Chương 1
Mở đầu: "Thế nào rồi thấy? Con gái của tôi nên đặt tên như thế nào? Chọn tên gì mới tốt. . . . . ." Một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi ở trong quán bói toán, trong tay của người phụ nữ kia còn ôm một đứa bé còn chưa đầy tháng, họ nghe nói vị thầy bói này vô cùng nổi tiếng, có thể thông hiểu kiếp trước kiếp này, dự đoán được tương lai ; vì thế hai người họ liền nhanh chóng lái xe chạy từ Nam lên Bắc, xin gặp vị thấy bói này, hi vọng ông ta cho con gái của mình một cái tên hay. Mặc dù ông ta đang mở mắt, nhưng thực ra ông ta chỉ là người mù, nghe nói trong vòng một đêm ông ta đã bị mù lòa, mà khả năng bói toán cũng xuất hiện từ đó. Theo lời kể của ông, ông nằm mộng thấy có một người mặc áo màu vàng, hỏi ông chịu chấp nhận tiếp nhận khả năng có thế biết được quá khứ vị lai không, có điều thay vào đó phải lấy hai con mắt của ông làm vật trao đổi. Giậc mơ tựa như thật khiến cho ông suy nghĩ nhiều mà gật đầu, sáng hôm sau tỉnh lại, ông quả thật trở thành người mù, mà năng lực xem bói xuất hiện từ đó. "Sao như thế được...." Thầy bói nói kỳ hoặc, "Anh có thể nói lại lần nữa cho tôi rõ, nó sinh ra như thế nào!" "Thì.........." Nhan Cường kể lại lúc sinh con gái của mình "Haizz! Số mệnh!" Thầy bói thở dài, "Tất cả đều là số mệnh." Nghe thầy bói nói năng kì lạ, Phan Tố Hà rất lo lắng. "Sao vậy thầy? Con gái của tôi bị làm sao?" "Nó. . . . . . chỉ có 22 năm duyên phận với hai vợ chồng hai người mà thôi." Ông thở dài trả lời. Vừa nghe xong, lòng hai vợ chồng liền chùng xuống, "Thầy.... ý của thầy là. . . . . . Con gái của tôi chỉ có thể sống đến hai mươi hai tuổi thôi sao?" Khóe mắt Phan Tố Hà rươm rướm lệ. Vị thầy bói này nổi danh ở chỗ tiên đoán luôn chính xác, tuyệt không ăn nói bừa bãi. "Không hoàn toàn như thế, chỉ là. . . . . . Nó không phải thuộc về thế giới này, nó cuối cùng phải trở lại thế giới của nó." "Không phải thuộc về thế giới này, phải trở lại thế giới của nó? Có phải ý thầy là khi con bé hai mươi hai tuổi sẽ kết hôn phải không, sẽ ra nước ngoài à? Vậy cũng tốt a! Điện thoại có thể liên lạc, máy bay có thể giao thông giữa các quốc gia. . . . . . Không có chuyện gì, không có…" Nham Mạnh vẫn cho rằng con gái của mình sẽ lấy chồng ở xa nên muốn đi nước ngoài. "Không phải." Thầy bói lắc đầu. "Vậy con gái của tôi rốt cuộc là bị sao? Xin thầy thương xót, nói thẳng cho hai vợ chồng chúng tôi biết được không?" Phan Tố Hà gần như sắp bất tỉnh. "Ý trời không thể tiết lộ!" "Vậy thầy cũng có thể hóa giải phải không? Cần bao nhiêu tiền bạc, chúng tôi đều sẽ cố kiếm. . . . . ." Nhan Mạnh lập tức quỳ xuống van xin. Hoàn cảnh của bọn họ chỉ có thể coi là bình thường, anh là một nhân viên công vụ, vợ chỉ lo việc nội trợ, nhưng vì để giữ được con gái bảo bối, muốn anh táng gia bại sản anh cũng cam lòng. "Đây