--1-- Chương 1
Nếu như không cân nhắc trước trọng lượng của mình, vẫn muốn để cho cô bé bình dân hóa thân thành thiên kim danh viện, lượn quanh ở bữa tiệc thời thượng của xã hội thượng lưu, kết quả sẽ như thế nào? Nhìn xem dáng vẻ vào giờ phút này của cô —— Trốn ra vườn hoa hoàn toàn xa lạ bên ngoài, núp ở sau bụi cây giống như một kẻ lang thang, chỉ kém trên người không có che một tờ báo, cơ thể run rẩy giống như cành lá trong gió lạnh, hàm răng còn đánh vào nhau cạch cạch một tiếng rất vang dội —— chỉ dùng một chữ để hình dung "Thảm"! Lúc này chỉ mới vừa vào thu mà thôi, làm sao lại lạnh như vậy? Kéo chặt khăn choàng voan mỏng trên người, Âu Dương Hỉ Nhi thật sự hối hận muốn chết, nên không để ý sự phản đối của mẹ, kiên trì mặc áo khoác, mặc dù phối hợp với trang phục dạ hội màu hồng thắt lưng cao trên người không quá hài hoà, nhưng dù sao cũng tốt hơn lạnh chết. Nếu loại thời tiết này có thể lạnh chết người, cô chắc chắn được vinh dự đăng trang đầu tin tức xã hội ngày mai. "Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, không nên trêu chọc người đàn ông của tôi, bằng không tôi nhổ sạch tóc cô!" "Đồ chết tiệt, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi trêu chọc người đàn ông của cô? Cô mù sao? Không nhìn thấy bên cạnh tôi đã có một người đàn ông siêu cấp chính trực sao?" Đang diễn ra kịch gì vậy? Âu Dương Hỉ Nhi vội vàng đẩy cây cối ra, ló đầu nhìn lên, thiên kim tiểu thư biến thành người đàn bà chanh chua, loại tiết mục này tuyệt đối đặc sắc. . . . . . Cô có ấn tượng với vị ở bên trái kia, bởi vì "Cô" vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm vạn chúng chúc mục (muôn người chú ý), vì "Cô" đẹp như tiên nữ sao? Không, mỹ trang hoa phục vừa lên người, mỗi người phụ nữ đều là mỹ nữ, trọng điểm thực sự chính là bạn trai tham dự cùng "Cô". Người đàn ông kia thật sự siêu cấp chính trực, ngũ quan rất sâu, lại có hương vị dịu dàng êm dịu, hơn nữa đôi mắt kia, khóe mắt hơi nhếch lên, có điểm giống mắt phượng theo lời mọi người, bị liếc mắt một cái, bảo đảm cơ thể bạn sẽ tê tê dại dại, hồn phách bay theo anh ta, loại đàn ông này hoàn toàn là họa thủy! "Cô cho rằng tôi không biết sao? Tên "tiểu bạch kiểm" kia là Ngưu Lang cô mướn mà thôi." "Đúng thì sao? Dáng vẻ cô đạo đức như thế có biện pháp mướn một người Ngưu Lang chính trực giống như anh ấy sao?" Ngưu Lang? Cô hơi thất vọng một chút, bàn về khí chất, anh giống như Quý công tử từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, đúng là nói đi phải nói lại, anh quả thật rất thích hợp làm người đàn ông kiếm sống bằng cách dựa vào phụ nữ. "Tôi. . . . . . Tôi còn lâu mới cần mướn Ngưu Lang!" "Nếu như cô có bản lãnh giống như tôi nuôi "tiểu bạch kiểm" chính trực như thế, cô còn có thể giống như bạch tuộc tám chân bám chặt vào người đàn ông không thương cô sao?" "Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, tôi phải xé nát cái miệng thúi này của cô!" "Cô là bà tám đáng chết, cô dám chạm vào một cọng lông măng của tôi, cô nhất định phải chết!" Giương cung bạt kiếm, mùi khói tràn