Chương 1

Lúc đêm khuya, trong thành phố mọi âm thanh đều yên ắng

“Kít” một tiếng thắng xe vang lên cho dù là tính năng BMW tốt thế nào thì trong đêm yên tĩnh thì vẫn ở trên mặt đường kêu tiếng không nhỏ.

Bmw màu bạc dừng trước một gian hàng bách hóa 24 giờ, cửa xe từ từ mở ra, 1 bóng dáng cao lớn bước ra, trong bóng đêm không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ có ánh đèn vàng bên đường đem bóng dáng của hắn kéo dài thật dài mơ hồ có mùi vị của thần bí ưu nhã.

Hắn nhẹ nhàng đi vào không tới hai phút liền xách theo một túi đựng mỳ ăn liền đi ra ngoài, nhìn ra được hắn là người làm việc hiệu suất cực cao mục tiêu minh xác không có sự kéo dài.

Vậy mà đang khi hắn chuẩn bị trở về trên xe, nhìn thấy qua cửa kinh có phản chiếu cái gì đó, con ngươi đen cảm giác có mấy đạo bóng đen bất thường cách đó không xa trong ngõ tối miệng chợt lóe lên.

Khẽ nheo lại tròng mắt đen sâu hắn khó được khi có một tia dừng lại bởi vì thính giác nổi trội hơn người kia nói cho hắn biết trong ngõ tối có dây dưa, nói đúng ra là mấy nam nhân cùng một nữ nhân dây dưa.

Hắn tại không phủ nhận hắn cũng không phải là một người tốt tâm địa thiện lương nhưng ít ra hắn cũng không phải là kẻ khốn khiếp khoanh tay đứng nhìn thấy chết mà không cứu .

Vì vậy, hắn mở cửa xe, cầm trên tay đem túi mỳ ăn liền ném vào trong ngay sau đó liền đi tới ngõ tối kia. . . . . .

“Con bà nó, cút xa một chút cho tao, nam nhân thối!”

Từng trận va chạm không biết tên ầm ầm vang xen lẫn là tiếng 1 nữ nhân trẻ tuổi chửi rủa truyền ra, tiếp theo là tiếng nam nhân khổ sở rên rỉ khiến cho người đang đến gần ngõ tối miệng không khỏi nâng lên.

“Ôi mẹ nó, cái con đàn bà chanh chua này, mày có phải là phụ nữ không đấy!” Nam nhân bị đau tuôn ra câu mắng.

“Cút ngay!” Nữ nhân kia hung tợn gào tựa hồ không có một tia sợ hãi, thậm chí nhìn các nam nhân kia nói càng thêm hung ác:

“Đừng đụng vào tao, a, táo cắn chết mày.”

“A. . . . . . Đau, đau, đau, đại ca, con đàn bà này là kẻ điên.”

Ven đường ánh đèn mờ chiếu vào ngõ tối, hắn cũng rốt cuộc thấy rõ tình hình. Cuối hẻm, 4, 5 người vạm vỡ vây quanh 1 tiểu nữ nhân, hắn nhìn không rõ dung mạo của cô gái kia nhưng lại có thể rất dễ dàng nàng mặc áo sơ mi cùng quần jean rất đơn giản mà cũng có thể đem thân thể của nàng uyển chuyển phong tình, nhưng…tình huống so với hắn tưởng tượng còn đặc sắc hơn rất nhiều, cho dù là cách xa tình huống như bình thường. 4, 5 người vạm vỡ không giải quyết được một tiểu nữ nhân, tay chân nàng cùng sử dụng điên cuồng kéo cắn đá đập ra trận và may là nam nhân kia cũng đánh không lại nàng, nên mất khống chế.

Kẻ cầm đầu, phun 1 miếng nước bọt, gian ác mà đối với tiểu nữ nhân nói:

“Muốn trả tiền, hay muốn bán mình cho cô chọn một.”

“Chọn cái con mẹ mày!” Nữ nhân lỗ mãng nói :

“Tao không có nợ tiền mày, tao còn cái rắm thôi? Muốn bán mình bảo mẹ này đi bán nếu không mày chính mình tự đi đến bar làm trai bao cũng được đấy.”

