Chương 1

Tại một làng nhỏ tên là Đông Sơn thuộc huyện Uyển Bình. Tỉnh Hà Bắc.

Bấy giờ là tiết đầu xuân. Mùa xuân ở phía Bắc thì đến khá chậm. Băng tuyết của mùa đông chưa tan hết, màu trắng xóa vẫn còn rải rác khắp nơi, mấy bụi cỏ dại như tranh thủ với thời gian đã bắt đầu đâm chồi. Nhưng những cọng cỏ èo uột trên nền đất vàng lạnh, trông thật tội... Cạnh đấy là những cành cây hạnh. Chúng vươn những chiếc cành khẳng khiu lên cao, như những bàn tay dang van xin thượng đế một điều gì...

Ở phía ngoài của xóm làng nhỏ này, khung cảnh càng có vẻ thê lương hơn. Nhưng cái khí hậu ngày hôm nay có vẻ khá hơn. Nắng đã lên. những tia nắng ấm áp rọi lên tuyết, làm những sườn đá trên núi óng ánh như nhũng tảng ngọc thạch.

Đối với Thanh Thanh thì mùa xuân, tia nắng, cây cỏ, hoa lá... mọi thứ gần như vô nghĩa. Bởi vì hiện giờ Thanh Thanh đang phải ngồi trong một chiếc kiệu hoa lớn. Có đến bẩy, tám tay lực lực điền khiêng và chiếc kiệu đang hướng về phía nhà lão Hào ở thôn Bạch Quả.

Năm nay Thanh Thanh chỉ mới có 18 tuổi. Lão Hào lại những 58, lớn hơn Thanh Thanh những 40 tuổi. Nhưng chuyện đó cũng chưa quan trọng lắm, nếu so với chuyện ở nhà Lão Hào, ngoài một bà vợ lớn ra. Lão còn có thêm bốn bà vợ nhỏ, mà nếu Thanh Thanh về đấy, Thanh Thanh sẽ được xếp hàng thứ sáu. Đối với một cuộc hôn nhân như vậy, đương nhiên là... Thanh Thanh không đồng ý. Nhưng mà... mọi thứ Thanh Thanh nào có quyết định được? Quyền hành là ở anh cả và và chị dâu...

Ai bảo Thanh Thanh mất cha mẹ từ nhỏ làm gì? Để phải sống bám vào anh chi... mà anh chị đã nuôi dưỡng thì bây giờ Thanh Thanh phải là "tài sản riêng" của anh chị chứ!

Chiếc kiệu cứ thế lắc lư, lắc lư tiến về phía trước. Tay khiêng kiệu đi đầu lại buôn miệng thổi chiếc kèn tay ồn ào. Nhưng đây là phong tục ở phương Bắc. Họ khiêng kiệu nhất là kiệu hoa mỗi khi đi đến đâu, thường hay giống trống thổi kèn, thỉnh thoảng họ lại hát hò nữa... Nên bây giờ một gã đã gióng miệng lên, hát một bài có tên là "Lắc Kiệu Hoa". Bài hát thường có cùng một giai điệu, nhưng lời hát thường lại ngẫu hứng. Lúc một người hát, người kia lại thổi kèn hoa theo. Nhưng cái khổ nhất của người trên kiệu là... Khi một người hát, một người thổi kèn... thì mấy tay còn lại, lại ra sức lắc kiệu. Lắc càng mạnh càng tốt càng hứng... Chỉ tội cho cô dâu phải chịu lắc lư, chao đảo suốt khoảng đường dài.

Tiếng hát ồ ề của tay khiêng kiệu vang xa:

Khiêng kiệu cao... Lắc a... Lắc a...

Cô dâu trong kiệu hoa... Hãy nghe a... nghe a

Hãy nghe cho rõ điều chúng tôi hát

Rồi có muốn cười muốn khóc tùy a...

Muốn cười thì cứ cười to,

Muốn khóc thì hãy khóc lớn,

Muốn chửi lại cứ tự nhiên,

Muốn hét cứ hét thoải mái

Vì hôm nay là ngày vui của cô,

Cô vui phải để chúng tôi lắc,

A... A... A... A... Hù... A...