đầy, hình ảnh kế tiếp có thể là nhào qua vật lộn đánh nhau thành một trận hỗn loạn hay không? Mặc dù ôm tâm tình vui sướng khi người gặp họa rất thiếu đạo đức, nhưng mà cho đến nay vẫn chưa có cơ hội xem phụ nữ đánh nhau, hơn nữa còn là hai người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy, chỉ cần nghĩ là biết sẽ có bao nhiêu đặc sắc, cô thật sự rất muốn xem! "Sao hai người bọn họ còn chưa đánh nhau?" Có người cũng như cô mong đợi xem kịch vui. "Dù gì cũng là thiên kim tiểu thư mặc hàng hiệu GUC¬CI, cuối cùng cũng phải thận trọng trước khi vung quả đấm. . . . . ." Cả người Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên cứng đờ, người nào đang nói chuyện với cô? Bây giờ bộ dạng cô nhất định rất giống người máy, một tấc, một tấc quay đầu. . . . . . Hù dọa! Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc đặt mông ngồi dưới đất, người này không phải là vị "tiểu bạch kiểm" Ngưu Lang sao? "Hình tượng đã bị phá hủy, hung hăng đánh nhau một trận không phải thoải mái hơn sao?" Âm thanh của cô mắc kẹt ở cổ họng, ngón tay run rẩy một lát chỉ anh, một lát chỉ vị được gọi là người phụ nữ không biết xấu hổ, tư tưởng của người đàn ông này thật đúng là xấu. Vào thời điểm này anh nên là anh hùng cứu mỹ nhân, tại sao có thể không có lương tâm như vậy trốn ở chỗ này xem náo nhiệt? "Người đàn ông của ‘Bà tám đáng chết’ là người tình mới yêu nhau của ‘Không biết xấu hổ’, ban đầu người đàn ông này vì bà trùm bất động sản ‘Bà tám đáng chết’ từ bỏ ‘Không biết xấu hổ’, nhưng trước đây không lâu trong bữa tiệc thời thượng, người đàn ông này phát hiện thật ra thì lai lịch của ‘Không biết xấu hổ’ không nhỏ, anh ta nghĩ kỹ, nếu như bạn là đàn ông, ở dưới điều kiện thích hợp, chắc hẳn bạn cũng sẽ lựa chọn mỹ nữ như ‘Không biết xấu hổ’, mà không phải là loại xấu nữ như ‘Bà tám đáng chết’." Thì ra là có chuyện như vậy, trên thế giới này đối tượng mọi người khó có thể dễ dàng tha thứ nhất chính là tình địch. . . . . . Đợi chút, người đàn ông này nên nhanh chóng chạy qua tách hai bom quả sắp nổ tung ra, mà không phải ở chỗ này kể chuyện xưa với cô. "Trời ạ, đánh nhau!" Anh hưng phấn giống như đứa bé, đồng thời nắm tay của cô lên. "Có thật không?" Lực chú ý lập tức dời đi, hình ảnh phụ nữ không để ý hình tượng quyền đấm cước đá quá kinh người rồi, vào lúc này cô dĩ nhiên không có ý định quan tâm tay nhỏ bé của mình bị một người xa lạ nắm thật chặt. "Không ổn, xảy ra bạo động, chúng ta nhanh chuồn thôi." Tại sao phải chuồn? Không có cơ hội bật thốt lên vấn đề này, Âu Dương Hỉ Nhi đã bị anh quen cửa quen nẻo kéo ra khỏi biệt thự, cách xa gió lốc. "Phụ nữ đánh nhau còn đặc sắc hơn đàn ông, động thủ không đủ còn động chân, vừa cào mặt vừa kéo tóc, trời ạ! Khó trách nói không có thể đắc tội phụ nữ, bằng không sẽ chết rất khó coi." "Anh ném một mình cô ấy ở đó?" Tại sao người đàn ông này có thể có bộ dạng mọi việc không liên quan đến mình? "Chẳng lẽ tôi phải nhảy vào tham gia náo nhiệt sao?" Anh cũng không muốn biến thành bao cát cho hai người phụ nữ rèn luyện quyền cước, loại chuyện xui xẻo