1 - Chương 1

Cô vợ lưu manh của tôi - Chương mở đJBqWu

___oo.0.oo___

Chương mở đyTAePu

Ờ thì chúng ta đTyZang nói v một câu chuyn không thuộc v nơi này, không thuộc v thờXNi gian này. Nói chung, nó vượt qua phạBm trù của Trái ĐdTct. Chính vì vy nó rấALst kì diu và khó tin... Nhưng... nó lạiUii rấTEkt như bình thườJfng như bao câu chuyn mà mọi ngườkci biết tới. Là thế nào đZMaây? Rấpwt mâu thun phảuki không mọi ngườqWi? PhảQfi nói như thế nào nhỉYpS? S kết hợp của khoa học- huyn huyn và đnô thịdTc- ngôn tình à? Không biết nữca... Không nói nhiu nữka nghe kển thì khác biết....

Cũng chng biết thờQfi đWiểPm này trên Trái ĐvQtt là năm bao nhiêu nữgwa, nhưng cách xa Trái ĐyKvt hàng tỉQ tỉQf tỉEA tỉk năm ánh sáng, vượt qua h mt trờci, vượt qua cảtH dảePi ngân hà này... có một hành tinh xinh đcẹp. Vâng xinh đEAẹp y như Trái ĐALst của chúng ta vy. Nhưng mà... "nó" rấJt nhỏ, chỉkc nhỏ bằiUing một phầnn ba Trái ĐePt thôi!

Cũng chng biết tạYpSi sao gọi hành tinh của chúng ta là "Trái ĐePt", trong khi "ĐMit" chỉYpS chiếm có 3 phầYpSn din tích b mt, khi đEAó nước thì chiếm đAến bảpwy phầEAn. Hành tinh kì lạA chúng ta đQang nói lạki ngược lạspqi. Mẹ nó! 7 phầAn là đgwJBt, 3 phầAn là nước, ấaHy thế mà cái hành tinh này lạTyZi gọi là Thủy CầcAYu... Nó cũng vô lý như Trái ĐdTct của ta vy!

Trên Thủy CầEAu dân số là 3 tỉcAY ngườpJi. Điu kin khí hu, thảWm thc vt, đTyZộng vt của hành tinh này rấZMat giống với Trái ĐUryt. Cảw con ngườTyZi và cuộc sống của họ cũng giống với Trái Đct. Có đRRdô thịvQt, thành phố, siêu thành phố mọc lên nham nhảvQtm. Cũng ồn ào hối hảB như vy. TấJBt cảW và tấkt cảKaJ... gầJBn như cái gì cũng giống, như bảkcn sao của Trái ĐAQt...Trẻ con đALsủ tuổi thì đvBến trườcng... Thanh niên hư hỏng thì vn chơi game và đAọc truyn yy t sướng như bao gã bnh hoạYpSn trên Trái ĐKaJt.

Nói một tí v tri thứePc nơi này đBi. Đã nói là giống mà! Trong sách bọn học sinh đknó, học toàn mấQy cái đBknnh lý đSuTEknh nghĩcAYa của mấny ông Acsimet, Anhxtanh, Pytago... Trong khi trên cái hành tinh này lạQi không h có ông nào tên như vy! T đJfây ngườJBi dn chuyn như ta có thểZMa đcAYưa ra một giảYpS thuyết vô cùng táo bạJfo: "Liu nhữJng cư dân đEAdTcu tiên trên hành tinh này có phảSui là nhữSung ngườBi "Trái Đnt" của chúng ta di cư lên đePây???". À à ta lạAQi nói lạukc mẹ nó đA rồi... Nói một hồi mà chưa thấTEky thằSung nhân vt chính đTEkâu nhỉW?

Ừ! Xuyên qua lớp khí quyểQfn dày của hành tinh, bay giữca đUryZMai dương bao la, rộng lớn.... Xuyên qua cảyTA một vùng sương mù dày đALsc, trong trung tâm màn sương mù ấvBy có một vùng đaCALst lớn hình kim t tháp úp ngược bay lơ lng giữuka biểgwn. Ừm, là cách mt biểukn vài chục mét thì phảZMai. Không hiểaCu tạhAgi sao nó lạWi lơ lng như vy. PhảqWi chăng ở đePó có một trườgwng lc đhAgpwy nào đeevó, khiến nó chống lạZMai lc hút Trái Đgwt... à Thủy Cầku kia?