Lắc mãi bao giờ cô hết chịu nổi thì thôi a

A... A... A... Hò... A... A.

Lắc cho cô dâu nhảy đong đỏng,

Cho như tiếng trống tùng tùng tùng,

Cho đất trời ngả nghiêng,

Cho hoa cưới rơi lả chả,

Cho sút cả dây, cho rơi thắt lưng,

A... A... A... Hù Ạ. .A... A?

Cho cô dâu cười tươi hết nổi. Cho hoa kết trái. cho gái có con...

A... A... A... A... Hù A... A...

Thanh Thanh ngồi trong kiệu hoa mà đầu căng thẳng. Thanh Thanh chóng mặt muốn ngất nhưng có nhiều thứ đang chờ đợi. Thanh Thanh chẳng tâm trí đâu để mệt, để nghe hát, nên cũng không biết những gã khiêng kiệu đang hát gì. Cái ý niệm duy nhất trong đầu Thanh Thanh bây giờ là làm thế nào để thoát ra khỏi chiếc kiệu hoa này? Còn nữa... còn cái con bé Thảo Nhi nữa... Nghĩ đến Thảo Nhi... Thanh Thanh càng lo lắng hơn, không biết con bé hiện ở đâu? Có thoát khỏi bàn tay của bà thím họ nó chưa? Và đang có mặt tại cái miếu thổ địa, điểm hẹn để chờ nàng không? hay là đã lạc mất?

Nhắc tới Thảo Nhi, Thanh Thanh thấy con bé thật tội nghiệp. Năm nay mới có mười tuổi. Nhưng lại là đứa khổ cùng cảnh ngộ, Thanh Thanh yêu quí và trân trọng nó như một người bạn. Thảo Nhi có hoàn cảnh chẳng khác gì Thanh Thanh. Nó mất cha mẹ từ nhỏ, phải sống nhờ vào sự nuôi dưỡng của người khác.

Thanh Thanh có ông anh và bà chị dâu, chỉ biết tiền bạc trên hết... Còn Thảo Nhỉ Lại có ông chú và bà thím họ khắc nghiệt chẳng kém anh chị nàng.

Đúng ra thì Thảo Nhi đáng thương hơn. Vì cái mối quan hệ giữa con bé và ông chú bà thím xa lắc xa lơ, chớ nào có được ruột rà như Thanh Thanh với ông anh nàng, nên chẳng có mối dây tình cảm nào?

Thảo Nhi như một nhánh rong phiêu bạc phương xa trôi dạt mãi đến cái làng nhỏ xa lạ Ở phương bắc này... tất cả đều do người khác có tên là Hải.

ông Hải thì nhà ở tận Dương Châu, một thành phố phía Nam. Nghe nói ông ta có cả một đại gia đình... Nhưng vì hàng chục lý do nào đó, nên không thể đùm bọc thêm đứa cháu gái nhỏ... Vì vậy ông phải mang nó lên tận phương Bắc này. Và cuộc sống của bé Thảo Nhi có khó khăn, nhưng cũng không đến nổi tồi tê... Nếu như bác Hải, như mọi năm... Mọi năm thì mỗi lần tết đến là bác đã lên đây thăm nó, đồng thời gởi thêm tiền cho chú thím gọi là đền ơn nuôi dưỡng.

Nhưng năm nay không hiểu sao tết đã qua rồi mà bác Hải vẫn không thấy đến. Thế là... Thảo Nhi như rơi xuống địa ngục. Gần như ngày nào Thanh Thanh cũng thấy nó đầm đìa nước mắt... Và Thảo Nhi... như cái tên của nó, chỉ như một cọng cỏ dại phất phơ bên đường...

Vì vậy, lần này, khi quyết định bỏ trốn. Thanh Thanh đã không quên tính đến chuyện dẫn Thảo Nhi theo.