Hắn xác định… hắn cười, khóe môi nâng lên đường cong, dưới loại tình huống nguy hiểm này mà nàng còn dám kiêu ngạo như vậy, đến tột cùng cô gái này có lá gan to bao nhiêu?

“Con . . . . . Đclmm! Các huynh đệ lên, trói cô ta lại.”

Nói xong, mấy kẻ kia nhanh chóng tiến lên, hợp lực áp chế nữ nhân như con mèo hoang kia, dù sao sức lực của nam nhân và nữ nhân luôn chênh lệnh coi như nàng giãy giụa thế nào đi nữa nhưng vẫn bị ấn ở trên tường không thể động đậy rồi.

“Tao nhổ vào, lũ nam nhân thối, cút, cút ngay… nam nhân không có một người nào tốt.” Nữ nhân ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khinh thường, kiệt ngao.

Cũng là trong nháy mắt đó…trong ánh đèn mờ nhạt nhìn nhìn hắn rõ dáng vẻ của nàng. Kinh ngạc…. không đủ để hình dung cảm giác của hắn nói đến xinh đẹp nàng cũng không xinh đẹp như mấy người bạn của hắn, chỉ là cái loại quật cường sáng rỡ đó làm cho ngũ quan nàng trở nên nàng thanh lệ, hiếm có không thể tưởng tượng nổi.

“Con đàn bà chết tiệt, xem chúng tao sử lý mày trước để xem mày còn dám kiêu ngạo như thế không!” Nói xong tên kia lộ ra nụ cười dâm tà

” Giằng co lâu lâu như vậy, chúng ta cũng nên hưởng thụ một chút chứ nhỉ? “

“Khốn kiếp, khốn kiếp… biến thái!” Nữ nhân thở gấp gáp rống giận, toàn thân lại bị áp chế không cách nào tránh thoát, nguy hiểm vô cùng cấp bách, nàng tựa hồ còn chưa phải biết sợ, chỉ là lên tiếng mắng:

“Không cho phép đụng vào tao, mày dám? Mày, đi tìm chết đi!”

Rốt cuộc bị tiểu nữ nhân hung hãn làm cảm phục thời điểm ngàn quân nguy kịch hắn chậm rãi đi vào thanh âm cực kỳ thấu xương:

“Nghe không hiểu quốc ngữ sao? Cô ấy kêu mấy người buông ra kìa.”

Một đạo thanh âm bên ngoài vang lên khiến trong ngõ tối bỗng chốc an tĩnh lại.

Ngải Trinh thở hổn hển bị áp chế ở trên tường không cách nào nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên có người tới cứu nàng? Giống cẩu huyết trong phim thần tượng thế! Nàng còn tưởng rằng nàng chết chắc, quyết tâm cho dù chết cũng muốn bị mất đi tôn nghiêm, không nghĩ tới nàng vận số còn không kém, coi như kẻ cứu nàng là sinh vật phái nam nàng hận nghiến răng nghiến lợi, nàng cũng nhịn.

Bóng người đến gần Ngải Trinh cũng không tự giác khẽ hé miệng nhỏ, lạnh quá, nam nhân ăn mặc gọn gàng, bả vai rộng, hông gầy cùng chân thon dài quả nhiên là tình tiết trong phim thần tượng tối nay muốn diễn, Ngải Trinh không nhịn được nuốt nước miếng đáy lòng chậc chậc hai tiếng.

“Mày là ai? Tao khuyên mày đừng nên xen vào việc của người khác.” Kẻ cầm đầu hung ác nói xong, nhìn kẻ kia một thân tây trang, một bộ dáng mặt trắng cho nên chả thấy quan trọng.

“Đại ca, để em đối phó.”

1 tên trong số đó xông lên phía trước, tính toán dễ dàng giải quyết kẻ xen vào việc của người khác nhưng tất cả xảy ra quá nhanh đang lúc mọi người còn tới không kịp phản ứng thì thấy kẻ xông ra liền bay trở về nguyên điểm xuất phát ”Đông” một tiếng nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, tựa hồ đã hôn mê.

