi nhỏm dậy trên giường, vồ lấy bàn chân nàng cắn mạnh một cái.. cho bỏ ghét. Cái cắn khá đau làm Mỵ kêu rú lên, dựt chân lại, lết đến một góc giường ngồi tựa lưng vào tường. Nước mắt trào lên mắt, lăn dài xuống má, trong lúc Mỵ bật lên những tiếng rên nhỏ, tôi tỉnh cả ngủ, cơn tức tiêu tan thật nhanh. Tôi ngơ ngác nhìn vợ ngồi khóc tỉ tê: - Ơ kìa, sao lại khóc? Mỵ không trả lời, quay mặt ra chỗ khác. - Nín đi em, anh xin lỗi. Mỵ quay phắt lại: - Làm người ta đau xin lỗi xuông là được hả? Tôi lết lại gần, vuốt ve trên vai nàng: - Anh xin lỗi nghe. Ai bảo người ta đang buồn ngủ... Mỵ hất tay tôi ra: - Anh ích kỷ, anh phải nghĩ tới em chứ. Nhà có hai người, anh ngủ để em thức một mình sao? - Nhưng sao em không ngủ đi? - Em không buồn ngủ. - Rồi em bắt anh thức theo? - Chứ sao. Tôi rên lên: - Để làm gì vậy? - Em sợ ma! - Trời đất ơi. Em nhớ dùm anh là sáng mai anh phải đi làm nhé. Mỵ ngồi im. Tôi ôm choàng hai tay quanh cổ Mỵ: - Thôi nằm xuống đây với anh, ngủ đi. Mỵ nhủng nhẳng xô tôi ra, nhưng tôi đã kéo Mỵ ngã lọt vào lòng. Hai đứa nằm lăn ra giừơng. Tôi đưa tay tắt đèn và bật ngọn đèn ngủ. Mỵ nằm im cạnh tôi. Hình như Mỵ đã hơi buồn ngủ. Nhưng tôi lại bắt đầu tỉnh. Những hoạt động trong vài phút qua làm cơn buồn ngủ biến mất. Mùi thơm từ người Mỵ thoang thoảng đến mũi làm tôi chú ý, chợt nhớ ra rằng Mỵ vừa mới tắm. Tôi nhích lại gần mái tóc Mỵ, hít mạnh. Thoang thoảng hương thơm Eau de cologne Emeraude Coty ở chân tóc. Tôi bỗng thấy rạo rực cả người, choàng nhẹ tay qua người Mỵ. Mỵ giật mình: - Gì thế? - Không. Một chút, My lại giật mình: - Gì nữa thế? - Hì hì Tiếng cười như một ám hiệu quá quen thuộc, Mỵ nhăn mặt: - Ngủ đi anh. Em buồn ngủ rồi. - Đừng. Ngủ giờ này sớm quá. - Phá người ta phải không? - Em muốn ngủ thì cứ ...ngủ đi. Anh làm gì thì kệ anh. Mỵ nhăn nhó. Tôi xoay Mỵ nằm đối diện. ... Tôi âu yếm nhìn vợ. Nàng nằm yên, hai tay choàng lên cổ tôi, ánh mắt nàng long lanh trong bóng tối. Tôi nhớ tới lần đầu tiên được hôn Mỵ khi hai đứa mới yêu nhau, ánh mắt nàng đã long lanh như thế. Tôi úp mặt lên vai nàng, cắn thật đau, rít lên khe khẽ: - Yêu quá chừng quá đỗi. Mỵ kêu lớn: - Đau... Tôi mặc kệ, định cắn nữa. Mỵ trườn mình tránh né: - Nằm yên Mỵ nói cái này cho nghe. - Nói đi - Nằm yên đã nào. Tôi nằm ngoan ngoãn Mỵ hỏi: - Vũ còn nhớ hôm đám cưới không? Tôi bật cười: - Nhớ. Mới tháng ba, nhưng nhớ chuyện gì mới được chớ? - Tối hôm.. đầu tiên tụi mình ở với nhau ấy. Tôi à một tiếng. Buổi tối, sau khi ở nhà hàng về cả hai đứa mệt nhoài. Những ly rượu chuốc mừng của bạn bè làm tôi chếnh choáng. Căn nhà vắng lặng oang oang tiếng hát ê a của anh chàng say rượu. Mỵ suỵt suỵt: - Khẽ chứ, hàng xóm mất ngủ vì tiếng hát của anh Tôi cười vang vang: - Kệ họ. Mình có quyền. - Quyền gì? - Quyền của những kẻ vừa cưới nhau. Quyền của những kẻ sung sướng. Thay bộ veste, tôi nhào vô phòng tắm. Mỵ la: - Say rượu mà tắm đau chết. - Dám... đi luôn lắm. Nhưng anh nóng quá. Khi tôi trở ra, tới phiên Mỵ vào. Tôi bảo: - Nước lạnh lắm. Coi xem có tắm được không đã, kẻo đau đó Mỵ. Mỵ hóm hỉnh nhại lại: - Dám đi luôn lắm, nhưng em nóng... bắt chước anh. ... Hai đứa nằm bên nhau. Căn phòng tối im lặng như tờ. suốt một ngày bận rộn, nối tiếp những ngày bận rộn trước đám cưới làm cả hai cùng mệt mỏi. Tôi duỗi dài tay cho Mỵ gối đầu, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Tiếng thạch thùng tặc lưỡi đâu đó. Bất ngờ tôi nghe tiếng thút thít nho nhỏ. Tôi giật mình nghe ngóng. Mỵ nằm co rúm như con tôm, thân thể rung nhè nhẹ sau mỗi tiếng nấc. Tôi ngạc nhiên: - Ơ, con nhỏ này, kỳ chưa? Sao em khóc? Mỵ nói nhỏ, đứt quãng: - Em... nhớ ... nhà. - Thiên địa ơi, mới xa có mấy tiếng đã thế.. - Em đâu có quen ngủ nhà người lạ. - Nhà nào lạ? Nhà chúng mình mà. - Không. Em thích ngủ ở nhà em cơ. - Lấy chồng rồi thì thôi chứ. - Nhớ mợ quá hà. Huhụ.. Tôi vừa tức cười vừa bực mình. Đúng là cái trò... con gái đi lấy chồng. Thường ngày Mỵ du côn du kề, ba gai phá phách là thế, mà bây giờ y hệt đứa bé con, tôi dỗ dành: - Nín đi em. Quê lắm. Mỵ mở to mắt, khóc lớn hơn: - Sao mà quê? Anh không thương em gì cả. - Thương chứ. Nhưng khóc kiểu.. ngây thơ cụ ấy kỳ quá. - Người ta nhớ nhà thật mà. - Nhớ nhà thì cũng phải chịu. Lấy chồng thì phải theo chồng chớ. - Em muốn về nhà. - Đùa. Bây giờ mà đòi về thì điên hết chỗ điên. Mỵ sụt sịt: - Biết vậy chẳng thèm lấy chồng cho xong. - Em ghét anh à? - Không. - Sao lại hối vì lấy anh? - Hồi nào? - Em vừa nói đó. - Ừ, em không muốn xa gia đình. Tôi phì cười: - Mỵ làm như anh chia rẽ em với gia đình vậy. Thôi ngủ đi, mai anh đưa về nhà. Tôi ôm