Trên vùng đhAgUryt đJfó, có một tòa nhà chọc trờKaJi hàng trăm tầkng. CảhAg một vùng này bịXN mây đAQen che kín, thỉcAYnh thoảwng lạspqi có vài tia chớp rạknch lên bầuku trờePi đJBen kia tạSuo nên cảtHnh tượng rùng mình như một tòa lâu đLnuài ma nào đspqó. Tòa lâu đvBài mà d khiến ngườAJXi đvBọc liên tưởng đhAgến vài cảLnunh rùng rợn, máu me như trong phim Ma cà rồng...

Nhưng... s thc bên trong đkó lạePi không tăm tối hay rùng rợn gì cảA, mà rấnt hin đeevspqi và có nhiu ngườqWi đpJi lạspqi. PhảtHi! Là có rấspqt nhiu ngườiUii. Họ có đXNc đpJiểspqm chung là mc nhữRRdng chiếc áo khoác đwen dài đgwến chân, trùm kín cảeP đwMiu ln mt. Bọn họ rấaHt vội vã, đLnui đwi lạAQi lạQi giữaCa các phòng trong tòa nhà trọc trờtHi này. Đám ngườspqi này rấtHt có kỉALs lut, gp ngườXNi cấcAYp trên thì khẽ cúi mình chào, đAc bit họ không nói một câu nào, ht như một lũ câm. NhữKaJng ngườTyZi cấPp trên thườcng có đaCc đwiểknm d nhn biết như khoác thêm một chiếc áo mỏng cũng dài, nhưng màu trắQng ở ngoài, hay đqWeo thêm nhữAJXng chiếc mt nạZMa kì quái, hay có số hiu trên trang phục... Nói chung nơi đknây có một đUryám quái dịyTA vô cùng...

TầBng cao nhấWt của tòa nhà này chỉJf có một phòng duy nhấJft. Nội thấkct của căn phòng điUiược trang trí giống kiểuku cung đBin hoàng thấhAgt cổ của phương Tây. Có một chút âm u, có một chút huyn bí. Cao cao trên nhữukng bc thm đukược dảMii thảtHm đaHỏ, có một chiếc ghế rấEAt lớn bằukng ngọc. ChấQt liu ngọc này rấpwt lạXN, rấJft cứspqng màu đJen tuyn. Điu kì lạtH hơn nữyTAa, nó lạWi phát ra một thứLnu ánh sáng nhè nhẹ màu hoàng kim như biểyKvu hin cho quyn lc. Thứn ánh sáng này là t thân phát sáng chứaC không phảspqi là phảJfn chiếu ánh sáng nào đLnuó. ChỉKaJ với đyTAc đpwiểpJm đTyZó thôi nó đAJXã quý hơn kim cương rồi trên Trái ĐQt rồi.

Chủ nhân của chiếc ghế này không ngồi trên nó mà đspqang đqWZMang ở phía dưới. Ông đvBkng quay lưng với một chàng thanh niên trẻ tuổi đeevang quỳ gối. Nhìn ra ngoài bầZMau trờKaJi tăm tối kia, lòng ông đAJXang nng trĩTEku, âm u như bầQu trờkni không ánh sáng vy.

Chiếc áo choàng màu đrheen có đBính kim tuyến của ông khẽ lay đAộng khi có cơn gió. Khóe mắPt ông đEAã có nhiu nếp nhăn, nhưng da dẻ ông vn còn tốt lắKaJm, nhìn b ngoài ông mới chỉaC khoảcng năm mươi đJến sáu mươi tuổi thôi. Nhưng nào có ai biết ông đTyZã hơn trăm tuổi rồi... ông vn sống khỏe mạgwnh, vn sáng suốt. Đc bit là đJôi mắUryt ấMiy vn sắePc lạyKvnh có thầTyZn, trên ngườyKvi tỏa ra khí thếtHy nng ta thái sơn, khiến bao kẻ không đcAYủ dũng khí, muốn quỳ lạKaJy trước ông.

ThếđJfôi mắTyZt ông bây giờJB đhAgã nhíu cht lạAQi. Bóng lưng ông đAJXối din với ngườJfi thanh niên nọ đEAang quỳ mang đZMaTEky vẻ thương tâm, cô đukộc và mấALst mát...

- CảhAg đKaJám vào đpwi!

Ông lão khẽ lên tiếng. Giọng nói mang theo một cỗ uy nghiêm lãnh khốc.

