Chương 01    
01.
Xuất ngũ
“Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tất, nhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạc ngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước mặt.
“Rõ!” Cô gái cao gầy đứng thẳng người, mặt mày bình tĩnh.
“Không có chuyện gì thì về đi, nhớ sắp xếp báo cáo đàng hoàng.” Sĩ quan có phần luyến tiếc cô lính đặc công xuất sắc này. Tuy cô không đặc biệt xuất sắc ở một phương diện nào nhưng lại thuộc nhóm toàn năng. Có điều bao nhiêu năm nay chưa từng xin nghỉ phép lấy một lần, có thể nói là không đặt chân ra khỏi doanh trại nửa bước. Lần này đột nhiên đề xuất yêu cầu chuyển ngành, còn xác định thành phố công tác nữa, làm ông trở tay không kịp.
“Rõ!” Lâm Phàm thực hiện nghi thức chào tiêu chuẩn, xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng.
“Lâm Phàm, có thể nói cho tôi biết lý do không?” Sĩ quan thật sự không dằn lòng được, mở miệng hỏi thăm.
Lâm Phàm lại làm một cú xoay người đúng chuẩn, “Báo cáo thủ trưởng, bà ngoại tôi báo mộng cho tôi, muốn tôi thay bà về quê của bà!”
Mặt sĩ quan đen thui, miệng co giật, bó tay nửa ngày đành xua tay ra hiệu cho cô đi ra.
Sân huấn luyện rộng thênh thang, Lâm Phàm cõng balo hành lý to đùng đứng một bên vẫy tay với đám con gái trên sân.
“Phàm tử! Cậu định đi bây giờ sao?” Một cô gái da đen đáng yêu lưu luyến hỏi.
“Phàm tử, cậu định mặc vậy mà đi?” Một nữ đặc công khác dáng dấp xinh đẹp khinh khỉnh nhìn cách ăn mặc của Lâm Phàm. Áo thun ba lỗ màu đen bó sát người, quần sooc jean rách te tua cùng giày lính màu đen.
“Sao hả? Khó nhìn lắm à?” Lâm Phàm hiền như cục đất nhìn lại mình. Tuy mấy năm trời không nghỉ phép, nhưng lúc nhận nhiệm vụ đặc biệt cũng rời doanh trại, con gái bên ngoài hình như cũng ăn mặc thế này.
“Chậc chậc! Đứng đây chờ tớ!” Cô gái xinh đẹp chạy như bay vào phòng ngủ, động tác mạnh mẽ vượt qua một đống chướng ngại vật.
“Phàm tử, đừng quên viết thư cho bọn tớ đấy!” Các nữ chiến hữu đều tỏ vẻ bịn rịn không rời trước việc Lâm Phàm rời đi. Bọn họ luôn cho rằng cả đời này Lâm Phàm đều ở trong đội đặc công.
“Ừ! Nhất định tớ sẽ viết thư cho các cậu!” Lâm Phàm trịnh trọng cam đoan, hốc mắt cũng đỏ lên.
Tất cả mọi người đều không nhịn được dời mắt đi, giả đò như bị hạt cát bay vào mắt, mạnh tay chùi đi hơi nước đáng ngờ. Sân huấn luyện thoáng đãng nhất thời lặng thinh.
“Phàm tử, không phải cậu gấp gáp đi lấy chồng đấy chứ?” Một nữ chiến sĩ thấy mắt mọi người đều đỏ hoe, bắt đầu trêu Lâm Phàm, thử xua đi không khí buồn bã.
“Ha ha, tương lai tớ chờ gả cho con cậu đấy!”
“Đến rồi đến rồi!” Nữ chiến sĩ xinh đẹp cuối cùng cũng quay lại, “Ôi mẹ ơi, rặt một lũ mắt thỏ thế này! Không có tiền đồ gì cả! Phàm tử là đi tới cuộc sống mới! Đi chiến trường mới! Nhìn các cậu xem! Phàm tử đừng để ý bọn nó, mấy bộ đồ này cậu cầm theo, ra ngoài đừng ăn mặc lôi thôi thế này! Đàn ông tốt bị hù chạy hết cho coi!”