Mỵ trong lòng, nàng úp mặt vào ngực tôi. Hai đứa thiếp vào cơn mơ mệt mỏi. Tôi giật mình thức giấc khoảng ba bốn giờ sáng. Bên tôi, Mỵ ngủ ngon lành, hai tay ôm chặt lấy chiếc gối ôm. Tự dưng tôi mỉm cười. Thế mà kêu nhớ nhà, ngủ không được. Thế mà than thở nhớ mẹ nhớ em chẳng muốn lấy chồng. Đúng là trẻ con. Tôi đặt ngón tay trỏ lên sống mũi người vợ trẻ, kéo nhè nhẹ xuống dưới. Mỵ trở mình, mở mắt. Đôi mắt nàng thoáng ngỡ ngàng phút giây và nhận ra người đàn ông nằm cạnh là chồng mình từ "hôm qua". Mỵ choàng hai tay lên cổ tôi. Tôi ôm choàng lấy vợ, siết chặt và thì thầm: - Chó ơi. Thương quá. Ba tháng qua trong hoan lạc vỡ bờ. Mỵ không còn lạ nhà lạ cửa, lại bắt đầu nghịch ngợm, phá phách dễ sợ. Tôi không bao giờ ngờ - dù đã qua một thời gian dài yêu nhau - Mỵ lại nhõng nhẽo đến thế. Nhiều lúc tôi bật cười một mình khi ý nghĩ "mình cưới một đứa trẻ con" đến với tôi. ... Mỵ nhìn tôi, nhỏ nhẹ: - Bây giờ nghĩ lại thấy anh nói đúng. - đúng gì? - Hôm ấy.. quê ghê. Nằm khóc ngon lành. - Ừ, khóc mùi mẫn. Mỵ dấu mặt vào ngực trần của tôi: - Chỉ tại anh dụ dỗ em. - Hợ.. - Hôm nay vẫn còn nhớ nhà như thường. Tôi kêu lên: - Ối giời. Mỵ cười khúc khích: - Nhưng em không khóc đâu. Tôi vùng dậy. Dáng Mỵ cắt nét trên nền drap trắng. Tôi cúi xuống, vùi mặt vào suối tóc thơm của nàng. - Anh thèm em. Mỵ vò vò mái tóc tôi: - Lại tham nữa. Mất ngủ vì anh. Tôi nghe tiếng cười nho nhỏ ròn tan và bắt gặp mình vồ vập. Giấc ngủ đến dễ dàng với Mỵ sau đó, nhưng tôi vẫn không ngủ được. Trong thoải mái rã rời, tôi nằm hồi tưởng lại những ngày đáng ghi nhớ trong quá khứ và thấy yêu vợ thật nồng nàn... * Tôi muốn cáu với Mỵ: - Em cười gì vậy? Sao không trả lời anh? Mỵ vẫn cười, nàng bước loăng quăng quanh mấy gốc cây gần chỗ tôi đứng: - Lấy chồng? Nói chuyện ấy kỳ thấy mồ. - Đừng đùa nữa. Anh nói đứng đắn mà. Tôi nhìn nụ cười tươi tắn và tinh nghịch trên đôi môi đỏ thắm, chiếc cổ trắng nõn nà và mái tóc đổ dài đong đưa trên vai Mỵ, tôi "long trọng" nhắc lại: - Mỵ, anh hỏi thật mà. Em bằng lòng chúng mình lấy nhau chứ? - Kỳ cục. Hỏi hoài. Thôi ông ơi, tôi biết rõ ông quá mà. - biết gì? - Anh có tật hay quên, hôm nay nói cái gì mai lại quên khuấy mất, ai mà tin anh hỏi thật. Tôi bực dọc, nhưng thấy mình khôi hài vì tự nhiên nóng nẩy trong khi tôi mong mỏi sự việc sẽ tiến triển một cách khác. Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra thật cảm động, trữ tình. Tôi ngỏ lời cầu hôn, Mỵ cảm động ngả đầu lên vai tôi gật gật nhận lời thay câu đáp. Nhưng kỳ, con bé lại cười chứ, và lại còn có vẻ diễu diễu thế nào. - Vũ này, em nói thật, em còn trẻ con lắm. Em sợ em sẽ gây đủ chuyện rắc rối với nhà chồng vì không biết giữ gìn lời ăn tiếng nói, không biết ý tứ trong cử chỉ của em. Vậy thì làm sao lấy chồng được? - Rồi em sẽ biết hết. Em sẽ là người lớn mà. - Nhưng cho được đến lúc đó thì chúng mình đã cãi nhau, giận nhau biết bao nhiêu lần. Tôi nói: - Không có chuyện đó đâu. Anh sẽ nhịn em. - Sợ rằng anh lại mau quên. - Đời nào. - thực sự anh đã nghĩ kỹ về chuyện hôn nhân chưa? Có thật anh đã muốn lập gia đình và thôi ăn chơi bay bướm? Tôi nghiêm nghị: - Anh nghĩ kỹ rồi. Anh yêu em và muốn lấy em. Mỵ cũng làm mặt nghiêm trang: - Anh chắc chắn? - Chắc chắn! - Vậy câu trả lời của em là em muốn lấy anh. Tôi kêu lên sung sướng, ôm choàng lấy nàng: - Em nhận lời nhé. - Ừ, với những điều anh đã hứa cơ. Tôi cúi xuống hôn chùn chụt trên má nàng: - Cám ơn em bé bỏng. Tôi hôn chụt cái nữa trên má kia: - Em dễ thương. Và một cái trên trán: - Em nhõng nhẽo. Một cái trên mũi nàng: - Em xinh xắn của anh. Nhưng khi tôi cúi xuống môi nàng thì Mỵ xô ra: - Ẩu vừa thôi. Có ai trong nhà trông thấy thì chết. - Cả nhà ngủ trưa hết mà. Tôi dìu Mỵ ngồi xuống chiếc ghế xích đu: - Mỵ này. - Gì cơ? - Anh đã hứa sẽ nhịn em khi chúng mình cãi nhau, anh cũng mong em sẽ nhịn anh khi anh cáu giận. - Được chứ. - Nhưng anh không muốn em vì nhịn mà cứ giấu những bất bình ở trong lòng. Phải nói thật cho nhau biết, em đồng ý thế không? - Đồng ý. Mỵ tiếp: - Và em không muốn anh trở nên một người sợ vợ bao giờ. Nếu em lỡ có... hỗn với anh, anh tha hồ xài xể em.. Vũ cười: - Mong thế. - Cho phép anh được đánh em nữa, nếu em hư. - Được quá. Cả hai người cùng cười thoải mái. Và lần này thì Mỵ bằng lòng cho tôi hôn môi nàng. Buổi trưa đi qua, nhẹ nhàng và dễ thương. Tôi bảo Mỵ âu yếm: - Trưa nay cũng giống như mọi buổi trưa khác, nhưng tất cả đều đã thay đổi nhỉ em? * Nhưng mà sự thật Mỵ vẫn chưa ý thức được cuộc sống sắp tới. Mỵ vẫn ăn chơi, đùa phá nhởn nhơ trước những lăng xăng lo lắng của tôi.Khi tôi than: - Em ơi! anh