này nên giao cho đầu sỏ gây nên cuộc tranh chấp này thôi. "Cho dù như thế nào, anh cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản họ, bộ dạng này của anh thật không có đạo đức nghề nghiệp." "Đạo đức nghề nghiệp?" Anh quay đầu nhíu mày với cô, bước chân lại tiếp tục đi tiếp. "Làm việc một nửa rồi bỏ lại cố chủ mà chạy, chuyện này không phải là rất không có đạo đức nghề nghiệp sao?" Đột nhiên ngừng lại, anh quay đầu trừng mắt, cô thình lình nhào vào trong ngực anh, lúc này mới phát hiện tay của bọn họ vẫn đang nắm thật chặt, hốt ha hốt hoảng rút tay trở lại, cô cũng trừng lại anh, nhưng mà người đàn ông này thật sự quá chính trực rồi, nhịp tim không cẩn thận đập lỡ một nhịp. "Anh. . . . . . anh đột nhiên dừng lại làm gì?" "Tôi còn chưa tự giới thiệu —— Hoắc Duyên Lãng, năm nay 28, bạn bè gọi tôi là Do¬minic, cô gọi tôi A Lãng là được." Khi người phụ nữ có mùi thơm thoang thoảng này xâm lấn chiếm lĩnh nơi ẩn thân của anh, anh không tự chủ chú ý từng cử động của cô, cô cũng không phải là người phụ nữ xinh đẹp nhất tối nay, nhưng mà cô không có làm bộ làm tịch như những người có thể thấy được ở khắp nơi tối nay, nhìn vẻ mặt phong phú sinh động của cô, đó là một loại hưởng thụ. ". . . . . ." Âu Dương Hỉ Nhi không biết trả lời như thế nào, chuyện này và tình tiết vở kịch cô dự đoán không giống nhau. "Cô không cần lo lắng cho cố chủ của tôi, ở chỗ đó cô ấy có mấy người bạn, chính mình lại biết lái xe, cho dù mặt mũi bầm dập, cô ấy cũng có thể cực kỳ cao quý rời khỏi nơi đó." Anh thấy rất may mắn vì mình đã có tính toán trước, đã sớm dự đoán tối nay sẽ xuất hiện trường hợp khẩn cấp, tự mình bỏ qua chuyện lái xe, bằng không bôi dầu vào bàn chân cũng không dễ dàng chạy được. "Anh chính là không nên ném một mình cô ấy ở lại nơi đó." Sao anh có thể làm Ngưu Lang vậy? Không phải Ngưu Lang nên cực kỳ tỉ mỉ, cực kỳ chăm sóc sao? "Tên tuổi của cô." "Âu Dương Hỉ Nhi, năm nay 26. . . . . ." Không đúng, cô trả lời anh làm gì? "Cho tôi mượn điện thoại của cô một chút." "Anh mượn làm gì?" Anh nói cho mượn một chút thì sẽ biết, nhíu mày một cái, cô vẫn từ trong chiếc túi dạ tiệc lấp lánh hạt cườm lấy điện thoại di động ra đưa cho anh, nhìn anh dùng Nhất Chỉ Thần Công ấn không ngừng ở trên điện thoại di động, một lát sau, từ túi áo khoác của anh truyền đến tiếng điện thoại di động kêu, anh hài lòng trả điện thoại di động lại cho cô, còn làm một tư thế OK với cô. "Anh lưu lại số điện thoại di động trong điện thoại di động của tôi làm gì?" Người đàn ông này thật sự cực kỳ không thích hợp làm Ngưu Lang, có vẻ anh thích hợp làm lão đại, quá kiêu ngạo! "Tương lai có cần tôi phục vụ, hoan nghênh cô gọi điện thoại liên lạc với tôi bất cứ lúc nào." Anh trêu đùa nháy mắt một cái với cô, hại hô hấp cô cứng lại, nhịp tim lại có chút mất tốc độ. Ổn định suy nghĩ, cô thật sự nên thưởng cho anh một quyền, cô cần Ngưu Lang làm gì? Lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, cô không muốn để ý đến anh, kết cấu đầu óc của người đàn ông này chắc chắn không giống người thường, dù sao làm