Ngải Trinh có chút kinh ngạc nhìn về nam nhân phía giống như căn bản không có di động bước chân kia, chính hắn… a,…xem ra nam nhân này bản lĩnh không tệ.

Rốt cuộc nhận thấy được nguy cơ theo bản năng kẻ kia buông ra Ngải Trinh đồng loạt xông lên mà hướng tên kia tấn công nhưng không tới mấy giây kẻ kia liền kêu rên không ngừng, theo bản năng muốn sống sót lập tức vỗ lấy kẻ đã bất tỉnh dìu đi cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi ngõ tối, cứ như vậy một cuộc “Quần đấu” biến thành một nhóm người chạy chối chết và nhanh chóng kết thúc. Trong nháy mắt, ngõ tối liền khôi phục yên tĩnh cần có.

“Mẹ nó, chết tiệt.” Nhỏ giọng mắng một câu, Ngải Trinh từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người nhất thời cảm thấy toàn thân đau nhức không ngừng

“Muốn thả người cũng không nói trước một tiếng, té lăn trên đất, đau chết!”

Tiếng cười lơ đãng từ khóe miệng của hắn nhẹ phát ra khiến Ngải Trinh bỗng chốc ngẩng đầu, tức giận hướng về phía hắn mở miệng:

“Cười gì cười, có gì đáng cười? Xú nam nhân!”

Sửng sốt một chút, hắn dù bận vẫn ung dung gấp đôi tay nhìn nàng, tối nay hắn cuối cùng thấy câu “Lòng tốt lại bị coi là gan lừa” này hiểu thấu triệt, không nhìn nàng cậy mạnh nữa hắn ngữ điệu lành lạnh vang lên:

“Cô còn tốt đó chứ? Có bị thương không?”

“Mắc mớ gì tới anh!” Ngải Trinh một bộ mặt tự nhận gặp xui xẻo hừ nhẹ, nhe răng trợn mắt chịu đựng toàn thân đau đớn đi về phía hắn, lần này cũng rốt cuộc hoàn toàn thấy rõ bộ dáng của hắn rồi.

Chậc! Mặc dù đã sớm phát hiện đây là một cực phẩm nam nhân nhưng không nghĩ tới thật quá giống như kịch hơn phim thần tượng, ngũ quan mơ hồ có chút tư vị người phương Tây, mày rậm, mắt như chim ưng, môi mỏng, anh tuấn từ ngoài nhìn mà nói nam nhân này phong cách cũng là tuyệt cao mặc dù có chút lãnh khốc, cũng không phải nam nhân đơn giản, nhưng…như thế nào đi nữa cũng là nam nhân! Ngải Trinh nâng lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, môi hồng có chút không vừa ý ngọ nguậy:

“Chỉ là…Thanks.”

Nữ nhân thú vị!

Đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của hắn, hắn thừa nhận có một nữ nhân rất thú vị, không phải thú vị kiểu bạn hữu, mà là tình cảm thú vị của một nam nhân đối với một nữ nhân.

Hắn cực ít đối với một người có hình dạng này . . . . . . Ừ…là có vẻ tìm tòi nghiên cứu.

“Anh. . . . . .”

Ngải Trinh nhìn hắn muốn nói những gì lại đột nhiên bị đôi mắt nóng bỏng trong đêm tối của hắn lấp lánh có hồn làm cho có chút cứng họng, không được tự nhiên nàng theo bản năng đẩy hắn ra.

“Tránh ra, tôi phải đi.”

“Cô là đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình như thế sao?” Xoay người hắn nhìn bóng lưng của nàng lành lạnh nói.

“Tôi lại không kêu anh cứu tôi, là anh tự mình muốn làm gà mẹ !” Ngải Trinh quay đầu lại trợn to mắt đẹp không thể tưởng tượng nổi lên cao âm lượng:

“Chẳng lẽ, anh còn muốn lường gạt tôi?”