Ở ngoài đkcã có tám ngườeevi cùng nhau kéo vào. Ai ai cũng ăn mc kì quái, đJfu đJeo mt lạuk che kín din mạdTco, nhưng đhAgu nhn ra là nhữukng chàng trai, cô gái trẻ tuổi. Nếu đpJALs ý trên trang phục, thì sẽ thấaHy trên lưng họ có đYpSánh số t 1 đRRdến 10. Ngườgwi thanh niên đyKvang quỳ có số 1 trên lưng, và trong hàng ngũ bịW khuyết đYpSi một con số. Là số 7!

Ngườni thanh niên kia khẽ ngẩknng đJBku lên nhìn mọi ngườaCi. Chiếc mt lạTyZ đRRdẹp như thiên sứuk kia đJfã đJược kéo xuống đeevyKv lộ ra gương mt thanh tú, mày kiếm, mũi cao trông rấiUit tuấJn lãng. Tóc dài màu đqWen tuyn ngang lưng, mái che mấTyZt một con mắWt trông có vẻ không hợp thờpwi đQfdTci nhưng lạkci làm nên vẻ lãng t pha chút lạvQtnh lùng của hắhAgn. Đôi mắWt còn lạMii thì vô hồn mang theo vẻ thương tâm vô cùng.

Ông lão nhìn mấALsy ngườXNi mới vào một lượt, sau đwó mới hỏi:

- Có muốn nói gì với đdTcội trưởng của mấLnuy đknTEka không?

Giọng nói của ông đkã không còn mang vẻ uy nghiêm như trước nữpwa mà rấdTct hin t, nhân hu như một ngườJfi cha già nói với con cái. Nhưng không có một ai lên tiếng. Họ cũng buồn bã, đgwau lòng nhìn v phía vịEA điUiội trưởng mà họ tôn kính. Nhưng cảaC đukám vn im lng, họ biết... Đội trưởng của họ mà quyết đAJXALsnh đZMaiu gì thì không có một ai thay đZMaổi điUiược. NgườhAgi thay đdTcổi đPược quyết đpJeevnh của Đội trưởng nay đyTAã không còn...

Chàng trai kia lưu luyến nhìn mọi ngườyTAi một lượt, khẽ mím môi, sau đJfó lên tiếng:

- Xin cha chấBp nhn lờMii thỉnnh cầALsu của con!

Ông lão khẽ thở dài, buồn bã nói:

- ĐMing dy đBi. Nếu đvBã quyết đePZManh rồi thì làm theo ý của con đJfi.

Ông hướng ngườaHi ra phía ngoài ca như nói với ai đaCó ở ngoài.

- Sai ngườAJXi chuẩSun bịQ phòng thí nghim đKaJc bit. Gọi tấYpSt cảJ chuyên gia của tổ chứaHc đvBến, một ngườyTAi cũng không đXNược thiếu. Ta hi vọng vic này phảAQi thành công, không cho phép đyKvược thấBt bạvBi...

Ông khẽ nhìn chàng thanh niên bằXNng ánh mắct trìu mến, ngườALsi thanh niên mà khiến cho ông cảYpSm thấKaJy thân thuộc, yêu thương như con trai ruột của mình. Nhẹ nhàng xoa xoa đqWJu hắJfn, coi hắJn như một đEATyZa trẻ. Ài, hắnn cũng đknã 21 tuổi rồi, không ngờZMa đJã đXNược 5 năm rồi. Bây giờTyZ hắknn muốn rờaHi bỏ tổ chứiUic, rờwi bỏ ông. Ông thc s không nỡ...

Vài ngày sau, tạni tầyKvng thứrhe 69 của tòa nhà chọc trờvBi...

Trong căn phòng thí nghim đrhec bit với nhưng thiết bịP vượt xa thờAQi đTyZni. Dưới ánh đSuèn trắpJng đvBủ sáng, một thanh niên khỏa thân chỉyKv che đaHi vịA trí ngang hông đXNến đJBAQu gối. HắaCn đKaJang nằrhem trên chiếc gườAQng phu thut, ngẩJBn ngơ nhìn ánh điUièn chiếu sáng trên cao.

Chiếc ca phòng mở ra, vn là ông lão với chòm râu trắrheng ấMiy. Ông mỉukm cườTEki hin hòa với tiến lạJfi gầQfn hắpJn.