nhức đầu vì phải tính toán. Mỵ hỏi: - Tính toán gì mà phải nhức đầu? - Những chi phí cho đám cưới của chúng mình. Mỵ so vai: - Tính làm gì cho mệt. Em có đòi hỏi hột xoàn, kim cương gì đâu. Em bằng lòng đeo "vàng giả" đầy người cho bà con họ hàng xuýt xoa chơi. Họ đâu có nhìn sát vào người em mà biết được em đeo nữ trang giả. Minh là dân "chịu chơi" mà. Đâu cần thiết chuyện đó. Mặt tôi nhăn như cái bị xẹp. Mỵ cười trêu tôi: - Về phần em anh đừng lo. Em sẽ có đủ hết mọi thứ. Tôi hỏi: - Ở đâu em có? Mỵ nheo mắt: - Miễn sao có thì thôi. Tôi thở dài: - Anh không muốn em phải vất vả để mượn bạn bè. Nữ trang của em để đó anh lo cho. Mỵ bĩu môi: - Em thèm vào đeo nữ trang. Quê bỏ xừ đi ấy. Tôi nhăn nhăn: - Đám cưới mà em. - Thì đám cưới chứ sao. - Em không đeo gì họ nói... Mỵ thắc mắc: - Ai nói? - Họ ấy. Bà con hai bên này, hàng xóm láng giềng này. Họ sẽ chê anh không lo cho em đầy đủ. Mỵ nhún vai: - Khỏi cần "họ". Cần em biết là đựơc rồi. Anh lấy em chứ bộ anh lấy họ hở? Tôi nhìn Mỵ chán nản buông xuôi: - Thôi, em muốn làm gì thì làm. Mỵ trợn mắt với tôi: - Thật nhé. Anh để tùy em lo cho em hở? Tôi gật đầu: - Ừ! - Cấm nhăn nhó. - Ừ! Mỵ cười thật tươi: - Em sẽ đi may sắm với nhỏ Tú. Tôi giật mình, gì chứ để nhỏ Tú cố vấn cho Mỵ may sắm thì có nước nghe bà con họ hàng nói vào nói ra chói tai thôi. Cô dâu mà mặc "soirré" đứng bên cạnh chú rể làm lễ trước bàn thờ ông bà thì quả là... kỳ cục. Tôi nói với Mỵ: - Thôi, đừng đi với Tú em ạ. Mỵ tròn mắt: - Anh vừa nói tùy em mà. Tôi gật đầu: - Thì tùy em, nhưng may sắm theo ý em ấy chứ. Mỵ mím môi trên: - Em cứ đi với Tú. Em sẽ mặc những bộ đồ "đặc biệt" nhất trong ngày đám cưới. Mình "dân chơi" mà sợ gì anh nhỉ? Mặt tôi méo đi, bỏ ra về. Mỵ theo tôi ra cửa, lầu bầu: - Chưa lấy chồng mà mệt thế này. Chừng lấy chồng xong chắc Mỵ phải trốn chồng về nhà ở quá. * Trở về nhà tôi nằm lăn ra giường nghĩ ngợi lan man. Cũng vẫn là chuyện hai đứa lấy nhau. Tôi không thể hiểu được Mỵ, nàng làm như chuyện cưới hỏi cũng giống như bao chuyện khạc Sự thực, tôi phải lo tối tăm mắt mụi Gia đình đôi bên đều khá giả, nhưng riêng hai đứa thì rất nghẹo Tôi không muốn nhờ cậy ba mẹ anh em tôi, mà gia đình Mỵ thì lại càng không thể. Ít ra, tôi muốn tôi phải là... tôi, một thằng ngon lành, một thằng tự lập. Chả lẽ đến cái việc cưới vợ mà cũng ngửa tay ra xin gia đình nữa sao? Làm vậy thì bết quá, chỉ có những tên "ký sinh" mới làm trò đó. Tôi đã từng nói với Mỵ: - Anh để dành được ba trăm. Liệu có đủ không em? Mỵ cười hồn nhiên: - Gì mà không đủ. Đừng bầy vẽ gì nhiều, miễn cũng như người ta là xong mà. - Như người ta là thế nào? - Thì... mua nhẫn cưới đính hột xoàn nho nhỏ thôi, áo cưới kiểu Tây phương cho hợp thời trang, ăn ở nhà hàng đừng lớn quá, độ hai chục thồi.. Tôi tá hoa? tam tinh: - Nếu có thế thì chắc không khó lắm, em chỉ phải chịu khó chờ đợi anh vài ba năm nữa thôi. Mỵ cười khúc khích, cấu nhẹ vào vai tôi: - Trông mặt anh em tưởng anh trúng gió. - Anh cảm động. - Vì sao? - ý kiến em rất hay và đơn giản. - Ừ. - Chỉ tiếc anh không làm nổi. - Vậy thì thôi, đừng lấy vợ nữa. Mỵ Ôm nhẹ đầu tôi áp vào ngực nàng: - Tội nghiệp anh, em đùa đấy. Anh đừng cố gắng quá sức mình làm gì cho mệt. Riêng phần em, em cũng để dành được chút chút. Suýt nữa tôi buột miệng hỏi: - Bao nhiêu hở em? Đâu có được. Dù của riêng nàng, tôi cũng không có quyền bắt nàng chung sức góp công với tôi trong vụ này. Tôi vội vàng vung tay: - Của em thì em cứ giữ để đấy. Anh lo hết được mà. Mỵ nhỏ nhẹ: - Cho em góp phần lo lắng với anh chứ. - Anh không muốn... - Em năn nỉ anh. Tôi im lặng quay đi, ngượng với mình vì sự im lặng đầu hàng này. Như thế, việc lo đám cưới vẫn được tiến hành trong bàn tính và gặp nhiều bế tắc khác, tỉ như hôm nay chẳng hạn. Tôi miên man hình dung ra Mỵ, nghĩ về những vui buồn chia xẻ với nàng từ gần sáu năm qua. Con bé tôi yêu của những năm xưa bây giờ vẫn thế. Mỵ là một hiện tượng. Và tôi, thầy tướng số đã đoán rằng tôi có máu nghệ sĩ - tôi có máu làm thơ viết truyện ngắn lăng nhăng - nên rất nhiều đam mê. Có nhẽ đúng, vì tôi mê Mỵ như mệ. gái. Mê đến đỗi, tôi không tin mình sẽ "sống cho ra sống" được, nếu mất Mỵ. Đường duyên số đã mở ra vào một buổi chiệu Hôm ấy cách nay gần sáu năm, tôi ngồi trong tòa soạn của một tờ tuần báo quen, đấu láo với tên bạn là biên tập viên phụ trách mục văn nghê. Một truyện ngắn, hai bài thơ đăng trong ba số báo, tờ báo chỉ cho tôi năm xập Tên bạn cười cười: - Năm ngàn không đủ tiền cà phê thuốc lá cho những đêm thao thức nặn óc sáng tác. Tôi cười theo: - Thích thì viết, tiền bạc nghĩa lý gì. Tôi biết tôi nói phét. Tiền bạc nghĩa lý lắm chứ, nhất là đối với tôi giai đoạn này. Mua sách đọc, may mặc lặt vặt... tôi không muốn xin ba mẹ tôi những khoản chi tiêu đó. Tiền học, tiền nuôi ăn, tiền chi tiêu hàng tháng... tôi đã lấy của gia đình. Dù ba tôi là Chủ sự trong một công ty bề thế, dù mẹ tôi buôn bán áp phe thêm, đồng tiền kiếm được cũng rất khó khăn, rất giá trị. Tôi không có quyền đòi hơn những gì đã có. Ngồi nói chuyện trời mưa trời nắng một lúc vừa tính đứng lên ra về thì một cô bé bước vào. Quen thói ngông nghênh của những tên có chút máu nghệ sĩ, tôi nghĩ thầm: - Con bé kháu ghê. Độ mười bẩy là cùng. Con bé tiếng vào, ngượng ngập hỏi tôi: - Thưa ông, tôi xin gặp ông Huy Mạc ạ. Tôi chỉ tên bạn: - Tên này đây cô. Con bé e lệ rút ra một bao thơ, lí nhí: - Thưa ông Huy Mạc. Tôi có mấy bài thơ xin gửi để đăng trong báo... Nếu ông không chê là dở... Huy Mạc nhìn con bé bằng ánh mắt khó có thể chấp nhận. Đàn ông cái gì cũng đáng khen. Độ lượng, nghĩa hiêp, hào phóng, nhưng chỉ phải nết xấu thấy gái là mắt la mày liếc như mèo thấy mỡ. Ánh mắt Huy Mạc lúc này đang diễn tả điều đó. Hắn nhìn như xoáy vào người con bé, như thôi miên. Con bé ngượng ngập cúi mặt. Huy Mạc vồn vã: - Xong ngay. Cô đã gửi bài này cho báo lần nào chưa nhỉ? - Dạ chưa. Tôi và gia đình mới từ Nha Trang dọn vào Sàigòn nên bây giờ mới có dịp... Huy Mạc đưa tay cầm phong thư: - Bài đây hả. Tôi xem được chứ? - Dạ. Gửi ông. Huy Mạc bóc bao thư, lôi ra bốn bài thơ ngắn, mỗi bài độ hai mươi câu. Tôi cúi nhìn trong lúc Huy Mạc lăng xăng mời con bé ngồi. Chữ viết công nhận đẹp, tròn trĩnh dễ thương lạ. Chẳng biết em bé nắn nót hàng giờ mới được thế hay không? Tôi nhìn bút hiệu trước. Kiều Mỵ. Cha mẹ! Tên nghe kêu dữ, nhưng quả thật xứng với người. Huy Mạc cúi đầu đọc lướt qua bài thơ tám chữ của con bé. Hắn kêu lên: - Khá quá. Con bé đỏ mặt. Huy Mạc kêu nữa: - Được quá. Con bé lại càng thẹn thùng thêm. Tôi liếc vào trang giấy. Những vần thơ nhẹ nhàng, giản dị nhưng lãng mạn. Tôi hơi ngạc nhiên và bắt đầu nhìn con bé với đôi mắt khác hơn. Đọc xong bốn bài, Huy Mạc ồn ào: - Khỏi cần chờ đợi Hộp thư cô cũng biết là cả bốn bài tôi đều chọn đăng hết. Và đăng trong một kỳ, trên hai trang liền nhau có đóng khung... Con bé có vẻ cảm động: - Dạ. Cám ơn ông. - Nhưng cô phải cho tiếp những bài khác để đi các số sau. Tôi sẽ lăng xê đặc biệt để tên tuổi cô trở thành một hiện tượng quen thuộc với độc giả mới được. Thơ tình của cô lãng mạn và êm ái lắm... Cả ba chúng tôi đều cười. Huy Mạc vỗ vỗ lên vai tôi: - Đi theo chiều hướng bay bướm đó thì hiện thời nổi nhất là nhà thơ Thanh Vũ đây. Con bé kêu lên: - Ông THanh Vũ đây ạ? Hân hạnh quá, từ mấy năm nay Mỵ theo dõi thơ và truyện ngắn của ông trên báo này không sót một bài nào. Mỵ thích giọng văn của ông ghê đi. Tôi lại nhìn con bé bằng ánh mắt khác hơn chút nữa. Hình như mũi tôi nở lớn thêm một tí. Tôi nhìn con bé như nhìn một đồng đội, một thi hữa tương đắc. Trong lúc đó Huy Mạc lại nhìn con bé bằng ánh mắt của một bác sĩ, một phân tích gia. Tôi bỗng tự hỏi, sao hắn lại chọn nghề này được nhỉ? Tôi nói với con bé: - Mong là cô khen thật lòng. - Dạ. Mỵ nói thật chứ. - Cám ơn cô. CHúng tôi bắt đầu nói chuyện cởi mở, thân mật hơn. Chỉ vài chục phút sau tôi đã nhận ra con bé này không hiền. Lém lỉnh, đối đáp và có lẽ là bướng bỉnh nữa. Tôi ngạc nhiên khi biết Kiều Mỵ mới mười sáu tuổi. Tôi nghĩ thầm: - Em lớn quá. Đoán em mười bẩy là mình đoán qua gương mặt. Còn thực sự, với thân hình em thì... Vậy mà em mới mười sáu tuổi, gần rưỡi thôi ư? - Tôi lại thắc mắc, với tuổi ấy em đã có kinh nghiệm gì trong tình ái, em đã có... gì chưa mà sao thơ em ướt át được đến vậy? Kiều Mỵ ngồi đấu tưng bừng với chúng tôi gần một giờ đồng hồ rồi mới đứng lên cáo từ. Huy Mạc có vẻ tiếc ra mặt vì không ai "giữ chùa" cho hắn bỏ đi theo "nàng". Hắn hò hẹn: - Nhớ mang tiếp các bài khác cho anh nhé. Anh mong đó. Chúng tôi đã đổi cách xưng hô thân mật từ trước đó. Kiều Mỵ ngoan ngoãn đáp: - Dạ, em sẽ gửi đến ngay. - Sao thế. Mang tay đến cho nhanh chứ. - Em sợ bận. - Ồ, bận gì. Cố gắng một tí,dịp maỵ.. Mỵ cúi đầu chào chúng tôi, bước ra cửa. Tôi bỗn nẩy một ý định. Phần muốn trêu tức Huy Mạc phần muốn theo hút dấu con bé dễ thương ấy. Tôi bâng khuâng vì "hắn" rồi. Tôi bảo bạn: - Tao về. - Ở chơi chút nữa đã. - Thôi. Có chút việc. Huy Mạc nhìn theo bóng Kiều Mỵ rồi nhìn tôi có vẻ nghi ngờ. Tôi cười cười nháy mắt với hắn rồi bước ra đường. Kiều Mỵ đang nhẩn nha bước đi. Tôi lặng lẽ đến cạnh nàng: - Cô không khó chịu vì tôi đi cùng chứ? Con bé hơi giật mình: - À.. không, thưa anh. - Cô về