là ý trời, ý trời không thể làm trái." Hắn nhớ khi đó vị Thuyết Sĩ trong mộng có cảnh cáo hắn: Ý trời không thể làm trái! Trái ý trời ắt sẽ phải chết! "Thầy ... cầu xin thầy, thầy nhất định biết rõ cách hóa giải. . . . . ." Phan Tố Hà móc hết tất cả số tiền trong bóp ra, đưa cho thầy bói. Thầy bói lắc đầu không nhận. "Đây không phải vấn đề về tiền, haizz. . . . . ." Ông lại thở dài, "Gọi cô bé là Thiểu Chân đi! Ít nhiều gì cũng có thể giúp nó hóa giải một chút, nhưng. . . . . . Vợ chồng hai người phải nhớ kỹ, lúc nó hai mươi hai tuổi tuyệt đối không để cho nó lên đài Bắc, chỉ cần qua sinh nhật tuổi hai mươi hai, hai người có thể giữ lại được nó. . . . . ." Hắn bấm ngón tay tính toán, "Đúng vậy chỉ cần năm hai mươi hai tuổi nó mà lên đài Bắc, nó nhất định sẽ rời xa hai người." "Thật không? Chỉ cần không lên đài Bắc là sẽ không sao sao?" Hai vợ chồng cầm chặt tay nhau, chỉ cần không cho con gái được lên đài Bắc khi nó 22 tuổi là có thể tiêu tan tai họa rồi ! "Đúng vậy, chỉ là tất cả đều là ý trời." Không có ai có thể làm việc trái ý trời. "Tôi cũng chỉ có có thể giúp hai người đến đó." Hắn có thể thông hiểu cổ kim, cho dù nói thế cho hai vợ chồng bọn họ, cô bé kia vẫn là phải nghe theo số mạng mà đi! "Thưa thầy, đây là một chút tâm ý của vợ chồng chúng ta mong thầy nhận cho." Phan Tố Hà lấy một bao tiền lì xì từ trong bao da ra. "Cám ơn, hai người phải nhớ kỹ lời của tôi nói." Chương 1: "Thật sao Tĩnh Bội? Mấy người sắp đi Đài Bắc à?" Nhan Thiểu Chân vô cùng hâm mộ. A! Trời ơi. . . . . . Đài Bắc là nơi nổi tiếng như vậy mà suốt thời kỳ học sinh, cô không có một cơ hội nhìn thấy, không. . . . . . Phải nói là cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tới Đài Bắc. Chưa từng tới Đài Bắc? Đúng thế, cô đúng chuẩn mực của một người người Nam, cũng có người nói là "Người nam bộ chân chính", trước giờ nơi xa nhất cô được đi đến chỉ là Đài Trung. Ngay cả khi thi, chỉ cần là trường học Đài Bắc, tất cả đều không được liệt kê vào, dù là công lập cũng vậy, cha mẹ cô thà để cô học trường tư lập chứ không cho cô lên Đài Bắc. Vì chuyện này, cô đã từng cãi nhau một trận với cha mẹ, cô thật không hiểu, sao họ lại không chịu cho cô lên Đài Bắc? Bình thường thì không sao, nhưng chỉ cần nghe đến ba chữ "Lên đài Bắc" liền thay đổi tính tình. "Đừng nói ahhh... Tớ biết cậu không thể đi cùng với bọn này, tớ cố tình gọi điện thoại tới chọc cậu đấy." Là bạn thân của Nhan Thiểu Chân, cô dĩ nhiên biết cấm kỵ lớn nhất của Thiểu Chân chính là lên đài Bắc. "Cậu. . . . . . Cậu. . . . . ." Nhan Thiểu Chân bóp chặt bàn tay thành quả đấm. "Hắc hắc! Cậu biết không ở Đài Bắc có nhiều thứ hay lắm. . . . . ." Lưu Tĩnh Bội khoe khoang ."Cậu không đi được thật đáng tiếc." "Chỉ là đã hai mươi hai tuổi mà còn chưa lên Đài Bắc, nói ra thật sẽ bị người ta cười