Chiếc kiệu hoa vẫn lắc lự Bọn khiêng kiệu vẫn hát. Bà mai đi bên cạnh kiệu, đã mấy lần trao tiền cho bọn kiệu phu, nhưng càng trao, thì chiếc kiệu lại càng bị lắc mạnh, làm Thanh Thanh muốn ngất. Thanh Thanh vén nhẹ màn lên nhìn ra quan sát. Kiệu đang tiến đến gần bờ đê, điểm mà Thanh Thanh đã hẹn với Thảo Nhi trong chiếc miếu thổ địa nhỏ và không chần chờ nữa, Thanh Thanh nói to:

- Ô! ô! Dừng lại một chút đi nào!

- Chuyện gì vậy? Chuyện gì?

Bà mai ngơ ngác hỏi. Kiệu dừng lại trên đường mòn. Đám khiêng kiệu có dịp nghỉ ngơi, nên không chờ lệnh đã dừng lại. Họ cũng ngừng hát, lấy khăn ra lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán.

Thanh Thanh thò đầu ra, ngoắc bà mai lại gần.

- Bà ơi lại đây này!

Vừa nói Thanh Thanh vừa bước xuống. Bà mai vội vàng bước tới.

- Làm gì cô phải xuống kiệu vậy? Ngồi đấy đi!

- Không xuống kiệu làm sao được chứ?

Thanh Thanh nói rồi kéo bà mai lại gần, nói nhỏ mấy tiếng vào tai.

Bà mai cười lớn:

- Ồ tưởng gì! Thôi được rồi, nhanh lên đi, nhưng không nên đi xa quá nhé. Đến phía sau cái cây cổ thụ đằng kia là được!

Đám khiêng kiệu nghe nói, nhìn Thanh Thanh rồi như chợt hiểu ra. Chúng ôm bụng cười ha hả. Thanh Thanh vén chiếc màn trước mặt qua một bên, nàng nhanh chóng nhận định phương hướng để xem xét tình hình. Rõ ràng trước mặt có một cây tọ Vậy thì hãy chạy đến phía sau cái cây to kia, rồi tính sau. Vậy thì hãy chạy thẳng về hướng đã định, Thanh Thanh chạy mà tim đập mạnh nhanh. Bây giờ mới thấy là kế hoạch quá táo bạo. Bởi vì... đường núi rất dốc, khó chạy, mà nếu âm mưu đổ bể thì... Thanh Thanh không dám nghĩ tới.

Tiếng cười thô bạo của đám khiêng kiệu phía sau, đuổi theo.

- Ồ! Ồ! Bọn bây thấy chưa, cô dâu đã bị bọn mình lắc mạnh quá khiến những gì chứa trong bụng, nó muốn chui tọt cả ra ngoài. Ha... ha... hạ.!

Thanh Thanh đã đến phía sau cây cổ thụ, nàng quay lại nhìn nhưng chỉ thấy bọn khiêng kiệu, không lưu ý, chúng bắt đầu mở túi rượu ở thắt lưng ra. Chúng có vẻ khát. Bây giờ không chạy thì còn chờ bao giờ? Thanh Thanh nghĩ thế là Thanh Thanh quyết định và cúi rạp người xuống, lúp xúp chạy về phía đường núi, cũng may là trước đó mấy hôm, Thanh Thanh đã từng cùng Thảo Nhi đến đây xem địa thế... Có điều lúc đó Thanh Thanh chỉ nghĩ đến chuyện thoát thân mà chẳng dự liệu đường núi khó chạy như vậy. Thanh Thanh chạy thục mạng, và không còn dịp để ngắm kỹ hướng nữa...

Nhưng Thanh Thanh chỉ mới chạy được một lát là đã bị phát hiện ngaỵ Có tiếng mụ mai kêu lên phía sau.

- Ối! không xong rồi! cô dâu bỏ chạy trốn rồi!

Thanh Thanh nghe rồi càng kinh hãi, càng cố chạy nhanh hơn, mặc cho cả gai, đá, sỏi, vũng lầy... Thanh Thanh cứ chạy miết. Nàng biết cách đấy không xa, có ngôi miếu thờ thổ địa. Thanh Thanh vừa chạy vừa van vái quỷ thần Ngọc đế... mong sao được họ phù hộ, cho cuộc chạy trốn này thành công... Và Thảo Nhi cũng gặp may như nàng.

- Đuổi theo! Mọi người phải giúp tôi duổi theo chứ? Bằng không nó chạy thoát, rồi tôi phải ăn nói làm sao với bác Hào chứ?