“Nếu như. . . . . .tôi nói là đúng thì thế nào?” Từ từ đến gần nàng, có chút để ý nói lời gian xảo.

“Vậy tôi nói cho anh biết tôi là kẻ nghèo hai bàn trắng, nêu anh muốn cướp tiền tìm tôi là thất sách.” Chống tay Ngải Trinh hung tợn chống tay rống.

“Thu hồi chứng vọng tưởng của cô đi.” Nhìn hắn nàng, không nhịn nổi khẽ cười một tiếng, hai chân thon dài ưu nhã cất bước đi ra đầu hẻm.

“Cái gì?”

“Tôi không có ý định cướp tiền của cô.”

Ngải Trinh đi mấy bước đuổi theo hắn, giận không thể rống to:

“Đáng chết! Anh đùa giỡn tôi”

“Những kẻ kia là người nào, tại sao muốn cô trả tiền, cô vay lãi suất cao hả ?” Giọng điệu của hắn như cũ là gió nhẹ nước chảy, cơ hồ giống như là đang đàm luận bữa ăn sáng sớm ngày mai.

Ngải Trinh liếc mắt, nắm chặt quả đấm không cam lòng gầm nhẹ:

“Anh mới vay lãi, cả nhà anh đều thiếu nợ lãi suất cao! Tôi nhân cách cao thượng, uy tín tốt làm sao có thể thiếu nợ lãi cao nếu không phải là cái nam nhân chết tiệt kia, cho nên… Hừ, khắp thiên hạ nam nhân không có một thứ đồ tốt, mẹ nó. . .”

Còn chưa có mắng thống khoái thì nam nhân đi ở phía trước đột nhiên xoay người một cái mặt quay về phía nàng cúi người, Ngải Trinh hít vào một hơi nhìn nam nhân phía trên cách ánh mắt của mình không tới một cm đột nhiên cà lăm :

“Anh..anh…anh muốn làm gì?”

“Có ai từng nói với vô không 1 cô gái được giáo dục tốt là không nên luôn mồm nói tục.”

Sửng sốt mấy giây, Ngải Trinh xuất ra hơi sức toàn thân đẩy hắn ra, gương mặt giận đến đỏ.

“A a a a, khốn kiếp, ai cho phép anh dựa vào gần tôi thế, đại biến thái! Ai nói nữ nhân nhất định phải nuôi dạy, tôi chính là không có giáo dục đó không được à…? Có giáo dục có ích lợi gì, mẹ tôi chính là nuôi dạy thật tốt nên mới có thể ở 10 năm sau khi kết hôn bị người ta đoạt đi người chồng, mà 1 câu không dám nói”

Chợt im lặng, Ngải Trinh nhìn hắn, gương mặt một hồi trắng đờ tựa hồ mới ý thức tới mình nói cái gì không nên nói, nàng làm sao sẽ cùng một nam nhân xa lạ nói chứ…. hít thở sâu một hơi

“Mình đang nói bậy bạ gì thế…dù sao mặc kệ chuyện của anh, bắt đầu từ bây giờ, giờ khắc này một giây đồng hồ này chúng ta là người xa lạ như cũ, bái bai!”

Lúc Ngải Trinh xoay người một nháy mắt kia, cổ tay của nàng chợt bị 1 lực mạnh lôi kéo bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lần nữa đối mặt hắn, không kịp che giấu ánh mắt mình chạm vào trong tròng mắt đen của hắn để cho lòng của nàng trong lúc nhất thời buồn buồn không thoải mái, nàng cắn chặt cánh môi, kiêu căng nâng lên mặt

“Còn có việc?”

“Đã trễ thế này không an toàn, tôi đưa cô trở về.” Hắn tựa hồ hoàn toàn bỏ qua tâm tình phức tạp của nàng, nàng cậy mạnh, kiêu căng, hốt hoảng, mơ hồ bi thương

Ánh mắt liếc lên chiếc bwm, 1 ánh mắt nhàn nhạt tự giễu ở ở trong mắt nàng dâng lên, nàng hất tay của hắn ra

“Này! Tôi đây loại người không có giáo dục, đối với kẻ cao cao tại thượng tinh anh như anh bất đồng, cẩn thận làm bẩn xe của anh.”