chết." Nhan Thiểu Chân vô cùng rung động, lúc này chỉ cần thêm một chút động lực liền sẽ chạy không ngừng nghỉ lên Đài Bắc. "Ba mẹ mình sẽ không chịu đâu. . . . . ." "Muốn đi không? Nếu như cậu muốn đi, chúng mình sẽ giúp cậu." "Muốn" Cô nhanh chóng quyết định. "Tốt, đó là cậu nói . . . . . Để xem nào. . . . . ." Ý tưởng lóe lên, "Cậu có thể nói với ba mẹ cậu là cậu qua nhà mình chơi hai ngày, mình hẹn bạn bè tổ chức sinh nhật cho cậu khi đó, vậy chúng ta sáng 26 ngồi máy bay lên đài Bắc, chiều 27 trở lại, máy bay bay rất nhanh khoảng 30 phút là tới. . . . . ." "Được cứ thế đi." Trước giờ cô cũng thường hay đến chơi ở nhà Tĩnh Bội, thỉnh thoảng có ngủ lại, cha mẹ cô cũng quen biết Tĩnh Bội, chiêu này nhất định có tác dụng. "Mình sẽ liều một phen." "Được, bọn này chờ tin tức tốt của cậu." Lưu Tĩnh Bội cúp điện thoại. Nhan Thiểu Chân hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi phòng ngủ, để được lên Đài Bắc cô đành phải nói dối với cha mẹ mình, hai vợ chồng Nhan Mạnh nghe cô nói muốn sang ngủ lại nhà Tĩnh Bội, họ cũng không nghi ngờ gì, chấp nhận cho cô đi. ----- "Bà nó, cậu làm ăn gì chậm chạp thế? Tụi này đợi nãy giờ!" Một nhóm bốn người, trừ Lưu Tĩnh bội và Nhan Thiểu Chân ra, còn có Lâm Tiểu Vi và Phùng Ngọc Kiều. "Xin lỗi nha! Mình nghe nói bây giờ ở Đài Bắc rất lạnh, cho nên hôm qua liền chuẩn bị những thứ này. . . . . ." Nhan Thiểu Chân mở túi du lịch của cô ra, kéo mấy cô bạn quây xung quanh xem xét. "Mọi người xem đi. . . . . . Có mũ lông, khăn quàng cổ, khẩu trang, bao tay, đôi tất nè. . . . . . Còn có túi nóng nữa, mình kiếm mãi mới có đấy." Cô giơ lên khoe như vật quý. "Đủ rồi, cậu cho rằng chúng ta đi Hàn Quốc à!" Lưu Tĩnh Bội tức hộc máu, "Lên xe nhanh! Anh trai mình sẽ lái xe đưa chúng ta đến sân bay, hôm nay chúng ta đến đi dạo phố ở Đài Bắc, ngày mai sẽ đi tham quan vườn thú Mộc Sách, sau đó đến chợ Mã Vòng." "Nhớ rồi." Nhan Thiểu Chân nhảy cẩng lên cười sung sướng, cuối cùng cô cũng lên được Đài Bắc rồi ! Rốt cuộc có thể thoát khỏi danh hiệu "Người nam chân chình" rồi Vừa bước vào ngồi trên xe, anh Lưu lập tức nổ máy, xe hơi chạy thẳng đến sân bay. ----- "Chính là hôm nay rồi, chỉ cần qua hôm nay là không có vấn đề gì nữa." Phan Tố Hà ngồi bên cạnh Nhan Mạnh, nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ, kim chỉ phút, kim chỉ giây nhúc nhích di chuyển. . . . . . Chỉ cần kim chỉ phút xích gần kim chỉ giờ một chút, bà liền bớt căng thẳng. Giờ sinh của Thiểu Chân là năm giờ chiều, theo như tính toán, chỉ cần qua mười hai giờ khuya là bình an rồi, Thiểu Chân sẽ không rời xa bọn họ! 22 năm qua, bọn họ cũng biết Thiểu Chân vô cùng muốn đi Đài Bắc, nhưng bọn họ phải luôn cự tuyệt yêu cầu của cô. . . . . . Điều này hoàn toàn là vì một câu nói của thầy bói, nói bọn họ mê tín cũng không có sai, chỉ cần có thể giúp con gái tránh khỏi gặp chuyện không may, bọn họ tuyệt đối sẽ làm. Vợ chồng họ cũng không có giải thích nguyên nhân cho Thiểu Chân, với tính cách của Thiểu Chân, nhất định khi nói đến quỷ thần sẽ xì mũi coi thường, có khi còn khiêu khích thuật bói toán của thầy bói. Hiểu thấu tâm sự của vợ, hôm nay Nhan Mạnh xin nghỉ phép ở công tỷ để ngồi cạnh bà. " Không phải bây giờ Thiểu Chân đang chơi ở nhà Tĩnh Bội sao? Không có chuyện gì đâu." "Đúng vậy, đúng vậy. . . . . . Không có chuyện gì." Phan Tố Hà cố gắng trấn an mình, là bà suy nghĩ quá nhiều, nhà Tĩnh Bội rất gần, mấy đứa chỉ muốn giúp Thiểu Chân tổ chức sinh nhật mà thôi, bậy giờ nó vẫn đang ở Đài Nam, không có ở Đài Bắc. "Hay là chúng ta gọi điện thoại xem nó đang làm gì, thuận tiện nói chúc mừng sinh nhật nó." "Cũng được. . . . . ." Phan Tố Hà cầm điện thoại bấm phím gọi, điện thoại mới vang ba tiếng liền nhận được, "Các con đang ở đâu thế?" Đầu nghe bên kia dính khá nhiều tạp âm, vừa nghe cũng đoán được họ đang ở bên ngoài. "Dạ đang đi dạo công ty bách hóa, phải . . . . là Tĩnh Bội muốn tìm quà tặng cho con." "Ừ! Vậy thì tốt, hôm nay sẽ trở về chứ?" Phan Tố Hà che ống nói với Nhan Mạnh một câu "Chúng nó đang đi dạo phố", Nhan Mạnh sau khi nghe xong cũng chỉ cười cười. "Dạ! Khoảng bảy giờ sẽ về nhà." Hãy đến vườn thú Mộc Sách, trên đường Mộc Sách. . . . . . Âm thanh quảng cáo trên loa của tàu điện ngầm truyền vào trong điện thoại di động, trong nháy mắt cả người Phan Tố Hà cứng lại, "Con nói con đang ở đâu?" Bà hầm hừ. "Con đang ở Đài Bắc sao. . . . . ." Bà gào thét , nụ cười Nhan Mạnh cũng cứng lại, bắt đầu lo lắng. "Chết. . . . . . Không phải. . . . . ." Nhan Thiểu Chân không biết trả lời làm sao. "Mẹ không phải nói cho con biết con không được lên đài Bắc sao, tại sao con không nghe lời. . . . . ." Xong rồi, tất cả đều tiêu tùng rồi, dù bọn họ cẩn thận suốt 22 năm, nhưng chỉ một giây cuối cùng cũng khiến tất cả tan vỡ. "Không có gì mà mẹ! Con có làm chuyện gì xấu sao? Con chỉ đến Đài Bắc thôi mà! Giờ con đã lớn rồi không có dễ bị lừa đâu. . . . . . Cha mẹ sao lại sốt ruột như vậy?" Được rồi! Mẹ phản ứng kịch liệt thế này rồi, cô đành thừa nhận thôi. "Tại sao con không nghe lời mẹ nói!"Gào thét một hồi, Phan Tố Hà khống chế không được khóc lớn, "Tại sao. . . . . . Hu hu. . . . . ." "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Nhận ra giọng nói của mẹ nghe có phần quái dị, Nhan Thiểu Chân cũng bắt đầu khẩn trương. Ống nghe bị Nhan Mạnh cầm lấy, "Chúng ta tin tưởng con như vậy, con lại lừa chúng ta, chà đạp lòng tin của chúng ta đối với con!" "Chuyện này không có nghiêm trọng thế đâu cha." Cô tiếp tục trấn an cha mẹ. "Không, chuyện này nghiêm trọng hơn con tường, cha muốn con trở về lập tức." Đọc tiếp : Cô Nương Nàng Thật Khó Theo Đuổi - Chương 2