đâu? Mỵ ngập ngừng: - Em định về nhà người bạn ở gần đây. - Anh đưa Mỵ một quãng đường được chứ? Mỵ không đáp, mỉm cười. Tôi cũng im lặng bước cạnh nàng, cứ như Mỵ đã bằng lòng. Một chốc, Mỵ gợi chuyện: - Anh làm thơ từ bao lâu rồi? - Độ năm năm hồi tôi đi lính. Tôi bật cười. Nỗi gì làm tôi trở thành lúng túng lúc anh lúc tôi, lúc cô lúc gọi tên như thế? Tôi nói thêm: - Anh giải ngũ sau khi bị thương phải nằm bệnh viện gần ba tháng. Mỵ hỏi tôi đủ thứ chuyện. Thêm một thời gian ngắn mà chúng tôi như thân nhau hơn nữa. Tôi càng khám phá ra ở Mỵ những điều hay hay. Mỵ kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà lẽ ra phải quen nhau khá thân mới biết được. Tôi tự nhủ có lẽ tại con bé - không cô bé chứ - ít tuổi, thơ ngây nên vô tư và cởi mở như thế. Dù sao thì cũng vì vậy mà tôi quý mến Mỵ thêm. Không cần phân tách tôi cũng tự biết tôi và Mỵ là đôi bạn vô cùng thân thiết. Chúng tôi không chỉ cùng đi một đoạn đường mà là đi hết buổi chiều hôm ấy. Tôi đưa Mỵ đến nhà cô bạn. Mỵ giới thiệu tôi cùng Thục Vy với vẻ... hãnh diện và bạn nàng cũng lộ vẻ hâm mộ tôi ra mặt. Trong một thoáng tôi đã nghĩ, kể ra mình cũng nổi tiếng, cũng "có thớ" lắm đấy chứ. Thục Vy mời chúng tôi vào nhà. Tôi ngồi với hai cô gái ở trong vườn trên những chiếc ghế mây đan, thật rộng. Nhà Thục Vy khá giầu và cô bé này nói năng nhỏ nhẹ kiểu yểu điệu thục nữ, cũng hay hay. Hai cô bé nói chuyện với nhau, về một cuộc tranh giải bóng bàn nào đó tổ chức ở Câu Lạc Bộ thanh niên Sàigòn. Một lát, Mỵ quay hỏi tôi: - Anh biết chơi ping-pong không anh? - Anh biết, nhưng chơi dở lắm. Thục Vy góp chuyện: - Mỵ giỏi ping-pong lắm anh. Giỏi từ ngày ở Nha trang cơ. Mỗi lần Vy ra nghỉ hè ngoài đó thường đi với Mỵ dự các buổi đấu tranh giải địa phương, hào hứng lắm. Mỵ từng đoạt giải rồi đó anh. Mỵ cười lườm bạn: - Nói nhiều quá đi Vy. Thục Vy cười tươi: - Có tài thì phải khoe chứ Mỵ. Để Vy nói tiếp. Lần này Mỵ đang dự tranh giải vô địch bóng bàn thiếu niên SàiGòn đấy anh. Tôi reo lên: - Hoan hô nhà thơ chuộng thể thao. Mỵ nghiêng đầu kêu: - Anh trêu Mỵ đấy à? - Đâu có, khen thật đấy chứ. Anh lại thấy hợp với Mỵ thêm một điểm: dù là sinh hoạt văn nghệ, anh vẫn ưa tôn chỉ: một tinh thần trong sạch trong một thân thể lành mạnh hơn là bê tha như những đấng nghệ sĩ bây giờ... Trông họ có vẻ bệnh hoạn, yếu đuối thế nào. Mỵ thích thú: - Anh có thích đấu bóng bàn không? - Thích chứ. - Mỵ mời anh thứ sáu này đến dự buổi đấu bán kết của Mỵ, Nhận lời không? - Nhận cả hai tay. - Vậy thì buổi chiều thứ sau, trước ba giờ anh có mặt ở đây cùng đi với hai đứa tụi này. Thục Vy nói. Tôi gật đầu sốt sắng. Tôi và My ra về. Chúng tôi đi ngược con đường một chiều êm ả và sang trọng. Mỵ hỏi: - Anh về đâu? - Phú Nhuận. - Anh đi bằng phương tiện gì? - Vespa. Anh gởi ở rạp xinê gần tòa báo. - Vậy anh đi trước nhé. Mỵ ghé vào chợ mua vài thứ đồ ăn cho mẹ rồi về sau. Hỏi nhà Mỵ, cô bé chỉ cười không đáp. Tôi không gạn hỏi thêm, tự nhủ sẽ hỏi nàng trong dịp khác. Hay hỏi Thục Vy cũng được. Chúng tôi chia tay nhau, Mỵ rẽ vào lối cửa sau khu chợ. Chiều thứ sáu tôi có mặt ở nhà Thục Vy từ hai giờ. Hai giờ rưỡi Mỵ mới đến. Chúng tôi dồn nhau trong chiếc xe hơi của ba Mỵ, tài xế lái đưa đến câu lạc bộ thanh niên Sàigòn. Tôi có dịp nhìn kỹ hai cô gái - nhìn kỹ Mỵ thì đúng hơn - trong bộ đồng phục trắng. Áo chemise trắng cổ bẻ, tay ngắn. Quần short trắng vải bóng, giầy bata trắng, Mỵ hôm nay bước vào nơi so tài khác hẳn dáng dấp của Mỵ hôm trước, khi bước vào tòa báo. Tự tin, bạo dạn và vững chắc. Mỵ len lỏi qua các đám đông, Thục Vy theo sau và tôi sau cùng. Ban tổ chức hướng dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi dành cho đấu thủ. Nam nữ ngồi lẫn lộn, cười nói ồn ào. Nhiều người chào Mỵ, cô bé dơ tay vẫy lại. Tôi chợt thấy mình lạc lõng, mình "xuống thớ" giữa khung cảnh này. Tôi bèn ngồi xuống ghế, im thin thít. Ban tổ chức tuyên bố cuộc đấu để vào chung kết bắt đầu. Tôi ngồi yên theo dõi trận đấu. Đánh đơn và đánh đôi, Mỵ đều có tham dự. Khi Mỵ ra "sân", tôi thấy hơi hồi hộp. Đối thủ của nàng là một cô tốt tướng, hai bắp chân to và chắc. Cánh tay cô ta lớn và rậm rạp, cứ nhìn không cũng đủ mất tinh thần rồi chứ chưa nói gì đến những cú quạt trái, rờ ve, tiu của cô nàng. Nhưng Mỵ lại không tỏ vẻ gì nao núng. Nàng tự tin, đó là một đức tính. Cuộc đấu bắt đầu, hiệp đầu Mỵ không khá lắm, bị đối thủ dẫn trước. Mỵ đuổi theo sát nút nhưng vẫn bị thua. Bàn thứ hai đầy vẻ quyết định. Mỵ như quên tôi, quên mọi người, không còn giữ gìn nữa mà chỉ chú tâm vào cuộc đấu. Đối thủ của nàng cũng vậy. Mắt cô ta long lên sòng sọc