“. . . cô luôn là người đúng lý không buông tha như vậy sao?”

Mặc kệ nàng kích hắn thế nào, hắn tựa hồ cũng không có tâm tình phập phồng hoặc tức giận, giọng nói cũng luôn nhàn nhạt thếgiống như chuyện gì không làm khó được hắn, hắn an toàn, có thể tin, điều này làm cho Ngải Trinh càng thêm phiền não không dứt.

“Là tôi nên hỏi anh, anh có phải hay không luôn đối với nữ nhân luôn hồ giảo man triền như thế chứ? Tôi nói hẹn gặp lại…. không đúng… nên không gặp lại!” Nói xong nàng vội vàng né ra phạm vi của hắn, cứ vậy rời đi.

Chân của nàng có chút khập khễnh không biết có phải hay không là lúc đá đạp kia làm thương, bóng lưng mảnh khảnh ở trong đêm tối cùng với dưới đường ánh đèn vàng mờ thấy sao cô tịch cùng sầu não, nhưng kỳ quái là vẻ mặt cậy mạnh hơi thở kiêu căng vẫn như cũ vây lượn ở người nàng tựa hồ nói cho mọi người… không người nào có thể làm tổn thương nàng, hay đánh ngã nàng, nàng trời không sợ, đất không sợ!

Hắn đứng tại chỗ, vẫn nhìn nàng… nhìn cho đến khi bóng lưng của nàng biến mất thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, bên khóe miệng nâng lên 1 nụ cười, nụ cười thế nào không rõ? Hắn dục vọng đối với nàng tìm tòi nghiên cứu dâng cao đến một trình độ không thể nào khống chế.

Không gặp lại sao?

“Thế sao …con mèo hoang? Tôi lại có 1 dự cảm chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Nếu như gặp mặt lại hắn sẽ không dễ dàng để cho nàng đi mất nữa.

Còn phải nói cho nàng biết hắn là Nhan Tín Dã.

Đẩy ra cửa phòng họp văn phòng luật sư Sự vụ sở Hằng Giản đón lấy một cỗ hơi thở lạnh lẽo Nhan Tín Dã không nhanh không chậm bước vào, lại phát hiện trong phòng họp to như vậy chỉ có một người, còn là một tiểu nữ nhân lười biếng vả lại phờ phạc rã rượi nằm ở trên bàn hội nghị.

Nhìn thấy Nhan Tín Dã tiểu nữ nhân kia mắt bỗng chốc sáng lên, từ trên ghế đứng lên lao thẳng tới hắn như là cảm dộng khoa trương rơi nước mắt khi cứu tinh đến “Khóc thút thít” nói:

“Tin Dã, cậu rốt cuộc đã tới, gặp lại cậu thật tốt. . . .hu hu hu tôi còn tưởng rằng mình bị mọi người vứt bỏ, mấy người thật vô tâm, tôi cũng chỉ là một đoạn thời gian không đến mà thôi…mấy người cứ như vậy bài xích tôi, cô lập tôi, không nhìn tôi, ghét bỏ tôi, mấy người đã không quan tâm, không thích tôi như vậy thì không bằng chết còn hơn. . . “

Cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, đợi đến nàng tận tình thổ lộ hết tất cả lảm nhảm Nhan Tín Dã mới lộ ra nụ cười chỉ có chết tại trước mặt đảng hài hước nói.

“Tôi còn tưởng rằng, cô chỉ cần có Minh Ít Liêm là được rồi, thì ra là… chúng tôi vẫn có một chút phân lượng.”

Hoắc Vân Khê bỗng dưng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ bi ai, vả lại khóc lâu như vậy vẫn còn không có một giọt nước mắt rơi ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn nói:

“Tin Dã, người này nói thật sự quá làm tổn thương lòng của tôi, …thật không có mị lực….tôi vẫn cho là…anh là hiểu tôi đấy!”