ăn cũng phải nhìn đối tượng một chút, cô giống loại phu nhân có thể bao nuôi "tiểu bạch kiểm" sao? Bước chân tiếp tục đi về phía nội thành náo nhiệt, dù sao cũng không có hứng thú trở lại cái thế giới cô vốn không thuộc về, cô vẫn nên nhanh chóng tìm được trạm xe bus đón xe về nhà. "Hỉ nhi, cô khoan đi đã, chờ tôi một chút." Hoắc Duyên Lãng nhảy đến phía trước cô, vỗ bả vai của cô một cái, ý bảo cô đợi một chút, trong nháy mắt anh lại chạy mất. Khóe môi co rúm một chút, người đàn ông này đang giở trò quỷ gì? Nếu như cô xem lời anh nói là lời thật, chắc chắn đầu óc của cô và anh cùng thuộc về ngoại tộc! Sau khi vất vả bước mấy bước, cô liền biến thành con Rùa nhỏ không có tiền đồ, giày cao gót được phát minh hoàn toàn là vì ngược đãi phụ nữ, đau chết cô, vào lúc này sợ rằng gót chân của cô đã bị cọ sát rách một lớp da rồi. "Không phải tôi kêu cô chờ tôi sao?" Rất nhanh Hoắc Duyên Lãng đã đuổi kịp. "Tôi đã bảo không cần. . . . . . Anh phục vụ." Suýt chút nữa đã bật thốt ra từ "Ngưu Lang", như vậy thì quá thất lễ, mặc dù cô không có hàm ý kỳ thị nghề nghiệp. "Cô cũng không cần cậy mạnh." Anh mạnh mẽ kéo cô đi tới thềm đá ven đường, cô ngồi xuống, anh ngồi xổm xuống phía trước cô, mở băng cá nhân OK cỡ lớn mới vừa đặc biệt mua từ cửa hàng tiện lợi ra, ưu nhã cởi giày cao gót của cô xuống, dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ dán băng cá nhân OK trên miệng vết thương dưới tất chân đã bị mài thủng của cô. Trong lòng Âu Dương Hỉ Nhi vô cùng kích động, cô sai lầm rồi, người đàn ông này rất thích hợp làm Ngưu Lang, anh tuyệt đối có bản lĩnh mê hoặc phụ nữ! "Người phụ nữ kỳ quái này, tại sao lại cố ép bản thân mang giày cao gót?" Ngay từ lúc ở biệt thự, anh đã chú ý thấy giày cao gót của cô thỉnh thoảng bị tháo ra rồi mang vào, hiển nhiên giày cao gót đã khiến chân của cô cảm thấy không thoải mái. "Cám ơn." Âu Dương Hỉ Nhi vừa không được tự nhiên vừa xấu hổ rút chân về, không sai, cô cũng cảm thấy phụ nữ rất kỳ quái, không phải giày vải tương đối thoải mái hơn sao? Nhưng đừng nói là mẹ kiên quyết phản đối, cô cũng cảm thấy lễ phục phối với giày vải là trang phục rất khác thường, cô cũng chỉ có thể ủy khuất chân của mình một chút. Cô thẹn thùng nhưng lại thuần khiết giống như Tinh Linh Nhỏ, khiến Hoắc Duyên Lãng không khỏi thất thần, đã gặp vô số người con gái đẹp, anh đối với đẹp xấu không có bao nhiêu cảm giác, nhưng đây là lần đầu tiên anh ý thức được thì ra "Xinh đẹp" có thể khiến tim người ta đập thình thịch. "Cô chờ một chút, tôi đi đón xe taxi." "Không cần, phía trước hẳn là có thể đón được xe bus." "Tôi muốn đón xe taxi về nhà, thuận đường tiễn cô một đoạn." Cô nên khéo léo từ chối ý tốt của anh, nhưng nhìn bộ dạng nhếch nhác vào giờ phút này của cô, rất khó kháng cự sự hấp dẫn của việc trực tiếp đưa đến trước cửa nhà. . . . . . Thôi, khách khí với anh làm gì? Anh kéo cô ra từ trong bữa tiệc, nên thân sĩ thuận đường đưa cô về nhà! Con người tuyệt không thể quá nghiêm túc, mọi chuyện trên thế giới này sẽ không bao giờ nghe theo sự chỉ thị của con người 100%.