như V1 đáng ghen V2, hai chân dậm bình bịch mỗi lần chuyển mình đón đỡ những cú quạt trái ác liệt của Mỵ. Trông cô ta nặng nề bao nhiêu thì trông Mỵ thanh thoát bấy nhiêu. Mái tóc dài chấm vai xòe ra như đôi cánh chụp xuống chiếc gáy trắng hồng của Mỵ mỗi khi nàng nhẩy lên cao hay nghiêng mình chận banh. Trận thứ hai Mỵ thắng. Như vậy phải đấu thêm bàn thứ ba. Tôi hồi hộp thấy rõ. Buột miệng,tôi kêu át cả tiếng mọi người để ủng hộ gà nhà. - Nhất định thắng nhé Mỵ! Tôi thấy Mỵ nhếch môi cười, giao banh trước. Từng phút trôi qua lôi cuốn hồi hộp. Cuối cùng, tôi thở ra khoan khoái trong tiếng reo hò cổ võ của mọi người, Mỵ thắng đối thủ vẻ vang. Thục Vy bảo bạn: - Ta cứ tưởng con nhỏ đó ăn gỏi bạn rồi chứ! Mỵ cười kiêu hãnh: - Cuối cùng ta ăn gỏi nó. Thục Vy quay sang tôi: - Có phải anh Vũ khuyến khích không Mỵ? Mỵ nhìn tôi hai má ửng hồng: - Có lẽ vậy. Thục Vy trêu: - Tiếng anh lớn nhất. Tôi trả lời - Miệng anh vốn to. Chúng tôi vui đùa suốt chiều hôm đó. * Tôi và Mỵ trở thành đôi bạn thật sự. Đúng hơn, một thứ tình cảm nhẹ nhàng đã nhen nhúm trong lòng hai đứa. Tôi cảm thấy yêu Mỵ một cách lãng mạn và thơ mộng. Mỵ đã mời tôi đến nhà sau một thời gian "tìm hiểu" tôi, Mỵ nói thế. Nhà báo Huy Mạc cũng mở máy tấn công nàng nhưng thất bại. Tuy cay cú, Huy mạc vẫn cố gắng tạo cảm tình với Kiều Mỵ bằng những cuốn báo đăng trang trọng những bài thơ của Mỵ sáng tác. Huy Mạc cũng được mời đến nhà chơi như tôi, nhưng khác hơn, tôi từng được mời ăn tiệc ở nhà nàng nhân ngày sinh nhật đứa em nhỏ. Gia đình Mỵ khá giàu. Mỗi lần đến chơi tôi đều được tiếp đón nồng hậu. Hình như Mỵ đã giới thiệu hơi kỹ tôi nên từ ông bố, từ bà mẹ trở xuống đứa em nhỏ đều biết rõ tôi. Có một lần đứa em nhỏ của Mỵ chạy ra ghé tai tôi thủ thỉ: - Anh Vũ ơi, bộ anh ... mê chị Mỵ hở? Tôi kêu lên: - Trời đất! -??? - Ai bảo em vậy? - Chị Mỹ. Em nghe chị Mỹ hỏi chị Mỵ là thằng Vũ nó mê mày phải không, tao thấy nó chiều mày hơn kép chiều đào nữa. - Rồi chị Mỵ nói sao? - Chị Mỵ cười cười bỏ đi. - Nhưng sao em lại hỏi anh vậy? - Chị Mỹ xúi em hỏi nhưng cấm em nói là chị ấy xúi. Tôi bật cười. Mỹ là chị lớn nhất của Mỵ và cu Nam, cậu bé con này, nhỏ nhất. Gia đình Mỵ vui nhộn vậy đó. Nam lắc tay tôi: - Phải không anh? Tôi gật gù, cúi xuống nói nhỏ vào tai thằng bé: - Ừ, anh mê chị Mỵ còn hơn kép mê đào nữa. Nhưng Nam đừng nói cho ai biết nhé. Thằng bé gật đầu, nhưng ánh mắt nó chẳng có chút gì bảo đảm cho lời hứa. Và đó là điều mong ước của tôi. Một người con gái, dù là kém nhan sắc mà có duyên vẫn đáng yêu như thường. Huống hồ Mỵ vừa xinh đẹp, vừa có duyên, lại vừa hấp dẫn cuốn hút không tả nổi. Tôi vốn sợ những người con gái đẹp mà vô duyên, nhất là xấu mà vô duyên nữa thì... chỉ có chết. Không phải tôi chê họ, nhưng tôi sợ để lộ sự khó chịu với họ, làm cho họ phải nghĩ xấu về tôi. Tôi không muốn ai giận, ai ghét tôi bao giờ. Với Mỵ, lúc nào tôi cũng muốn được cạnh nàng. Con bé mười bảy rồi - đủ năm, đủ tháng - học đệ nhị Hưng Đạo, một trường tư nổi tiếng ở SàiGòn. Đôi ba ngày tôi lại thu xếp có giờ rảnh đưa nàng đi học hay đón nàng về, hầu có cớ ở chơi lâu. Sau lần cu Nam hỏi nhỏ, tôi bắt đầu nhận thấy mọi người nhìn tôi khác trước. Mẹ nàng vẫn vui vẻ bình thường, nhưng Mỹ, Thảo và Mỵ - ba chị em lớn trong nhà - thường nhìn tôi cười cười khó hiểu. Riêng Mỵ, cô bé hình như có những cử chỉ thân mật, âu yếm với tôi. Do đó, dù chưa tỏ tình với Mỵ, tôi mặc nhiên tự cho mình quyền của một tình nhân đối với một tình nhân. Chuyện tình của chúng tôi khởi đầu như vậy, sau một năm quen nhau. Tiếp nối nhau bằng những cuộc vui như đi ăn tiệc, xem chiếu bóng, đi bơi, đến nhà bạn bè, đi Vũng Tầu, chúng tôi trở thành đôi tình nhân khắng khít. Và tôi cần phải tỏ tình theo lối dò đường đi nước bước để chờ nàng trả lời có ưng thuận hay không mà câu tỏ tình đầu tiên và chính thức của tôi là: - Yêu em quá chừng chừng. Trong một lần ngồi cạnh nhau trong quán vắng trên sông, khi tôi nắm bàn tay nàng và nhìn sâu vào mắt nàng, tôi đã nói như vậy. Phản ứng của Mỵ ra sao? Con bé mười bẩy ấy quay đi, mỉm cười không nói. Nhưng bàn tay nàng run rẩy trong tay tôi và tôi hiểu nàng đã chính thức là của tôi, kể từ giây phút đó. Mỵ là bạn gái, là người yêu, là tình nhân, là người cộng tác là người đem hạnh phúc và sung sướng đến cho tôi. Mối tình của chúng tôi là mối tình đẹp, chắc chắn phải có nhiều người mong mỏi ở địa vị tôi. Chúng tôi quen nhau và yêu nhau như gần sáu năm qua. Trong suốt thời gian dài dặt đó chúng tôi đã nhiều lần giận nhau, cãi nhau về những bất đồng. Bao giờ cũng tôi làm lành trước, tôi không đủ can đảm chịu