Lâm Phàm hơi bối rối, nhận lấy mấy bộ đồ đẹp đẽ.
“Trân Hương à! Mấy bộ đồ này cậu mới mua, chắc mắc lắm hả? Tớ không thể lấy được.”
“Cầm quần áo lăn mau! Gái già này có tiền!” Trân Hương túm quần áo nhét bừa vào balo trên lưng cô sau đó đẩy cô đi, xe quân dụng ngoài cửa không chờ ai.
Lâm Phàm bị đẩy đi mấy bước, ngoảnh đầu lại muốn nói rồi thôi, cuối cùng mím môi sải bước đi ra cổng.
“Nè Trân Hương, cậu cũng biến thành con thỏ rồi!” Cô nàng da đen dụi dụi mắt mình, chỉ vào mắt Trân Hương nói.
“Gió thổi mắt tớ! Gió thổi một lúc là chảy nước!” Trân Hương bướng bỉnh cãi lại, đưa mắt tiễn Lâm Phàm lên xe, xoay người tiếp tục huấn luyện.
Ga xe lửa nhộn nhịp, Lâm Phàm cõng balo hành lý cao gần bằng mình mờ mịt đứng giữa biển người.
Khẽ thở dài, túm chặt dây đeo trên vai tìm một chỗ thoáng đãng đứng chờ tuyến xe, ánh mắt sắc bén luôn quan sát đoàn người đến đến đi đi, mỗi người đều có đích đến của mình.
Rất nhiều người làm thuê cũng cõng bao lớn hành lý trên lưng như cô, kẻ ngồi người đứng. Một số người tụm năm tụm ba lại cười cười nói nói, tuy ăn bận mộc mạc, ngón tay đen đúa thô ráp vì lao động cực nhọc kẹp thuốc lá rẻ tiền nhưng khuôn mặt vẫn tràn trề hạnh phúc. Một số phụ nữ bồng bế con thơ, đút nó ăn mì sợi cùng vài món ăn đơn giản. Một nhóm người quần áo cũ mèm nhưng sạch sẽ, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất chờ. Không khí có chút xám xịt, cũng có những bạn nam nữ thời thượng, xách giỏ xách đẹp đẽ cúi đầu nghịch điện thoại. Còn có mấy tên trộm vặt lấm la lấm lét thừa dịp hành khách nghỉ ngơi thò tay vào túi người ta trộm gì đó. Hả? Móc túi?
“Mẹ kiếp! Ăn cắp đừng chạy!” Tiếng thét kinh hồn này không phải Lâm Phàm mà là ông chú bị trộm. Chỉ thấy ông chú hằm hè đuổi theo tên trộm, kết quả gã kia móc ra một con dao, mặt ông chú lập tức hiền lành lại, đứng cách tên trộm mấy bước nhìn ví tiền của mình tiếc rẻ, lại liếc con dao trong tay gã, đầu óc đấu tranh kịch liệt.
Bà con chung quanh vừa thấy hung khí, không ít cô gái không kềm chế được hét lên, không người nào dám tiến lên phía trước.
Đột nhiên, tay cầm dao của tên trộm bị một cánh tay mảnh mai bẻ ngoặt ra sau. Tên trộm bị đau lỏng con dao trong tay, rớt xuống đất nghe “keng” một tiếng. Lâm Phàm tàn nhẫn tặng cho một đá nữa, cái chân thon dài cân đối giơ thẳng lên không, tên trộm bị một đá đó bay lên trời rớt thẳng xuống màn hình tinh thể lỏng trên cây cột nhà giữa đại sảnh chờ xe, nửa ngày không cục cựa. Tất cả mọi người ở hiện trường nháy mắt lặng như tờ.
Lâm Phàm xoay xoay cổ chân, sải đôi chân dài đi đến cạnh tên trộm, nhặt ví tiền lên đưa cho ông chú đã đờ đẫn.
“Bác à, ví của bác.”
“Hả? Ồ! Cám ơn bà chị!” Ông chú giật mình phản ứng lại, vội vàng cầm ví, cảm ơn Lâm Phàm.