“Tôi hiểu, tôi vô cùng hiểu.” Nghe vậy Nhan Tín Dã lập tức nhíu lên mày rậm

“Khắp thiên hạ người hiểu cô nhất chính là tôi, tôi cho là chúng ta đã sớm tâm linh tương thông không cần ngôn ngữ biểu đạt nhưng là. . . . . . Thì ra là… thì ra là cô. . . . . ai. . . . . .”

Không giải thích được bị phản kích, Hoắc Vân Khê bật cười, tức giận cho đồng đảng kia 1 đấm vào lồng ngực

“Đáng ghét á…, cũng không xứng hợp người ta, hét người ta, tôi thật là…!”

Nhan Tín Dã cười khẽ ra

“Thế nào, Minh Ít Liêm chưa thỏa mãn dục vọng của cô sao?”

“Rống… Nhan Tín Dã, cậu chừng nào thì trở nên giống tên kia tinh trùng lên não rồi hả ?” Nhe răng trợn mắt Hoắc Vân Khê lại có kích động muốn cắn cổ hắn.

“Được rồi, không lộn xộn, cô làm sao vậy?” Nhan Tín Dã buông lỏng một chút cúc áo sơ mi, tìm 1 ngồi chỗ ngồi xuống.

“Còn hỏi tôi thế nào?” Hoắc Vân Khê đi tới vị trí đối diện hắn, cả người nghiêng nằm ở trên bàn hội nghị cạnh hắn, thuận tay đem một xấp tài liệu xếp như núi đẩy tới trước mặt hắn.

“Hôm nay không phải hội nghị thường nhật sao? Nhưng khi tôi tới liền con ruồi cũng không có, chỉ có một đống tài liệu đáng sợ này…còn có một tờ giấy boss nhắn lại. . . . . . Cậu biết phía trên viết cái gì không? Cậu biết không? Biết không?” Nói xong Hoắc Vân Khê liền bi phẫn rồi, kích động, âm lượng cao quãng tám.

Ngón tay ưu nhã chống cằm, tròng mắt đen nghiêng mắt nhìn qua đống tài liệu kia, khóe miệng khẽ nhếch chậm rãi hỏi:

“Nói gì hả ?”

“Khê, xử lý nó!” Vang vang có lực, cắn răng nghiến lợi, Hoắc Vân Khê đem từng chữ nhắn lại một nói ra, kế tiếp bắt đầu cực kỳ bi thương ‘ xử lý nó’, hắn cư nhiên cũng chỉ viết cho tôi mấy cái chữ này thế? Hắn thật sự quá tàn nhẫn, quá máu lạnh, quá vô tình …tôi cho là qua nhiều năm như vậy, hắn cuối cùng đối với tôi có một chút tình cảm, thì ra là sai… đều là sai!”

Không sai, rất có phong cách BOSS.

Nhưng Nhan Tín Dã vô cùng tâm địa tốt không có tiếp tục kích thích Hoắc Vân Khê, không muốn bị Hoắc Vân Khê nổi lên máu dạy dỗ.

Boss chắc là sẽ không bỏ qua cơ hội bóc lột giá trị thặng dư cho bất kỳ một kẻ nào trong bọn họ, boss đối với bạn càng tốt..bạn sẽ phải càng cẩn thận, tựa như boss vừa bắt đầu thả cho Văn Khê nghỉ dài hạn để cho nàng đi xử lý vấn đề tình cảm nhưng vấn đề một khi giải quyết sẽ phải kèm với giá cao, đây chính là boss đáng sợ của bọn họ.

Nhan Tín Dã len lén lắc đầu một cái, boss quả nhiên là boss!

“Tin Dã. . . . . .” Một đạo giọng nói đột nhiên nịnh hót đến gần.

“Này… thân ái, tôi rất muốn giúp cô nhưng trên tay tôi còn có mấy vụ án hơn nữa đều là boss tự mình hạ lệnh nói muốn fol­low, xin lỗi.” Mặt ra vẻ tiếc hận Nhan Tín Dã “chân thành” nói.