đựng nỗi buồn phiền đè nặng trên tim. Nhưng bao giờ cũng là Mỵ bầy tỏ cử chỉ nồng nàn với tôi trước, vì Mỵ biết rõ tôi như biết rõ chính nàng. Giận nhau vì yêu nhau quá đó thôi. Người ta còn có thể bỏ nhau là khác, chứ chẳng cãi nhau mà thôi đâu. Chuỵên chúng tôi yêu nhau cũng gặp trở ngại nho nhỏ. Khi Mỵ hai mươi tuổi, Mỵ muốn đi làm nhưng gia đình không chịu và tôi phản ứng dữ dội. Mỵ bảo đi làm để thành người lớn, như tôi. Tôi đã gia nhập làng báo chính thức từ ba năm nay, kiếm được cũng khá. Mỵ bảo đi làm để khỏi phải xin tiền bố mẹ hoài, ít ra là khỏi xin tiền tiêu vặt. Ba nàng muốn Mỵ dứt khoát chuyện hôn nhân chứ không muốn nàng đi làm. Khi Mỵ mười tám họ hàng bà con mai mối ba bốn đám. Nào bằng cấp, nào địa vị, nào tiền bạc... họ đem những thứ đó ra để mong nàng xiêu lòng. Nhưng con bé vẫn tỉnh bơ, lắc đầu quầy quậy. Khi khám phá ra con bé mê anh chàng nhà báo nghèo, họ đồn đãi um xùm, không còn mai mối nào khác hăng say đến "giúp" nữa. Chúng tôi được yên thân nhất, thời gian này. Nhưng năm Mỵ hai mươi hai, gia đình nàng bắt đầu sốt ruột muốn rõ thái độ của tôi. Biết rõ nhiệm vụ "cao cả" của mình hơn ai hết, tôi đã đưa đề nghị tiến tới hôn nhân và nàng làm tôi một phen lên ruột vì cái thói đùa dai của nàng.Cả một chuỗi dài kỷ niệm dễ thương đã trở lại với tôi trong chốc lát. Tôi trở mình, nằm úp mặt xuống gối. Chiếc gối đơn, mùi quen thuộc, căn phòng nhỏ này là giang sơn và tài sản của tôi trong ngôi nhà của đại gia đình. Một hôm nào đó không xa nữa, tôi sẽ trở thành chủ một gia đình nho nhỏ, mới chỉ có hai người. Mình phải được sống tràn trề hạnh phúc. Mình phải hưởng sự sung sướng mà mình đang có. Tại sao không chiều Mỵ, tại sao không dành cho nàng một phần quyền quyết định trong cuộc sống đời của hai đứa, để được nhìn thấy nàng mãn nguyện và để thấy lòng mình tràn trề vui sướng? Tôi vùng dậy, nhìn đồng hồ. Mới mười giờ tối. Còn có thể đi được. Tôi thay vội bộ quần áo khác, đẩy xe ra đường. Tôi sẽ bảo Mỵ khi tôi gặp nàng: - Anh bằng lòng đấy. Em cứ may mặc, mua sắm theo ý thích. Em cứ đi chọn với bất cứ ai em muốn. Anh bằng lòng tất cả. Mình là dân "chơi" mà em, anh bất chấp. Miễn là em yêu anh hơn nữa, đủ rồi. * Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khá đầy đủ, không đến nổi vất vả như tôi tưởng. Dù muốn dù không tôi vẫn phải chấp nhận lòng tốt của bà con hai họ mỗi người giúp cho một chút ít trước tin vui của tôi và Mỵ. Cuối cùng chúng tôi đã thực hiện xong mọi nghi thức cần thiết cho một cuộc sống chung. Trước ngày cưới, được sự chấp nhận của ba mẹ, tôi đã thuê một ngôi nhà nhỏ khá tiện nghi ở một con ngõ rộng đường Trương Minh Giảng. Ngôi nhà rộng chỉ ba thước sáu nhưng dài gần ba chục thước, có sân đất trước cửa, hợp với thú trồng cây của hai vợ chồng. Tôi và Mỵ lăng xăng tới lui trang hoàng ngôi nhà theo ý riêng mỗi đứa, mua sắm vật dụng cần thiết. Mỵ chống tay lên sườn nghiêng đầu ngắm nghía: - Tạm được. Mai mốt rảnh rang em sẽ chỉnh đốn lại mọi thứ cho đàng hoàng hơn. - Nói nghe ghê quá. Em ý như bà tướng. Mỵ bĩu môi: - Bà tướng mà ra cái thá gì. Em chỉ thích làm bà dân thôi. Tôi nhìn theo ánh mắt của Mỵ: - Nhưng em định chỉnh đốn cái gì? Mỵ vung tay: - đây này. Cái cầu thang gỗ chẳng hạn. Em sẽ sơn lại mầu xanh dương nhạt cho tiệp với mầu vôi tường. Mầu xám cũ trông buồn thảm quá. Mỵ chỉ khung cửa sổ: - Em sẽ làm màn cửa mầu mỡ gà cho cửa sổ này và cửa sổ ngoài kia. Mát mắt hơn là để ánh sáng lọt vào chói chang như vậy. Mỵ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: - Hôm nào có thì giờ em sẽ gọi thợ về làm cái giá sách trong phòng ngủ nữa. Tôi ngạc nhiên: - Mình có tủ sách rồi thôi em? - Tủ đó lớn quá, để ở gian phòng ngoài chọ. khách ngắm. Em muốn có cái giá sách nhỏ gần giường để em lấy sách đọc lúc anh đi làm, cho gần. Vả lại em sẽ để chiếc cassette trên đó để nghe nhạc lúc vắng anh nữa. Tôi đưa hai tay lên trời: - Thôi, thế tạm đủ. Mình đi công việc cho xong đi em. Tôi sợ ngồi lâu Mỵ sẽ có thời giờ nghĩ thêm một lô sáng kiến nữa thì nguy nên nhắc nhở Mỵ nhớ tới việc đi trao thịêp báo hỷ. Ra tới sân đất cô nàng đã lại nghĩ thêm được một ý nghĩ mới mẻ: - Mình sẽ lên vựa cây ở đừơng Nguyễn Trãi mua ít cây về trồng anh nhé. Sân đẹp thế này - củ nhà chỉ trồng có hai cây vú sữa, quê òm. Tôi gật đầu, mệt mỏi: - Thôi đi em. Đứng lúc nữa chắc em tính chuyện xây lại ngôi nhà này quá. Mỵ cười nhẹ, im lặng bước theo tôi. Ngày lễ cưới bà con hai họ đến chật nhà. Mỵ không làm tôi đau tim như cô nàng từng hăm dọa. Nàng mặc chiếc áo dài gấm đỏ, đội khăn vàng hoàng hậu, chân đi hài thêu phượng. Mốt phổ thông của các cô