Mặt Lâm Phàm đen thui. Bà chị? Cô mới 24 mà ông chú này bèo lắm cũng 42 rồi, kêu cô bà chị?
“Bác báo cảnh sát đi, tôi phải lên xe rồi.” Loa phát thanh đã thông báo đến số chuyến tàu của cô, cô chỉ vào tên trộm nằm trên đất nói với ông chú.
“Ầy! Vâng vâng! Cô đi đi!” Ông chú đáp theo phản xạ.
Lâm Phàm cười nhạt, đi tới khu soát vé.
“Này! Bà chị! Để lại số điện thoại đi!” Ông chú gào lên sau lưng.
Lâm Phàm tối tăm mặt mày, không quay đầu lại, kêu ai bà chị!
Sau mấy giờ ngồi tàu, cuối cùng Lâm Phàm cũng về tới quê nhà nơi cô sống từ nhỏ, đứng ở ngã tư nhìn người qua lại mà có cảm giác như đã qua mấy đời. Móc cái chìa khóa cũ rích từ góc sâu nhất trong balo, ngón tay cái vuốt ve nhè nhẹ. Cuối cùng quyết định gọi xe, cô rời khỏi đây quá lâu đến nỗi đã quên mất đi về nhà thế nào rồi.
“Cô đi đâu ạ?” Tài xế hỏi.
“Đi khu XX đường XX.”
“Được ạ! Có điều chỗ đó bây giờ giải tỏa hết rồi, chỉ còn sót vài căn nhà cũ không có ai ở thôi. Cô tới đó tìm người à?” Có vẻ như tài xế là người nhiều chuyện.
“Về nhà.”
Tài xế có cảm giác cô gái trên xe tâm tình không tốt, không muốn tán dóc, biết điều trề môi chuyên tâm lái xe.
Ánh nắng xuyên qua tán lá sặc sỡ rọi vào cửa sổ xe, Lâm Phàm nhìn ra ngoài, có chút thất thần.
Cô từng tự hỏi mình, bà ngoại mất rồi cô có phải là trẻ mồ côi hay không. Song cô biết, về tinh thần thì phải, thực tế hoàn toàn không phải. Bởi vì ba mẹ cô còn khỏe mạnh, sau khi cô ra đời không lâu thì ba mẹ li dị, mạnh ai nấy đi con đường công danh của mình. Từng một lần muốn cho cô làm con nuôi. Là bà ngoại tuổi già sức yếu nhẫn nhục nuốt nước mắt đem cô về căn nhà đơn sơ, lấy sữa bột rẻ tiền nhất cùng nước cơm đút cho cô từng chút một, nuôi cô lớn.
Còn nhớ năm cô sáu tuổi, bà ngoại hiền hậu nói, “Phàm Phàm, bà ngoại dẫn con qua nhà cô chơi, con gom đồ chơi của con lại đi.”
Cô gật đầu hiểu chuyện, tự sắp xếp túi nhỏ của mình, sau đó cùng bà ngoại ngồi xe ba bánh chạy điện đi tới nơi gọi là nhà cô.
“Bà ngoại, đây đâu phải đường tới nhà cô, bà không cần con nữa sao.” Cô nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng. Rất nhiều người nói với cô, cô phải ngoan. Nếu không ngoan bà ngoại sẽ không cần cô nữa. Cũng có rất nhiều người nói, cô sẽ bị cho đi vì bà ngoại lớn tuổi quá rồi, không thể nuôi cô khôn lớn.
Quả nhiên, lúc bà ngoại nghe thấy giọng nói non nớt sợ hãi của cô thì nước mắt lưng tròng.
“Bà ngoại, bà đừng bỏ con. Con sẽ nấu cơm, giặt đồ giúp bà. Sau này con sẽ ngoan ngoãn học bài, lớn lên kiếm tiền nuôi bà, bà đừng bỏ con.” Tuy rằng nhỏ dại, vừa thấy bà ngoại khóc là cô biết hết hy vọng, hoảng hốt ôm chân bà ngoại khóc lớn.
Bà ngoại khóc không thành tiếng, nửa ngày gật đầu dứt khoát: “Bà ngoại không bỏ con, chỉ dẫn con tới nhà một cô họ khác chơi mấy ngày lại về, được không?”