“Thế giới quá bi thảm.” Hoắc Vân Khê khóc thút thít

“Khốn kiếp, Kỳ Ngôn cùng tiểu Tuyền đến tột cùng đi đâu vậy? Tôi cũng cần có trợ giúp, trợ giúp, tôi hiện tại rất nhớ boss, boss vào lúc này vẫn có thể dùng.”

“Quả nhiên không quan tâm bạn bè, vậy cô đó quả thật cùng Minh Ít Liêm tuyệt phối?” Nhan Tín Dã hừ nhẹ

“Kì Ngôn vẫn còn đang huấn luyện thỏ trắng của hắn đoán chừng rất nhanh là có thể công thành lui thân thuận tiện đem tiểu bạch thỏ ăn khô lau sạch mang về, về phần Tiểu Tuyền. . . phương diện tình cảm có chút vấn đề, chỉ là cô ấy không nói, chính là không muốn chúng ta nhúng tay vào, vậy thì chờ cô ấy nguyện ý thẳng thắn nói ra rồi hãy nói.”

“Như vậy sao…vậy tôi không quấy rầy bọn họ là được rồi.” Hoắc Vân Khê co quắp trở về ghế ngồi của mình

” boss sao đây?”

“È hèm, cô thậm chí đến boss cũng hỏi? Cô có mấy cái mạng có thể chết.”

“Người ta chỉ là tò mò nha, boss gần đây có phải hay không số lần đến sở vụ càng ngày càng ít?” Hoắc Vân Khê bát quái hỏi.

” Tinh quái…. mau xử lý chính sự thôi.”

“Tín Dã. . . . . .” Người khác bắt đầu phát huy công lực.

Nhưng hiển nhiên, Nhan Tín Dã chỉ coi là không khí không tiếng động vậy mà khi lúc người khác ăn vạ vô dụng, một động tác lướt qua cái bàn, mở mở tư liệu trong cặp hồ sơ thì Nhan Tín Dã chợt hung hăng giữ lại người khác, trầm giọng nói:

“Đợi chút.”

Hoắc Vân Khê bị hắn khó được khi như thế vẻ mặt ngơ ngẩn hỏi

“Thế nào?”

Đỡ Hoắc Vân Khê đứng thẳng, Nhan Tín Dã mắt tinh từ 1 bàn đầy bàn tư liệu, rút ra một phần vụ án về ủy thác ngân hàng, nhanh chóng quét xong tất cả tài liệu, tròng mắt đen, trên môi hắn nâng lên nụ cười vui vẻ chẳng tốn chút công phu nào mất công.

Hắn đã nói, hắn có dự cảm bọn họ sẽ rất nhanh sẽ gặp mặt. Nhìn đồng nghiệp lộ ra nụ cười cổ quái như thế Hoắc Vân Khê tâm rất hiếu kỳ bị thật sâu khơi lên, nghiêng đầu nhìn về phía tài liệu nữ nhân trong ảnh

“Biết?”

“E hèm.” Nhan Tín Dã từ chối cho ý kiến, tiếp theo quét qua tài liệu trên bàn

“Những thứ này là cô phải xử lý?”

“Những thứ hạt mè hạt đậu tiểu case đều muốn tôi xử lý, là mệt chết tôi ư?” Hoắc Vân Khê trợn to mắt

“Những tài liệu này rời rạc trong cặp hồ sơ tư liệu, tôi muốn đưa cho phía dưới phân phối cho các tiểu tổ xử lý, một vài cái khác là tài liệu cơ mật đích thân tôi phải xử lý đó.”

“Oh. . . . . .” Ý vị sâu xa kéo dài giọng nói, Nhan Tín Dã giơ tay lên một phần tài liệu nhíu mày

“Vụ án này để tôi xử lý.”

Vẻ mặt nghịch ngợm sáng bóng từ trong mắt Hoắc Vân Khê một lóe mà mất, cánh môi mềm khơi lên một độ cong không rõ.

“Nhan Tín Dã, cậu có chuyện gạt tôi.”