Tiếng bà mai gào lên. Và bọn khiêng kiệu vì sợ mất phần công nên bỏ cả rượu, tức tốc đuổi theo.

- Nhanh lên nào! Tụi bây!

Thanh Thanh thấy thế, càng gắng sức chạy, chạy bất kể chướng ngại... Bọn khiêng kiệu dù gì cũng lực lưỡng, khoẻ mạnh, nếu chậm một tí chắc là sẽ không thoát.

- Chị Thanh! Chị Thanh!

Ngay lúc đó, Thảo Nhi cũng từ cái miếu thổ địa gần đấy nhảy vọt ra, trên tay nó là một túi quần áo nhỏ. Nó bám kịp Thanh Thanh, vừa chạy vừa hổn hển nói.

- Sao mãi giờ chị mới đến? Em chờ chị sốt cả ruột!

- Đừng nói gì cả, hãy gắng chạy nhanh lên!... cám ơn trời... Chị em ta còn gặp nhau.

Và Thanh Thanh nắm lấy tay Thảo Nhi, kéo chạy thục mạng xuống núi.

o0o

Cuộc chạy trốn gần như sống chết kia, đối với Thanh Thanh và Thảo Nhi là một bước ngoặc trong cuộc đời. Vì chuyến bỏ chạy đó đã viết lại trang sử đời của họ, không phải chỉ là của hai người, mà còn liên hệ đến một người khác. Đấy là của Thế Vỹ.

Vì trong lúc Thanh Thanh đang kéo Thảo Nhi chạy thục mạng thì Hà Thế Vỹ lại đang nằm ngủ say trên đống rơm của một chiếc xe ngựa đậu bên đường.

Hà Thế Vỹ là một thanh niên có học, lại là con trai duy nhất của nhà quý tộc lừng danh Bắc Kinh - Hà Viễn Hồng. Từ lúc chào đời đến nay, 24 năm, đây là lần đầu tiên Thế Vỹ bỏ nhà đi xa như vậy. ý của Thế Vỹ là muốn đến Quảng Châu. Lúc bấy giờ đất Quảng Châu là điểm hội tụ của bao nhiêu thanh niên được gọi là cấp tiến. Thế Vỹ chỉ nghe nói như vậy. Còn đến Quảng Châu để làm gì, thì Thế Vỹ chưa tính đến. Thế Vỹ chỉ biết con người chỉ có thể độc lập tự chủ khi rời khỏi chiếc lồng son đầy ắp người hầu. Và với ý niệm đó Thế Vỹ nghĩ... cách duy nhất để đạt được mục đích là... để thư lại và bỏ đi... Và muốn thế, không nên mang theo quá nhiều đồ đạc. Chỉ một bọc áo. Thế Vỹ cũng không dám ra bến xe mà tìm một con đường tắt. Vì vậy mà Thế Vỹ lầm lũi bước... đến tận vùng ngoại vi của thôn Đông Sơn này. Đôi chân Thế Vỹ bắt đầu mỏi thì Thế Vỹ trông thấy chiếc xe ngựa này.

Đây là loại xe ngựa được dùng để chuyên chở nông phẩm của nông dân trong vùng. Nó chẳng có chỗ ngồi nào khác trừ chỗ dành cho xa phụ Thùng xe phía sau chẳng có bạt che, chở đầy rơm ra..

Chiếc xe đậu trước cổng nông trang, mà xa phu lại không có mặt ở đấy. Có lẽ ông ta đã đi vào trong dùng cơm. Thùng xe đầy ắp rơm. Thế Vỹ nhìn quanh chẳng có bóng dáng người nào cả. Con ngựa thì đang thư thả gặm cỏ dưới chân. Một cảnh quê êm ả, mà lúc đó Thế Vỹ lại quá mệt

Thế Vỹ nghĩ: "Thôi thì mặc! Leo lên xe nằm nghỉ lưng một chút. Đợi lão xa phu ra rồi sẽ tính sau".