- CảKaJm thấAJXy thế nào rồi?

HắQfn khẽ mỉtHm cườeevi lạcAYi với ông.

- Không hiểYpSu sao lòng con rấaCt yên tĩcAYnh. Đáng lẽ ra con phảni rấQt vui mng khi đwược giảMii thoát. Nhưng sao con lạEAi cảhAgm thấny không buồn, không vui gì cảaC. Cha có biết tạWi sao không?

Ông lão chỉKaJ khẽ lắnc đQfEAu, rồi nói.

- Có lẽ đQây là cảALsm giác khi con ngườyTAi sắJBp đQfyTAu thai chăng? Nhưng đpwng suy nghĩpw nhiu nữKaJa... Khi một lầyKvn nữJBa con tỉAnh lạEAi, con sẽ lạki là con của 5 năm trước. Một Dương Vũ luôn vui vẻ lạcAYc quan, một Dương Vũ thích hồ nháo muốn làm phin ngườTEki khác... Đó chính là cuộc sống của con, con đvQtườhAgng của con. Tin ta đJi! Con sẽ hạiUinh phúc.

ThấUryy chàng trai gt đaHAJXu, ông lão lạBi nói tiếp

- À... PhảpJi rồi! Con có chắAQc là muốn làm mấZMat đspqi tấvQtt cảJ nhữknng dịTyZ năng kia không? Nó vốn dĩRRd là của con... Con phảWi biết là khi bước vào cuộc sống bình thườWng nhưng vn sẽ gp nhữkng đqWiu khó khăn mà ta không thểyKv giúp con đSuược. Lòng ngườwi đspqộc ác... Nếu không có dịaC năng trợ giúp, con sẽ bịRRd nguy hiểAm bấPt cứpJ núc nào...

- Vâng. Con chắpwc chắYpSn muốn như vây. ĐyKv quên đWi chính bảXNn thân mình, trở lạAQi làm một ngườiUii bình thườPng, thì con phảqWi làm như vy... Có ngườaHi nào bình thườdTcng mà sở hữyKvu dịaH năng không hảALs cha?

Chàng trai trảspq lờTEki vui vẻ, không lưu luyến giống như dịJB năng đhAgối với hắQn chảALs có ý nghĩBa gì. Ông lão chỉQ lắAJXc đwZMau nói.

- Ài. Tht là tiếc, nhiu ngườqWi muốn sở hữiUiu một lúc nhiu dịA năng như con mà không đALsược... Thôi, cũng đTyZành vy. Dù sao dịQf năng mấdTct nhưng tố chấEAt thân thểpw con, khảkn năng kháng đdTcộc, kháng bnh của con vn còn. NhữTyZng đtHợt huấspqn luyn khắZMac khổ và thí nghim đknó đcã nâng cao tim năng thân thển con... Điu đYpSó khiến ta cũng an tâm một chút.

Ông dng một chút nhìn ra ngoài ca rồi nói tiếp.

- Lầcn này, mấTyZy lão "quái vt" đQfó sẽ phu thut não của con. Tác đvBộng vào một số trung khu thầyTAn kinh chứrhea kí ứaCc của con, khiến con trở lạEAi kí ứkc của 5 năm trước. Lúc mà gia đXNình con va gp tai nạSun giao thông. Cái tai nạpJn mà khiến con mấcAYt đuki cha mẹ ruột, còn bảkn thân thì hôn mê. Ta sẽ trảaC lạhAgi cho con cuộc sống tươi đknẹp vốn thuộc v con...

- Beep... beep... beep...

Đèn đUryỏ trong phòng sáng lên kèm theo nhữnng âm thanh báo đAQộng. Ông liếc nhìn cái đeevèn gầJn ca rồi lạTEki nhìn chàng thanh niên.

- TiểXNu Vũ. Ta không thểLnu tiếp tục nói chuyn với con đTEkược nữWa rồi . Chúng ta chia tay rồi chắBc sẽ không bao giờhAg gp lạhAgi! Ta chỉcAY có thểyTA chúc con có một cuộc sống mới đALsvBy tốt đALsẹp mà thôi!

- Vâng! CảUrym ơn cha! CảhAgm ơn cha vì tấnt cảTEk.

HắvQtn thì thào trong ming. Chàng trai nhìn theo bóng lưng cô đJBơn đMiang đJi ra ngoài của ông lão mà đQfôi mắAt đTEkã ngấknn l...