Cô bán tín bán nghi túm chặt ống quần bà ngoại khóc khan.
Đến nơi, cô gặp người gọi là cô họ. Rất nhiều năm về sau cô mới biết, lúc đó người nọ có ý định nhận nuôi cô. Nếu khi ấy cô không có phát hiện ngay, ôm bà ngoại nói mấy câu khiến bà ngoại thay đổi ý định, cô đã thành con nuôi người kia rồi.
Sau này bà ngoại nói với cô, bà lớn tuổi quá rồi, sợ không chờ đến lúc cô trưởng thành nên mới tìm một nhà tốt bụng, hi vọng cô được sống tốt hơn.
8 tuổi, lần đầu tiên cô gặp ba mình. Cao to vạm vỡ, nhưng nhìn có vẻ rất hung dữ. Cô trốn sau lưng bà ngoại, sợ hãi nhìn ông ta.
“Mẹ, tôi vẫn kêu bà một tiếng mẹ. Nếu Lam Lam trở về nói muốn dẫn Lâm Phàm theo, kiểu gì mẹ cũng không được đồng ý. Phải đưa cho tôi hai mươi vạn! Bằng không cô ta đừng hòng đòi được đứa con này!” Ba uống say, ở nhà bà ngoại nói xằng nói bậy, loại điều kiện quái đản như vậy cô nghĩ không ra được bao nhiêu kẻ vất hết mặt mũi mới nói ra được.
11 tuổi, cuối cùng cô cũng gặp được mẹ. Rất xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, dáng người cao gầy, còn có đôi mắt to tròn biết nói nữa. Cô đứng trước mặt mẹ, chần chừ không biết có nên mở miệng gọi “mẹ” hay không. Bởi vì, từng có người gạt cô, nói với cô “mẹ là mẹ con đây, kêu mẹ đi”. Cô nghe xong rất mừng rỡ, gọi mẹ, cứ bám riết lấy cô ta.
Cuối cùng người kia chịu hết nổi nói với cô. Đồ ngu, sao tao là mẹ mày được, tao mới mười tám tuổi.
“Mẹ, con kết hôn rồi.” Bà ta nói với bà ngoại, chỉ liếc con gái mình sơ sơ rồi thôi.
“Ừ, kết hôn rồi thì tốt, khi nào con dẫn Phàm Phàm đi theo?” Bà ngoại vẫn hướng về con gái mình, không có nói cho con biết ba Phàm Phàm uống say nói bậy cái gì.
“Mẹ… anh ấy không biết con có con gái… con không dám cho anh ấy biết, hay là mẹ cứ giúp con nuôi Phàm Phàm đi.” Bà ta nói vẻ khó xử.
Bà ngoại thừ người nửa ngày mới nói, “Được… được… con đi đi, chờ sau có dịp lại nói với nó.”
Mấy năm sau, cô gặp cả ba lẫn mẹ tổng cộng không tới 10 lần, bọn họ cũng chưa hề đưa bà ngoại tiền nuôi cô lấy một đồng. Bà ngoại từng phải vác khuôn mặt già nua đi hỏi vay tiền bà con họ hàng cho cô đóng học phí. Có người nói, “Ối trời, không phải con gái bà với ba Lâm Phàm rất nhiều tiền sao? Sao còn muốn bà mượn tiền đóng học phí?”
“À à, chúng bận, bận quá, không có thời gian về, tôi cũng không hỏi chúng.” Bà ngoại còng lưng đi theo người ta cười hà hà.
“Bà ngoại! Sau này con nhất định kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mua cho bà một căn nhà thật lớn! Cho bà ăn món ngon nhất! Mặc đẹp nhất!” Cô đỡ bà ngoại về nhà, đi trên đường thề son sắt với bà ngoại.
“Ha ha, đợi Phàm Phàm lớn là bà ngoại được hưởng phước rồi!” Bà ngoại bước đi, chân lớn chân nhỏ dựa vào nhau đi về căn nhà đơn sơ. Có điều bà không chờ được đến ngày hưởng phước.