Thế Vỹ nghĩ là làm vì biết mình không thể tiếp tục đi bộ được. Bao giờ lão xa phu ra, chàng sẽ thương lượng và nhờ ông ta đưa đi một quãng đường. chàng sẽ sòng phẳng trả tiền công. Nghĩ vậy, Thế Vỹ trèo lên xe. Đặt bọc áo gối đầu. Thế Vỹ chỉ định ngả lưng nghỉ ngơi một chút. Nhưng đống rơm lại êm quá. Gió cũng mát quá, mà Thế Vỹ lại đang mỏi... Nên vừa nằm được một chút. Đôi mi nặng trĩu của Thế Vỹ đã sụp xuống thiếp đi lúc nào không hay.

Thế Vỹ làm một giấc ngon lành. Lão xa phu lên xe lúc nào cũng không hay, mà lão xa phu cũng thờ ơ, không kiểm tra lại xem trên xe mình có gì khác lạ? Chỉ nhảy phốc lên là vung roi thúc ngựa... Chiếc xe từ từ chuyển bánh. Tốc độ cũng chậm nên Thế Vỹ càng ngủ say hơn.

Vỹ đang mê ngủ. Vì có tiếng ồn ào, đúng ra là tiếng của một đứa con gái nhỏ, hổn hển nói:

- Chị Thanh! Nhanh lên! Nhanh lên! Có chiếc xe ngựa kià! Mình nhảy lên đi, lên xe mới thoát được thôi!

Rồi tiếng chân thình thịch. Hình như có ai đó bám lấy thành xe, làm thùng xe hơi lắc lư một chút... Tiếng giục lại tiếp.:

- Nhảy lên! Nhảy lên! Nhảy lên!...

Càng lúc đó, Thế Vỹ cảm thấy như có ai đó nhảy lên mình mình, cái sức nặng kia làm Thế Vỹ giật mình đau nhói.

- Ui da!

Thế Vỹ kêu lên. Tiếng kêu của chàng làm cô bé kia giật mình, cô cũng kêu lên:

- Ui da!

Tiếng kêu làm Thanh Thanh đang bám được dưới thành xe giật mình theo và cô nàng suýt tay trượt xuống.

Thảo Nhi vội với tay xuống, nói to:

- Chị Thanh! Đưa tay đây! Em kéo lên ngay, nhanh lên!

Hà Thế Vỹ ngồi dậy, kinh ngạc nhìn xuống, chỉ thấy một cô gái hớt hải đuổi theo xe. Phía xa xa... hình như có nhiều bóng người đuổi theo. Thế Vỹ chưa biết chuyện gì đang xảy ra... Nhưng phản ứng phát xuất từ bản năng khiến Thế Vỹ không nghĩ ngợi. Chàng vươn người ra, ngoắc Thanh Thanh nói:

- Qua đây này! sang đây, nắm chặt lấy tay, tôi kéo lên cho!

Trong lúc nguy cấp Thanh Thanh không nghĩ ngợi đưa tay sang. Và với sự giúp đỡ của Thảo Nhi, nàng đã trèo được lên xe.

Nhưng chưa ngồi yên Thanh Thanh đã trông thấy đám người đuổi theo càng lúc càng gần, nàng tái mặt nói:

- Này bác. cứu người là chuyện hệ trọng, hãy cho xe chạy nhanh lên, tôi sẽ trả tiền cho bác!

ông xa phu còn chưa phản ứng. Thế Vỹ đã giật lấy dây cương kéo mạnh.

- Hô! Hô! Hô! Nhanh lên! Nhanh lên nào!

Chàng giục và con ngựa chồm lên, nó tung vó, chiếc xe vụt nhanh về phía trước. Lão đánh xe thì như người trên trời rơi xuống. Lão giật mình quay lại. Chợt nhiên ở trong xe lại xuất hiện ba người... Họ là ai? Trong khi con ngựa đã phóng bất kể trời đất... Nhờ vậy chỉ một lát sau. Đám người đuổi theo đã khuất hẳn sau đám bụi mù.

Thanh Thanh, Thảo Nhi với Thế Vỹ đã gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy. Đời thường có nhiều cái bất ngờ. Và chỉ do một chữ "ngộ" mà thành chuyện. Chuyện này cũng bắt đầu như thế.