Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ - Chương 1

Cầm trên tay lá thư báo trúng tuyển,Lam Anh la lên.

- Bố,mẹ,con đậu rồi.Chờ suốt 18 năm sài cuối cùng con cũng thành sinh viên y.Mừng quá!

- Con đậu rồi hả?Trời ơi,tại sao con không rớt?

- BÀ nó nói gì kì vậy,con đậu đại học tại sao không mừng?

- Ba nói đúng đó mẹ.Con muốn học ngành y hơn.Mẹ cứ như vậy thì con dọn ra ngoài ở đấy.

- Thôi,đậu rồi thì thôi,mẹ thì thích con học ngành thời trang.Chú con muốn con vào làm tại công ty của chú ấy.

- Chú Long ạ,công ty của chú ấy quy mô dữ lắm chỉ sợ con làm không nổi thôi.Nhưng từ mai con sẽ kiếm việc làm để sống tự lập và trang trải học phí.Con muốn tự sống để sau này còn xứng với tài sản ba để lại chứ.Lam Anh cứ thao thao bất tuyệt về cái triết lý tự lập của mình.À,sẵn giới thiệu luôn,Lam Anh là nhân vật chính.Cô tiểu thư với gia sản kếch sù của ba cho nhưng cứ muốn tự lập để chứng minh là mình đúng trong việc không dựa dẫm vào ba.

- Thôi bà ạ,con nó muốn thế thì cứ để nó tự do với ý nghĩ của nó.Lam Anh à con đi đi.

- Chẳng hiểu nổi nó nữa rồi,anh nó thì ngoan ngoãn như vậy tại sao nó lỳ lợm thế nhỉ?

- Chắc là do di truyền đấy ạ.Mà anh Trung chừng nào về ạ?

- Khoảng ba tuần nữa,con dám nói là si truyền tính lỳ là sao hả?Con bé này.

Nói là làm,sáng sớm hôm sau Lam Anh dọn khỏi biệt thự.nghe nói cô cũng đã tìm được một việc làm thêm từ tuần trước.Và từ bây giờ,Lam Anh đã thoát khỏi chiếc ***g kính của bố mẹ.

đứng trước cửa tiệm,Lam Anh tự nói với mình rằng:

- Được rồi,công việc đầu tiên của mình.Cố gắng lên,tất cả mọi việc đều không khó chỉ cần cố vượt qua.Bước vào trong,Lam Anh lại la lên:Xin chào mọi người,mong được mọi người giúp đỡ.

- Trần Lam Anh,18 tuổi,học trường y,đến trễ rồi.

- Hà?!Tôi đến trễ à?Xin lỗi,tôi sẽ làm việc ngay.

- Còn đứng đó làm gì,chơi à?Thay đồ rồi làm việc mau,cô sẽ bưng đồ ăn.Nhanh lên,không có cả ngày đâu.

- Xin lỗi.Lam Anh chạy vù xuống bếp.Rồi một cô bé khác nói với cô.

- Bạn không nói lại anh chủ đâu.Anh ta ác và nghiêm khắc lắm.Hôm bữa mình bị mắng te tua vì tội chậm chạp đấy.

- Hóa ra chủ quán là một người hách dịch:k66,khổ rồi.Thôi mình đi thay đồ.

- Nhanh lên,khách vào kìa.Chậm như rùa vậy,Lam Anh,bàn số 15.

- Vâng.

- Bàn số 8.

- Vâng,tới liền.

- Bàn số 20.

- Vâng,ôi giống như lao động khổ sai vậy.

- Mau lên đồ con rùa :khi10:

- Huhu,đừng gọi tôi là rùa.

- Này,Lam Anh,cô lại đây.Nếu như còn rùa như thế thì cô chết với tôi đấy nhé.Đuổi việc.

- Hả ,xin anh đừng đuổi tôi.Tôi sẽ cố gắng làm việc.

- Được vậy thì tốt.Đi đi.

Anh chủ quán vừa đi thì Lam Anh mắng:Chủ quán hách dịch,tôi mà tìm được việc khác thì tôi sẽ mắng lại anh.

- Cô vừa nói cái gì?Tên chủ quán quay lại.

- À,không,không có gì thưa anh chủ.:khi17:

- Đừng có gọi tôi là anh chủ nữa.Tôi là Tiểu Phong,19 tuổi,khoa y giống cô.

- Khoa y ư?Vậy có nghĩa là từ nay vô trường sẽ gặp lại hắn ta ư?Ôi,mẹ ơi:k40

Đọc tiếp : Cô Tiểu Thư Kỳ Lạ - Chương 2