bây giờ là như vậy. Tay Mỵ mang găng trắng cầm bó hoa trắng và đeo hoa vải cô dâu cũng màu trắng. Hai đứa cúi đầu vái lậy trước bàn thờ tổ tiên nhà gái, nghe ông cụ nói vài lời "hiểu thị" trước khi Mỵ yểu điệu tháo găng chìa ngón tay trắng nuốt cho tôi trao nhẫn cưới. Nàng cũng trao lại tôi một chiếc, trong lúc ấy mấy bà chị họ đeo cho nàng cái kiềng vàng, sợi dây trang sức rườm rà nhiều vòng lớn nhỏ và một vài thứ khác. Bốn cô phù dâu, bốn chàng phù rể đi quây quần quanh hai chúng tôi ra xe hoa về nhà trai. Lại một lần lễ tơ hồng, thêm một lần nghe giáo huấn. Chú rể xách chiếc va ly tổ bố của cô dâu tượng trưng cho hành lý ra đi của người con gái về với người ta - vào phòng riêng - căn phòng cũ của tôi - đắt vào một góc và lừng lững đến ngồi ở đầu giường. Đó là tục lệ, như vậy, người chồng sẽ không bị vợ bắt nạt sau này (than ôi). Mỵ đến ngồi cạnh tôi, hai đứa nhìn nhau không nói một câu. Mặt cứ thộn ra, thấp thoáng vài cái đầu thò vào rồi lại thụt ra đầy tinh quái với giọng cười khúc khích. Một lúc, Mỵ hỏi tôi: - Mình làm gì bây giờ nhỉ? - Ngồi đây. - Sau đó? - Chờ họ gọi mình ra. - Để làm gì? - Chào bà con, tiếp khách và... tiễn họ ra về. Mỵ nghiêng nghiêng người về một bên: - Mỏi lưng quá. Em muốn nằm ghê. - Chết. Đừng đùa dai. - Nói thật đấy chứ. - Anh lạy em. Mỵ cười khúc khích. Tôi suỵt nàng: - Khẽ chứ. - Sao vậy? - Họ nói cho. - Nói gì? - Cô dâu vừa về nhà chồng đã... kém nghiêm trang. Mỵ cãi: - Nhà này ai chẳng biết em từ mấy năm nay rồi. - Bà con họ hàng cơ mà. Mỵ thở ra: - Phiền phức thế. Tôi dỗ dành nàng: - Chịu khó một tý. Chỉ còn hôm nay nữa là xong xuôi cả. Một người anh họ bước vào gọi chúng tôi: - Chú cô ra tiễn các cụ về. Tôi dạ nhỏ, đứng lên. Mỵ theo tôi ra ngoài. Bà con chúc tụng chúng tôi, có người khen cô dâu đẹp quá, có người khen tôi... tốt số. Tôi mỉm cười, bình thường mà nghe vậy là tôi đã bỏ đi vì ngượng hộ cho người khen. Nhưng bây giờ thì... được. Tôi nghe và thấy hài lòng. Tôi cám ơn mọi người và mời ăn bánh uống nước. Mấy đứa em gái và cháu gái được sung vào ban tiếp tân để phục dịch khách khứa dùm tôi, lại chỉ thích lân la gần Mỵ để trêu đùa nàng: - Chị Ơi chị xinh nhất nước. - Cô ơi, chú Vũ sắp bỏ đi làm để ở nhà canh chừng cô đó. Mỵ vuốt má, tát yêu từng đứa. Nàng có vẻ hợp với chúng nó. Gì chứ tiết mục ăn, mặc, chơi, và những trò lỉnh kỉnh đàn bà con gái khác thì Mỵ đúng mốt, đúng thời trang nhất. Ngay trong thời gian hai đứa yêu nhau Mỵ đã bị chúng nó quấy rầy vì mấy thứ đó. - Chị đóng giầy ở đâu mà đẹp thế? - Ở Paris, Phú Nhuận. - Đưa em đi nhé. - Còn cháu. Cô dắt cháu đi mua chiếc quần xì gà chứ? Ừ, ông Công Lý Tân Định lấy công hơi đắt một tý nhưng đẹp khỏi chê. -Áo dài của em nữa chị. - Được. Đến Mỹ Trang ngã ba Ông Tạ là yên trí. Con gái bây giờ... thông minh lắm. Ngày trước, một cửa hàng nào nổi tiếng và sang trọng là họ nhào vô mua sắm, may mặc. Bây giờ lại khác. Họ đi sưu tầm những cửa hàng không nổi tiếng nhưng lại rất đông khách vì may khéo hay hàng đẹp. Chính nhờ họ mà các cửa hàng không bảng hiệu ấy trở thành danh tiếng, ai cũng biết và tìm đến. Nổi tiếng chẳng kém gì cửa hàng bán đồ "phụ tùng" cho phái yếu Hồng Hoa ở Lê Lợi, hay tiếm làm tóc R. Ở Lê Qúy Đôn, hoặc cửa hàng mỹ phẩm độc đáo ở thương xá N. trong chợ lớn. Mỵ đã về làm dâu gia đình tôi trong không khí thân mật đó. Sau một tuần lễ, nàng đã thành con ruột. Mỵ đã gọi mẹ tôi bằng tiếng mẹ ngọt hơn tôi từng gọi ba chục năm qua, đùa với các em các cháu tôi thân mật hơn cả tôi từng đùa với chúng. Mỵ nói với tôi: - Em thành công rồi. Tôi trêu: - Vậy mà em đã khóc ngon lành tối tân hôn thế đó. Em nhớ nhà hay em sợ? - Cả hai. Mỵ dành những ngày đầu tiên ở nhà sau khi chúng tôi hưởng tuần trăng mật một tuần ở Đà Lạt vào việc nấu nướng và săn sóc tôi. Tôi đi làm về là hai đứa chúi vào nhàu nô đùa, phá phách. Mỵ làm bánh, nấu chè, và tôi "bị" ăn tối ngày. Đến lúc ngán quá, tôi than phiền: - Thôi em, đừng làm nữa. - Sao vậy? - Anh không ăn nổi nữa và có lẽ sắp đau bao tử mất. Mỵ phụng phịu: - Chê thì thôi. Tôi dụ: - Mình đi thăm bà con, họ hàng kẻo họ trách mình quên họ. Mỵ nói: - Đi thì đi. Anh có vẻ lệ thuộc họ dữ. - Không phải thế. Anh quý mến tất cả mọi người và anh muốn họ đối với vợ anh cũng thế. Chúng tôi lại có một cách "giải trí" mới bằng việc đó. Đi thăm độ tuần lễ là hết nơi thăm. Tôi lại ở nhà và mừng thầm rằng Mỵ đã quên các dự tính "chỉnh đốn" nhà cửa của nàng trước ngày cưới. Bàn ngày tôi đi làm hai buổi. Tối về đọc báo, coi sách hoặc coi tivi cạnh Mỵ, lòng tràn ắp niềm hạnh phúc vỡ bờ bên người vợ tuyệt vời. Tuyệt vời như giấc mơ đêm nay!