“Tôi có?” Nhan Tín Dã nhìn thẳng nàng, không chút nào tránh.

Ngược lại Hoắc Vân Khê bị hắn nói thẳng tưng làm cho đột nhiên sửng sốt một chút, tiếp theo kêu la:

“Là cái gì? Là cái gì? Là cái gì?”

“Để ngừa cô quỷ linh tinh nhúng tay vào, tạm thời không thể trả lời.” Nói xong Nhan Tín Dã liền đem tài liệu nhét vào túi công văn của mình, sau đó đứng dậy chỉnh y phục, một bộ dạng chuẩn bị đi.

“A a a, nào có dễ như vậy!” Hoắc Vân Khê sợ nhất có người nói chuyện một nửa… lần nữa khóc thút thít nhào tới trên người hắn, ôm chặt eo hắn ngăn cản hắn chuẩn bị rời đi

“Cậu hôm nay không nói…tôi liền không để cho cậu đi, tôi sẽ liều mạng với cậu!”

Nàng dùng ánh mắt nhỏ quét vụ án trong tay hắn, người này không có lý do gì tự mình xử lý một cái vụ án bình thường mà 1 tiểu luật sư cũng chơi được có quỷ, có quỷ, nhất định có quỷ!

“Vân Khê. . . . . .”

“Hả?”

“Nghe nói Minh Ít Liêm rất muốn tìm một quyển sách đã không xuất bản nữa , một mực tìm nhưng không có tìm được?”

“Cho nên?”

“Nếu muốn có phải buông tôi ra.”

Oh, thật rối rắm! Hoắc Vân Khê ngửa mặt lên trời rơi lệ, bạn thân mình thật là quá tàn nhẫn, tại sao có thể để cho nàng giữa tình yêu và tình bạn lựa chọn đây. . . . . . Được rồi, mặc dù nàng vô cùng quý trọng giao tình với Tín Dã nhưng tình bạn đáng quý, tình yêu lại đáng quý hơn! Vì lão công thân ái, nàng quyết định hy sinh tinh thần bát quái với chuyện riêng của bạn thân vậy.

Buông tay, lã chã chực khóc

“Sách lúc nào thì… cho tôi?”

“Khi tôi xác định cô không có gây sự .” Nói xong, Nhan Tín Dã ưu nhã rời đi phòng họp, nghe thấy sau lưng người khác vỗ ngực liên tục, cười lên.

Trên đường an tĩnh, Nhan Tín Dã chậm rãi từ cặp tài liệu rút ra tài liệu đơn giản này.

Không sai cô gái trong hình là nàng, lào con mèo hoang đêm đó giương nanh múa vuốt.

Tài liệu là ngân hàng ủy thác xx ủy thác cho “Hằng giản”, bởi vì cô ấy thiếu nợ ngân hàng ba chục triệu lại cự tuyệt không trả cho nên ngân hàng muốn cô ấy giao nộp tiền đã vay nên ủy thác cho “Hằng giản” nhắc nhở khách hàng, và nếu như cô ấy không trả tiền thì phải chịu mọi trách nhiệm trước pháp luật.

Trong đầu thoáng qua vẻ mặt kiêu căng quật cường nhỏ nhắn, hắn không rõ lại cong lên khóe miệng lắc đầu một cái, hắn một chút cũng không tin cô ấy là sẽ người vay ba chục triệu rồi lại cự tuyệt trả chỉ là, nói như vậy. . . Cô ấy không chỉ có nợ thiếu ngân hàng mà cũng là bị bọn cho vay lãi đòi nợ sao?

A, chỉ là 1 cô gái làm sao sẽ đem chuyện thành 1 núi rối loạn như thế?

Con mèo hoang đáng yêu, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải chơi cái trò chơi này sao? Sẽ phải cho nàng đem câu trước khi nói sửa đổi một chút, tôi rất không thích em nói”Mắc mớ gì tới anh”, bắt đầu từ bây giờ…chuyện của em cùng tôi sẽ có quan hệ đó!

Em nói xem phải không. Ngải Trinh?